Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lê Trên Đất
Upload bìa: Hạ Uyển Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hương 11
Chương trước Chương sau
[4.1] (1)
Thi đại học rốt cuộc cũng xong.
Suốt kỳ nghỉ hè dài đằng đẳng, tôi vùi đầu đọc sách. Cứ cách một ngày lại đến thư viện ôm một đống sách về nhà. Có khi tôi thích đọc tiểu thuyết nước ngoài, quyển này đến quyển khác, nhiều đến nỗi không nhớ được tên, có lúc nhập tâm vào tiểu thuyết rơi lệ cùng nhân vật, cũng có khi chẳng có chút cảm xúc nào, nhưng vẫn cứ mãi miết đọc say mê.
Tôi cứ như vậy đọc sách không có mục đích, kiên nhẫn chờ thư trúng tuyển đại học, kiên nhẫn chờ mùa hè qua đi.
Cũng có khi tôi chạy lên internnet, viết lung tung vài câu trên blog, hoặc lên QQ cùng Vưu Tha tán chuyện trên trời dưới đất, hay nhận thư của Trương Dạng. Nghe nói Trương Dạng đi Vân Nam, nhưng không biết anh đi có vui vẻ hay không, kỳ thật tôi và anh liên hệ rất ít, ngẫu nhiên có tin nhắn đến, chính là ngắn ngủi vài câu, hay suy nghĩ mơ hồ. Lúc đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, bỗng nhiên tôi nhớ đến khoảnh khắc đêm hôm đó anh ôm tôi, buổi tối ấy, tôi giống như không phải là chính mình, to gan, làm bậy, không biết sống chết. Tôi nghĩ đến Ba Lạp, cô ấy không muốn rời xa anh, hẳn là cũng bất chấp tất cả giống như vậy, nhưng không may, cô ấy đã phải trả giá bằng sinh mạng của mình, có lẽ Ba Lạp không hối tiếc, cũng vĩnh viễn không muốn quay lại.
Ngày tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển một trường đại học ở Thượng Hải, mẹ đã mời người quen và họ hàng đến nhà hàng ăn mừng tôi thi đỗ. Tôi học ngành tiếng Hoa, ba tôi có vẻ rất hài lòng, ông cứ lải nhải nói: “Con gái học tiếng Hoa thật là tốt, tốt quá, thật sự là quá tốt.”
Dì tôi nói với ba: “Anh à, có thôi nói nữa được hay không?”
Ông cười ngây ngô, dùng đũa gõ vào cạnh bàn, hình như là lẩm nhẩm vài câu kinh kịch.
Mọi người đều vui mừng, chỉ trừ Vưu Tha.
Mẹ tôi vỗ vỗ vào người anh ấy, nói: “Con sao vậy, muội muội thi đỗ đại học, con lại không vui, đang thất tình à?”
“Con làm gì yêu ai! Dì đừng có đoán bừa!” Anh ấy bối rối, mọi người lại cùng nhau cười.
Tôi biết, Vưu Tha không có yêu ai. Anh ấy ở Thanh Hoa tiếp tục sự nghiệp học tập của anh ấy, học chăm, thi tốt, xuất ngoại, đối với anh ấy mà nói là một việc hiển nhiên không cần phải bàn cãi.
Tôi nhìn anh ấy cười cười, anh ấy không hiểu, hỏi: “Em cười cái gì?”
Tôi nói: “Anh lại béo ra rồi.”
Anh ấy có chút ngượng ngùng: “Em thì gầy lắm, có phải đang học người khác giảm cân hay không?”
“Có đâu.” Tôi nói, “Em bẩm sinh thể chất tốt, ăn thế nào cũng không béo được.”
“Miệng lưỡi của em ngày càng lợi hại.” Anh ấy nói.
Anh ấy vẫn bất động trưng ra bộ dáng của một người anh, có cơ hội lại phàn nàn, dạy dỗ vài câu. Tôi mặc kệ anh ấy, bắt đầu chuyên tâm đối phó với món cá nướng ở trên đĩa. Anh ấy vẫn còn đang nói: “Em cẩn thận, cá này nhiều xương lắm.”
Tôi nói: “Nếu sợ xương, em đã không ăn cá.”
Anh ấy đành nói: “Lại cãi bướng nữa rồi.”
Phòng ăn ở nhà hàng không tệ lắm, còn có hành lang lộ thiên rộng rãi. Ăn uống cũng gần xong, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm. Tôi thấy Vưu Tha đứng dậy, đi ra hành lang lộ thiên nhìn lên trời. Tôi cảm thấy chính mình vừa rồi có chút không phải, có chút không có đạo lý, nên áy náy, vì thế cũng đi ra hành lang, ở phía sau lưng hỏi anh ấy: “Anh sao vậy, mặt mày buồn phiền, có phải thật sự đang thất tình?”
“Không có.” Anh ấy nói, “Bầu trời sao ở quê là đẹp nhất, ở Bắc Kinh bốn bề đều là nhà cao tầng.”
“Khi nào anh trở lại Bắc Kinh?” Tôi hỏi anh ấy. Tôi biết anh ấy đặc biệt quay về là để ăn mừng tôi thi đỗ, kỳ nghỉ hè của anh ấy bề bộn, có rất chuyện phải làm.
“Hai ngày nữa.” Anh ấy nói.
“Tôi ra vẻ thoải mái nói: “Kỳ thật, anh chỉ cần gọi điện thoại về chúc mừng em là được rồi, không cần phải tự mình chạy về, em biết anh ở Bắc Kinh rất bận rộn, phải không?”
“Đúng vậy,” Anh ấy nói, “Anh muốn làm việc, kiếm chút tiền công.”
“Đừng quá mê tiền.” Tôi nói, “Sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Lý Nhị, anh đang thích một cô gái.” Anh ấy đột nhiên nói.
“Thật sao?” Tôi thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, “Cô ấy như thế nào, anh nói xem!”
“Khó nói lắm.” Anh ấy nói, “Kỳ thật anh cố gắng kiếm tiền, chính là muốn mua cho cô ấy một cái điện thoại mới.”
“Hi hi.” Tôi cười nhạo anh ấy, “Sức mạnh của tình yêu quả thật không thể lường được. Nói nhanh đi nào, có ấy ra sao?”
Anh ấy vẫn nói cái câu kia: “Khó nói lắm.”
“Ừ.” Tôi nói, “Khi nào rảnh, em sẽ đi Bắc Kinh thăm hai người, được chứ?”
Anh ấy xoay người lại, hỏi tôi: “Em thích Bắc Kinh sao?”
“Em chưa đi bao giờ, nên muốn đi cho biết, tiện thể gặp bạn gái của anh.”
“Vậy tại sao em không đăng ký thi đại học ở Bắc Kinh?”
“Anh nghĩ rằng em giống như anh sao, có thể tùy ý lựa chọn trường học.” Tôi nói, “Có thể thi đỗ là may mắn lắm rồi. Hơn nữa, Thượng Hải ở gần nhà, mẹ em cũng yên tâm một chút.”
“Thành tích đại học của em có thể vào rất nhiều trường ở Bắc Kinh. Huống chi, có anh ở Bắc Kinh, dì lo lắng gì nữa chứ?”
“Không nói chuyện này nữa.” Tôi nói, “Nói chuyện anh định dẫn em đi đâu khi đến Bắc Kinh đi.”
“Em muốn đi đâu cũng được.” Anh ấy nói.
Anh ấy nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, làm cho tôi không đành lòng đối diện, vì thế tôi ngẩng đầu, giả bộ như đang ngắm trời sao. Một khắc đó, trong lòng tôi hiểu được, cho dù có thật sự đến Bắc Kinh, tôi cũng không thể nào đi tìm anh ấy.
Tôi hiểu được vì sao Vưu Tha lại nói chuyện bạn gái của anh ấy với tôi, có lẽ trong lòng anh ấy hoàn toàn hiểu được, chúng tôi giống nhau, sẽ không yêu thương một ai, nhưng anh ấy lại nói khác đi, để tôi có thể yên tâm. Anh ấy đối với tôi, mãi mãi sẽ là người anh, tình cảm anh em vĩnh viễn sẽ không phải là tình yêu. Huống chi, rất nhanh tôi sẽ là sinh viên, chuyện tình cảm trong quá khứ sẽ như thoáng qua, tôi hy vọng chính mình có thể có được khởi đầu mới, hoàn toàn lột xác, từ nay về sau sẽ là cuộc sống tự lập.
[4.1] (2)
“Một mình ở bên ngoài nên biết tự chăm sóc cho mình.” Vưu Tha nói.
“Được mà.” Tôi không kiên nhẫn đáp.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một ngôi sao băng đột nhiên xẹt qua trước mặt, tôi nắm lấy ống tay áo của anh ấy, nhảy cẫng lên: “A, sao băng, sao băng kìa, mau cầu nguyện đi!”
Sao băng lóe sáng lướt qua.
Vưu Tha mắng tôi: “Này, em nắm áo của anh làm gì, trong lúc nắm áo anh, sao băng biến mất rồi, sau đó mới cầu nguyện, còn linh nghiệm nữa không?”
Tôi nhún nhún vai làm cái mặt quỷ.
Vưu Tha hỏi tôi: “Lý Nhị, nếu sao băng thật sự có thể cho em một nguyện vọng, em có thể nói cho anh biết, nguyện vọng em muốn nhất là gì không?”
“Anh nói trước đi!”
“Em nói trước đi.”
“Anh nói trước đi mà!”
“Được rồi, anh nói trước.” Vưu Tha suy nghĩ một lát, liền nói: “Anh hy vọng người con gái anh thích có thể vui vẻ hạnh phúc.”
Thật là háo sắc hết nói nổi!
Đến phiên tôi, tôi ho khan một chút, nói: “Em hy vọng tất cả mọi người đều được vui vẻ, hạnh phúc.”
Vưu Tha nhìn tôi, tôi hướng anh ấy nháy mắt mấy cái.
Anh ấy bỗng nhiên vươn tay ra, yêu thương vuốt ve đầu tôi một chút. Tôi hi hi cười, liền tránh sang một bên.
[4.2]
Trời đã tối, điện thoại của tôi vang lên, là của Vưu Tha, anh ấy nói: “Lý Nhị, em đang ở đâu vậy?”
“Ở bên ngoài.” Tôi nói.
“Tối nay 8 giờ, anh lên xe lửa đi Bắc Kinh rồi, gọi điện thoại chào em một tiếng.”
“Vâng, thuận buồm xuôi gió, còn nữa, cho em gửi lời hỏi thăm bạn gái của anh!”
“Cảm ơn em.” Anh ấy cúp điện thoại, tôi như trút được gánh nặng.
Tôi về đến nhà thì đã là 7 giờ 5 phút, mẹ hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi loang quanh dạo phố. Mẹ chỉ vào một cái hộp ở trên bàn, nói: “Là quà của Vưu Tha cho con.”
Tôi vừa nhìn thấy, đúng là một cái điện thoại, nhãn hiệu Nokia mới toanh.
Mẹ nói cho tôi biết: “Dì con nói, nó nghỉ hè làm thêm suốt là để dành tiền mua cái này. Lúc con thi đại học, cả nhà vốn định mua cho con một cái, nhưng là tâm ý của Vưu Tha, mọi người không nỡ từ chối.”
Tôi đứng đó, trong 5 phút, đầu óc dường như trống rỗng.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn lên đồng hồ ở trên tường, sau đó ôm cái điện thoại chạy ra cửa. Mẹ ở phía sau gọi tôi: “Lý Nhị, con đi đâu đó?”
“Con ra nhà ga!” Tôi nói, “Tiễn Vưu Tha xong con sẽ về!”
Tôi đón xe chạy đến nhà ga, đứng trong biển người gọi điện thoại cho Vưu Tha, anh ấy nói cho tôi biết đã lên xe rồi. Cổ họng của tôi giống như bị nghẹn thứ gì đó, không thể nói nên lời. Nhưng anh ấy đã mở lời trước, hỏi tôi: “Em có thích hay không? Anh nhớ là em nói thích một chiếc Nokia.”
“Vưu Tha.” Tôi nói, “Xin lỗi anh.”
“Không cần xin lỗi anh.” Vưu Tha nói, “Anh biết rõ, có một số chuyện không thể cưỡng cầu. Anh tôn trọng lựa chọn của em.”
“Vưu Tha.” Tôi nói, “Anh đừng như vậy nữa, được không?”
“Được.” Anh ấy dịu dàng nói, “Về sau anh không như vậy nữa.”
Tôi không còn sức lực để đứng nữa, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay cầm cái hộp điện thoại mới, ngồi xổm xuống sân ga.
Bên tai truyền đến giọng nói của Vưu Tha: “Lý Nhị, em có biết lúc nào em đáng yêu nhất không? Chính là lúc em cười. Cho nên hãy nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa, nhất định phải vui vẻ, nhất định phải hạnh phúc. Anh đi đây, tạm biệt em.” Vưu Tha nói xong, điện thoại liền bị ngắt, nước mắt của tôi không thể kềm chế được, từ từ rơi xuống.
Tối hôm đó, tôi một mình chạy đến ngoại ô, không biết vì sao, bỗng nhiên tôi nhớ đến cái nóc nhà mà Trương Dạng đã từng dẫn tôi đến, nhớ đến ánh sáng pháo hoa rực rỡ được phóng lên. Tôi đến siêu thị nhỏ gần đó mua một cái bật lửa và một bao thuốc lá, bỏ vào trong túi áo. Tôi dựa vào trí nhớ đi thật lâu, nhưng vẫn không tìm được chỗ cần đến. Tôi đứng trên bờ ruộng ở ngoại ô châm một điếu thuốc, đây là lần đầu tiên hút thuốc, đó là một bao 555 mà tôi đã từng thấy Ba Lạp hút. Mùi của thuốc lá cay nồng, không giống như tôi tưởng tượng, ở đầu lưỡi còn có chút đắng, tôi nghĩ đến dáng vẻ của Ba Lạp phun ra mấy vòng tròn khói, nên cũng muốn phun ra vài cái giống như vậy, dĩ nhiên là phí công vô ích, rốt cuộc tôi không thể làm được, mà thay vào đó, bắt đầu kịch liệt ho khan, cứ như vậy, tôi vừa ho khan, vừa hút thuốc, vừa đứng trên bờ ruộng ở vùng ngoại ô suy nghĩ không mục đích, tìm kiếm trong trí nhớ cái nóc nhà cùng với ánh sáng pháo hoa nở rộ trong đêm tối tịch mịch. Tôi giống như một đứa trẻ bốc đồng, về điểm này mà nói, tôi và Ba Lạp quả thật không khác nhau.
[4.3] (1)
Ngày tôi gặp lại Trương Dạng, chính là trước lúc nhập học hai hôm.
Tôi ôm một đống sách đi xuống lầu, chuẩn bị chạy xe đến thư viện. Anh đang dựa vào thân cây ở cách nhà tôi không xa, hút thuốc. Thân thể anh đen gầy, mặc một cái áo sơ mi rộng, lại rất nhiều ngày không cạo râu, nếu trên đầu của anh không đội mũ lưỡi trai thường đội, tôi thiếu chút nữa đã không nhận ra anh.
“Tiểu Nhĩ Đóa.” Anh gọi tôi.
Tôi có chút đứng không vững.
“Em ra đúng lúc lắm.” Anh nói, “Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em.”
“Anh đã về rồi?” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, dùng giọng nói hết sức thoải mái, “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.” Anh dập điếu thuốc, nói: “Em định đi đâu vậy?”
“Đi thư viện mượn sách.”
“Anh đưa em đi.” Anh nói.
“Em muốn chạy xe.”
“Anh chở em đi.” Anh nói, “Xe ở đâu?”
Tôi đưa chồng sách cho anh, nhờ anh cầm giúp, sau đó đến gara lấy chiếc xe đạp của ba đi ra. Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ánh mặt trời đã không còn gay gắt, Trương Dạng giúp tôi mang chồng sách bỏ vào cái giỏ xe ở phía trước, sau đó anh chống chân thật dài ngồi lên xe, quay lại nói với tôi: “Lên xe nào.”
Tôi có chút chần chừ, anh hé miệng nở nụ cười, nói: “Sợ sao?”
Tôi liền lên xe.
Trương Dạng bắt đầu đạp, xe nhẹ nhàng chạy bon bon trên đường. Hai bên đường, màu lục thắm của lá cây ngô đồng thật chói mắt, gió nhẹ thoang thoảng, tôi nghe được tiếng sột soạt của chiếc váy nhỏ màu trắng, cùng tiếng ma sát của bánh xe, âm thanh phát ra nhịp nhàng, giống như có ai đó đang thở dài buồn bã.
Tôi lại nhớ tới Ba Lạp, nhớ tới cô ấy chạy xe đạp đuổi theo Hứa Dặc, lúc nhanh lúc chậm, tinh nghịch đùa giỡn. Dáng vẻ cô gái mười tám tuổi đạp xe đạp, trong ký ức của một năm trước, cô gái ấy với bộ váy màu lục tươi cười, giờ phút này giống như sống động một cách kỳ diệu, dường như cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa đi xa, vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trương Dạng quay đầu lại, lớn tiếng hỏi tôi.
“Sao anh đột nhiên quay về?” Tôi hỏi anh.
“Ba anh bị bệnh phong thấp nghiêm trọng, anh về dẫn ba đến Bắc Kinh khám bệnh.”
“Ừ.” Tôi nói, “Vậy là ở vài ngày?”
“Chỉ có nửa ngày thôi.” Anh nói, “8 giờ tối nay lên xe, vé đã mua được rồi.”
A! Thì ra chỉ có nửa ngày, anh lại muốn đến đây gặp tôi.
“Vân Nam có đẹp không?” Tôi hỏi anh.
“Chưa đi được, sang năm lại đi.” Anh nói, “Đúng rồi, em thi thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi nói, “Trường ở Thượng Hải, ngành tiếng Hoa.”
“Tốt lắm.” Anh nói, “Con gái học tiếng Hoa rất tốt, Thượng Hải lại gần nhà.” Khẩu khí giống ba tôi y như đúc.
Đến bên ngoài thư viện, tôi nhảy xuống xe, nói cảm ơn anh.
Anh bỗng nhiên nói: “Em vào mượn sách đi, anh còn thời gian, anh sẽ đưa em về.”
“Cảm ơn anh, thật sự không cần đâu.”
“Không được vô nghĩa như vậy.” Anh nói, “Nhanh lên nào!”
Tôi ôm chồng sách chạy vào bên trong thư viện, sợ nhân viên thư viện chậm chạp. Đến khi tôi chạy ra bên ngoài, phát hiện Trương Dạng thật sự vẫn chờ ở đó. Trong tay anh cầm một cây kem nhiều màu, nói với tôi: “Em có vẻ thích cái này?”
Tôi cố gắng đè nén tâm trạng, nhưng tim cứ co thắt đến phát đau. Tôi nghĩ mình thật sự không muốn hận anh, không muốn.
Ba Lạp, đừng khiến chúng tôi hận nhau nữa, có được không?
Tôi nhận lấy cây kem, bỏ nó vào miệng, làm cho nó tan chảy ngọt ngào thấm vào cổ họng. Sau đó, tôi nhìn Trương Dạng nở nụ cười.
“Về nhà nhé?” Anh hỏi tôi.
“Không.” Tôi bỗng nhiên quyết định, “Trương Dạng, anh dẫn em đến cái nóc nhà đó một lần nữa nhé, lúc trước em muốn đến đó, nhưng không thể nào tìm ra.”
Trương Dạng suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, chúng ta đi!”
Chạy xe so với đi bộ dĩ nhiên là nhanh hơn rất nhiều, chỉ trong chốc lát, chúng tôi đã tới nơi. Ban ngày và ban đêm, khu nhà hoang này nhìn qua rất khác nhau. Phòng óc cũ nát, bốn phía cỏ dại um tùm, một cây cổ thụ đứng tịch mịch, cảnh vật chẳng có gì đáng để nói.
Trương Dạng dựa vào xe đạp, nói với tôi: “Nơi này nên đến vào buổi tối, ban ngày chẳng có ý nghĩa.”
“Trước kia anh hay đến đây vào buổi tối sao?”
Anh nhìn tôi nói: “Chỉ có hai lần, một lần đi với Ba Lạp, một lần đi với em.” Nói xong, anh nở nụ cười ý vị thâm sâu, sau đó lấy ra hộp thuốc lá, bắt đầu hút.
“Cho em một điếu thuốc đi.” Tôi nói.
“Con gái, không nên hút!” Anh nói.
“Em đã từng hút rồi.” Tôi nói.
“Em muốn chết sao?” Anh trừng mắt nhìn tôi.
“Anh không có quyền xen vào chuyện của em.” Tôi nói.
“Em đừng khích anh.” Trương Dạng dùng tay đang cầm điếu thuốc, nói: “Anh muốn xen vào là xen vào, không cần biết có được hay không, em có tin không?”
“Tin.” Tôi nói.
“Thông minh.” Anh khen tôi, “Nếu em không khôn ngoan, sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Tôi cúi đầu nhìn cái váy, trên đó có dính một chút bùn đất nhìn rất khó coi. Trương Dạng cúi người xuống, lấy tay nhẹ nhàng phủi nó đi. Sau đó anh nói: “Chúng ta về thôi.”
Tối hôm đó, tôi một mình đứng trên ban công nhỏ ở trong phòng hút thuốc, tôi không nghiện thuốc lá, nhưng thuốc lá làm cho lòng tôi yên ổn. Mười giờ đêm, xe lửa đi Bắc Kinh đã chạy được hai giờ, hai giờ, có lẽ đã được 300 km, sau đó, sẽ thành 400 km, 500 km, mãi cho đến 1000 km.
Con đường dài thăm thẳm đó, tôi biết anh rất khó trở lại.
[4.3] (2)
Chia tay lần này, có lẽ sẽ vĩnh viễn không gặp lại.
Tôi cố chấp theo đuổi suy nghĩ có thể gặp lại anh, chỉ bản thân mới hiểu được. Nhưng tôi hy vọng mình không có sai. Tôi tuyệt đối sẽ không giống như Ba Lạp, sai lầm lại nối tiếp sai lầm
Tả Nhĩ Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn Tả Nhĩ