Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
úc Dương Tử Minh tìm được cô, hắn thấy Đỗ Nguyên Hách chắn đường không cho cô đi tiếp, lại còn nói ra một câu trêu chọc: “Mãn Nguyệt, sao lại nỡ nhẫn tâm như vậy? Em quên lúc trước chúng ta là thế nào rồi sao…”
Câu kế tiếp hắn nghe không rõ ràng lắm, Đỗ Nguyên Hách tựa như là dán sát vào mặt Cố Mãn Nguyệt nói, lúc ấy mặt cô liền ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng đẩy Đỗ Nguyên Hách một cái.
Dương Tử Minh nhịn không nổi nữa, hắn liền xông đến đem Đỗ Nguyên Hách đẩy ra. Lúc ấy, hắn chỉ lo lắng Cố Mãn Nguyệt chịu ủy khuất. Hiện tại đã xong việc, hắn mới bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.
Bọn họ lúc trước là thế nào? Hắn ta cũng từng cùng cô thân mật như vậy sao? Cuối cùng thì bọn họ đã làm những gì?
Hắn không dám nghĩ tiếp, rũ mắt nhìn chằm chằm Cố Mãn Nguyệt.
Nếu đã không dám nghĩ, cũng không thể hỏi, vậy hắn sẽ tự mình thử xem.
Cố Mãn Nguyệt gọi người phục vụ lại hỏi hỏi: “Chỗ các người có còn phòng trống không?”
Cố Mãn Nguyệt thường xuyên tới Thanh sắc quán, người phục vụ tất nhiên là biết cô, bèn dẫn đường: “Cố tiểu thư, cô thường nghỉ ngơi ở phòng bên kia, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị cho cô.”
Vào phòng, người phục vụ biết ý đem cửa đóng lại, yên lặng rời đi.
Cố Mãn Nguyệt kéo Dương Tử Minh ngồi xuống sô pha, hai chân để lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả người cuộn lại rúc vào trong ngực hắn.
Cảm nhận được thái độ của Dương Tử Minh đã dịu đi, không còn lạnh lùng như vừa nãy, cô chủ động mở miệng: “Rất nhớ anh a. Cả tối nay cũng chưa được ôm anh như vậy.”
Dương Tử Minh ôm cô lên, hôn lên đôi môi anh đào đang hơi chu ra, lẩm bẩm nói: “Bây giờ bổ sung lại.”
Dương Tử Minh hôm nay rất dịu dàng, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cọ xát, lại thong thả tách hai hàm răng cô ra, đầu lưỡi hắn quét qua hàm răng trên.
Cố Mãn Nguyệt nếm được vị đắng của rượu trong miệng hắn, lại được trộn lẫn với mùi thơm mát của riêng hắn, cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Dương Tử Minh ngửa đầu ra sau, lúc tách ra bên môi vương một sợi chỉ bạc lúc hai người quấn lấy nhau để lại.
Hắn say mê ngắm nhìn Cố Mãn Nguyệt. Môi cô bị hắn chà đạp đến ửng đỏ dính đầy nước miếng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp long lanh ướŧ áŧ, hắn nhìn xuống xương quai xanh lộ ra của cô, cúi đầu cắn mạnh một ngụm xuống.
Cô bị cắn có hơi đau, liền hờn dỗi: “Nhẹ một chút a.”
Dương Tử Minh thế nhưng lại ngậm lấy mút vào, để lại trên đó một dấu đỏ mờ ám.
Tay hắn vuốt ve đùi cô. Còn cách một lớp tất chân tơ lụa, hắn có chút không thỏa mãn.
Hắn đè Cố Mãn Nguyệt xuống sô pha, thân mình chen vào giữa hai chân cô, cúi xuống lại lần nữa hôn lấy cô, dùng thanh âm mang đầy ham muốn mê hoặc cô: “Nguyệt Nguyệt…,được không?”
Cố Mãn Nguyệt có chút ngây thơ, cô đại khái cũng hơi đoán ra hắn đang hỏi cái gì, nhưng dường như cũng không rõ lắm ý của hắn là gì. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Dương Tử Minh cùng với bình thường không giống nhau.
Bình thường bọn họ thân mật, cùng lắm cũng chỉ là hôn hôn môi, năm nắm tay. Đại đa số trong đó đều là do cô chủ động.
Hôm nay Dương Tử Minh dường như đang rất kiềm chế gì đó, giọng điệu hắn tuy rằng vẫn dịu dàng, nhưng động tác lại rất mạnh bạo.
Không khí tràn ngập ái muội, trong phòng vang lên tiếng thở dốc dồn dập của hai người. Cô nhìn ánh mắt nhiễm đầy ham muốn sắc dục của Dương Tử Minh, gật gật đầu.
Dương Tử Minh liền duỗi tay ra sau lưng cô, kéo khóa váy xuống, cởi ra đến eo của cô. Không có quần áo che đậy, cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng muốn đem quần áo mặc lại.
Một đôi tay thon dài căn cản động tác của cô. Hắn cúi đầu xuống, vùi mặt vào khe rãnh mê người giữa hai vú, khẽ nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
Đúng là không lạnh, cả người cô đều nóng rực lên.
Đôi tay cô luồn vào mái tóc ngắn của hắn, không dám cúi đầu xuống nhìn hắn.
Còn chưa kịp cởi bỏ áo ngực, Dương Tử Minh liền trực tiếp đẩy hai khối tròn trịa trước ngực cô ra, vùi đầu vào giữa khe rãnh, hít sâu một hơi. Tất cả nơi đó đều là mùi hương ngọt ngào của cô. Hắn thực sự không thể nhịn được nữa, liền há miệng to bắt đầu cắn nuốt.
Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ đầṳ ѵú, lại lấy một bàn tay xiết chặt đầṳ ѵú bên kia, vân vê qua lại. Cố Mãn Nguyệt chịu không nổi hắn trêu chọc như vậy, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn như nước, hoa huyệt đột nhiên trào ra một dòng nước ấm.
Cô theo bản năng đem hai chân khép lại. Dương Tử Minh liền hiểu được phản ứng của cô.
Hắn ngẩng đầu lên, trên ngực của cô đã dính đầy nước miếng hắn. Hắn hôn hôn ấn đường cô, đưa tay nắm lại chiếc cổ mảnh khảnh. Một ngón tay khác lại đi xuống, cách qυầи ɭóŧ ấn một cái lên hoa hạch.
Cố Mãn Nguyệt chưa từng bị người khi dễ như vậy, duỗi tay xuống phía dưới cầm cổ tay của hắn, thanh âm nũng nịu: “Tử Minh, đừng như vậy mà. Em có chút sợ hãi.”
Kỳ thật, hắn đã sớm đã nhìn ra cô là lần đầu tiên bị người trêu đùa như vậy, kết quả hắn muốn cũng đã có được.
Hắn cũng định dừng lại, nhưng chính là hắn không làm được.
Hắn hôn hôn cái đã mũi phiếm hồng của cô, trấn an: “Đừng sợ. Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cũng không chờ cô đồng ý, tay hắn dùng sức thô bạo đem tất chân xé vụn, cuối cùng cũng chạm được vào đùi của cô.
Cảm xúc đụng chạm lên da thịt trần trụi non mịn tinh tế khiến trong mắt hắn đều che kín tơ máu nhuốm đầy màu tình dục.
Hắn tiến vào giữa hai chân cô, lột qυầи ɭóŧ, ngón tay đi vào một chút, kéo ra một mảnh trơn trượt ướŧ áŧ.
Cố Mãn Nguyệt nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng.
Hắn nhìn Cố Mãn Nguyệt, da thịt trắng như tuyết đang ửng hồng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở tiếng rêи ɾỉ ra âm thanh kiều mị.
Hắn sắp điên rồi.
Hắn theo ái dịch ướŧ áŧ đi vào trong hoa huyệt, không dám dùng sức, mới vào được một ít, liền chạm vào một tầng màng mỏng.
Hắn vẫn duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng, đúng vậy, nên dừng lại rồi.
Hắn chậm rãi rút tay ra, lại đụng vào một khối thịt mềm nhô lên, Cố Mãn Nguyệt đột nhiên rêи ɾỉ, hoa huyệt trào ra càng nhiều chất dịch, vách tường bắt đầu co rút lại.
Cố Mãn Nguyệt trong mắt đã ngập nước, giống như xin tha, lại giống cầu xin hắn tiếp tục.
Hắn cúi đầu che tiếng rêи ɾỉ của cô, tay không ngừng cọ xát xoa nắn khối thịt mềm mại kia.
Cố Mãn Nguyệt cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết bám lấy bả vai Dương Tử Minh, đem quần áo hắn nắm chặt đến nhàu nhĩ, kịch liệt đáp lại nụ hôn của Dương Tử Minh, thân mình không ngừng cọ xát vào hắn, cái mông cũng theo động tác tay hắn của hắn mà nhấp lên nhấp xuống.
Chỉ trong chốc lát, bụng dưới của cô xuất hiện một cảm giác run rẩy kịch liệt, cô hé miệng liều mạng thở gấp, đôi mắt khép lại, mí mắt run run, vách tường bên trong hoa huyệt dồn dập run rẩy, trong đầu như có một tia sáng xẹt qua.
Cô mở mắt ra nhìn người đang nằm trên mình. Tóc mái trên trán hắn bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Hắn cũng đang kịch liệt thở dốc giống như cô.
Cô cao trào.
Cố Mãn Nguyệt vội đẩy Dương Tử Minh ra, thân thể cuộn tròn lại trên sô pha.
Thật là thẹn a.
Dương Tử Minh nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, cũng đoán ra được cô đang ngại. Hắn giúp cô mặc lại váy, sau đó đem tất chân đã bị hắn xé nát thành từng mảnh ném vào sọt rác, lấy khăn lông giúp cô lau sạch sẽ thân thể.
Cố Mãn Nguyệt đột nhiên nghĩ đến hắn vừa rồi bắt nạt mình, bộ dáng dường như rất thành thạo. Cô ngồi ngay dậy, vớ lấy gối ôm trên sô pha ném hắn: “Khai mau, trước kia có phải anh từng làm như vậy với nhiều cô gái khác rồi phải không!”
Dương Tử Minh cười ôn nhu, dỗ dành cô: “Chỉ có em là người duy nhất.”
Cố Mãn Nguyệt không tin: “Vậy vừa rồi sao anh có thể lại thuần thục như vậy!”
Dương Tử Minh muốn ôm lấy cô nhưng lại bị đẩy ra: “Bởi vì ở trong mộng đã luyện tập qua rất nhiều lần.”
Cố Mãn Nguyệt mới vừa bình tĩnh lại xong, nghe được lời hắn nói như vậy, trái tim liền bắt đầu không ngừng đập loạn. Dương Tử Minh quả thực chính thâm tàng bất lộ, sói xám đội lốt cừu non a.
Cố Mãn Nguyệt “hừ” một tiếng, chủ động cuộn tròn trong ngực hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Anh cũng là người đầu tiên của em.”
Dương Tử Minh tuy rằng đã đoán ra đáp án, nhưng nghe được cô như vậy mà thừa nhận, trong lòng như có con sóng đang cuộn trào, cúi đầu bao bọc lấy cả người cô, lòng tràn đầy vui mừng.
Cuối cùng, hắn vẫn không biết.
Rốt cuộc là Nguyệt Lượng trầm mê vì hắn.
Hay vẫn là hắn lại một lần nữa bị cô mê hoặc.
Gần cuối kỳ đã là bắt đầu vào đông, thời tiết chuyển sang rét lạnh. Tuy trong phòng học đã mở máy sưởi, nhưng Cố Mãn Nguyệt vẫn phát run cả người, không ngừng hắt hơi.
Dương Tử Minh sờ sờ trán cô, thấy có hơi chút nóng lên, giúp cô đem áo khoác kéo kín lại, hỏi: “Muốn xin nghỉ hay không, anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
Cố Mãn Nguyệt đầu óc nặng trĩu, vì dùng sức lau nước mũi quá mạnh mà mũi bị cọ đến đỏ bừng. Cô gật gật đầu, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: “Chờ lát nữa để em tự đi, anh đừng đi cùng. Mấy ngày nữa phải thi cuối kỳ rồi, anh ôn tập cho tốt a.”
Dương Tử Minh có chút không tình nguyện, nhưng cô thật sự rất cương quyết, lập tức giơ tay lên ra hiệu với thầy giáo, nói mình không thoải mái, muốn xin nghỉ đi đến bệnh viện.
Ra khỏi phòng học, cô quay đầu nhìn lại, Dương Tử Minh trông vô cùng lo lắng đang nhìn cô chăm chú. Cô xua xua tay với hắn, nhấc tay lên quơ quơ di động.
Dương Tử Minh hiểu ý cô, cúi đầu nhìn màn hình di động, một tin nhắn WeChat mới hiện lên: “Minh Minh đi học cho tốt nha. Ngày mai chúng ta gặp lại.” Phía sau còn gửi thêm một cái sticker tình yêu màu hồng phấn.
Hắn cong môi cười, nhanh chóng gõ chữ đáp lại: “Nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai gặp lại. ”
Mới ra đến cổng trường, cô hơi hơi nhăn mũi, lại hắt hơi một cái.
Cầm di động trên tay, đang cùng Tần Giai Oánh nói chuyện phiếm, Cố Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy trước mắt trở nên mờ mịt. Loại cảm giác này rất quen thuộc, rất giống ở trong giờ thể dục lần trước…
Một lúc sau, tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng bệnh, cô bị cảm cúm nặng.
Nói là mai gặp, nhưng cô lại đang cảm nặng nên không thể đi học, đành phải nghỉ ngơi ở nhà.
Dương Tử Minh muốn đi thăm Cố Mãn Nguyệt, cô lập tức cự tuyệt với lý do là: “Nếu anh đến, em chỉ có thể nhìn anh, lại không thể ăn anh. Vậy nên thà anh không đến còn hơn.”
Dương Tử Minh phản bác: “Không quan trọng. Anh không sợ bị lây bệnh.”
Cố Mãn Nguyệt trả lời: “Bác sĩ nói bị cảm lạnh không thể làm chuyện thân mật. Anh sẽ kéo dài thời gian dưỡng bệnh của em.”
Dương Tử Minh còn đang định nói tiếp gì đó, cô đã giành mở miệng trước: “Cuối tuần chúng ta lại gặp a!” Sau đó liền cúp điện thoại.
Dương Tử Minh sờ sờ bàn ghế lạnh băng bên người, không có hơi ấm của Cố Mãn Nguyệt.
Thật nhớ cô, thời gian tới cuối tuần có thể nhanh gấp đôi được hay không.
Mưa bay lất phất bên ngoài cửa sổ, đập vào mái hiên xe, phát ra thanh âm tí tách.
Đỗ Nguyên Hách ngồi trong xe, cúi đầu lật xem tài liệu, trong tay cầm một tờ báo, “Vụ án gϊếŧ người Chúc gia đã được phá, kẻ sát nhân là một công nhân nhập cư. Dương Quốc Thắng, nam, 45 tuổi. Vào nhà cướp của, do sợ bị tố cáo nên đã tàn nhẫn đem gϊếŧ người bị hại, hiện trường chỉ phát hiện ra hai cỗ thi thể…”
Hắn xem xong, lại từ túi tài liệu rút ra một cái ảnh chụp, lật xem mặt trái, bên trên viết “Vợ là Vạn Phân Phương, đang ở trại cai nghiện, hôn nhân của bọn họ rất tốt. Trong nhà cha mẹ vẫn khoẻ mạnh, hiện tại đang ở quê. Dương Quốc Thắng là người hiếu thuận, có thể bắt đầu xuống tay từ cha mẹ hắn. Hắn có một người con trai tin tức không rõ ràng.
Phía sau người con trai còn đặt một chú thích, do Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, hồ sơ đã bị phong tỏa, không có biện pháp tìm hiểu tỉ mỉ tình hình cụ thể. Kiến nghị không nên thử tìm kiếm từ người này.
Xem xong, hắn xoa xoa ấn đường, bung dù, mở cửa xuống xe.
Đỗ Nguyên Hách ngửa đầu nhìn dòng chữ đề trên cửa lớn “Nam tử ngục giam”. Hắn đem dù gấp lại, vỗ vỗ bọt nước trên vai, nhấc chân đi vào.
Hình cục trưởng mang theo hắn đi qua hành lang u ám, đến một gian phòng thẩm vấn nằm phía cuối.
Đẩy cửa ra đi vào, bên trong có rất nhiều phương tiện theo dõi, còn có một tấm gương hai chiều rất lớn, có thể nhìn xuyên qua phòng bên cạnh. Trong phòng bài trí sơ sài, chỉ có hai cái ghế cùng một cái bàn.
Hình cục trưởng dặn dò: “Cậu chờ lát nữa hãy vào. Thiết bị nghe lén bên trong tôi đã tắt hết rồi. Tôi để lại người trông cửa, nếu có chuyện gì cậu có thể gọi đến.”
Hình cục trưởng vẫy tay, một thủ hạ đem người mang vào. Ông ta nhìn Đỗ Nguyên Hách sắc mặt có chút tái nhợt, biết hắn không yên tâm, lại nói: “Đây là kính hai chiều, lát nữa tôi sẽ ở ngay đây theo dõi. Cậu cứ yên tâm đi gặp hắn.”
Ngay lúc đó, hai cảnh ngục đem một gã đàn ông cao gầy, mặt đầy râu ria, tóc tai bù xù đẩy vào phòng bên cạnh. Hai chân gã ta bị chế trụ bởi xiềng xích trên mặt đất, hai tay gã cũng bị đem khóa chặt trên tay cầm của ghế dựa.
Đỗ Nguyên Hách đi vào phòng đối diện, trước cửa là một người quản ngục thân hình cao lớn, trông có vẻ tương đối lão luyện đang đứng canh giữ. Ông ta vỗ bả vai dày rộng của cảnh ngục, dặn dò hắn quan sát tình huống bên trong cẩn thận.
Đỗ Nguyên Hách kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận đánh giá gã đàn ông đối diện. Đầu tóc hỗn độn che lấp không thấy rõ mặt mũi của gã, chỉ có thể thấy đôi mắt gã ta giống như một con báo hung ác.
Đỗ Nguyên Hách cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, giọng điệu giả vờ bình tĩnh: “Dương Quốc Thắng, mười bảy năm trước, ông đã gϊếŧ Chúc tiên sinh cùng vợ ông ấy, đúng không?”
Dương Quốc Thắng không hé răng, nhưng là chân không ngừng hoạt động, xích sắt phát ra tiếng vang chói tai.
Đỗ Nguyên Hách biết gã sẽ không dễ dàng như vậy mở miệng, hỏi tiếp: “Vợ ông ở trại cai nghiện tình trạng cũng không ra gì.”
Dương Quốc Thắng vẫn cứ cúi đầu, nhìn như không hề có phản ứng, nhưng Đỗ Nguyên Hách đã chú ý hai tay đang nắm chặt của gã.
“À, mấy ngày trước, tôi còn cố ý đi thăm cha mẹ ông, hai người tinh thần còn khá tốt.”
Dương Quốc Thắng rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Nguyên Hách, ngực kịch liệt phập phồng.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần, tôi không biết.” Dương Quốc Thắng nói chuyện thanh âm bập bẹ giễu cợt.
Đỗ Nguyên Hách cảm thấy khó chịu, xoa xõa lỗ tai, lại hỏi: “Không biết? Thi thể ở hiện trường còn bị ông đốt trụi.”
Dương Quốc Thắng quay đầu sang một bên, trầm mặc không nói.
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh