Số lần đọc/download: 1866 / 10
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 11 -
N
ếu như vợ chồng Hữu Thanh không lên Sài Gòn bất thình lình thì điều bí mật của hai cô cháu Phương Tâm đã được giữ kín đến phút chót.
- Ba và dì ở nhà chơi với nội, con đi với cô Tâm ra cửa hàng Ngô Gia Tự chút xíu - Hoàng Thúy cố giữ để giọng đừng run.
- Hai cô cháu đi mua sắm thứ gì, cho chị đi theo với - Kim Liên nói với Phương Tâm.
Nàng thoái thác:
- Anh chị mới lên tới, cần phải nghỉ ngơi đã. Em sẽ về liền.
Mọi người tưởng hai cô cháu đi mua sắm thật. Chỉ có một người không tin. Đó là Minh Khoa.
Khi thấy Hoàng Thúyhúy kín đáo nháy mắt với Phương Tâm, chàng đã bắt đầu ngờ vực. Đến lúc hai cô cháu đèo nhau đi thì lập tức Khoa cũng phóng xe theo. Chàng nghĩ họ có điều chi giấu giếm, nhưng không tưởng tượng được là Hoàng Thúyhúy đã vào đến vòng chung kết cuộc thi người đẹp thời trang. Và đêm nay sẽ là đêm phát giải thưởng.
Hiểu ra cớ sự, Khoa hối hả quay về nhà. Vừa trông thấy anh trai, chàng đã nói ngay:
- Anh có tưởng tượng nổi... cháu Thúy nó làm gì không ?
Hoàng Thúyhanh hốt hoảng khi nhìn thấy nét mặt lạ lùng của em trai.
- Có chuyện gì vậy Khoa ? Con Thúy nó làm sao ?
- Anh chị đi theo tôi ! - Khoa đáp gọn lỏn.
Mẹ chàng lo lắng nhìn con:
- Chuyện gì vậy Út ?
Khoa cười cho mẹ yên tâm:
- Không có gì nguy hại đâu mẹ ạ. Lát nữa về con sẽ nói cho mẹ biết.
Nói rồi chàng quay ra ngay, vợ chồng Hoàng Thúyhanh hấp tấp đi theo em.
Lúc dừng lại trước cổng câu lạc bộ Phan Đình Phùng, Khoa mới chịu nói thật.
- Con Thúy đi thi người đẹp thời trang. Anh vào mà coi con gái anh tập làm người lớn.
Biết em không đùa, Hoàng Thúyhanh luýnh quýnh chạy đi mua vé rồi kéo vợ chen chúc giữa dòng người trôi vào hội trường - nơi đang bắt đầu diễn ra đêm chung kết của cuộc thi.
Không thể kể hết những gì xảy ra suốt mấy tiếng đồng hồ sau đó. Mười thí sinh của vòng chung kết lần lượt trình diễn các loại trang phục và thi phần ứng xử.
Hoàng Thúyhúy bắt trúng câu hỏi: "Tại sao em lại tham gia cuộc thi người đẹp thời trang này ?" - Cô bé thong thả đọc.
Dưới khán phòng có một người gần như nín thở và không dám nhìn lên sân khấu. Đó là cha ruột của cô bé... Anh nghe tiếng con gái mình trả lời rành rẽ: "Em rất yêu thích nghề thiết kế thời trang... Đối với em, không có gì thích thú cho bằng được mặc những bộ trang phục do chính tay mình thiết kế và may lấy. Và em muốn tất cả mọi người đều được mặc đẹp... như em !"
Khán phòng rền vang tiếng vỗ taỵ Dường như người ta đã dành rất nhiều cảm tình cho cô thí sinh "nhí" nhất cuộc thi này.
Và, điều bất ngờ là cô bé ấy đã đoạt giải cao nhất ! Cô là hoa khôi của cuộc thi.
Sau khi trao vương miện và giải thưởng, người ta hỏi Hoàng Thúyhúy:
- Trước mắt, điều gì làm em bận tâm nhiều nhất ?
Cô bé ấp úng khác hẳn với trước đó:
- Em đã lén trốn bà nội, trốn ba và chú mình để đi thị Bây giờ lỡ đậu rồi, em không biết lát nữa về nhà phải giấu những thứ này ở đâu. Cô bé chỉ vào vương miện, vải băng đeo trước ngực và bó hoa to đùng đang ôm trên tay.
Trong lúc người ta cười rộ vì câu trả lời rất "thật thà" đó thì một người đàn ông đã men theo cánh gà sân khấu bước đến gần cô bé và đột ngột... nắm lấy tay cô:
- Ba không rầy con đâu ! Cả nội và chú Út cũng vậy.
Hoàng Thúyhúy giật phắt người khi trông thấy chạ Cô bé lắp bắp:
- Ba... ba... tới hồi nào ?
- Từ lúc bắt đầu cuộc thị Thôi, ba xuống dưới. Lát nữa ba đợi con ngay cửa ra vào hội trường nghen !
- Dạ, con sẽ ra liền.
Nhưng phải đến hơn tiếng đồng hồ sau, cô hoa khôi mới bứt khỏi đám đông ái mộ để lên xe về nhà. Đến lúc này, Phương Tâm mới dám "xuất đầu lộ diện". Nàng lấm lét nhìn Khoa như sợ bị chàng mắng mỏ giữa đám đông. May quá ! Cái anh chàng thù ghét đàn bà ấy chẳng nói gì !
Mặc dù đã khuya nhưng các quán ăn vẫn còn mở cửa. Họ định ghé vào ăn chút gì đó vì Hoàng Thúyhúy kêu đói bụng, nhưng rồi lại thôi.
- Giờ này mà ghé vô quán thì khỏi về luôn - Minh Khoa bảo - Chắc chắn họ sẽ xúm đen xúm đỏ để xem mặt cô hoa khôi tròn méo thế nào.
Kim Liên đề nghị:
- Hay là mình mua về nhà ăn ? Còn mẹ và Hoàng Oanh nữa.
- Được rồi ! - Hoàng Thúyhanh đồng ý.
Họ đứng lại chờ anh vào mua bánh mì, chả lụa và paté ở một cái quán trên đường Hùng Vương.
Hoàng Thúyhúy nhìn những thứ đó, cứ nuốt nước bọt liên tục. Chẳng là vì hồi chiều, cô nàng hồi hộp quá không ăn được miếng cơm nào.
Tưởng rằng mọi chuyện như thế là êm xuôi, nào ngờ lúc ăn uống xong, Phương Tâm đang dọn dẹp thì Minh Khoa bước lại gần. Chàng nói nhỏ chỉ đủ nàng nghe:
- Cô bày đặt ra chuyện này phải không ? Nếu đúng như vậy thì cô chưa yên với tôi đâu.
Phương Tâm chưa kịp trả lời thì anh chàng đã bỏ đi lên phòng khách. Nàng nhìn theo cảm thấy sờ sợ cái gã đàn ông kỳ lạ này.
Tuy nhiên điều lo sợ ấy cũng chỉ thoáng qua bởi sau đó, câu chuyện với Kim Liên đã cuốn hút sự tập trung của Phương Tâm. Chị kể:
- Hôm rồi, Bữu chở Bích Nhung đi chơi vườn hồng trên Sa Đéc, chẳng biết lái xe làm sao mà tông vô cột đèn.
- Chết ! - Phương Tâm kêu lên - Họ có bị gì không ?
- Đứa dập đầu, đứa mẻ trán cũng khá nặng.
Điều chị vừa kể khiến Phương Tâm buồn buồn. Chưa bao giờ có ai làm cho nàng thất vọng như Bữu đã làm. Anh ta lấy mất của nàng cả niềm tin vào cuộc sống, cả tình yêu hy vọng. Con người ấy thay lòng như người ta thay đổi khẩu vị mỗi ngày. Thế mới biết những tai nạn trên đường đời là liều thuốc thử tốt nhất cho ý chí, nghị lực và tình cảm của mỗi con người. Nó giúp cho ta hiểu người và hiểu mình hơn.
Khi Kim Liên kể cho Phương Tâm nghe những điều này thì hai kẻ vừa "thọ nạn" vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Vết thương trên mặt Bích Huyền còn kéo dài xuống mũi và cằm, có khả năng để lại sẹo vĩnh viễn. Còn Bữu, ngoài một mảng tóc bị cạo để cho vết thương trên đầu mau lành thì chân phải còn bị phòng vì khi té xuống bị chiếc xe nằm đè lên. Cái pô xe đã tranh thủ nướng một miếng da chân của chàng tài xế cẩu thả.
Mấy tuần lễ nay, Thanh Thúy phải lên chăm sóc ông anh mình. Một bữa, đang rửa vết thương cho anh, cô bỗng lẩm bẩm:
- Ông trời có mắt !
- Mày nói gì vậy ? - Bữu nhăn mặt. Ui da ! Đau quá ! Nhẹ tay một chút coi.
- Ở hiền gặp lành, còn ở ác như anh thì... bị té xe là phải ! - Thanh Thúy vẫn tiếp tục công việc, giọng đều đều.
- Mày trù cho tao chết để mày hưởng hết gia tài phải không ? - Bữu bực dọc nhìn em.
- Em thèm vào ! - Thanh Thúy trề môi. Anh là cục cưng của mẹ, còn em: "Con gái ăn cơm nguội ngủ nhà ngoài", mẹ nói hoài bộ anh không nghe hả ?
Biết em gái trêu chọc mình, Bữu đổ quạu:
- Không nói móc họng tao, mày ăn cơm không ngon hả ?
- Đúng vậy ! - Thanh Thúy gật đầu tỉnh rụi - Thấy anh Hai bị đau em khoái lắm.
- Ui da ! Nhẹ tay một chút. Mày tưởng đầu tao là cục đá chắc ? - Bữu gầm gừ.
- Đầu anh chỉ là cái đặt trên cổ để cho thiên hạ biết đó là một con người thôi.
- Mày im đi ! Tao đập bể đầu bây giờ - Bữu quát lên.
Từ lúc bị thương tới giờ, Bữu đâm nóng tính, dễ xúc động, hay cáu gắt. Thanh Thúy biết vậy nhưng cô không ngăn để mình đừng chọc tức anh. Sau cách xử sự của anh trai với cô bạn gái thân nhất của mình, Thanh Thúy luôn mang một mặc cảm có lỗi với Phương Tâm. Cô không biết làm cách nào để giải tỏa bớt bất mãn nên mới hay nói "móc họng" anh mình như vậy.
- Mẹ có hỏi gì anh không ? - Lát sau Bữu dịu giọng.
Thanh Thúy lắc đầu:
- Mẹ giận... mẹ bảo anh ngày nghỉ không về thăm mẹ mà lại chở bồ bịch đi chơi nên mới khiến xảy ra tai nạn như vậy.
- Mẹ nói như vậy thật à ?
- Không tin anh về hỏi mẹ thì biết !
Hôm Bữu mới bị tai nạn, bà Sáu có lên thăm con. Bà ở chăm sóc con ba ngày rồi về. Sau đó không thấy lên nữa.
Thật ra, bà buồn con trai về chuyện khác. Khi Phương Tâm mới trốn đi, bà cứ ngỡ Bữu có dự mưu vào và đinh ninh con trai mình đã che chở cho người nó yêu. Vậy mà đùng một cái, Thanh Thúy về bảo lại.
- Anh Hai bỏ Phương Tâm rồi ! Bây giờ ảnh cặp bồ với người khác.
Bà kinh ngạc:
- Ai nói với con như vậy ?
- Con thấy tận mắt chứ cần gì ai nói ? Làm biết chuyện Phương Tâm đã nhảy xuống cầu Tàu tự tử.
- Trời ơi ! Thật vậy sao con ?
- Nhưng rồi nó lại lội trở lên bờ vì thấy anh Hai chẳng đáng để nó phải liều mạng. Mẹ thấy con trai của mẹ chưa ? - Thanh Thúy đay nghiến - Ảnh đổ lỗi tại Phương Tâm đi lấy chồng nên ảnh mới yêu người khác.
- Thôi, con đừng nói nữa. Anh Hai con nó lớn rồi... Thương hay bỏ đứa nào là quyền của nó... Bà Sáu buồn bã lắc đầu.
Thanh Thúy chưa kịp trả lời đã nghe mẹ chép miệng nói thêm:
- Nhưng mà... nó bỏ con Tâm trong lúc này thì đau cho con nhỏ quá !
Bà xót xa thương cho Phương Tâm vất vả lận đận và cảm thấy như mình có lỗi trong chuyện bạc bẽo của con trai. Thế rồi bà chưa kịp hết lo buồn về việc đó thì lại hay tin Bữu gặp tai nạn. Thật đúng là "họa vô đơn chí" mà.
Những điều Thanh Thúy kể lại khiến Bữu cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu. Chàng nghĩ là mẹ không hiểu mình. Chuyện rủi ro ai mà biết trước được ? Còn việc chàng đến với Bích Huyền, chẳng qua chỉ là kết quả của hàng loạt nguyên nhân đưa đẩy... mà đầu tiên là việc Phương Tâm đi lấy chồng !
Trách được ai khi mà chính mình gây ra lỗi lầm kia chứ !