A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Gibson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Trouble With Valentine Day
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1398 / 24
Cập nhật: 2015-09-14 05:00:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
i một mình trên chiếc Hummer với Rob còn tồi tệ hơn. Chiếc xe quá lớn. Dường như anh ta không chiếm quá nhiều chỗ mặc dù cũng là một gã to con. Giọng nói trầm trầm của anh ta đều đều trong bóng tối khi anh ta trả lời câu hỏi của cô về chiếc xe. Mùi da anh ta, mùi hồ trên áo quyện lẫn hương thơm của những chiếc ghế da. Ánh đèn trên bảng điều khiển chiếu sáng nột thất bên trong với nhiều thiết bị điện tử đến nỗi cô thậm chí không thể đoán được một nửa trong số chúng dùng để làm gì. Theo lời Rob thì xe Hummer có sưởi ghế, dàn loa Bose và một hệ thống định vị. Nếu như vậy vẫn chưa đủ, nó còn có cả hệ thống OnStar chống trộm.
- Anh biết dùng thứ đó chứ? - Cô hỏi, chỉ vào màn hình định vị màu xanh.
- Chắc chắn rồi. - Anh ta bỏ một tay khỏi vô - lăng, ấn một nút và bản đồ Gospel hiện ra. Cứ làm như có người đi lạc được ở Gospel vậy.
- Anh có cần nó tìm giúp được về nhà không vậy?
Anh ta cười khoái trí, liếc sang nhìn cô. Một bên mặt anh ta ánh lên màu xanh.
- Không, nhưng nó cũng có ích khi tôi tới những nơi chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi dùng nó rất nhiều hồi tháng Hai vừa rồi, khi đi trượt tuyết với bạn. - Anh ta chuyển sang nhìn đường. - Tôi đang muốn hỏi cô một chuyện.
- Chuyện gì?
- Có thật là cô có hình xăm ở mông không?
Những ngón tay đặt trên đĩa đồ ăn nguội trên lòng cô siết lại.
- Anh cần phải quên chuyện tối hôm đó đi.
Điệu cười khùng khục của anh ta lấp đầy khoảng trống giữa hai người.
- Phải rồi.
- Tôi biết có lẽ anh sẽ không tin chuyện này, và cũng thật phí sức, nhưng đó là lần duy nhất tôi đề nghị ngủ với một người đàn ông. Tôi luôn muốn kiếm một gã trai trong quán bar, nhưng tôi rất biết kiềm chế. Tôi biết cách kiểm soát ham muốn của mình.
- Cô đâu có kiềm chế hay kiểm soát gì tối hôm đó.
- Tôi bị say.
Anh ta bật cười chế giễu, làm Kate chỉ muốn sút cho anh ta một cái.
- Cô đâu có say. Cô có hơi phấn chấn, nhưng cô biết chính xác cô đang làm gì.
Đúng vậy, nhưng không đời nào cô chịu thừa nhận chuyện đó.
- Tôi chỉ muốn kiếm một người trong mộng trong một đêm. Một đêm. Vậy đấy. Như vậy thì kinh khủng lắm sao? - Cổ áo khoác cọ vào cằm khi cô quay ra nhìn những bóng cây thông bên ngoài. - Tất cả những gì tôi muốn là kiếm một người đàn ông, ngủ với anh ta. Làm tình với anh ta, rồi đá anh ta khỏi cửa khi xong việc. Sau đó không bao giờ gặp lại anh ta một lần nữa. Nhưng xem chuyện gì xảy ra kìa. - Cô đã bị hạ đo ván, rồi lĩnh một bài giảng đạo đức vài tuần sau đó. - Tại sao phụ nữ lại bị kết tội lang chạ trong khi chỉ thể hiện bản năng tình dục của mình? Tại sao xã hội lại bị đe dọa bởi những phụ nữ mạnh mẽ dám làm những gì họ muốn? Đàn ông quan hệ với gái trong quán bar suốt, và họ vẫn là đàn ông khi làm thế.
Cô chuyển hướng sang nhìn trước đầu xe. Ánh đèn pha rọi sáng cả con đường. Cô ngừng lại một chút, ngẫm về nỗi bất công đó.
- Tại sao với phụ nữ lại khác cơ chứ? Chúng tôi kiểm soát bản năng của mình, nhưng chúng tôi vẫn phải tuân theo các chuẩn mực đạo đức lỗi thời. Thậm chí đến thế kỷ Hai Mươi Mốt rồi mà phụ nữ vẫn không thể đam mê sex như đàn ông. Nếu chúng tôi là loại đàn bà dâm đãng, tại sao phụ nữ thừa nhận họ nghĩ về sex như đàn ông lại là quá sai trái chứ?
Sau khi trút một hơi, Kate thở dài, tựa đầu vào sau ghế. Sự im lặng bao trùm cả xe một lúc lâu. Cô bắt đầu nghĩ hình như anh ta không để tâm nghe.
Anh ta có nghe.
- Cô đã lên kế hoạch ngủ với tôi hả?
- Phải. - Cô thở dài. - Nhưng cả hai ta đều biết chuyện ra sao. Anh đã chạy mất dép.
- Tôi không chạy.
- Cũng gần như thế.
Anh ta lại với tay chỉnh hệ thống định vị, ấn vài nút, sờ dàn điều chỉnh âm thanh tắt nó đi. Anh ta liếc sang nhìn cô, cay mày, như thể đang cân nhắc chuyện gì quan trọng lắm. Xong anh ta lại chú ý nhìn đường. Giọng anh ta trầm hơn một chút.
- Cô định sẽ làm chuyện đó với tôi như thế nào?
- Quên chuyện đó đi.
- Cô sẽ nói nếu tôi cầu xin chứ?
- Không.
- Tôi sẽ trả tiền cô.
- Không. Anh tưởng tôi là điếm hả?
Anh liếc trộm cô rồi lại quay trở lại nhìn đường.
- Tôi không nghĩ cô là điếm.
- Vâng, thế mà có đấy. Anh túm tay tôi rồi ấn nó vào đũng quần anh. Với tôi thế có nghĩa là anh nghĩ tôi là một con điếm.
Ánh đèn từ bảng điều khiển chiếu sáng rõ bộ ria và vẻ mặt cau có của anh ta.
- Lẽ ra tôi không nên túm lấy tay cô.
- Không. Đáng lẽ anh không nên làm thế.
- Tôi đã bị kích động.
Có thể.
Anh ta im lặng vài giây.
- Cô có thực sự tin phụ nữ có thể nghĩ như đàn ông trong vấn đề tình dục không?
- Có. - Cô trả lời, mặc dù chưa từng có cơ hội thử. Chính cái gã ngồi ghế bên kia chiếc Hummer đã giết chết cơ hội duy nhất của cô.
- Cô nghĩ phụ nữ chỉ có thể tận hưởng vui vẻ và như thế là đủ à?
- Đúng vậy. - Ít nhất là trên lý thuyết. - Anh không nghĩ vậy sao?
- Tôi từng nghĩ thế, nhưng giờ thì không chắc lắm.
Họ đã vào thị tấn, lái xe qua tấm biển Texaco lớn sơn đỏ.
- Sao lại không chứ? - Cô hỏi, dù cô có biết câu trả lời.
- Sex có thể làm phụ nữ điên loạn.
- Thật mắc cười. - Cô nghĩ về câu trả lời anh ta sẽ đưa ra. - Sex không làm con người điên loạn. Họ bị điên trước khi có sex rồi.
- Phải, nhưng cô không thể nói chỉ dựa trên quan sát. Một phụ nữ có thể trông hoàn toàn bình thường, tới khi cô ta xuất hiện ở nhà cô với đôi mắt điên dại và một khẩu Beretta 22.
- Đàn ông điên trông cũng hoàn toàn bình thường. - Cô nói thêm, nhớ tới Randy Meyers trông bình thường như thế nào trong cái ngày hắn ta tìm đến văn phòng cô.
- Phải, nhưng một người đàn ông gần như ít hành động quái dị sau tình một đêm khi anh ta không nhận được trái tim, hoa tươi hay một lời cầu hôn. - Xe họ lướt qua tòa án và cửa hàng Hanson. - Nhưng nếu đem lại cho một phụ nữ cảm giác làm tình thú vị thì nhiều khả năng cô ta sẽ hóa điên.
Thật quá đỗi ngớ ngẩn.
- Anh đang nói nếu chuyện tình dục tệ hại thì một phụ nữ sẽ không hóa điên hả?
Anh ta liếc nhìn cô như thể cô vừa hỏi một điều hiển nhiên.
- Sao có người lại lén lút làm một việc đê tiện nhỉ? - Anh ta bẻ lái rẽ vào phố nhà ông cô. - Cô có thích câu fly không?
- Gì cơ? - Làm thế nào mà câu chuyện lại có thể chuyển từ phụ nữ điên sang câu cá nhỉ.
- Câu fly. Cô có thích không?
- À... Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ câu fly.
Anh ta đánh chiếc HUMMER vào đường dẫn vào nhà ông Stanley, đỗ ngay sau chiếc Honda của Kate.
- Dịp nào đó tôi sẽ dẫn cô đi. Nó tốt cho thần kinh cô lắm đấy.
- Thần kinh của tôi vẫn ổn. - Cô nói, túm lấy nắm cửa xe. - Cám ơn đã cho tôi đi nhờ xe.
Anh ta với sang tóm lấy tay cô.
- Chờ đã.
Cô ngơ ngác, anh ta nói thêm:
- Để tôi mở cửa cho cô.
- Tôi có thể tự mở.
- Tôi biết cô có thể. - Anh ta nói và đã gần chui ra khỏi xe.
Những cái đèn cũng to và đáng ghét như phần còn lại của chiếc xe. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng chiếu sáng anh ta như thể anh ta đang đứng trên sân khấu. Anh ta mở cửa cho cô, cầm lấy đĩa đồ ăn nguội. Tay anh ta lại nắm chặt tay cô khi giúp cô ra khỏi xe. Một việc thật kỳ cục, vì cô hoàn toàn có thể tự ra khỏi xe được.
- Ta bỏ qua nhé. - Lòng bàn tay anh ta vuốt nhẹ khuỷu tay cô rồi buông xuống cạnh sườn anh ta.
Nhưng, cô thực sự phải thừa nhận, một phần trong cô thích cử chỉ quan tâm lịch lãm kiểu cổ điển.
- Bỏ qua? Ý anh là quên cái tối chúng ta gặp nhau đó hả?
- Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. - Anh ta theo sát phía sau khi cô bước lên vỉa hè tối om. Tiếng đế giày anh ta bị át bởi âm thanh phát ra từ gót giày cô. - Có lẽ ta có thể là bạn.
Ôi chà,d dó là bước đầu tiên, cô thầm nghĩ khi đứng lại dưới đèn hiên, lấy chiếc đĩa từ tay anh ta. Cô thường nghe những từ đó trước khi cô bị ruỗng rẫy, và Rob thậm chí chưa phải là bạn trai cô.
- Anh đã bao giờ có một người bạn là con gái chưa? - Cô hỏi, co rúm vai lại vì một cơn gió lạnh thổi qua.
- Chưa. Thế cô từng có người bạn nào là con trai sao?
- Chưa.
Ánh đèn hiên làm màu trắng của chiếc áo anh ta mặc gần như phát sáng, trong khi màn đêm bao phủ một màu đen kịt xung quanh. Anh ta cao hơn cô và cố gắng làm cho cô, một phụ nữ cao một mét tám với bàn chân cỡ mười, thấy mình thật nhỏ bé.
- Anh thực sự nghĩ ta có thể làm bạn được ư?
- Tôi cũng hơi nghi ngờ. Nhưng nếu mẹ tôi và ông cô làm bạn thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn.
Cô đang rét run lên, trong khi cái lạnh xem ra chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta.
- Có thế.
Có lẽ anh ta không thấy lạnh vì anh ta đã chén rõ nhiều. Cô chưa thấy ai ăn nhiều như Rob tối nay. Lẽ ra ăn nhiều sẽ béo, nhưng anh ta thì khơng. Cái hôm anh ta hôn cô, cô có thấy cơ ngực rắn rỏi và cái bụng phẳng săn chắc. Chắc mỗi ngày anh ta phải tập hai trăm lần đứng lên ngồi xuống.
- Sẽ tốt hơn nếu cô không tránh mặt tôi mãi. - Anh ta nói.
Cô đút một tay vào túi áo tìm chìa khóa.
- Tôi không cố tránh mặt anh mãi. - Túi cô trống rỗng. Cô sực nhớ là không ai ở Gospel khóa cửa xe hay nhà cả. - Nhưng nếu anh vẫn còn nhớ cái đêm ở Sun Valley đó. Rõ ràng là chuyện đó không dễ chịu gì với tôi, không như với anh.
Anh ta nhìn cô.
- Sẽ thế nào nếu tôi không nhắc lại chuyện đêm đó và cô không nổi điên nữa.
Cô mở cánh cửa sau lưng. Cô không tin lắm chuyện anh ta có thể kiểm soát bản thân.
- Cả hai ta có thể cùng cố gắng.
- Vậy ta nên bắt tay vì chuyện đó chứ?
Cô giữ đĩa ở một tay, chìa tay kia ra. Lòng bàn tay anh ta nắm chặt tay cô, rắn chắc và ấm áp đến nỗi cổ tay cô thấy kích thích.
- Tôi nghĩ điều này có nghĩa tôi không bao giờ phải nghe về kiểu làm tình đó nữa phải không.
Cô cố gắng không bật cười.
- Không.
- Khỉ thật. - Ngón tay cái của anh ta chạm vào lòng bàn tay, vuốt nhè nhẹ, một cảm giác nóng ran chạy dọc cổ tay cô.
- Chúc ngủ ngon. - Lần này khi cô rụt tay lại, anh ta buông ra.
- Chúc ngủ ngon. Kate.
Cô vào nhà, đóng sập cửa lại. Cô thấy mặt hơi nóng khi đặt cái khay lên quầy và treo áo khoác lên. Cô cau mày vì cảm giác rộn ràng vẫn còn trong người.
Thực lòng cô không tin nổi và và Rob có thể là gì đó đại loại như bạn bè. Vì lý do nào đó không logic lắm, nhưng hầu như chắc chắn có ý nghĩa nhân chủng học và hoàn toàn không liên quan gì đến lẽ thường, cơ thể của cô phản ửng với anh ta. Nó hoàn toàn tự nhiên. Trong DNA của cô. Được lập trình trong cơ thể phụ nữ từ thời tiền sử, còn Rob Sutter là gã Neanderthal ( Neanderthal: Người Nê ông - đec tan là chủng tộc người tiền sử ở châu Âu đã tuyệt chủng hơn 3000 năm về trước to lớn, hung ác nhất trong hang.
Kate không muốn bị đối xử tàn tệ. Cô đã ỏ đó, bị đối xử như vậy bởi những người đàn ông không thế cam kết trách nhiệm với một phụ nữ. Trong thâm tâm cô, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cô lại ngốc nghếch dính vào Rob, rồi anh ta cũng sẽ bỏ lại cô tàn tạ như một con hải cẩu con. Ở Canada, vào mùa săn hải cẩu con, một trong các cảnh ưa thích nhưng rất dã man của đám thợ săn là dùng gậy, dùng cùi đập vô đầu hải cẩu con.
Cô tháo lớp nhựa bọc ngoài cái khay ra, vứt vào sọt rác bên dưới bồn rửa bát. Anh ta không chỉ là một mối quan hệ tiềm ẩn rủi ro mà anh ta còn tin rằng tình dục \" làm phụ nữ trở nên điên loạn \", thật lố bịch ở nhiều cấp độ khác nhau. Một trong số đó là sự thật rằng đàn ông thích giết đồng nghiệp, bắn tỉa ô tô trên đường cao tốc, và sát hại cả gia đình mình. Điều duy nhất cô đồng ý với Rob là ta không thể nói ai điên chỉ qua vẻ bề ngoài.
Thò tay vào tủ, cô lôi ra vài cái lọ nhựa có nắp đậy. Gần một năm trước, cô vẫn có thể nhớ hình ảnh hoàn toàn bình thường của Randy Meyers vào cái ngày hắn ta tìm đến văn phòng cô ở Intel Ino. Cô nhớ bức ảnh gia đình hắn ta mang theo. Nền bức ảnh xanh nhạt, tương phản với những cái áo len đỏ rực. Doreesn ngồi bất động với một nụ cười thoải mái trên môi. Bọn trẻ đứng hai bên cô - Bradon với mái tóc húi vàng nhạt và Rmily tóc đuôi ngựa màu vàng, sún một chiếc răng cửa. Randy đứng đằng sau vợ con, tay đặt lên vai vợ nhoẻn cười.
Nhìn bề ngoài thật là một gia đình hoàn hảo. Nhưng nếu Kate đào dâu tìm hiểu hơn, cô sẽ phát hiện ra vẻ bình thường đó chỉ là do được khéo léo ngụy lại. Cô sẽ nhận ra Randy đã áp dụng sự kiểm soát có tính hệ thống lên mọi khía cạnh cuộc sống của gia đình hắn.
Hắn không bạo hành với vợ, nhưng lại chi phối cuộc sống của cô ấy theo cách tương tự. Hắn không cách ly cô khỏi bạn bè và gia đình, nhưng làm cho họ xa lánh cô ấy. Hắn đảm bảo rằng mình được đón nhận và tham gia vào mọi mặt đời sống của Doreen. Hắn không cho phép vợ làm việc bên ngoài, nhưng lại cho cô giảng dạy ở trường cao đẳng. Sự nắm bắt là cái hắn làm với cô ấy. Hắn là huấn luyện viên bóng đá cho con gái. Là người chỉ huy Ấu Sinh Hướng Đạo của con trai. Hắn luôn luôn ở đó. Luôn luôn chỉ đạo. Luôn luôn theo dõi.
Khi Doreen bỏ đi, hắn không thể chấp nhận thực tế rằng hắn không còn là trung tâm cuộc sống của họ nữa. Ngay lập tức hắn lái xe suốt hai ngày đường để tìm họ. Sau đó hắn đã thực hiện hành vi kiểm soát cuối cùng. Hắn chắc chắn tất cả sẽ ở mãi mãi bên nhau. Dưới cùng tấm bia mộ trong một nghĩa trang ở Tennesser.
Bất kể đã bao nhiêu lần Kate tự nhủ rằng cô không phải chịu trách nhiệm cho điều điên rồ xảy ra với gia đình hắn, cô vẫn không thể rũ bỏ ý nghĩ chịu trách nhiệm một phần trong chuyện đó. Cô cảm thấy cái chết của họ ám ảnh tâm trí. Cô không thể gột rửa sạch máu khỏi bàn tay mình.
Cô không biết liệu cô có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra trong căn nhà nhỏ ở Tennesser hay không, nhưng cô sẽ cố gắng. Cô sẽ cố gắng tiếp tục sống. Cô cũng sẽ giúp ông cô sống tiếp cuộc đời ông.
Cô đổ ô liu vào lọ rồi đậy lắp lại. Vì ông, cô sẽ thử kết bạn với Rob. Nếu ông thực sự đã có cảm tình với bà Grace thì Kate không muốn gây ra xích mích. Bởi vì bất chấp những suy nghĩ của ông, cô vẫn là một \" người dễ gần \".
Khỉ thật.
Kate đến chỗ làm sớm vào sáng hôm sau, đọc một lượt những bí quyết làm bánh mỳ bà cô cất giữ trong hộp để công thức ở cửa hàng M&S. Kate thích nướng bánh mỳ focaccia Focaccia là loại bánh mỳ kiểu Ý, phết bơ và đường bên ngoài rồi nướng. nhưng cửa hàng lại không có men bánh mới. Cô quyết định làm bánh từ mỳ nức( Nguyên văn là \" Crucend wheni \" nghĩa là hạt lúa mỳ vỡ, tương tự như gạo lức của Việt Nam.){ trời ơi đoạn này thật là em chẳng thấy mô tê gì, cứ viết đại, có gì hông đúng các ss bỏ qua. } Ông cô đến mở cửa hàng lúc sáu rưỡi, vừa kịp lúc cô lấy bánh mỳ ra khỏi lò nướng.
- Thơm quá Kate à. - Ông treo áo khoác và mũ ra sau cánh cửa, xoa xoa tay lên cái đầu hói.
- Hôm qua ông về muộn thế. - Cô vừa nói vừa cắt một miếng bánh to cho ông, phết thêm ít bơ.
- Grace đọc cho ông nghe mấy bài thơ của bà ấy, lại còn tử tế chỉ cho ông mấy lời khuyên.
Ông lấy bánh ăn. Cô không chắc liệu có phải có cơn gió lạnh táp vào má ông hay không, rõ ràng là chúng đang đỏ ửng lên. Cô đi tới giá để đồ, với tay lấy túi đựng bánh mỳ trên nóc.
- Giờ ông cũng làm thơ à?
- Thơ ca tưới mát tâm hồn nhân loại mà.
Cô thôi không kiểng chân nữa, chậm rãi quay sang nhìn ông. Người đàn ông trước mặt cô trông như Stanley Caldwell. Ông đứng đó, ăn bánh mỳ, bơ dính trên ria mép, mặc áo sơ mi, quần trắng giống cái ông cô vẫn hay mặc. Vận chiếc tạp dề trước khi ra khỏi nhà mỗi sáng. Nhưng nghe có vẻ không giống ông cô chút nào.
- Bà Grace đã nói thế ạ?
Ông gật đầu, cầm bánh mỳ ra ngoài cửa hàng. Một lat sau, cô nghe tiếng ông bật máy pha cà phê. Cô xếp bánh mỳ vào những cái túi sạch và lấy giây buộc lại. Ông đang bước tiếp. Lại tiếp tục sống. Cô thấy vui. Thật sự là như thế.
Cô lấy cây súng dán nhãn ra, dán giá lên mỗi ổ bánh mỳ. Phải, cô đang vui vì ông. Nhưng đồng thời, một phần nhỏ bé trong cô cũng tự hỏi khi nào cô sẽ tiếp tục bước tiếp như thế trong cuộc đời. Ông đã bảy mươi mốt tuổi. Nếu ông có thể làm, thì chắc chắn cô cũng có thể.
Cô kéo một chiếc bàn ra ngoài, để ở gian bán bánh mỳ. Cô phủ một tấm vài sọc xanh trắng rồi xếp mười ổ bánh mỳ mình làm lên đó.
Eden Hansen, chủ cửa hàng Hansen là người đầu tiên mờ hàng.
- Một đô bẩy mươi lăm xu một cái bánh mỳ thì đắt quá. - Bà ta phàn nàn. - Melba trước chỉ bán giá một đôla thôi.
- Đó là chuyện mấy năm trước mà. - Kate giải thích, cố gắng giữ ánh mắt nhìn Eden để không mất tập trung vì mái tóc màu hoa oải hương của bà ta. - Nếu tính lạm phát, chi phí và công sức của cháu thì bà đang nhận được món hời đó bà Hansen ạ.
Bà ta bĩu đôi môi màu tía:
- Làm sao tôi biết được nó có ngon như của Melba làm hay không?
- Cháu làm theo công thức của bà cháu mà.- Cô trả lời, gắng tỏ ra thân mật dù rất khó chịu.
- Tôi không biết.
- Chờ một chút nhé. - Kate giơ một ngón tay lên rồi đi vào phòng trong, cắt lấy một lát mỏng từ ổ bánh mỳ đã cắt lúc sáng. - Cô chia bánh làm bốn phần, để cả lên một cái đĩa giấy nhỏ đưa cho Eden. - Bà thử đi.
Eden nếm thử.
- Một đô năm mươi xu nhé?
- Chắc rồi, nhưng chỉ với điều kiện cháu được tới cửa hàng bà mặc cả áo phông và kẹo Cow Ple nhé.
Eden ngửa cổ cười khành khạch, hay có thể gọi là một điệu cười nếu nó không chuyển thành tiếng ho khù khụ của người hút thuốc.
Nhìn xem, cô tự nhủ và mỉm cười. Mình là một người dễ gần đấy chứ.
- Mọi người đều nói cô cứng nhắc như một con cún chết vào tháng Giêng. - Bà ta hổn hển nói tiếp sau cơn ho. - Nhưng tôi nghĩ cũng tốt đấy chứ. Tôi sẽ mua bánh mỳ của cô với giá một đô bảy mươi lăm xu. Tôi cũng sẽ bảo em gái tôi ghé qua đây.
Cứng nhắc như một con cún chết vào tháng Giêng á? Nghe không hay cho lắm, nhưng Kate đang quá vui vì bán được hàng, nên cũng không thấy phiền gì với cái câu ví von đó. Eden vừa đi khỏi, cô vào phòng trong cắt thêm một ổ bánh mỳ nữa thành những khoanh vừa ăn. Cô để chúng lên bàn, đến cuối ngày thì bán hết chỗ bánh mỳ và phần đặt làm thêm.
Tối hôm đó, cô kiếm vài người bán buôn bán nguyên liệu tuyệt hảo để làm bánh focaccia. Cô tìm trên Internet rồi tiện thể đặt hàng luôn cả măng tây dầm giấm và pho mát hun khói.
Cô đi khắp nhà tìm ông để thông báo những đơn đặt hàng thì phát hiện ông đang ngồi bên bàn bếp sáng tác một bài thơ. Tay ông cầm một cây bút chì, đặt trên một tờ giấy vở, ánh mắt đăm chiêu nhìn nơi nào đó trên trần nhà.
- Từ gì vần với từ thay đổi nhỉ? - Ông tự hỏi.
- Kỳ lạ chăng?
Ông nhìn cô, rồi hí hoáy viết vào giấy.
- Cảm ơn cháu nhé. Một từ hoàn hảo đấy.
Đấy dứt khoát là một từ hoàn hảo để miêu tả hành động của ông lúc này.
- Cháu đã đặt vài thứ cho cửa hàng. - Cô nói với ông, mong ông sẽ đừng làm nhặng lên.
- Tốt đấy. - Ông quá say mê với bài thơ đến nỗi chẳng buồn quan tâm cô làm gì.
Sáng hôm sau, cô làm mười lăm ổ bánh mỳ và mới tới trưa đã bán hết mười cái. Cũng vào tầm trưa, có một cuộc gọi giao hàng từ cửa hàng Sutter Sports. Như mọi khi, ông đưa cho cô túi hàng đã chất đầy ắp. Kate không nói chuyện với Rob từ buổi tối họ quyết định làm bạn bè, hay chí ít là thử làm chuyện đó.
- Sao anh ta không đi bộ sang đây tự lấy đồ nhỉ? Chúng ta chỉ cách cửa hàng anh ta qua cái bãi đỗ xe chết tiệt kia thôi mà.
- Katie, ta không được phàn nàn chuyện giao hàng.
- Chúng ta nên làm thế nếu chỉ giao hàng ngay bên kia bãi đỗ xe. - Cô càu nhàu khi ra khỏi cửa hàng M&S.
Rắc Rối Với Ngày Valentine Rắc Rối Với Ngày Valentine - Rachel Gibson Rắc Rối Với Ngày Valentine