Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1546 / 24
Cập nhật: 2017-05-20 09:10:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ang cười nói ồn ào, hai mươi lăm người lính thám sát kể luôn cả Đính đều im lặng khi thấy Kiên với trung úy Chánh và đại úy Tuân bước vào. Giơ tay chào trả lại cái chào của Đính, Tuân đi ngay vào cuộc họp.
- Tin tình báo nhân dân cho biết...
Tuân ngừng lại nhìn một vòng xong hắng giọng tiếp.
-... địa điểm mà tên bí thư tỉnh ủy tỉnh Bến Tre đang có mặt. Ông tỉnh đã chỉ thị cho phòng 2 phác họa cuộc đột kích để bắt sống hắn. Chi tiết về cuộc đột kích do chuẩn úy Kiên đề nghị đã được thiếu tá Định chấp thuận…
Toán thám sát được về nhà nghỉ ngơi và phải trình diện đúng 18 giờ. Trong phòng chỉ còn lại bốn người là Tuân, Chánh, Kiên và Đính. Nhìn hai người lính chỉ huy toán thám sát, Tuân nói với giọng nghiêm nghị.
- Ông tỉnh ra lệnh cho hai anh phải bắt sống được tên bí thư. Nó là kho tài liệu sống để cho phòng 2 có thể khai thác hầu tìm ra các tên nằm vùng trong chính phủ của mình ở tỉnh Bến Tre...
Đính liếc nhanh Kiên như hỏi ý. Hiểu ý người toán phó, Kiên lên tiếng.
- Tụi này sẽ làm theo lệnh nhưng đại úy cũng biết, đôi khi...
Tuân gật đầu.
- Tôi biết sự khó khăn của hai ông, nhưng đó là lệnh thượng cấp...
Kiên gật gật đầu vớt vát một câu.
- Tôi sẽ cố gắng hết mình để cõng về đây thằng người sống cho ông tỉnh...
Chánh và Đính bật cười vui vẻ, còn Tuân cũng cười nói giỡn.
- Em mà cõng được thằng bí thư về đây là anh sẽ nói với chị Giang làm tiệc đãi em...
Nói xong Tuân đứng dậy. Chánh cũng theo sau. Chỉ còn Kiên và Đính ngồi lại trong phòng.
- Chuẩn úy tính sao chuẩn úy?
- Bắt sống khó lắm...
Kiên nói gọn. Đính gật đầu.
- Bắn nó chết đã khó huống hồ gì bắt sống. Ông tỉnh ra cái lệnh này ác đạn lắm... Là bí thư tỉnh ủy nó được bảo vệ tận răng. Nhiều khi chưa đụng tới da nó mình đã toi mạng rồi…
Thong thả rút điếu thuốc xong Kiên đưa gói thuốc qua mời Đính. Quẹt diêm đốt cho Đính rồi anh mới đốt cho mình. Bập bập vài hơi, nhả khói ra anh từ từ lên tiếng. Hai người lính thám sát, một có đầu óc và một có kinh nghiệm bàn luận với nhau về cuộc đột kích gay go và đổ máu vì mục tiêu nằm trong khu giải phóng của địch.
- Tôi tính như thế này...
Ngừng lại hít hơi thuốc Kiên tiếp.
- Mình chia làm hai toán. Toán 1 do tôi chỉ huy vào trước diệt đám du kích canh gác xong ông dẫn toán thứ nhì vào bắt sống thằng bí thư tỉnh...
Đính gật đầu đồng ý. Anh cũng hiểu đó là lệnh của cấp chỉ huy.
- Anh muốn mấy đứa?
Kiên hỏi gọn. Đính trả lời cũng gọn.
- Năm thôi... Bắt được rồi mình làm sao chuẩn úy?
Kiên cười nhẹ.
- Anh cứ dọt trước để tôi cản đường...
Nhìn Kiên giây lát rồi Đính ngập ngừng lên tiếng.
- Hay là chuẩn úy để tôi nằm lại cho ông dọt trước...
Hiểu ý tốt của Đính, Kiên cười lắc đầu.
- Thôi để tôi cản đường cho. Anh vợ con đùm đề còn tôi độc thân...
Nói xong Kiên đứng dậy. Vỗ vai Đính anh cười nhẹ.
- Mình xuống câu lạc bộ làm chai bia đi...
- Nhậu thì nhậu... Mà ông phải để tôi trả tiền à nghen. Ông cứ bao tôi hoài...
- Anh vợ con năm bảy đứa trong khi tôi độc thân... Tiền để lâu trong túi nó mục...
Đính bật cười ha hả. Anh biết tính hào phóng của Kiên. Đa số những lần cùng lính trong toán đi nhậu, ăn uống với nhau Kiên đều dành trả tiền. Hỏi lý do thì Kiên bảo mấy anh vợ con đùm đề còn tôi độc thân. Hai người ra tới sân. Nhìn nắng vàng hực trải dài trên tàng cây me, Kiên chợt nhớ tới Quỳ. Môi nàng ngọt như nước dừa xiêm. Bàn tay nàng mềm ấm. Giọng hò lanh lảnh vang lên trong trí não của anh.
Sông Bến Tre có nhiều hang cá ngác...Đường lên Ba Vát gió mát tận xương... Anh có thương em thì nối sợi chỉ hường... Chớ bán rao cho lắm hãy chừa đường... em đi...
Anh như ngửi được mùi hoa sứ trong cơn gió nóng thổi về từ con rạch mang cái tên Cá Lóc chảy trước cửa nhà nàng.
23 giờ. Hai chiếc giang đỉnh của hải quân chở toán lính thám sát tỉnh lềnh bềnh trên sông Hàm Luông chờ đợi lệnh đổ quân từ phòng 2 của tiểu khu. Gió thổi phần phật và mát rợi. Ngồi sau lái tàu Kiên cảm thấy trong gió có hơi nước. Bính, người lính ngồi cạnh Kiên chắt lưỡi.
- Chắc mưa... Mình sẽ ướt như chuột lột...
Kiên cười nhỏ.
- Mưa thì tụi nó rút trong nhà nên dễ cho mình...
- Mình đi đâu ông thầy?
Đán thì thầm. Sau chuyến công tác ở Châu Bình, Đán với Hành được Kiên tín nhiệm hơn và cả ba cũng thành ra thân tình hơn.
- Định Thủy...
Kiên nói gọn. Vì đêm thật tối nên anh không thấy được Hành trợn mắt nhìn mình.
- Ông thầy biết Định Thủy hông?
- Biết... Nó là cái nôi cách mạng của mặt trận... Nó là nơi nổ ra phong trào đồng khởi...
Đán cười hì hì.
- Chắc hổm rày ông thầy ngồi đọc tài liệu của phòng 2 chứ gì...
Kiên cười nhỏ như thừa nhận. Gật gật đầu anh quay qua hỏi Bính.
- Anh quê Mỏ Cày?
- Tôi ở Chợ Xép chuẩn úy...
- Anh biết Định Thủy...?
- Sao hổng biết chuẩn úy. Hồi chưa đi lính tôi có con bồ ở tại chợ Mõ Cày nên tôi rành Định Thủy lắm. Chuẩn úy để tôi đi đầu cho...
Kiên gật đầu làm thinh. Tự nhiên anh có cảm giác bất an. Từ khi về chỉ huy toán thám sát tỉnh, anh đã nhiều lần dẫn lính đột nhập vào các khu giải phóng của mặt trận nhưng chưa lần nào anh lại có cảm giác kỳ lạ như lần này. Nó không phải là cảm giác hồi hộp, vì anh đã quá quen với nhiệm vụ của mình. Nó cũng không phải là cảm giác sợ hãi hoặc lo âu, vì anh đã duyệt xét một cách kỹ lưỡng kế hoạch do phòng 2 vẽ ra. Hai mươi bốn người lính thám sát là những người lính nhiều kinh nghiệm trong nghề đánh du kích, không kể sự gan lì và liều lĩnh. Họ được trang bị đồ chơi tối tân nhất mà quân đội Mỹ đã cung cấp trước khi rút về nước. Phải nói hai mươi bốn người lính của anh có thể chơi ngang ngửa với một đại đội của mặt trận. Thế mà bây giờ, ngồi trên chiếc tàu hải quân trôi lềnh bềnh trên sông Hàm Luông, anh lại có cảm giác kỳ cục khó mà diễn tả được. Anh cảm thấy trái tim của mình thỉnh thoảng lại đập ình ịch và ngực nhói đau một cái thật nhanh rồi thôi.
- Kim Tinh... Kim Tinh đây Bắc Đẩu... Nghe rõ trả lời...
Kiên bấm nút máy truyền tin đeo trên vai. Có tiếng xè xè nho nhỏ vang lên.
- Kim Tinh nghe Bắc Đẩu...
- Gà đã vô chuồng. Anh đi được rồi...
- Kim Tinh tôi nghe Bắc Đẩu 5/5...
Kiên tắt máy truyền tin. Giờ này anh tự lo liệu một mình. Mọi liên lạc đều bị đình chỉ cho tới khi anh báo cáo với phòng 2 tiểu khu đã hoàn thành nhiệm vụ. Lính lần lượt xuống bốn chiếc ghe để chèo vào bờ. Giả dạng du kích cho nên họ phải dùng ghe thay vì xuồng cao su. Thêm vào đó vì sợ bị lộ mục tiêu nên hai chiếc tàu sắt phải lềnh bềnh ở giữa sông và rất xa mục tiêu mà toán thám sát sẽ đổ bộ. Nhưng nhờ biết nương theo con nước ròng và cũng giỏi chèo chống nên họ vào bờ không mấy khó khăn
Bốn chiếc ghe tấp vào một vùng đầy đặc dừa nước. Dưới sự hướng dẫn của Bính, họ tìm thấy một khoảnh đất trống không có nhà dân ở ven bờ sông. Buộc ghe vào đám dừa nước mọi người lần lượt lên bờ. Đính với Đán, Hành, Trọn và Án đi trước mở đường, còn Kiên chỉ huy toán của mình đi sau. Định Thủy cách Mỏ Cày chừng ba cây số, nằm cạnh con đường từ Chợ Xép đi Mỏ Cày và Thạnh Phú. Vừa đi Đính vừa nhẫm tính. Từ chỗ đỗ bộ nơi bờ sông Hàm Luông tới Định Thủy non ba cây số. Nếu không gặp rắc rối nào như bị lạc đường hoặc bị du kích chận đánh, thì nửa đêm anh sẽ tới Định Thủy. Lạc đường thì anh nghĩ không thể vì người lính dẫn đường là Án. Sinh ra ở Hòa Lộc, lớn lên ở Mỏ Cày, Án thuộc lòng các xã ấp trong vùng. Còn đụng đám du kích thì Đính chắc mẩm mình sẽ đụng. Bí thư tỉnh ở đâu thì nơi đó sẽ có du kích canh gác, không kể đám hộ vệ súng ngắn súng dài. Huống chi Định Thủy còn là cái nôi của cách mạng, nơi mà bất cứ dân trong xã từ đứa con nít sáu bảy tuổi đều theo mặt trận.
Mưa bắt đầu rơi lác đác. Gió thổi vù vù. Đính cảm thấy mưa tạt vào mặt mình rát rạt.
- Tới chưa mậy?
Đính thì thầm. Án trả lời nhỏ. Câu trả lời của anh bị át trong tiếng mưa rơi, gió gào qua hàng cây rặm dọc theo con đường đất dẫn về Định Thủy.
- Chút nữa anh Tư...
Đính thứ tư nên lính trong toán quen gọi là anh Tư.
- Sao tao hổng thấy thằng nào hết trơn dậy mậy?
- Chưa đâu... Mình chưa tới trạm gác của tụi nó mà...
Đi được một quãng Án dừng lại.
- Cái gì vậy?
Đính thì thầm. Án ghé vào tai Đính.
- Chòi gác... Anh Tư thấy hông?
Đính dương mắt nhìn. Qua màn mưa giăng giăng trong bóng đêm thâm u, anh thấy lờ mờ ánh đèn dầu lù mù.
- Tụi nó có chòi canh tại ngã ba...
Gật gật đầu Đính ra lịnh.
- Tao với mày lên coi...
- Anh Tư có khẩu súng bắn êm?
Đính cầm chặt khẩu súng hãm thanh trong tay mà lính quen gọi là súng bắn êm.
- Có đây... Lại gần mày chỉ tao nẻ một phát là nó gục liền...
Tay xách khẩu AK, Án đi trước. Đính theo sau. Khi hai người còn cách chòi canh chừng mươi thước có tiếng hỏi vang lên.
- Ai dậy?
- Tui...
- Tui là ai?
- Tui ở toán đi tuần...
Trong lúc đối đáp Án cứ bước nhanh tới gần chòi canh le lói ánh đèn.
- Mày tên gì?
- Tui đây mà anh Hai...
Bụp... Viên đạn từ nòng súng hãm thanh xẹt ra gây thành âm thanh nhỏ. Tên du kích gục xuống. Đính ùa vào chòi canh. Qua ánh đèn dầu lù mù anh thấy cái mùng buông xuống. Bụp... Bụp... Có tiếng ú ớ rồi im luôn. Toán thám sát ào tới. Kiên ra lịnh thật nhanh.
- Bức và Trẹn ở lại đây... Để tôi đi đầu. Ông Đính đi sau tôi...
Ra lệnh xong Kiên cùng với toán lính dưới quyền chỉ huy của mình biến mất trong màn đêm. Lặng lẽ đi sau lưng Bính, không hiểu sao anh lại có cảm giác hồi hộp, lo âu đồng thời cảm giác nhói đau nơi ngực tái xuất hiện. Tuy nhiên anh lắc đầu cố không nghĩ tới bất cứ điều gì trong lúc này. Bây giờ không phải lúc để suy nghĩ vu vơ.
- Ông Đính...
Kiên thì thầm. Đính hiện ra trong bóng tối. Kiên nói nhanh.
- Tôi đã dọn hết đám du kích rồi. Bây giờ tới phiên tụi hộ vệ...
Ấn vào tay Đán khẩu súng lục hãm thanh, Kiên thì thầm.
- Anh cẩn thận...
Đính ra lịnh cho Đán, Hành, Lựu và Trọn đi theo mình. Đán lên tiếng.
- Anh để tui với thằng Trọn và thằng Lựu vào trước... Anh với thằng Hành đi sau...
Hơi ngần ngừ giây lát, Đính đưa khẩu súng hãm thanh cho Lựu.
- Mày cầm cái này... Tao theo sau lưng mày...
Lãnh khẩu súng bắn êm, Lựu cùng với Trọn và Đán biến mất trong bóng tối. Đính với Hành bò theo sau. Kiên chỉ huy toán lính của mình tìm nơi ẩn nấp để làm nút chặn địch cho Đính rút sau khi bắt được tên bí thư tỉnh. Trong màn mưa trắng xóa với tiếng gió thổi ù ù lẫn trong tiếng sấm gầm xa xa, anh thấy ánh đèn leo lét khi tỏ khi mờ như ánh đèn ma. Đó là ngôi nhà nơi có tên bí thư tỉnh ủy Bến Tre đang trú ẩn. Nép mình sau gốc cây, Kiên tự hỏi. Hắn về đây để làm gì? Phòng 2 nói là tin tình báo nhân dân nhưng nhân dân là ai? Người nào trong lòng địch lại phản bội để báo cáo cho phòng 2 biết sự có mặt của tên cán bộ cao cấp? Tự dưng Kiên nghĩ tới vụ thiếu úy Bằng và toán thám sát do ông ta chỉ huy bị lọt vào ổ phục kích của địch. Phải chăng đây chính là vụ gài bẫy thứ hai? Ý nghĩ đó như tia lửa điện nẹt ra trong trí của anh.
Tạch... Tạch... Tạch... Tiếng AK nổ lên đột ngột. Đạn rít trong không khí. Ánh sáng lóe lên. Đứng sau thân cây thấy từng cụm ánh sáng chớp tắt từ ba vị trí khác nhau, Kiên biết mình đã bị lọt vào vòng vây của địch. Cuộc đột kích bất thần đã bị bể. Nướng nguyên băng đan AK về hường có ánh sáng lóe lên anh hét lớn cho Quá, tiểu đội trưởng tiểu đội 2.
- Lui... Lui... Rút… rút lẹ…
Ánh sáng lóe lên từng chập. Súng nổ khắp nơi. Ta và địch đều dùng AK, song nghe lằn đạn đi anh có thể đoán mình bị bao vây từ hai hướng nam và hướng tây. Đính, Đán, Hành và Lựu chạy ngược trở lại. Không thấy Trọn, Kiên vừa định hỏi Đán đã nói lớn.
- Nó tiêu rồi ông thầy... Lãnh nguyên băng AK...
Gật đầu Kiên bảo Đán nằm lại với mình làm nút chặn cho Đính chỉ huy toán 1 rút trước.
- Ra bờ sông...
Đính hét oang oang. Bính nói lớn trong lúc miết cò.
- Anh Tư... Tụi nó có gà cồ anh Tư...
Đính gầm lên như con hổ cùng đường.
- Để tao đi trước... Chuẩn úy tới chưa tụi bây?
- Ổng còn nằm lại đằng kia...
- Bính mày lên giúp ổng...
Vừa lúc đó Kiên với Đán, Hành và Lựu cũng chạy ngược trở lại. Toán thám sát tung hết lực lượng định mở đường máu, song vẫn không ra khỏi vòng vây mà còn bị địch bắn gục hai người. Kiên im lặng quan sát trận địa. Địch có đông người nhưng vì hỏa lực yếu thêm trời mưa gió nên chúng không thể đè bẹp được toán thám sát ngay tức khắc. Anh bị chận cứng chỉ vì địch có khẩu đại liên trí ngay trên đường rút của mình. Muốn rút chạy anh phải hành động nhanh vì chần chờ địch sẽ có quân tiếp viện tới. Quay qua Đính đang nằm kế bên, Kiên nói nhỏ.
- Tôi dụ con gà cồ gáy để anh dứt điểm nó...
Hiểu ý cấp chỉ huy Đính ghìm khẩu M14 có gắn ống starlight scope. Kiên nổ luôn một băng AK về hướng mà anh đoán địch trí khẩu đại liên. Đúng như anh liệu tính đám du kích bắn trả lại. Bùm... bùm... bùm... Đính nổ liền ba phát... Khẩu đại liên im bặt. Không bỏ lỡ cơ hội Kiên nhào tới trước nhất. Lựu đạn và AK nổ ầm ầm. Đám du kích lớp chết gục, lớp sợ hãi dạt ra nhường đường. Chạy một hơi ra tới bờ sông anh ra lịnh cho lính rút thật nhanh xuống tàu hải quân đang chờ sẵn. Trong lúc tàu lềnh bềnh trên sông lớn anh im lặng nghe hai tiểu đội trưởng báo cáo tổn thất. Ba người chết là Bảy Rượu, Dần, Thừa, chưa kể Trọn không lấy xác được. Bốn bị thương nặng và năm bị thương nhẹ.
Kiên im lặng hít thuốc. Đây là lần đầu tiên toán thám sát bị địch chơi một vố nặng với tổn thất trầm trọng. Sự tổn thất này có thể khiến cho hoạt động của toán bị đình trệ hoặc sẽ bị giới hạn rất nhiều. Điều khiến cho Kiên đau nhất chính là bốn người lính bị tử trận. Đành rằng đi lính thì phải chết nhất là lính thám sát, nhưng bốn người lính của anh bị chết một cách lảng xẹt. Họ chết vì bị nội tuyến. Hít hơi thuốc thật dài Kiên suy nghĩ tiếp. Công tác bị bể vì địch quân đã biết trước giờ giấc, mục tiêu mà anh sẽ đến. Như vậy là phòng 2 đã sụp bẫy của địch. Có thể người báo tin cho phòng 2 là gián điệp hai mang, vừa hoạt động cho mặt trận mà cũng vừa nhân viên của phòng 2 tiểu khu. Hoặc có thể địch đã cài được nhân viên nằm trong phòng 2. Tuy nhiên như Tuân đã nói với anh thì công tác này được bảo mật tối đa, có nghĩa chỉ có vài người chịu trách nhiệm về hoạt động của toán thám sát tỉnh như thiếu tá Định, đại úy Tuân, trung úy Chánh, thượng sĩ Ẩn, Đính và anh biết mà thôi. Trong số những người đó ai nội tuyến cho Việt Cộng? Câu hỏi lởn vởn trong óc Kiên cho tới khi chiếc tàu sắt cập bến. Xe cứu thương chớp đèn chờ tản thương. Đứng nhìn theo hai chiếc xe chớp đèn chạy trên đường phố Kiên thở dài. Anh nhớ tới bốn người lính đã chết. Vợ của họ và đàn con sẽ nheo nhóc và đói khổ vì mất người cột trụ của gia đình. Tiền tử tuất 12 tháng thắm vào đâu so với đời sống mắc mỏ. Rồi họ sẽ làm gì. Kiên không muốn nghĩ tới khi leo lên chiếc quân xa. Tỉnh lỵ gần sáng vắng vẻ và buồn bã.
Quỳ Quỳ - Chu Sa Lan Quỳ