Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 11
T
rời đã chuyển sang chiều muộn. Emily đứng bên cạnh Pegasus và bám chặt vào người con tuấn mã.
“Chị không thể tin được rằng ngài ấy đã ra đi.” Giọng Emily nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy được. “Thần Jupiter đã chết thật rồi. Sau khi đối mặt với tất cả mọi thứ từ bọn CRU thì cuối cùng lại bị chính các Titan giết chết.”
Pegasus giậm chân xuống nền đất, hí vang. Thần Neptune đang ốm sắp chết, các Nhân ngư cũng đang bị già đi và người con trai Nhân ngư của thần, Triton, đang chăm sóc cho thần ở dưới đáy biển. Thần ấy không thể nào chịu nổi chuyến đi lên bờ nên Pegasus không có cơ hội được nói lời vĩnh biệt với cha của mình.
Thần Pluto, người đứng đầu Diêm phủ, cũng đã mất vào sáng sớm hôm nay. Trong khi những người già của Olympus đã chết thì những người trẻ hơn lại có dấu hiệu già đi nhanh chóng.
Emily và Pegasus đang đứng trong phòng chứa đồ tạo tác, quan sát dòng người Olympus dài dằng dặc đang chuẩn bị được sơ tán đến Xanadu. Họ hy vọng rằng ở đó những tác động từ vũ khí của các Titan sẽ yếu hơn bởi nó cách xa Trái đất.
“Giờ em hãy đi đi, Pegs,” Emily van nài, ôm con tuấn mã thật chặt. “Chị hứa chị sẽ đến đó sớm nhất có thể. Chị chỉ muốn chắc chắn rằng những người có thể rời đi thì sẽ đi thôi mà.”
Cô nhìn vào đôi mắt con tuấn mã và có thể thấy những tác động của thứ vũ khí đó đã phát tác. Chúng không còn ngời sáng như trước đây nữa, còn đôi cánh thì rủ xuống. Bộ lông mượt mà nơi mái bờm và đuôi của nó giờ đang trở nên thô kệch và dễ gãy. Emily không nói với nó, nhưng cô đã nhặt được một vài chiếc lông vũ của nó rơi dưới đất.
Pegasus khịt mũi và lắc đầu. Nó sẽ không rời bỏ cô.
“Xin em mà,” cô tiếp tục van nài, “ở lại đây em sẽ chết mất. Em phải đi!”
Nhưng Pegasus nhất quyết không chịu rời cô. Joel cũng đang gặp tình huống tương tự với Paelen. Mái tóc của cậu ta đã chuyển thành màu hoa râm và lưng đã bị gù. Cậu ta trở nên nặng tai nhưng vẫn không chịu rời khỏi Olympus mà không có hai người họ.
“Tôi bảo anh phải đi!” Joel quát Paelen. “Không,” Paelen cãi lại, “và cậu không cần phải quát lên với ta như thế đâu!”
“Có, tôi phải làm thế!” Joel hét lên. “Hoặc là thế hoặc tôi sẽ nhồi lời nhắc nhở của tôi vào cái sọ dày cộp của anh! Anh không thể ở lại đây được. Giờ hãy bước vào Dòng Mặt Trời trước khi tôi ném anh qua đó, con dê già cỗi ạ!”
“Cậu đang gọi ai là con dê đấy hả?” Paelen hỏi một cách thách thức.
“Gọi anh đấy!” Joel hét lên. “Nhìn anh xem, trông nhếch nhác thế kia. Còn đôi xăng đan thì đang rụng hết cả lông rồi. Nếu anh không đi vì bản thân anh thì hãy đi vì chúng đi.”
Paelen nhìn xuống đôi xăng đan của mình. Chúng cũng đang già đi nhanh như cậu vậy. Đôi cánh bé nhỏ của chúng lê lết trên sàn nhà và giờ đã gần như trụi lông. Cuối cùng cậu ta và Chrysaor đành đầu hàng trước những lời đe dọa của Joel, đồng ý đến Xanadu.
Emily dành cho Paelen một cái ôm thật chặt. Cô sửng sốt khi thấy cậu ấy gầy gò và trở nên tiều tụy đến thế chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
“Bọn tớ sẽ đi ngay sau anh thôi,” cô hứa.
“Cha tớ và cô Maureen đã ở phía bên kia đợi mọi người rồi. Tớ chắc rằng Brue sẽ rất vui mừng khi lại được gặp cậu đấy.”
“Ồ, tuyệt nhỉ,” Paelen mỉa mai nói. “Giờ thì tớ càng thực sự muốn quay trở lại đó đấy, để chui vào cái đống dãi nhầy nhụa của con quái vật to lớn mà vụng về đó.”
“Thôi đừng cục cằn như thế nữa mà,” Emily nói. “Cậu được Brue quan tâm là may rồi đấy.”
“Tại sao ta không cảm thấy mình may mắn nhỉ?” Paelen lẩm bẩm.
“Bởi vì cậu là một con dê già mà!” Joel ngắt lời. “Giờ thì đi thôi!”
“Tớ nên ở lại đây giúp đỡ hai người,” Paelen phàn nàn. “Các cậu biết tớ không phải là một lão già mà.”
“Không, cậu không già,” Emily đồng ý, “nhưng bên kia cha tớ cần cậu. Có rất nhiều người dân Olympus già cả cần giúp đỡ để có chỗ ở ổn định.”
“Được rồi,” Paelen đầu hàng, “nhưng đừng có lâu quá nhé, không tớ sẽ quay trở lại tìm hai người đấy.”
“Bọn tớ sẽ không lâu đâu,” Emily hứa. Cô không thể nào đứng nhìn Paelen thân yêu, ngọt ngào của mình đang già đi từng phút được. Cậu ấy còn quá trẻ để có thể bị già đi như thế!
Emily đứng lại cùng Joel và Pegasus trong khi Paelen và Chrysaor theo đoàn người bước vào Dòng Mặt Trời. Thần Diana già nua đứng bên cạnh cánh cổng trong khi thần Hecules đứng phía bên kia. Vị anh hùng của Olympus không thoát khỏi sự tàn phá của thứ vũ khí đó. Cho dù thần chỉ có nửa thân người nhưng thần vẫn bị già đi nhanh chóng.
“Điều này không thể xảy ra.” Đôi mắt ám ảnh của Joel nhìn khắp những người Olympus đang bị lão hóa trong căn phòng. “Không thể sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua.”
“Chúng ta phải ngăn nó lại, Joel ạ. Chúng ta không thể để thứ vũ khí đó giết chết tất cả mọi người được.”
“Mình biết,” Joel tán thành. “Ngay khi tất cả mọi người đã đến được Xanadu, cậu và mình sẽ đến Hy Lạp để tìm nó. Chúng ta sẽ phá hủy nó trước khi nó giết hết tất cả.”
Khi họ đang đứng nhìn dòng người bước qua cánh cổng, thần Cupid từ từ bước đến.
“Sao rồi?” Emily hỏi. “Cô ấy nói gì ạ?”
Giống Pegasus, đôi cánh của thần Cupid thõng xuống và ánh sáng lấp lánh đã rời bỏ những cọng lông vũ. Mái tóc của thần dài, màu hoa râm và những nếp nhăn giờ đã xuất hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ trước đây của thần. Thần lắc đầu. “Cô ấy không chịu rời bỏ Tom.”
Emily quay lại phía Joel.” Mình bảo thần Cupid đến chỗ Alexis và báo cho cô ấy chuyện đã xảy ra và chúng ta đang sơ tán đến Olympus.” “Cậu biết là cô ấy sẽ không rời bỏ anh ta rồi mà,” Joel đáp. “Cô ấy nguyện hết lòng vì anh ta.” “Mình biết, nhưng mình vẫn phải thử. Cảm ơn ngài cũng đã cố gắng, thần Cupid. Em biết ngài đã phải bay một chuyến bay dài.”
Thần Cupid nhún vai. “Đó là lần cuối của ta mà. Ta không thể bay được nữa rồi. Đôi cánh không thể mang nổi ta nữa.” Thần mở một bên cánh cho thấy rất nhiều cọng lông vũ đã mất và bị tả tơi. Thậm chí Emily chạm vào để chữa lành cũng không thể khiến chúng mọc trở lại được. “Ta bị chôn chân rồi, giờ cũng giống như một con người bình thường mà thôi.”
Emily mừng vì Joel đã không còn công kích nữa. “Hãy đến Xanadu đi, thần Cupid,” cô khẽ nói. “Ở đó ngài sẽ được an toàn.”
Người Olympus có cánh gật đầu rồi theo đoàn người bước qua cánh cổng.
Không lâu sau chỉ còn lại Emily, Joel và Pegasus trong phòng chứa đồ tạo tác. Emily bước đến bên cửa sổ. Bầu trời trong vắt và xanh tươi, nhưng không có người nào đang bay lượn cả. Bất cứ ai có cánh giờ đều bị chôn chân bởi tuổi tác rồi.
Dưới đất, những người già xứ Olympus lê bước dọc những con phố lát đá đẹp đẽ. Quanh họ, cây trụi lá, những bông hoa héo úa và chuyển thành màu đen sì.
Olympus đang chết.
“Vậy là nhiều người không chịu rời đi,” Joel vừa nhìn người dân và những con thú phía dưới vừa buồn bã nói.
“Olympus là nhà của họ. Họ không thể chịu đựng được nếu phải rời bỏ nó.”
Emily nhìn Pegasus mà không dám tin. Đầu con tuấn mã cúi gằm xuống trong niềm đau đớn.
“Cố lên, Pegs.” Cô hôn lên mái bờm của nó. “Em không thể ở đây lâu hơn nữa.” Cô nhìn về phía cửa sổ. “Không ai trong chúng ta có thể.”