Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Chương 10
L
ần đầu tiên trong đời Emily nổi giận với Pegasus. Cô không hề nghĩ điều này có thể xảy ra. Nhưng Pegasus hiểu việc này có tầm quan trọng như thế nào mà cậu ta vẫn xuống tay giết Tornado Warning. Cô vẫn nhớ ánh mắt sắc nhọn của cậu khi cậu rướn cao người trước mặt cô. Nếu cô không triệu hồi Ngọn lửa, liệu cậu ta có tấn công cả cô nữa không?
Pegasus lẽo đẽo theo sau nhưng vẫn giữ một khoảng cách với cô. Cậu ta khẽ hí lên với cô.
Emily nhìn cậu nhưng giơ một cánh tay ngầm ý cảnh cáo. “Lùi lại Pegasus. Em đã gây ra đủ tai họa rồi.”
Con tuấn mã ngừng lại và yên lặng rời khỏi chuồng ngựa.
“Như thế là không công bằng”, Alexis nói. “Không công bằng gì chứ.” Emily phản pháo. “Chị đã thấy cậu ta làm gì rồi. Pegasus hiểu rằng việc tìm ra chân tướng sự việc về Tornado Warning đối với chúng ta là vô cùng quan trọng.
Nhưng cậu ấy có cho chúng ta xem con ngựa đó không? Không. Cậu ấy đã giết nó.”
“Nhưng chúng ta đã biết được sự thật” Alexis nói. “Việc cả hai con tuấn mã đều cố gắng sát thương nhau đã chứng minh tất cả. Không phải rõ ràng rồi sao? Tornado Warning đúng là được tạo ra từ Pegasus. Cả hai có chung dòng máu hung hăng. Không ai trong số họ có thể chấp nhận được sự tồn tại của đối phương.”
“Em, nhìn này.” Joel khẽ nói. “Đúng là như vậy. Đây chính là chỗ họ đã phẫu thuật cắt đi đôi cánh của Tornado.”
Emily nhìn vào chỗ Joel chỉ. Cô bé quỳ xuống và đưa ngón tay dọc theo vết thương sâu và dài trên vai con ngựa đua.
“Ta rất xin lỗi, Tornado.” Cô khẽ nói. “Mi đáng lẽ không phải chết.”
“Nó đáng lẽ không bao giờ nên tồn tại.” Paelen giận dữ nói.
Khi bàn tay Emily đặt trên sườn Tornado, cô cảm nhận một chuyển động nhè nhẹ. Nhìn xuống con tuấn mã đang nằm bẹp trên đất, cô đặt bàn tay còn lại lên vết thương bên kia của nó.
“Joel, nhìn mắt của nó này.” Emily nói. “Tớ vừa cảm nhận thấy một cái gì đấy.”
Ngay khi Emily nghĩ rằng cô đã nhầm, thì cô một lần nữa lại cảm nhận được một chuyển động khác trên người Tornado.
“Nó là cư dân Olympus”, Joel hít một hơi. “Em, cậu đang chữa lành cho nó đấy.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, dấu hiệu của sự sống dần dần quay trở lại trên cơ thể của Tornado Warning. Tốc độ lành của nó chậm hơn so với các cư dân Olympus khác, nhưng tiến trình diễn ra thì y hệt. Đột nhiên, Tornado hít vào một hơi thở sâu và không đều.
Pegasus xuất hiện ở ngoài lối đi dẫn vào khu chuồng ngựa và hí lên với cô.
“Ở nguyên đó Pegasus”, Alexis ra lệnh. “Emily đang chữa vết thương cho Tornado Warning. Không đánh nhau gì trong hôm nay nữa.”
Emily hít một hơi dài khi vết thương cũ nơi cánh của Tornado Warning mờ đi và một nhánh cụt xuất hiện. Sau đó nhánh này phát triển lớn hơn. Hai chiếc cánh dần hình thành. Chúng mọc dài ra và xuất hiện những chiếc lông vũ. Màu sơn xám nhuộm phủ toàn thân con tuấn mã mờ đi và tất cả những vết thương trên người nó lành lại.
Tất cả mọi người sững lặng trong bất ngờ. Tornado Warning trông giống y hệt như Pegasus – với đôi cánh lớn và những chiếc móng vàng.
“Nó là một bản sao vô tính hoàn hảo”, Joel thì thầm.
Tornado Warning mở mắt ra. Nó rít lên thất thanh khi thấy Joel và Paelen ngay sát cạnh bên. Trong một cử động nhanh gọn không kịp phản ứng, nó cắn mạnh vào chân Paelen.
Paelen rống lên đau đớn và nhảy vọt ra xa khỏi con tuấn mã.
“Tất cả mọi người lùi lại.” Alexis cảnh báo khi cô dang rộng đôi cánh, nhe nanh, giương vuốt và đối mặt với Tornado Warning. “Nó có thể được tạo ra từ Pegasus, nhưng nó không hề giống cậu ấy đâu.”
Với đôi mắt mở to hoang dã, Tornado Warning gượng đứng dậy. Nó nhìn lại đôi cánh của mình và ngưng lại bối rối trong vài giây. Khi đôi cánh vỗ lên xuống, nó hí lên đầy sợ hãi.
“Không sao đâu”, Emily nói. “Tornado, bình tĩnh lại đi.”
Tornado nhìn về phía Emily và ngừng lại. Nó nghiêng đầu sang một bên và hí khe khẽ.
Trên lối vào chuồng ngựa, Pegasus cũng hí đáp trả.
Tornado đối mặt với Pegasus. Nó rướn người lên cao dang rộng đôi cánh và sẵn sàng chiến đấu một lần nữa.
“Tornado, ngưng lại!” Emily hét lên. ”Không đánh nhau nữa!”
Một lần nữa đôi mắt con tuấn mã ngừng trên mặt cô. Nó hạ chân xuống và bước về phía trước.
“Em, lùi lại đi”. Joel cảnh báo.
Emily đáp trả ánh nhìn chằm chằm của Tornado. Ngay lập tức cô nhận ra nó không hề giống với Pegasus. Nhưng một điều gì đó cũng cho cô biết nó sẽ không tấn công cô.
“Không sao đâu, Joel”, cô vừa nói khẽ vừa tiến lại gần con tuấn mã.
Pegasus hí lên ầm ĩ ở phía bên kia chuồng ngựa.
“Cậu ấy nói là đừng chạm vào nó”, Paelen vừa cảnh báo vừa xoa chân chỗ cậu bị Tornado cắn. “Cậu ấy nói Tornado Warning mất trí một cách nguy hiểm. Nó là sản phẩm phi tự nhiên và cần phải bị tiêu hủy.”
Emily quay lại nhìn Pegasus. Đôi mắt cậu sáng rực và mũi cậu nở to. Cậu ấy đang sẵn sàng chiến đấu một lần nữa. “Tin chị đi, Pegasus. Nó sẽ không làm hại chị đâu.”
Cô không biết vì sao cô có thể chắc chắn như vậy, nhưng cô biết. Emily tập trung vào Tornado Warning và bước tới con tuấn mã. “Bình tĩnh nào cậu bé”, cô nói khẽ. “Ngươi không muốn làm ai bị thương phải không?”
“Nó có đấy”, Paelen phản bác. “Nhìn nó làm gì với tớ đây này.”
Tornado bước thêm một bước về phía trước và tiến gần hơn đến Emily. Mắt nó đã bình tĩnh hơn và nó không hề tỏ ra hung hãn với cô.
“Cậu bé ngoan lắm”, Emily vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mõm mềm mại của con tuấn mã. Đứng trước con tuấn mã trông bề ngoài gương mặt hoàn toàn giống như Pegasus, nhưng có một điều gì đó hoàn toàn khác biệt trong mắt nó và trong cảm nhận của cô về nó.
Bất cứ khi nào ở bên Pegasus, Emily luôn cảm thấy yên bình, điềm tĩnh và thông tuệ. Nhưng với Tornado Warning, cảm giác của cô là hỗn loạn, sợ hãi và giận dữ. Không hề có chút gì của thông tuệ hay yên bình cả. Cô có thể cảm nhận được rằng, dù nó sẽ không làm hại cô, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ không làm hại những người khác. Đúng là như vậy, Tornado Warning mất ổn định một cách đầy nguy hiểm.
Khi không khí căng thẳng đã dịu bớt, Emily nhìn lại Pegasus. Những vết thương từ trận chiến và từ vết đạn bắn vẫn đang rỉ máu trên người cậu. Nhưng đầu cậu vẫn ngẩng cao đầy tự hào và mắt vẫn sáng rực rỡ.
“Đến với cậu ấy đi”, Alexis nói khẽ. “Cậu ấy cần cô đấy.”
Emily không cần phải đợi người khác bảo. Sự tức giận của cô với Pegasus đã qua và cô có thể cảm nhận được mối liên kết giữa cô và cậu ấy đang vẫy gọi. Pegasus đang đau đớn và cô không thể chịu đựng được điều đó. Cậu ấy luôn là ưu tiên hàng đầu đối với cô. Cô nhìn lại Tornado Warning và giơ tay. “Ở yên đây.”
Nhưng khi cô bước về phía Pegasus, Tornado Warning bắt đầu đi theo. “Không, Tornado.” Emily ngừng lại và giơ tay lên một lần nữa. “Ta nói là ở yên đây mà.”
“Nó không thể hiểu được lời cậu đâu”, Paelen vừa nói vừa thận trọng quan sát con ngựa đua. “Nó không hề giống Pegasus một chút nào. Nó chỉ là một con ngựa bay không biết giao tiếp và sống bằng những cảm xúc lẫn lộn mà thôi.” Paelen thận trọng bước về phía con tuấn mã. “Mày không hiểu tao nói gì, đúng không?”
Mắt Tornado một lần nữa lại trở nên hoang dã khi nhìn về phía Paelen. Hai tai nó lại vểnh lên, mũi nở rộng ra và hơi thở thay đổi. Người nó rung lên và chân đạp mạnh xuống nền đất. Trông nó như đã sẵn sàng tấn công.
“Em, cậu là người duy nhất có thể lại gần nó.” Joel quan sát, vừa thận trọng lùi bước cùng Paelen.
Emily nhìn Tornado cau mày. “Tại sao nó lại để tớ chạm vào người nhỉ?”
“Con bé ngốc, chẳng nhẽ cô thực sự không hiểu?” Alexis tiến lại gần. “Cô là Thần lửa xứ Olympus. Năng lực của cô có sức mạnh triệu hồi
nó y như với tất cả chúng ta. Nó bị cô thu hút giống như tất cả chúng ta bị cô thu hút. Nó không hiểu vì sao nó lại cần cô, nhưng dù thế nào nó cũng vẫn cần. Nó sẽ không làm hại cô.”
“Có phải tất cả cư dân Olympus đều bị hút bởi sức mạnh của tôi?”
Alexis gật đầu. “Nhưng đừng nghĩ rằng chúng ta bị thu hút bởi sức mạnh của cô. Chúng ta bị thu hút bởi chính cô. Mặc dù một số người không biểu lộ ra điều đó, nhưng tất cả chúng ta đều quan tâm đến cô.”
Pegasus tiến lại gần Emily, nhưng mắt của cậu vẫn gắn chặt vào Tornado Warning. Tornado dang rộng cánh đầy đe dọa.
“Ngưng lại đi”. Emily đanh giọng nói với con ngựa đua. “Pegasus cần ta giúp đỡ, và ta sẽ chữa cho cậu ấy. Ở yên đấy và cư xử cho tử tế.”
Tông giọng cao vút của cô cắt đứt mọi ý định phản đối của Tornado Warning khi Emily bước sang phía bên kia chỗ Pegasus đang đứng. “Ôi Pegs, chị phải làm gì với em đây?” Cô vuốt ve cổ cậu. “Em biết là chị luôn yêu em nhất mà. Nhưng em không thể đổ lỗi cho Tornado vì sự hiện diện của nó. Em nên thương hại nó chứ đừng cố giết nó. Hứa với chị là em sẽ không tấn công nó một lần nữa nhé.”
Pegasus quay đầu lại với Emily. Cậu hí lên khe khẽ và áp cô gần hơn vào đầu cậu. Emily ôm gương mặt cậu và dùng sức mạnh của mình chữa lành nhiều vết thương trên cơ thể cậu. Khi đã hoàn thành, cô hôn lên mũi cậu nhẹ nhàng. “Đấy, tốt hơn nhiều rồi đấy.”
Phía bên kia chuồng ngựa, đặc vụ T gọi lớn. “Bày tỏ tình cảm như vậy cũng xúc động đấy nhưng chúng ta đang lãng phí rất nhiều thời gian quý báu ở đây.” Nói rồi ông giơ vũ khí nhắm vào một trong những người công nhân làm việc trong trang trại mà họ vừa tóm được. “Anh kia, nói cho ta biết Rip Russel đang ở đâu?”
Người đàn ông không nói gì, mắt hắn dán chặt vào những cư dân Olympus. Alexis bước lại gần hắn. Cô ngồi thẳng người trên hai chân sau, đặt chân trước lên vai hắn. “Ta không kiên nhẫn lâu nếu ngươi cứ im lặng như thế đâu. Trả lời ông ấy đi.”
“Quái thú!” Hắn ta lầm bầm cố ngăn cản bản thân trả lời.
“Không phải Quái thú!” Alexis chữa lại. “Nhân sư. Và ta yêu cầu nhà ngươi không gọi ta bằng cái tên đó một lần nữa.”
Mắt của người công nhân mở to kinh hãi khi nhìn vào gương mặt của Nhân sư. “Ông ấy ở kia,” hắn lắp bắp sợ sệt và chỉ vào một trong những người đàn ông bị sức mạnh của Emily quăng sang phía bên kia của khu chuồng ngựa. “Người đàn ông đang cầm súng ấy.”
Đặc vụ T gật đầu. “Được rồi, Alexis, cô có thể làm ơn dẫn hắn ta và những người khác vào một trong những cái khoang nhốt ngựa trống ở kia không? Chúng ta không mong có ai làm anh hùng ở đây cả.”
Nhân sư gật đầu và quay lại nhìn những người công nhân. “Các người nghe ông ta nói rồi đấy”, cô nói lớn. “Tất cả các người, đi vào chuồng kia. Mau.”
Một người đàn ông Mexico lớn tuổi bước ra khỏi nhóm. “Các người từ đâu đến? Các người đã làm phép gì với Tornado Warning vậy? Ta đã huấn luyện nó từ khi còn nhỏ”, người đàn ông nhỏ thó ôm đầu. “Nó là con ngựa điên bất kham. Làm sao cô gái kia có thể chạm vào nó? Nó đã giết chết hai kỵ sĩ rồi.”
Emily quay sang người công nhân. “Ông vừa nói gì?”
Người đàn ông lớn tuổi gật đầu. “Tornado Warning là con ngựa điên. Nó đã giết chết hai kỵ sĩ. Không ai có thể chạm vào nó trừ khi nó bị đánh thuốc.”
“Các người cho nó dùng thuốc à?” Joel choáng váng.
Người công nhân gật đầu. “Phải. Đó là cách duy nhất làm nó bình tĩnh lại.”
“Các người cho nó thuốc gì?” Đặc vụ T hỏi. “Thuốc an thần và đường.” Người đàn ông nhỏ thó nói. “Thật nhiều, thật nhiều đường. Điều đó làm nó cảm thấy dễ chịu hơn.”
Emily đột nhiên hiểu ra. “Thảo nào nó khó chịu như vậy. Nó đói quá. Nó cần thức ăn tiên.”
“Thức ăn tiên là cái gì?” Người đàn ông hỏi. “Không quan trọng.”Alexis ngắt lời và hướng ông ta đi cùng những người khác về phía chuồng ngựa nhỏ. “Cứ cho là các người đã quá may mắn khi không bị ta giết bởi những gì các người đã làm ở đây. Tornado Warning đáng lẽ ra không nên tồn tại.” Cô đóng và khóa chặt cánh cửa khoang nhốt ngựa.
Paelen băng qua phía bên kia của đấu trường nơi hai người đàn ông đang nằm bất tỉnh. Cậu lật ngửa người đàn ông họ đã biết là chủ nhân của Tornado Warning. Cậu lay lay ông ta dậy.
“Đến lúc thức dậy rồi.” Cậu nói. “Chúng ta cần nói chuyện với ông.”
Người đàn ông bắt đầu nhúc nhích và tỉnh lại. Ông ta há hốc mồm bất ngờ khi thấy Emily đang đứng giữa Pegasus và Tornado Warning.
“Cái quỷ quái gì vậy?” Ông ta nói.
“Chẳng có gì liên quan đến quỷ quái ở đây cả”, đặc vụ T nói giọng sắc nhọn. “Ngươi có phải Rip
Russel, chủ nhân của Tornado Warning không?” Người đàn ông vừa run rẩy bò dậy vừa nhìn quanh chuồng ngựa với ánh mắt sững sờ không tin nổi. “Các người là cái gì vậy?” Ông ta hoảng hốt hỏi. “Các người từ đâu đến đây?”
“Chúng ta mới là người đặt câu hỏi,” đặc vụ T nói. “Ngươi kiếm ra Tornado Warning ở đâu?” Ánh mắt kinh sợ của ông ta lướt từ Pegasus rồi sang Tornado. “Những con ngựa đó có cánh à?” “Phải,” đặc vụ T nói. “Giờ thì trả lời câu hỏi của ta đi.”
Rip nhìn quanh đấu trường. “Con ngựa quái quỷ kia đâu rồi? Nó đang đánh nhau với con có cánh kia mà.”
“Đây là Tornado Warning”, Emily trả lời khi cô vuốt ve con tuấn mã có cánh.
“Không thể nào!” Rip khăng khăng. “Tornado không có cánh. Nhưng mà chúng thì có…”
“Đúng, chúng ta đã bàn xong việc đó,” đặc vụ T nói một cách từ tốn. “Đây là Pegasus và kia là Tornado. Giờ ta sẽ không hỏi ngươi một lần nữa đâu. Ngươi kiếm ra Tornado Warning ở đâu?”
“Ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho ông cả,” Rip nói, “cho đến khi ông nói cho ta biết tại sao những con ngựa kia lại có cánh.”
“Trả lời sai rồi.” Đặc vụ T đánh mạnh vào mặt Rip. “Đó là ta đang tỏ ra tử tế. Một lần trả lời sai nữa thì ta sẽ giới thiệu nhà ngươi với Alexis. Cô ấy không hề bình tĩnh như ta đâu.”
“Alexis là ai?” Rip hỏi.
“Là ta”, Nhân sư giang rộng đôi cánh bay một khoảng ngắn đến chỗ cả nhóm đang đứng. Cô nhíu đôi mắt xanh và tiến về phía người đàn ông. “Ta là Alexis. Ngươi sẽ trả lời câu hỏi của chúng ta, hoặc ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai đâu.”
Nỗi kinh sợ dâng lên trên gương mặt Rip. “Ngươi là người sư tử. Và ngươi cũng có cánh nữa.” “Ngươi chẳng bỏ sót điều gì mấy,” Alexis nói giọng châm biếm, “Nhưng ngươi có chú ý đến điểm này không?” Cô giương cao chân để lộ ra bộ móng vuốt sắc bén.
Rip giơ cao tay và nhìn sang phía đặc vụ T. “Được rồi, được rồi, tôi sẽ trả lời ông bất cứ điều gì. Miễn là bảo thứ đó tránh xa tôi ra.”
“Thứ đó à?” Alexis gầm lên.
Emily chỉ kịp nhìn thấy chuyển động thần tốc của Nhân sư. Vài giây sau, Rip Russel đã nằm bẹp trên mặt đất, gào khóc trong đau đớn và ôm phần chân dưới của mình. Chiếc quần bò của ông ta đã bị móng vuốt của Alexis xé rách và máu thấm cả ra ngoài.
“May cho ngươi đấy mới chỉ là phần chân thôi nhé,” đặc vụ T cảnh cáo, “ngươi còn buông một lời nhận xét khiếm nhã như thế nữa thì cả ta cũng không ngăn được cô ấy đâu.” Cựu đặc vụ CRU quỳ xuống bên cạnh ông ta. “Giờ hãy nói cho chúng ta biết. Ngươi kiếm được Tornado Warning ở đâu?”
“Anh họ của tôi,” Rip cố nói với hai hàm răng nghiến chặt. Ông ta cố giữ chặt cái chân đang chảy máu của mình. “Anh họ tôi cho tôi.”
“Ông ta lấy nó ở đâu?” Emily hỏi.
Rip chửi thề và ngồi dậy. “Tôi chỉ biết có thế thôi! Tôi biết nó sẽ quay lại ám tôi mà!”
“Giải thích đi,” đặc vụ T ra lệnh.
Vẫn ôm chặt hai chân, Rip Russel bắt đầu kể. “Mười tháng trước, tôi đang sinh sống ở một trang trại tồi tàn ở bắc California. Tôi có một vài con ngựa đua nhưng chẳng thể phá vỡ kỷ lục hay thắng bất cứ trận đua nào. Một ngày bất ngờ, ông anh họ gọi cho tôi. Anh ấy nói có một con ngựa giống rất chuẩn. Tất cả những điều tôi cần làm là nuôi cho nó lớn và cho nó đi đua. Anh ấy nói là tiền thưởng chúng tôi sẽ chia đều.”
“Và ngươi đồng ý?” Đặc vụ T hỏi.
“Phải ông thì có đồng ý không?” Rip trả lời. “Vậy nên một tháng sau, anh ấy mang đến cho tôi một con ngựa non màu trắng nhỏ xíu. Xung quanh người nó quấn băng kín mít. Nhưng ngay cả giữa đống băng gạc đó, tôi vẫn nhận ra những phẩm chất phi phàm của một con ngựa tốt. Nên tôi đã nhận nó. Tôi nhận được chỉ dẫn là cho nó ăn nhiều đường và các loại đồ ăn ngọt khác. Anh ấy cũng bảo tôi nhuộm con ngựa thành màu xám để đi đua vì chẳng ai đem ngựa trắng đi đua cả.”
Đặc vụ T cau mày. “Làm sao ngươi có thể cho nó tham gia đua được. Nó đâu có giấy tờ chứng minh thân phận gì đâu?”
“Cái đó thì dễ thôi,” Rip nói. “Tất cả những gì phải làm là tìm một con ngựa xám đã được đăng ký để đánh tráo. Cũng mất một chút thời gian nhưng chúng tôi đã tìm thấy một con ngựa trông na ná nó với bờm tóc bò liếm và các thứ khác - tên nó là Tornado Warning. Sau đó chúng tôi nuôi cho con ngựa con lớn lên. Mà nó phát triển nhanh vô cùng. Sau đó chúng tôi tráo đổi nó với con Tornado Warning thật và khi nó mới được có sáu tháng tuổi, nó đã chiến thắng mọi cuộc đua chúng tôi đăng ký cho nó tham gia.”
“Điều gì xảy ra sau đó với con Tornado Warning thật?” Emily hỏi.
“Không thể để hai con cùng tồn tại song song, phòng khi chúng tôi bị phát hiện ra. Vì vậy nên tôi phải tiêu hủy nó.”
Emily giơ tay bịt miệng. “Ông giết nó ư?” Đặc vụ T ngồi xuống trên hai gót. “Đúng là một sai lầm vô cùng lớn. Anh họ ngươi có kể gì về con ngựa non này không?”
Rip lắc đầu. “Chẳng gì cả. Anh ấy chỉ yêu cầu tôi cho nó tham gia đua và nhuộm lông nó màu xám mà thôi. Và tôi đã làm đúng như thế. Nó đúng là một con ngựa đua cừ khôi. Tornado Warning là con ngựa đua nhanh nhất trên thế giới này.”
“Nó nhanh nhất bởi nó không chỉ là một con ngựa. Nó là bản sao vô tính của Pegasus!” Emily phản bác. “Chẳng lẽ ông chưa từng băn khoăn về đống băng gạc quanh người nó sao? Chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ họ đã cắt đi đôi cánh của nó hay sao?”
Rip giơ tay. “Này, tôi chẳng biết cái gì đâu nhé. Tôi chỉ nghĩ nó đã bị phẫu thuật vai mà thôi.”
“Phải!” Emily nói to. “Để cắt đi đôi cánh!” Tông giọng cao của cô làm Tornado hí lên và giậm chân xuống đất giận dữ. Mắt nó trở nên hoang dại.
“Giữ con quỷ đó lại!” Rip kêu lên.
Emily rời Pegasus và tiến lại gần Tornado. “Bình tĩnh nào cậu bé. Ta xin lỗi đã cao giọng.” Được cô bé vuốt ve, Tornado Warning trở nên bình tĩnh hơn. Nó thậm chí cũng để Pegasus tiến lại gần nó hơn.
Cô quay lại nhìn Pegasus. “Thấy không Pegs, em không phải đánh nhau với nó đâu. Nó ổn mà.” Emily đứng giữa hai con tuấn mã, hai bàn tay đặt lên cánh của cả hai. Dưới ngón tay của cô, Tornado đã bình tĩnh trở lại, nhưng cô bé cảm nhận thấy sự run rẩy bên Pegasus. Cậu không hài lòng khi cô quan tâm đến bản sao của mình.
“Anh họ ông kiếm đâu ra con ngựa con?” Joel hỏi.
“Tôi thề là tôi không biết,” Rip nói. “Anh ấy là một đặc vụ làm việc tại Cơ quan nghiên cứu trung ương. Tôi không hề biết là anh ấy cũng có liên quan đến ngựa nữa.”
“CRU”, đặc vụ T gật đầu và quay lại nhìn Emily và các bạn. “Điều đó giải thích mọi chuyện đấy. Nếu anh họ ông ta làm việc trong dự án nhân bản vô tính, hẳn ông ta biết rõ sức mạnh của Pegasus và bản sao này sẽ có năng lực đến đâu. Nếu ông ta là quan chức cấp cao, tuồn một bản sao ngựa non ra khỏi phòng thí nghiệm không phải là không thể. Một bản sao như vậy có thể giúp ông ta kiếm bộn tiền.”
“Đúng là như vậy,” Rip nói. “Nhờ Tornado chúng tôi đã thu về hàng triệu đô. Đặc biệt là sau khi thắng giải Tam vương miện. Nếu như đưa nó đi gây giống, chúng tôi còn kiếm về không biết bao nhiêu tiền nữa.”
Tai Pegasus dựng lên và cậu hí lên giận dữ. Móng cậu giậm mạnh xuống mặt đất đầy tức giận, khiến Tornado phải lùi lại và giương cánh đe dọa.
“Bình tĩnh nào Tornado,” Emily xoa dịu. “Pegs, làm ơn đi. Chúng ta đều biết em đang rất giận. Nhưng em không thể làm Tornado bực được. Không thể nói trước cậu ta sẽ làm gì khi nổi điên đâu.”
“Nó có thể hiểu tiếng người à?” Rip hỏi, mắt mở to quan sát Pegasus.
“Phải,” Joel nói. “Và cậu ấy đang nổi điên vì các ông định đưa bản sao của cậu ấy đi phối giống.” “Tôi không biết nó là bản sao!” Rip khăng khăng. “Tôi chỉ nghĩ nó là một con ngựa bình thường mà thôi!”
Đặc vụ T vươn người tới véo vào cẳng chân bị thương của người đàn ông. “Chúng ta có thể tìm anh họ ngươi ở đâu?”
“Tôi, tôi, tôi không biết làm thế nào để tìm được anh ấy. Anh ấy làm việc tại Khu vực 51!”
“Ôi trời ơi, sự việc càng ngày càng tệ rồi đây.” Đặc vụ T bắt đầu bước đi và lùa tay vào mớ tóc dài của mình.
“Khu vực 51 là nơi họ sản xuất máy bay chiến đấu cho quân đội phải không?” Joel hỏi.
Đặc vụ T gật đầu. “Phải, đó là một căn cứ không lực. Nhưng nó cũng là nơi có căn cứ lớn nhất của CRU trên đất nước này. Đó là nơi chúng ta lưu trữ tất cả những mảnh vụn của phi thuyền người ngoài hành tinh ở Roswell. Căn cứ đó có độ bảo mật an ninh cao nhất trong tất cả các căn cứ trên toàn nước Mỹ, bởi nó bao gồm những phòng thí nghiệm hiện đại bậc nhất. So với nó, cơ sở ở đảo Governor chỉ là một công viên giải trí mở và căn cứ ở Tuxedo chỉ là một sân chơi dành cho trẻ con mà thôi.
“Nó nằm ở đâu?” Emily hỏi.
“Sa mạc Nevada.” Đặc vụ T trả lời. “Trên một cái hồ không có nước gọi là hồ Groom. Nó cách Vegas khoảng một trăm dặm. Ta mới đến đó có một lần và thế là quá đủ với ta. Ta chỉ muốn rời khỏi đó ngay lập tức. Ở Governor tệ như thế nào, thì ở đó tệ hơn gấp nhiều lần.”
“Vậy liệu đó có phải là nơi họ tạo ra các bản sao vô tính hay không?” Emily hỏi.
Đặc vụ T gật đầu. “Rất có thể. Đáng nhẽ ta phải nghĩ đến chỗ đó đầu tiên. Khu thí nghiệm ở Khu vực 51 có trang bị tối tân nhất để tạo ra và quản lý các bản sao.”
“Nhưng họ cũng quản lý chưa đủ tốt nếu không các bản sao đâu thể bị tuồn ra ngoài liên tục như vậy được,” Joel nói.
“Ta phải đột nhập vào đó và xem họ đã tạo ra bao nhiêu bản sao,” đặc vụ T trầm ngâm. “Có thể ta sẽ ngăn chặn trước khi mọi việc đi quá xa.”
“Ý ông là chúng ta sẽ đột nhập vào đó phải không,” Emily chữa lại.
Đặc vụ T lắc đầu. “Không phải những cư dân Olympus ở đây, và đặc biệt không phải cô. Các người có sức mạnh quá nguy hiểm đối với họ. Tất cả mọi việc đều bắt đầu khi CRU bắt được cư dân Olympus. Họ sẽ còn thu được những gì nếu họ bắt được cả các người nữa?”
Alexis lắc đầu. “Không ai được đến đó, đặc biệt là Thần lửa xứ Olympus. Chúng ta không về đây để đột nhập vào căn cứ của CRU. Nhiệm vụ của chúng ta là tận mắt nhìn thấy Tornado và rồi trở về. Chúng ta đã làm được điều đó. Đây là Tornado Warning. Giờ chúng ta đã biết chắc nó được CRU tạo ra từ Pegasus. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Giờ đây chúng ta phải quay trở lại Olympus và báo cáo mọi việc cho thần Jupiter.” “Không!” Emily thốt lên. “Nếu làm như vậy, thần Jupiter sẽ tiêu hủy cả trái đất mất.”
“Số phận của thế giới này đã được định sẵn,”Alexis lạnh lùng nói. “CRU đã quyết định điều đó khi họ bắt đầu tạo ra Tornado Warning.”
“Phải có một phương án nào khác chứ!” Đặc vụ T nài nỉ. “Mọi việc không thể kết thúc như thế này được. Alexis, làm ơn. Hãy để tôi thử xâm nhập vào căn cứ đó và cố cứu thế giới của mình.”
Emily bất ngờ khi thấy đặc vụ T cầu xin Nhân sư. Trông ông ta luôn cứng rắn và chai lì, ngay cả khi ở cạnh cô ấy. Nhưng giờ đây, trong mắt ông hiện ra nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng đơn thuần. “Tôi đã làm việc với CRU gần 20 năm nay. Cô nhìn xem giờ tôi đã thay đổi như thế này. Tất cả chúng ta đều có thể thay đổi. Làm ơn, cô phải để tôi thử xem sao.”
“Tôi thực sự lấy làm tiếc, Tom à”, Alexis nói. “Nhưng không điều gì có thể cứu thế giới này nữa. CRU đã gây ra tội ác không thể tha thứ. Nhiệm vụ của ta là quay về Olympus và báo cáo lại sự thật với thần Jupiter.”