Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 11
T
ên tù nhân CRU lái chiếc xe ô tô đen ra khỏi bãi đỗ của nhà hàng Táo Đỏ, băng qua Tuxedo, New York và hướng đến cơ sở ẩn mình trong rừng của cơ quan mật vụ chính phủ. Tuyết vẫn tiếp tục rơi từ sáng sớm đến giờ. Đến chiều muộn, lớp tuyết phủ kín mặt đất đã dày đến vài centimet. Việc lái xe lúc này thật nguy hiểm và vô cùng chậm chạp.
Paelen ngồi ghế phụ phía trước còn thần Cupid và Joel ngồi ghế sau. Khi họ lái xe dọc con đường riêng dẫn vào khu nhà bảo vệ, Paelen quay lại nhìn Joel. Cậu thấy sự lo lắng sâu kín hiện rõ trên khuôn mặt bạn mình. Còn nét mặt của thần Cupid thể hiện một nỗi lo sợ cực độ, phản chiếu những điều bận tâm của thần về vụ giải cứu này. Họ đang thực sự đi sâu vào bên trong cơ sở của CRU. Nguy cơ xảy ra điều sai lầm nào đó là vô cùng lớn.
“Chúng ta sắp đến cùng rồi,” đặc vụ T thông báo.
“Rất tốt,” thần Cupid đáp. “Ta muốn ngươi nói bất cứ điều gì cần phải nói để đảm bảo chúng ta có thể vào bên trong.”
“Bất cứ điều gì ngài muốn,” đặc vụ T vừa nói vừa quay lại và toe toét cười một cách ngớ ngẩn với thần Cupid.
“Và hãy thôi cười với ta đi,” thần Cupid nói to. “Hãy nhớ lại con người trước đây của mình đi.”
Tên đặc vụ thôi toét miệng cười và gật gật đầu. Nhưng hắn lại nháy mắt với thần Cupid một cái trước khi quay về phía trước.
Paelen cười to. Cậu nháy mắt và hôn gió. “Bất cứ điều gì ngài muốn...”, cậu trêu chọc thần Cupid.
Thần Cupid nhoài người về trước và túm một nắm tóc đen kịt của Paelen. Thần giật mạnh đầu cậu ta lại đằng sau. “Nếu ngươi dám kể với bất cứ ai điều ta đã làm ở thế giới này, ta thề sẽ bỏ bùa mê ngươi với Hydra!”
“Đủ rồi đó hai người!” Joel cảnh cáo. “Cupid, hãy thả cậu ta ra. Hãy làm cho xong việc này rồi hai người có thể kết thúc cuộc chiến của mình sau.”
“Cuộc chiến nào chứ?” Paelen vờ như vô tội hỏi.
Họ tiến gần đến một căn nhà bảo vệ. Cánh cổng xích sắt chặn lối và. Camera gắn ở khắp nơi, một vài cái chĩa thẳng vào bọn họ trong khi những cái khác rà quét trên trời. Đây có thể là rào cản lớn đầu tiên.
Chiếc xe dừng lại bên một cửa sổ bé xíu của căn nhà bảo vệ. Một gã to lớn, trông dữ tợn với thứ vũ khí còn lớn hơn cả người, được đeo quanh vai đang đứng bên trong. Khi gã trông thấy đặc vụ T lái xe, gã gật đầu nhận ra. Nhưng rồi đôi mắt gã phát hiện còn những vị khách khác trong xe.
Gã mở cửa ra và vừa bước về phía chiếc xe vừa đặt ngón tay vào cò súng. “Khai báo danh tính,” gã ra lệnh.
Cả bọn đã chuẩn bị cho tình huống này. Paelen và Joel cả hai đều trình phù hiệu lấy được từ hai tên đặc vụ còn lại. Họ thầm cầu nguyện rằng gã sẽ không kiểm tra tấm ảnh quá kỹ, bởi chúng chẳng có điểm gì nhìn giống Paelen và Joel cả.
Nhưng khi tên lính gác nhận ra điểm khác biệt và bắt đầu nghi ngờ, gã đứng thẳng và giương súng lên. Thần Cupid lưỡng lự kích hoạt năng lượng của mình. Họ thấy một phản xạ đúng như lần trước hiện lên trên khuôn mặt của tên lính gác. Lúc đầu nghi ngờ, rồi đờ đẫn và cuối cùng là thiết tha.
“Ta sẽ vui lòng nếu ngươi để chúng ta vào,” thần Cupid căng thẳng nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Dĩ nhiên là được,” gã lính gác cao lớn ngọt ngào nói, “bất cứ điều gì ngài muốn.” Gã quay trở vào phòng bảo vệ và nhấn nút mở chiếc cổng lớn. Ngay khi chiếc xe tiến về phía trước qua màn tuyết, họ nhìn thấy gã lính gác đang dành cho thần Cupid một nụ hôn gió.
“Thật tuyệt diệu!” Paelen cười rú lên.
Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng Joel cũng bắt đầu cười khúc khích.
“Ta đang cảnh cáo ngươi đấy, Paelen,” thần Cupid càu nhàu tức giận, “nếu ngươi nói một từ nào về chuyện này khi quay lại Olympus, dù chỉ một từ ta sẽ biến cái đầu của ngươi...”
Chuyến đi còn lại chìm trong yên lặng. Mọi người dường như đều hiểu được sự nguy hiểm mà họ sắp phải đối mặt và tiếng cười ngưng bặt. Đặc vụ T lái xe vào trong bãi đỗ phía bên cạnh một tòa nhà đứng riêng rẽ.
“Nó đây,” Joel căng thẳng nói rồi trèo ra khỏi xe và đứng đối mặt với tòa nhà gạch đỏ thấp tịt, nhỏ xíu.
Paelen nhìn quanh và nhận ra khu vực này mới im ắng và tĩnh lặng làm sao.
Màn tuyết dày đặc dường như khiến cả lũ chim cũng im lặng. “Nó luôn yên ắng thế này sao?” Cậu hỏi tên đặc vụ.
“Đó là do tuyết đấy,” đặc vụ T đáp. “Không ai thích ra ngoài trong tiết trời thế này hết. Tất cả bọn họ đều ở bên trong.”
“Và ngươi biết mình phải làm gì chứ?” Thần Cupid hỏi.
“Vâng, nếu điều đó làm ngài vui lòng, tôi sẽ đưa tất cả các ngài vào trong chỗ của Steve Jacobs.”
Thần Cupid đi bên cạnh tên đặc vụ trong khi Paelen và Joel đi theo ngay phía sau. Joel đi áp sát lưng của thần Cupid để giúp thần giấu đôi cánh đang gồ lên.
Đến cửa trước của tòa nhà, đặc vụ T rút chiếc thẻ căn cước ra và cà vào máy quét. Cánh cửa huýt một tiếng rồi mở ra và họ bước vào trong. Ngay phía sau cánh cửa là bàn đăng ký. Một tên lính gác đang ngồi đọc báo. Gã đặt tờ báo xuống khi họ đến gần. “Có bão hả đặc vụ T?”
Tên đặc vụ gật đầu. “Thời tiết ngoài kia ngày càng tệ.” Hắn quay lại phía thần Cupid. “Đây là đặc vụ C.”
Paelen cảm thấy trái tim mình ngừng đập khi tên tù nhân của họ mỉm cười với thần Cupid. “Anh ta đến đây để gặp Jacobs.”
“Thế là không đúng lịch đâu,” tên lính canh cau mày nói. Gã nhoài về phía trước và kiểm tra bảng phân công. “Tôi không thấy có chuyến viếng thăm nào được liệt kê ở đây cả.”
“Tôi biết, kế hoạch thay đổi,” đặc vụ T nói. “Chỉ huy đang tính chuyển hắn đi. Nhất là bây giờ khi con ngựa có cánh và đứa con gái đó đã quay trở lại khu vực này. Những đặc vụ này ở đây để thực hiện công tác tiếp vận của việc di chuyển và để xem liệu sức khỏe của Jacobs có phù hợp với chuyến đi hay không.”
“Tôi xin lỗi, đặc vụ T, nhưng nếu không có trong danh sách đăng ký, tôi sẽ cần phải kiểm tra.” Tên lính canh cầm lấy điện thoại.
Paelen huých thần Cupid một cái. “Làm đi,” cậu khẽ ra lệnh.
Thần Cupid nhìn cậu ta một cách giận dữ, nhưng vẫn đưa tay ra và nắm lấy bàn tay tên lính canh. “Không vấn đề gì hết. Anh không cần phải kiểm tra đâu. Chúng tôi sẽ chỉ thăm tù nhân một lát thôi. Sau đó chúng tôi sẽ rời đi. Vui lòng quay trở lại đọc báo đi. Hãy làm việc này vì tôi nhé.”
Mặt tên lính canh trở nên đỏ nhừ. Gã hắng giọng và lúng túng bước đi. “Dĩ... dĩ nhiên, bất cứ điều gì ngài muốn...” Gã lóng ngóng vòng qua cái bàn và vội vã rút ra ba tấm thẻ. “Nếu ai đó yêu cầu, hãy trình những tấm thẻ này nhé.” Gã vừa cười toe toét với thần Cupid vừa đưa cho thần những tấm thẻ có kẹp. “Tôi có thể làm gì khác nữa cho ngài ngày hôm nay không ạ?”
“Không, cảm ơn,” Paelen đáp.
Tên lính canh chỉ nhìn lướt qua cậu trong khi lại hướng đôi mắt thiết tha về phía thần Cupid. “Mong ngài sẽ có một ngày tuyệt vời.”
Lúc tên đặc vụ tù nhân dẫn đường đến thang máy, thần Cupid cúi gằm xuống. “Đây là ngày tồi tệ nhất của cuộc đời ta từ trước đến nay. Mẹ của ta sẽ nổi giận nếu bà biết việc ta đang làm.” Có thể thấy thần đã rùng mình và nhìn Paelen. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi vì chuyện này.”
Paelen định nói điều gì đó thì Joel bước đến. “Thần Venus sẽ hiểu thôi. Bà sẽ tự hào nếu biết được ngươi đã giúp đỡ Emily nhiều như thế nào.”
Thang máy đến và họ kéo nhau vào trong. Tên đặc vụ nhấn nút.
“Nó sâu bao nhiêu?” Joel hỏi.
“Có mười hai phân tầng,” đặc vụ T đáp.
“Và ngươi đã nói rằng bọn Nirad đang bị giam giữ ở tầng bao nhiêu nhỉ?” Thần Cupid căng thẳng hỏi.
“Phân tầng thứ ba từ đáy lên.”
Paelen cau mày. “Đợi đã, ngươi đã nói với bọn ta rằng cha của Emily đang ở phân tầng mười. Điều đó có nghĩa là bọn Nirad cũng ở tầng đó sao?”
“Đúng. Nhưng bọn chúng bất động rồi. Chúng dành toàn bộ thời gian để ngủ. Tôi đảm bảo với cậu chúng sẽ không gây phiền hà cho các cậu đâu.” Hắn lại nhìn thần Cupid và cười bẽn lẽn.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm chiếc thang máy khi họ đi xuống. Paelen cảm giác như thể họ đang đi vào mê cung của Minotaur vậy. Chỉ rẽ nhầm đường một cái là họ sẽ mặt đối mặt với quái vật có điều lần này, thử mà họ chạm trán không phải là Minotaur hung dữ. Mà sẽ là một đám Nirad chết chóc. Bất động hay không thì một tên Nirad vẫn là Nirad và cậu muốn tránh chúng càng xa càng tốt.
Họ xuống đến phân tầng mười và đặc vụ T dẫn họ đi xuyên qua một mê cung hành lang. Đi xuống một nửa cái hành lang xoáy và dài, họ đến trước một cánh cửa kim loại nặng trịch. Trước cửa treo một tấm bảng trượt ăn có ghi “Steve Jacobs”. Cánh cửa được sơn trắng sáng chói và có khóa cài mã an ninh. Nó trông giống những cánh cửa khác trong cơ sở trên đảo Governor. Tên đặc vụ nhập mã vào khóa an ninh và đẩy cửa ra. Paelen vào trước và cảm thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Căn phòng này cũng giống căn phòng mà cậu đã từng bị giam giữ trước đây. Thậm chí nó cũng có mùi giống như thế. Ở giữa phòng là chiếc giường với đống chăn lùm lùm. Chiếc chăn được kéo lên qua đầu người đang nằm trên đó.
“Chú Steve?” Joel gọi.
Người trong chăn vừa động đậy vừa gào lên bằng một chất giọng bị bóp nghẹt. “Biến đi.”
“Chú Steve, cháu đây, Joel đây!”
“Và cháu nữa, cháu Paelen đây,” Paelen tiếp lời. “Emily an toàn rồi ạ.”
“Emily ư?” Người trong chăn hỏi. Cha của Emily kéo tấm chăn xuống và nhanh chóng trở mình. Đôi mắt của ông mở to khi nhìn thấy Joel và Paelen.
“Có thật là các cháu không thế?” Ông nhảy khỏi giường và ôm chặt lấy Joel rồi ôm đến Paelen. Đôi mắt ông đảo quanh căn phòng. “Con bé đâu? Emily đâu rồi?”
“Cô bé không ở đây ạ,” Paelen đáp. “Chúng cháu nghĩ tốt nhất là cô ấy nên tránh xa nơi này. Cô ấy đang ở cùng Pegasus. Họ đang đợi chú đấy ạ.”
Đôi mắt ông Steve ướt nhẹp và đôi vai ông bắt đầu rung lên. “Con bé ổn chứ? Bọn Nirad đã làm con bé bị thương, giờ sao rồi? Bọn CRU không cho ta gặp con bé cũng chẳng nói cho ta biết tình hình con bé thế nào cả.”
“Cô bé ổn mà, chú hãy yên tâm,” Paelen đáp. “Thần Vulcan đã làm cho cô bé một chiếc nẹp chân. Cô bé có thể đi lại tốt lắm rồi ạ.”
“Thực sự lúc đầu ta đã nghĩ tất cả chỉ là do ta nằm mơ mà thôi,” Steve run run nói với Joel. “Nhưng nó là thật phải không? Pegasus đã ở đây. Nó có một chiếc cánh bị gãy và các cháu đã nhuộm cho nó màu lông đen và vàng.”
“Vâng, đúng thế ạ,” Joel đáp. “Đó không phải là mơ đâu ạ.”
“Đợi đã,” cha của Emily nói với đôi mắt ngấn nước. “Còn cuộc chiến thì sao? Olympus đã bị phá hủy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chúng cháu không có thời gian để giải thích đâu ạ.” Paelen nói. “Chúng cháu phải đưa chú ra khỏi đây đã.” Cậu nhận thấy Steve đang mặc bộ quần áo bệnh nhân. “Chú có quần áo không? Bên ngoài trời rất lạnh.”
“Không có, bọn chúng không cho ta quần áo nào khác ngoài bộ đồ này. Thậm chí chúng còn không cho ta cạo râu hay cắt tóc nữa.” Ông chỉ vào bộ râu dày, rậm rạp và mái tóc nâu dài của mình. “Ta đoán chúng sợ rằng ta sẽ cố gắng tự tử...” Đôi mắt Steve bỗng nhìn thấy tên đặc vụ tù nhân. “Đặc vụ T!” Sẽ giận dữ bùng lên, ông lao về phía tên tù nhân. Đẩy hắn ngã xuống nền nhà, ông bắt đầu đấm hắn. “Mày đã làm tao ra nông nỗi này. Mày đã không nói cho tao biết về con gái của tao!”
“Chú Steve, không!” Joel vừa hét vừa gắng sức tách hai người đàn ông ra. “Làm ơn đi, chúng ta không có thời gian đâu ạ. Bây giờ hắn đang làm việc cho chúng ta. Dừng lại, chúng ta phải đi thôi. Emily cần chú đấy.”
Ông khựng lại khi nghe thấy tên Emily. “Hắn làm việc cho các cháu sao?”
“Vâng ạ, Cupid đã bỏ bùa hắn. Giờ hắn là người của chúng ta rồi.”
“Cupid ư?” Steve hỏi.
“Ta là Cupid,” người dân xứ Olympus có cánh đáp, tiến đến gần. “Thật là vinh dự khi được gặp cha của Thần Lửa!”
Steve lắc đầu bối rối khi ông nhìn thấy thần Cupid trong bộ comple đen và chiếc áo choàng dài cồng kềnh không hề phù hợp. Ông nhìn Joel. “Thần Lửa gì vậy? Cậu ta đang nói về cái gì thế?”
Joel tóm lấy tay của ông Steve. “Chúng cháu còn rất nhiều điều để kể cho chú nghe.” Cậu quay sang thần Cupid. “Hãy cởi chiếc áo choàng ra. Chú Steve sẽ cần đến nó đấy.” Sau đó cậu quay lại nhìn cha của Emily. “Chú có nhớ Pegasus đã ở đây để tìm Con gái của thần Vesta như thế nào không? Và, người đó thực ra là Emily. Cô ấy chính là Thần Lửa của Olympus.”
“Emily của ta sao?” Ông nói trong sự hoài nghi. “Nhưng... nhưng... Diana, bà ấy nói rằng Con gái của Vesta đã hy sinh bản thân mình để cứu Olympus. Cô gái đó hẳn đã chết rồi mà.”
“Emily đã hy sinh bản thân mình,” Paelen khẽ nói. “Chú hãy thật tự hào về cô bé. Emily đã cứu thế giới của chúng cháu, và cả thế giới của chú nữa. Cô ấy đã tái sinh trong ngọn lửa. Nhưng cô ấy vẫn không ngừng nghĩ tới chú và muốn cứu chú khỏi CRU. Do đó chúng cháu trốn khỏi Olympus để cứu chú đấy.”
“Nhưng côn bé vẫn còn sống, phải không?” Steve hỏi. “Emily vẫn còn sống chứ?”
“Sống tốt lắm ạ,” Joel đáp. “Và bạn ấy đang đợi chú đấy. Vậy nên chú hãy mặc áo choàng của Cupid vào và chúng ta có thể ra khỏi đây.”
Steve nhanh chóng xỏ tay vào chiếc áo choàng đen dài. Nhưng khi cả nhóm tiến ra cửa, những âm thanh dữ dội của còi báo động vang lên khắp không gian.
“Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi,” Joel hét lên.
Cả Paelen và thần Cupid đều bắt đầu hít hít mũi. Khuôn mặt của thần Cupid chuyển sang khiếp sợ. “Không, đó không phải là CRU.”
“Đó là gì thế?” Steve hỏi.
Paelen rên rỉ. Cậu lắc đầu. “Không phải nữa chứ! Chuyện này không thể xảy ra với mình hai lần được!”
“Đó là cái gì chứ? Chuyện gì đang xảy ra hả?” Joel gặng hỏi.
Mọi người đều nghe thấy tiếng rống từ sâu trang yết hầu vang lên ngoài sảnh và tiếng đập vỡ cửa. Tiếng súng máy tự động hòa lẫn với tiếng gào thét của con người.
“Nirad,” Paelen tuyệt vọng nói. “Chúng tỉnh dậy rồi.”