A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
òn một tiếng đồng hồ nữa là tới nửa đêm, bố Emily đang chuẩn bị đi làm.
“Con có chắc sẽ tự lo liệu được mọi thứ cho bản thân mình không?” Ông hỏi.
Emily gật đầu và đưa cho bố hộp đồ ăn đã được cô gói ghém kỹ càng.
“Con đã mỏi nhừ hết người sau khi làm việc trên vườn cả ngày hôm nay. Con cá với bố là con sẽ nằm ngay đơ cán cuốc rồi ngủ ngay khi đặt đầu xuống gối đó.”
“Ừ, vậy thì bố yên tâm rồi!” Ông nói khi ông hôn lên trán cô bé. “Chỉ cần con đừng quá lo lắng với sự cố mất điện thôi. Nhà mình đã có khá nhiều đèn pin và rất nhiều pin dự trữ nữa. Nếu được thì con đừng xài đèn nến nhé.”
“Dạ, con hiểu mà!” Emily nói. “Ngày mai mấy giờ bố mới về nhà được ạ?”
Bố cô bé thở dài. “Bố e rằng sẽ khá trễ đó con. Bữa nay bố phải làm một ca đúp nữa. Bố sẽ không có mặt ở nhà cho đến tận bữa ăn khuya vào đêm mai con à. Nhưng con vẫn còn rất nhiều thức ăn và lại có rất nhiều nước để dùng. Con không cần phải đi ra ngoài đâu. Bây giờ hãy nhớ lời bố dặn này, nếu con cần bố...”
“Con biết rồi ạ, con sẽ gọi ngay cho bố.” Emily nhoẻn cười. Và nhẹ nhàng đẩy người bố về phía cửa trước.
“Đi làm đi, bố. Cả thành phố giờ đang cần bố đấy.”
“Bố hy vọng con cũng cần bố nữa.” Ông vừa nói vừa đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu mình.
“Con luôn luôn cần bố mà.” Emily quả quyết với bố mình khi cô cố nhón mấy đầu ngón chân lên hôn vào má ông. “Bố nhớ cẩn thận và trở về nhà an toàn nhé.”
“Đương nhiên rồi.” Ông hứa khi ông bật chiếc đèn pin cảnh sát của mình lên và dấn bước vào màn đêm.
Quay trở lại phía cô bé một lần cuối cùng, ông nói: “Khóa cửa sau đi con và luôn để cái gậy bóng chày trong tầm tay con nhé.”
“Bố yên tâm đi được chưa?” Emily nói và cười phá lên.
Sau khi ông đi, Emily chờ thêm một chút trước khi hướng về phía chân cầu thang. Bước ra ngoài mái tòa nhà, cô lại một lần nữa ngỡ ngàng bởi bầu trời đêm đầy sao đẹp lung linh. “Ồ!” Cô bé kêu lên. “Mình chưa bao giờ thấy nhiều sao đến vậy.”
“Thật tuyệt vời, phải không?” Joel đồng ý, và rời khỏi chỗ con tuấn mã Pegasus. “Cậu thậm chí không cần dùng đến đèn pin nữa mà.”
Sau khi mặt trời lặn, Pegasus có thể rời khỏi nhà kho chứa đồ làm vườn để tự do đi lang thang trên tầng gác mái mà không sợ bị mấy nhà hàng xóm tò mò nhìn thấy. Emily thấy con tuấn mã dừng lại ngay trước cây dâu tây của bố cô. Giờ thì nó đang chăm chú thưởng thức tất cả những quả dâu chín nó có thể tìm thấy trên cái cây ấy.
“Từ khi mặt trời lặn, nó cứ ăn như thế đấy.” Joel nói. “Có thứ gì mọc lên và có vị ngọt thì nó chén hết. Tớ chỉ lo nó sẽ bị đau bụng vì đã nhai luôn cả mấy cành cây cà chua đó.”
“Cà chua á?” Emily lặp lại. “Năm nay nhà mình đâu có trồng cà chua. Từ ngày mẹ mình ngã bệnh, mình và bố không có thì giờ để lên trên này nữa.”
“Vậy ắt hẳn nó đã tự mọc lên lại từ năm ngoái rồi.”
Joel đưa ra giả thuyết đó. “Có rất nhiều cây trái đang mọc lên. Nhưng tất cả những gì Pegasus thích nhất từ cái đám cây đó chỉ là cà chua thôi.”
Emily đi đến bên Pegasus khi nó đang đứng trước cây dâu tây. “Chào em.” Cô vừa nói vừa vuốt ve đôi cánh đang gấp lại của con tuấn mã.
Pegasus đưa mõm ra và nhả một trái dâu tây chín mọng vào tay của Emily.
“Cám ơn Pegs!” Emily sửng sốt nói. Cô bé cắn vào trái dâu chín mọng và tận hưởng hương vị ngọt ngào của nó.
“Tớ không thể tin rằng cậu lại dám ăn như vậy đấy.” Joel nhăn mặt nói. “Trái dâu đó đã nằm trong miệng của nó đấy.”
“Vậy thì có sao đâu?”
“Thì thật là tởm lợm chứ sao. Trái dâu đó dính đủ thứ vi trùng.”
“Cậu đừng có ngớ ngẩn vậy chứ.” Emily nói. “Mình dám cá rằng miệng của chúng ta còn chứa vi trùng nhiều hơn miệng nó đó.” Cô chuyển sự chú ý của mình về Pegasus. “Sao, từ tối đến giờ em thấy thế nào rồi?”
“Nó đang khỏe hơn nhiều rồi.” Joe trả lời. “Thậm chí nó đã dang rộng đôi cánh của mình ra để kiểm tra nữa. Tớ nghĩ mình không còn phải mất nhiều thời gian nữa đâu, nó sắp bay lại được rồi đó.”
Emily đột nhiên cảm thấy một nỗi buồn xuyên thấu tim mình. Pegasus không thể ở bên cô mãi mãi được, cô biết rõ điều đó. Nhưng sau nỗi đau vì sự ra đi mới đây của mẹ cô, thì nỗi đau vì phải rời xa con tuấn mã dường như cũng trở nên quá sức chịu đựng của cô bé.
Có lẽ con tuấn mã biết những gì cô bé đang suy nghĩ, nó tặng cho cô trái dâu thứ hai. Cử chỉ đơn giản đó đã làm cho đôi mắt của cô bé rướm lệ.
“Cảm ơn em, Pegasus.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Này, cậu khóc đấy à?” Joel hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Emily nói và vội vàng lau nước mắt. “Mình cảm thấy quá mệt. Cả đêm qua mình không chợp mắt được chút nào và bố con mình bận rộn như chưa từng thấy. Mình cần được nghỉ ngơi trong chốc lát.”
“Không phải cậu đã nói chúng ta sẽ cắm trại ở trên đây tối nay sao?” Khi Emily gật đầu, Joel cười rạng rỡ.
“Vậy thì chúng ta hãy đi xuống trở lại căn hộ của cậu và lấy mấy tấm chăn lên. Sau đó, chúng ta có thể nằm ngủ một lúc.”
Emily gật đầu và sụt sịt nén những giọt nước mắt thầm lặng cuối cùng lại. “Tớ hứa mang cho Pegasus kẹo dẻo. Vì vậy, tớ cũng sẽ lấy lên một ít.”
Ngay sau đó, Emily và Joel trở lại trên mái tòa nhà với hai túi ngủ, vài tấm chăn và hai cái gối. Một cái chăn được đắp lên trên thân của Pegasus để giữ ấm cho con tuấn mã. Nhưng khi Emily và Joel vừa yên vị trên hai chiếc ghế dài, hai cô cậu đã rất ngạc nhiên thấy con tuấn mã tiến tới, chầm chậm hạ mình xuống đất và nằm xuống giữa họ.
“Theo cậu nghĩ thì vì lý do gì mà nó lại có mặt đây?” Joel hỏi khi cậu bé nằm xuống trên ghế, mắt chăm chú nhìn lên những chòm sao.
“Mình không biết nữa.” Emily nói khi cô bé nằm nghiêng về một bên và vuốt ve cổ của Pegasus. “Mình chỉ cảm nhận được là lý do đưa nó đến đây thực sự vô cùng quan trọng, nhưng mình chịu thua, không thể hiểu được tại sao.”
“Chắc chắn là phải dính dáng gì đấy đến vị thần xứ Olympus tên Paelen kia rồi.”
“Theo những gì mình đã thấy thì khi Pegasus đang trên đường đến đây, Paelen đã lấy trộm chiếc dây cương vàng của nó. Mình nghĩ anh chàng ấy chỉ mang đến những phiền toái chứ chả đem lại được điều gì tốt đẹp cả.”
Câu chuyện của hai cô cậu lắng dần xuống trong sự tĩnh lặng bình yên. Buổi tối trời khá mát mẻ nhưng không lạnh, với những ngôi sao tên bầu trời và sự tĩnh mịch của thành phố, hai đứa trẻ cảm thấy như chúng thực sự đang đi cắm trại.
“Joel này,” Emily nói ngập ngừng, “sống trong nhà nuôi dưỡng thế nào?”
Cô bé nghe tiếng Joel hít một hơi thật sâu và ngay lập tức cô thấy hối hận vô cùng vì đã hỏi cậu như vậy.
“Tại sao cậu lại muốn biết?”, cậu bắt bẻ, giọng tỏ vẻ khó chịu.
“Xin cậu đừng nổi giận nữa được không”, cô nói.
“Chỉ là một câu hỏi thôi mà.”
“Tớ không tức giận.” Joel đáp lại. “Tớ chỉ không thích nhắc về nó thôi.”
“Mình xin lỗi, mình không nên hỏi cậu như vậy.”
Emily nói nhanh. Cô bé quay qua bên kia và kéo chăn đắp lên người. “Mình hãy quên nó đi và ngủ thôi nào.” Joel vẫn giữ im lặng một hồi lâu, Cô bé có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của bạn mình, nhưng không biết cậu ấy đang suy nghĩ những gì.
“Emily, tớ xin lỗi”, cuối cùng cậu nói. “Tớ không nên nổi đóa với cậu về chuyện đó. Nhưng chắc cậu không bao giờ hiểu được đâu. Sau khi bố mẹ tớ qua đời, tớ đã mất đi tất cả mọi thứ mà tớ từng quen thuộc. Tất cả những người tớ đã từng quan tâm, yêu thương. Tớ đã trở thành kẻ cô độc kể từ giây phút đó.”
Emily quay mình lại đối diện với cậu, nhưng không nói lời nào. Cậu bé hít sâu thêm một lần nữa. “Mọi thứ đã không diễn ra trôi chảy với gia đình đầu tiên nhận nuôi tớ. Chúng tớ đã luôn luôn cãi vã, đánh nhau. Vì vậy, họ đã gửi tớ đến gia đình mới này. Nhưng tớ thực sự ghét nó. Có nhiều đứa trẻ khác nữa và bố mẹ nuôi của tớ thì luôn luôn la mắng, quát nạt. Tớ phải ở chung trong một phòng ngủ với bốn đứa con trai khác. Và bọn nó luôn ăn cắp đồ của tớ.”
“Cậu không thể xin chuyển đi nơi khác à?” Emily hỏi.
“Tớ đã cố gắng nói chuyện với nhân viên bảo trợ xã hội của tớ, nhưng họ luôn từ chối. Họ nói rằng tớ nên thấy biết ơn vì còn có một nơi để trú ngụ. Họ không hề quan tâm cái chỗ đó nó ra làm sao cả.”
“Như thế thì cậu muốn cuốn gói bỏ đi là đúng.”
Emily trầm ngâm nói, “Mình cũng sẽ làm thế nếu mình là cậu.”
“Ừ dĩ nhiên rồi. Ngay sau khi chúng ta chữa Pegasus lành hẳn.” Joel đưa tay ra vuốt ve con tuấn mã. “Có lẽ nó sẽ đưa tớ theo cùng khi nó đi.” Cậu bé dừng lại và giọng nói của cậu trở nên mơ màng. “Pegasus và tớ. Bây giờ hẳn là giấc mơ ấy đang biến thành hiện thực.”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus