Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ẹ Ơi, con cần số tiền hai triệu mẹ cho con mượn được không?
Bà Hà Tử giật mình nhìn chăm chăm và Hải Lăng:
- Con cần làm gì một số tiền lớn như vậy Hải Lăng?
- Con … con muốn giúp một người bạn ba bạn ấy đau nặng mẹ ạ, nhà lại không có tiền.
- Bạn trai hay gái?
- Dạ, bạn gái, Phượng Thu con bác Đinh Lăng, đạo diễn đòan …
Hai tai Hà Tử ù đi, bà thất sắc nhìn con:
- Con nói sao, Đinh Lăng à?
- Dạ, bác Đinh Lăng đòan kịch Bông Hồng đó mẹ.
Hà Tử mím môi, mắt tóe lửa nhìn con:
- Con quen thế nào với ông ta?
Hải Lăng lung túng trước đôi mắt của mẹ, sao bỗng dưng bà lại giận dữ?
- Con quen Phượng Thu con bác ấy mẹ ạ.
- Con bé nó mượn tiền con à?
- Không có đâu mẹ, sang hôm qua Phượng Thu chở bác Đinh Lăng đi bệnh viện ở đó người ta biểu mua thuốc và nước bieern, mà Phượng Thu thì không có tiền.
- Mẹ cũng không có tiền cho con mượn đâu Hải Lăng?
Hải Lăng nhăn mặt:
- Hai triệu chẳng lẽ mẹ không có, hôm đó ba biếu cho cô nhi đến hai chục triệu.
Hà Tử lạnh lung:
- Biếu cho cô nhi thì có, với ông ta thì không.
- Sao kỳ vậy mẹ?
- Không có trăng sao gì hết, mẹ cấm con hỏi tiền ba.
Hải Lăng xụ mặt:
- Mẹ kỳ cục, bất công.
- Con mắng mẹ đó hả Hải Lăng, coi chừng mẹ đánh đòn con đó.
Hải Lăng lùi lại quay lưng bỏ đi một nước. Hải Ly ngạc nhiên:
- Gì vậy anh Hải Lăng?
- Anh mượn mẹ hai triệu cho bác Đinh Lăng chữa bệnh. Mẹ không cho còn đòi đánh anh.
Hải Ly trợn mắt:
- Ối kỳ cục, sao hôm nay mẹ kỳ vậy, anh hỏi ba đi anh Hải Lăng.
- Mẹ nói cấm hỏi ba.
- Em hỏi cho, đi mình ra gặp ba đi.
- Hải Ly.
Tiếng quát to của mẹ làm Hải Ly giật mình. Bà Hà Tử tiến đến trước mặt Hải Ly giận dữ:
- Ai cho phép con hai đứa muốn qua mặt mẹ phải không?
- Mẹ…
Hải Ly nũng nịu ôm qua người mẹ:
- Nhà bác Đinh Lăng tội lắm mẹ Ơi.
- Câm ngay, trở lên lầu ngay.
Cái xô mạnhthô bạop của mẹ làm Hải Lăng và Hải Ly sợ hãi, cơn giận hình như chất chứa bao ngày bung nổ. Bà tát mạnh vào mặt Hải Lăng quát:
- Nếu ba chúng mày biết được việc này đừng trách mẹ, còn nếu cãi lời đừng nhìn mặt mẹ nữa.
Bà Hà Tử đùng đùng quát tháo và đùng đùng bỏ đi, năm ngón tay còn in trên má Hải Lăng, Hải Ly xót xa:
- Hôm nay mẹ làm sao vậy anh Hải Lăng?
Hải Lăng xoa má:
- Ai biết đâu.
Rồi cậu thừ người.
- Bác Đinh Lăng đau nhiều lắm.
Không hiểu sao anh thương bác ấy quá.
Em biết rồi.
Hải Lăng chụp vai em mừng rỡ:
- Em biết nơi nào mượn được tiền phải không?
- Không phải, em biết tại sao anh thương bác Đinh Lăng rồi, vì bác ấy cùng tên với anh.
- Đồ vô duyên lãng xẹt.
Hải Lăng cốc lên đầu cô em gái mắng:
- Xạo sự quá, không giúp gì được hết còn làm cho anh bị ăn tát tai.
Hải Ly bụm miệng cười:
- Như vậy mới là hết long với người yêu.
Hải Lăng nạt nhỏ:
- Nói bậy đi nhỏ.
- Chứ bộ … anh không thích Phượng Thu hả?
Hải Lăng gãi đầu:
- Thích … nhưng mà yêu sớm quá.
Hải Ly thì thào:
- Làm bộ hòai, nói thật đi em giúp cho.
- Tao cốc đầu nữa bây giờ, nhỏ giúp được gì cho anh nào?
Hải Ly phụng phịu:
- Em ghét tiếng mày tao lắm nha, đây nè … chiều nay hai an hem mình đến văn phòng làm việc của ba nói sự thật, năn nỉ ba đừng cho mẹ hay.
Hải Lăng vỗ lên đầu em:
- Hay, con nhỏ này hay thiệt, em xin ba trước nghen.
- Qph, em xin bảo đảm thành công, nên nhớ em "number one " mà.
- Biết rồi nhỏ.
Đang sửa sọan ra về, cánh cửa mở hé, ông Hoài Vũ nhìn ra:
- À, Hải Ly hả đi đâu vậy con … Ủa có cả Hải Lăng hả, hai đứa đi đâu đây?
Hải Ly xéo tay Hải Lăng vào phòng cha khép cửa lại. Cất hồ sơ vào tủ, ông Hoài Vũ bảo:
- Gì đây mà những hai đứa lận?
- Ba ơi!
- Dạ.
Hải Ly phụng phịu:
- Con kêu mà ba dạ, hổng chịu đâu.
Ông Hoài Vũ bật cười kéo Hải Ly vào long âu yếm:
- Sao đây con gái, mỗi lần cô mà ba ơi là tôi biết cô muốn xin gì rồi.
- Ba giỏi ghê, biết hết trơn.
- Sao, đúng không nói đi, Hải Lăng nữa?
Vòng tay ôm cổ ông, Hải Ly nũng nịu:
- BA, óc ngóeo tay không nói lại với mẹ đi.
Ông Hoài Vũ rũ ra cười:
- Hải Ly, con và Hải Lăng tính gì đây?
- MÀ ba móc ngóeo tay đi.
- Ừ thì móc ngóeo, rõ con nít.
Ông đưa ngón tay trỏ ra trước mặt, Hải Ly cũng đưa một ngón tay ra móc lấy ngón tay của cha.
- Ba hứa rồi nha, mẹ đánh con, con giận ba suốt ngày luôn à.
- Ừ, ba đã móc ngóeo rồi kia mà.
Hải Ly ngập ngừng:
- Ba cho con mượn hai triệu đi, khi nào có thì con trả.
Ông Hoài Vũ trợn mắt:
- Con mượn cho ai làm gì đến ngần ấy tiền?
Hải Lăng thữa:
- Ba ơi, bạn của con, ba bạn ấy bệnh nặng nằm ở bệnh viện đang cần tiền.
- Bạn của con và Hải Ly?
- Dạ phải ba ạ, bác Đinh Lăng đạo diễn đòan kịch Bong Hồng đó ba, lúc này bác ấy đau hòai đòan kịch nghèo nên trợ giúp nhiều lần mà không có là bao.
Như một iếng sét, ông Hoài Vũ bang hòang, ông nhìn đăm đăm hai đứa con của vợ:
- Nhưng mà tại sao con bắt ba không được nói với mẹ vậy Hải Ly?
Hải Ly cúi đầu ấp úng:
- Lúc trưa con và Hải Lăng có hỏi mẹ, mẹ đánh anh Hải Lăng và cấm tụi con xin ba.
- À ra vậy.
Sợi dây thiêng liêng vô hình đã buộc họ vào nhau, nên đã tìm đến nhau, ông Hoài Vũ xoa cằm tư lự. Hà Tử đánh Hải Lăng. Điều chưa bao gioquph có, Hà Tử hận Đinh Lăng. Cho mãi đến bây giờ ư? Dù là rất hạnh phúc bên ông, hận hẳn là còn yêu.
Một cảm nghĩ hình thành trong đầu làm tim ông đau nhói.
- Ba, ba không chấp thuận hả?
Hải Ly lay tay cha, ông Hoài Vũ gượng cười gật đầu:
- Ba giúp được chứ, giờ này cô thủ quỹ chắc đã về, tối ba về nhà lấy cho.
- Ba … mẹ thấy làm sao?
Nheo mắt nhìn con, ông lắc đầu:
- Ba con mình giấu làm sao mẹ biết được hả con?
- Ôi cảm ơn ba quá.
Hai đứa trẻ ôm chầm lấy ông. Bao năm qua ông luôn yêu chiều và thỏa mãn những gì chúng muốn, ông sống trong tình thương và kính trọng của chúng vì tấm long bao dung của mình và Hà Tử hẳn cũng sống với ông vì lý do đó.
Bỗng dưng một nỗi buồn sâu sắc len vào tim ông, ông cúi đầu che giấu tâm sự não nề của mình.
Hải Ly hí hửng chui vào phòng anh lúc Hải Lăng đang ngồi trước bàn học, trên tay cô là xấp bạc dày cộm:
- Ba đưa nè năm triệu.
Hải Lăng mừng rỡ:
- Ba đưa nhiều quá vậy?
- Ba nói không phải trả.
- Ôi ba tuyệt với quá phải không em?
- Ba nhân hậu như vậy, anh không thấy ba giàu hòai sao?
Hải Lăng cốc lên đầu em:
- Con nhỏ này, này … mẹ thấy không?
- Không ba qua pgòng em đưa tiền.
Hải Lăng rụt cổ:
- Mẹ mà biết, coi chừng ra chợ Ở.
Hải Ly ngúyt anh:
- ANh làm như em ác lắm vậy, nhưng mà hình như mẹ ghét bác Đinh Lăng anh ạ.
- Anh biết đâu, vừa nói đến tên bác Đinh Lăng mẹ đã giận dữ lên rồi, chưa bao giờ mẹ đánh anh cả.
Hai an hem tán chuyện một lúc Hải Ly đưa tay che miệng ngáp:
- Mai anh đi đưa cho chị Phượng Thu sớm đi. Chiều em vào thăm, đi hai đứa mẹ nghi coi chừng ăn cây.
- Ừ, mai anh đi sớm.
Sáng sớm, Hải Lăng không ăn sang toan rời nhà, bị bà Hà Tử gọi giật lại:
- Mới sáu giờ không ăn sang, đi học gì sớm vậy Hải Lăng?
Hải Lăng đáp dối:
- Đem hôm qua con làm bài không được, đến nhà bạn xem nó làm bài ra sao đã mẹ.
Ông Hoài Vũ biết tỏng Hải Lăng đi đâu, ông nhìn Hải Lăng giục:
- Thì con đi đi kẻo trễ.
Hải Ly cắm cúi ăn, bà Hà Tử bảo:
- Hải Ly hôm nay đi học về ngay, đo rong chơi tới tối như hôm qua là ị đòn đấy.
- Dạ.
Miệng dạ mà Hải Ly lo thầm. Vậy là mẹ phong tỏa rồi, mẹ sợ đi thăm bác Đinh Lăng ư?
Hải Ly ăn hết mẩu bánh mỳ đứng lên thưa:
- Thưa ba, thưa mẹ con đi học.
Hải Ly vừa rời nhà, ông Hoài Vũ nhìn vợ:
- Hôm qua em đánh Hải Lăng à?
Bà Hà Tử ngẩng phắt lên nhìn chồng:
- Nó mét anh à?
Ông Hoài Vũ gật đầu:
- Phải.
Bà Hà Tử sầm mặt giận dữ:
- Nó hỏi tiền, em không cho, nó nói sẽ hỏi anh.
- Như vậy rồi em đánh con … Hà Tửem còn giận ghét Đinh Lăng lắm hay sao?
- Anh còn nhớ ngày trứoc em nói dẫu nát thây hay chết đi, em cũng không bao giờ tha thứ cho Đinh Lăng.
- Có, anh có nhớ nhưng Đinh Lăng đang nghềo khổ và đau rất nặng.
- Kệ Ông ta.
- Và đã đến lúc em nên cho ba đứa con em nhìn cha của nó, kẻo nó trách em.
- Không bao giờ.
Hà Tử trừng mắt, môi bà mím lại căm tức nhìn chồng:
- Như vậy anhđã giúp chúng nó phải không?
- Anh chỉ đưa tiền chứ hòan tòan chưa nói điều gì
- Trời ơi.
Hà Tử hét lên, hai tay run rẩy nhìn chồng:
- Anh Hoài Vũ anh giết em đi, như thế con sẽ nghĩ sao về em?
Ông Hoài Vũ chòan tay qua hông ôm vợ vỗ về:
- Em bình tĩnh lại đi, bao năm qua nhắc đến Đinh Lăng hình như em vẫn còn mất bình tĩnh.
Hà Tử nhìn sững chồng lắp bắp:
- Anh đánh giá em như vậy?
- Không phải đánh giá mà là khẳng định, suốt đêm qua anh đã trăn trở và suy nghĩ ra một điều, là long thù hận Đinh Lăng em vẫn đầy ắp, hẳn nhiên tình yêu em dành cho Đinh Lăng cũng còn không bao giờ phai.
- Anh... anh...
Hà Tử cứ nhìn chồng, bà không thốt được lời nào, vì ông đã nói sự thật trái tim của bà, bao năm qua nó vẫn cứ muốn lặp lại ngàn lần hận thù Đinh Lăng nhưng cũng là bao lần bà khóc thầm tiếc nhớ tình yêu tan vỡ. Đinh Lăng vẫn là mối hận không bao giờ phai nhòa trong tim bà, nó không còn là nụ hồng của thủơ thơ ngây mười sáu.
Bà đứng lên xô ông ra, bỏ đi. Ông Hoài Vũ đi theo vợ:
- Em địng làm gì vậy Hà Tử?
- Đi tìm Hải Lăng để mang nó về nhà, giưxa ông ta và mẹ nó, nó chọn ai nói đi.
- Nào nó có biết Đinh Lăng là cha của nó đâu, sao em lại muốn cư xử như vậy?
- Còn anh tại sao anh lại muốn giúp cho ông ta chứ?
- Anh giúp vì anh muốn trong tim con, anh vẫn là nụ hồng rực rỡ, dù con có tìm về với cha nó, anh giúp như anh đã từng giúp em, khi em bỏ nhà đi với Đinh Lăng.
Hà Tử ngã vào ngực chồng khóc òa:
- ANh cứ cư xử như vậy,làm suốt đời em cứ thấy mình là kẻ có tội, tội đã gian dối anh, tội đã làm cho anh buồn.
- Anh đã lấy hạnh phúc của con và em làm hạnh phúc của mình, điều đó làm anh vui sống, nếu em muốn anh vui, hãy bỏ qua tất cả đi em.
Hà Tử dịu dàng ngồi im. Tử LĂng tháp thóang bên ngòai, ông Hoài Vũ nói lớn:
- Tử Lăng hả? Vào đi con,con chưa đi học sao?
- Dạ, con đã đi, quên giấy tờ nên về lấy, ba chưa đi làm hả ba?
- Ba sắp đi đây chứ, thôi con lấy giấy tờ gì thì đi đi.
Tử Lăng lui ra. Cậu đã nghe những lời nói của cha và mẹ mình. Cậu trở về phòng mình đứng thừ người. Cha cậu đau nặng. Bao năm qua long ghét giận người cha vô tình tàn nhẫn vẫn còn tồn tại trong long Tử Lăng. Ông ta chỉ biết có tiền, danh vọng và vợ đẹp, giờ đây ông ta đang nghèo đói. Lòng Tử Lăng không một chút rung động, phải nói cho Hải Lăng biết đừng lui tới nữa, nếu không mẹ sẽ giận đến chết. Bởi ý nghĩ ấy, Tử Lăng hăm hở đi tìm em.
Ông Đinh Lăng mở mắt ra nhìn chung quanh. Sợi dây chuyền dịch cùng cây kim đang trên cánh tay ông, bên cạnh đứa con gái đang ngủ gà ngủ gật. Ông nghe ngực mình nằng nặng,, hung hắng ho, tiếngho của ông làm Phượng Thu giật mình, cô ngồi ngay dậy nhìn cha mừng rỡ:
- Ba tỉnh rồi hả ba, ba nghe trong người có khỏe không?
- Ba đã đỡ nhiều, con đưa ba đi bệnh viện nào đay Phượng Thu?
- Dạ bệnh viện Sùng Chính ba ạ.
Ông Đinh Lăng thảng thốt:
- Tiền ở đâu mà con có vậy Phượng Thu?
- Dạ của anh Hải Lăng giúp cho ba à, anh ấy đưa cho năm triệu.
- Hải Lăng? Năm triệu đồng.
Ông Đinh Lăng rơi vào trạng thái lơ lửng, Hải Lăng, đứa con trai của ông, ông nhìn con gái trân trối.
- Làm sao có có ssố tiền như vậy đưa con, Phượng Thu con và Hải Lăng thật sự là thế nào với nhau?
Mặt Phượng Thu đỏ hồng:
- Anh Hải Lăng nói là của ba anh ấy giúp... còn con và Hải Lăng chỉ là bạn thôi.
- Bạn mà nó giúp con ngần ấy à, nó có nói gì với con không?
- Dạ, anh ấy nói không phải trả, ba anh nói như vậy, ba cứ yên tâm.
- Nó không nói thế nào với con sao?
Mặt Phượng Thu lại đỏ hơn, cô nhìn cha thẹn thùng:
- Có nói gì nữa đâu ba.
- Con có... yêu nó không?
- Ba... ba hỏi kỳ quá hà.
Ông Đinh Lăng nghiêm giọng:
- Không, thực sự ba không muốn tò mò chuyện tình cảm trai gái của con, vì điều đó không cấm được khi con vừa lớn lên, nhưng thực sự ba quan tâm và muốn con xem Hải Lăng cũng như Hải Ly là an hem ruột thịt, con có hứa như vậy không Phượng Thu?
- Dạ hứa.
Ông Đinh Lăng thở dài:
- Đã có lời hứa của ocn, ba rất an tâm, ơn nghĩa này ba khó mà trả được và cả những nợ ngày xưa nữa.
- Nợ ngày xưa là nợ gì hả ba?
- Rồi con sẽ hiểu thôi, ba muốn nằm yên một lúc.
- Dạ,. Ba ngủ đi ba.
Hà Tử có biết không, hay cả hai vợ chồng cùng đưa cho Hải Lăng số tiền đó. Ngày xưa đã có lần Hà Tử bảo đến chết cũng không bao giờ tha thứ cho ông. lẽ nào bây giờ họ đưa cho con gái ông ngần ấy số tiền.
Tâm bệnh cứ kéo dài mãi trong ông, từ nhiều năm qua và càng ngày càng quật ngã ông, ông cắn răng chịu đựng, biết mình đã sai lầm quá xa mà không chữa được.
Hà Tử...Ht... Dĩ vãng hiện về như bong ma càng rõ nét, càng làm ông đau đớn hơn. Và bây giờ lúc mà dĩ vãng đang sống lại qua những đứa con, nó vây bên ông, mà ông không có quyền nhìn nhận.
- Ba ơi, ba ngủ đi, con về lại nhà tí nghen.
Vẫn nhắm mắt, ông đáp lời con:
- Ừ con về đi, có gì ba nhờ người ở đây cũng được, còn mẹ con có vào không Phượng Thu?
Phượng Thu ấp úng không dám trả lơphi cha, bởi từ hôm đưa ông vào bệnh viện bà không ghé lại một lần, chỉ hỏi một câu vẻn vẹn:
- Ổng chưa chết à?
Mẹ thật quá đáng.
Dùng chìa khóa riêng mở cửa nhà xong, Phượng Thu đẩy chiếc khăn che lại số tiền Hải Lăng đã đưa, bước nhẹ vào nhà. HẲn mẹ đã đi đánh bài nữa rồi.
Phượng Thu thở dài, mẹ mê bài hơn quan tâm đến cha. Tiền và những con pháo, con xe, đỏ xanh vàng luôn trong đầu bà. Ba đã uqá già, mẹ thì vẫn đẹp phơi phới, nhan sắc vẫn còn hấp dẫn, ong bướm vẫn còn ve vãn, và mẹ hình như không cho là mình đã già. Mẹ thường huênh hoang:
- Tao chưa quá bốn mươi mà già nỗi gì?
Tội cho ba. Phượng Thu đi thẳng ra sau. Cô chợt dừng lại nghe ngóng. Từ phòng mẹ vẳng tiếng cười khúc khích của mẹ và giọng nói đàn ông:
- Bao giờ con em và lão ấy về?
- Hắn đau nằm bệnh viện rồi, còn con gái em nó đang đi nuôi hắn.
- Này, con gái em bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười sáu, hỏi chi vậy?
- Nó đẹp không thua em, thằng Tài bảo nếu em muốn nó sẽ lăng xê cho con em đóng phim, nó ứng trước cho 6 triệu
- Vậy hả, nhưng thằng cha ấy là lão già chuyên quyến rũ con gái ấy.
- Thì em làm mai cho hắn đi, hắn sẽ cho em chán tiền, coi bộ nó mê con em đấy
- Thật không?
- Sao không thật, như anh đang mê em đây nè.
- Mê mà nói chuyện hòai.
- Chứ muốn sao đây cưng?
Có tiếng động bên trong, hình như họ đang hôn nhau, hơi thở dồn dập, Phượng Thu bưng lấy mặt, mắt trợn trừng nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng im im.
Trời ơi mẹ của tôi, mẹ của tôi là như vậy đó sao? Phượng Thu buông rơi túi xách, bó tiền rơi vãi trên nền gạch, khụy xuống. Tiếng mẹ bên trong hốt hỏang … chết chắc con Phượng Thu về … càng làm cho Phượng Thu đau đớn hơn, cô đập mạnh tay lên cửa gào lên:
- Mẹ …
Thật lâu cánh cửa mở bật ra, bà Phượng Thanh xuất hiện trong bộ quần áo ngủ mỏng manh nhàu nát quát con:
- Gì đây?
Bà há hốc mồm khi nhìn thấy xấp tiền rơi vảy trên mặt đất, cúi xuống toan nhặt lên, Phượng Thu hét lên:
- Đủ rồi, mẹ đừng đụng đến số tiền đó, mẹ không có quyền.
Hất khuôn mặt dữ dằn nhìn con, Phượng Thanh gằn giọng:
- Tiền ở đâu mày có nhiều thế kia?
- Mẹ không cần biết?
- Mày làm đĩ hử, chứ làm gì lão già đó có ngần ấy tiền này?
Phượng Thu run rẩy lùi lại:
- Mẹ cho con làm như vậy à, nếu con có làm đĩ để lấy tiền lo cho ba là điều đúng, còn hơn mẹ lấy tiền nhà cho thằng khốn nạn trong kia.
Bốp. Phượng Thanh xông đến tát mạnh vào má con gái:
- Câm ngay quân hỗn hào …
Những cái tát làm Phượng Thu hoa mắt cô gào lên nức nở:
- Mẹ đánh con cho chết đi, con hết muốn sống rồi.
Phượng Thu gục xuống trước những cái tát phũ phàng của mẹ. Cho đến lúc gã đàn ông mặt non chọet bước ra, giằng lấy tay bà Phượng Thanh lại, Phượng Thu căm hờn nhìn mẹ, máu miệng cô trào ra khóe, gã đàn ông đỡ Phượng Thu, cô gạt phắt hắn ra khinh miệt:
- Ông đừng đụng đến người tôi.
Bắt gặp mẹ đang gom những đồng tiền giấy rơi trên đất, Phượng Thu xông đến bên mẹ hét:
- Tiền này không phải của mẹ.
- Của lão ấy à, tao cứ lấy lão làm gì tao.
Phượng Thanh thô bạo xô con gái ngã song xòai trên mặt đất, thản nhiên bỏ vào phòng. Cánh cửa đóng mạnh lại trước mặt Phượng Thu cô đau đớn ôm mặt chạy miết về phòng mình.
Hết rồi, người mẹ ấy không còn một chút gì trong cô. Tàn nhẫn, tham lam, rước tình nhân trẻ tuổi chỉ hơn con mình vài tuổi về nhà, trong lúc chồng đang thập tử nhất sinh trong bệnh viện.
Mẹ ơi, con xấu hổ thấy mẹ đối xử với ba như vậy. Dù cuộc hôn nhân của ba và mẹ không có hạnh phúc đi nữa, cũng không vì lý do đó mà mẹ sống giẫm bừa lên đạo nghĩa vợ chồng.
Nuối Tiếc Nuối Tiếc - Thảo Nhi Nuối Tiếc