Nguyên tác: Kiss And Tell
Số lần đọc/download: 1386 / 19
Cập nhật: 2015-09-16 12:31:07 +0700
Chương 11
L
eila không tìm đượcMarsh.
Cô tìm khắp công trường nhưng không thấy cho đến khi anh đứng giữasàn nhà gỗ dán mới lát để kêu gọi bạnbè và thu hút sự chú ý của hàng xóm.
"Xin cảm ơn,"anh nói to khi mọi người dầnim lặng và lắng nghe. "Trước hết, tôi muốncảm ơn tấtcả mọingười vì đã đến đây hôm nay. Lòng tốt của mọingười làm tôi vô cùng cảm kích, và tôi sẽ nhớ mãi. Tuy nhiên…"
Anh thở dài, nhìn hết lượtnhững gương mặttrong đám đông. Anh mắt anh rơivào Leila, và anh nhìn cô ngạcnhiên. Nhưng anh vẫn nhìn cô khôngchớp mắt,mắt anh gầnnhư thách thức trong khinói. "Tuy nhiên, tôi sắp rời khỏiSunrise Key - "
"Không!" Lời nói bật ra khỏimiệng Leila trước khi cô nhận ra. Mọi con mắtđều đổdồn vềcô.
"Có đấy," Marsh nhẹ nhàng phảnbác. "Tôi sẽ chuyển tới New York. Đó thực sự không phải là mộtquyết địnhquá khó khăn."
Đám đông rì rầm vẻ không hài lòng trước tin tức này, Leila liền chớplấy cơ hộiđể băng qua phòng tới chỗMarsh.
"Anh không thể nghiêmtúc trong chuyện này."
"Anh rất nghiêm túc,"anh đáp. "Nếu em về đó, anh sẽđi theo. Anh vẫn chưabiết phải làm thế nào về chuyệnElliot, nhưng anh đang nghĩ."
Mắt anh lướt qua mặtcô, rồi hạthấp xuốngtrước khi trở lại nhìn cô. Leila biết nếukhông phải họ đang đứng trước nhiềukhán giả, anh sẽ kéo cô vào lòng và hôn cô.
"Không đời nào anh để em rờikhỏi anh," anh nói nhưđang bàn chuyện thời tiết."Nhất là sau đêm qua."
Đám đông lại im phăngphắc, chờđợi từnglời củaanh - bất chấp Marsh đã hạ giọng và nhữnglời củaanh là riêng tư. Anh nhận ra mình vừa nói gì và cau mày. "Xin lỗi em," anh nói khẽ với Leila.
Cô nhắm mắt. "Không sao đâu. Đằng nào rồi họ cũng biết."Cô thì thầm.
"Bất luận thếnào, anh cũng sẽ đi New York."
"Chúng ta cần thảo luậnvề vấnđề này." Cô đưa mắt nhìn khắpnhững gương mặttò mò. "Ở nơi kín đáo."
Marsh cao giọng để tất cả có thểnghe thấy. "Tôi muốn cảm ơnmọi người lần nữa, nhưng làm ơn, ở đây không còn việc gì nữa. Mọi ngườicó thể vềđược rồi."
Leila cũng cao giọng."Không ai phải về cả. Vẫn còn mấytiếng nữamới hếtngày, và những ngày tới còn rấtnhiều việc.Hiện giờbác sĩ Devlin thật sự gặpchút rắc rối.Anh ấy sẽkhông đi New Yorkhay bất kì nơi nào khác- "
"Nhất định anh sẽđi," Marsh phẫn nộ cắt ngang. "Anh yêu em,và - "
"Xin mọi người," Leila kiên quyết nói với đám đông. "Cứ quay vềlàm việc đi ạ."
"Cái gì, và bỏ lỡ vụnày ư?" Millie Waters nói to. "Nó còn hay hơn phim truyền hình Melrose Place ấy chứ."
Đám đông cười ầm, và chẳngai chịu đi cho. Vài người ngồixuống, tìm cho mình vị trí thoảimái, những người khác đi tới chỗ có thểquan sát tốt hơn. Leila rênthầm.
"Anh đã quyết định rồi,"Marsh nói
"Cừ lắm, bác sĩ," John Knudsen nói lớn. "Cậuyêu cô ấy, nếu có phải theo cô ấy tớitận Siberi thì hãy cứ đi đi."
Leila chống tay lênhông và trừng mắt với John Knudsen. "Ồ, thông minh thậtđấy. Anh ấychỉ việctheo tôi thôi sao? Không việc làm, khôngtiền bạc- anh có biết sống ở New York City tốnkém lắm không hả?"
"Cô ấy có quan điểm riêng," Axel Bayard nói với John.
"Nhưng tôi đã có một công việctrước mắt,"Marsh nói. "Bạn của một người bạntôi ở trườngy vốn là bác sĩ nội trú nay mở một phòng khám đa khoa cùng cha anh ấy. Hình như bốntháng trước ông cụ bị một cơn đau tim và buộc phảivề hưu đểnghỉ ngơi, và vậy là con trai cụ phải làm việcmười tám đếnhai mươi giờ đồng hồmỗi ngày đểkhám cho bệnh nhân."
Marsh quay lại với Leila. "Anh đã đặt vé cùng chuyến bay với em ngày thứbảy," anh nói tiếp.
"Anh sẽ gặp ngườicon trai - anh ấy tên là Grant Osgood, học trên anh hai khóa ở Harvard - và bàn về khả năng hợptác cùng anh ấy như một cộngsự ởphòng khám. Glen - bạn anh - cho rằng Osgood và anh sẽ làm việc ăn ý. Nếu cậu ấy đúng, thì cuốitháng Hai anh sẽ dời lên miềnbắc sống.Anh phải thu xếp tìm người thay thế trên đảonày và - "
"Anh không thể đi được." Cuốicùng Leila cũng xoay xở cất nên lời."Anh yêu mảnh đất này cơ mà."
"Đúng, anh yêu nơi này. Nhưng anh có thể ra đi. Và anh sẽ đi. Anh muốn ỏ bên em, Leila."
Vài người trong đámđông bắt đầuhuýt sáo và hoan hô nhiệt liệt, Leila đưa hai tay ôm mặt. "Em không đồngý."
Marsh nắm tay Leila,lôi cô đến một khung cửa chưalắp cánh. Anh kéo cô đi ra khỏi ngôi nhà và không dừng bước cho đến khi họở trên bãi biển, chỉ có hai người.
"Anh xin lỗi." Trônganh mệt mỏi,buồn bã và tim Leila chao đảo. "Mà em đang làm gì ở đây vậy? Hôm nay em phải nghỉngơi cơ mà."
"Em đến phòng khámtìm anh. Tình cờ gặp Frankie và cậuấy đưa em đến đây."
"Em tìm anh ư?" Anh nhìn cô nhưthể không t
"Em không lấy Elliotđâu. Em chỉ nói thế vớiSimon vì anh ấy làm em phát điên." Lúcnày cô đang nói lung tung nhưng không tài nào dừng lại."Tức là anh ấy cứ ghép chúng ta thànhmột đôi rồiđánh dấu HạnhPhúc Đời Đờivào đấy. Và điều đó càng làm em bực mình- thêm vào đó anh ấy còn biết chúng ta… chuyện đêm qua - mà nhân tiện,chuyện ấytuyệt vờiđến không ngờ. Do đó xin anh đừng tức giậnhay đau khổ hay gì gì khác bởi em nói thếvới Simon nhưng không phải vậyđâu," cô nói thêm. "Về Elliot ấy."
"À." Anh đưa mắtnhìn ra mặt biển lấp lánh, và khi anhnhìn lại cô, có tia lém lỉnh trong mắtanh. "Anh mừng vì em đã nói rõ tất cả.Mà em nhắc lại cái đoạn về Elliot đượckhông?"
"Em sẽ không lấy anh ấy."
Marsh gật đầu. "Đó là câu anh nghĩ em đã nói. Và cái đoạn vềđêm qua nữa? Câu gì đó về kì diệuhay tuyệt vời ấy?"
"Tuyệt vời đếnkhông ngờ."
"Đúng nó đó." Marsh mỉmcười, vuốtnhẹ lên má cô. "Anh yêu Sunrise Key, nhưngchẳng có gì cho anh ở đây nếuem cách xa ngàn dặm."
"Nếu em không đi nữa thì sao?"
Cô thấy đôi mắt nâu củaanh bừng lên tia hi vọng. "Nếuanh đề nghị,em sẽ ởlại chứ?"
Leila hôn anh.
Tình yêu là thế nàyđây, cảm giác khao khát đến tuyệtvọng, cảmgiác chỉ mộtnụ hôn thôi đã đưa ta lên thiên đường. Và nụhôn ấy tuyệtdiệu làm sao. Môi Marsh mềm mại,ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Thế giớinhư nghiêng sang một bên, lệch khỏitrục cân bằng.Lưỡi anh quyện lấy lưỡi cô trong mộtvũ điệu say đắm khiến những hồiức mãnh liệtcủa đêm trướcùa về, lúc anh ôm cô, chạm vào cô, vuốtve cô, hôn cô như thế này - và biến cô thành củaanh mãi mãi. Và Leila đã biết câu trả lờicho câu hỏi của anh.
"Vâng," cô lùi lại vànhìn vào mắt anh. "Em yêu anh, và em sẽ ở lại."
Marsh nhắm nghiền mắt,và khi anh mở ra, Leila thấy anh chớpchớp mắtngăn những giọt nước mắt chựcdâng lên. "Em yêu anh." Anh dừng lại để hắng giọng."Đủ đểđồng ý lấyanh chứ? Đủđể quay vềđây, về nhà
"Vâng," Leila nhìn ngôi nhà nằm trên con dốc bên bờ nước."Nhưng đối với em nó sẽlà một ngôi nhà mới. Sẽ là nhà của anh và em."
Marsh kéo cô vào vòng tay mình và hôn cô.
"Cô ấy nói đồng ý chưa?" Ai đó từ trên nhà gọi vọng xuống.
Marsh không ngẩng lên khỏi đôi môi ngọt ngào của Leila. Nhưng anh giơ một tay lên và ra dấu xác nhận.
"Đồng ý rồi!" Giọngnói ấy kêu lên.
Từ trên đỉnh dốcvang lên tiếng chúc mừng và nói cườirộn rã.
"Chúng ta sẽ có một đám cưới cực kỳ hoành tráng," Leila nghe thấy Millie Waters hét to.
Và quả đúng như thế.
HẾT