Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 10
T
heo chìm đắm trong cảm giác phiền muộn lớn đến nỗi nó nuốt chửng mọi giọt nước mắt muốn chảy ra. Trên đường tới tiệm may ở Piccadilly, cô đã thấy một nhóm người vây quanh một tấm biển mới trên cửa sổ của cửa hàng văn phòng phẩm Hatchards, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng tấm biển đó liên quan tới mình. Cho tới khi về nhà và xe ngựa dừng lại trước một cửa hàng văn phòng phẩm khác, cô mới thấy tấm biển. Nhưng cô cũng chỉ biết được mức độ của bài báo sau khi cho người hầu vào cửa hàng mua những tờ báo mà quản gia thề là không được chuyển đến.
Cô chẳng bao giờ hình dung rằng lại có người tàn nhẫn đến thế. Chưa kể phải có đến mười hoặc hai mươi người như vậy, những người đã viết các bài báo, biên tập rồi phê duyệt chúng. Chưa kể những người thức đêm vẽ lại hình ảnh cô mặc bộ váy kinh khủng đó. Nhưng tất nhiên bộ váy không quan trọng. Cô chỉ cần quay đầu là thấy được mặt mình trên kính. Nó góc cạnh, với đôi gò má cao mà James rất thích. Nhưng cô cũng có chiếc mũi thẳng, cằm mạnh mẽ, và có một vẻ gì đó khó định nghĩa, tất cả tạo thành… một nữ công tước xấu xí, chính là thế.
Khi cửa thông phòng mở ra, Theo không thèm ngẩng lên nhìn. “Em muốn anh để mặc em trong thời điểm này hơn,” cô nói, nuốt cục nghẹn ở cổ họng xuống mặc dù không khóc, “Em rất ổn. Em chưa nhỏ một giọt nước mắt nào trước những bài báo ngớ ngẩn đó. Tất cả thật là vớ vẩn.” Tất nhiên, James không nghe lời cô. Qua khóe mắt, Theo nhìn thấy một bóng người mơ hồ rồi đột nhiên cô được ép vào ngực anh và anh ngồi xuống. “Em quá lớn để ngồi trong lòng anh,” cô thở dốc, nhận ra rằng áo ngủ của anh bị tách ra khiến phần ngực ở đó khá trần trụi, “Và anh không ăn mặc đứng đắn.”
James lờ câu nói đó đi. “Họ là những tên khốn láo xược và sáng mai anh sẽ băm nhỏ máy in của họ,” giọng anh rung lên vì giận dữ, một cảm xúc mà anh rất giỏi. “Phá hủy các tờ báo chẳng giúp gì được nữa,” Theo nói. Nhưng cô vẫn tựa đầu vào lồng ngực trần của anh và để anh giận dữ. Nó hết sức dễ chịu. Giống như mẹ cô, James thật sự không nhìn cô như cách nhìn của cả thế giới.
Anh thật sự xem cô là hoa cúc, vì Chúa. Một bông hoa cúc. Theo không thèm nghĩ nhiều về nét mặt của mình, nhưng từ lâu cô đã kết luận rằng tính từ hợp với nó nhất là khắc khổ. Chẳng có bông hoa cúc nào khắc khổ hết.
“Anh có nghĩ em có thể đang mang thai không?” cô hỏi khi anh ngừng lại để thở. James phát ra một âm thanh kỳ cục, nghe vừa giống tiếng nuốt nước bọt vừa giống tiếng ho. “Điều đó có liên quan không? Anh hy vọng là không. Anh chưa sẵn sàng làm cha. Nhìn xem cha anh là một ông bố khủng khiếp như thế nào. Có thể anh sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cả.”
“Em biết chúng ta còn trẻ,” Theo nói, “Nhưng nếu em có thai, cơ thể em sẽ thay đổi. Ngực em có thể đầy đặn hơn. Có lẽ tối nay chúng ta nên thử lại.” James cau mày nhìn cô. “Ý em là em muốn mang vẻ nặng nề như vài phụ nữ khác à? Vú bò?” Vẻ rùng mình của anh rõ ràng là thật tâm và làm cô thỏa mãn cao độ. “Kích cỡ này là hoàn hảo,” anh nói thêm, đặt trọn tay lên ngực cô. “Vừa đẹp với tay đàn ông. Tay anh.”
Theo đang mặc một chiếc váy đi bộ gần như ép phẳng những gì ít ỏi cô có trước ngực, nhưng kể cả vậy, tay James vẫn ôm lấy ngực cô một cách đẹp đẽ. Cô cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút, rồi tất cả lại ùa về trong đầu cô. “Em không nghĩ mình có thể rời khỏi căn nhà này nữa. Dù đi đâu thì người ta cũng sẽ gọi em là nữ công tước xấu xí, anh biết đấy. Dù không nói thẳng vào mặt em thì họ cũng sẽ nghĩ vậy. Em không thể chịu được. Em không có can đảm.” Tay anh siết lấy ngực cô trong giây lát rồi anh lại ôm lấy cô. “Tất cả bọn họ là lũ ngốc,” anh nói vào tóc cô, “Em rất đẹp.”
“Không phải,” Theo nói một cách đau khổ, “Nhưng anh thật tốt bụng khi nói thế.” “Anh không chỉ nói cho có!” Anh gần như gào lên.
“Có nhớ anh quyết tâm kiểm soát tính khí khi sắp bước sang tuổi hai mươi huy hoàng không?” “Bất kỳ người đàn ông nào còn sống cũng sẽ giận dữ khi vợ mình bị sỉ nhục như vậy. Ngày mai anh sẽ tới văn phòng của mấy tờ lá cải tự xem mình là báo chí này, và anh sẽ bóp cổ gã chủ sở hữu, và rồi…”
Theo đặt tay lên miệng anh. “Không có cách nào ngăn chuyện này lại đâu, James. Hình minh họa có ở khắp nơi. Em đã thấy mọi người tụ tập quanh Hatchards, dòm vào cửa sổ. Và trên đường về nhà, em nhận ra có một bức chân dung em mặc bộ váy gớm ghiếc đó trước mọi cửa hàng. Em sẽ bị dính chặt lấy cái biệt hiệu đó. Cả đời.” “Vớ vẩn,” James nói, nhỏ hơn, “Rất nhiều người phải rước những biệt hiệu khó chịu, nhưng chúng sẽ sớm rơi vào quên lãng. Có thời Richard Gray bị gọi là Cu Nhỏ. Và Perry Dabbes - giờ là ngài Fentwick – từng là Perry Ốc Mút. Rồi tất cả mọi người đều quên nó đi.”
“Rõ ràng là họ không quên,” Theo chỉ ra. “Anh vẫn nhớ cả hai cái tên đó mà không cần nghĩ ngợi. Hơn thế, em cá có rất nhiều người đàn ông nghĩ đến Perry Ốc Mút mỗi lần nhìn thấy ngài Fentwick,” cô ngập ngừng. “Nó ám chỉ kích cỡ của anh ta à?” “Anh sợ là vậy.”
“Em nghĩ nhỏ mới có lợi. Em chắc chắn phần lớn phụ nữ thích thế hơn. Họ nên khoác lác về biệt hiệu đó mới đúng.” Một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi miệng anh. “Có phải ý em là em vẫn còn đau sau tối qua?”
“Phải,” Theo thú nhận. “Em ước gì anh là ốc mút.” “Anh mừng là mình không như vậy, dù anh rất tiếc vì làm đau em, Daisy.”
“Em muốn nói bất kể đàn ông có kích cỡ chỗ đó như thế nào, ít nhất họ không xấu xí. Đó là điều tệ hại nhất mà anh có thể nói về một người phụ nữ.” Tay James siết chặt lại. “Em không xấu xí, Daisy. Em có nghĩ anh xấu xí không?”
Cô liếc mắt nhìn anh. “Anh đẹp trai đến nghẹt thở, và anh biết điều đó. Chỉ nhìn anh thôi cũng khiến em khó chịu.” “Có thể anh biết điều đó thật, nhưng anh cóc quan tâm,” anh nói. “Tuy vậy, đàn ông vẫn nên có lòng kiêu hãnh. Sao em lại nghĩ anh sẽ cưới một phụ nữ xấu xí chứ?”
Theo nghĩ xem có nên nói Bởi vì anh vừa cưới một người như thế, nhưng cô nuốt chúng lại. Cô không thật sự muốn thuyết phục anh rằng mình xấu xí. Anh và mẹ cô là những người duy nhất trên thế giới lý tưởng hóa về cô. Thật an ủi khi có vài người mù mắt trước hiện thực. “Anh sẽ không bao giờ cưới một phụ nữ xấu xí,” James tiếp tục với vẻ tự tin tuyệt đối đến từ một người không chỉ đẹp trai bẩm sinh mà còn được kế thừa tước vị công tước. “Anh cũng có lòng kiêu hãnh chứ. Anh cưới em vì em thú vị, em xinh đẹp, và cũng vì em không giống tất cả những cô gái khác.”
Theo khịt mũi. Cô không khóc khi đọc mấy tờ náo đáng ghét, nhưng giờ James làm cô cảm thấy muốn khóc. “Ý anh là gì khi nói trông em không giống những cô gái khác.” Anh cau mày, “Hồng và diêm dúa.”
“Nhưng Bella trông như thế còn gì,” Theo phản đối, rồi cứng người lại. “Bella đã là quá khứ của anh rồi, phải không?” “Anh đã chia tay Bella ngay buổi sáng sau khi cầu hôn em. Anh đã tặng cô ta một viên ngọc lục bảo, dù anh hẳn đã không làm thế nếu biết cha anh tiêu hao tiền bạc của điền trang như thế nào.” Anh vuốt tóc cô như cách người ta xoa dịu một con mèo giận dữ.
“Ồ, không sao,” Theo nói, cảm thấy mình thật hào phóng. “Em chắc chắn cô ấy không có một cuộc sống dễ dàng. Nhưng em phải nói rằng cô ấy không giống em chút xíu nào, James ạ.” “Tình nhân là một chuyện,” James nói một cách bướng bỉnh, “Vợ lại là chuyện khác. Anh không chịu nổi cảnh bị màu hồng bao vây cả ngày. Bên cạnh đó…” Tay anh trượt từ vai xuống ngực cô. “Nói thật, anh không quan tâm đến ngực cô ta. Người ta có thể bị ngạt thở nếu không cẩn thận.”
Theo cười phá lên. “Anh có cần làm thế không?” một lát sau cô hỏi khi anh tiếp tục vuốt ve ngực cô. “Nó làm em cảm thấy hơi kỳ quặc đấy.” “Vì sao em không cởi đồ và chúng ta có thể làm nhau cảm thấy kỳ quặc nhỉ?” anh gợi ý.
“James! Người ta không làm chuyện đó vào giờ này.” “Gần tối rồi mà,” anh nói, liếc ra ngoài. “Và anh chắc chắn người ta sẽ làm chuyện đó cả ngày nếu họ đủ may mắn để không phải sống với cả một đội quân người hầu.”
“Anh muốn mình không có người hầu à?” Anh xoa ngón tay cái trên nhũ hoa của cô, dù qua lớp vải thì cảm xúc của cô cũng mãnh liệt đến mức làm cô nhảy đựng lên. “Em thích à?”
“Chắc có,” cô nói một cách do dự. “Anh ước mình sinh ra là dân lao động,” đột nhiên James nói một cách hung dữ. “Anh sẽ có thể làm gì mình muốn, cưới người anh muốn, làm việc ngoài trời và không bao giờ phải ở cùng những người như Reede. Chưa kể bị ông ta nhìn như một thằng ngốc đúng nghĩa. Dù anh ngốc thật.”
“Không hề,” Theo kêu lên, “Anh biết rõ là mình có thể có bằng xuất sắc ở Oxford nếu anh chịu ở lại quá một năm.” “Có điều anh sẽ nhảy vào hồ với đá trong túi trước.”
“Không liên quan. Em muốn nói anh từng là một trong những học sinh giỏi nhất lớp ở Eton, khi anh để tâm vào việc học.” “Tạ ơn Chúa vì nó đã kết thúc.”
Tay anh lại bắt đầu di chuyển, một việc mà Theo phải thừa nhận là mình khá thích. Trên thực tế, cô đang cân nhắc đến việc cởi váy ra, dù sẽ hết sức tai tiếng. “Vậy là anh thật sự thích làm người lao động?” “Phải.”
“Anh đã tự chọn vợ còn gì,” Theo nói dịu dàng, “Anh đã làm tất cả mọi người sốc với tuyên bố của mình.” Tay anh siết lại. “Phải. Anh nghĩ mình không cảm thấy sẵn sàng kết hôn. Nếu có ngày kết hôn, anh không muốn cưới ai khác ngoài em.”
“Ừm, em ghét làm vợ người lao động, nên em mừng vì anh được sinh ra là một công tước. Chắc sẽ mệt mỏi lắm nếu phải nấu ăn, dọn dẹp và nhóm lửa cả ngày, rồi tỉnh dậy, lặp lại chính xác những việc đó vào ngày hôm sau. Thà em lên kế hoạch mở một nhà máy gốm sứ còn hơn. Thế anh nghĩ sao về ý tưởng cho nhà máy dệt Ryburn tập trung tái tạo lại loại vải họa tiết mà họ từng dệt thời Nữ hoàng Elizabeth?” “Anh nghĩ nó hết sức khôn ngoan. Anh nghĩ điều mình mong muốn nhất là được ở ngoài trời chứ không phải bị nhồi nhét trong đống quần áo cao cổ. Anh ghét quần áo hồ.”
“Chúng ta khác nhau quá,” Theo cảm thán. Dù đó là điều mà cô gần như đã biết cả đời, nó vẫn làm cô sửng sốt. “Em thích nghĩ về quần áo, và dùng hồ một cách khôn ngoan có thể mang lại hiệu quả lộng lẫy. Bà Le Courbier - thợ may của em - và em đã đưa ra một kế hoạch tuyệt với để dùng hồ xanh làm cứng các nếp gấp. Bà ấy sẽ hồ vào cổ tay và cổ áo của một chiếc váy đi bộ màu anh đào dệt từ tơ mịn, trang trí dây thừng, làm nó trông giống đồng phục của đoàn kỵ binh hoàng gia.” “Anh không nhớ áo họ có nếp gấp,” James dài dọng nói. Anh đã đẩy Theo về phía trước, xa người mình, và giờ cô nhận ra anh đang khéo léo cởi khuy váy sau lưng cô.
“James, chúng ta không thể làm việc này,” cô nói, xoay lại để nhìn anh qua vai. “Chúng ta đang làm gì? Anh thích ngồi với vợ trong khi cả hai vợ chồng đều không mặc đồ. Em biết đấy, có những tôn giáo mà tín đồ làm vậy cả ngày. ‘Gia đình tình yêu’, anh nghĩ một trong số họ có tên như vậy. Hôm nọ anh họ anh đã kể cho anh về nó trong câu lạc bộ.”
“Không phải anh họ Pink đấy chứ,” Theo nói, cho phép anh tiếp tục cởi khuy, bởi vì dù giọng cô có bình tĩnh đến đâu, tim cô tăng tốc trước ý nghĩ ngồi khỏa thân trong lòng James. “Anh ấy thích được gọi là Pinkler-Ryburn hơn,” anh đáp, cởi khuy cuối cùng và đẩy váy của cô xuống hai tay.
Theo kéo váy xuống nữa để hai cánh tay được giải phóng. “Em thật sự không thể chịu nổi anh ta.” “Anh không hiểu vì sao. Cuối cùng thì anh ấy cũng có hứng thú với thời trang như em mà.”
“Không hề. Anh ta chỉ biết bắt chước ý tưởng của người khác một cách mù mờ. Anh ta trông thật lố bịch. Ở đám cưới, cổ áo của anh ta cao đến mức anh ta không quay đầu nổi. Và anh có thấy chiếc áo khoác ngớ ngẩn anh ta đã mặc không? Nó được lót satin hồng, và anh ta liên tục nghịch nó để bảo đảm mọi người nhìn vào bên trong.” “Anh ấy thích chưng diện, nhưng không phải là một người bạn tồi khi em hiểu anh ấy,” James nói. “Sao em không mặc mấy chiếc áo nịt?”
“Em không cần mặc,” Theo nói với vẻ tự hào, “Chúng được dùng để nịt phẳng mỡ bụng, nhưng em không có mỡ bụng.” “Có đấy,” James nói, kéo cô dựa vào người mình. Anh trượt tay qua áo lót của cô, từ cổ xuống ngực. “Ngay đây.” Tay anh trượt sâu hơn chút nữa. “Như con đường mòn dẫn thẳng tới nơi người đàn ông muốn đến nhất.”
Theo cong người, nửa muốn tay anh trượt xuống thấp hơn, nửa muốn nhảy khỏi lòng anh. “Em có một ý tưởng,” cô nói hổn hển. “Gì?” Tay anh trượt xuống sâu hơn chút nữa.
“Vịt con xấu xí đã biến thành thiên nga, không phải sao?” James dừng động tác. Nhưng rồi anh bế cô lên và kéo tuột váy của cô xuống sàn. “Cái váy lót này cởi ra kiểu gì?”
“Có mỗi hai cái khuy thôi,” cô nói, nhấc tóc lên cho anh nhìn. “Nói cho anh nghe về thiên nga đi,” anh nói, kéo cô ngồi xuống lòng mình.
“Em không thể tin là chúng ta đang làm việc này,” Theo lầm bầm. Cô đổi chủ đề. “Em đã nghĩ về ý tưởng này nhiều tháng rồi, thật ra là từ khi em ra mắt và mẹ bắt em mặc đống đồ diềm xếp ly trắng đó.” “Như bộ váy mà em đã ném ra khỏi cửa sổ.” Những ngón tay nhanh nhẹn gạt tóc cô sang bên, để lại những tia lửa ấm áp nơi chúng chạm vào da cô.
“Phải, váy cưới của em,” Theo nói, cúi đầu xuống. “Anh đang cởi váy lót của em thật đấy à?” Nó là một câu hỏi ngu ngốc, cô có thể cảm nhận bàn tay của anh ngay trên cổ mình. “Ừ.”
“Nhưng Amélie có thể vào bất cứ lúc nào,” cô nói, hơi hoảng hốt. “Chắc đến giờ mặc đồ ăn tối rồi đấy.” “Anh đã bảo người hầu của anh giữ họ tránh xa phòng cho tới khi chúng ta rung chuông. Chúng ta sẽ ăn trên này.”
“Ồ.” Ý tưởng ăn với James trong khung cảnh thân mật thế này… dù chắc chắn lúc đó họ đã mặc lại đồ khiến cho hơi thở của cô gấp gáp hơn. “Em định đưa ra luật lệ thời trang của riêng mình,” cô nói, đổi chủ đề. “Ngược lại với anh họ Pink của anh. Anh ta chỉ bắt chước những gã công tử bột khác.” “Luật lệ nghe có vẻ hay đấy,” James tán đồng. Anh đã cởi được quai váy của cô và bắt đầu kéo nó xuống khỏi vai.
Theo hơi hốt hoảng, rồi mặc anh. Anh bế cô lên rồi tuột váy lót ra. Không nói một lời anh áp lưng cô vào ngực mình, cô gần như khoả thân trừ quần lót nhỏ bằng lụa. “Em đã tự thiết kế nó đấy,” Theo nói. “Nó làm từ lụa thắt nút. Còn đó là ren hai đầu.”
“Luật lệ của em là gì?” anh hỏi bên tai cô đồng thời đặt một tay lên đầu gối trần của cô. Có vẻ anh không nhìn ren, nhưng Theo không thể nghĩ ngợi tỉnh táo. Cô quá mê mẩn với sự đối lập giữa bàn tay rám nắng của James với đầu gối trắng ngần của mình. Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm thấy nó khá hồng hào, ít nhất khi so sánh với làn da nâu của anh. “Thứ nhất, tham khảo người Hy Lạp.”
“Đừng,” James nói. “Họ có nhiều râu trên mặt một cách khủng khiếp, Daisy. Thêm nữa, giờ em cưới anh rồi. Em không nên nhìn một người đàn ông nào khác.” Giọng anh mang vẻ sở hữu nóng bỏng đến mức khiến cô cảm thấy vui vẻ một cách lố bịch. “Không phải về đàn ông,” cô cười khúc khích. “Em đang nghĩ đến váy Hy Lạp.” Cô cảm thấy thêm trần trụi vì James vẫn mặc áo ngủ. Mặc dù cô có thể cảm nhận được thứ gì đó bên dưới mình. “Anh không phải ốc mút,” cô nhận xét.
James cười, “Đúng vậy.” Đột nhiên anh hết sức vui vẻ, không còn vẻ đau khổ phản phất vẫn nằm lỳ trong mắt anh từ lễ cưới. Cô bật dậy khỏi lòng anh, quay người lại với hai tay chống hông, “Có lẽ đến lúc anh cởi áo ngủ rồi đấy.”
Thật phấn khởi khi thấy mạch đập mạnh mẽ ở cổ họng anh, và mắt anh dường như đang ngấu nghiến cô. Có lẽ cô có thể sống trong một thế giới nghĩ cô xấu xí, miễn là có James đang đợi. Cô tiến lại gần và cúi xuống để cởi dây buộc áo ngủ của anh. Mắt anh nóng rực và háo hức một cách đau đớn. “Vậy, đây là ốc đại, chứ không phải ốc mút?” cô hỏi một cách tinh quái, khẽ chạm vào vật vừa bật lên khi kéo vải sang một bên.
Anh cười khàn giọng. “Em thích gọi thế nào thì tùy, chỉ cần em tiếp tục…” giọng anh lạc đi. Cô rê ngón tay lên vật cứng rắn mượt mà của anh, quỳ gối xuống để nhìn rõ hơn. “Nó lớn hơn hẳn so với em nghĩ tối qua,” cuối cùng cô nói, giọng khá yếu ớt. Chỉ nhìn nó cũng làm cô cảm thấy hơi đau nhói giữa chân. Đúng là ốc đại. Chữ đại viết hoa.
“Nhưng chúng ta vừa vặn,” James nói. Hơi thở không đều. “Em nghĩ mình có thể cởi đồ lót ra không, cả hai ta đều đang cởi đồ mà, Daisy?” Cô rụt rè muốn con ốc đó đừng đến gần mình nữa. Nhưng James đang van xin nên cô gật đầu và đứng dậy. Cô vặn người để cởi chiếc móc nhỏ xíu trên đồ lót, James phát ra một tiếng kêu khàn khàn, nghe như tiếng thở dốc nhỏ. Qua hàng mi, cô thấy cơ thể anh căng lên. Anh không nghĩ cô xấu xí.
Thay vì cởi đồ lót ngay lập tức, cô bắt đầu rút kim ra khỏi tóc, rũ tóc để nó đổ xuống ngực, những lọn tóc xoăn màu mật ong, cognac, và hổ phách. Da cô gai gai khi tóc chạm vào, như thể các lọn tóc là những ngón tay đang vuốt ve cô. “Daisy,” James hổn hển.
“Đồ lót của em có móc nhỏ xíu,” cô nói, giấu nụ cười, “Em phải cởi chúng ra một cách cẩn thận không thì sẽ làm rách ren.” Cô chậm rãi, chậm rãi cởi móc ra để miếng vải ren hơi tuột xuống hông. Thêm một chiếc móc nữa, nhìn James qua hàng mi. Anh đẹp và đáng sợ. Với móc thứ ba, lụa bắt đầu tuột dọc hông cô, nhưng cô túm nó lại. “Để nó rơi xuống đi,” James khàn giọng ra lệnh. Anh đang run rẩy vì mất kiên nhẫn.
Cô toét miệng cười với anh, cảm thấy quyền lực, “Nói xin em đi.” Thay vào đó anh vươn tay ra, nhanh như chớp, và đồ lót của cô tuột qua những lọn xoăn màu hổ phách giữa hai chân cô rồi rơi xuống mắt cá chân.
“Em không cần mặc thứ đó,” anh nói, mắt nghiến ngấu cô. “Em mặc nó vì nó khác biệt,” cô bảo anh. “Trừ đồ lót, mẹ em chẳng bao giờ cho phép em sao chép phong cách Pháp. Dù tất nhiên, giờ mọi chuyện đã khác. Em không còn cần tuân thủ các giới hạn mà mẹ đặt ra nữa. Em có thể mặc bất cứ thứ gì mình muốn.”
“Anh thích nghĩ em không mặc gì dưới váy hết. Không áo nịt, quần lót… chỉ có cơ thể em, để anh có thể chạm vào em dưới váy bất kỳ lúc nào anh muốn. Xin em đừng mặc những thứ đó nữa.” Mắt Theo mở to. “Không phải chứ!” cô nói như hét.
“Sao em không ngồi lên lòng anh tiếp nhỉ?” James cởi áo ngủ ra rồi tựa lưng vào ghế, không chút xấu hổ về sự thật là anh hoàn toàn trần trụi và vật đàn ông của anh đang trong tình trạng hết sức ngượng ngùng. Thực tế thì mắt anh khiến Theo cảm thấy ấm áp và tự tin chứ không phải đang đứng khỏa thân dưới những tia nắng cuối chiều u ám.
“Sao anh không đến bắt em?” cô hỏi. “Anh có thể tập làm bất kỳ việc gì anh định làm nếu dỗ được em bỏ hẳn đồ lót. Nhưng còn lâu mới có chuyện đó.” Không thèm nhìn anh, cô lao sang bên kia giường. James không chạy, anh chỉ nhỏm người dậy và khoan thai đi về phía cô, vẻ mặt đói khát như một con hổ có lòng tự trọng. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Theo là cơ thể anh. Nó có đường nét sáng tối rõ ràng như tượng cẩm thạch, nhưng sự giống nhau chỉ đến thế; cô biết cơ thể ấy hừng hực đầy sức sống. Và bộ phận đàn ông của anh… chỉ nhìn nó thôi cũng làm cô cảm thấy sống dậy một cách choáng váng, nóng bừng lên khao khát.
Một tiếng cười khúc khích lo lắng thoát ra khỏi miệng cô khi anh đi lại gần. “Lần này khác xa đêm qua quá!” “Vì sao?” James hỏi. “Giờ thì đứng im đi, Daisy. Đứng im.”
Cô lách sang bên vào phút chót và chạy vòng sang đầu kia. “Vì chúng ta đang nhìn nhau.” “Anh luôn nhìn em,” anh nói, giọng trầm khàn. “Anh đã nhìn em kể từ khi em có ngực. Chỉ là anh chưa bao giờ để mình chấp nhận cảm giác của bản thân khi nhìn em. Nhưng năm em lên mười sáu và đột nhiên bắt đầu mặc váy trễ ngực vào buổi tối thì đúng là địa ngục.”
Theo nhón chân đi ngược ra sau. “Anh hẳn đang đùa!” Miệng anh nở nụ cười sói. “Anh đã cứng lên dưới khăn ăn nhiều tháng liền. Tháng đấy nhé.”
“Em không hề biết,” Theo nói, sự ngạc nhiên làm cô dừng lại mất một giây. Thế là đủ để anh chộp lấy cô. Ngỡ như đây là lần đầu tiên họ chạm vào nhau. Đêm qua, họ đã hoàn thành nghi thức kết hôn, trong bóng tối, hai người hầu như chẳng nói gì với nhau. Theo quá xấu hổ, mê mẩn lẫn sợ hãi cùng một lúc nên không thể nghĩ ra một bình luận khôn ngoan nào.
Ngực anh chạm vào ngực cô và cơ thể cô run lên. Cô vòng tay quanh cổ anh. “Anh thật sự đã khao khát em à?” Theo lấy làm lạ. “Ngày đó trước mắt tất cả mọi người. Thật sao?” “Sao anh có thể không?” Tay anh trượt xuống bờ hông mảnh dẻ của cô và kéo cô áp sát vào người. “Chúa ơi, Theo, em ngồi đó ở mọi bữa ăn, ngực em sẽ ló ra khỏi cổ váy, như van xin được chạm vào. Có lần em còn làm đổ cả cốc nước xuống váy… em còn nhớ không?”
Cô lắc đầu. Hơi thở rời rạc, cô không thể nghĩ ngợi rõ ràng. Mỗi lần được anh hôn hoặc chạm vào, cảm giác khoái lạc xâm chiếm cơ thể cô. “Nhũ hoa của em biến thành hai quả đấu nhỏ nhô lên dưới váy,” anh nói, tay ôm lấy ngực cô để cả hai nhìn xuống bàn tay rám nắng của anh. “Tất cả những gì anh nghĩ được là chúng muốn điều này.”
Anh kéo cô đi ngược về giường, cô ngã trên người anh và anh lăn người lại. Một giây sau, miệng anh đã đặt trên ngực cô. Những vòng xoay khoái lạc quét qua chân Theo. Đầu cô ngả ra sau và cô ép vào anh, cảm nhận ngực mình như đang nhìn nó bằng mắt anh, nếm nó bằng lưỡi anh, sờ nó bằng tay anh. Cô biết tuyệt đối chắc chắn rằng trong mắt anh và dưới tay anh, ngực cô có kích cỡ và hình dạng hoàn hảo. Môi anh phát ra một tiếng rên rỉ và anh chuyển sang ngực bên kia, thờ phụng nó hệt như vậy, tận tụy gần như điên cuồng.
“Ôi,” Theo nghe giọng mình kêu khóc hết lần này đến lần khác, “Ôi, James, ôi, James….” Tiếng kêu của cô không rõ nhưng ngọt ngào. Chúng như lộc thánh, sự tha thứ đối với James. Cô yêu anh. Cô sẽ tha thứ cho anh. Cô đang tìm thấy khoái lạc. Lần đầu tiên kể từ khi họ đính hôn, tim anh nhẹ nhõm vì sung sướng.
“Em muốn gì, Daisy?” anh hỏi. “Nói cho anh điều em muốn đi.” “Em không biết,” cô nói nức nở. “Nhưng, James…”
“Ừ?” Anh đẩy hông vào giữa hai chân cô. Hơi thở của anh nghẹn lại trong họng và anh lặp lại, chậm rãi và trêu chọc, các ngón tay không ngừng chơi đùa với hai bên ngực cô. Cô run rẩy, đôi mắt thông minh đờ đẫn vì khao khát, tay chân mảnh khảnh run lên. Anh cá rằng những cô nàng mọng nước mà cô ghen tị sẽ chẳng bao giờ trông ngon lành được như cô lúc này. Họ không thể.
“Em đẹp quá,” anh nói, sự chân thành biểu hiện trong giọng nói khàn khàn. “Nhìn em xem, Daisy. Da thịt mịn màng như satin, tay chân dài, bộ ngực lộng lẫy trông như trái táo mà Eve mời Adam.” Mắt cô mở to. “Eve không mời Adam ngực của mình, ngốc ạ.”
James nhỏm dậy, quỳ gối hai bên hông cô. “Có lẽ thế thật ấy chứ. Có lẽ chúng là trái táo của thiên đường. Ngực như em, kích cỡ hoàn hảo, ngọt ngào, khiến đàn ông phát điên.” Mắt cô giờ sáng lên vì sự pha trộn giữa niềm hân hoan, hạnh phúc lẫn dục vọng.
“Anh muốn thấy em với nét mặt này mỗi buổi sáng,” anh nói, cúi xuống để đặt một nụ hôn lên môi cô, “Mỗi đêm và mỗi chiều.” “Mấy năm qua em cũng đã quan sát anh,” cô nói, tay vuốt ve vai anh. “Anh bắt đầu lớn dần lên, mỗi lần về nhà nghỉ lễ là anh lại cao hơn, và lúc nào cũng thấy đói.”
Cô có một nhúm lông nho nhỏ ngọt ngào ở phía dưới. Anh muốn chạm vào nó. Nhưng Bella không cho phép điều đó. “Tay anh bẩn không được lại gần kho báu của em,” cô ta sẽ nói thế và đánh tay anh dù đã cho anh thoải mái đùa với ngực mình. Anh không mấy quan tâm đến cô ta. Nhưng với Daisy thì khác. Anh muốn quan sát cô, cảm nhận khao khát của cô bằng chính cơ thể mình.
“Và giờ chỗ này của anh bắt đầu rộng ra,” cô nói, vuốt ve ngực anh. James nhìn xuống người mình. Anh không có ảo tưởng gì về cơ thể mình. “Anh có cơ bắp trên cánh tay, nhưng ngực thì chưa có, ít nhất thì chưa nhiều. Em nên nhìn những người đàn ông thường tập đấm bốc ở phòng tập dành cho quý ông của Jackson.”
“Nhưng em thích anh thế này. Có vài người đàn ông trông như bò mộng vậy. Em từng nhìn họ hoạt động trên sân. Nhưng anh…” Cô rê ngón tay dọc cánh tay anh. “Anh có cơ bắp nhưng không kỳ quặc. Tuyệt đẹp!” cô thì thầm. Và rồi cô cong người về phía anh, chỉ vừa đủ để có thể rải những nụ hôn lên cánh tay anh. Trong khi anh vẫn còn mơ màng vì sự ngọt ngào ấy, miệng cô đã đi tới núm ngực anh, dừng lại và liếm nhẹ.
Một tiếng rên khàn đặc phát ra từ lồng ngực anh, và cô nhìn anh bằng ánh mắt vừa láu cá vừa khao khát. Cô rướn người lên và liếm cái núm đó thêm lần nữa, rồi cắn nhẹ. Dục vọng lan tràn khắp tay chân James và anh ngã xuống trên người cô, duyên dáng như một cái cây đổ. Cô kêu lên nhưng cơ thể mềm xuống dưới người anh. “Em đã… em đã sẵn sàng chưa, Daisy?” anh gần như lắp bắp.
Lông mày cô khẽ nhíu lại. “Anh có thể hôn em nữa không?” “Chúa ơi, có.” Thằng bé của anh đập rộn bên đùi cô, nhưng anh cúi đầu xuống. Nụ hôn của Daisy không hề giống bất kỳ người nào khác. Dù rằng anh cũng chưa hôn nhiều phụ nữ lắm. Khi hôn Bella, anh chỉ nghĩ đến việc chôn mình vào trong cô ta, tìm kiếm hơi ấm lụa là của cô ta, đâm sâu vào trong và rút ra. Nhanh và mạnh mẽ hết mức có thể. “Nhanh hơn!” cô ta sẽ nói vậy.
Nhưng nụ hôn với Daisy thì khác. Cô ngọt ngào và say đắm. Khi hôn cô, dường như đầu anh trở nên trống rỗng đến nỗi anh quên sạch việc mình đang làm… quên rằng phải tới đó và di chuyển thật nhanh. Với Daisy, anh cảm giác như thời gian biến thành từng giọt mật ong, và anh có thể dành cả giờ chơi đùa với lưỡi cô, gặm rồi liếm, nuốt trọn âm thanh khàn khàn mà cô phát ra, tay anh lồng vào tay cô.
Một lát sau, tay họ tách ra và tay cô nhảy múa dọc theo vai xuống lưng anh. Anh chỉnh vị trí của mình, gần như ở nơi bản thân đang khao khát. Mỗt lần anh đẩy tới cô lại thở dốc. Cô ấm áp và mềm mại. Cuối cùng anh phải hỏi cô. “Anh muốn chạm vào em ở đó, Daisy,” anh thì thầm, rồi nín thở chờ đợi, xem xem cô có thấy ghê tởm với ý tưởng đó như Bella hay không. “Tay anh sạch.” Anh giơ tay trên bụng cô.
“Sao lại không?” cô thì thầm đáp lại. Mắt cô sống động vì khao khát… và buồn cười. “Em cũng làm vậy mà!” Một tiếng kêu thoát ra khỏi ngực anh nghe như tiếng nức nở khi dục vọng và sự biết ơn nhấn chìm anh cùng một lúc. Rồi anh chạm vào cô tại đó, cô cũng mượt mà, ẩm ướt, và căng mọng như anh từng tưởng tượng. Hơn thế, sự động chạm của anh làm cô ưỡn người theo một nhịp điệu mà cơ thể anh cảm nhận được.
“Em có thích thế này không?” anh hỏi, cơ thể bùng cháy, tập trung hơn bao giờ hết. Cô vặn người lên, cổ họng nức nở. Bàn tay cô túm chặt lấy cánh tay anh.
Anh thử một việc khác nữa, và nó hẳn là đúng, vì đột nhiên cô ẩm ướt hơn dưới tay anh, sưng phồng và cám dỗ hơn. Anh muốn hôn cô ở đó, nếu cô cho phép. Rõ ràng là cô thích sự ve vuốt của anh. Mắt cô nhắm nghiền, những tiếng thì thầm say mê thoát ra khỏi đôi môi. Có lẽ anh có thể thuyết phục cô rằng lưỡi anh thậm chí còn tuyệt hơn. Anh xoa mạnh hơn và mắt cô mở bật ra. Cô túm tay anh và đẩy nó xuống dưới. “Quá nhiều,” cô nói, thở dốc. “Hơi đau.”
“Đây à?” anh nói hụt hơi. Anh để ngón cái đâm vào chỗ chặt thít gợi cảm của cô một cách lười biếng, chậm rãi. Cô nhỏ đến mức việc dụng cụ của anh đi vào trong cô đêm qua dường như vô thực. Một tiếng kêu thoát khỏi họng cô. Anh chớm đi vào lối vào của cô, hết lần này đến lần khác, cho tới khi cô cong người lên một cách hoang dại, run rẩy, kêu khóc, tay bấu chặt cánh tay anh đến mức anh hẳn sẽ bị thâm tím. Đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời anh - cảm nhận được cô co thắt quanh ngón cái của mình. Nó gợi cảm đến phát điên… và ngay lập tức anh biết rằng Bella chưa bao giờ có cảm giác đó, ít nhất với anh thì không.
Anh nhận ra rằng nếu Daisy như vậy khi anh ở trong cô thì điều anh quan tâm không phải là mình có thể lên đỉnh nhanh đến đâu mà là khoái lạc của cô. Anh có thể cảm nhận cơn co thắt đó trong cô. Nhưng đó là một ý nghĩ mờ nhạt so với những gì đang quay cuồng trong đầu anh lúc này, lúc này anh… Anh chống người và cọ mình vào cô một cách khá vụng về. Cô trơn và nóng, và chỉ thế thôi cũng đủ khiến anh hổn hển. Nhưng anh phải giữ kiểm soát. Anh tuyệt vọng muốn tự mình cảm nhận điều đó, bên trong cô.
Mắt cô lại mở ra. “Tuyệt thật,” cô nói, khoái lạc làm giọng cô mê mụ. Nhìn vào mắt cô khi anh trượt xuống rồi vào trong… nó tuyệt vời hơn đêm qua năm mươi lần. Khi ấy, anh đau khổ vì tội lỗi, quá tội lỗi để tận hưởng, để ở đó.
Giờ trái tim anh đập to đến mức anh không nghe thấy gì nữa, toàn bộ sự sống của anh tập trung vào giữa hai chân, trong thủy triều dục vọng đang nhấn chìm anh. Daisy chặt và nhỏ đến khó tin, nhưng anh trượt vào trong thoải mái như thể cô là nhà. Anh chưa từng có cảm giác tuyệt vời đến mức này. Anh chưa vào tận cùng, hoặc có lẽ rồi cũng nên. Anh không biết nữa. Mỗi chuyển động của hông cô đều là một lời mời mọc khêu gợi. “Anh nghĩ là mình nên bắt đầu chuyển động,” anh thì thầm. “Ý anh là, anh không nghĩ mình có thể dừng lại.”
Những tiếng cười khúc khích bật khỏi môi cô. “Em làm sao biết được, James. Chúng ta phải dựa vào kiến thức tài giỏi của anh thôi.” “Anh bắt đầu nghĩ rằng mình không có nhiều kiến thức đâu,” anh thú nhận, cúi đầu xuống để có thể hôn phớt lên miệng cô hết lần này đến lần khác.
“Nhưng em còn chẳng biết gì luôn,” Daisy bảo anh, “dù có một điều em có thể nói cho anh biết…” “Điều gì?” anh thì thầm.
“Em muốn cái này,” cô nói, ưỡn người lên để anh trượt đến phân cuối cùng vào trong chỗ ngọt ngào màu anh đào sậm của cô. “Thêm nữa, James. Anh có cảm giác tuyệt lắm. Anh lấp đầy em, và nó không đau như đêm qua.” Câu nói của cô đã tháo dây cương đang kìm anh lại. Anh đâm tới, hết lần này tới lần khác, những cú đâm dài, dữ dội khiến cô thét lên. James không thể nghĩ được gì, tâm trí anh tràn ngập khao khát đi mạnh hơn và nhanh hơn. Anh đã chống tay hai bên người cô, đầu cúi xuống để hơi thở của cô phả vào mặt anh, để không bỏ lỡ một tiếng nức nở nào.
Với Bella, anh chưa từng cố gắng kiểm soát bản thân. Anh chỉ đâm vào một cách hung hãn, vì đó là điều cả hai cùng muốn. Nhưng với Daisy, anh muốn cô tan rã như lúc nãy, run rẩy cả người. Anh muốn biết cảm giác ở trong cô vào khoảnh khắc ấy, hơn tất cả những gì anh từng muốn trong đời. Nó không đến, không chịu đến… cô vặn người bên dưới anh, nức nở khi cố gắng lên đỉnh. James có thể cảm thấy cơ thể mình siết lại, biết rằng mình không thể đợi lâu hơn.
Anh chống người một cách vụng về trên cánh tay trái và trượt tay vào giữa cơ thể họ, chạm vào nơi cô thích thú. “Không!” cô kêu lên, gay gắt và dữ dội. “Đau quá!” Cô tóm cánh tay anh. “Làm thế này này. Chạm vào đây. Ôi, như thế!”
Sự sung sướng dâng tràn khắp cơ thể anh như một cơn bão, nhanh hơn cả dục vọng và khao khát. Nó giành lại cho anh một phần kiểm soát, và anh chậm rãi đâm vào, quan sát khuôn mặt cô, đôi mắt cô nhắm nghiền, anh khẽ ấn và lăn ngón cái. Cô rúm người lại, nhưng rồi rên lên. Cô rùng mình, chắc chắn cô đã rất gần. “Anh sẽ hôn em ở dưới đó,” anh nói, câu nói phát ra cùng tiếng thở dốc khi anh đâm lại vào trong cô. “Anh sẽ liếm sạch nước đào ở đó. Anh muốn nó, Daisy. Và anh sẽ…”
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô siết chặt tay anh hơn và má cô mang sắc hồng xinh đẹp. Cô ngả đầu ra sau và thét lên. Nó ngạc nhiên như anh có thể tưởng tượng. Cô bắt đầu đập dồn dập quanh anh và anh đông cứng lại, sững sờ trước cái cách khoái lạc của cô lan đi khắp người anh rồi biến thành những cơn sóng lửa, cho tới khi não anh tắt ngóm và cơ thể thèm khát của anh giành quyền kiểm soát.
Cô lại bắt đầu thở dốc. Anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô phả vào cổ anh, nhưng anh cũng không thể chú ý đến, bởi vì đột nhiên cô lại bắt đầu co thắt, đập dồn dập dưới đó, và anh tan ra trong một ngọn lửa trắng xóa. Anh không còn là James, là bá tước, hay công tước tương lai. Và cô cũng không phải Daisy, Theo, hay nữ công tước tương lai gì hết.
Họ là hai cơ thể vừa vặn với nhau như hai mảnh ghép. Cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta, James nghĩ một cách biết ơn. Cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta.