Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ha mẹ Cal sống trên một con phố trên triền đồi, hai bên đường có những ngôi nhà riêng với hàng cây đổ bóng và những ngôi nhà cổ kính đứng xếp thành hàng. Những cây dây leo sẽ sớm nở hoa quấn quýt trên thân những cây ông lão và những khóm hoa mười giờ mọc sát vào chân những hòm thư, và những bồn cây trắng còn để trống đang chờ đợi để được làm đầy với những khóm hoa đầy sắc màu được đặt trên mái những cổng vòm.
Nhà Bonner nằm trên đầu dốc nghiêng nghiêng với những thảm thường xuân và đỗ quên phủ đầy. Nó là một ngôi nhà hai tầng duyên dáng với những hình đắp nổi màu kem trên tường được gắn gần một mái nhà cong cong lợp ngói màu lục nhạt kiểu Tây Ban Nha, với cửa chớp và những đường viền sơn cùng màu lục nhạt. Cal đỗ chiếc Jeep bên dưới một lối đậu xe có mái che, sau đó vòng qua mũi xe mở cửa cho cô.
Có một khoảnh khắc mắt anh nấn ná trên đôi chân cô. Anh đã không bình luận gì chiếc váy mềm mại màu kẹo bơ, áo len thụng, mặc dù cô đã cuộn cạp váy lên hai nấc để ba inch đùi cô trưng bày thật rõ ràng dưới làn tất mỏng. Cô nghĩ rằng anh đã không chú ý và nhận ra cặp đùi ba mươi tư tuổi của cô không hề phù hợp một tí nào với những đôi chân dài chăm tập thể dục nhịp điệu mà anh đã quen thuộc, nhưng bây giờ cái tia ngưỡng mộ lấp lánh trong mắt anh khiến cô tự hỏi, phải chăng mình đã phán xét sai.
Cô không thể nhớ được đã bao giờ cô bị bối rối đến như vậy. Đêm qua, cô cảm thấy như thể cô đã chạy qua toàn bộ cảm xúc với anh. Khi họ nói chuyện trong nhà bếp, có một tình bạn cô không hề mong đợi. Cũng có tiếng cười, giận dữ, và khát khao. Ngay tại giây phút này, khát khao là nỗi băn khoăn lớn nhất của cô.
"Tôi thích tóc em," anh nói.
Cô đã xoã tóc xuống, cũng tháo bỏ luôn cặp kính của mình và dành thời gian lâu gấp hai lần bình thường để trang điểm. Cái cách tia nhìn của anh trượt lên khắp người cô khiến cô nghĩ rằng không chỉ tóc cô khiến anh yêu thích. Sau đó, anh cau mày.
"Không nói những chuyện nhảm nhí tối nay, nghe thấy tôi nói rồi đấy?"
"Vừa to vừa rõ." Cô cố tình chọc giận anh để cô ngừng suy nghĩ về chuyện đêm qua. "Anh không muốn dùng áo khoác phủ lên đầu tôi để chắc chắn rằng không người hàng xóm nào nhìn rõ mặt mũi tôi à? Bây giờ tôi đang nói cái gì nhỉ? Nếu bất kỳ một ai trong số họ nhận ra tôi, anh chỉ việc nói tôi là mẹ của một trong những cô bạn gái của anh."
Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo về phía cửa trước. "Rồi sẽ có một ngày tôi dính băng keo lên trên cái miệng đáo để của em."
"Không thể nào. Lúc ấy anh đã đi đời nhà ma rồi. Tôi đã phát hiện ra một cái máy xén cỏ chạy điện trong ga ra."
"Vậy thì tôi sẽ phải trói chặt em lại, quẳng em vào trong tủ áo, thả vào đấy cả tá chuột đang điên lên vì đói và khoá cửa lại."
Cô nhướn một bên lông mày. "Tốt đấy."
Anh càu nhàu và mở cửa trước.
"Chúng ta ở đây," Lynn gọi với ra ngoài.
Cal dẫn cô vào một phòng khách tuyệt đẹp, được trang trí bởi gần như toàn là màu trắng, với một vài điểm nhấn màu đào và xanh bạc hà mềm mại. Jane mới chỉ vừa kịp có cơ hội để quan tâm đến thế trước khi bị thu hút bởi một trong những người đàn ông đẹp nhất mà cô đã từng gặp.
"Jane, đây là em trai tôi, Ethan."
Cậu ta tiến về phía trước, nắm lấy tay cô, và nhìn xuống cô bằng đôi mắt xanh biếc. "Xin chào, Jane. Chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt."
Cô cảm thấy mình như bị tan chảy, và cô ngạc nhiên bởi phản ứng của mình với cậu ta đến nỗi cô chỉ kịp xoay xở để đáp lại lời chào. Người đàn ông tóc vàng, đẹp như tượng tạc, nói năng mềm mỏng này có thể thực sự là em trai của Cal? Nhìn vào mắt cậu ta, cô thấy cuộn lên một cảm xúc như khi cô nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh hoặc ảnh của Đức mẹ Teresa. Cô thấy mình liếc trộm Cal một cái, chỉ để dò hỏi xem cô có bị bỏ lỡ điều gì không.
Anh nhún vai. "Đừng có nhìn tôi. Không ai trong chúng tôi có thể hiểu được nó."
"Chúng ta nghĩ rằng nó có thể là một thách thức." Lynn nhỏm dậy từ ghế sofa. "Nó là nỗi xấu hổ của gia đình. Có chúa mới biết, các thành viên còn lại chúng ta có một danh sách các tội lỗi dài cả dặm, nhưng nó khiến chúng ta nhìn thậm chí còn tồi tệ hơn nếu đem ra so sánh."
"Vì một lý do tốt đẹp nào đó." Ethan nhìn Jane với vẻ tuyệt đối chân thành. "Tất cả bọn họ đều là những đứa con của Satan."
Lúc này Jane đã còn hơn cả quen thuộc với tính hài hước của nhà Bonner. "Vậy thì cậu có thể doạ dẫm mấy bà lão tuổi cao sức yếu vào thời gian rảnh rỗi."
Ethan cười và quay sang anh trai. "Anh cuối cùng cũng tóm được một phiên bản sống của mình rồi đấy."
Cal lầm bầm một điều gì đó không thể nghe thấy được, sau đó nhìn cô trừng trừng với lời nhắc nhở im lặng rằng nghĩa vụ của cô là phải chọc giận mọi người, chứ không phải thân thiện với họ. Cô không hề quên, nhưng cô cũng không để cho bản thân mình nghĩ nhiều về điều đó.
"Cha con có một ca đỡ đẻ," Lynn nói, "nhưng ông ấy sẽ về ngay thôi. Đứa thứ ba của Betsy Woods. Con nhớ chứ, cô ấy là bạn hẹn trong buổi vũ hội đầu tiên của con. Mẹ nghĩ cha con đã đỡ đẻ cho tất cả mấy cô bạn gái cũ của mấy đứa các con."
"Cha đảm nhận phòng khám từ ông nội," Ethan giải thích. "Trong một thời gian dài, cha là bác sĩ duy nhất quanh đây. Bây giờ ông chỉ giúp đỡ thôi, nhưng vẫn phải làm việc vất vả lắm."
Cuộc thảo luận nhắc nhở cô rằng cô cần tìm một bác sĩ ngay lập tức. Và đó sẽ không thể là Jim Bonner.
Cô vừa nhắc đến ông, ông liền xuất hiện ngay dưới mái cổng tò vò. Ông trông nhàu nhĩ và mệt mỏi, và Jane thấy một nét quan tâm lấp lánh trên khuôn mặt Lynn.
Khi Jim vào đến phòng, giọng ông oang oang. "Sao không ai uống gì thế này?"
"Tôi có một bình Margaritas đang đợi trong bếp." Trán Lynn dãn ra, và bà tiến về phía cửa.
"Chúng tôi sẽ đi cùng với bà", Jim nói. "Tôi không thể chịu đựng được căn phòng này, không từ khi bà và gã trang trí nhà cửa đồng bóng đó hủy hoại nó. Tất cả những thứ màu trắng này khiến tôi cảm thấy như thể tôi không thể ngồi xuống được."
Jane nghĩ căn phòng thật là dễ thương và thấy lờp phê bình của Jim thật không thoả đáng. Bốn người bọn họ theo Lynn vào trong căn bếp với những đồ đạc bằng gỗ thông ấm ấp và trang nhã khiến nó có một nét duyên dáng dễ chịu rất đồng quê. Jane tự hỏi làm thế nào Cal có thể chịu được ngôi nhà riêng rực rỡ của họ sau khi đã được lớn lên ở một nơi thoải mái thế này.
Jim đẩy một lon bia cho con trai ông, sau đó quay sang Jane. "Con có muốn một li margarita không?"
"Cháu thích đồ uống không cồn hơn."
"Theo giáo phái Baptist hả?"
"Sao ạ?"
"Con có phải là người không uống được rượu không?"
"Không."
"Chúng ta có một vài chai vang trắng rất ngon trong nhà. Amber còn hơn cả một chuyên gia về rượu vang, phải không, em yêu?" Ngôn từ của ông nghe như một người chồng đầy tự hào, nhưng giọng điệu châm chích của chúng lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Đủ rồi đấy, Dad" Giọng Cal lạnh như thép. "Con không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng con muốn nó chấm dứt."
Cha anh thẳng người lên, mắt họ toé lửa. Mặc dù tư thế của Cal vẫn rất thoải mái, một tia sáng loé lên lạnh lẽo trong mắt anh đã cảnh báo cha mình rằng ông đã bước qua vạch kẻ rồi.
Jim rõ ràng không quen với việc có bất cứ ai thách thức uy quyền của ông, nhưng Cal cũng không biểu thị bất cứ một sự nhún nhường nhỏ nhoi nào. Cô nhớ rằng mới chỉ hôm qua anh đã phủ nhận việc có bất kỳ sai sót gì với cuộc hôn nhân của cha mẹ anh.
Ethan phá vỡ thế giằng co đó bằng cách yêu cầu một lon bia và một lời nhận xét đơn giản về một cuộc họp của hội đồng thành phố. Anh chắc chắn luôn là người thiết lập hoà bình của gia đình. Sự căng thẳng dịu đi, và Lynn hỏi Jane về những buổi sáng cô bầu bạn với Annie. Jane nghe thấy sự lạnh lẽo trong giọng bà và biết rằng bà đang tự hỏi tại sao cô con dâu mới của bà lại có quá nhiều thời gian để giúp mẹ bà trồng vườn, nhưng lại từ chối không dành ra vài giờ đi loanh quanh với bà.
Jane liếc Cal. Cô thấy vẻ cam chịu trên khuôn mặt anh. Anh không mong cô giữ lời hứa của mình.
Cô cảm thấy thật buồn bã, nhưng thật không tốt tí nào khi ước mong một điều không thể thực hiện được khi cô biết cô nợ anh điều này. "Thật là phiền phức, nhưng đừng nói với bà nhé. Bà chỉ đơn giản không hiểu rằng mỗi giờ bà kéo cháu ra khỏi công việc nghiên cứu là một giờ cháu không bao giờ có thể lấy lại được."
Trong một khoảnh khắc, im lặng căng ra như dây đàn. Jane từ chối không nhìn Cal. Cô không muốn nhìn thấy sự nhẹ nhõm của anh khi cô tự làm bẽ mặt mình trước gia đình. Cô nhăn mặt vẻ kinh sợ. "Cháu biết khu vườn rất quan trọng đối với bà, nhưng thực sự, nó khó mà sánh được với công việc cháu đang làm. Cháu đã cố gắng để giải thích với bà, nhưng bà cứ thế... Cháu không muốn ngụ ý rằng bà dốt nát, nhưng hãy thẳng thắn, sự hiểu biết của bà về các vấn đề phức tạp rất bị giới hạn."
"Cái quỷ gì khiến bà thậm chí lại muốn cô ở đó?" Jim sủa ăng ẳng.
Jane giả vờ không nhận ra thái độ thù địch của ông, thật giống với con trai mình. "Ai có thể giải thích được một bà già lúc thế này lúc thế khác như thế kia chứ?"
Cal chen vào. "Con sẽ nói cho mọi người những gì con nghĩ? Jane có tính khí hay gây gổ, cũng giống như Annie, và con nghĩ đó là lý do tại sao Annie thích có cô ấy ở quanh. Hai người bọn họ có rất nhiều điểm chung."
"Chúng ta thật may mắn", Ethan lầm bầm.
Má cô cháy bừng lên, và Cal chắc phải cảm thấy rằng cô đã tiến xa hết mức có thể vì anh đã chuyển đề tài cuộc trò chuyện thành một cuộc thảo luận về chuyến đi trượt tuyết của Ethan. Sau đó không lâu tất cả bọn họ đều ngồi vào bàn ăn.
Jane cố gắng hết sức có thể để trông thật buồn chán trong khi cô uống từng chi tiết. Cô nhận thấy sự thân thiết bộc lộ dễ dàng giữa hai anh em và sự yêu thương vô điều kiện Jim và Lynn đã dành cho con trai họ. Mặc dù có những vấn đề giữa cô và gia đình nhà chồng, cô vẫn có thể từ bỏ bất cứ thứ gì để được thuộc về gia đình này thay vì người cha luôn xa cách cô đã lớn lên cùng.
Một vài lần trong bữa ăn, cuộc trò chuyện chuyển hướng về việc làm của Jim: một ca thú vị mà ông đã tham gia, một thủ tục y tế mới. Jane thấy những mô tả của ông quá đẫm máu đối với một bàn ăn, nhưng dường như không ai khác có vẻ bận tâm, và cô đã đi đến kết luận là tất cả họ đã quen với nó rồi. Đặc biệt là Cal, cứ thôi thúc ông để biết thêm chi tiết.
Nhưng Jane bị thu hút nhất bởi Lynn. Khi bữa ăn tiếp diễn, bà nói về nghệ thuật và âm nhạc, cũng như cuộc thảo luận của nhóm đọc sách bà đang dẫn dắt tới một cuốn tiểu thuyết mới. Bà cũng là một đầu bếp giỏi, và Jane cảm thấy mình ngày càng bị đe dọa. Có bất cứ điều gì cô gái đã từng là người miền núi này làm không tốt không?
Ethan gật đầu về phía giữa bàn, một cái bình thuỷ tinh được cắm những cành lily và lan Dendrobium. "Mẹ lấy những bông hoa đó ở đâu vậy mẹ? Kể từ khi Joyce Belik đóng cửa hàng sau Giáng sinh, con không thấy bất kỳ cành hoa nào như thế này quanh đây."
"Mẹ đã mua chúng khi mẹ ở Asheville vào Thứ năm. Mấy cành lily hơi héo một chút nhưng mẹ vẫn rất thích chúng."
Lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu bữa ăn, Jim nói chuyện trực tiếp với vợ ông. "Bà còn nhớ cách bà từng trang trí bàn ăn ngay sau khi chúng ta cưới nhau không?"
Bà lặng yên trong một khoảnh khắc. "Đã lâu lắm rồi, tôi đã quên mất."
"Well, tôi thì không." Ông quay về phía mấy cậu con trai của mình. "Mẹ các con đã ngắt hoa bồ công anh ở sân sau nhà ai đó, cắm chúng vào cái vại muối dưa cũ, và đem khoe với ta khi ta vừa trở về nhà sau lớp học như thể chúng là những bông hoa kỳ lạ ta chưa bao giờ thấy trước đây. Bà ấy vui mừng về một cái vại cắm đầy những bông bồ công anh như mấy người phụ nữ khác vui mừng về hoa hồng."
Jane tự hỏi, liệu Jim có định khiến vợ ông xấu hổ khi nhắc đến nguồn gốc thấp kém của bà, nhưng nếu như vậy, chiến lược của ông đã bị dội ngược lại. Lynn không có vẻ xấu hổ một tí nào hết, nhưng giọng nói của chính ông lại tràn đầy cảm xúc khiến cô ngạc nhiên. Có lẽ Jim Bonner không hề khinh thường nguồn gốc thấp kém của vợ ông như ông vẫn giả vờ.
"Ông đã từng rất khó chịu với tôi", bà nói, "và tôi không thể đổ lỗi cho ông được. Thử tưởng tượng mà xem. Hoa bồ công anh trên bàn ăn."
"Mẹ các con không những chỉ dùng hoa để bày bàn ăn. Ta nhớ có lần bà ấy cọ sạch một đống đá bà ấy nghĩ là đẹp, và đặt chúng vào trong một cái tổ chim bà ấy tìm được."
"Ông đã rất đúng khi chỉ ra rằng một con chim làm tổ trên bàn ăn là kinh tởm và cương quyết không ăn cho đến khi tôi quẳng nó đi."
"Yeah, tôi đã làm thế, đúng không?" Ông mân mê ngón tay trên miệng cốc rượu của mình và cau mày. "Nó có thể mất vệ sinh, nhưng chắc chắn nó rất đẹp."
"Thực sự, Jim, nó đã chẳng đẹp tí nào." Bà cười, lạnh lẽo, thanh thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi dòng cảm xúc cũ mà dường như đã ngập đầy trong chồng bà.
Lần đầu tiên kể từ khi họ ngồi vào bàn ăn, ông nhìn thẳng vào mắt Lynn. "Bà đã luôn thích những thứ xinh xắn."
"Tôi vẫn thích."
"Nhưng bây giờ chúng phải có những nhãn hiệu nổi tiếng trên mình."
"Và ông đã thích những nhãn hiệu đó nhiều hơn là ông đã thích mấy bông bồ công anh hay cái tổ chim."
Mặc dù cô đã hứa phải xa cách với gia đình anh, Jane không thể chịu đựng được cái ý nghĩ phải chứng kiến bất kỳ sự không vui nào nữa. "Làm sao hai bác xoay xở được trong những năm đầu sau khi các bác đã kết hôn? Cal nói hai bác không có tiền."
Cal và Ethan trao đổi một cái liếc mắt khiến Jane tự hỏi, liệu có phải cô đã vấp phải một chủ đề cấm. Cô nhận ra câu hỏi của cô quá riêng tư, nhưng vì cô phải được cho là một kẻ đáng ghét, điều gì sẽ khác biệt chứ?
"Yeah, Dad, chính xác thì hai người đã xoay xở như thế nào?" Ethan nói.
Lynn chấm khoé môi bà bằng khăn ăn. "Rất chán nản. Cha các con ghét từng phút của nó, và mẹ không muốn bữa ăn tối của mình bị hỏng."
"Tôi không ghét từng phút của nó." Jim có vẻ trầm ngâm suy nghĩ khi ông dựa vào lưng ghế của mình. "Chúng ta đã sống trong một căn hộ hai phòng xấu xí ở Chapel Hill nhìn ra một con hẻm, nơi mọi người quẳng những cái ghế sofa cũ rích, những cái khung giường mòn vẹt. Chỗ đó thật vô vọng, nhưng mẹ con yêu thích nó. Bà ấy cắt những bức tranh ra khỏi quyển National Geographics và treo chúng trên tường. Chúng ta không có một cái rèm cửa nào, chỉ có hai cái mành mành đã ngả màu vàng, và bà ấy đã làm mấy bông hoa từ giấy ăn Kleenex hồng để ghim phía dưới chúng. Những thứ đại loại như thế. Chúng ta đã nghèo như chuột trong nhà thờ. Cha đã làm việc trong của hàng tạp hóa khi không phải lên lớp hay học bài, nhưng bà ấy mới phải chịu điều tồi tệ nhất. Cho đến ngày sinh Cal, bà ấy dậy lúc bốn giờ sáng, làm việc cả ngày trong hiệu bánh. Nhưng dù có mệt mỏi thế nào, bà ấy vẫn tìm ra thời gian để ngắt những bông bồ công anh trên đường về nhà."
Lynn nhún vai. "Tôi tin rằng, làm việc ở hiệu bánh gần như không vất vả bằng những công việc vặt ở trang trại tôi đã làm trên Heartache Mountain."
"Nhưng bác có thai," Jane chỉ ra, cố gắng để tưởng tượng.
"Ta còn trẻ và khoẻ mạnh. Đang yêu." Lần đầu tiên., Lynn trông có vẻ hơi xao động. "Sau khi Cal được sinh ra, chúng ta có những hóa đơn y tế cần nhanh chóng phải trả hơn tất cả mọi thứ khác, và vì ta không thể làm việc trong hiệu bánh và vẫn phải chăm sóc nó, ta bắt đầu thử nghiệm các công thức làm bánh quy."
"Bà ấy đã bắt đầu nướng bánh ngay sau khi cho nó ăn lúc hai giờ sáng, làm việc cho đến bốn giờ, sau đó quay lại ngủ một tiếng hay khoảng đó cho đến khi nó tỉnh giấc một lần nữa. Sau khi bà ấy cho nó ăn, bà ấy đánh thức ta dậy để lên lớp. Sau đó, bà ấy bọc mọi thứ lại, địu Cal vào một cái địu cũ bà ấy đã tìm thấy trong một cửa hàng bán đồ linh tinh, gói những cái bánh cookie quanh mình nó, và đi bộ đến khuôn viên trường nơi bà ấy bán cho các sinh viên, hai cái bánh cookie giá 25 cent. Bà ấy không có giấy phép hành nghề, do đó, bất cứ khi nào cảnh sát khuôn viên trường xuất hiện, bà ấy bọc tất cả mọi thứ kể cả đầu Cal lại bằng một cái chăn lớn."
Bà cười với Cal. "Tội nghiệp con. Mẹ chẳng biết gì về em bé, và mẹ gần như đã làm con chết ngạt vào mùa hè."
Cal nhìn bà một cách trìu mến. "Con vẫn không thích bị bọc lại bởi nhiều thứ."
"Cảnh sát không bao giờ bắt được", Jim nói. "Tất cả những gì họ thấy được là một cô gái miền núi mười sáu năm tuổi trong một chiếc quần jean mòn vẹt địu một cái địu xác xơ với một đứa bé mà mọi người đều nghĩ rằng đó là em trai cô."
Vẻ mặt Ethan trở nên đầy suy nghĩ. "Chúng con luôn biết mẹ đã vất vả đến thế nào, nhưng mẹ chưa bao giờ cho chúng con biết cụ thể. Mọi việc tiếp theo thế nào?"
Và sao giờ lại thế này? Jane tự hỏi.
Lynn nhỏm dậy. "Đó là một câu chuyện cũ rích và nhàm chán. Đói nghèo chỉ hấp dẫn khi hồi tưởng lại nó thôi. Giúp mẹ dọn bàn để dùng tráng miệng nào, Ethan?"
Cùng với sự thất vọng của Jane, cuộc trò chuyện chuyển đến chủ đề ít thú vị hơn nhiều là bóng bầu dục, và nếu cái nhìn băn khoăn của Jim Bonner cứ tiếp tục lang thang trở lại vợ ông, dường như không ai khác chú ý.
Với hành vi thô lỗ của ông vào buổi chiều hôm trước, Jane đã không còn hăm hở quẳng ra những lời phán xét nữa. Có cái gì đó buồn rầu ẩn sâu trong đôi mắt ông khiến cô xúc động. Khi liên quan đến cha mẹ Cal, cô có cảm giác rằng không có gì như nó vốn có.
Đối với cô, thời điểm thú vị nhất là khi Ethan hỏi Cal cuộc họp của anh tiến triển như thế nào, và cô đã tìm ra chồng cô đã làm gì với thời gian của mình. Cal đã cộng tác với hiệu trưởng của trường trung học địa phương, một bạn học cũ của anh, đến thăm các doanh nhân trong vùng và thuyết phục họ tham gia một chương trình dạy nghề mới cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Anh dường như cũng quyên góp cho Ethan một số tiền đáng kể để mở rộng một chương trình y tế cho thiếu niên trong hạt, nhưng khi cô thôi thúc anh để biết thêm chi tiết, anh đã thay đổi chủ đề.
Buổi tối dài lê thê. Khi Jim hỏi về công việc của cô, cô hạ cố giải thích cho ông. Lynn đưa ra một lời mời tham gia vào nhóm đọc sách của bà, nhưng Jane nói rằng cô không có thời gian cho các cuộc tụ họp xã hội của mấy quý bà. Khi Ethan nói cậu ta hy vọng gặp cô vào buổi lễ ngày chủ nhật, cô nói với cậu ta cô không phải là người có đức tin.
Con xin lỗi, thưa Chúa, nhưng con đang làm điều tốt nhất có thể ở đây. Họ đều là những người tốt, và họ không cần thêm bất cứ một nỗi đau nào nữa.
Cuối cùng cũng đến lúc ra về. Mọi người đều lịch sự một cách cứng nhắc, nhưng cô đã không bỏ lỡ cái cau mày của Jim khi ông chào tạm biệt hay sự quan tâm ẩn sâu trong đôi mắt của Lynn khi bà ôm con trai mình.
Cal đợi cho đến khi anh rẽ ra khỏi đường lái xe trước khi quay sang cô. "Cảm ơn, Jane."
Cô nhìn thẳng về phía trước. "Tôi không thể làm thế một lần nữa. Giữ họ tránh xa tôi ra."
"Tôi sẽ làm thế."
"Tôi nói thật đấy."
"Tôi biết đã làm khó em rồi", anh nhẹ nhàng nói.
"Họ là những người tuyệt vời. Nó thật là kinh khủng."
Anh không nói thêm gì nữa cho đến khi họ đến rìa thị trấn. "Tôi đang nghĩ. Hai chúng ta ra ngoài hẹn hò vào một ngày nào đó thì thế nào?"
Đây có phải là phần thưởng của cô vì đã tự làm nhục bản thân mình tối nay? Thực tế là anh đã chọn ngay thời điểm nhạy cảm này để đưa ra lời mời khiến cô trở nên gắt gỏng.
"Tôi có phải đội một cái túi giấy trên đầu mình không, phòng trường hợp ai đó có thể nhìn thấy tôi?"
"Bây giờ sao em lại tiếp tục và đổ hết những lời châm biếm lên đầu tôi? Tôi mời em đi chơi, và tất cả những gì em phải nói là có hoặc không."
"Khi nào?"
"Tôi không biết. Tối thứ tư tới thì sao?"
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Em không phải lo lắng về điều đó. Chỉ cần mặc cái quần jean chật nhất của em và có thể là một trong những cái áo hai dây diêm dúa đó."
"Tôi khó có thể cài vừa khuy mấy cái quần jean chật của mình, và tôi không có cái áo hai dây diêm dúa nào hết. Ngay cả khi tôi có, trời cũng quá lạnh."
"Tôi tưởng tượng tôi có thể giữ em khá ấm, và đừng có lo lắng về mấy cái khuy quần." Những âm sắc trầm gợi cảm đầy hứa hẹn mà cô nghe thấy trong giọng nói của anh khiến cô run rẩy. Anh liếc sang và cô cảm thấy như thể anh đang vuốt ve cô với đôi mắt của mình vậy. Anh đã không thể bộc lộ ý định của mình rõ ràng hơn. Anh muốn cô, và anh có ý định dành được cô.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, liệu cô đã sẵn sàng cho anh? Cuộc sống đã luôn là những vấn đề nghiêm trọng đối với cô, và không gì có thể khiến cô trở thành người có ý muốn bất chợt. Liệu cô có thể đối phó với cơn đau có thể sẽ chờ cô trong tương lai nếu cô hạ những là chắn phòng thủ của mình với anh?
Đầu cô bắt đầu đau nhức, và cô quay sang nhìn ra cửa sổ mà không trả lời anh. Cô cố gắng khiến mình phân tâm khỏi những tiếng lèo xèo ngấm ngầm rung lên rộn ràng giữa họ bằng cách chuyển những suy nghĩ của cô đến cha mẹ anh, và khi chiếc xe Jeep phóng qua những con phố tĩnh lặng của Salvation, cô bắt đầu sắp xếp những điều cô đã biết về họ.
Lynn đã không phải luôn là người phụ nữ kín đáo, giả tạo, người đã tiếp đãi với thái độ thật hoà nhã tối nay. Nhưng còn Jim? Jane muốn không thích ông, nhưng cả buổi tối, cô đã bắt gặp những tia khát khao thoáng qua mắt ông khi ông nhìn vợ mình, và cô dường như không thể dựng nên một sự ghét bỏ chắc chắn đối với một người đàn ông có những cảm xúc như thế.
Chuyện gì đã xảy ra với hai đứa trẻ học trung học một thời đã say đắm trong tình yêu? cô tự hỏi.
Jim lang thang vào nhà bếp, tự rót cho mình một tách cà phê cuối cùng trong bình. Lynn đứng ở bồn rửa chén, quay lưng lại với ông. Bà luôn quay lưng lại với ông, ông nghĩ, mặc dù nó cũng không khác biệt gì nhiều lắm bởi vì, ngay cả khi bà đối diện với ông, bà không bao giờ để cho ông nhìn thấy bất cứ điều gì khác ngoài cái mặt nạ lịch sự bà đeo lên với tất cả mọi người trừ những đứa con trai của họ.
Đó là khi bà mang thai Gabe, Lynn đã bắt đầu thay đổi thành người vợ hoàn hảo của bác sĩ. Ông nhớ rằng ông đã chào đón sự thay đổi ngày một gia tăng của bà thế nào và cái thực tế rằng bà không còn khiến ông công khai xấu hổ với ngữ pháp sai be bét và thể hiện những tình cảm thái quá. Năm nọ nối tiếp năm kia trôi đi, ông càng tin rằng sự thay đổi của Lynn đã ngăn cản cuộc hôn nhân của họ trở thành một thảm hoạ như mọi người đã dự đoán. Ông thậm chí còn nghĩ rằng mình hạnh phúc.
Rồi sau đó ông mất đi đứa cháu duy nhất và cô con dâu ông hằng yêu quý. Khi ông chứng kiến nỗi đau buồn như không đáy của đứa con trai giữa của ông và không có cách nào có thể chữa trị nó, có cái gì đó bên trong ông dường như bị gãy vụ ra. Khi Cal gọi điện cho ông thông báo rằng nó đã lập gia đình, ông cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy hy vọng một lần nữa. Nhưng sau đó ông gặp cô con dâu mới. Sao Cal có thể cưới một cô ả lạnh lùng, kiêu ngạo như thế được kia chứ? Nó không nhận ra cô ta sẽ làm cho nó khốn khổ hay sao?
Ông mân mê tách cà phê trong tay mình và nhìn sang cái lưng mảnh mai, thẳng đơ của vợ ông. Lynn đã run rẩy tận đáy lòng bởi hôn nhân của Cal, và cả hai người bọn họ đều cố gắng tìm ra lý do tại sao nó lại lựa chọn tồi tệ đến thế. Cô nàng vật lý học đó quả là gợi cảm, tinh tế mà ông đã thấy ngay lập tức, ngay cả khi Lynn không, nhưng điều đó cũng không giải thích được lý do tại sao Cal kết hôn với cô ta. Trong nhiều năm qua, cả hai bọn họ đều thất vọng về cái sở thích những cô nàng quá trẻ và trí tuệ hạn chế so của nó, nhưng ít nhất tất cả bọn họ đều có tâm tính dễ chịu.
Ông cảm thấy vô vọng khi đối phó với những vấn đề của Cal, đặc biệt khi ông thậm chí còn không giải quyết nổi vấn đề của riêng của mình. Cuộc hội thoại tại bàn ăn đã mang tất cả những gì trong quá khứ trở lại với ông, và bây giờ ông cảm thấy những tiếng tích tắc của thời gian trôi đi lớn đến nỗi ông muốn bịt tay vào tai mình, vì ông không thể quay ngược thời gian để sửa chữa tất cả lựa chọn sai lầm ông đã mắc phải.
"Sao bà không bao giờ nói bất cứ điều gì về cái ngày tôi đã mua bánh cookie từ bà? Bao nhiêu năm qua, và bà không nói lấy một tiếng."
Bà ngẩng đầu lên trước lời lẽ của ông, và ông đợi bà giả vờ bà không biết ông đang nói về việc gì, nhưng ông đáng lẽ phải nhận ra rằng bà sẽ không hành động như thế. "Goodness, Jim, đã ba mươi sáu năm rồi."
"Tôi nhớ như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy."
Đó là một ngày tháng tư đẹp trời trong năm đại học thứ nhất của anh tại UNC, năm tháng sau khi Cal được sinh ra, và anh vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm hoá cùng một số bạn mới của mình, tất cả họ đều thuộc khoá trên. Bây giờ anh không nhớ tên của họ, nhưng khi đó anh rất khát khao muốn được họ công nhận, và khi một người trong số họ kêu lên, "Hey, cô gái bán bánh kìa", anh cảm thấy như thể mọi thứ bên trong mình trở nên lạnh ngắt.
Sao cô lại ở đây ngay trong giây phút này, nơi những người bạn mới của anh có thể nhìn thấy cô? Tức giận và phẫn nộ trở thành axít trong anh. Cô thật là một nỗi vô vọng chết tiệt. Sao cô có thể khiến anh bẽ bàng thế này?
Khi cô dừng cái xe hàng với những bánh xe lung lay, cô trông thật gầy gò và rách rưới, chỉ lớn hơn đứa trẻ một chút, một cô gái vùng núi quê mùa. Anh đã quên hết mọi thứ mà anh yêu về cô: nụ cười của cô, cái cách cô hăm hở lao vào vòng tay anh, những trái tim nho nhỏ cô vẽ trên bụng anh trước khi cô nằm bên dưới anh thật ngọt ngào và khiến anh không thể nghĩ bất cứ điều gì khác ngoài vùi mình vào trong cô.
Bây giờ khi anh theo dõi cô đến gần hơn, mỗi từ ngữ cay độc cha mẹ anh đã nói rít lên trong tai anh. Cô ta chẳng tốt đẹp gì hết. Một kẻ người nhà Glide. Cô đã đặt bẫy anh và hủy hoại cuộc sống của anh. Nếu anh mong chờ nhìn thấy dù chỉ một xu của họ, anh phải ly dị cô. Anh xứng đáng có những thứ tốt hơn là một căn hộ bẩn thỉu với một cô nhóc miền núi quá trẻ, thậm chí là một cô nhóc dịu dàng và vui sướng khiến anh như bật khóc bởi tình yêu dành cho cô.
Sợ hãi phồng lên bên trong anh khi những người bạn mới của anh gọi cô. "Này, Cookie Girl, em có loại bánh nào có bơ đậu phộng không?"
"Bao nhiêu tiền hai gói bánh sô cô la?"
Anh muốn bỏ chạy, nhưng đã quá muộn. Mấy người bạn mới của anh đã xem xét mấy gói bánh cookie cô đã nướng sáng nay trong khi anh vẫn còn ngủ. Một trong số họ cúi về phía trước và khẽ cù vào bụng con trai anh. Một người khác quay lại phía anh.
"Này, Jimbo, lại đây. Cậu chưa nếm thử bất cứ cái gì cho đến khi cậu thử mấy cái bánh cookie của cô bé này."
Amber nhìn lên anh, ánh cười nhảy múa trong đôi mắt xanh như bầu trời vùng núi của cô. Anh có thể nhìn cô đang chờ cho tới khi anh nói cho họ biết cô là vợ anh, và anh biết cô sẽ thưởng thức tình huống hài hước này như cách cô đã thưởng thức tất cả mọi thứ về cuộc sống của họ.
"Yeah, uh... okay."
Nụ cười của cô vẫn sáng bừng lên khi anh tiến về phía cô. Anh vẫn nhớ như in rằng mái tóc màu nâu nhạt của cô được buộc vổng lên kiểu đuôi ngựa bởi cái dây chun màu xanh, và rằng chiếc áo sơ mi kẻ ca rô của cô bị ướt một mảng trên vai, nơi mà Cal chắc chắn đã nhỏ rớt rãi xuống.
"Tôi sẽ lấy bánh sô cô la."
Đầu cô hơi nghiêng sang một bên đầy giễu cợt-Đồ ngốc, khi nào thì anh sẽ nói với họ? Cô vẫn tiếp tục mỉm cười, tiếp tục tận hưởng trò đùa.
"Bánh chocolate", anh lặp lại.
Lòng tin của cô về danh dự của anh là vô hạn. Cô kiên nhẫn chờ. Mỉm cười. Anh trượt tay vào trong túi mình và rút ra 25 xu.
Chỉ khi đó, khi anh chìa tờ tiền ra, cô mới hiểu. Anh sẽ không nhận ra cô. Nó như thể có ai đó đã tắt đi ánh sáng bên trong cô, dập tắt nụ cười và niềm vui của cô, lòng tin của cô vào anh. Tổn thương và hoang mang làm tối sầm khuôn mặt cô. Trong một khoảnh khắc cô chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào anh, nhưng cuối cùng, cô cũng với vào xe đẩy hàng lấy bánh và chìa chúng ra với bàn tay run rẩy.
Anh quẳng 25 xu cho cô, một trong bốn tờ 25 xu cô đã đưa cho anh vào buổi sáng hôm đó trước khi anh lên lớp. Anh quẳng 25 xu cho cô như thể cô không hơn gì một kẻ ăn xin đang đứng ở góc đường, sau đó anh cười vang một điều gì đó mà một trong mấy người bạn học đã nói và quay đi. Anh không nhìn cô, chỉ đơn giản là bước đi trong khi cái bánh cookie cháy rực trong tay anh như một mảnh bạc.
Chuyện đã xảy ra hơn ba mươi năm trước, nhưng bây giờ mắt ông cay cay. Ông đặt tách cà phê lên kệ bếp. "Những gì tôi đã làm là sai. Tôi chưa bao giờ quên nó, không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, và tôi xin lỗi."
"Lời xin lỗi được chấp nhận." Bà gõ nhẹ lên cái vòi nước, khoan thai đặt dấu chấm hết cho chủ đề này. Khi bà tắt nước, bà nói, "Sao Cal lại kết hôn với cô ta? Sao chúng không chỉ đơn giản là chung sống với nhau đủ lâu để nó thấy cô ta là loại đàn bà như thế nào?"
Nhưng ông không muốn nói về Cal và cô vợ lạnh lùng của nó. "Bà đáng lẽ nên nhổ vào mặt tôi."
"Tôi chỉ ước chúng ta đã gặp Jane trước khi chúng cưới."
Ông ghét cái cách bà dễ dàng cho qua mhững lỗi lầm của ông, đặc biệt là khi ông nghi ngờ bà đã không cho qua nó tí nào. "Tôi muốn bà trở lại, Lynn."
"Có lẽ chúng ta có thể thuyết phục được nó."
"Dừng lại! Tôi không muốn nói về chúng! Tôi muốn nói về chúng ta, và tôi muốn bà quay trở lại."
Bà cuối cùng cũng quay lại, và nhìn ông xa cách với đôi mắt màu xanh của bầu trời vùng núi, đôi mắt chẳng bộc lộ điều gì. "Tôi chưa bao giờ rời đi."
"Cái cách bà đã từng. Đó là những gì tôi muốn."
"Tối nay ông ở trong tâm trạng không được tốt."
Mất hết can đảm, ông có thể cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng ngay cả như vậy, ông cũng không thể im lặng. "Tôi muốn nó theo cách như lúc ban đầu. Tôi muốn bà ngớ ngẩn và vui nhộn, bắt chước mấy bà địa chủ và trêu chọc tôi vì tôi quá nghiêm trang. Tôi muốn những bông bồ công anh lại được bầy trên bàn ăn, và thịt bò muối và đậu. Tôi muốn bà cười rúc rích to đến nỗi làm ướt cả quần, và khi tôi bước vào cửa, tôi muốn bà ném mình vào tôi như bà đã từng."
Trán bà nhăn lại đầy quan tâm. Bà đi vòng qua ông, đặt tay bà lên cánh tay ông, trên cùng cái chỗ đặt tay đúng mực bà đã đặt vào trong gần bốn thập kỷ qua. "Tôi không thể làm cho ông trẻ lại lần nữa, Jim. Và tôi cũng không thể mang Jamie và Cherry trở lại cho ông và tất cả mọi thứ theo cách nó đã từng."
"Tôi biết, mẹ kiếp!" Ông lắc mạnh bà, không chấp nhận sự thương hại của bà và cả sự ngột ngạt, lẫn lòng tốt không bao giờ kết thúc của bà. "Chuyện này không phải là về chúng. Những chuyện đã xảy ra làm tôi nhận ra rằng tôi không thích cái cách mọi thứ diễn ra. Tôi không thích cái cách bà đã thay đổi."
"Ông đã có một ngày vất vả. Tôi sẽ đấm lưng cho ông."
Như mọi khi, sự ngọt ngào của bà làm ông cảm thấy tội lỗi, không xứng đáng, và ích kỷ. Đó là điều đã khiến ông như phát điên gần đây, nói với ông rằng ông đã đẩy bà đi quá xa, làm bà tổn thương quá sâu, rằng ông phải phá huỷ vẻ lạnh lùng băng giá ấy và tìm lại cô gái ông đã vứt bỏ ngày nào.
Có lẽ nếu ông cho bà thấy một số bằng chứng rằng ông không xấu xa như ông biết mình đã là, bà sẽ mềm ra. "Tôi chưa bao giờ liếc ngang liếc dọc khi ở quanh bà cả."
"Tôi mừng khi biết điều đó."
Ông không thể để mọi chuyện dừng lại ở đó, chỉ cho bà một phần của sự thật ông muốn bà nhìn thấy. "Tôi đã có cơ hội, nhưng tôi chưa bao giờ thực hiện nó cả. Một khi tôi nhận ra mình đã đứng trước cửa khách sạn…"
"Tôi không muốn nghe nó."
"Nhưng tôi đã lùi lại. Lạy Chúa, tôi cảm thấy tự hào về điều đó trong ít nhất là một tuần. Tự mãn một cách thiển cận và tự cho mình có quyền đó."
"Dù ông có đang làm gì với chính bản thân mình, tôi muốn ông ngừng nó lại ngay lập tức."
"Tôi muốn bắt đầu lại. Tôi nghĩ có lẽ vào kỳ nghỉ của chúng ta... nhưng chúng ta hầu như không nói chuyện với nhau. Tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?"
"Bởi vì bây giờ ông cũng sẽ ghét nó nhiều như ông đã ghét nó trước đây."
Bà nhìn xa cách, không thể chạm đến được như một ngôi sao xa xôi, nhưng ông vẫn thật cần để được chạm vào bà. "Tôi yêu bà rất nhiều, bà biết điều đó, đúng không? Ngay cả khi tôi để cho cha mẹ tôi thuyết phục tôi đồng ý ly dị, tôi vẫn yêu bà."
"Bây giờ nó không còn quan trọng nữa, Jim. Gabe đến, và sau đó là Ethan, và không có bất kỳ vụ ly hôn nào. Tất cả mọi chuyện xảy ra lâu quá rồi. Chẳng có ý nghĩa gì khi khuấy quá khứ lên. Chúng ta có ba cậu con trai tuyệt vời và một cuộc sống thoải mái."
"Tôi không muốn thoải mái!" Giận giữ bùng nổ trong ông, được kích thích bởi thất vọng. "Mẹ khiếp! Bà không hiểu gì sao? Chúa Giêsu, tôi ghét bà!" Trong thời gian họ sống cùng nhau, ông chưa bao giờ dù chỉ một lần chạm vào bà một cách bạo lực, nhưng bây giờ ông tóm chặt lấy cánh tay bà và lắc mạnh. "Tôi không thể chịu đựng thế này được nữa! Thay đổi trở lại đi!"
"Dừng lại." Ngón tay bà cắm sâu vào phía trên cánh tay ông. "Dừng lại! Chuyện gì xảy ra với ông vậy?"
Ông thấy sợ hãi hiện trên khuôn mặt bà, và ông ngay lập tức lùi ra xa, kinh hoàng bởi những gì ông đã làm.
Tảng băng dự trữ cuối cùng của bà cũng đã tan, để lại đằng sau là cơn giận dữ, một cảm xúc mà ông chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt bà cho đến lúc này.
"Ông đã tra tấn tôi hàng tháng nay", bà khóc! "Ông coi thường tôi ngay trước mấy đứa con trai của chính tôi. Ông hếch mũi lên với tôi, bất thình lình chọc mạnh vào tôi một nhát, rút máu tôi bằng hàng nghìn cách mỗi ngày! Tôi đã dâng tặng cho ông tất cả mọi thứ, nhưng nó vẫn chưa đủ. Well, tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi sẽ bỏ ông! Tôi xong việc rồi." Bà lao ra khỏi nhà bếp.
Sợ hãi phồng lên trong ông. Ông bắt đầu đuổi theo bà, nhưng sau đó lại dừng lại ngay khi bước đến cửa. Ông sẽ làm gì khi ông bắp kịp bà? Lại tóm lấy bà mà lắc nữa ư? Christ. Liệu có phải cuối cùng ông cũng đẩy bà đi quá xa không?
Ông hít một hơi thật sâu và tự nói với bản thân rằng bà vẫn còn là Amber Lynn của riêng ông, ngọt ngào, nhẹ nhàng như một buổi chiều vùng núi. Bà sẽ không bỏ ông dù bà có nói thế nào đi chăng nữa. Bà chỉ cần thời gian để bình tĩnh lại thôi, tất cả chỉ có thế.
Khi ông nghe thấy tiếng ô tô của bà phóng ra khỏi đường lái xe, ông tiếp tục lặp lại những điều tương tự với bản thân mình.
Bà sẽ không bỏ ông. Bà không thể bỏ ông.
Ngực Lynn thắt lại chặt đến nỗi bà phải há miệng để thở khi bà đua dọc theo con đường hẹp, quanh co. Đó là một đoạn đường cao tốc gồ ghề, nhưng bà đã lái xe qua nó trong nhiều năm, và thậm chí những giọt nước mắt cũng không làm bà chậm lại. Bà biết ông muốn gì ở bà. Ông muốn bà lại mở tĩnh mạch của mình một lần nữa và chảy hết tình yêu cho ông theo cái cách bà đã từng một lần làm. Nhưng cái tình yêu bị chảy hết đó sẽ không bao giờ được trả lại.
Bà vật lộn để thở và nhớ lại rằng bà đã học được bài học của mình nhiều năm trước, khi bà mới chỉ nhỉnh hơn cô bé con một chút, ngây thơ, dốt nát và mười sáu tuổi, hoàn toàn tin rằng tình yêu có thể san bằng khoảng cách lớn lao giữa họ. Nhưng sự dốt nát đó đã không kéo dài. Hai tuần sau khi bà nói với ông bà đã có thai Gabe-Cal mới chỉ được mười một tháng tuổi, sự ngây thơ của bà đã vỡ vụn mãi mãi.
Cô đáng lẽ đã phải thấy nó tới, nhưng tất nhiên là cô không. Khi cô nói với anh cô đã có thai, cô đã căng phồng lên vì hạnh phúc, ngay cả khi Cal vẫn chưa tròn một tuổi, và họ chỉ đơn giản là xoay xở được mọi việc như nó đã thế. Anh ngồi như đông cứng lại khi cô tiếp tục lảm nhảm.
"Nghĩ mà xem, Jim! Một đứa trẻ ngọt ngào nữa! Lần này có lẽ sẽ là một bé gái, và chúng ta có thể đặt tên con là Rose Sharon. Ồ, em rất muốn có con gái! Nhưng một cậu nhóc còn tuyệt hơn, vì Cal sẽ có ai đó để cùng gây huyên náo."
Khi vẻ mặt của anh không hề thay đổi, cô bắt đầu sợ hãi. "Em biết sẽ là một khoảng thời gian vất vả, nhưng việc bán bánh của em đang tiến triển rất tốt, và nghĩ xem chúng ta yêu Cal đến mức nào. Và từ bây giờ chúng ta sẽ thật cẩn thận để đảm bảo không có đứa nào nữa. Nói với em anh hài lòng về đứa bé, Jim. Nói với em đi."
Nhưng anh đã không nói một tiếng nào; anh chỉ đơn giản là tiến ra khỏi cửa, ra khỏi căn hộ nhỏ của họ, bỏ cô lại một mình, sợ hãi. Cô đã ngồi hàng giờ trong bóng tối cho đến khi anh quay trở lại. Anh vẫn không nói lấy một từ. Thay vào đó, anh kéo cô vào giường và yêu cô mãnh liệt đến nỗi đã xua hết đi những nỗi sợ hãi của cô.
Hai tuần sau, trong khi anh đang lên lớp, mẹ chồng cô đến. Mildred Bonner đã nói với cô rằng Jim không yêu cô và muốn ly dị. Bà ta đã nói rằng anh đã định thông báo cho Lynn biết cùng cái đêm cô đã thông báo rằng cô lại có thai lần nữa, nhưng bây giờ anh cảm thấy một sợi dây danh dự đã trói buộc anh vào với cô. Nếu Lynn thực sự yêu anh, Mildred nói, cô sẽ để anh ra đi.
Lynn không tin bà ta. Jim sẽ không bao giờ đồng ý ly dị. Anh yêu cô. Không phải cô thấy những bằng chứng mỗi đêm trên giường họ đấy sao?
Khi anh từ thư viện trở về nhà, bà kể cho anh nghe về chuyến thăm của mẹ anh, mong chờ anh cười cợt nó. Chỉ có điều là anh không cười. "Nói về nó bây giờ thì có tác dụng gì?" Anh nói. "Em đã có thai một lần nữa, thế nên tôi chẳng thể đi được đến nơi nào hết."
Cái thế giới toàn một màu hồng cô đã xây nên vỡ vụn dưới chân. Mọi thứ chỉ là một ảo ảnh. Chỉ vì anh rất thích làm tình với cô không có nghĩa là anh yêu cô. Sao cô lại có thể ngu ngốc như thế được cơ chứ? Anh là một người nhà Bonner và cô là một người nhà Glide.
Hai ngày sau mẹ anh lại đến một lần nữa, mụ rồng cái thở ra lửa ấy yêu cầu Lynn buông tha cho con trai bà. Lynn là một kẻ dốt nát, không có học thức, là một nỗi hổ thẹn đối với anh! Cô chỉ có thể khiến anh bị trì trệ thôi.
Những điều Mildred nói đều đúng, nhưng cũng nhiều như Lynn yêu Jim, cô biết cô sẽ không thể để cho anh ra đi. Nếu chỉ có bản thân cô, cô có thể tự mình xoay xở được, nhưng con cô cần một người cha.
Cô như tìm thấy một nguồn sức mạnh ẩn dấu đã khiến cô đủ can đảm để thách thức mẹ anh. "Nếu cháu không đủ tốt đối với anh ấy, thì bác hãy sửa chữa cho cháu để cháu đủ, bởi vì cháu và các con của mình sẽ không đi đâu hết."
Mọi chuyện không diễn ra dễ dàng gì, nhưng dần dần hai người phụ nữ đã thành lập nên một liên minh mỏng manh. Cô chấp nhận sự hướng dẫn của Mildred Bonner trong tất cả mọi thứ: nói năng ra làm sao, đi đứng như thế nào, bầy bàn ăn kiểu gì. Mildred nhấn mạnh rằng Amber nghe như tên của mấy kẻ rác rưởi da trắng, và cô phải tự coi mình là Lynn.
Trong khi Cal chơi quanh quẩn dưới chân, cô ngấu nghiến những quyển sách về cách đọc tiếng Anh trong danh sách của Jim và trao đổi việc trông trẻ với một người phụ nữa khác để cô có thể lẻn vào một số giảng đường lớn và chìm vào lịch sử, văn học và nghệ thuật, những môn học nuôi dưỡng tâm tồn thi sĩ của cô.
Khi Gabe được sinh ra, gia đình anh đã nới lỏng hầu bao đủ để chi trả các khoản học phí của Jim và hóa đơn y tế của cô. Tiền nong vẫn eo hẹp, nhưng họ không còn tuyệt vọng như trước nữa. Mildred nhấn mạnh rằng họ sẽ chuyển vào một căn hộ tốt hơn, một căn hộ cô sẽ phải trang bị đồ đạc theo kiểu cách của nhà Bonner.
Sự chuyển đổi của Lynn diễn ra từng bước một đến nỗi cô không bao giờ dám chắc rằng Jim nhận thức được nó. Anh tiếp tục làm tình với cô gần như hàng đêm, và nếu cô không còn cười đùa, chọc ghẹo và thì thầm những từ tinh nghịch bên tai anh, thì anh cũng dường như không hề chú ý. Cô cũng trở nên dè dặt hơn bên ngoài phòng ngủ và những cái nhìn thỉnh thoảng tán thưởng của anh như là phần thưởng của cô vì việc tự mình kiểm soát mình. Dần dần, cô đã học được cách giữ cho tình yêu của cô dành cho chồng khóa kín lại, tại một nơi nào đó, nơi nó sẽ không làm ai xấu hổ.
Anh tốt nghiệp đại học và bắt đầu bước vào những năm mệt nhoài ở trường y, trong khi thế giới của cô xoay quanh bởi nhu cầu của những đứa con trai nhỏ và những nỗ lực liên tục tự cải thiện bản thân mình. Khi anh hoàn thành khoá thực tập của mình, họ trở về Salvation để anh có thể tham gia vào phòng khám của cha mình.
Năm tháng qua đi, và bà tìm thấy sự thoả mãn của mình với những đứa con trai, với công việc của bà trong cộng đồng, và niềm đam mê của bà cho nghệ thuật. Bà và Jim có cuộc sống tách biệt của họ, nhưng ông lúc nào cũng quan tâm đến bà, và họ cùng nhau chia sẻ đam mê, nếu không phải là gần gũi, trong phòng ngủ. Dần dần những đứa con trai rời gia đình, và bà tìm thấy một sự thanh thản mới. Bà yêu thương chồng mình với cả trái tim và không đổ lỗi cho ông nhiều vì không yêu bà ngược lại.
Rồi Jamie và Cherry chết, và Jim Bonner như vỡ vụn ra.
Trong những tháng tiếp theo sau đám tang, ông đã bắt đầu làm bà tổn thương theo vô số cách khiến bà đôi khi cảm thấy như thể bà sẽ từ từ chảy máu đến chết. Sự bất công khiến bà quay cuồng. Bà đã trở thành tất cả những gì ông muốn, chỉ có điều bây giờ ông lại không muốn nó nữa. Thay vào đó, ông dường như muốn một cái gì khác mà bà không còn có trong mình để dâng tặng nữa rồi.
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)