Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2022-03-07 21:57:19 +0700
Chương 11
A
kiko đã luôn tự hào về sức khỏe và lòng can đảm của mình, nhưng sáng hôm sau chị cảm thấy quá mệt để rời khỏi nệm. Tuyết đã ngừng rơi. Thành phố Tokyo, hiện bị chôn vùi dưới một lượng tuyết lớn, như thể được bọc bởi một lớp bạc. Từ nơi chị nằm, tầm nhìn của Akiko bị hạn chế, và đối với chị, lớp tuyết trắng sáng lóa kia dường như chói mắt và lạnh lẽo. Khu vườn nơi nhà Tachibana đã xây căn nhà nhỏ không hơn gì một dải đất hẹp. Chỉ một khoảng không tí tẹo giữa căn nhà và hàng rào ngăn cách cơ ngơi của họ với của hàng xóm. Trận tuyết đêm qua đã hoàn toàn lấp kín cái hố đen do ông Shigezō tạo ra như thể không một chút xíu sầu muộn nào có thể được nhận thấy.
Nobutoshi, đã thức dậy càng trễ càng tốt, liếc nhìn nhanh khuôn mặt người vợ, nó thể hiện rõ ràng chị đã không ngủ đủ giấc. Tuy nhiên, trước khi phóng đi làm, anh được kể bố anh đã bị bà Kadotani bỏ rơi và ông đã thức dậy ba lần trong đêm. Satoshi cũng đang vội. Akiko tự hỏi cậu có thể từ trường về nhà ngay khi lớp học kết thúc như chị yêu cầu không.
- Dậy đi, Akiko. Bố đói. Bố ăn sáng được chưa?
Akiko đưa cho bố chồng một ổ bánh mì và một hộp sữa nhỏ để ngăn ông khóc lóc. Sau đó, không màng hậu quả, chị đi thẳng lên lầu, ném mình lên nệm của chồng và ngủ một giấc sâu.
Khi chị thức dậy, ánh sáng mặt trời đang tràn qua khung cửa sổ và đầu chị tỉnh táo một cách dễ chịu. Chị nhận ra chị chưa báo với văn phòng chị sẽ không đi làm, và đi xuống lầu để gọi điện. Chỉ khi đó chị mới để ý không thấy ông Shigezō đâu cả. Hai tấm nệm nằm đó như lúc chị đã để mặc chúng lúc sáng. Nhìn thấy cảnh nhếch nhác này kiến chị khó chịu, và chị nhanh chóng gập chúng lại. Nhưng trước khi làm bất cứ việc gì, chị phải đi tìm ông Shigezō.
Cổng khu vườn đã bị để mở. Nhìn ra ngoài, Akiko thấy dấu chân trên tuyết dẫn đến nhà bên. A, đúng rồi. Chị đã đi ngủ lại mà không mở cửa chớp bên căn nhà nhỏ. Phải chăng ông Shigezō đã xoay xở để vào bên trong và dùng toilet? Chị nhớ ra chưa giúp ông mặc đồ vào sáng nay. Ý nghĩ ông Shigezō đi bộ qua đống tuyết mà chỉ mặc mỗi một lớp áo quần, có lẽ đang đứng bên ngoài nhà bên mà không thể vào bên trong, khiến chị vô cùng lo lắng. Không buồn tìm đôi xăng đan đã bị vùi dưới tuyết, chị nhảy ra vườn trên đôi chân trần.
Một trong số cửa chớp xa về phía cuối của căn nhà nhỏ đã bị tông đổ. Akiko thắc mắc có phải ông Shigezō đã lao cơ thể vào nó trong cơn tuyệt vọng.
- Ông ơi!
Không có dấu hiệu có người ở trong căn nhà nhỏ tối mờ.
- Ông đâu rồi? Akiko la lên, giọng chị to hơn.
Akiko mở cửa toilet, nhìn chăm chú bên trong và thấy ông Shigezō đang ngồi bó gối phía trước bồn tiểu.
- Ông!
- Xin chào Akiko.
- Ông đã ngồi đây bao lâu rồi? Ông hẳn phải lạnh cóng. Trở lại nhà chính nào.
- Được rồi.
Đôi chân trần gầy guộc của ông Shigezō lộ ra bên dưới vạt áo kimono của ông. Vì không có gì cho ông mặc, Akiko cõng ông qua đám tuyết trên đôi chân trần, giờ chúng đã quá tê dại để cảm thấy cái lạnh. Bàn chân của chị nhức nhối, nhưng chị đang cảm thấy quá có lỗi để nghĩ về cơn đau. Trong khi chờ nước sôi, chị thái chút tỏi và trộn nó với bột súp; chị đổ nước sôi lên hỗn hợp đó và cho ông Shigezō uống món canh nóng hổi. Ông tạo ra âm thanh ừng ực trong khi nuốt, nhanh chóng húp sạch bát. Sau khi cơ thể của ông đã được làm ấm bên trong, Akiko mặc ấm cho ông. Tiếp theo, chị chuẩn bị hai phần mì ăn liền, nấu phần của ông Shigezō lâu hơn của chị. Vì gia đình chị tin rằng tỏi là một vị thuốc bổ, chị thái thêm nó và cho vào trong tô mì của mình.
- Ông có thấy lạnh không ạ?
- Vâng, một chút.
- Con xin lỗi đã để ông một mình. Con đi lên lầu để nghỉ ngơi bởi vì con đã không ngủ đủ giấc tối hôm qua. Ông có bị đau đầu không?
- Không.
Akiko đi lấy một cái nhiệt kế và cặp nó bên dưới nách của ông Shigezō. Chị tự hỏi sẽ làm gì nếu ông bị sốt. Nhiệt độ của ông là 35,6, nhưng Akiko không có cách nào biết được đây có phải bình thường đối với ông hay không.
Đã quá trưa lúc Akiko cuối cùng có thể gọi điện cho văn phòng của chị. Không có ai trả lời. Có khả năng văn phòng đã đóng cửa hôm nay bởi vì lượng tuyết dày.
Ăn trưa xong, Akiko dọn lối đi hẹp giữa nhà chính và nhà bên. Chị mở các cửa chớp còn lại trong căn nhà nhỏ và để ý thấy cái bị ông Shigezō tông đổ đã bị nứt. Trong lúc xoay xở để sửa cách cửa, chị thắc mắc làm thế nào ông Shigezō đã tập hợp được sức mạnh để phá nó.
Chị trở lại nhà chính và nhen bếp dầu. Dọn dẹp xong căn phòng, chị bật bàn sưởi cho ông Shigezō. Chị thường giúp ông thay đồ, sau đó dẫn ông sang nhà bên rồi trở lại nhà chính một mình. Nhưng sau chuyện đã xảy ra hôm nay, chị thiết nghĩ ông cần được giữ ấm. Hiện tại vì đã ngủ đủ giấc, Akiko bận rộn với công việc nhà và thực hiện tương tự như ngày thứ bảy. Chị thậm chí còn lau chùi toàn bộ nhà bên.
Trong khi cọ rửa nhà vệ sinh bẩn thỉu, chị bị tấn công bởi mùi hôi thối tràn ngập không gian bé tẹo. Lúc hoàn thành các việc, chị kiểm tra áo quần của ông, dám chắc rằng chúng bốc mùi, và giật mình vì phát hiện chúng vô cùng hôi hám. Mỗi tối Akiko cho ông Shigezō thay quần lót sạch và ném đồ bẩn vào trong máy giặt. Nếu chị biết đồ của ông dơ dáy thế này, chị sẽ không giặt chúng cùng với đồ cần giặt khác.
Kiểm tra chiếc áo cardigan ông mặc hàng ngày, chị phát hiện phần áo phía trước đã bị bết dính với thức ăn rơi vãi. Quần dài của ông xác xơ như của một kẻ lang thang. Akiko cảm thấy vô cùng xấu hổ khi chị đã để bố chồng ăn mặc lôi thôi như vậy mà đi đến Trung tâm. Sau khi thay đồ sạch cho ông Shigezō, chị căn nhắc về việc bắt ông mặc một chiếc áo choàng bên ngoài. Rồi chị cặp nhiệt độ cho ông một lần nữa và thấy rằng nó vẫn ở 35,6. Chị kết luận đây có vẻ là nhiệt độ bình thường của ông và bởi vì tuổi đã cao nên rất có khả năng máu của ông lạnh hơn. Trước khi nhận ra việc đó, chị đã tự cặp nhiệt độ của mình và thấy nó là 36,5. Đến lúc này, chị biết rằng chị đã có thể yên tâm.
Satoshi trở về nhà sau ba giờ. Akiko vớ ngay lấy cậu như thể chị đang nằm chờ cậu và kể cho cậu chi tiết về các sự kiện của đêm trước.
- Satoshi, mẹ không thể chịu đựng thêm được nữa. Sáng nay mẹ quá mệt, mẹ đã lên lầu và ngủ. Đến lúc mẹ xuống lầu, ông đã phá cửa để vào nhà bên. Mẹ tìm thấy ông ngồi trong toilet. Mẹ phải trông chừng ông mọi lúc. Giờ ông đã bị bà Kadotani bỏ mặc, mẹ phải làm sao đây?
Satoshi vô cùng nhăn nhó khi cậu lắng nghe mẹ, không hề gật đầu hay bình luận gì. Khi chị hỏi ý kiến của cậu, cậu lãnh đạm đáp lời: “Sao mẹ không đưa ông vào nhà dưỡng lão?”
Như nghe thấy một âm thanh chát chúa vang lên trong tai, Akiko liền trả lời: “Đúng, đó là giải pháp duy nhất. Tại sao con không đề cập nó với bố con. Mẹ không ở trong vị trí có thể làm như vậy.”
- Sao lại không ạ?
- Bởi vì ông là bố chồng của mẹ. Mẹ không thể đưa ra một đề nghị như vậy. Rõ ràng con biết là ông và mẹ không có quan hệ huyết thống. Cho nên hãy nói với bố con về điều đó.
- Được rồi mẹ.
- Con sẽ làm chứ?
- Con chỉ cần mở lời về vấn đề đó thôi phải không ạ? Tất nhiên con sẽ nói chuyện với bố.
Trong lòng Akiko trống rỗng. Chị nhanh chóng xách túi đi chợ và, sau khi nhờ Satoshi để mắt đến ông nội cậu, bước chân ra ngoài. Chị thường đi mua thực phẩm vào thứ bảy. Chiều hôm nay chị dự tính sẽ mua đồ tại khu chợ lân cận, vì chị đã không có cơ hội để đi xuống phố. Nhưng mặc dù nhiều cửa hiệu trong vùng có quầy thực phẩm đông lạnh, sự đa dạng không bằng với tầng hầm của cửa hàng bách hóa.
Lúc chị nhờ Satoshi trông ông Shigezō, chị nghĩ mình phải ghé qua Trung tâm Người cao tuổi Umezato trước tiên và tìm hiểu xem chuyện gì đã làm phiền lòng bà Kadotani ngày hôm trước. Rất có khả năng rằng người chăm sóc sẽ hiển nhiên nắm rõ về các vấn đề liên quan đến các cụ; chị ấy sẽ có thể đưa ra lời khuyên tốt nhất về các nhà dưỡng lão. Akiko hy vọng có được càng nhiều thông tin càng tốt về vấn đề này. Những lời của người con trai đã khiến chị rất buồn lòng, dù cậu không phải là người đầu tiên đề nghị như vậy. Đó là vì suy nghĩ của cậu phản ánh chính tâm cam của chị nên Akiko cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Akiko mua một hộp bánh tại tiệm bánh gần đấy và đi đến Trung tâm. Khi chị đặt chân vào tòa nhà, đối diện phía trước chị là một văn phòng nhìn tương tự một bốt gác cảnh sát. Ngồi bên trong là một phụ nữ trẻ đang dõi mắt theo Akiko. Cô nhìn bối rối trong lúc đứng dậy.
- Tôi là chị Tachibana. Cám ơn chị đã chăm sóc bố chồng tôi. Tôi xin lỗi ông ấy đã gây rắc rối ngày hôm qua.
- Không đâu ạ. Tôi sẽ vui lòng đưa ông về nhà, nhưng vì ông ấy không biết đường đi, nên tôi phải gọi điện.
- Xin hãy nhận hộp bánh này như là biểu hiện cho lòng cảm kích của tôi.
Người phụ nữ trẻ dường như lúng túng. Liệu có sai trái khi tặng quà cho nhân viên của cơ quan công cộng? Hay hộp bánh không thích hợp cho biểu hiện của lòng cảm kích?
- Tôi đến để xin lời khuyên về một vấn đề quan trọng, Akiko nói không mấy vui vẻ.
Người phụ nữ trẻ mời Akiko vào và đưa chị một chiếc gối để ngồi ở góc của căn phòng kiểu Nhật. Một nhóm gồm khoảng hai mươi cụ ông và cụ bà đang luyện tập các bài hát và điệu múa dân gian. Vài người bọn họ múa rất đẹp, số khác cực kỳ vụng về, nhưng tất thảy đều đang tận hưởng niềm vui. Nhiều ông cụ đã tham gia vào nhóm, và một cụ có giọng hát hay không tưởng.
- Bà Kadotani có đến đây hôm nay không ạ?
- Không, bà ấy không đến. Tôi có nhận một cuộc điện thoại từ bà một lúc trước. Bà nói bà rất muốn đến, nhưng bà đã bị yêu cầu phải trông nhà. Các cụ vô cùng thích thú khi ở đây nên họ rất mong đợi được đến. Những ai được tự do đến khi nào họ muốn thật may mắn. Vài người mong được đến, nhưng không được phép vì gia đình của họ cho rằng Trung tâm là một dạng như nhà dưỡng lão và cảm thấy nhục nhã khi có một thành viên trong nhà tham gia vào các hoạt động tại đây. Trong các trường hợp khác, con dâu sợ mẹ chồng sẽ nói những điều không tốt sau lưng họ, nên cô ta không cho phép bà đến. Nhiều người già bị ép ở nhà để trông con cháu. Họ không thể tham gia cùng mọi người được, vì đem theo con cháu là vi phạm với quy định.
- Ô? Tôi đã không biết điều đó.
- Tôi nhận ra nhiều gia đình cần người để trong nom con cháu, nên tôi cũng không quá khắt khe về việc phải theo quy tắc. Tuy nhiên, những người khác thì như vậy, họ không cho phép những ai mang trẻ nhỏ vào.
- Công việc của chị thật vất vả!
- Vâng, nhưng tôi rất thân thiết với nhiều hội viên hay đến đây. Là người trẻ tuổi duy nhất ở đây, tất cả bọn họ đều chăm chút tôi từng li từng tí. Một dạo tôi bị cảm lạnh và phải ở nhà, nhiều người đã đến thăm tôi. Một cụ bà đem theo một ít quả ngưu bàng.
- Quả ngưu bàng?
- Bà thúc ép tôi uống một thứ nước được làm bằng cách đổ nước sôi lên hỗn hợp của bột đậu nành và quả ngưu bàng sống được tán nhuyễn. Nó đã có tác dụng ngay tắp lự! Bà cụ chỉ tôi phương thuốc trị cảm lạnh này đã gần tám mươi lăm.
- Quả ngưu bàng sống được tán nhuyễn?
- Vâng. Và khi tôi trở lại làm việc, mọi người đã rất tốt! Họ hỏi tôi tại sao tôi lại vắng mặt và nói rằng họ lo lắng như thế nào. Họ quá quan tâm đến tôi khiến tôi không còn dám ở nhà chỉ vì một cơn cảm lạnh.
- Chị đang làm một công việc tuyệt vời!
- Tôi đồng ý. Lúc tôi đến đây lần đầu, tôi đã nghĩ tôi chỉ đơn giản là một bảo mẫu cho người già. Điều mà tôi đã dần nhận ra đó là, dù có thể cứng đầu, mọi người đều rất dễ thương!
Người phụ nữ trẻ tiếp tục chuyện trò vui vẻ, tươi cười mọi lúc. Bị bao quanh bởi các cụ ông và cụ bà ngày qua ngày, cô ấy hiếm khi gặp được một người phụ nữ ở độ tuổi của Akiko. Vì vậy cô ấy mong mỏi muốn nói chuyện và đang tràn đầy cảm xúc nhiệt tâm, nên Akiko càng cảm thấy khó khăn khi đề cập đến chủ đề về nhà dưỡng lão.
- Bà Kadotani và ông Tachibana là những người bạn thân thiết. Bà đã chăm sóc bố chồng chị rất tốt và dường như thích thú được trêu bởi những người khác về mối quan hệ của họ. Dễ thấy là bà đã rất bám lấy ông. Tuy nhiên hôm qua, bà Kadotani đã ra khỏi Trung tâm trong cơn nóng giận. Khi tôi gọi điện đến nhà bà, con dâu bà trả lời điện thoại và nói mẹ chồng chị ấy rốt cuộc đã không thể chịu đựng hơn nữa ông Tachibana. Tôi quá bất ngờ khi nghe thấy điều đó! Tội sợ tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa họ.
- Chị có để ý bố chồng tôi đã gây phiền hà gì hôm qua không?
- Không chị ạ. Ông luôn rất yên lặng. Thực ra, Trung tâm Matsunoki có thể là nơi tốt hơn cho ông. Tòa nhà đó hiện đại hơn và thậm chí có cả phòng tắm công cộng. Và có nhiều cụ ông ở đó hơn. Dù sao, ông đã có xích mích với bà Kadotani, và mối bất hòa giữa hai người già rất đáng sợ. Nó thường khiến một trong hai sẽ không đến đây nữa trong một thời gian, và khi người đó xuất hiện, thì chỉ để xỉ vả người kia. Như chị cũng biết, bà Kadotani đã đến đầy từ khi Trung tâm bắt đầu hoạt động.
Cô ấy phải chăng đang đề nghị rằng ông Shigezō không nên đến đây nữa? Có lẽ đây là lý do mà cô đã đắn đo nhận hộp bánh. Trong bất cứ trường hợp nào, Akiko đã xác định sẽ dùng lý trí suy xét tình hình. Chị hỏi người phụ nữ một vài câu hỏi và nhận được những câu trả lời rõ ràng. Khi chị hỏi có thể tìm một bác sĩ chuyên về lão khoa ở đâu, chị được nghe đây là trách nhiệm của Trung tâm Sức khỏe. Theo lời của người chăm sóc, cư dân của phường Suginami trên sáu mươi lăm tuổi có thể tham gia bất cứ Trung tâm người cao tuổi nào mà mình muốn. Tuy nhiên, họ chỉ có thể thuộc về một trung tâm bởi vì quỹ chính phủ được phân bổ trên cơ sở bình quân đầu người. Mỗi trung tâm nằm dưới quyền hạn của Phòng phúc lợi xã hội thuộc Cục phúc lợi cộng đồng và được bố trí nhân viên bởi các công chức của Phòng phúc lợi xã hội.
- Vậy nhà dưỡng lão có nằm dưới quyền hạn của Ủy ban phường không?
- Không. Chúng thuộc bên Phúc lợi.
- Phúc lợi?
- Ủy ban phúc lợi tại mỗi quận được điều hành bởi Cục dịch vụ xã hội thuộc Bộ phúc lợi cộng đồng. Trong khu vực này, Ủy ban phúc lợi quận phía Đông ở Wadahommachi giám sát các nhà dưỡng lão. Nhưng sao một người có thể nghĩ về việc đưa bố mẹ họ vào một nơi như vậy? Người già sẽ hạnh phúc nhất khi được sống cùng với con cháu. Những ai có thể đến được trung tâm cũng rất may mắn! Ở đây, họ có thể ở bên bạn bè mình và ở nhà họ được quay quần bởi con cháu.
- Tôi không thể hiểu ai lại có thể cho bố mẹ họ vào một nhà dưỡng lão, người chăm sóc nhắc lại, lắc đầu nguầy nguậy. Những người trẻ nên nhận ra rằng một ngày nào đó họ cũng sẽ già đi. Chị có nghĩ thật ác độc khi phó thác người già cho nhà dưỡng lão không?
- Có nhiều người như vậy không?
- Tội e là vậy. Thực tế có quá nhiều người già đến nỗi chính phủ không thể giải quyết vấn đề này. Nguồn gốc mọi chuyện là từ việc người trẻ không còn được dạy dỗ phải tôn trọng người già. Chị có biết ông Tachibana là cụ duy nhất ở đây có cháu trai đến đón không? Tôi đã làm công việc này gần năm năm, và hôm nay là lần đầu tiên có người cám ơn vì sự cố gắng của tôi. Tôi vô cùng sửng sốt! Ông Tachibana thật quá may mắn khi có một người con dâu tốt bụng và một người cháu trai ngoan.
Akiko không bình luận gì.
- Một dạo có một cụ ông ngã ở hành lang và bị rạn xương bánh chè. Tôi đã cõng ông về tận nhà, nhưng con dâu ông hoàn toàn lơ đẹp tôi. Chị ta chỉ la mắng ông ấy, nói rằng đó là lý do chị ta đã nói ông đừng có đến Trung tâm thường xuyên. Chị có nghĩ chị ta đầu tiên nên gọi bác sĩ và đưa ông cụ đáng thương lên giường không? Tôi càng trở nên điên tiết hơn vì chị ta cứ trách móc ông cụ đã bị thương do tai nạn. Tôi cảm thấy chị ta thật không biết điều và độc ác nên tôi nhắc nhở chị ta rằng sau này chị ta cũng sẽ trở thành một bà già. Ngày hôm sau, chị ta lao vào trong Ủy ban phường và viết đơn phàn nàn về tôi; chị ta thậm chí còn đi quá xa khi nói rằng tôi phải chịu trách nhiệm cho tai nạn đó. Nhiều cô con dâu thật không thể tin nổi! Kể từ sự vụ đó, tôi chỉ chủ ý kết giao với những hội viện ở Trung tâm này. Nhưng tất nhiên có nhiều kiểu con dâu khác nhau cũng như có nhiều cụ ông và cụ bà vậy. Chị là người đầu tiên tôi biết đã chịu khó đến xem qua nơi này. Thật tốt khi chị đã đến.
Người phụ nữ ăn vận một cách bảo thủ, nhưng cô tràn đầy sức sống và rõ ràng đang độc thân. Cô ấy toát ra sự vui tươi. Sức trẻ và sự thẳng thắn của cô khiến Akiko ngạc nhiên. Trong mắt người phụ nữ trẻ, Akiko là một người con dâu hiếu thảo, khác biệt trong thời đại này, và với sự tốt bụng của mình, cô ấy đã giới thiệu Trung tâm Matsunoki cho Akiko. Không phải đang từ chối ông Shigezō, cô ấy chỉ thành thật tin rằng cơ sở vật chất tại trung tâm khác tốt hơn. Mong muốn tránh khỏi bất cứ rắc rối giữa ông Shigezō và bà Kadotani có thể hiểu hiểu, và lời khuyên của cô ấy đã dựa trên các trải nghiệm trước đây. Akiko đỏ mặt vì xấu hổ khi nghe người phụ nữ trẻ nhẹ giọng trách móc xu hướng chung trong thế hệ trẻ là gửi các thành viên cao tuổi trong gia đình vào nhà dưỡng lão, không ngờ rằng Akiko đang nghĩ về việc bỏ rơi ông Shigezō.
Akiko chần chừ đi thẳng đến Ủy ban phúc lợi. Thay vào đó, chị xuất phát theo hướng dẫn tới Trung tâm Matsunoki. Theo lời người phụ nữ trẻ, một chi nhánh của Ủy ban phường Suginami nằm ở Matsunoki và Trung tâm chiếm toàn bộ tầng hai của tòa nhà. Akiko tự hỏi tại sao một trung tâm dành cho người cao tuổi lại đặt được ở tầng hai. Chị đã gặp đủ khó khăn khi giúp ông Shigezō đi ra vườn vào giữa đêm. Mặc dù ông có thể tự mình vào ra căn nhà, chuyển động của ông quá chậm khiến chị cảm thấy buộc phải giúp ông. Làm sao một người đàn ông như vậy có thể tự mình bước lên các bậc cầu thang?
Nỗi lo sợ của Akiko nguôi ngoai khi chị có mặt tại chi nhánh Matsunoki của Ủy ban phường. Tòa nhà bê tông cốt thép cực kỳ tối tân đã được xây dựng vài năm trước. Có một bảng chỉ dẫn hiển thị dòng chữ “Trung tâm Người cao tuổi Matsunoki” và sát bên cạnh nó là một con dốc thoai thoải làm chị nghĩ đến cái cầu trượt ở sân chơi. Con dốc được thiết kế tài tình với chỉ một đoạn uốn cong. Một người đi thẳng lên mặt nghiêng thoai thoải của nó sẽ đến cổng vào của Trung tâm mà không cần phải leo một bậc tầng cấp nào cả. Giờ đây Akiko đã hiểu tại sao người phụ nữ trẻ đã nói cơ sở vật chất tại trung tâm này rất hiện đại. Ấn tượng sâu sắc bởi việc người kiến trúc sư đã lo nghĩ đến người già trong mọi chi tiết của bản thiết kế của mình, Akiko dừng lại một lúc để ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Matsunoki nằm bên cạnh Umezato, nên nó không xa so với nhà chị. Không thể nghe thấy tiếng xe cộ trong khu vực dân cư yên tĩnh này, cây cối xum xuê, cách đại lộ Ōme một đoạn. Trước chiến tranh, nhiều quân nhân chuyên nghiệp đã sống trong khu này, thậm chí bây giờ, chị đã nghe rằng dân cư ở Horinouchi thuộc tầng lớp cao hơn dân ở Umezato. Sự thật rằng một tòa nhà tráng lệ tọa lạc nơi đây đã khẳng định điều đó.
Akiko đẩy mở cửa trước. Bên phải là một văn phòng ngăn nắp, và có thể nghe được tiếng kịch Noh ngân vang từ dưới sảnh, nơi nhiều cụ bà đang luyện tập một điệu nhảy Noh. Chị bất ngờ khi dân cư của hai quận liền kệ lại có thể khác nhau đến vậy! Một phụ nữ trẻ mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá thẫm nhìn thấy Akiko đi vào và đi thẳng đến chỗ chị từ phòng giám sát kiểu Nhật tại phía góc xa của sảnh. Akiko nhìn nhanh qua là có thể đoán chắc cô ấy là nhân viên ở đây. Cô ấy nhìn trẻ, có một nước da đẹp. Akiko cúi chào và tự giới thiệu.
- Tôi sống trong khu vực này. Bố chồng tôi hiện tám mươi tư và tôi nghe rằng trung này rất tốt, cho nên tôi đến để xem qua.
- Mời chị vào. Tôi rất vui lòng dẫn chị đi tham quan.
- Nơi đây thật tràn đầy sinh khí nhỉ?
- Vâng. Ba nhóm sinh hoạt đang có buổi gặp mặt cùng lúc hôm nay. Có tất cả năm nhóm. Trung tâm này nổi tiếng về các hoạt động văn hóa, và đa số người già đến đây đều đặc biệt sáng trí và có học thức. Thật ra nhiều cụ bà là sinh viên đại học đấy.
- Chị nghĩ bố chồng tôi nên tham gia nhóm nào? Ông ấy không có mối quan tâm hay sở thích cụ thể nào cả.
- Tôi cho là ông sẽ tự chọn bạn cho mình trong lúc đi một vòng quanh Trung tâm. Hãy dẫn ông đến đây khi nào thuận tiện cho chị. Có một phòng tắm công cộng ở đằng kia mà chị có thể muốn xem qua. Hiện các cụ bà đang ở trong đấy. Họ được phép tắm trong khoảng giữa hai giờ đến bốn giờ, nhưng tôi chưa bao giờ có thể mời bọn họ ra ngoài trước năm giờ được. Trong ấy rất rộng rãi. Xin mời chị vào.
Akiko mở cửa, nhìn chăm chú bên trong và thấy căn phòng đầy những cụ bà vẫn còn vẻ hấp dẫn hình thể. Các cụ thay phiên kỳ lưng cho nhau trong lúc họ trò chuyện, ra vẻ như họ đang ở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Các căn phòng kiểu Nhật còn đẹp đẽ và rộng lớn hơn nhiều so với ở Trung tâm Umezato. Có hai căn phòng mười lăm chiếu liền kề. Hai nhóm cụ ông đang chơi cờ vây trong một phòng có một hốc tường được trang trí, và Akiko đứng lắng nghe tiếng cành cạch của các hạt cơ vây trong một lúc. Một cụ ông khoanh tay và rơi vào sự yên lặng trầm ngâm.
- Chị có tin rằng ông ấy đã chín mươi tuổi không? Ông đến đây mỗi ngày và tìm đối thủ để chơi cùng. Tâm trí của ông vẫn sắc bén phi thường, còn giọng ông trong và rõ ràng.
Cái đầu hói nhìn như của một con bạch tuộc, ông cụ có vẻ mặt ôn hòa. Có một tiếng cạch lớn khi ông đặt một hạt cờ trắng lên bàn cờ. Đối thủ của ông, người có vẻ trẻ hơn rất nhiều, đột nhiên rên rỉ vì mình đã thua trận.
Akiko để lại tên và địa chỉ của chị cho người chăm sóc. Chị cũng đề cập việc chị có một công việc và rằng, dù chị có thể cùng ông đến Trung tâm vào các buổi sáng, chị sẽ nhờ con trai đến đón ông khi cậu từ trường và nhà. Sau đó, bằng cung cách khiêm nhường, chị nhờ người phụ nữ trông nom ông Shigezō từ thứ hai tới. Người phụ nữ có vẻ khá ngạc nhiên. Sau khi hẹn chị đến lần sau, cô ấy lặp lại những lời của người phụ nữ tại Trung tâm Umezato.
- Rất hiếm khi có một người như chị đến đây. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc tôi bắt đầu làm việc với các cụ, có một người con dâu đến giới thiệu về mình và tham quan Trung tâm. Chúng tôi liên lạc với gia đình khi có chuyện, nhưng chỉ một số ít người con dâu đã cám ơn chúng tôi.
- Tôi sẽ rất vui khi biết rằng bố chồng sẽ dành thời gian tại một nơi như thế này. Tôi không muốn để ông ở nhà một mình.
- Chị nên tận dụng triệt để các cơ sở vật chất ở đây. Chúng được phép dùng cả vào các ngày chủ nhật. Nhưng nhiều hội viên bị yêu cầu trông nhà vào chủ nhật, nên không có ai đến cả. Các gia đình rõ ràng đang lợi dụng các thành viên cao tuổi.
- Chị còn rất trẻ nhưng lại làm một công việc đầy trách nhiệm như vậy. Akiko nói, lòng thật sự nghĩ như vậy.
- Làm việc với người già cũng giống như đi học trường đời vậy. Có nhiều cụ ông và cụ bà thông tuệ tại đây đã dạy tôi nhiều điều. Khi mới đến đây, có nhiều mụn nhọt nổi đầy trên mặt tôi. Một cụ bà thúc giục tôi ăn cháo lúa mạch. Bà thậm chí còn cho tôi một ít lúa mạch và dạy tôi cách nấu cháo. Món đó đã giúp làm sạch da tôi, người phụ nữ trẻ mỉm cười nói.
- Lúa mạch có thể giúp việc đó à? Tôi không thể không để ý đến làn da đẹp của chị.
- Nhiều người đã nói với tôi như vậy. Ở quê nhà, chúng tôi đều ăn cháo lúa mạch cho bữa sáng. Tôi đã học được rất nhiều điều chỉ bằng việc ở đây. Một lần khi tôi bị cảm lạnh…
Đột nhiên, ông cụ chín mươi tuổi ngồi trước bàn cờ vây trở nên cứng đờ; ngay sau đó, ông ngã về phía trước, mặt ông chà lên các hạt cờ đen và trắng. Người phụ nữ trẻ lao vào trong phòng, bỏ lại Akiko bên ngoài hành lang.
- Ông Suzuki!
Cô đỡ ông cụ dậy và đặt ông nằm xuống chiếu tatami. Người ông cụ vẫn rũ ra và bất động. Akiko quá kinh ngạc để cử động. Tuy nhiên, tất cả người già xung quanh chị đều đứng dậy. Người phụ nữ trẻ chạy vào trong văn phòng, quay số trên điện thoại và gọi một chiếc xe cứu thương. Akiko hoàn toàn bị lãng quên khi người phụ nữ gọi cho gia đình của ông cụ và kể cho họ chuyện gì đã xảy ra. Cô yêu cầu một ai đó nên đến Trung tâm ngay lập tức. Không hề có một biểu hiện hoảng loạn nào trong giọng của cô.
Nhóm người đang tập kịch Noh đột ngột dừng lại. Họ len lỏi vào trong phòng để xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó tập trung bên ngoài hành lang và bắt đầu thì thầm với nhau.
Đối thủ của ông cụ dường như đang bị sốc. Ông quan sát người chăm sóc cảm nhận mạch của ông cụ. Rồi ông lắp bắp:
- Thật khiếp quá! Ông Suzuki luôn bắt đầu một bài giảng dài tại cuối mỗi trận đấu. Hôm nay ông ấy im lặng bất thường và tôi thắc mắc liệu có vấn đề gì không. Ông ấy đáng ra nên nói tôi là ông ấy không cảm thấy khỏe. Chúng tôi có thể nghỉ một lúc. Ông ấy thật sự đã làm tôi giật mình khi ngã chúi người như thế. Ông có đau không, ông Suzuki? Mạch ông ấy thế nào? Ông nói, nhìn chăm chú gương mặt người phụ nữ trẻ.
Xe cứu thương đến cùng tiếng còi hú inh ỏi. Một bác sĩ trẻ trong bộ đồng phục trắng lao vào trong phòng. Anh đặt ống nghe lên ngực ông cụ và nhìn vào đồng tử của ông, sau đó anh ngồi xuống trong tư thế trang nghiêm của người Nhật và cúi đầu thấp.
- Ông ấy mất rồi.
Xem lời tuyên bố này như một tín hiệu, những người già ngồi xuống sàn và chấp hai tay lại cầu nguyện. Quá xúc động, Akiko ngồi xuống bên ngoài hành lang và cũng chấp hai tay lại. Ông cụ hoàn toàn là một người lạ, nhưng bằng sự đưa đẩy của số phận, chị đã có mặt lúc ông trút hơi thở cuối cùng. Dẫn đường bởi các thành viên trong gia đình ông vừa mới đến, di thể ông cụ được đưa ra khỏi Trung tâm trên một chiếc cáng. Không ai rơi một giọt nước mắt.
- Ông ấy thật may mắn khi không bị đau ốm một ngày nào trong những năm qua và đã chết mà không chịu đựng cơn đau nào.
- Nghĩ mà xem, ông ấy ngã ra chết sau khi chơi môn cờ ông yêu thích!
- Và ông đã thắng ván đấu đúng không? Chắc ông ấy chẳng còn gì nuối tiếc cả.
- Ông ấy thật đáng ghen tị.
- Tôi cũng muốn được chết như vậy.
- Ông không nên nói về chết chóc. Dù sao ông cũng trẻ hơn ông ấy những hai mươi tuổi.
- Nhưng cuộc sống quá vô thường. Ai mà biết, ngày mai có khi đến lượt tôi. Tôi sẽ không phiền lòng nếu chết sau khi thắng một ván cờ vây.
Không có dấu hiệu của đau buồn hay tiếc thương trong đoạn hội thoại mà Akiko nghe được. Mọi người già đều bình thản thể hiện quan điểm về cái chết vừa xảy ra - họ thậm chí ghen tị với ông cụ đã qua đời. Một cụ bà vừa đi ra khỏi phòng tắm bị hoang mang bởi sự nhốn nháo.
- Chuyện gì vậy? Bà hỏi.
- Ông Suzuki vừa mới chết.
- Nhưng tôi tưởng ông ấy đang chơi cờ vây trong phòng kia.
- Đúng vậy, nhưng ông ấy bị đột quỵ ngay lúc ván cờ kết thúc. Khi xe cứu thương đến, ông ấy đã qua đời.
- Ông ấy bao nhiêu tuổi rồi.
- Chín mươi.
- Một người sống lâu như vậy sẽ chẳng hối tiếc gì. Ông ấy thật may mắn khi chưa bao giờ bị đau ốm gì.
Akiko nhận ra đã đến lúc chị nên về. Chị và người chăm sóc là những người trẻ duy nhất tại Trung tâm, và Akiko cảm thấy xấu hổ về việc không giúp ích được gì trong trường hợp khẩn cấp vừa rồi. Cho đến tận lúc đấy chị tin rằng các trung tâm cho người cao tuổi không được quản lý bởi bất kỳ quy luật nào, nhưng trong khi mang giày, chị liếc nhìn lên và thấy một bản nội quy viết tay dán trên tường cho mọi hội viên. Akiko đọc qua nó theo từng dòng, mắt của chị dừng lại tại một yêu cầu cụ thể.
“Tư cách hội viên của Trung tâm Người cao tuổi này được cấp cho mọi người già khỏe mạnh về trí óc và cơ thể. Mỗi thành viên nên cố gắng hết sức để không làm phiền đến các thành viên khác.”
Các câu chữ bám lấy tâm trí Akiko khi chị bước ra ngoài tòa nhà và đi xuống con dốc bê tông. Ông cụ vừa chết là một hình mẫu lý tưởng của một người già khỏe về tâm trí lẫn thể chất. Nhưng ông Shigezō thì sao? Bác sĩ đã kết luận sức khỏe ông bình thường, nhưng Akiko biết tình trạng tâm lý của ông không đáp ứng tiêu chuẩn của Trung tâm. Sự nhận thức này khiến chị hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Bằng chính mắt mình, chị đã thấy một ông cụ chín mươi tuổi chơi cờ vây. Ông đã có nhiều bạn, đã tận hưởng nhiều thú vui trong cuộc sống, và đã không bị lú lẫn. Từ trước đến nay, việc mà ông Shigezō làm chỉ là phàn nàn và nuông chiều bản thân quá mức. Chưa bao giờ ông trở nên hứng thú với một sở thích. Nói cách khác, ông đã sống quá lâu mà không tìm được một thú vui nào trong đời. Ông đã sống kiểu gì trong những năm qua? Ông đã không quan tâm ai cả, thậm chí con trai hay vợ ông. Ông đã ngược đãi con dâu và chưa bao giờ thể hiện tình cảm đối với cháu trai. Phải chăng ông đã trở nên lú lẫn bởi vì ông đã lo lắng không ngừng về cái dạ dày yếu ớt? Giờ đây vào mỗi đêm, ông la toáng lên rằng một tên trộm đã đột nhập vào nhà và nằng nặc đòi chị gọi cảnh sát. Hành vi kỳ lạ này có bất cứ ý nghĩa đặc biệt nào không? Tại sao ông Shigezō nghĩ một tên trộm đang lẻn vào trong nhà khi chẳng có gì đáng giá ở đó?
Trận tuyết rơi đêm hôm trước đã tan nhanh hơn Akiko tưởng, và đoạn giữa các con đường đã trở thành những vũng lầy bẩn thỉu. Dù thời tiết có ấm hơn trong ngày, gió đã trở nên lạnh buốt trong khi Akiko đang tham quan Trung tâm Matsunoki. Mặc dù đã rời nhà với ý định tích trữ thực phẩm, toàn bộ những món chị mua tại chợ chỉ đủ cho bữa tối hôm đó và các bữa ăn vào hôm sau. Satoshi sẽ nói gì khi chị kể lại việc chị đã thấy một ông cụ chết ngay trước mắt chị? Akiko không chắc chị có nên mô tả những chuyện chị đã chứng kiến. Ông Shigezō còn năm năm nữa là sang tuổi chín mươi, và năm năm trong trường hợp của ông sẽ dường như dài vô tận. Nếu các sự việc của đêm trước lập lại hàng đêm, chị sẽ chết vì kiệt sức trong vòng một hoặc hai năm nữa. Akiko nhớ là đã nghe về một thí nghiệm trên chuột: một con được cho ăn đầy đủ nhưng không được phép ngủ, con còn lại đã cho phép ngủ nhưng phải nhịn đói. Con chuột không được ngủ một chút nào chết ngay lập tức. Akiko tin rằng rằng nếu tình huống này không thay đổi, chị sẽ chết trước ông Shigezō.
Cổng trước đã bị để mở. Akiko, người không thể chịu đựng được sự bất cẩn như vậy, bước nhanh đến trước cửa.
- Satoshi! Con phải cẩn thận hơn chứ con ơi! Đừng bao giờ để cổng mở nữa nhé, chị to tiếng nói.
Không có bóng dáng của Satoshi hay ông Shigezō ở trong phòng. Chợt cảm thấy bất an, Akiko lần lượt gọi to tên của họ. Chị nhìn lên lầu, sau đó kiểm tra toilet dưới lầu. Tiếp theo chị chạy qua nhà bên, nhưng cả hai đều không thấy đâu.
Akiko đặt túi đồ xuống sàn. Không biết phải làm gì, chị đi ra ngoài, bước xung quanh nhà chính và căn nhà nhỏ rồi thậm chí nhìn chằm chằm bên dưới hai căn nhà. Chị kiểm tra toilet trong nhà bên, rồi đi thẳng trở lại nhà chính và nhìn vào nhà tắm. Không có gì có vẻ bất thường. Cổng đã bị để mở, cho nên họ có thể đã phóng ra khỏi nhà. Có lẽ ông Shigezō đã bị đột quỵ và Satoshi đã gọi xe cứu thương.
Trong tâm trí Akiko hiện về sống động cảnh mà chị vừa chứng kiến tại Trung tâm. Điều tương tự có thể đã xảy ra ở đây. Nếu ông Shigezō đã bị đột quỵ, ông sẽ được chở đến đâu? Di thể của ông cụ chín mươi tuổi đã được đem về nhà, nhưng ông Shigezō không ở đây. Vậy ông hẳn đã sống sót qua cơn nguy kịch. Hay ông đã được đưa đến một bệnh viện nào đó? Chắc hẳn hàng xóm sẽ nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương. Ngay khi Akiko định đến nhà của gia đình Kihara, điện thoại reo vang.
- Alo.
- Mẹ, con đây. Con đã cố để liên lạc với mẹ đấy.
- Con gọi từ đâu vậy? Ông thế nào?
- Tụi con đã đi bộ không ngừng hơn một tiếng rồi. Hiện tại tụi con đang trên đại lộ Ōme. Ít phút trước tụi con đã băng qua cầu vượt tại Ogikubo. Mẹ sẽ tìm thấy tụi con bên trái của mẹ nếu mẹ đi đường này. Hãy bắt taxi để đi tìm tụi con nhé.
- Con nhắc lại chỉ dẫn được không con ơi?
- Ông đang dùng hết tốc lực đi bộ về phía trước. Ông không chịu quay lại. Nhanh lên mẹ. Nhớ đem theo tiền nhé. Tụi con đi hơi quá cầu vượt Ogikubo rồi. Mẹ sẽ nhìn thấy tụi con bên tay trái của mẹ.
- Chờ đã, Satoshi.
- Không được mẹ ơi. Ông vẫn đang đi. Con phải đuổi theo ông, con cúp máy đây. Như con đã nói, tụi con trên đại lộ Ōme. Hãy đi tìm bằng xe taxi. Tụi con ở bên trái của mẹ.
Satoshi cúp máy, để lại Akiko sững sờ. Nhưng giờ không phải lúc cho chị đứng đấy thắc mắc. Chị chụp lấy ví, chạy ra khỏi nhà và một lúc sau, đã có mặt ở đại lộ Ōme. Xe cộ chạy như mắc cửi trên đường chính vào giờ tan tầm. Chị nhận ra phải tốn một lúc để có thể gọi được taxi. Ngày càng bị kích động, chị nhanh chân đi theo hướng Ogikubo, liên tục quay đầu lại hy vọng sẽ thấy một chiếc taxi đi ngang qua. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông Shigezō đi vào đường hẻm trước khi chị đến đấy? Cứ khi nào thấy bóng dáng của một chiếc taxi, Akiko dừng lại, gọi to và vẫy tay điên cuồng. Nhưng toàn bộ taxi đều có người và phóng qua chị. Chị im lặng cầu nguyện một chiếc xe cảnh sát tuần tra sẽ xuất hiện. Một lượng lớn xe taxi còn trống chỗ đang chạy hướng ngược lại, nhưng chị không thể gọi họ từ phía bên đường của chị. Chị nghiêm túc cân nhắc việc băng qua phía bên kia, nhưng đắn đo lỡ như có một chiếc taxi chạy đến trong lúc chị làm như vậy.
Sau cùng Akiko cũng bắt được một chiếc taxi gần Ủy ban phường Suginami.
- Đi đâu? Tài xế hỏi.
- Làm ơn lái theo hướng này. Tôi đang tìm một ông cụ đi bộ dọc bên phía tay trái của đường này. Ông bỏ chạy khỏi nhà và ông đang ở đâu đó phía bên kia cầu vượt.
Tài xế taxi không nói gì trong khi ồn ào đóng cửa tự động và đạp lên chân ga. Akiko tự hỏi anh ta đã hiểu chỉ dẫn của chị hay chưa. Sao anh ta có thể im lặng sau khi được nghe kể về một ông cụ bỏ nhà đi cơ chứ?
Khi chiếc taxi xi đi qua cầu vượt và hướng thẳng đến các con đường đông đúc của Ogikubo, Akiko nói:
- Anh làm ơn đi chậm một chút được không?
Tài xế hoặc là không nghe được lời chị nói hoặc giả vờ không nghe thấy, anh ta vẫn giữ sự im lặng khó chịu. Akiko căm ghét nhìn chằm chằm vào đôi vai chắc nịch của anh ta. Chị nhận ra đây không phải lúc nói lên cảm xúc của mình, vì việc khẩn thiết bây giờ là nhanh chóng tìm ra ông Shigezō và Satoshi. Nhìn ra ngoài cửa sổ bên tay trái và quét mắt qua dòng người đông đúc trên đường, chị trở nên lo lắng hơn. Làm sao chị có thể tìm thấy ông Shigezō trong đám đông này?
- Làm ơn cho xe chạy gần lề đường. Bố chồng tôi có lẽ đang ở đâu đó quanh đây. Làm ơn chậm lại.
Tài xế vẫn im lặng và không có biểu hiện nào là đang làm theo yêu cầu của chị. Akiko sôi sục căm phẫn, nhưng chị không thể ngoảnh mặt khỏi cửa sổ dù chỉ một giây.
Sau khi họ đã bỏ lại quận mua sắm nhộn nhịp phía sau, Akiko để ý có ít người đi bộ hơn và sự khó chịu của chị tăng lên. Chị đã đi dọc theo đại lộ Ōme như Satoshi đã nói, nhưng trước đây chị chưa từng đến khu vực này của Tokyo, cảnh vật đều quá ư lạ lẫm. Chị cảm thấy cực kỳ không thoải mái mỗi lúc chị hỏi tài xế họ đang ở đâu và anh ta không trả lời; hơn thế, cơn giận của chị cứ dồn nén khi mỗi phút trôi qua. Chị chú ý thấy đồng hồ tính cước đang chỉ 420 yên và nhận ra chiếc taxi đã đi một đoạn dài hơn rất nhiều khoảng cách giữa Umezato và Shinjuku.
- Ông ấy kia rồi! Xin hãy dừng tại góc đường phía trước. Đó là người tôi đang tìm!
Akiko quá kích động khi nhận ra ông Shigezō, người đang đi bộ thẳng về phía trước, và Satoshi, đang chạy phía sau ông, đến nỗi chị nhấp nhổm không yên trong chiếc taxi và gần như hét vào tài xế. Chiếc taxi vượt qua ông Shigezō và phanh kít lại. Không thể chờ cho cửa mở, Akiko chạy vội ra khỏi chiếc xe.
- Ông ơi!
Akiko chồm người về phía trước của ông Shigezō, cho rằng ông sẽ dừng lại ngay khi chị gọi ông. Thế nhưng ông dùng một lực mạnh hất chị sang một bên khiến chị ngã ra đất. Chị nhận ra thật chẳng dễ dàng gì để ngăn ông cụ lại.
- Ông ơi! Là con đây.
Chị la lên, thô bạo ôm lấy ông. Ông Shigezō giãy nãy, rồi bỗng nhận ra người con dâu và dần im lặng. Với vẻ mặt kỳ lạ, ông dừng lại trên đường, dường như đang ở trong cơn mê, nhìn chằm chằm Akiko. Sau đó ông nhìn qua cháu trai mình.
- Ông ơi, chúng ta về nhà nào.
Họ leo lên chiếc taxi đang đỗ chờ ở lề đường. Không nói một lời, tài xế quay xe và đi ngược về Umezato. Akiko ấn tượng trước nỗ lực không mở miệng với khách của anh ta. Chị nghĩ, lái taxi có thể là công việc của anh, nhưng ít nhất anh ta nên nói một lời cảm thông tại một thời điểm như hiện tại chứ. Ông Shigezō đã đi bộ suốt từ Kōenji. Đây chẳng phải một kỳ tích đáng kinh ngạc sao? Akiko và Satoshi ngồi ở phía sau rồi kẹp chặt ông Shigezō ở giữa họ và không nói một lời trong một lúc lâu. Satoshi đang thở dốc hơn ông Shigezō.
- Hai người đi xa thật đấy, Satoshi. Trên điện thoại, con nói hai người ở chỗ nào đó bên kia cầu vượt, nên mẹ đã thận trọng tìm hai người sau khi đến Ogikubo. Mẹ đã bắt đầu nghĩ là đã chạy vượt qua hai người rồi chứ.
- Trời ơi con đã nói rồi mà! Con không biết chính xác tụi con đang ở đâu lúc con gọi mẹ, nhưng con thật sự nghĩ tụi con đã ở bên ngoài ranh giới thành phố. Mẹ đã đón tụi con ở phường Nerima. Con nghĩ con đã thấy một biển ghi Sekimachi. Phải vậy không ạ?
Tài xế taxi không trả lời, nên Akiko nhanh chóng nói:
- Thì ra đó là phường Nerima! Mẹ đã nghĩ chúng ta đã đến Tama rồi. Tokyo thật là một thành phố khổng lồ! Ồ, nhưng mẹ mừng đã tìm thấy hai người. Ông đã bị cái gì nhập mà lại bỏ chạy khỏi nhà vậy?
- Ông đột nhiên bắt đầu hét lên là có một tên trộm trong nhà. Ông đã ở gần cửa vào, run rẩy vì sợ. Con đã cố trấn an ông, nhưng ông sợ hãi quá nên con đã để ông ở đó. Sau đó con nghe có tiếng động, và khi con nhìn, ông đang mang giày vào. Điều tiếp theo mà con biết là con đang chạy ra khỏi nhà. Con nhớ chuyện đã xảy ra với cô Kyōko, nên con mang theo ba mươi yên trong túi trước khi chạy theo ông. Con đã gọi cho mẹ ít nhất mười lăm lần. Con còn định gọi cả cấp cứu.
- Mẹ vô cùng xin lỗi con trai. Một ông cụ đã chết trong khi mẹ ở Trung tâm, cho nên mẹ đã về nhà trễ.
Khi taxi rẽ phải vào đường phụ, Akiko rướn người về phía trước và nói chỉ dẫn cụ thể cho tài xế làm thế nào để đến nhà họ. Cả ba ra khỏi taxi sau khi Akiko trả tiền cước hơn một ngàn yên, và chiếc taxi phóng đi, để lại một làn khói.
- Đồ khó ưa! Satoshi tức giận nói.
Akiko hiểu được sự ghét bỏ của cậu đối với tên tài xế taxi. Khi tên tài xế cáu kỉnh đó quá già để mà lái được taxi, chị tự nói với chính mình, hắn ta sẽ trở nên lú lẫn. Những ngày gần đây, mỗi khi Akiko muốn rủa ai đó đã xúc phạm chị, chị sẽ tiên đoán cho người đó một tương lai thảm hại tương tự ông Shigezō. Tên tài xế taxi không “khỏe mạnh về trí óc và cơ thể” - anh ta sẽ không bao giờ đủ tư cách để trở thành hội viên của một nhóm người cao tuổi!
Lúc họ vào nhà, chị nói: “Con hẳn phải đói lắm, Satoshi,” dự định sẽ thưởng cho con trai vì cố gắng của cậu. Ông Shigezō lại là người trả lời.
- Vâng, bố đói. Bố muốn ăn.
Satoshi đổ nhào về phía trước, bắt chước trò hề của một diễn viên hài mà cậu đã xem trên tivi. Nếu một chàng trai như Satoshi cảm thấy kiệt sức, Akiko có thể mường tượng ông Shigezō hẳn phải mệt thế nào sau khi đã đi một đoạn đường dài như vậy. Nhưng ông thẳng lưng ngồi đó, như thể đã không có gì bất thường xảy ra. Đoán chắc rằng ông sẽ ngủ thẳng giấc đêm nay, Akiko nghĩ trong khi chị thả cá đông lạnh vào một chiếc nồi và bật bếp bên dưới. Chị cũng cảm thấy bị vắt kiệt sức. Chị quyết định chuẩn bị một món thịt cho chị và con trai mà không chờ chồng chị về. Tại thời điểm đó, chị tự hỏi tương lai còn dành sẵn những gì cho gia đình chị. Sàn nhà dường như đang rung lắc bên dưới chân chị lúc chị vươn tay lấy ba viên vitamin từ một cái lọ trên kệ và nuốt chúng mà không cần một ly nước.