Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
áng hôm sau Frankie và Sinead cùng đón xe buýt đến trường.
“Phờ cả người!” Sinead thở dài. Cô hầu như không thể mở mắt ra được khi xe buýt lắc lư rẽ vào khúc cua và thắng lại để tránh xe cộ.
“Em cũng thế, ngủ được có ba tiếng,” Frankie ngáp dài.
“Lee sốt sắng quá nhỉ?”
“Ừ.”
“Chứ còn gì!” Sinead khăng khăng. “Phải thân thiết với mày thế nào anh chàng mới chịu lê ra khỏi giường và đến đón Kim vào giờ ấy chứ.”
“Đấy là chị không nghe hắn càu nhàu vì bị dựng dậy giữa đêm đấy thôi,” Frankie cãi. “Suốt đường về nhà, hắn cứ cằn nhằn là bị mất ngủ với lại phải dọn dẹp căn phòng ấy.”
“Ô hay, chứ mày đến đường Nugent làm gì?”
“Thì, để giúp dọn phòng,” Frankie cố ra vẻ nghiêm túc. “Chị muốn ám chỉ gì đây?”
“ Moi [1]?” Sinead bỡn cợt.
“Chứ còn ai vào đây! Em chẳng có động cơ thầm kín nào như chị nghĩ đâu.”
“Một xíu xiu cũng không?”
“Không hề!” Frankie tự nhủ sẽ không để bị mắc lỡm Sinead. Cô dẹp cái đề tài về Lee sang một bên, “Chị thấy vụ Marina ‘xử’ Kim thế nào?”
Sinead hít một hơi thật sâu, “Hai đội quân tóc dài đang trên bờ vực chiến tranh. Một cuộc chiến suýt xảy ra ngay trước mũi bọn mình.”
“Em cũng sững sờ luôn. Ai ngờ Marina lại khí phách như thế cơ chứ,” Frankie nói, nhìn qua cửa sổ xe ra ngoài đường phố ẩm ướt, tự hỏi liệu mình có gan đối đầu với Kim như Marina đã làm hay không.
“Lúc đến nhà Lee, Kim thế nào?”
“Im lặng. Rõ ràng là chẳng muốn mở miệng.”
“Không nói gì hết à?”
“Về bố Marina á? Không, chẳng ò e tiếng nào,” Frankie suy luận rằng người phụ nữ đó đã bị sốc tột độ nên chỉ muốn cuộn mình vào túi ngủ và mặc cho mọi sự trôi đi.
Sinead lắc đầu không tin nổi, “Chả hiểu chị ta nghĩ gì mà lại vác mặt đến tận chỗ con gái người ta thế không biết?” Cô mường tượng ra cái vòng xoáy cảm xúc của tình yêu, ghen tuông và sợ hãi mà Kim và ông Martin đang bị cuốn vào, rồi lại tự trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, “Chị ta tuyệt vọng, tao đoán vậy.”
“Đừng có hỏi em. Với em, tóm tắt ngắn gọn là chị ta không nên làm thế.”
Thấy xe buýt đã đến trạm, Frankie đứng lên, len qua những hành khách đang đứng, tiến về phía cửa xuống. “Cứ xem chị ta đã gây ra chuyện gì cho Marina thì biết,” cô nói thêm, liếc lại canh chừng xem Sinead có giữ nổi tập hồ sơ đựng hình trong lúc chen lấn không.
Cả hai nhảy xuống vỉa hè và chạy thục mạng tới cổng trường để tránh cơn mưa bất chợt. Sinead lấy ống tay áo jacket lau lau những giọt nước bắn vào tập hồ sơ. “Những lúc áp lực, người ta trở nên quái dị thật,” cô nói tiếp. “Lý lẽ bay tuột khỏi cửa sổ.”
“Này, đừng có nói là chị bắt đầu tội nghiệp cho Kim Cosgrove đấy,” Frankie nói, đẩy mình qua cánh cửa xoay và rầm rập bước dọc tiền sảnh, vượt lên trước Sinead. “Chị ta đã trưởng thành. Chị ta phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.”
Sinead tăng tốc để bắt kịp Frankie, “Chị ta không thuộc loại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đâu.” Rõ ràng Kim không phải loại phụ nữ cổ áo khoét sâu, tóc nhuộm, da rám nắng quanh năm.
Frankie dừng phắt lại. Cô đã mệt rũ rồi, chẳng hơi sức đâu mà để ý đến mấy cái tiểu tiết vớ vẩn ấy nữa. Cô chỉ quan tâm đến Marina và tác động của vụ việc đối với bạn mình. “Thôi đi được không?” cô gắt Sinead.
Sinead gật đầu, “Ờ, xin lỗi.” Hai người bước tiếp về phía văn phòng của cô Claudia. “Nhưng Frankie này, thú nhận đi,” Sinead giở lại “bài” cũ. “Lee đã cố lăng xăng và rủ mày ở lại qua đêm đúng không?”
“Không!”
“Có!”
“Đã bảo không là không!” Frankie và Lee đã dọn dẹp các thứ, Kim nằm vật xuống ngay tắp lự, Lee mời Frankie uống gì đó, cô từ chối và đi thẳng về nhà. Hết chuyện.
Có một tờ giấy ghim trên cửa văn phòng cô Claudia: “Thứ Hai - làm việc cả ngày trong Gian Triển Lãm số 2. Chỉ tiếp những trường hợp khẩn cấp.”
“Trường hợp của bọn mình có khẩn cấp không?” Sinead hỏi Frankie. Giáo viên hướng dẫn chế tác nữ trang nóng nảy này thường khiến Sinead sợ đến tụt cả quần. “Hay mình cứ để tập hồ sơ trong phòng cô?”
“Không được,” Frankie quyết định. “Mình cần cô Claudia nói OK với những tấm hình mà bọn mình đã chọn.”
Thế là cả hai trở lại cầu thang, lần theo mùi màu vẽ tươi rói, tiến vào một căn phòng rộng thênh thang, cao vọi, nơi các sinh viên năm nhất sẽ trưng bày tác phẩm của mình. Mấy ông công nhân đang đứng trên thang xếp, những tờ giấy màu nằm rải rác dưới sàn nhà, những bình phong màu trắng dựng sát vào tường, những bệ tượng choán cả lối đi, và đằng xa, cô Claudia đang tất bật chỉ đạo.
“Chúng ta cần hai tấm bình phong ở hai đầu phòng!” cô ra lệnh. “Tôi đã vẽ những lằn phấn dưới sàn làm mốc rồi đấy. Không, không phải cái đó. Dấu này này!”
Hai sinh viên năm hai là những nạn nhân phải đi khiêng bình phong. Họ từ từ khiêng về và đặt từng tấm vào vị trí.
“Bọn mình trở lại sau đi,” Sinead đề nghị. Đến giây phút này thì sự tự tin của cô đã bay đâu mất tiêu.
“Chờ một tí đi,” Frankie bảo, mặc dù cũng đang bủn rủn tay chân. Ngộ nhỡ cô Claudia chán ngấy những gì hai người đã làm và bắt cả hai từ bỏ dự án thì sao? Ừ thì Travis đã chụp rất xuất sắc, nhưng như thế cũng chưa đủ chắc chắn là nghệ thuật vẽ trên cơ thể của Sinead và nữ trang của Frankie sẽ trót lọt qua “cửa khẩu”.
Bên kia căn phòng, giáo viên hướng dẫn biến mất đằng sau một tấm phông cao.
“Nhưng mà giờ cô ấy đang bận,” Sinead quả quyết, ôm chặt tập hồ sơ vào người.
Lớ ngớ một hồi ở ngưỡng cửa, đến khi cả hai đang định quay đầu chuồn gấp thì thầy Tristan Fox xồng xộc từ đằng sau xông tới, cuốn bừa hai cô gái vào trong phòng. “Tai họa!” thầy hét ầm lên. “Khủng hoảng trầm trọng! Cô Claudia? Có ai thấy cô Claudia đâu không?”
“Đằng kia kìa thầy,” một thợ sơn trên thang xếp hất đầu về hướng cô giáo hướng dẫn môn thiết kế nữ trang vừa đi khuất.
Thầy Tristan tiếp tục bươn bả, “Cô Claudia, cô đã lập kế hoạch phân ô cho thứ Sáu chưa? Vừa có một tai nạn. Dừng tất cả lại đi!”
Khi cô Claudia ló ra khỏi tấm phông với bìa kẹp hồ sơ trong tay, Frankie và Sinead nán lại lắng nghe.
“Tai nạn gì hả thầy?” cô Claudia hỏi, vẻ ngờ vực pha lẫn nét trang nghiêm.
“Một sinh viên, Katrine...”
“Walker?” Sinead nhắc thầy.
“Ờ đúng, Katrine Walker bị gãy xương phải nằm viện. Cô ấy đã đi leo núi hồi cuối tuần và bị ngã xuống từ độ cao năm mét.”
“Trời ơi!” cô Claudia thốt lên. “Đáng ra sáng nay Katrine phải ở trường mà làm nốt bài triển lãm của mình chứ. Còn rất nhiều việc phải làm cơ mà.”
“Chính xác,” thầy Tristan để cho cô Claudia “thấm nhuần” tác động của cái tin mình vừa loan báo. “Cô sinh viên ngờ nghệch đó suy nghĩ kiểu gì không biết, ai lại đi leo vách đá vào ngay cuối tuần trước cuộc triển lãm bao giờ!”
Frankie nghiêng người qua thì thầm với Sinead, “Vậy là không được cảm thông chút nào rồi!”
“Không một tí ti,” Sinead lẩm nhẩm.
Ở chính giữa phòng, cô Claudia và thầy Tristan đang đánh giá tình hình. “Chúng ta có nên dời vị trí trưng bày của Katrine tới một góc khuất hơn không, phòng trường hợp sản phẩm triển lãm của trò ấy chưa sẵn sàng?” cô Claudia hỏi.
“Chính vì thế tôi mới cần bản kế hoạch phân ô,” thầy Tristan giải thích, phong thái lịch thiệp và kẻ cả cố hữu ở thầy đã biến đâu mất. Đây đúng là cuộc khủng hoảng trầm trọng đối với thầy trưởng khoa. “Nếu phải dời gian của Katrine khỏi chỗ gần lối vào này thì cho ai thế vào đó bây giờ?”
“Phải là ai đó thật giỏi,” cô Claudia lầm bầm. “Thế này, tôi nghĩ chúng ta sẽ tính đến việc dời chỗ chừng nào chắc chắn về chấn thương và biết rõ bài triển lãm của Katrine đã xong tới đâu. Nếu chuyển ngay lúc này thì sẽ rối tung rối mù lên mất.”
Thầy Tristan bất đắc dĩ phải đồng ý, “Daisy Fenwick định sẽ đi thăm Katrine chiều nay. Nhưng chúng ta có thể chờ được bao lâu?”
“Tới sáng mai,” cô Claudia quyết định.
“Đang cái lúc dầu sôi lửa bỏng thế này!” Quay trở ra cửa, mãi đến giờ thầy Tristan mới nhận ra Sinead và Frankie. Thầy thở dài và lắc đầu, “Leo núi!” Thế rồi, lúc vụt qua hai cô, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu thầy. “Bạn của các em đâu rồi, Marina ấy?” thầy hỏi Sinead. “Bạn ấy có đến trường không?”
“Em không rõ,” Sinead sợ sệt đáp. Lần cuối cùng cô thấy Marina là đêm qua, sau khi Kim Cosgrove bị tống qua đường Nugent.
“Nếu có gặp Marina, bảo bạn ấy ghé văn phòng tôi nhé,” thầy Tristan nói trong một cơn mưa những cử động đầy bức bối của bàn tay. “Bảo với Marina, theo tình hình này thì rất có thể bạn ấy sẽ được nhận vị trí ‘mặt tiền’ trong cuộc triển lãm vào thứ Sáu tới đấy!”
“Hồ sơ!” Marina chỉ xấp hình của Sinead và Frankie rồi dẫn hai cô bạn lên lầu, tới văn phòng của cô Claudia.
Cả hai theo sau Marina, trông như những chú cừu đi vào lò mổ.
“Tâm trạng cô Claudia đang không vui!” Frankie nói thầm.
“Cô sẽ rỉa bọn mình ra thành từng mảnh và nuốt chửng!” Sinead dự đoán.
Cả hai bước đi, chắc mẩm rằng sẽ rớt đài và bị hất cẳng ra khỏi trường đại học.
Mẹ Daniella sẽ giết mình mất! Sinead nghĩ.
Lại nữa - Giấc mơ vàng đã tan! là suy nghĩ đau khổ của Frankie.
Mình đã làm liên lụy đến Frankie mất rồi, Sinead kết luận.
Bọn mình đã đẩy thử nghiệm đi quá xa. Bọn mình quá phá cách và tham vọng. Frankie chuẩn bị tinh thần nghe sự khước từ của giáo viên hướng dẫn.
“Đóng cửa lại đi,” cô Claudia ra lệnh. Cô nhận tập hồ sơ từ tay Sinead và đặt lên bàn. Cô mở ra và xem xét kỹ lưỡng tấm hình đầu tiên, chậm rãi úp ngược nó xuống rồi xem bức tiếp theo.
Cô ấy ghét chúng! Frankie nghĩ.
Thôi rồi, chúng chẳng hay hớm gì. Chấm hết!
Cô Claudia cúi đầu xuống nghiên cứu từng tấm hình. Cô rà ngón tay trỏ dọc theo những đường cong trên chiếc vòng cánh tay của Frankie và những hoa văn cầu kỳ trong hình vẽ trên cơ thể của Sinead.
Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều biến thành những giây phút im lặng. Frankie để ý đến những món đồ kỳ lạ trong phòng - bức tượng một người đàn ông đeo kính đang gãi đầu, được làm bằng đất sét thô, đặt trên kệ sách của cô Claudia, rõ ràng do một đứa trẻ nặn. Cô tự hỏi không biết ai đã làm bức tượng ấy. Sinead ngó đăm đăm vào phần đầu phía trên của cô Claudia, nhìn mái tóc đen, tém sát ra sau và đôi khuyên tai bằng vàng, dày dặn, điểm xuyết bởi những hột đá nhỏ li ti, quyến rũ.
Cuối cùng cô Claudia cũng khảo sát xong tất cả các tấm hình, ngẩng đầu lên nhìn Frankie và Sinead. “Được,” cô bảo.
Được? Sinead nhìn sững Frankie. Có nghe lầm không đây?
Được? Miệng Frankie há hốc.
“Được, các em cứ tiếp tục đi,” cô Claudia khẳng định, cài tập hồ sơ lại rồi đẩy về phía Frankie và Sinead. “Đem lồng khung vào và chuẩn bị treo trong gian triển lãm đi.”
“Cô có thích chúng không ạ?” Sinead dò hỏi
Cô có thích chúng không? Frankie cũng thầm hỏi lại.
Cô Claudia hơi nhướng lông mày lên một tẹo. “Nó không hợp gu tất cả mọi người,” cô trả lời. “Nhưng tôi thấy chúng cách tân và cực kỳ thú vị.”
Woa! Sinead chộp lấy tập hồ sơ.
“Cảm ơn cô!” Frankie thở dốc, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng. Lạy Chúa, lạy Chúa, cảm ơn cô!
Về nhà bằng tàu là quyết định của chính Marina chứ không phải của một ai khác.
“Em có chắc mình muốn vậy không?” Rob hỏi, đi bộ tiễn cô ra ga. “Em biết chuyện lần trước rồi đấy.”
“Em tin chắc mà,” cô cương quyết. “Bố vẫn còn ở nhà. Chắc là cả Tom nữa. Em cần tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.” Đích xác là tại sao gia đình mình lại tan rã.
“Nhắn tin cho anh khi về tới nhà nhé,” Rob bắt cô hứa.
Anh đứng ở đầu sân ga, vẫy tay khi cô bước lên tàu, chờ mãi cho đến khi tàu xình xịch rời khỏi ga.
Marina ngồi đối diện với một thương gia điển hình, sơ mi gài tay, tai gắn chặt vào điện thoại di động.
“Shirley này, lên lịch họp với Will Sutton chiều mai nhé, làm ơn... Ừ, Gary, tin tốt đó... chúng ta sẽ được cả thảy hai phẩy... phần trăm... Chào em, anh đang trên xe lửa...”
Cố làm lơ với cái giọng khó chịu và cố tránh bàn chân voi của lão thương gia dưới gầm bàn, Marina nhìn chăm chăm ra cửa sổ, chỉ thấy tâm trạng mình làm xấu đi những cánh đồng xanh mượt và những con ngựa đang thẩn thơ gặm cỏ. Muốn điên cái đầu, muốn-điên-cái-đầu lên được! hình như nhịp xe lửa nghiến trên đường ray đang lải nhải như vậy.
Marina mở một quyển sách ra, cố tập trung để đọc. Đáng ra mình nên ở lại trường làm cho xong dự án, cô tự nhủ. Mẹ sẽ lại điên tiết lên khi thấy mình hiện ra ở thềm nhà cho mà xem.
Rob nhắn tin và cô mở ra đọc. Anh yêu em xxxxxxx
Em cũng yêu anh xxxxxxxxxxxxxxxx - cô nhắn lại.
“Không, anh sẽ không tới trễ đâu,” cái lão ngồi đối diện với Marina hứa. “Anh có cuộc họp lúc hai rưỡi. Vậy nên anh sẽ về nhà trước bảy giờ. Anh yêu em, tạm biệt.”
Sao cuộc hành trình lại dài lê thê thế này nhỉ? Marina tự hỏi. Sao lông mũi cái lão nói điện thoại kia lại khiến mình sôi tiết lên vậy kìa? Lão không thể nhốt bàn chân lão lại được hay sao hả Trời?
“Trà đây? Cà phê đây?” bà bán hàng xe đẩy đi ngang qua.
Lão ta mua cà phê và một thanh Kit-Kat [2].
Muốn điên cái đầu, muốn điên cái đầu, muốn-điên-cái-đầu lên được.
Marina nhìn trơ trơ ra đằng trước suốt hai tiếng đồng hồ. Cô sẽ về tới nhà và sẽ không có một chiếc xe nào khác đậu trong ngõ cụt ngoài xe của bố và của mẹ. Mọi người ai nấy đều đã đi làm. Cây anh đào trong vườn trước nhà chắc đã nở bung hết cả. Cô phải dùng chìa khóa riêng mà mở cửa.
Mẹ sẽ đeo bộ mặt đá. Tom ở trong phòng xem tivi. Còn bố thì chắc chắn đang gói ghém đồ đạc.
Muốn-điên-cái-đầu lên được.
Tất cả chỉ vì một cô ả hăng hái cải cách tên là Kim, cái người đã chẳng làm được gì để gầy dựng nền y tế cho các nước thế giới thứ ba. Cái người mà tuổi tác gần với Marina hơn là với bố cô.
Marina cau mày, rồi nhắm mắt lại. Kim bao nhiêu tuổi? cô tự hỏi. Ba mươi, có lẽ. Chắc chừng đó.
Cô hình dung lại khoảnh khắc ban đầu khi mắt chạm phải người phụ nữ đã phá hoại cuộc sống gia đình mình. Kim vừa vùng thoát khỏi cú xốc nách của Frankie, và đúng lúc Sinead đứng dậy thì đụng mặt Marina ngay trong hành lang.
Tất nhiên rồi! Lúc ấy Marina đã vụt lóe lên trong chớp nhoáng. Đây chính là người phụ nữ kia! Thình lình tất cả mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ - việc bố bỏ mẹ, việc mẹ không thở phào nhẹ nhõm khi người ta tìm thấy bố, điều này có nghĩa là mẹ đã nghi ngờ vụ ngoại tình và bị dẫn dắt bởi nỗi ghen tuông khi hai người họ cùng biến mất ở châu Phi heo hút.
Mẹ thật đáng thương! lúc đó Marina đã nghĩ.
Và ngay tắp lự, cô đánh giá đối thủ - cao, hơi duyên dáng, nhưng cũng không có gì đặc biệt lắm. Bề ngoài trông Kim có vẻ cứng cỏi và tài giỏi, thuộc típ người sẽ gánh vác trách nhiệm trong những cơn khủng hoảng, thế nhưng lúc đứng trong nhà Marina, trông chị ta chẳng khác nào một kẻ bị tổn thương sâu sắc, một kẻ mà chắc hẳn cô sẽ thấy tội nghiệp, thương cảm nếu gặp trong một hoàn cảnh khác.
Đừng mềm yếu! Marina tự nhủ trong lúc bánh xe lửa khua lên rầm rập. Mà cũng đừng để ý đến cảm xúc của chị ta làm gì!
Cô đang trên đường về nhà để nói chuyện với bố trước khi ông phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời. Cô sẽ đứng về phía mẹ và sẽ tranh đấu vì gia đình.
Mẹ! Marina mường tượng mẹ đứng bên cạnh Kim Cosgrove. Một người rạch ròi, tự chủ, chính xác, tuổi trung niên; người kia năng động, mãnh liệt, thông minh và trẻ trung.
Trẻ trung. Phải rồi, đây chính là nguyên do của mọi vấn đề.
Marina nhắn tin cho Rob, Đã đến ga an toàn xxxxxxxxxxxxx, rồi tắt điện thoại. Đây là ga đến của cô, trận bão gia đình mà cô sắp sửa bước vào tâm bão.
[1] Tiếng Pháp, trong trường hợp này có nghĩa là “Tao”.
[2] Bánh kem xốp có ba lớp sô-cô-la bao quanh, do hãng Nestlé sản xuất và tiêu thụ khắp thế giới - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada