Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 11/12
C
hưa bao giờ tôi trông nhỏ Xuân Hiếu như mấy ngày này. Phải nói là mòn mỏi cả người. Phát tức lên được. Dám cúp học từ thứ hai đến giờ, không đơn xin phép cũng chẳng một tiếng nhắn gửi. May cho nó là hai ngày nay ít buổi ít tiết, bài vở không nhiều và cũng không có kiểm tra. May quá là may, chứ nếu không phen này cho nó chết ngắc cũng chẳng ai thèm thương xót.
Tôi trông Xuân Hiếu đa phần tại nhỏ Liên Hoa. Không trong tầm mắt thì thôi, chứ mỗi lần nhìn nó một cái là y như rằng nó... mím chi cọp, ra vẻ khoái chí gì lắm. Tôi biết chắc chắn là có một chuyện "mờ ám" mà nó sắt đá không thèm để lộ. Một hai bảo tôi cứ hỏi Xuân Hiếu. Mà cô nàng Ðặng Thị Xuân Hiếu thì.... hỡi ôi, lặn gì đến hai ngày nay không chịu ló mặt lên trường.
Có lần chắc thấy tôi tội nghiệp quá, Liên Hoa cũng có an ủi:
- Mi làm gì mà như sốt vó vậy. Bình thường lại đi mà.
Tôi không cảm ơn lời an ủi của nó mà còn liếc cho một cái sắt lẻm:
- Không biết ta tội tình gì mà phải học chung với mi vậy nữa. Con người độc ác nhất trong những người độc ác.
Liên Hoa vênh mặt, lên giọng kẻ cả nhìn thấy phát ghét:
- Ai biểu mi sốt ruột chi, chuyện gì rồi từ từ cũng biết chứ gì. Ðó giờ không biết cũng có sao đâu.
Tôi đài giọng:
- Phải à. Ðừng tưởng giỏi nghe cưng. Mai mốt vái trời cho tới phiên mi đặng ta cười cho đã.
Mặt nó vẫn nhơn nhơn:
- Bởi vậy ta lo tranh thủ cười trước nè. Hổm rày hổng thấy hả.
- Cười đi. Coi ai mòn răng cho biết.
- Ý! Xuân Hiếu lên kìa.
Có tiếng ai reo lên ngoài cửa sổ. Tôi vội bổ ra cửa nhìn xuống. Ðúng là nhỏ Xuân Hiếu lên thật. Nhưng sao nó đi cà lê cà nhắc y như khúc gỗ vậy?
Tôi rối rít chạy xuống cổng đón Xuân Hiếu, nó đang chờ bên bàn trực. Nhìn cái chân bị băng của nó biết là đau lắm nhưng tôi cứ thấy mắc cười.
- Sao vầy nè. Trặc giò rồi hả? Tội nghiệp chưa.
Rồi cả phòng ào xuống tíu tít, mỗi người một tay gần như "ẵm" Xuân Hiếu lên cầu thang. Ðược "ẵm" vậy mà Xuân Hiếu mặt nhăn như khỉ đói bụng. Nó cứ la oai oái đòi được thả xuống. Từ ngoài cửa cư xá lên phòng có một tầng lầu chứ mấy, mà cả đám vừa khênh vừa rúc rích nên è ạch cả buổi mới lên tới giường. Báo hại Xuân Hiếu cái chân không chỉ đau mà còn muốn xụi luôn. Thiệt là đứt hết trơn gan ruột!
Xuân Hiếu xoay trở cho đỡ đau, tự động giải thích trước bao cặp mắt dò hỏi:
- Ta té cầu thang, trặc chân. - Nó nói vắn tắt.
Và thấy tôi đứng xớ rớ bèn nhờ vả:
- Mi xuống cổng xách đồ lên giùm ta đi, Thục An.
- Sao hồi nãy không chịu nói cho người ta xách luôn. - Tôi cằn nhằn rồi hỏi trổng. - Ðể đâu?
- Mi xuống dưới là thấy liền.
Tôi chạy trở xuống cổng cư xá, chưa kịp thấy giỏ xách của Xuân Hiếu đâu là đã thấy anh Hải, anh ta ngồi trên xe mắt ngó ngó lên cửa sổ phòng tôi. Nghĩ là anh ta qua tìm mình, tôi vội chạy đến:
- Anh Hải.
Anh ta cười, và đưa hai túi xách cho tôi. Tôi tròn mắt. Túi này là của Xuân Hiếu mà. Tôi nhìn anh ta không hiểu:
- Sao kỳ vậy?
- Có gì kỳ đâu? - Anh ta tỉnh bơ.
- Bộ anh có quen Xuân Hiếu phòng em hả?
- Ừ. Quen.
- Hồi nào?
- Hồi... xưa rồi. Lúc Xuân Hiếu mới sinh. - Anh ta cười lấp lửng.
Tôi ngơ ngẩn:
- Vậy là sao?
Anh ta quay xe trở lại:
- Ðùa đó. Thấy Xuân Hiếu bị trặc chân tội nghiệp anh cho quá giang, chứ có quen biết gì đâu. Thôi anh đi nghe, bận lắm. Tối anh ghé.
- Dạ.
Tôi ôm giỏ đồ chạy ào lên tìm Xuân Hiếu. Khi tôi lên tới nơi, chưa kịp nói gì hết đã thấy cả phòng nhìn tôi cười rộ lên. Tôi hơi ngơ ngác, đến giường Xuân Hiếu ngồi xuống:
- Gì cười vậy? Ðồ của mi nè Xuân Hiếu.
Liên Hoa nháy tôi:
- Mi gặp ai đó, biết chưa?
- Gặp. Anh Hải chứ ai. Ảnh nói thấy Xuân Hiếu bị trặc chân nên cho nó quá giang.
Tôi quay qua Xuân Hiếu, nói như khoe:
- Anh đó là anh ta gặp ở nhà ăn đó mi. Bữa hổm ảnh mắc dây điện lại cho phòng mình nữa đó.
- Vậy hả. - Xuân Hiếu cười cười.
Tụi nó lại cười rộ trêu tôi:
- Quê quá đi cô nương ơi.
- Gì mà quê. Phải kể cho nó biết mà cám ơn chứ. Ta cũng kể cho tụi mi nghe vậy. - Tôi hơi nóng mũi.
Hoa Xinh cười ruồi:
- Mi biết anh ta là ai không?
Thiên Lý chọc:
- Mai mốt Xuân Hiếu nó kêu nhỏ An bằng chị, phải không tụi mi?
- Ủa! Sao vậy? - Tôi thấy mắt mình chấp chới. - Tự dưng lại đi làm chị con bà chằn này. Muốn bị nó nhai xương hay sao vậy?
Cả đám tụi nó nhao lên um trời. Liên Hoa thất vọng:
- Nói vậy mà cũng chưa biết nữa.
- Dốt gì dốt dữ...
- Con này nó không có tư duy trừu tượng...
Liên Hoa thiếu điều muốn xách tai tôi lên để hét vào:
- Anh Hải của mi là anh ba của Xuân Hiếu đó, biết chưa?
Tôi dáo dác, anh ta là anh ba của Xuân Hiếu thiệt hả? Sao đó giờ không nghe nó kể?
- Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi, tụi nó lắc đầu:
- Mi nói cho nó biết đi Xuân Hiếu, để nhìn mặt nó thấy chán quá!
Xuân Hiếu "xác nhận":
- Anh ba ta thiệt đó...
Tôi vẫn thấy có gì đó nhưng không ổn. Nhưng... chợt tôi thấy đầu óc mình lóe sáng lên như bóng đèn. Tôi nhìn một lượt qua hết tụi nó rồi... la bài hãi:
- Cái gì vậy. Tụi mi chọc ta với anh của nó hả?
Cả phòng lại cười rần rần cho sự hiểu biết muộn màng của tôi. KhôNg biết phải làm sao, tôi nhào qua Xuân Hiếu lôi tay n'o lắc lấy lắc để. Xuân Hiếu cố giằng ra, nhăn nhó:
- Ðau. Ðau. Con khỉ này.
Tôi mím môi:
- Tại mi tụi nó mới chọc ta. Ai biểu...
Thiên Lý cười:
- Tụi mi coi nó đỏ mặt rồi kìa.
Liên Hoa đắc chí:
- Ðó. Ðiều bí mật của Xuân Hiếu là vậy đó, mi hết thắc mắc chưa?
Kim Mai làm giọng hay:
- Nhỏ An này dở, chứ gặp ta, ta đoán từ khuya rồi.
Liên Hoa bĩu môi:
- Còn lâu mới đoán nổi. Tại ta thấy ảnh chở nó lên trường hồi đầu năm, chứ nếu không cũng như nó hà. Mi có biết mặt anh nó trước không mà nói hay?
Kim Mai hùng hồn:
- Không biết. Nhưng có thể đoán.
Hoa Xinh cướp lời:
- Ý mi muốn nói là đoán bằng linh tính con gái chứ gì?
- Ừ. Với lại phải nhạy bén và để ý một chút.
Thiên Lý lắc đầu:
- Ðể ý chỗ nào? Tụi mi còn không ai biết mà nói chi nó.
Kim Mai cố cãi:
- Nếu ta ở trường hợp nó, biết chứ sao không.
Thiên Lý nhún vai nhìn Xuân Hiếu:
- Công nhận anh em nhà mi kín kẽ thiệt đó Xuân Hiếu.
Xuân Hiếu chối biến:
- Tại ảnh dặn ta đừng nói chứ bộ.
Rồi nó kể khổ:
- Tụi mi tưởng không nói dễ lắm hả. Ngứa miệng muốn chết luôn.
Tôi bỗng nhìn Xuân Hiếu chằm chằm, thấy mình đi từ điểm sáng này đến điểm sáng khác:
- Vậy mấy cái vụ cầu cơ cũng là mi luôn?
Xuân Hiếu ngó lơ, không gật không lắc. Ðừng nói chi tôi, cả tụi nó cũng phải sửng sốt.
- Vậy là sao? - Mặt của Kim Mai nghệch ra. - Vậy là cơ không có thiệt hả?
Tôi háy Xuân Hiếu:
- Hỏi nó nè.
Hoa Xinh cũng giống như mới tỉnh dậy, nhưng còn bán tín bán nghi:
- Ta thấy đồng xu chạy rõ ràng mà... Không lẽ. - Nó quay qua nhìn Xuân Hiếu chằm chằm. - Mi đẩy hả Xuân Hiếu?
Xuân Hiếu chun mũi... cười. Kim Mai thì trợn tròn, nó đưa tay chận ngay chỗ tim:
- Trời! Vậy mà nào giờ ta cứ tưởng là thiệt...
Sau khi biết được sự thật, tụi nó quay sang Xuân Hiếu hùng hổ. Nhưng người xưa nói quả không sai, trong họa có phúc. Nếu Xuân Hiếu không kịp đưa ra cái chân thương tích, không biết đời nó sẽ như thế nào (?). Ðiêu tàn là cái chắc. Ðúng là gan cóc tía, dám xỏ mũi cả đám năm đứa con gái dắt đi vòng vòng.
Bây giờ Thiên Lý mới chợt... nhớ đủ thứ:
- Hèn gì, không có nó đặt tay là không cầu được. Mi nhớ không Hoa Xinh, bữa trưa trên phòng 4 đó. Ta đọc muốn trẹo hàm luôn mà có ai thăng giám gì đâu.
Hoa Xinh nhiếc móc:
- Hỏi thì nó đổ thừa tụi mình nặng bóng vía quá ma nhập không nổi. Nặng nè. - Nó nghiến răng nhéo cho Xuân Hiếu một cái muốn đứt từng mảng da thịt luôn.
Xuân Hiếu biết thân ngồi im thin thít, chỉ dám cười khoái chí thôi.
Liên Hoa tố thêm:
- Bởi vậy, hỏi mấy vụ thi cử gì đó là cứ "Thiên cơ bất khả lậu". Ðố ai dám hó hé gì nữa.
Kim Mai lắc đầu:
- Còn bày trò mà đói nữa chứ. Thiệt... hết biết mi luôn.
Thiên Lý thở dài:
- Thôi, tha cho nó đi, giờ tố tới mai cũng chưa hết tội nó nữa.
Hoa Xinh mím miệng:
- Tội lội sông hết tội. Bữa nào qua trại xô nó xuống mấy cái ao cho lội với cá một bữa...
Xuân Hiếu vội la lên:
- Ê! Ðừng ác nghe mi.
Hoa Xinh sừng sộ:
- Ác hả. Chưa bẻ răng mà la ác hả.
Xuân Hiếu quay sang tôi cầu cứu:
- Cứu "em" với chị An...
- "Cú" nè. - Tôi liền thò tay qua cú đầu nó cái cốc.
- Ðể đó cho tụi ta. Mi đừng có manh động. Nó mà méc anh Hải thì chết mi đấy. - Liên Hoa cản tay tôi lại.
Xuân Hiếu cũng chu mỏ:
- Mi ỷ làm chị rồi ăn hiếp ta hả.
- Con khỉ này!
Tôi đỏ mặt định quýnh thêm cái nữa nhưng Liên Hoa đã kịp giựt tay tôi.
- Ðã bảo đừng mà. Mi muốn quýnh nó chứ gì. Ðể đó cho ta.
Và Liên Hoa nắm vành tai Xuân Hiếu vặn qua vặn lại:
- Vầy được chưa? Vừa bụng mi chưa?
Mặt Xuân Hiếu như cái lá héo. Nó xoa tai lia lịa:
- Ác. Tụi mi thuộc loại đại ác. Ðại vô ơn nữa. Bày trò cho chơi không biết cám ơn mà còn mắng nhiếc sỉ vả.
Thấy tụi tui im lặng, nó được thế vùng lên kể công:
- Với lại nhờ ta kể ảnh mới biết mà lên sửa điện, sửa bàn ủi... đủ thứ. Ðó, thấy công chưa?
Hoa Xinh trề môi:
- Chứ không phải mi tạo điều kiện cho anh mình hả? Ảnh không sửa cũng có người khác sửa hà.
- Nhưng anh ba tao khéo tay hơn. - Xuân Hiếu vênh váo.
Thiên Lý lại can thiệp:
- Ðã nói thôi mà, nói hoài. Mà sao mi phải giấu tụi ta, giấu mình nó được rồi.
Xuân Hiếu xụi lơ:
- Ta sợ tụi mi xầm xì nó nghi.
- Nó mà nghi. Trời! - Liên Hoa kêu lên. - Ta cũng lạy trời cho nó chịu nghi.
- Thôi, đừng vặn vẹo nữa, để nó kể từ đầu nghe thử coi. Cũng ly kỳ chứ bộ. Kể đi Xuân Hiếu. - Kim Mai đề nghị.
- Thì có gì đâu. Anh ba ta gặp nó hồi mới nhập học, thấy nó ngộ ngộ, mới để ý. Hết rồi.
Cả đám chưng hửng, nhất là tôi. Vậy là chuyện này bắt đầu từ tận đầu năm học?
- Ảnh nói học Kinh tế 5, đúng không? - Thiên Lý hỏi.
- Ðúng và đang làm đề tài.
- Mi có cung cấp thông tin về Thục An cho ảnh không?
Liên Hoa lườm:
- Vậy cũng hỏi. Làm sao khỏi.
Tôi chen vào:
- Nhưng chuyện cầu cơ thì ai bày, mi hay ảnh?
Xuân Hiếu cười tự đắc:
- Ta gợi ý trước chứ ảnh làm gì biết.
Rồi bực mình quá, nó la lên:
- Không hỏi nữa nghe. Hỏi gì như hỏi cung người ta, mệt muốn chết hà.
Tôi cũng la theo:
- Nhưng ta hỏi chưa xong, còn ấm ức nè.
Liên Hoa trêu tôi:
- Ấm ức gì vậy há?
Xuân Hiếu cũng phẩy tay:
- Vậy đợi gặp anh ba ta đi, hỏi rồi ảnh nói cho nghe. Tối nay ảnh ghé đó.
Nó bỗng trớ giọng dỗ ngọt:
- Nói không phải khen anh mình chứ, anh ba ta tuyệt vời lắm nghe mi. Không phải ai ta cũng chịu làm mai vậy đâu. Thiệt đó. Mi ưng đi...
Tôi đỏ hết cả mặt, vùng vằng bỏ về giường mình:
- Ăn nói gì kỳ cục quá.
Cả phòng cười ré lên:
- Ðỏ mặt mắc cỡ là... có vấn đề đó nha.
- Coi chừng tim bị nhảy ra ngoài nghe An.
- Tối nay anh ba mi qua phải không Xuân Hiếu?
- Ừ.
Hoa Xinh dán mắt vào tôi, giả vờ vuốt ngực:
- Trời ơi! Run quá, run quá tụi mi ơi!
Tôi quay ngoắt vô tường, lấy cái gối che mặt mình lại để khỏi dòm tụi nó. Mấy đứa này đã chọc thì ai mà chịu cho nổi.
... Còn cái anh ba của nhỏ Xuân Hiếu này nữa. Chừng nào muốn qua thì qua, tự nhiên nói trước chi vậy... Kỳ thấy mồ luôn! Tôi dụi mặt mình vào trong gối, nghe nó nóng nóng sao đó lạ lắm...