Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ỳ cục, khi không rồi lầm lì như giận ai, không khí trong nhà đã trở nên khó thở còn thêm vẻ mặt nặng nề của Đinh Bằng. Thục Linh giận dỗi:
- Anh có nghĩ là không khí trong nhà nặng nề khó thở lắm rồi không, mẹ rồi bây giờ đến anh, em sống sao cho nổi đây?
Đinh Bằng quát lên khe khẽ:
- Sống không được thì cô cứ đi đi, bây giờ thì tôi hiểu vì sao cô chưa chịu nghỉ việc dù đã quá nửa tháng mẹ ra lệnh.
Thục Linh kinh ngạc:
- Anh nói gì vậy, em chưa nghỉ được là vì còn phải bàn giao, kiểm sổ kiểm hàng tồn kho để định giá tiền, công việc không thể nói bàn giao là bàn giao ngay được.
Đinh Bằng lạnh lùng:
- Đấy chỉ là cái cớ, cô đang luyến tiếc Hiếu Liêm thì đúng hơn.
Thục Linh sững sờ:
- Anh cho em như vậy? Đinh Bằng, nếu như em muốn, em lấy Hiếu Liêm chứ không fải anh. không ngờ đáp lại sự hy sinh của em, anh lại như vậy.
Thục Linh ngồi phịch xuống chán nản:
- Em không hề hối hận đã bỏ anh Hiếu Liêm để làm vợ anh cho dù mẹ không thích em, cũng như em không hề muốn từ bỏ công việc em yêu thích, em đã làm tất cả vì anh.
- Anh hỏi em, có phải trước khi lấy anh, em từng sống với Hiếu Liêm?
Thục Linh như từ trên cao rơi xuống, câu hỏi của Đinh Bằng xúc phạm đến cô nghiêm trọng, giọng Thục Linh run rẩy:
- Tại sao anh hỏi em như vậy?
- Vì... em không còn trong trắng khi làm vợ anh.
- Anh Bằng.
Thục Linh bật dậy như cái lò so. Trời ơi, nghĩa là sao?
- Anh không quan trọng chuyện em không còn trong trắng, hay chuyện em từng thuộc về Hiếu Liêm, nhưng anh không tha thứ được khi em làm vợ anh mà còn vương vấn Hiếu Liêm. Thục Linh, thực ra anh cũng vì em rất nhiều, vì em trái ý mẹ...
- Đủ rồi.
Thục Linh giận dữ dùng tay tát mạnh vào mặt chồng:
- Anh nghe đây, tôi chưa hề như anh nghĩ, những điều anh vừa nói ra thực sự tôi không biết, nếu như tôi từng với Hiếu Liêm, tôi không hề bằng lòng làm vợ anh. Hiếu Liêm với tôi luôn luôn tôn trọng, anh ấy hiểu rõ cả ý nghĩ của tôi, không như anh, chỉ biết đòi mà không biết cho.
- Có chịu nói ra rồi phải không?
Đinh Bằng hầm hầm đẩy Thục Linh té ngã ngửa ra giường, giọng anh đanh lạnh:
- Cô đã so sánh tôi và Hiếu Liêm, chứng tỏ trong lòng cô còn hắn. Được, chúng ta chia tay.
Hai lỗi tai Thục Linh lùng bùng, không còn dằn được Thục Linh vùng dậy lao ra khỏi phòng, tông cả vào bà Hải Đường, Thục Linh cũng không dừng lại. Hết rồi hình tượng Đinh Bằng sụp đổ trong cô, lẽ ra cô không nên lấy anh, cô và anh quen nhau không bao lâu, từ yêu đến cưới nhau không đầy 1 năm. Tôi thật ngu ngốc, Thục Linh đi lang thang quên cả cái nắng trên đầu mình...
- Anh Liêm.
Thục Linh đẩy cửa phòng Hiếu Liêm, toàn thân cô ngã tới trước, mọi việc tối sẳm quay cuồng.
- Thục Linh.
Hiếu Liêm hoảng hồn ném cây viết lao tới đỡ người Thục Linh. Toàn thân Thục Linh lạnh ngắt. Hiếu Liêm bồng Thục Linh chạy bay xuống phòng y tá.
- Thục Linh sao vậy?
- Không biết, vừa vào phòng tôi thì ngất đi.
Cô y tá tiêm cho Thục Linh mũi thuốc miệng hối Hiếu Liêm:
- Anh xuống nhà tập thể gọi bác sĩ Tâm lên đây.
Như cái máy Hiếu Liêm chạy đi. Ruột gan anh như có lửa.
- Không sao, chỉ do cô ấy không ăn gì lại cảm nắng nên ngất đi, 1 chút tỉnh lại cho ăn cháo loãng sẽ khỏi.
Hiếu Liêm thở phào. Nãy giờ anh lo run cả người. Nhìn Thục Linh nằm thiêm thiếp mà xót xa, cái dáng vẻ tươi mát khỏe mạnh biến đâu mất có chăng là cái mệt mỏi xanh xao. Hôn nhân của hai người có lẽ không hạnh phúc?
- Anh Liêm.
Thục Linh mở mắt ra, nhìn thấy Hiếu Liêm cô bật khóc. Hiếu Liêm bối rối ngồi thụp xuống:
- Có chuyện gì nói anh nghe.
Thục Linh chỉ khóc, tiếng khóc như ấm ức cho 1 oan tình. Hiếu Liêm không biết làm sao cứ vỗ nhè nhẹ lên đầu Thục Linh.
Thật lâu, chừng như đã bình tĩnh Thục Linh dịch người ra lau nước mắt.
- Em và anh Bằng cãi nhau.
- Vợ chồng thì cũng có lúc cãi nhau thôi, em nghỉ cho khỏe, anh điện thoại bảo Đinh Bằng đến đón em nha.
Thục Linh nhắm mắt lại. Hôm nay chiều thứ 7, lẽ ra vợ chồng vui vẻ bên nhau, vậy mà cô nằm đây với nước mắt giọt vắn giọt dài. Tại sao Đinh Bằng có thể nghĩ xấu cho vợ mình? Ôi, không có gì nhục bằng bị chồng nghi ngờ mình hư hỏng. Lý giải sao đây?
Hiếu Liêm quay trở lại buồn hiu:
- Ở nhà nói không có Đinh Bằng ở nhà, cơ quan làm việc cũng không có.
Thục Linh thở dài:
- Không cần anh ấy đón, em về nhà cũng được.
- Anh đưa em về không khéo lại xỉu.
Thục Linh ngần ngừ. không fải sợ cô với Hiếu Liêm trong sạch sao phải sợ chứ. Hiếu Liêm dìu Thục Linh ra xe, anh ân cần khoát cho cô chiếc áo khoác.
- Về nhà nhớ uống thuốc nghe Linh.
Chạy xe chầm chậm. Hiếu Liêm rất muốn hỏi chuyện cô và Đinh Bằng nhưng xem ra Thục Linh mệt mỏi quá, Hiếu Liêm đành im lặng. Xe về đến nhà Đinh Bằng, Hiếu Liêm xuống xe mở cửa và dìu Thục Linh xuống. Đinh Bằng đứng trên tam cấp nhìn họ, anh không ra đón và môi mím chặt lại quay lưng vào nhà.
- Mặc kệ anh ấy, anh về đi.
- Em vào nhà được không, không khéo lại ngã.
- Em đi được.
Phải cố gắng lắm Thục Linh mới đi được, đầu cô váng vất chóng mặt, nếu như Đinh Bằng giúp cô, anh đã lạnh lùng quay lưng.
- Đàn bà có chồng mà về có người đưa về tận nhà, còn ôm nhau như vậy sao Thục Linh?
Thục Linh đứng lại, trên chiếc ghế trường kỷ, bà Hải Đường nghiêm khắc nhìn cô, Thục Linh ức nước mắt:
- Con bị cảm nắng nên anh Liêm đưa con về nhà, anh ấy sợ con ngã nên dìu con thôi.
- Sọ con té, nhưng mà con đâu té, bằng chứng con vào được tận nhà kia mà. Mẹ không biết thanh danh dòng họ Tôn Thất sẽ bị người ta bôi nhọ đến đâu nữa.
Quá đáng, Thục Linh không dằn được phẫn nộ, cô lớn giọng trả lời lại với mẹ chồng:
- THưa mẹ con chưa bao giờ thẹn với lương tâm mình làm điều gì sai trái. Mẹ nói đi, con đã bôi nhọ dòng họ mẹ như thế nào?
Biến sắc, bà Hải Đường giận dữ đập mạnh tay lên bàn:
- Hỗn láo, mày dám trả lời bà như vậy phải không? Đinh Bằng, mẹ không ngờ con rước phường vô giáo dục về nhà.
Giận quá, Thục Linh không còn đủ bình tĩnh để nhận thức, cô cũng gằn mạnh lời nói mình:
- Với mẹ trả lời lại là vô giáo dục, nói cười to là hư hỏng, đàn bà ra ngoài xã hội làm việc là phóng đãng, như vậy anh Đinh Bằng trở thành con người nhu nhược thụ động là tốt lắm sao mẹ. không tốt chút nào, anh ấy không hề cho con cảm giác hạnh phúc.
- Câm miệng.
Đinh Bằng xông đến đánh mạnh vào mặt vợ, anh lôi xềnh xệch Thục Linh vào phòng.
- Tôi cấm cô trả lời biết chưa, mẹ tôi đúng, còn cô sai.
- Tôi sai? Đúng, tôi sai vì đã lấy anh.
Ngòi thuốc súng đã nổ, mái gia đình của đôi vợ chồng trẻ vỡ tan tành. Đinh Bằng mắt vằn lên đầy lửa đỏ:
- Được, sự sai lầm của cô sẽ được khắc phục.
o O o
Buổi sáng hôm sau là cuộc họp hội đồng gia tộc, bị cáo là Thục Linh. Chủ tọa là bà Hải Đường. Giọng bà sắc lạnh:
- Mục đích của cuộc họp mặt gia tộc hôm nay là để thông báo với mọi người trong gia tộc, kể từ hôm nay cô Thục Linh không còn là vợ cuC?a Đinh Bằng. Cô ta chẳng những hư hỏng, không chung thủy với chồng còn hỗn hào vô lễ mắng lại mẹ chồng.
Người trưởng tộc nhìn Thục Linh:
- Trước đây Đinh Bằng cho biết sắp có con kia mà?
Bà Hải Đường cười nhạt:
- Đứa con kia không fải của Đinh Bằng, cô ta phá rồi.
Thục Linh đứng phắt dậy gào lên:
- Bà nói dối.
- Vô giáo dục, mất dạy.
Thục Linh giận dữ:
- Không một ai được phán xử tôi, bởi người phán xử tôi không có tư cách.
- Vô giáo dục thật rồi.
Giữa tiếng ồn ào, Đinh Bằng hầm hầm bước tới, Thục Linh đứng ngay người lạnh lùng:
- Anh không được chạm vào người tôi, tôi sẽ đi không cần ai phán xét. Tôi sẽ bảo luật sư lo thủ tục ly hôn.
Thục Linh xông ra ngoài, toàn thân cô tê dại trong cảm giác đau đớn vì bị sỉ nhục, bị uất ức. Đinh Bằng không hề vì cô, anh chỉ biết nghe lời mẹ. Ôi nỗi đau này bao giờ mới hết đây. Cô thấy hận Đinh Bằng, hận cả người đàn bà khắc nghiệt kia, bà ta là nguyên nhân của cuộc hôn nhân gẫy đổ.
o O o
- Mẹ ơi.
Thục Linh sà vào lòng mẹ như chưa bao giờ được khóc. Bà Phiến hoảng hốt:
- Mẹ mới vừa được nghe thằng Liêm nói ngày hôm qua con xỉu trước phòng làm việc của nó. Chuyện gì đã xảy ra Thục Linh?
Thục Linh khóc nức nở, bây giờ chỉ có nước mắt mới làm vơi nỗi phiền muộn u uất.
- Tâm sự với mẹ đi, con nói ra được con sẽ thấy nhẹ đi 1 chút. Có phải Đinh Bằng và con cãi nhau?
- Nghiêm trọng hơn như vậy, mẹ anh ấy họp hội đồng gia tộc, bảo con hỏng, bảo con lừa dối...
Thục Linh không nói được nữa, nỗi oan tình làm cô nghẹn ngào. Trung Sơn nắm hai tay lại, giận dữ xông ra cửa:
- Sơn con định đi đâu?
- Đi tìm Đinh Bằng.
- Không được Trung Sơn.
Trung Sơn đã hầm hầm phóng xe ra đường, anh bấm chuông nhà Đinh Bằng inh ỏi:
- Cậu Sơn.
Trung Sơn gạt mạnh chị người làm ra hùng hổ đi vào nhà.
Đinh Bằng bước ra bối rối:
- Trung Sơn, cậu...
- Im, tôi thừa biết anh sẽ làm khổ chị Hai của tôi, quỷ thật y như vậy. Tôi cho anh biết chị Hai tôi không xấu xa như anh nghĩ, chị ấy đúng là không có mắt nên mới lấy người như anh, có vợ mà không biết bênh vực vợ, nghe lời mẹ, một bà già mộng du suốt ngày mơ mình là quận chúa.
Vừa mắng, Trung Sơn vừa tung quả đấm ngay vào mặt Đinh Bằng, trong đời Trung Sơn có lẽ cơn giận này là lớn nhất. Máu từ mép miệng và mũi Đinh Bằng trào ra. Đinh Bằng chỉ đưa tay đỡ trong lúc Trung Sơn trút tất cả cơn giận vào những quả đấm mạnh bạo.
- Dừng tay, cậu cũng là phường mất dạy như chị của cậu. Phải, chính tôi khai trừ cô ta đó. Vô giáo dục.
Trung Sơn giận dữ:
- Thưa bác, vô giáo dục vì đã đến đây đánh kẻ có giáo dục, nhưng thật ra người dậy dỗ hắn chỉ là 1 kẻ không bình thường thôi.
Trung Sơn lùi ra cửa, bà Hải Đường gào lên:
- Tôi sẽ thưa cậu ra tòa.
Cơn giận làm bà run cả tay chân, bà té phịch trên chiếc trường kỷ rít lên:
- Lập tức ly dị vợ của cậu ngay, nếu không đừng gọi tôi là mẹ.
Đinh Bằng ôm miệng, những quả đấm của Trung Sơn không đau bằng khi tất cả sự việc không thể cứu vãn, anh và Thục Linh không còn cơ hội xích lại gần nhau. Từ trong thâm tâm, Đinh Bằng hiểu mình sẽ không yêu ai như Thục Linh cũng như khó mà quên cuộc tình của mình.
- Thưa mẹ con đi làm.
Ngẩn lên nhìn Đinh Bằng, bà mẹ nghiêm khắc:
- Tôi nói trước, cậu phải lập tức xin ly hôn, tôi không bao giờ chấp nhận nó. Cậu cũng đừng hòng tôi thay đổi ý định.
Đinh Bằng cúi gầm mặt bước mau ra cửa. Anh tự nhủ mình tha thứ cho Thục Linh đêm ấy, không hiểu sao cứ mỗi lần gặp Hiếu Liêm anh lại không thể nào không ghen hờn và muốn dày vò cho Thục Linh phải khóc. Ôi, tình yêu quả là trái đắng, vị ngọt đâu không thấy mà đắng nghét, từ lúc kết hôn. Ngày mới yêu nhau sao ngọt ngào tha thiết. Hôn nhân có phải chăng là con dao giết chết tình yêu.
o O o
- Em đã làm gì Đinh Bằng rồi hả Trung Sơn?
Thục Linh hoảng sợ nhìn chiếc áo vấy đầy vết bẩn của em trai. Trung Sơn vẫn chưa hết giận hầm hầm nhìn xuống bàn tay mình.
- Em đánh anh ấy, bà ta thì luôn mắng chị và em vô giáo dục.
Thục Linh sững sờ nhìn em:
- Sao em lại làm như vậy, càng thêm chuyện.
- Chị Hai, không lẽ chị còn muốn sống với anh Bằng, người ta đã họp gia tộc lại khai trừ chị, cho chị là đồ hư hỏng, c hị không thấy là quá đáng sao chị Hai. Chị vẫn chưa chịu tỉnh. Đinh Bằng và gia đình anh ta quả thật không ra gì.
Thục Linh ứa nước mắt:
- Đã đành chị và anh Bằng không thể cứu vãn, anh ấy không tin chị đến với anh ấy bằng sự trinh nguyên mà đã thuộc về anh Hiếu Liêm, nhưng chị hoàn toàn không muốn hôn nhân giữa chị và Đinh Bằng tan vỡ.
Trời đất ơi, Trung Sơn vung tay bực dọc:
- Sao chị không mở to con mắt ra mà nhận xét người ta coi thường chị, anh Hiếu Liêm có như vậy với chị không, làm cho chị buồn anh Hiếu Liêm còn chưa dám. Em thất vọng quá chị Hai.
Thục Linh u sầu ngã người vào vách tường. Thế là hết, cuộc hôn nhân của cô gãy đổ vì những nguyên nhân không đáng. Sao anh không hỏi cô, sao anh yêu mà không tin cô? Tình yêu phải xây đắp trên nền tảng tin cậy nhau, tôn trọng nhau. Hôn nhân chưa được ba tháng... Mình đã sai lầm khi kết hôn hay sao?
- Thục Linh, Thục Linh.
Hiếu Liêm hấp tấp đi vào:
- Anh vừa nghe ba em nói...
Trung Sơn cay đắng:
- Người ta khai trừ chị ấy ra khỏi dòng họ Tôn Thất rồi chỉ vì cho rằng chị hư hỏng với anh.
Thục Linh trừng mắt:
- Sơn.
Trung Sơn gắt lại:
- Chị cần gì phải giấu không cho anh Liêm biết chứ.
Hiếu Liêm sững sờ:
- Sao Đinh Bằng có thể nghĩ như vậy? Anh phải đi tìm Đinh Bằng mới được.
Trung Sơn kéo vai Hiếu Liêm lạnh lùng:
- Anh không cần nói với họ nữa, Đinh Bằng đã nhất định ly dị, bên ấy người ta họp hội đồng gia tộc lại, anh giải thích gì chứ, không ai tin anh đâu.
- Nhưng anh và Thục Linh không có gì hết.
- Người phải tin là Đinh Bằng, nhưng anh ta đã không tin, anh nói với ai đây?
0 còn chịu được Thục Linh hét lên:
- Làm ơn để cho tôi yên được không?
Trung Sơn nhún vai bỏ đi:
- Mặc kệ chị ấy đi.
Hiếu Liêm ngồi xuống cạnh Thục Linh:
- Sao em không cho anh biết để anh giải thích với Đinh Bằng.
- Chính em cũng không biết sự lạnh nhạt của anh Bằng sau đêm tân hôn, cho đến khi cãi nhau anh Bằng mới chịu nói. Tại sao anh ấy không tin em? Hết rồi, em nghĩ không còn gì nữa đâu.
Hiếu Liêm ngồi thừ ra:
- Có lẽ tại hôm đó anh và Trung Sơn nói chuyện với nhau Đinh Bằng nghe được, khi ấy anh có nói anh và em từng chung trong 1 phòng. Nhưng có gì đâu, từ nhỏ chúng ta luôn bên nhau mà.
- Bỏ đi, dầu sao chắc em cũng không cứu vãn được nữa. không ngờ em kết hôn mớ ba tháng thôi mà như vậy.
- Rồi em tính sao?
Thục Linh chán nản:
- Em tính gì nữa, về nhà mình sau đó lại đi làm như từng sốn rồi đâu lại vào đấy, đi vào quỹ đạo bình thường của cuộc sống em từng sốn g.
Thục Linh nói như vậy nhưng Hiếu Liêm biết không phải như vậy, như 1 cái áo khi đã giặt không sao giữ được nếp vải hồ đầu tiên.
- Em gầy quá cũng đừng nên buồn quá Linh ạ, hay là em nên đi Nha Trang hay Đà Lạt gì đó cho khuây khỏa.
- Đi đâu em cũng không vui đâu, càng buồn hơn nữa là khác.
Như sực nhớ Hiếu Liêm vỗ trán:
- Anh quên nữa, có 1 công ty thuê tàu mình đi đảo Phú Quốc và Trường Sa, em nên đi cho vui.
- Anh có đi không?
- Nếu... em muốn thì anh đi với em, chỉ sợ Đinh Bằng lại hiểu lầm.
- Hiểu lầm thì đã hiểu lầm rồi còn gì nữa, em không cần biết Đinh Bằng sẽ nghĩ sao về em với anh nữa.
Hiếu Liêm vui mừng:
- Vậy thì anh đi, rủ Trung Sơn với Hạnh Dung cùng đi.
- Cũng được.
Vui quá Hiếu Liêm muốn nhảy t ung lên. Anh cứ tưởng không còn cơ hội đi chung với Thục Linh, không còn có giây phút cận kề Thục Linh...
- Trung Sơn ơi, cậu đi du lịch Trường Sa với Phú Quốc được không? Cô Thục Linh nữa, cậu rủ Hạnh Dung đi với nghe?
Trung Sơn như chưa tin nhìn Hiếu Liêm không nháy mắt:
- Anh nói chơi hay thiệt vậy?
Hiếu Liêm cười to nắm vai Trung Sơn:
- Ai thèm nói chơi với cậu.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao