Số lần đọc/download: 2375 / 54
Cập nhật: 2016-04-19 21:57:31 +0700
Chương 11
Nàng nghẹn ngào gọi lại tên tôi:
- Chương…
Nàng từ từ quay lại và mở mắt nhìn tôi. Mắt nàng bây giờ khô, nhưng tôi thấy trong đó ánh sáng đã tắt, mắt nàng vô hồn. Nàng như người mất hết tinh thần và khí lực.
- Em biết Vũ Dương có số đô-la ấy từ bao giờ?
- Từ lúc 5 giờ chiều nay, trước khi rời nhà để ra đi Vũ Dương mới cho em biết là còn số tiền đó.
Tôi thở ra một hơi nhẹ và sức mạnh dồn nén trong tôi như tiêu tan cùng với lời giải thích đó của nàng. Như vậy là tôi nghĩ đúng: số đô-la đó là của Vũ Dương, và Diễm Lancũng không biết là chồng nàng có số bạc lớn ấy. Nàng không nói dối tôi và tôi đã không lầm khi tin nàng. Cái ung nhọt cay đắng của kẻ thấy mình bị lừa tan đi như chưa từng kết lại trong trái tim tôi. Tôi muốn quì xuống bên giường và ôm ghì nàng trong vòng tay. Nhưng tôi cố nén vì tôi nghĩ rằng nếu tôi ôm nàng lúc này, nàng sẽ không kháng cự, nhưng hành động đó chỉ là một sự tống tình. Nên tôi chỉ đốt một điếu thuốc lá hút vài hơi và gắn lên môi nàng.
- Tôi có nhiều chuyện phải xin lỗi em.
Nàng quay mặt đi như tránh nhìn thẳng vào mắt tôi và bàn tay nàng phát một cử chỉ tuyệt vọng:
- Anh trách em là phải, anh có lý khi thù ghét hay khinh em. Bởi vì em đã hèn nhát.
- Tôi không nghĩ là em hèn nhát. Em không thể chống cự lại bọn chúng. Tôi chỉ buồn khi nghĩ rằng em đã nói dối tôi về vấn đề tiền, nhưng bây giờ tôi hiểu, không phải em nói dối tôi mà là vì em không biết.
- Khi bọn chúng nó ập vào và bắn chết Vũ Dương, em có thể bằng nhiều cách, báo tin cho anh là có biến để anh đừng đến, để anh khỏi bị bọn chúng bắt. Nhưng em đã hèn nhát không làm…
- Nếu em báo tin cho tôi bằng cách làm náo động, bọn chúng ngần ngại gì mà không giết em?
- Chúng không dám giết em vì em là người cuối cùng biết chỗ phi cơ rơi. Chúng chỉ có thể làm em khổ. Nhưng nếu em có phải chết đi nữa, đó cũng là chuyện tự nhiên. Vụ này là việc riêng của em và Vũ Dương. Nhưng em đã để mặc cho anh bị liên lụy. Em muốn nói nhiều lắm với anh, nhưng không biết phải nói sao.
- Em không cần nói. Tôi chỉ cần em thành thật với tôi. Mọi chuyện khác đều là thừa.
- Tại sao?
Một câu hỏi rất thường, nhưng tôi cũng không trả lời được.
- Tôi cũng không biết tại sao? Tôi chỉ thấy rất đau nếu Lan nói dối tôi.
Nàng kết luận trong mấy tiếng:
- Em không lừa dối anh. Em nói với anh tất cả những gì em biết. Có thể vài hiểu biết của em sai, nhưng không phải là em bịa đặt.
Lẽ ra, tôi phải trả lời là vì tôi yêu nàng.
Tôi thở dài và dịu giọng:
- Tôi thành thật chia buồn với Diễm Lan về cái chết của Vũ Dương.
Nàng cũng thở dài:
- Cả anh và em cùng không có trách nhiệm gì trong cái chết đó. Chúng ta đã làm hết sức nhưng chúng ta thất bại từ trước mà chúng ta vẫn không biết. Khôi hắn biết từ lâu rằng Vũ Dương ẩn núp trong vi-la. Hắn biết chúng mình tổ chức ra đi và hắn để mặc cho chúng mình tổ chức, đến phút cuối cùng hắn mới can thiệp.
Đầu tro trên điếu thuốc lá của nàng dài dần. Nàng ngồi dậy tìm dĩa gạt tàn. Và nàng mỉm cười nhìn tôi. Tôi yêu nàng, thương nàng như chưa bao giờ cảm thấy với một người đàn bà nào khác. Trước đây tôi đã có lần tưởng rằng tôi đã yêu, đã gặp tình yêu, bây giờ tôi biết chắc những lần trước đây tôi chưa hẳn là yêu. Tình yêu là hy sinh, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hy sinh cho một người đàn bà nào hết. Tôi có thể hy sinh hết cho Diễm Lan, hết cả đời sống. Tên Khôi mưu sĩ ở trên kia biết là tôi yêu Diễm Lan, nhưng chắc chắn gã không biết tôi yêu nàng đến thế. Yêu đến sẵn sàng chết vì nàng.
- Vũ Dương nói cho em biết vị trí phi cơ rớt từ bao giờ?
- Ba giờ chiều nay.
- Em có yêu cầu Vũ Dương nói không?
Nàng lắc đầu:
- Không. Em cũng chẳng bao giờ hỏi về chuyện đó. Và Vũ Dương cũng ngượng nên không tiết lộ gì với em.
- Tại sao lại ngượng?
- Ngượng vì… đó là chuyện bất hợp pháp. Em nghĩ đàn ông phải làm những chuyện bất hợp pháp, có thể bị tù tội, để có tiền, thường có mặc cảm với vợ con. Sợ vợ con khinh bỉ. Vũ Dương cũng thế. Khi em kết hôn với Vũ Dương, anh ấy là một sĩ quan không quân trong sạch. Kể cũng tội. Vũ Dương muốn có tiền, thật nhiều tiền, nhưng Trời không cho. Em tin có Trời, có số mạng. Mọi sự đều đã định trước… Người ta nói câu gì hay lắm đó Chương… Cái gì… một miếng ăn, một ly nước, đều định trước…
- Đó là do câu chữ Hán: “Nhất ẩm, nhất trác… giai do tiền định.” Một miếng ăn, một miếng uống… đều đã được định từ trước…
Tôi lặng yên. Nói đến định mệnh lúc này lại càng thêm bi quan. Nếu định mệnh xếp sẵn rằng tôi và nàng cùng phải chết trong chuyến đi này, chúng tôi còn chờ đợi gì mà không tìm cách chết ngay trong lúc này đi cho đỡ khổ? Chờ đợi gì nữa?
Nhưng hy vọng sống sót dường như chưa chết hẳn trong Diễm Lan. Đàn bà thường lạc quan hơn đàn ông, có điều ít người biết chuyện ấy. Nàng hạ thấp giọng như tiếng thì thào:
- Chúng mình có thể thoát chết được không Chương?
Tôi cố gắng tìm câu trả lời nàng, nhưng không tìm được. Chúng tôi sẽ bị thủ tiêu, chắc chắn như thế, dù có tìm ra được xác phi cơ hay không. Chúng tôi chỉ có một lối thoát là bỏ du thuyền trốn đi. Nhưng trốn đi đâu? Làm sao bỏ du thuyền được? Lênh đênh giữa đại dương trên một con thuyền nhỏ, lúc nào cũng có hai tên sát nhân canh giữ, làm sao chúng tôi trốn đi được? Du thuyền có hai chiếc xuồng nhỏ, mỗi xuồng ngồi được hai ngưòi, treo ở ngay ca-bin, nhưng dù cho chúng tôi có lẻn hạ được xuồng xuống biển và dắt nhau xuống đó, rời du thuyền, chúng tôi cũng không chèo được vào bờ. Chúng tôi sẽ chết khổ giữa biển. Đằng nào cũng chết. Nếu ngay đêm nay chúng tôi xuống được xuồng, chúng tôi có thể rơi vào bờ. Nhưng trở về Đà Nẵng, cảnh sát chờ đón chúng tôi. Đằng nào cũng chỉ có chết và chết.
Nhưng cũng chắc chắn là Khôi Mưu Sĩ sẽ không giết chúng tôi trước khi du thuyền tới nơi Diễm Lan nói là chỗ phi cơ rớt. Từ đây tới đó du thuyền đi trong khoảng bảy, tám ngày đêm, chúng tôi còn chừng đó ngày đêm đê sống. Sống và tìm cách thoát thân. Biết đâu lại chẳng có cách nếu số chúng tôi chưa chết?
Tôi cần biết chắc Diễm Lan có được Vũ Dương nói thật địa điểm rớt phi cơ hay không.
- Khi cho em biết chỗ phi cơ rơi, Vũ Dương có dở bản đồ ra chỉ cho Lan không?
- Không. Vì lúc đó trong nhà không có bản đồ. Vũ Dương chỉ có một bản đồ vẽ tay thôi, để ghi nhớ, không có gì đích xác cả. Phi cơ rớt ở một vùng biển phía Nam một hòn đảo hoang gọi là đảo Scorpion.
Tôi giựt mình. Vừa hồi nãy, tôi nghe Khôi nói rằng ở phía Tây của đảo.
- Phi cơ rớt gần một vùng san hô – Diễm Lan tiếp – Chỗ đó có san hô nên nước nóng, sóng biển chạm vào san hô nổi bọt trắng xóa. Tìm rất dễ. Vũ Dương nói như thế với em.
- Để tôi coi…
Tôi đứng dậy mở ngăn tủ lấy ra tập bản đồ.
Trên phòng máy cũng có một tập bản đồ y hệt tập này. Tôi cẩn thận mua tới hai bản để khỏi mất công mang lên, mang xuống. Tôi cẩn thận vì kinh nghiệm cho biết trên đại dương khi biển động, mưa gió thường thôi cũng dữ dội như bão tố trong đất liền, du thuyền bằng gỗ không kín bằng tầu biển bằng sắt, nếu để gió lộng thổi bay mất một tấm bản đồ thì rắc rối to.
Tôi trải bản đồ ra giường, Diễm Lan tò mò ngồi dậy nhìn tôi dùng thước đo và kẻ vạch. Tôi không cho nàng biết rằng hồi nẫy Khôi nói cho tôi biết rằng phi cơ rớt ở phía Tây đảo Scorpion, còn nàng nói là ở phía Nam.
Tôi cố trấn tĩnh để cho Diễm Lan không thể biết tôi tìm thấy gì, tôi đang nghĩ gì. Thực ra, tôi không ngạc nhiên khi tìm không thấy một vùng san hô nào hết ở cả phía Nam đảo Scorpion. Những tờ bản đồ này của tôi thuộc loại dùng cho người nhái, thợ lặn, có ghi đủ chiều sâu nông của đáy biển trong những ô 400 thước vuông một. Nếu là chỗ biển nông hoặc có đá ngầm bên dưới, sóng biển tới đó sẽ va chạm và nổi bọt trắng. Phi công như Vũ Dương ngồi trên phi cơ nhìn xuống thấy mặt biển nổi bọt trắng một vùng nên có thể tưởng đó là vùng san hô, nhưng quanh đảo Scorpion xa tới cả 10 dậm, không có một vùng san hô hay đá ngầm nào cả, đáy biển ở quanh đảo cũng rất sâu.
Việc lặn tìm xác một chiếc phi cơ quanh hòn đảo này trong những điều kiện mơ hồ như tôi có chỉ là một việc mò kim đáy biển. Nói ý định đi tìm xác phi cơ với những điều kiện này với những thợ lặn chuyên nghiệp, họ sẽ cười phá lên và gạt đi như nghe một chuyện con nít.
Tôi chỉ thấy có hai trường hợp: một là Vũ Dương biết, nhưng không chịu nói đúng. Vì sao Y đã tự ý nói cho vợ nghe mà lại không chịu nói đúng chỗ? Chỉ có Y mới biết. Và Y đã chết. Trường hợp thứ hai: chính Vũ Dương cũng không biết đúng chỗ. Y tưởng là Y biết mà thôi.
Trong trường hợp nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ có thể tìm thấy xác phi cơ cùng rương sắt đựng kim cương trong đó. Tôi tin rằng Diễm Lan không biết đúng chỗ nhưng tên Khôi sẽ không tin như thế. Tìm không được, gã sẽ hành hạ, tra tấn Diễm Lan, làm cho nàng sống dở chết dở để bắt nàng phải chỉ đúng.
Làm sao bây giờ?
Tôi ngồi ngây nhìn xuống tấm bản đồ chi chít những con số, những mầu sắc chen lẫn nhau, bỗng một tia sáng lóe lên trong óc tôi.
Tôi lật tấm bản đồ duyên hải Việt Nam ra xem. Ngay cả lúc này du thuyền mới chỉ đi xa hải cảng Đà Nẵng có 10 dặm. Hy vọng thoát chết như một cánh chim thấp thoáng trong tôi. Ánh đèn sáng trên thành phố sẽ hướng chúng tôi bơi về đấy, nếu không chúng tôi chỉ cần bơi theo làn sóng. Ở gần địa lục vài chục dặm, sóng biển bao giờ cũng đánh vào bờ. Cứ bơi theo sóng là chúng tôi vào được đất.
Nước biển không lạnh lắm, chúng tôi có thể ở trong nước tới 24 tiếng đồng hồ mà nhiệt độ thân thể vẫn ở mức bình thường, nghĩa là không sợ chết cóng. Bơi được vào bờ bây giờ, người không quần áo, không tiền bạc, không giấy căn cước, chắc chắn tôi và Diễm Lan sẽ bị cảnh sát bắt ngay tức khắc. Nhưng bây giờ tôi thấy rõ dù có bị cảnh sát bắt, chúng tôi cũng còn sung sướng gấp ngàn lần, gấp vạn lần sống trên du thuyền này. Nhất là Diễm Lan.
Nàng có tội gì? Với pháp luật, nàng chẳng có tội gì hết. Nàng mất tích, cảnh sát sẽ nghi nàng giết Vũ Dương, nhưng nếu nàng trở lại, với lời khai của nàng, cảnh sát sẽ vồ được du thuyền và hai tên sát nhân. Khi thấy tôi và nàng trốn thoát, Khôi Mưu Sĩ sẽ bằng cách này hay cách khác cho du thuyền trở về địa lục. Gã có điên thì mới tiếp tục đi sang Phi Luật Tân, mà điên hay ngu thì tôi chắc chắn là không phải bệnh của gã.
Bắt được Khôi và tên đàn em gã là Phăng-Xoa, Diễm Lan sẽ vô tội. Tôi sẽ bị bắt giữ, đưa ra tòa, tống giam vì tội giết Quí xe tăng. Tội ấy tôi sẽ nhận lãnh hậu quả tù tội, nhưng không sao, miễn là Diễm Lan còn sống và sống sung sướng, tự do. Tôi hoan hỉ chấp nhận tù hai năm cho nàng khỏi khổ, khỏi chết thê thảm.
Nên lắm, tôi nhất định thực hiện cuộc vượt thoát để trở về.
Diễm Lan muốn hỏi có chuyện gì làm tôi suy nghĩ lắm, nhưng vẻ mặt nghiêm trọng của tôi làm nàng lặng im. Tôi đốt thuốc lá và suy nghĩ dữ dội. Tôi có thể bơi cả ngày trên biển, nếu một mình, tôi có thể bơi nương theo sóng từ đây vào tới đất liền, cũng có thể tôi đuối sức, bị vọp bẻ chết trên biển – nhưng Diễm Lan thì vô phương. Nhẩy xuống biển, nàng sẽ chìm lỉm sau năm phút.
Tôi không thể hạ xuồng xuống biển và đón Diễm Lan xuống đó bơi về sau khi nói vài lời từ biệt Khôi và Phăng-Xoa hung hãn, tôi cũng không thể chế ngự được cả hai tên. Ngay cả chuyện lấy phao cấp cứu cho Diễm Lan đeo cũng không làm được. Phải làm sao bây giờ?
Tôi ghé sát miệng vào tai Diễm Lan:
- Em đừng để chúng nó biết… Quanh đảo Scorpion không có vùng san hô nào cả. Có thể Vũ Dương không nói với em sự thật, cũng có thể chính hắn cũng ghi nhận sai. Điều chắn chắn là không bao giờ mình tìm lại được phi cơ. Tôi quyết định chúng mình nhẩy xuống biển bơi trở vào bờ. Em chịu theo tôi không?
Nàng gật đầu.
- Chúng mình có thể về được Đà Nẵng mà cũng có thể chết giữa biển. Nhưng phải liều. May ra thì sống. Nếu không nó sẽ róc thịt em vì nó nghi là em biết mà không chịu nói. Đằng nào cũng chết…
- Em biết. Em theo anh… Chết ngay em cũng theo anh…
- Em bơi khá không?
- Trong piscine em bơi nhiều nhất là được một trăm thước.
- Thế là đủ rồi. Tôi sẽ vừa bơi vừa kéo theo em vào được tới bờ, chỉ cần em nổi trên mặt nước. Chúng mình chỉ cần một cái phao.
Nhưng phao buộc hết ở trên kia. Nếu tôi đến gần chỗ buộc phao, chúng nó sẽ biết liền. Nhất định phải có phao mới được…
Tôi nhìn quanh ca-bin và tìm thấy vật tôi cần dùng. Vật đó tuy không thể tốt bằng một cái phao, nhưng có thể tạm dùng làm phao. Đằng sau cái tủ ở góc ca-bin có một vòng cao su rộng lớn như cái ruột bánh xe hơi. Vòng cao su này được gắn ở đó ngăn không cho đầu tủ đập mạnh vào vách du thuyền khi có sóng lớn. Tôi đi giựt cho vòng cao su rời khỏi lưng tủ và đem nó tới bên chỗ Diễm Lan nằm:
- Cái này sẽ là cái phao của em. Tôi để nó ở chân thang, chỗ này. Dù thằng Phăng-Xoa có xuống đây, trong lúc vô tình, nó cũng không để ý thấy đâu. Tôi sẽ đi lên phòng lái và thằng Phăng-Xoa sẽ trở xuống tiếp tục ngủ. Em đợi ở dưới này chừng năm phút. Xong em thản nhiên đi lên boong. Nếu thằng đó hỏi em đi đâu, em nói say sóng cần lên hóng gió. Khi em tới chân thang, em vớ lấy vòng này và vội chạy lên. Đừng để ý gì đến tôi, em cũng đừng chờ tôi… Lên tới trên kia, em nhẩy xuống biển luôn. Chỉ cần em cầm chặt cái vòng này. Xuống tới biển, em choàng vòng vào người và cứ nổi ở đó chờ tôi. Đừng sợ gì cả. Tôi sẽ nhẩy xuống biển sau em và bơi đến chỗ em. Em có thể làm được việc đó chứ?
Nàng gật đầu:
- Dạ được.
- Trước khi nhẩy, em nhớ tụt dép ra nghe. Cứ để cả quần áo như thế này mà nhẩy xuống. Chúng mình cởi bỏ quần áo sau cũng không muộn.
Thấy tôi định đi lên, nàng níu tay tôi lại và dịu dàng:
- Chương. Một lần nữa em cám ơn anh…
Giọng nói dịu dàng của nàng làm cho tôi cảm thấy là nàng tin chắc chúng tôi sẽ chết xa nhau dưới biển và nàng cần nói lời cuối cùng trước khi quá muộn.
Tôi vuốt nhẹ má nàng:
- Đừng sợ. Anh sẽ đưa em về tới bờ.
Cái chạm tay ấy gợi trong tôi một thèm muốn rực lửa và ôm ghì lấy nàng, hôn nàng trên tất cả da thịt thơm mát của nàng. Da thịt ấy được trời sinh ra để yêu đương, để được hôn, được ve vuốt, không phải là để trương sình dưới đáy biển. Tôi phải hết sức cố gắng để chống lại sự thèm muốn ấy.
° ° °
Sau ánh đèn sáng trong phòng ngủ, phòng lái bên trên tối mờ làm cho mắt tôi trong vài giây đầu không nhìn rõ cảnh vật. Tôi nghe tiếng Xoa chửi thề và càu nhàu. Nó như không chịu được sự có mặt của tôi, hễ trông thấy tôi là nó tức điên lên.
Khôi vẫn ngồi ở chỗ cũ. Tôi đi tới ngồi trước mặt gã:
- Hội Nghị Thượng Đỉnh tay đôi diễn ra trong không khí thông cảm và có kết quả tốt?
Khôi hỏi tôi bằng giọng đùa giỡn nhưng không có ác ý.
Xoa thêm vào:
- Mẹ kiếp… Thông cảm và cởi mở nữa chứ. Đối phương bầy tỏ thiện chí bằng cách cởi mở hết, không còn che đậy gì…
Khôi dục:
- Xuống ngủ đi Xoa. Mày cứ thiếu ăn, thiếu ngủ là mày khó chịu làm mất vui mọi người.
Xoa đứng lên. Nhưng gã chưa chịu đi xuống ngay. Gã đi tới thành du thuyền đứng nhìn xuống biển và khạc nhổ xuống nước. Gã càng bực tức khi gió biển thổi tạt đờm rãi của gã trở về mặt gã. Cả nước biển dường như cũng không chịu nhận một vật gì của gã.
Đợi cho Xoa xuống rồi. Khôi tiếp tục hỏi tôi:
- Nàng nói cho chú biết rằng nàng không hề hay biết gì về số tiền đô-la của Vũ Dương.
Tâm trí đang bị xáo trộn vì cuộc liều mạng nhẩy xuống biển đào thoát sắp xảy ra, tôi lơ đãng trả lời:
- Tất nhiên.
- Tôi vừa hỏi chú một câu ngớ ngẩn – gã cười nhẹ – Tất nhiên là nàng không biết, lúc nào nàng cũng thành thật. Nàng có thể không thành thật với Vũ Dương, nhưng nàng thành thật với chú.
Tôi nhìn về phía Đà Nẵng. Vầng sáng mờ trên thành phố đó vẫn còn trông thấy ở góc biển. Bất giác tôi rùng mình, nhưng may nhờ tối Khôi không để ý thấy. Khoảng cách giữa cho du thuyền này với bờ biển thật xa nhưng tôi vẫn tin rằng chúng tôi có thể trở vào bờ được. Vòng cao su sẽ giữ cho Diễm Lan nổi trên mặt biển, tôi sẽ nắm nàng vào vòng vừa bơi vừa kéo nàng theo. Khi nào mệt, chúng tôi cùng bám vào vòng để nghỉ, chúng tôi sẽ bơi về hưóng vùng sáng mờ kia. Khi trời sáng và ánh điện đó mất, chúng tôi cứ bơi theo sóng. Thể nào cũng vào được tới bờ.
Chỉ cần Khôi không nghi ngờ gì về dự định của chúng tôi. Nếu gã biết, chỉ cần gã giữ chặt Diễm Lan dưới đó cho tới sáng là dù có cho tự do, chúng tôi cũng không còn có thể bơi về được nữa. Tôi nghĩ tới những giờ dằng dặc sắp phải trải qua dưới biển và muốn hút điếu thuốc lá cuối cùng. Xong, nhớ lại kinh nghiệm của người nhái là trước khi nhẩy xuống biển, nhất là ban đêm, không nên hút thuốc lá, vì khói thuốc có thể làm cho mắt mờ, nhìn không rõ nữa, tôi cố nhịn thèm. Diễm Lan sẽ còn khổ sở và chịu đựng nặng nề hơn tôi. Tôi đã quen với biển cả, với sóng nước, còn nàng… Phải là người đàn bà can đảm lắm mới dám nhắm mắt nhẩy từ trên du thuyền này xuống biển đen dưới kia.
Diễm Lan chỉ cần nhẩy xuống biển, tôi còn phải bơi tìm nàng. Trong đêm tối với sóng biển khá lớn này, việc tìm nàng có thể khó khăn và mất thì giờ, nhưng chỉ cần nàng nổi được trên mặt nước. Nhất là nàng đừng sợ hãi, kêu la…
Nàng sắp lên rồi. Tôi cảm thấy toàn thân như tê liệt vì cảm xúc. Nếu thằng Tây Lai chặn Diễm Lan lại, không cho nàng bước lên boong?
Tôi cố gắng trả lời những câu hỏi của Khôi.
- Nàng chỉ cho chú thấy vị trí phi cơ nằm rồi chứ?
- Đã.
- Chú đã kiểm soát trên bản đồ chưa?
- Rồi.
- Có thấy vị trí như lời nàng nói không?
- Hơi mơ hồ. Phải tới nơi mới biết chắc. Có thể Vũ Dương còn nói nhiều nữa nhưng nàng không nhớ. Nàng vừa bị cảm xúc quá mạnh khi các anh hạ sát chồng nàng ngay trước mặt nàng. Tôi tin nàng sẽ nhớ lại hết.
- Sáng mai, sau bữa ăn sáng đầu tiên trên du thuyền – gã nói, giọng nghiêm trọng để cho tôi biết rằng đây là một lời ra lệnh – Tôi, chú và nàng sẽ cùng họp trên bản đồ, để nghe nàng nói lại rõ ràng những gì Vũ Dương cho nàng biết. Tôi chỉ có một lời khuyên chú: tuy tôi không biết gì nhiều về biển cả, lặn vớt kho tàng dưới biển, song tôi cũng biết đủ để chú không thể lừa bịp được tôi. Một lần nữa tôi nhắc lại: chú nên thành thực cộng tác, sẽ có lợi cho hai người nhiều hơn là âm mưu qua mặt tôi…
Tôi vừa định nói khi bên dưới tiếng Phăng-Xoa bực dọc vang lên:
- Ê, đi đâu?
Và tiếng Diễm Lan:
- Tôi say sóng, buồn nôn… Cho tôi lên trên đó. Dễ thở một chút…
Rồi tiếng Xoa gọi lớn:
- Đại ca… Có cho người đẹp lên đó hứng gió không?
Khôi đáp ngay:
- Không. Bảo nàng nằm yên dưới đó. Đừng lộn xộn…
Nếu thằng Xoa đứng chặn giữa Diễm Lan và cầu thang thì nguy, nàng sẽ không thể xô ngã nó để chạy lên được. Nhưng rất có thể nàng đã tới được chân thang trong lúc thằng Xoa vẫn nằm dài trên giường. Đây là phút phải liều…
Tôi nhẩy tới đấm mạnh vào mặt Khôi. Cùng lúc, tôi la lớn:
- Nhẩy đi…
Khôi ngã ngửa ra trong lúc tay gã đưa vào trong áo lấy khẩu súng. Diễm Lan vọt lên thang cùng với tiếng la của thằng Xoa đuổi theo nàng. Trong một chớp mắt, tôi nhìn thấy hai tay nàng ghì vòng cao su trước ngực và nàng bay qua thành du thuyền và biến mất…
Tôi nhẩy tới chỗ Diễm Lan vừa bay qua thành du thuyền vừa vặn gặp thằng Xoa thò đầu lên thang. Tay nó cầm súng nhưng nó không ngờ tôi đứng ở đấy. Tôi đá mạnh vào ngực nó và nó ngã nhào trở xuống. Một tay vịn thành du thuyền, tôi tung mình rớt xuống biển theo Diễm Lan.
Vùng nước bao la chụp lấy tôi.
Vừa chìm xuống nước, tôi cố giữ để khỏi mất phương hướng của Diễm Lan, nàng ở ngay trước mặt tôi. Nổi lên, tôi phải bơi tìm nàng ngay. Quần áo, giầy làm cho tôi vướng víu, nhưng tôi không thể có thì giờ cởi bỏ chúng trước khi tìm được Diễm Lan.
Nổi lên, tôi lắc mạnh đầu cho nước biển ra khỏi mắt. Du thuyền ở cách tôi chừng 50 thước. Ánh đèn làm nó sáng lên long lanh trên biển tối như một viên hồng ngọc. Cố nhìn về phía trước, nơi tôi tin rằng có Diễm Lan. Tôi không nhìn thấy gì hết ngoài những ngọn sóng cao. Đêm nay sóng biển lớn hơn sự ước lượng của tôi.
Tôi bơi về phía trước chừng 10 sải. Diễm Lan chắc chắn phải quanh quẩn ở chỗ này. Không cao giọng, tôi khẽ gọi:
- Diễm Lan… Diễm Lan…
Không có tiếng trả lời. Tôi bơi về phía tay phải và nỗi lo sợ dâng lên trong tôi. Dừng lại, tôi lại gọi tên nàng.
Lần này có tiếng nàng đáp:
- Em… đây…
Nàng có vẻ như sặc nước.
Tôi bơi về phía phát ra tiếng nàng.
Hai lượn sóng cao áp tới, ép tôi vào giữa. Khi tôi nổi trở lên, mái tóc Diễm Lan ở ngay tầm tay tôi.
- Cám ơn trời đất!
Tôi thầm nói và vươn tay ra nắm lấy lưng áo nàng. Hai tay nàng ôm chặt lấy tôi. Hành động này làm cả hai chúng tôi cùng chìm xuống. Tôi cảm thấy lạnh. Cố đạp chân cho trồi lên, tôi vẫn bị nàng ôm chặt:
- Vòng cao su đâu rồi?
Miệng nàng đầy nước và nàng cố gắng nói:
- Mất rồi… Nhẩy xuống mạnh quá… Văng ra…
Một làn sóng lớn đổ ụp xuống đầu chúng tôi. Diễm Lan nắm chặt áo tôi, nhưng sức mạnh của làn sóng cũng làm cho nàng rời ra. Tôi là người nắm giữ nàng lại. Nàng không biết cách để cho người lạng theo làn sóng. Tôi thấy rõ nàng vừa uống nước.
Khi trồi trở lên, nàng nói tiếp câu bỏ dở vừa xong:
- Lúc nhẩy xuống… mạnh quá… phao văng khỏi hai tay em. Em có trông thấy nó một lần, ở quanh đâu đây…
Tôi cố nén sợ hãi để hy vọng. Diễm Lan vừa nhẩy xuống, vòng cao su chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đây, xa lắm là trong vòng trăm thước. May ra chúng tôi có thể tìm thấy. Nếu là ban ngày, việc tìm lại vật tối cần thiết đó thật dễ, nhưng bây giờ đang là ban đêm, trăng đã lặn và mặt biển chỉ là một vùng đen sì.
- Đừng sợ – tôi bảo nàng – Nắm lấy dây lưng tôi, em cứ để cho sóng đánh đi. Đừng cưỡng lại sóng…
Nhưng cùng lúc ấy tôi biết là chuyến vượt thoát đã hỏng. Dù Diễm Lan có giữ được phao đi nữa, chúng tôi cũng không thể trốn thoát. Du thuyền đã lượn một vòng và quay trở lại. Khôi biết lái tàu thạo hơn là tôi tưởng. Gã có nhiều tài, nhưng gã dấu.
Cùng với tiếng động cơ của du thuyền nổ đều trên mặt nước mỗi lúc một lớn, tôi nghe tiếng Khôi gọi lớn:
- Hoàng Chương… Ở đâu la lên… Bọn tôi vớt chú. Chết uổng. Không thể về bờ được đâu.
Bây giờ Diễm Lan và tôi ôm nhau, bơi đứng một chỗ. Tôi cảm thấy nàng run lên:
- Không có phao. Về được đất không anh? Nàng run run hỏi.
Tôi không còn có thể nói dối nàng:
- Chắc không được.
- Để em trở về du thuyền. Anh bơi về một mình đi.
- Cũng không được…
Nàng nói như van xin:
- Anh bơi về một mình được mà. Đi đi… Bỏ em ra.
- Không được mà. Nếu chúng bắt lại được em, chúng sẽ có cách bắt tôi trở lại với chúng.
Nàng hiểu. Nhưng giây phút này không phải là lúc chúng tôi có thể tỏ tình yêu thương nhau. Nàng chỉ sốt sắng:
- Nếu vậy… chúng mình liều bơi về. Được tới đâu hay tới đó.
Sau cơn hoảng hốt, Diễm Lan đã bình thản trở lại. Nàng biết rằng chúng tôi sẽ chết trên biển chậm nhất là vào lúc mặt trời mọc, nhưng nàng bất cần:
- Giúp em bỏ quần áo… Xong, chúng mình bơi về…
Giúp một người đàn bà bơi kém cởi bỏ y phục giữa những làn sóng biển lớn ào ào đổ tới không phải là một việc dễ. Tôi ôm ngang lưng nàng để nàng rảnh tay lột áo ra khỏi đầu. Tôi cảm thấy làn da mịn của nàng và tôi quên đi nỗi nguy sắp chết đuối. Tiếng la lối của thầy trò Khôi Mưu Sĩ đi xa dần. Trong đêm tối, chúng không trông thấy chúng tôi, du du thuyền chỉ cách chúng tôi chừng 50 thước.
- Em xong rồi.
Đến lượt tôi cởi bỏ quần áo. Tôi còn mang đôi giày dưới chân, nhưng tôi đã quen với việc này. Tôi quấn áo sơ-mi của tôi ngang lưng tôi và bảo Diễm Lan nắm lấy áo.
- Cứ bơi từ từ. Đừng hoảng hốt… Cũng đừng gắng bơi… Em cứ giữ cho em nổi là được…
Chúng tôi bắt đầu bơi, nhưng tôi biết đó chỉ là hành động tuyệt vọng của hai kẻ không lẽ bó tay chịu chết. Tôi chỉ trông cậy vào vầng ánh sáng mờ mờ trên thành phố Đà Nẵng để làm hướng bơi về đó, nhưng sóng quá lớn. Sóng che khuất vầng sáng ấy. Tôi chỉ có thể trông thoáng thấy vầng sáng mỗi lần có ngọn sóng lớn đánh tới đưa chúng tôi lên cao, nhưng lúc thì tôi thấy vầng sáng ở bên phải, lúc sau nó đã chuyển sang bên trái. Nhiều lúc Đà Nẵng dường như ở sau lưng chúng tôi. Bơi như vầy thì có đến trăm năm cũng không thể về được Đà Nẵng. Chúng tôi sẽ bơi như thế này cho đến lúc tay chân nặng chĩu, cứng đơ và cái chết sẽ đến rất nhanh. Niềm an ủi cuối cùng của tôi là được chết ôm Diễm Lan trong vòng tay.
Không biết bao nhiêu phút đã trôi qua, tôi lại trông thấy du thuyền đi ngang qua. Lần này hai thầy trò Khôi đã biết xài đèn pha để rọi trên biển, nhưng chúng cũng chưa nhìn thấy chúng tôi. Tôi nghĩ chúng tưỏng rằng Diễm Lan mang được phao xuống biển và chúng cũng nhất định bắt lại chúng tôi cho bằng được.
Thời gian qua. Tôi cảm thấy hai cánh tay tôi cứng ra trước khi tôi chịu nhận là tôi đã kiệt sức. Tôi ngừng bơi và há miệng lớn để thở. Sóng ào tới và tôi sặc nước. Tôi choáng váng mất vài giây và khi tỉnh lại, tôi thấy Diễm Lan đã buông tôi ra.
Còn chút sức tàn, tôi bơi lại gần nàng. Mặt nàng sát vào mặt tôi:
- Em xin lỗi vì cái phao…
Nàng thều thào nói.
Tôi biết phí sức để nói lúc này là ngu dại, nhưng có nói hay không cũng chết. Tôi bắt buợc phải nói:
- Diễm Lan… Diễm Lan…
Nàng bừng mở mắt:
- Anh gọi em?
Hai bàn tay tôi nâng mặt nàng:
- Anh muốn nói với em… Trước đây anh không nói được vì có… Vũ Dương… Anh yêu em… Anh yêu em nhất… Ngay lúc em đến tìm anh, anh đã yêu em.
Không nói gì hết, nàng từ từ đưa hai cánh tay lên choàng lấy cổ tôi.
Chúng tôi hôn nhau và cùng chìm xuống biển.
Tôi có cảm giác đang rơi xuống một vực thẳm không cùng và nếu chúng tôi không buông nhau ra để trồi lên, chúng tôi chết ngạt ngay lúc này. Nhưng óc nghĩ như vậy, song hai tay tôi vẫn không chịu rời nàng.