Số lần đọc/download: 3542 / 129
Cập nhật: 2017-02-10 13:52:25 +0700
Chương 11: Các Bác Sĩ
S
áng nay khi tôi bước vào sân trường, thằng Geoffroy đi về phía tôi, vẻ rất kích động. Nó bảo tôi rằng nó đã nghe bọn lớp lớn nói rằng các bác sĩ sẽ đến đây đế chụp X-quang cho chúng tôi. Thế rồi những đứa khác cũng đã tới.
- Toàn chuyện vớ vẩn, thằng Rufus nói. Bọn lớp lớn lúc nào cũng nói toàn chuyện vớ cẩn!
- Cái gì là vớ vẩn mới được? thằng Joachim hỏi.
- Là các bác sĩ sáng nay sẽ đến tiêm vắc xin bọn mình, thằng Rufus trả lời.
- Mày nghĩ có thật thế không hả? Joachim nói, cái thằng có vẻ lo phết.
- Cái gì là thật với cả không thật kia? thằng Maixent hói.
- Là các bác sĩ sẽ đến đây đế phẫu thuật cho bọn mình, thằng Joachim trả lời.
- Ồ, tao sẽ không chịu! thằng Maixent kêu lên.
- Mày sẽ không chịu cái gì gả? thằng Eudes hỏi.
- Tao sẽ không chịu để người ta cắt ruột thừa cúa tao thằng Maixent trả lời.
- Ruột thừa là cái gì mới được? thằng Clotaire hỏi.
- Đấy là thứ người ta đã cắt cho tao khi tao còn bé tẹo, thằng Alceste trá lời; thế cho nên hội bác sĩ của chúng mày chi làm tao phì cười. Và nó cười luôn.
Thế rồi thầy Nước Lèo – đấy là giám thị của chúng tôi – đã nhấn chuông và chúng tôi ra xếp hàng vào lớp.
Tất cả chúng tôi đều rất kích động, trừ mỗi thằng Alceste là cười và thằng Agnan chẳng nghe thấy gì vì nó vẫn mải ôn bài. Khi chúng tôi vào trong lớp, Cô giáo nói với chúng tôi:
- Các em, sáng nay, các bác sĩ sẽ đến để... Và cô không thể nào nói tiếp được, bởi vì thằng Agnan đã đứng phắt ngay dậy.
- Các bác sĩ? thằng Agnan kêu lên. Em không muốn đi khám bác sĩ! Em sẽ không đi khám! Em phản đối! Với cá em không thế đi khám bác sĩ được, em bị ốm.
Cô giáo quật thước kẻ xuống bàn cô, và trong khi thằng Agnan khóc lóc, cô tiếp tục:
- Thật sự không Có lý do gì để các em phải sợ sệt và hành động như là trẻ con cả. Các bác sĩ chỉ đến để cho các em chụp X-quang, chẳng có tí tẹo đau đớn nào hết và...
- Nhưng, thằng Alceste nói, sao người ta bảo với em là họ đến đế cắt ruột thừa! Vầng, đến cắt ruột thừa thì em không sao hết, nhưng chụp X-quang thì em không đồng ý!
- ‘Cắt ruột thừa? thằng Agnan kêu lên, và nó lăn đùng ngã ngửa ra đất.
Cô giáo tức lắm, Cô lại quật thước kẻ lên bàn cô, cô bảo thằng Agnan hãy trật tự nếu không cô sẽ cho nó điểm không môn địa lý (giờ đang là tiết địa lý mà) và cô nói rằng giờ đứa nào mà lên tiếng một cái là cô sẽ đuổi học. Thế là chẳng đứa nào ho he gì nữa, trừ mỗi cô giáo:
- Được rồi, cô nói. Chụp X-quang chỉ đơn giản là chụp một bức ảnh để xem phổi của các em có tối không mà thôi. Ngoài ra, các em chắc chắn là đều đã từng chụp X–quang, và các em biết như vậy là thế nào. Vì thế, sinh sự cũng vô ích, chẳng ăn thua gì đâu.
- Nhưng thưa cô, thằng Clotaire bắt đầu, phổi của em...
- Hãy đế phổi cúa em được yên và hãy lên bảng đây và nói cho cả lớp rõ những gì em biết về các chi lưu của sông Loire nào, cô giáo bảo nó.
Thằng Clotaire bị hỏi xong, và nó vừa mới ra góc đứng phạt thì thầy Nước Lèo bước vào.
- Đến lượt lớp của cô rồi, thưa cô giáo, thầy Nước Lèo nói.
- Tốt quá, cô giáo nói. Cá lớp đứng dậy, trật tự, và đi thành hàng.
Cả những người bị phạt nữa ạ? thằng Clotaire hỏi. Nhưng cô giáo đã không thể trả lời thằng Clotaire, bởi vì thằng Agnan bắt đầu khóc và kêu lên rằng nó sẽ không đi, và rằng nếu mà người ta báo trước cho nó thì nó đã mang giấy xin miễn khám của bố mẹ nó rồi, và rằng mai nó sẽ mang giấy ấy đến, và nó bám chặt hai tay vào bàn nó, và nó lấy chân đạp loạn xạ. Thế là cô giáo thở dài một cái và cô tiến đến chỗ nó.
- Nghe này, Agnan, cô giáo nói với nó. Cô cam đoan với em là không có gì sợ hết.
Các bác sĩ thậm chí còn chả động đến người em; thế và em biết không, cũng rất là thú vị nhé: các bác sĩ sẽ đi xe cam nhông rất to đến, và các em leo lên một cầu thang nhỏ vào trong xe cam nhông. Còn trong xe cam nhông thì đẹp hơn tất cá những gì em từng thấy. Còn nữa, đây này: nếu em mà ngoan, cô sẽ gọi em lên bảng vào giờ số học.
- Làm bài tập phân số? thằng Agnan hỏi.
Cô giáo bảo nó đúng vậy thế là thằng Agnan buông tay khỏi bàn và nó vừa xếp hàng cùng chúng tôi vừa run kinh lên được và vừa khẽ kêu ”hừ-hừ-hừ" và cứ thế suốt.
Khi chúng tôi bước xuống sân, chúng tôi gặp bọn lớp lớn đang quay trở lại lớp.
- Này! Có đau không? thằng Geoffroy hỏi bọn kia.
- Kinh khủng! một thằng lớn trả lời. Buốt lắm chói lắm, rát lắm, và bọn họ dùng dao to lắm và máu me be bét khắp cá. Và bọn lớp lớn vừa đi khỏi vừa cười, và thằng Agnan đã lăn đùng ngã ngửa ra đất và nó bị ốm luôn, và thầy Nước Lèo đã phải chạy đến ẵm nó trong tay đế đưa nó đến trạm xá. Trước cổng trường, một cái xe cam nhông trắng toát, to đùng với một cái cầu thang để trèo lên từ đằng sau, và một cái khác đế xuống phía đằng trước. Hay phết, thầy hiệu trưởng đang nói chuyện với một ông bác sĩ mặc áo choàng trắng buộc dây sau lưng.
- Bọn chúng kia rồi, thầy hiệu trưởng nói, những đứa mà tôi đã bảo với ông đó.
- Xin ông đừng lo, thưa ông Hiệu trưởng, ông bác sĩ nói, chúng tôi quen rồi, với chúng tôi ấy mà, chúng nó đâu sẽ vào đấy hết. Tất cá sẽ diễn ra rất yên ả và gọn nhẹ.
Thế rồi chúng tôi nghe thấy những tiếng la hét kinh khủng; đó là thầy Nước Lèo đang đi đến kéo theo sau cánh tay thằng Agnan.
- Tôi nghĩ rằng, thầy Nước Lèo nói, các ông phải bắt đầu với thằng bé này trước; nó hơi căng thẳng một chút.
Thế là, một trong số các bác sĩ lấy tay ôm lấy người thằng Agnan, và thằng Agnan vừa lấy chân đạp ông ta hàng đống phát vừa bảo rằng hãy buông nó ra, rằng người ta đã hứa với nó rằng các bác sĩ sẽ không động đến người nó, rằng tất cả mọi người đều đánh lừa nó, và rằng sẽ đi báo cảnh Sát. Thế rồi ông bác sĩ vào trong xe cam nhông cùng với thằng Agnan, Chúng tôi vẫn còn nghe thấy những tiếng kêu thét và rổi một giọng to tướng cất lên: ”Đừng có giẫy giụa nữa! Nếu cháu còn giẫy giụa, cháu sẽ được đưa đến bệnh viện!” Thế rồi có những tiếng kêu ”hừ-hừ–hừ’, và chúng tôi thấy thằng Agnan đi xuống phía cửa bên kia, ngoác mồm ra cười, Và nó chạy vào trong trường.
- Được rồi, một trong số các bác sĩ vừa nói vừa lấy tay lau mặt. Năm em đẩu tiên, bước lên! Như các chiến sĩ nào!
Và bởi vì chẳng có đứa nào nhúc nhích, ông bác sĩ bèn lấy ngón tay chỉ vào năm đứa.
- Cháu, cháu, cháu, cháu và cháu, ông bác sĩ nói.
- Tại sao là bọn cháu mà không phải là nó?thằng Geoffroy vừa nói vừa chỉ thằng Alceste.
- Phải rồi! Chúng tôi, tức Rufus; Clotaire Maixent và tôi, cùng nói.
- Bác sĩ đã chỉ mày, mày, mày, mày, với cả mày, thằng Alceste nói. Ông ấy không chỉ tao. Cho nên mày mới phải lên, và cả mày, cả mày, cả mày, cả mày nữa! Không phái tao!
- Thế hử? Nếu mày mà không lên, đã thế cả nó, cả nó, cá nó, cả nó, cả tao nữa cũng chẳng lên nốt! thằng Geoffroy trá lời.
- Vẫn còn chưa thôi kia à? ông bác sĩ kêu lên. Nào, năm cháu kia, trèo lên nào! Và nhanh cái chân lên!
Thế là chúng tôi trèo lên: trong xe cam nhông hay ra phết; một ông bác sĩ ghi tên chúng tôi, người ta bảo chúng tôi cởi áo sơ mi ra, người ta xếp chúng tôi hết đứa này đến đứa khác đằng sau một tấm kính và người ta bảo chúng tôi thôi xong rồi và lại mặc sơ mi vào.
- Cái xe cam nhông hay nhỉ? thằng Rufus nói.
- Mày có thấy cái bàn con không? thằng Clotaire nói.
- Xe này mà dùng để du lịch nhỉ, sẽ cực kỳ phải biết! tôi nói.
- Thế cái kia? Nó hoạt động thế nào nhỉ? thằng Maixent hỏi.
Không được sờ vào cái gì cả! một bác sĩ hét lên. Và hãy đi xuống ngay! Không ai rảnh rỗi cả đâu! Nào, ra ngoài... Không! Không phải ra đằng ấy!Ra đằng kia! Ra đằng kia!
Nhưng vì Geoffroy, Clotaire và Maixent lại quay đằng sau để xuống, nên đã tạo ra một cảnh lộn xộn kinh lên được cùng với lũ đang leo len. Thế rồi ông bác sĩ ở cửa lên đã giữ thằng Rufus, cái thằng đã cố tình vòng trở lại và muốn leo lên cam nhông lần nữa, và ông ấy hỏi có phải nó đã chụp X-quang rồi hay không.
- Không phải, thằng Alceste nói, cháu mới là người chụp rồi.
- Cháu tên là gì? ông bác sĩ hỏi.
- Rufus, thằng Alceste nói.
- Ái đau quá! Ái đau quá! thằng Rufus nói.
- Các cháu đằng kia! Không phải lên bằng cửa đằng ấy! một ông bác Sĩ kêu lên.
Và các bác sĩ tiếp tục làm việc với hàng đống đứa trèo lên rồi lại bước xuống, với thằng Alceste cứ khăng khăng giải thích với một bác sĩ rằng nó thì không cần phải khám, vì nó không còn ruột thừa nữa. Thế rồi ông tài xế xe cam nhông thò người ra hỏi đã đi được chưa, rằng đã muộn kinh lên rồi.
Đi thôi! một bác sĩ kêu lên trong xe. Tất cả chúng nó đều chụp rồi: trừ một đứa tên là Alceste, chắc là nghỉ học.
Và chiếc cam nhông phóng đi, và ông bác sĩ đang tranh cãi với thằng Alceste trên vỉa hè quay lại, và ông ta kêu lên: ”Ê! Đợi tôi với! Đợi tôi với!" Nhưng những người trên xe cam nhông không nghe thấy ông ta, có lẽ bởi tất cả chúng tôi cùng kêu lên.Ông ta tức lắm, ông bác sĩ ấy; nhưng dẫu sao các ông bác sĩ và chúng tôi, hai bên chả ai nợ ai hết, bởi vì nếu họ để lại cho chúng tôi một ông bác sĩ, thì họ cũng đã mang đi một đứa trong số chúng tôi: Geoffroy, cái thằng đã ở lại trong xe cam nhông.