Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Petal Lê
Biên tập: Yen
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8937 / 420
Cập nhật: 2015-09-12 19:43:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Một Vị Khách Không Mời
oah làm bữa sáng cho Allie trong lúc cô ngủ trong phòng khách. Thịt lợn muối, bánh quy và cà phê, không có gì đặc biệt. Khi cô tỉnh dậy, anh đặt chiếc khay bên cạnh cô, và ngay khi ăn xong, họ lại làm tình. Đó là một lời khẳng định mạnh mẽ, sâu sắc về những gì họ đã cùng chia sẻ ngày hôm trước. Allie cong lưng và kêu lên dữ dội trong cơn sóng cảm xúc cuối cùng, rồi vòng tay quanh anh khi họ cùng thở dốc, mệt nhoài.
Họ cùng tắm vòi hoa sen với nhau, sau đó Allie mặc váy vào, chiếc váy đã khô sau đêm qua. Cô dành cả buổi sáng cùng Noah. Họ cùng nhau cho Clem ăn rồi kiểm tra các cửa sổ để đảm bảo không có gì hư hại trong cơn bão. Hai cây thông bị đốn ngã, tuy nhiên không cây nào gây ra nhiều thiệt hại lắm, và một vài viên đá đã bay vào nhà kho, nhưng ngoài nhưng cái đó ra thì khu nhà đã vô sự qua cơn bão.
Gần như suốt buổi sáng anh nắm tay cô và cả hai nói chuyện với nhau một cách tự nhiên, nhưng đôi khi anh ngừng nói và chỉ nhìn cô chăm chăm. Khi anh làm vậy, cô cảm thấy cô nên nói gì đó, nhưng không gì có ý nghĩa xuất hiện trong đầu cô. Hoàn toàn lơ đãng, cô chỉ biết hôn anh.
Trước buổi trưa một chút, Noah và Allie đi vào để chuẩn bị bữa trưa. Cả hai người đã đói mềm vì hôm trước họ đều không ăn nhiều. Sử dụng những gì anh có sẵn, họ đã rán một chút thịt gà và nướng thêm một mẻ bánh quy rồi ra hiên ăn giữa một bản nhạc chiều được một chú chim nhại líu lo biểu diễn.
Trong khi đang ở trong nhà rửa bát, họ nghe thấy tiếng gõ cửa. Noah để Allie lại trong bếp và ra mở cửa.
Lại một tiếng gõ.
"Tôi đang đến đây," Noah nói.
Cốc. Cốc. To hơn.
Anh đến gần cánh cửa.
Cốc. Cốc.
"Tôi đang đến đây," anh lại nói khi mở cửa.
"Ôi trời ơi."
Anh nhìn trừng trừng một lúc vào người phụ nữ xinh đẹp ở độ tuổi ngũ tuần, một người mà anh có thể nhận ra ngay dù ở bất cứ đâu.
Noah không thể nói được gì.
"Chào Noah," cuối cùng bà kia cũng nói.
Noah lặng thinh.
"Tôi có thể vào không?" bà ta hỏi, giọng đều đều, không thể hiện điều gì.
Anh lắp bắp một lời đáp khi bà ta đi ngang qua anh, dừng lại trước cầu thang.
"Ai đấy?" Allie kêu lên từ trong bếp, và người phụ nữ quay sang phía âm thanh của giọng cô.
"Mẹ em." Cuối cùng Noah cũng đáp, và ngay khi vừa dứt lời, anh nghe tiếng cốc vỡ.
“Mẹ biết con sẽ ở đây,” Anne Nelson nói với con gái khi cả ba người bọn họ đã ngồi quanh chiếc bàn uống nước trong phòng khách.
“Làm sao mẹ có thể chắc chắn thế?”
“Con là con gái mẹ. Một ngày kia khi con có con, con sẽ biết câu trả lời.” Bà mỉm cười, nhưng cung cách của bà cứng đơ, và Noah hình dung ra việc này khó khăn thế nào đối với bà. “Mẹ đã đoc bài báo đó, và mẹ đã nhìn thấy phản ứng của con. Mẹ cũng đã thấy con căng thẳng thế nào trong suốt vài tuần qua và khi con nói con sẽ đi mua sắm ở bờ biển, mẹ biết ngay con muốn gì.”
“Thế còn bố ạ?”
Anne Nelson lắc đầu. “Không, mẹ không nghĩ bố con hay ai khác biết điều này. Mẹ cũng không cho ai biết hôm nay mẹ đi đâu.”
Họ lặng im một lúc rồi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng bà Anne vẫn giữ im lặng.
“Tại sao mẹ đến đây?” Allie cuối cùng cũng hỏi.
Mẹ cô nhướng mày. “Mẹ nghĩ mẹ mới là người hỏi con câu ấy chứ.”
Allie tái đi.
“Mẹ đến vì mẹ cần phải đến,” mẹ cô nói, “mẹ chắc là lý do của con cũng vậy. Mẹ nói đúng không?”
Allie gật đầu.
Bà Anne quay sang Noah. “Những ngày qua hẳn là toàn những điều ngạc nhiên.”
“Phải.” Anne trả lời đơn giản, và cô mỉm cười với anh.
“Tôi biết cậu không nghĩ vậy, nhưng tôi lúc nào cũng thích cậu, Noah. Tôi chỉ không nghĩ rằng cậu thích hợp với con gái tôi. Cậu có hiểu điều đó không?”
Anh lắc đầu khi trả lời, giọng rất nghiêm túc. “Không, cháu không hiểu lắm. Như thế không công bằng với cháu, và không công bằng với Allie. Nếu không thì cô ấy đã không ở đây.”
Bà nhìn anh khi anh trả lời, nhưng không nói gì. Allie, cảm thấy sắp có một cuộc tranh luận, xen ngang vào:
“Ý mẹ là gì khi nói mẹ cần phải đến? Mẹ không tin con ư?”
Bà Anne quay lại với con gái. “Việc này chẳng liên quan gì đến sự tin tưởng. Việc này chỉ liên quan đến Lon. Đêm qua nó đã gọi điện cho nhà mình để nói chuyện với mẹ về Noah, và ngay bây giờ nó đang trên đường đến đây. Nó có vẻ rất bực. Mẹ nghĩ con sẽ muốn biết.”
Allie hít mạnh một hơi. “Anh ấy đang trên đường tới đây ư?”
“Trong khi chúng ta đang nói chuyện đây. Nó đã sắp xếp để vụ án được hoãn lại cho đến tuần sau. Nếu nó vẫn chưa có mặt ở New Bern thì tức là nó sắp có mặt.”
“Mẹ đã nói gì với anh ấy?”
“Không nhiều lắm. Nhưng nó biết. Nó đã đoán ra hết. Nó nhớ mẹ đã kể cho nó nghe về Noah từ rất lâu rồi.”
Allie nuốt một cách khó khăn. “Mẹ có kể cho anh ấy nghe rằng con ở đây không?”
“Không. Và mẹ sẽ không nói. Đó là việc giữa con và nó. Nhưng mẹ biết nó và mẹ chắc nó sẽ tìm thấy con ở đây nếu con còn ở lại. Tất cả những việc cần làm là một cú điện thoại đến những người thích hợp. Rốt cuộc thì mẹ đã có thể tìm ra con.”
Allie, mặc dù rõ ràng đang lo lắng, mỉm cười với mẹ. “Cảm ơn mẹ,” cô nói, và mẹ cô với tay nắm lấy tay cô.
“Mẹ biết chúng ta có những khác biệt, Allie, và không phải chuyện gì chúng ta cũng đồng tình với nhau. Mẹ không hoàn hảo, nhưng mẹ làm điều tốt nhất mà mẹ có thể để nuôi dạy con. Mẹ là mẹ của con và mẹ sẽ luôn là mẹ của con. Điều đó có nghĩa là mẹ luôn yêu con.”
Allie im lặng một lúc và nói: “Con nên làm gì đây?”
“Mẹ không biết, Allie. Tùy con. Nhưng mẹ sẽ nghĩ về việc đó. Nghĩ về điều con thực sự muốn.”
Allie quay đi, mắt đỏ lên. Một khoảnh khắc sau một giọt nước mắt lăn xuống cằm cô.
“Con không biết…” Cô kéo dài câu nói, và mẹ bóp chặt tay cô. Bà Anne nhìn Noah, người nãy giờ vẫn ngồi đó, đầu cúi xuống, chăm chú lắng nghe. Như thể được nhắc vở, anh nhìn lại bà, gật đầu và rời phòng.
Khi anh đã đi, bà Anne thì thầm, “Con có yêu cậu ta không?”
“Có, con có yêu,” Allie trả lời khẽ khàng, “rất yêu.”
“Con có yêu Lon không?”
“Có, con có yêu. Con cũng yêu cả anh ấy nữa. Tha thiết, nhưng theo một cách khác. Anh ấy không làm con cảm thấy những gì mà Noah đã làm con cảm thấy.”
“Không ai làm được điều đó,” mẹ cô nói, và bà buông tay Allie ra.
“Mẹ không thể quyết định thay cho con, Allie, việc này tùy thuộc hết vào con. Tuy nhiên mẹ muốn con biết rằng mẹ yêu con. Và mẹ sẽ luôn yêu con. Mẹ biết điều đó không giúp được con nhưng đó là tất cả những gì mẹ có thể làm.”
Bà thò tay vào ví và lấy ra một xấp thư được buộc chặt với nhau, những chiếc phong bì đã cũ và ngả vàng.
“Đây là những bức thư Noah đã viết cho con. Mẹ chưa bao giờ vứt chúng đi, và chúng chưa bao giờ được mở ra. Mẹ biết lẽ ra mẹ không nên giấu con những bức thư này và mẹ xin lỗi vì điều đó. Nhưng mẹ chỉ cố gắng bảo vệ con mà thôi, mẹ không nhận ra…”
Allie cầm lấy những bức thư và mân mê chúng, cảm thấy choáng váng.
“Mẹ phải đi đây, Allie. Con cần phải quyết định vài chuyện, và con không có thời gian đâu. Con có muốn mẹ ở lại thị trấn không?”
Allie lắc đầu. “Không, con sẽ quyết định một mình.”
Bà Anne gật đầu và nhìn con gái một lúc, phân vân. Cuối cùng bà đứng lên, đi quanh bàn, nghiêng người hôn lên má Allie. Bà có thể nhìn thấy câu hỏi trong mắt con gái bà khi cô đứng lên khỏi bàn và ôm chằm lấy bà.
“Con định làm gì?” mẹ cô hỏi, kéo cô ra. Đó là một khoảng dừng lâu.
“Con không biết,” cuối cùng Allie cũng đáp. Họ đứng với nhau thêm một phút, chỉ ôm nhau.
“Cảm ơn mẹ đã đến,” Allie nói. “Con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con.”
Trên đường ra cửa, Allie nghĩ mình đã nghe thấy tiếng mẹ thì thầm, “Hãy tuân theo trái tim con,” nhưng cô không chắc chắn có phải vậy không.
Nhật ký Nhật ký - Nicholas Sparks Nhật ký