Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ike đóng cửa thang máy lại rồi ngồi xuống cái ghế băng hẹp ở hành lang. Chàng lấy quyển sách toán và mở ra. Chiều nay chàng không cảm thấy quá mệt mỏi như mình tưởng. Sau khi từ nhà thờ về chàng đã ngủ được vài tiếng đồng hồ.
Mike từ từ lật từng trang sách. Chàng không có điều gì phản đối chuyện trực thang máy vào buổi chiều chủ nhật. Trong ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh và chàng có thể tranh thủ học đuổi chương trình. Chàng nghe thấy bước chân tiến lại thang máy. Chàng không ngẩng đầu lên bởi vì lúc này chàng đang rất muốn tìm ra ngay đáp số của bài toán. Từ phía thang máy chàng nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng quen quen.
- Hôm nay anh cũng học à, anh Mike?
Ngạc nhiên chàng hạ cuốn sách xuống. Maria đứng trong thang máy và đang mỉm cười với chàng. Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh điện như được giát vàng.
- Không cần vội vàng làm gì, anh Mike.
Chàng nặng nề đứng dậy và đột nhiên cảm thấy mình rất hồi hộp. Bước vào thang máy chàng tháo cái chốt cửa. Cánh cửa sập lại. Chàng nhìn nàng.
- Tại sao cô lại biết tên tôi?
Nàng không trả lời. Mắt nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. Môi nàng như đang nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều. Không chịu được cái nhìn đầy thách thức của nàng, chàng quay người đi. Chàng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
- Tầng mấy? - Chàng khó chịu hỏi và kéo cần điều khiển cho thang máy chạy lên.
- Mười hai.
Bây giờ thì chàng đã rõ. Mike quay người và nhìn nàng.
- Cô là bạn gái của Ross? - Nó gần như là một khẳng điịnh hơn là một câu hỏi.
Khuôn mặt nàng vẫn không thay đổi. Nàng im lặng. Chàng để cho thang máy dừng lại lưng chừng giữa hai tầng nhà và quay lưng về phía bảng điều khiển.
- Cô là bạn gái của Ross? - Chàng nhắc lại.
- Có đúng em không? - Nàng hỏi lại giọng thách thức - Anh phải biết điều đó chứ. Anh là chuyên gia về đàn bà cơ mà. Nếu người ta biết một rồi thì người ta sẽ biết tất cả bọn.
Chàng lại đỏ bừng mặt. Như vậy là cô ta đã nghe thấy lời chàng. Không đáng ngạc nhiên khi cô ta có thái độ như vậy đối với chàng. Chàng nhìn xuống sàn.
- Tôi thấy hối hận - chàng nói.
Nàng không trả lời. Chàng nhìn nàng.
- Tôi đã nói là tôi thấy hối hận.
Ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng, kín đáo.
- Em nghe thấy rồi.
Chàng bắt đầu bực mình.
- Thì ít nhất cô cũng phải nói gì chứ.
Nàng mỉm cười.
- Rất tuyệt - Đôi mắt nàng như gắn chặt vào mắt chàng - Thế anh chờ đợi cái gì? Lời hoan hô chắc?
Chàng dựa lưng vào vách thang máy chẳng biết là đối với những cô gái như thế này phải xử lý ra sao. Chàng nhìn nàng với đôi mắt xem xét một mặt hàng từ đầu tới chân. Nó bao giờ cũng làm cho phụ nữ khó chịu. Không một ai trong bọ họ ưa thích cái nhìn này. Nàng không nói câu gì và khi cái nhìn của chàng trở lại khuôn mặt nàng, chàng không phát hiện ra một chút dấu vết nào của sự ngượng ngùng.
- Ross nói đúng - Chàng nói dứt khoat - Cô được sinh ra chỉ vì thế.
Đôi mắt nàng đầy vẻ tự tin.
- Cám ơn anh, em đang cần anh nói điều đó. Em cũng đã bắt đầu thấy lo cho mình rồi đấy.
Lúc này Mike cảm thấy vững tin hơn. Cô ta chẳng hơn gì một cô gái nhỏ bé, rẻ tiền và lăng nhăng. Chàng chìa tay ra và kéo nàng vào người. Nàng mỉm cười và ngoan ngoãn ép sát vào người chàng. Chàng nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng long lanh. Chành cúi xuống hôn nàng. Chàng cảm thấy tay nàng sờ soạng sau lưng mình và thang máy đột nhiên tụt nhanh xuống dưới. Trong khoảnh khắc chàng đứng như trời trồng. Sau đó chàng quay ngoắt người, cố nén câu chửi thề trong miệng và nhanh như chớp chộp lấy cần điều khiển. Chàng ấn nó về vị trí "Hãm" và "Dừng lại" và hy vọng là thang máy sẽ dừng lại. Nàng đẩy cái cần sang vị trí "Xuống cấp tốc". Chàng nghe thấy tiếng máy sựng lại. Thang máy từ từ đứng lại. Mike quay ngoắt về phía Maria:
- Đồ khốn kiếp! Chàng quát nàng - Tí nữa thì cả hai đều mất mạng.
Khuôn mặt nàng lộ vẻ tức giận cùng cực mà chàng chưa bao giờ nhìn thấy ở một người khác. Nhưng không có một dấu vết sợ hãi.
- Thật thế à? - Nàng hỏi với một giọng lịch sự đầy châm biếm - Thế thì đáng tiếc thật.
Chàng quay sang phía cần điều khiển và đưa thang máy trở lại tầng trên.
- Thôi được - Mike nói, ở tầng Ross chàng dừng thang máy và mở cửa cho nàng. Nàng bước ra khỏi thang máy.
- Xin cám ơn anh Mike - Nàng nói rất lịch sự và mỉm cười với chàng.
- Không dám - Chàng trả lời cũng với giọng đó.
Mike vẫn để ngỏ cửa trong khi Maria đi dọc hàng lang. Chàng quan sát nàng qua chiếc gương gắn ở góc thang máy. Cô ta có một dáng đi rất đẹp và cô ta biết điều đó. Mike nhìn thấy nàng dừng lại trước cửa phòng Ross và bấm chuông. Cánh cửa mở ra ngay lập tức. Chàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Ross và nghe được lời của anh ta:
- Vào đi Maria, anh đợi em mãi.
Cánh cửa sập lại sau lưng nàng. Mike còn đợi thêm một chút rồi mới cho thang máy xuống dưới. Chàng chốt cửa lại ngồi xuống ghế băng và lại lôi quyển sách toán ra.
Mắt chàng nhìn vào trang sách mà chẳng dọc được gì cả. Cuối cùng chàng bực tức gập quyển sách lại. Thật là chẳng đâu vào đâu. Lúc này chàng cứ phải luôn nghĩ đến Maria. Chàng thấy hiện ra trước mắt dáng đi uyển chuyển của nàng lúc rời thang máy đi dọc hành lang. Rồi chàng nhìn thấy nụ cười của Ross nghe thấy lời chào đón của cậu ta. Mike đứng dậy và quay lại chỗ thang máy. Chàng nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong đời chàng nổi ghen vì một cô gái.
Trong thang máy có tiếng tút tút vang lên. Mike nhảy bổ vào và nhìn tấm biển. Hàng chữ số màu đỏ sáng lên trước mắt chàng: 12. Chàng đóng cánh cửa và ấn cần điều khiển.
Chàng đợi cho Maria bước vào trong thang máy rồi mới nói.
- Maria à, anh rất hối hận là đã nghĩ sai về em.
Nàng nhìn chàng vẻ nghi hoặc.
- Thật đấy, Maria ạ - Chàng đảm bảo với nàng - Anh không có ý định xỉ nhục em đâu.
Vẻ nghi ngờ đã biến khỏi mắt nàng. Bây giờ chàng mới thấy nó thẫm và sâu thẳm như thế nào.
- Đối với anh tất cả đều không đơn giản như với Ross - Mike tiếp tục - Ross khôn và thuộc loại nhanh nhẹn, còn anh kiếm được miếng ăn khó khăn lắm, phải lao động vất vả hơn nhiều.
Nàng mỉm cười với chàng. Đó là nụ cười chân thật nồng hậu, xuất phát từ trái tim nàng.
- Em cũng đã không tử tế với anh cho lắm - Nàng thú nhận.
Chàng chìa tay cho nàng.
- Xí xoá.
- Xí xoá - Nàng nắm lấy với một nụ cười.
Chàng ngắm nghía bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang nằm trong bàn tay mình.
- Em có thật là bạn gái của Ross không?
- Ross rất niềm nở với em. Thật đấy. Không như phần lớn những người khác, nếu anh hiểu em muốn nói gì.
Chàng gật đầu.
- Ross là một người niềm nở - Chàng nhìn khuôn mặt nàng trong khi vẫn nắm chặt tay nàng - Em có nghĩ là chúng mình có thể cùng nhau đi xem phim không?
Nàng lặng lẽ gật đầu mắt hướng về mặt chàng. Nàng cảm thấy cái gì đó rạo rực trong lòng. Từ bàn tay chàng truyền sang người nàng một cái gì đó mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cảm thấy. Nàng quen rất nhiều chàng trai, nhưng chưa một ai làm nàng bối rối như anh chàng Mike này. Khi đứng trước mặt họ bao giờ nàng cũng rất tự tin. Ở đây thì lại khác. Nó là một cảm giác hoàn toàn khác, gần như là sự mềm yếu về tâm hồn. Chàng bước đến sát bên nàng. Nàng ngẩng lên đưa miệng chạm môi chàng. Ngay cả cái hôn cũng rất khác lạ. Nó vừa nồng cháy lại vừa ngọt ngào trìu mến, vừa khát khao và quyến rũ. Nàng nhắm mắt lại. Nàng thấy mình như đang bồng bềnh trên mặt nước ấm áp. Một cảm giác rạo rực bồn chồn dâng lên trong lòng mà nàng chưa hề biết đến từ trước tới nay. Và bản năng đã báo cho nàng biết đó là cái gì. Lần này không còn là sự đùa cợt như với những chàng trai khác. Lần này hoàn toàn tự nàng. Cái mà nàng cảm thấy là dấu hiệu của sự thèm muốn. Nàng đẩy chàng ra. Mặt nàng đỏ bừng.
- Anh đưa em xuống - nàng nói khẻ giọng ngượng ngùng.
- Maria - Mike khẽ thốt lên giọng khàn khàn.
Nàng tránh nhìn chàng.
- Đưa em xuống đi - Nàng nhắc lại và tự hỏi không biết có cái gì không ổn trong lòng mình. Nàng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc đồng thời lại như muốn oà lên khóc.
Chành quay người và cho thang máy chuyển động. Họ im lặng cho đến khi xuống tới nơi. Chàng mở cửa rồi quay người lại.
- Anh còn được gặp em không? - Chàng hỏi.
Nàng nhìn chàng.
- Nếu anh muốn - Nàng nói rồi bước vội ra khỏi toà nhà.
Maria từ từ bước lên cầu thang dẫn đến cửa nhà mình. Nàng không còn hiểu bản thân mình nữa. Bọn con trai tất cả đều như nhau. Đối với họ nàng chỉ đùa cợt. Chẳng có gì khiến nàng phải để tâm, nó như những con xúc xắc mà nàng vẫn thường chơi ở bậc thềm trước cửa nhà hoặc như trò chơi Thiên đường và Địa ngục. Mặc dù vậy trò chơi cũng làm nàng hứng thú. Nó truyền cho nàng cái cảm giác kỳ lạ của quyền lực, của sức mạnh và sự xét đoán trội hơn hẳn mọi người. Nhưng hôm nay thì khác hẵn. Mike không giống những người kia nhưng ở chỗ nào thì nàng không biết.
Từ buồng vệ sinh vang ra tiếng khạc nhổ. Maria liếc nhìn cánh cửa đóng kín và tự hỏi không biết ai đang bị nôn oẹ. Đó là một trong những cái nàng rất ghê tởm. Nó không thể không làm người khác lợm giọng vì buồng vệ sinh nằm ngay ở hành lang.
Cửa buồng vệ sinh bật mở và bố dượng nàng bước ra. Lao nhìn thấy nàng đứng trước cửa bếp.
- Lấy một cốc nước lại đây - Lão gọi - Mẹ mày bị mệt.
Nàng vội rót một cốc nước và chạy lại hành lang. Cửa buồng vệ sinh mở toang. Nàng nhìn thấy mẹ kiệt sức đang dựa lưng vào tường. Bố dượng nàng đang đỡ bà.
Lão cầm cốc nước từ tay Maria rồi đưa lên môi Katti. Bà vội vàng súc miệng, nhổ vào cái bồn rửa và uống một hơi hết chỗ còn lại. Lúc này Maria mới hỏi.
- Mẹ ơi, mẹ làm sao thế?
Katti lắc đầu một cách yếu ớt.
- Không có gì đâu. Mẹ tự nhiên thấy buồn nôn.
- Không mà... - Maria bối rối. Mẹ nàng bình thường không bao giờ buồn nôn. Chỉ có một lần... trước khi đẻ thằng Peter. Nàng đột nhiên thấy lo sợ. Nàng nhìn mẹ dò hỏi. Không thể là như thế được. Bác sĩ đã khuyên bà không nên sinh con lần nữa.
- Mẹ! Mẹ bị bệnh gì?
Katti lắc đầu. Bà muốn nói điều gì đấy nhưng chồng bà đã nói trước.
- Tất nhiên là mẹ mày không có bệnh gì cả - Lão lỗ mãng chen vào - không có gì đáng ngạc nhiên khi người đàn bà có chửa buồn nôn.
Maria sửng sốt nhìn mẹ mình.
- Không, mama, không thể như thế được - Nàng thốt lên với một giọng kinh hoàng không ngờ - Bác sĩ đã bảo là rất nguy hiểm rồi cơ mà.
- Cũng đừng quá tin vào họ. Họ bao giờ cũng làm cho bệnh nhân hoảng sợ - Katti gượng cười.
Lão Peter vênh váo ưỡn ngực.
- Sẽ lại là một thằng con trai nữa ra đời - Lão nói rất tự tin - Tao biết chắc là như thế. Maria nhìn lão, đôi mắt tối sầm.
- Ông đã tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi chứ?
Lão nhăn nhó gật đầu.
- Tất nhiên.
- Nếu ông đang làm tính thì ông cũng suy nghĩ xem chúng ta sẽ sống như thế nào, nếu Mama không đi làm nữa - Nàng đay nghiến lão.
Lão nhìn nàng chưng hững.
- Và ông cũng tính xem ai sẽ mua bia cho ông uống vì tôi thì chắc chắn là không - Nàng quay đi và lao người xuống cầu thang.
- Maria - Katti gọi với theo. Nhưng đã muộn. Maria đã biến mất, không còn nhìn thấy đâu nữa. Katti chỉ còn nghe thấy bước chân nàng mãi dưới chân cầu thang.
Bà nhìn chồng một lúc lâu rồi quay người trở vào nhà. Một cơn đau chạy suốt cơ thể và bà cảm thấy người bải hoải. Bây giờ bà phải nằm nghỉ một lát. Có thể sẽ đỡ bớt. Và sau đó nỗi chán chường trong lòng bà có thể sẽ cũng nguôi đi. Cha Janowicz đã nói đúng. Đáng lẽ bà phải can đảm tự mình nói điều này với Maria. Lỗi thuộc về bà. Sau này có thể Maria sẽ hiểu ra.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu