The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
laire Biel đứng trước bồn rửa bát và nhìn chằm chằm vào kẻ xa lạ mà cô gọi là chồng. Erik đang nhấm nháp một cái bánh sandwich, cà vạt gài chặt vào áo sơ mi. Một tờ báo được gập tư gọn gàng thẳng thớm. Anh ta nhai chậm rãi. Anh ta đeo khuy măng séc. Áo sơ mi của anh ta được hồ bột. Anh ta thích hồ bột. Anh ta thích tất cả mọi thứ được là phẳng. Trong tủ quần áo của anh ta, những bộ quần áo được treo cách đều nhau bốn inch. Anh ta không đo đạc để làm như thế. Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Những chiếc giày của anh ta, luôn luôn đánh xi mới tinh, dàn hàng thẳng tắp như trong đội diễu binh.
Người đàn ông này là ai vậy nhỉ?
Hai đứa con gái út của họ, Jane và Lizzie, đều đang nhai ngấu nghiến bánh mì trắng với bơ đậu phộng và mứt. Chúng tán chuyện với nhau bằng mấy cái mồm nhồm nhoàm. Chúng làm ầm cả lên. Sữa của chúng cứ bắn tóe ra ngoài ít một. Erik vẫn đọc báo. Jane xin phép ra ngoài chơi. Claire đồng ý. Cả hai đứa cùng ào ra phía cửa.
“Dừng lại,” Claire nói.
Chúng dừng lại.
“Cho đĩa vào bồn đã.”
Chúng thở dài và đảo mắt - mặc dù mới chín, mười tuổi đầu, chúng đã học được thói này từ người giỏi nhất, chị cả của chúng. Chúng chậm chạp lê bước quay lại như thể đi qua lớp tuyết dày trên đỉnh Adirondack, nhấc mấy cái đĩa có lẽ phải nặng tựa đá tảng, và xoay xở để vác hòn núi tới chỗ bồn rửa.
“Cảm ơn các con,” Claire nói.
Chúng chạy vù đi. Căn phòng giờ đã yên tĩnh. Erik lặng lẽ nhai.
“Còn cà phê không?” anh ta hỏi.
Cô rót ra một chút. Anh ta bắt tréo chân, cẩn thận để không làm nhàu chiếc quần. Họ đã kết hôn được mười chín năm, nhưng đam mê đã trôi tuột đi chỉ trong vòng chưa đến hai năm. Giờ thì họ đang bế tắc, đã bế tắc lâu đến nỗi dường như nó không còn khó khăn đến thế nữa. Câu sáo ngữ cổ nhất thường thấy trong sách vở là thời gian trôi đi như bóng câu qua cửa, nhưng nó đúng. Không có vẻ như đam mê đã biến mất lâu đến thế. Đôi khi, như ngay lúc này đây, cô có thể nhìn anh ta và nhớ lại rằng đã có lúc chỉ cần nhìn thấy anh ta thôi cũng khiến cô nghẹt thở.
Vẫn không ngước mắt lên, Erik hỏi, “Em đã nhận được tin gì từ Aimee chưa?”
“Chưa.”
Anh ta dang thẳng cánh tay để kéo lại cái tay áo, giơ đồng hồ lên xem, nhướng một bên chân mày. “Hai giờ chiều.”
“Chắc con bé vừa mới dậy thôi.”
“Có lẽ chúng ta nên gọi điện.”
Anh ta không nhúc nhích.
“Bảo chúng ta,” Claire nói, “là anh muốn chỉ em đấy hả?”
“Anh sẽ gọi nếu em muốn.”
Cô với chiếc điện thoại và nhấn số di động của con gái. Họ đã mua cho Aimee điện thoại riêng từ năm ngoái. Aimee đã mang về cho họ một tờ quảng cáo nói rằng họ có thể có thêm một đường dây thứ ba mà chỉ phải trả mười đô một tháng. Erik không phản ứng. Nhưng, Aimee rên lên, tất cả bọn bạn cô - tất cả mọi người! - đều có một cái rồi, một cuộc tranh luận luôn luôn dẫn Erik đến câu bình luận, “Chúng ta không phải như mọi người, Aimee.”
Nhưng Aimee đã chuẩn bị trước cho chuyện đó. Cô bé nhanh chóng chuyển tông và đánh trúng vào tim đen luôn muốn che chở của cha mẹ: “Nếu con có điện thoại riêng, con có thể giữ liên lạc liên tục. Bố mẹ có thể tìm con 24/7. Và nếu nhỡ có việc gì khẩn cấp thì...”
Câu đó đã kết thúc vụ mua bán. Các bà mẹ đều hiểu chân lý cơ bản này: Áp lực từ giới tính và từ bạn đồng trang lứa may ra thì có thể thuyết phục được, nhưng không có gì thuyết phục bằng nỗi sợ hãi.
Cuộc gọi được chuyển tới hộp thư thoại. Giọng nói háo hức của Aimee – cô bé đã ghi âm lời nhắn của mình gần như ngay sau khi nhận được chiếc điện thoại - bảo Claire, ờ, để lại lời nhắn. Tiếng của con gái cô, vẫn quen thuộc như thế, khiến cô thấy đau đớn, mặc dù cô không rõ chính xác là vì sao.
Khi tiếng bíp cất lên, Claire nói, “Chào, con yêu, mẹ đây. Gọi cho mẹ nhé, được chứ?”
Cô gác máy.
Erik vẫn đọc tờ báo của mình. “Con bé không trả lời sao?”
“Chao, cái gì đã cho thấy thế nhỉ? Có phải là lúc em bảo nó gọi cho em không?”
Anh ta cau mày trước câu mỉa mai. “Có khi điện thoại của con bé hết pin rồi cũng nên.”
“Có thể.”
“Lúc nào nó chẳng quên sạc pin,” anh ta nói, và lắc đầu một cái. “Con bé ngủ lại ở nhà ai thế? Nhà Steffi, phải không?”
“Stacy.”
“Phải rồi, gì cũng được. Có lẽ ta nên gọi cho Stacy.”
“Tại sao?”
“Anh muốn nó về nhà. Nó có một bài tập đến thứ Năm phải nộp rồi.”
“Đang Chủ nhật. Con bé vừa mới vào đại học mà.”
“Thế nên em nghĩ bây giờ nó nên xả hơi chắc?”
Claire đưa cho anh ta chiếc điện thoại cầm tay. “Anh đi mà gọi.”
“Tốt thôi.”
Cô đọc số điện thoại cho anh. Anh ta bấm số và đưa máy lên tai. Ở phía ngoài, Claire nghe thấy hai đứa con gái nhỏ của cô cười rúc rích. Rồi một đứa hét lên, “Em không làm!” Khi điện thoại được nhấc lên, Erik dặng hắng. “Xin chào, tôi là Erik Biel bố của Aimee Biel. Tôi muốn hỏi liệu Aimee có ở đó lúc này không.”
Khuôn mặt của anh ta không thay đổi. Giọng nói của anh ta không thay đổi. Nhưng Claire nhìn thấy ngón tay đặt trên điện thoại của anh ta siết chặt lại và cô cảm thấy có gì đó ở sâu trong lồng ngực mình vỡ ra.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại