No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Julie James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Just The Sexiest Man Alive
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2788 / 38
Cập nhật: 2015-09-02 10:43:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi không làm được. Không thể nào."
Taylor dừng lại và đứng trước Sam nói cương quyết. "Tôi không thể làm việc chung với người đàn ông đó."
Sam ngồi yên ở bàn, nhìn Taylor tiếp tục đi tới đi lui. Cô đã đi như vậy khoảng 6 phút rưỡi rồi. Họ đang có bước tiến mới vì ít ra bây giờ cô đã chịu nói chuyện. 3 lần trước, cô bước được 2 bước vô phòng Sam là cô trở ra ngay mà không nói tiếng nào cả.
Taylor liệt kê từng điều phàn nàn của cô mỗi khi cô dừng những bước nện gót xuống thảm.
"Anh ta quá đáng."
"Anh là lố bịch."
"Ích kỷ. Gạt gẫm."
"Kiêu căng quá cỡ."
"Khinh người nữa. Ông nên thấy cái cách anh ta phất tay với đống hồ sơ của tôi với kiểu "ôi xời, tôi là ngôi sao điện ảnh mà."
Sam cố kềm khỏi mỉm cười trước giọng điệu bắt chước của cô.
"Làm như tôi thèm làm việc với kịch bản ngớ ngẩn của anh ta vậy." Taylor tranh cãi với không khí khi tiếp tục đi đi lại lại. "Như là tôi không có việc thật để làm vậy."
Cô liếc về phía Sam. "Ý tôi là - ông có từng thấy ai mà lúc nào cũng ta đây quan trọng như anh ta chưa?"
Sam nhướng một bên mày nhìn cô. Có lẽ rồi.
Taylor cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ghế. "Được rồi - nghiêm túc nào, Sam. Phiên tòa của tôi sẽ bắt đầu vào 2 ngày tới, tôi không thể cố chen cái chuyện rác rưởi này vô ngay bây giờ được. Tôi biết đây là Los Angesles, nhưng thôi mà - cái gì quan trọng hơn: vụ kiện 30 triệu đô hay là "trông trẻ" tên khó ưa số 1 của Hollywood?"
Taylor ngừng lại chờ đợi câu trả lời của ông.
Sam chồm người tới, môi nở một nụ cười thông cảm.
Cánh cửa bar Reilly's Tavern mở tung với một tiếng rầm và Taylor ào vào. Jason đứng đó, hồi hộp chờ đợi với cây thục bi-da trong tay.
"Cô Donovan" Quay lại sớ...."
Taylor bước ngang anh, giơ tay lên bắt anh im lặng rồi tiến thẳng đến quầy bar. Cô ngồi xuống một cái ghế rồi gật đầu với người phục vụ quầy. "1 vodka Grey Goose, với đá", cô gầm gừ như một thám tử khó ưa của phim thời 1940.
Jason leo lên cái ghế cạnh cô. Khi anh mở miệng định nói, Taylor lại giơ tay lên cảnh cáo. Chưa.
Người phục vu để li rượu xuống trước mặt cô và cô uống cạn trong 2 hớp. Rồi cô nhẹ nhàng đặt ly xuống và cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn Jason.
Anh mỉm cười.
"Tôi được báo là tôi sẽ được ai đó xin lỗi."
Taylor giơ li lên với người phục vụ.
"Tôi cần một ly nữa."
Jason phá ra cười - anh không kềm được. Anh chưa bao giờ gặp người nào cố chấp dễ thương như cô. Anh định khen cô vì đã chọn vodka thì cả hai nghe thấy có người gọi tên cô.
"Taylor!"
Họ nhìn qua và thấy Jeremy đang tiến lại, tay dang rộng như đón chào một người bạn thất lạc lâu ngày. Taylor nhìn Jason thắc mắc. "Tôi biết anh ta không?"
"Ồ, đó chỉ là Jeremy," anh giải thích. "Đừng để ý hắn - hắn là một nhà biên kịch. Hắn nghĩ chỗ này là của hắn bởi vì họ để hắn làm việc ở đây vào ban ngày. Hắn tìm được cảm hứng lúc chơi bi-da."
"Vậy thì kỳ lạ thật."
Jason nhún vai. "Hắn đã như vậy từ hồi đại học."
"Đại học?"
"Columbia. Chúng tôi là bạn cùng phòng."
Jason để ý vẻ ngạc nhiên của cô. "Ồ, cô không nghĩ chỉ có luật sư là những người duy nhất ở thành phố này có bằng đại học chứ?"
Trước khi Taylor có thể trả lời câu trêu chọc của anh, Jeremy đi tới và dừng một cách trang trọng.
"Ngài luật sư. Cuối cùng chúng ta cũng được gặp." Anh đưa tay ra. "Jeremy Shelby."
Taylor mỉm cười với lời giới thiệu. "Gọi tôi Taylor."
Jason đảo tròn mắt. Ừ, phải rồi, Jeremy được gọi cô là Taylor.
"Tôi đã nghe cô có hân hạnh làm việc chung với Jason," Jeremy hỏi. "Hắn trông thế nào lúc ở tòa?"
"Hãy thành thật, cô Donovan," Jason tự tin chen vô.
Để trả lời, Taylor nhìn Jason từ đầu đến chân. "Tôi cho rằng đó là lĩnh vực duy nhất tôi không thể chê anh điều gì," cô tinh nghịch nói. "Anh có thể làm một cái gì đó cho bản thân với khả năng diễn xuất này vào một ngày gần đây."
"Vẫn còn mỉa mai à?"
"Tôi có khán giả - tôi được nạp đạn lại," cô ngọt ngào, chỉ Jeremy.
Jeremy vờ sốc. "Chắc cô không định ám chỉ là có những lĩnh vực người ta có thể thấy hắn thiếu sót chứ?" Anh chỉ. "Cô nhận ra chúng ta đang nói về Jason Andrews chứ?"
"Hai người có thấy tôi đang đứng ngay đây không hả?"
Họ phớt lờ anh.
"À, trong trường hợp đó thì," Taylor nói với Jeremy, "tốt nhất tôi không nên nói gì khác hết, khi mà người chúng ta đang bàn đến là Jason Andrews."
Jeremy suy nghĩ rồi giơ tay lên. "Không, chờ đã - tôi đổi ý rồi. Tôi nghĩ tôi nên nghe hết mọi chuyện."
Anh quàng tay qua vai Taylor. "Hãy dời sang phòng làm việc của tôi," anh nói, chỉ về một cái bàn nằm ở góc quán với vài chai bia không trên bàn. "Tôi cần nghe chuyện này thật chi tiết để dự tính những thiệt hại có thể. Và cô nên kể thật chậm những đoạn mà Jason cư xử giống như tên ngố nhé."
Bỏ lại một mình, Jason lóng ngóng đứng ở bar, ngó hai người đi về phía bàn của Jeremy. Thật vui được nói chuyện với cả hai.
Nhưng sau khi gọi đồ uống, Jason quay lưng lại ngắm Jeremy đang cười vui vẻ với Taylor.
Anh cũng tự mỉm cười, cảm thấy nhẹ lòng lạ lùng vì bạn của anh đã hài lòng với cô.
Ở phía đối diện,Taylor và Jeremy ngắm Jason đang lơ đãng nghe người phục vụ hỏi gì đó. Jeremy chồm qua bàn khi mắt Jason vừa rời họ. "Nhanh - đây là phần tôi nên trông có vẻ láu cá moi thông tin từ cô."
Taylor phì cười. Cô thích gã Jeremy này, bất chấp việc chọn bạn mà chơi của hắn. "Để tôi khỏi làm anh mất công. Tôi chỉ là một luật sư đến từ Chicago - tôi không có thông tin gì mà mọi người ở đây sẽ thấy thú vị đâu."
"Cô quen Jason Andrews," Jeremy bảo cô. "Điều đó có nghĩa là mọi người sẽ có rất nhiều câu hỏi dành cho cô, nếu họ có cơ hội."
Taylor cân nhắc điều này. "Được thôi," cô chịu chơi nói. "Cho tôi coi sự láu cá của anh nào. Một câu hỏi thôi."
Jeremy nghĩ một lúc. "Tôi là người tin vào ấn tượng đầu tiên," anh nói. "Cho tôi biết cảm nghĩ đầu tiên của cô khi Jason bước vô phòng xử án."
Taylor uống một ngụm rượu và mỉm cười. Câu này quá dễ. "Tôi thề sẽ ghét anh ta suốt đời."
Đôi mắt nâu của Jeremy lấp lánh. "Chính xác đó là điều tôi đã nói khi mới thấy hắn cách đây 19 năm, sau khi hắn bước vào phòng ký túc xá của tụi tôi mới được 5 phút."
Lời Jeremy còn vang vang trong không khí thì Jason bước đến bàn với nước uống của anh trên tay. Taylor quan sát anh vẻ thích thú khi anh đang ngồi xuống.
Jason bắt gặp ánh mắt cô. "Mặt tôi dính lọ nghẹ hả?"
Taylor thầm nghiền ngẫm thông tin cô vừa moi được từ Jeremy. Cô nhìn anh ranh mãnh. "Anh hơi già hơn tôi đã tưởng, Jason Andrews."
Jason liếc nhanh về phía Jeremy, người đang giơ tay lên vẻ vô tội. "Tao thề, cô ấy ép tao nói."
(Ghi chú thêm: ở Mỹ, thường học trung học xong là 17 - 18 tuổi, học 2 năm ĐH cộng đồng rồi mới lên ĐH chính quy của bang và ở ký túc xá, vậy bây giờ Jason khoảng 39 tuổi)
Khuya hôm đó, khi Jason đưa Taylor ra xe của cô, cô đã có những cảm nghĩ chỉ có thể gọi là những phát hiện tạm thời - một khoảnh khắc mà cô đã thấy Jason thực sự là ai. Khoảnh khắc đó xảy ra khi vừa bước ra khỏi cửa quán bar, anh thận trọng nhìn trái rồi nhìn phải, có lẽ kiểm tra xem có các tay săn ảnh hay người hâm mộ nào không. Kỳ lạ là, cả buổi tối, cô đã quên anh là người nổi tiếng.
Thành thật mà nói, những khoảnh khắc đó - khi mà Taylor thấy Jason đúng thật là một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất còn sống - làm cô thấy không thoải mái. Bởi vì những khoảnh khắc đó làm cô cảm thấy họ có gì đó không bình đẳng. Cô thà nghĩ Jason là một tên khó ưa nào đó mà hay làm cô bực bội.
Nhưng nếu đang nói thật, thì có một lý do thứ hai cô không thích những phát hiện tạm thời đó: vì chúng dường như gắn liền với việc cô nhận thấy Jason thực sự rất quyến rũ. Và đó là một ý nghĩ nguy hiểm, đặc biệt đối với người đã không có làm chuyện đó cả 3,4 tháng nay như cô.
"Vậy tối thứ Sáu mình gặp?"
Câu hỏi của Jason phá vỡ cơn mơ màng của Taylor. Cô hắng giọng. "Ừ, được rồi - tối thứ Sáu. Tôi sẽ ra khỏi tòa lúc 5 giờ."
"Tôi đang nghĩ chúng ta có thể đi đâu đó ăn tối." Jason nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô. "Nhưng nếu cô không thích đến quán, chúng ta có thể hẹn ở nhà tôi." Anh nháy mắt.
"Ra ngoài ăn cũng được," cô nói nhanh. Họ đã ra đến xe.
"Tốt - tôi sẽ đặt bàn," Jason nói. "Có chỗ nào cô chưa đến?"
Taylor cười. "Anh nên hỏi là chỗ nào tôi đến rồi thì đúng hơn."
"Được, chỗ nào cô đã đến rồi?"
"Quán cà phê ở chỗ tôi làm."
Khi Jason rơi vào im lặng, Taylor nhìn lên và thấy vẻ bất ngờ của anh. Cô thẳng lưng lên chống chế. "Tôi rất bận rộn, anh biết đó. Và tôi không biết nhiều người..."
Jason phẩy tay ngắt lời cô. Chỉ vì một điều khác đã làm anh ngạc nhiên.
"Đây là xe của cô?" Anh chỉ chiếc PT Cruise của cô với vẻ không tin nổi.
Taylor phẩy tay. "Ồ không, tối nay tôi nghĩ mình chọn đại cái xe nào gần nhất thôi."
Jason phớt lờ câu châm chọc của cô, mắt vẫn không thể rời khỏi cái xe.
"Nó chỉ là cái xe thôi Jason." Cô bực bội nói.
Nghe thế anh liếc cô và mỉm cười. "Cô đúng là không phải dân ở L.A., Taylor Donovan."
Suốt chặng đường lái về, cô cố đoán thử xem câu anh nói có ý khen ngợi hay sỉ nhục cô.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại