Số lần đọc/download: 2073 / 21
Cập nhật: 2014-11-23 13:37:29 +0700
Ăn món Nhật trên Ta Ta Mi.
D
i truyền của ngài Mã Thiên Tiên đối với Mã Tiểu Khiêu có nhiều chổ thật là giống nhau. Như giống nhau về ham chơi, giống nhau về chân thối. Mẹ của Mã Tiểu Khiêu có lúc thường hay lải nhải, nếu như muốn đối phó bà ấy, chỉ có một cách, đó chính là họ cùng nhau cởi giầy, đưa bàn chân thối về phía bà ấy. Bấy giờ, mẹ của Mã Tiểu Khiêu sẽ la lớn lên một tiếng: “thối quá đi!”, rồi bịt mũi lại. Bịt mũi sẽ khó nói ra lời, làm sao mà còn lải nhải được?
Phòng sách của nhà Mã Tiểu Khiêu từng có hai con chuột gặm sách, trí tuệ của hai con chuột này so với chuột không gặm sách cao hơn nhiều, ngài Mã Thiên Tiếu đã dùng qua nhiều cách để đối phó với hai con chuột trí tuệ cao này, như dùng lồng bắt chuột, dùng keo dính chuột, kết quả sau cùng đều kết thúc thất bại. Về sau, vẫn là Mã Tiểu Khiêu đề ra một cách độc: dùng tất thối giết chết chúng nó. Nó đem tất thối của nó và tất thối của ngài Mã Tiểu Khiêu, thu gom lại được mấy đôi bỏ vào trong phòng sách. Mùi thối trong phòng sách xông lên khắp phòng, tuy rằng không có giết chêt được hai con chuột trí tuệ đó, nhưng cũng làm cho chúng nó chết ngạt đi phân nữa.
Nước Nhật có một cửa hàng đồ chơi, đến xưởng sản xuất đồ chơi tìm ngài Mã Thiên Tiếu đàm phán buôn bán, họ muốn làm cửa hàng tổng đại lý “Em bé nảy” tại Nhật. Vị đại diện này là nữ, nhưng nói về buôn bán so với nam còn lợi hại hơn nhiều. Người nữ cửa hàng đồ chơi này rất kỳ kèo, đã cùng ngài Mã Thiên Tiếu lèo nhèo hơn một tuần lễ, xem ra, nếu như ngài Mã Thiên Tiếu không đáp ứng giá do bà ta đề ra, bà ấy vẫn còn kỳ kèo tiếp.
Vì lợi ích của xưởng, ngài Mã Thiên Tiếu cũng quyết tâm kỳ kèo cùng người nữ cửa hàng đồ chơi Nhật Bản này.
Một hôm, ngài Mã Thiên Tiếu mời người nữ cửa hàng đồ chơi này đi ăn món Nhật Bản. Người phụ nữ Nhật Bản nói: “tôi nghe nói em bé nảy là do ngài dựa theo hình dáng của con trai ngài mà thiết kế ra, ngài có thể dắt con trai ngài đi theo không, tôi rất muốn nhìn thấy cháu.”
Ngài Mã Thiên Tiếu vốn không muốn dẫn Mã Tiểu Khiêu theo, ông ta là muốn trên bàn ăn, tiếp tục cùng người nữ cửa hàng đồ chơi này nói về làm ăn. Dẫn Mã Tiểu Khiêu theo, không biết chừng sẽ gây ra chuyện gì đây. Nhưng không thoả mãn yêu cầu của người nữ thương nhân này, giống như không có sự thật nào. Ngài Mã Thiên Tiếu nghĩ, phải bắt buộc nhắc nhở cho Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, hôm nay cha dẫn con đi gặp người này, không phải người thường.”
Mã Tiểu Khiêu rất vui: “là siêu nhân phải không?”
“Là một người ngoại quốc.”
Mã Tiểu Khiêu không cho là như vậy: “người ngoại quốc không phải là người sao”
Ngài Mã Thiên Tiếu thấy Mã Tiểu Khiêu đối với người không cảm thấy thích thú, nghĩ nó đối với ăn uống vẫn có chút hứng thú!
“Mã Tiểu Khiêu, hôm nay cha dắt con đi ăn món ăn Nhật Bản.”
“Món ăn Nhật Bản ?”
Nghe ra rất lạ, Mã Tiểu Khiêu đối với tất cả thức ăn lạ đều có dục vọng tìm hiểu rất mạnh. Ngài Mã Thiên Tiếu nhìn thấy Mã Tiểu Khiêu mắc câu rồi, liền bắt đầu đề ra điều kiện: “nếu như con muốn ăn món ăn Nhật, bắt buộc phải ngoan, không được phạm phải một chút sai lầm nào.”
Ngài mã Thiên Tiếu thuê một phòng kín nhỏ ở trong quán ăn Nhật, trên đất đang trãi ta ta mi, bắt buộc phải cởi giầy để đi vào.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu cởi xong giầy, ngồi khoanh tròn trên ta ta mi. Một đôi chân của ngài Mã Thiên Tiếu đã đủ thối rồi, lại thêm một đôi chân của Mã tiểu Khiêu, cứ nghĩ mà xem, sẽ có bao nhiêu mùi thối. Nhưng thời gian lâu, họ đã quen với mùi chân thối của mình, người lạ ngữi thấy, còn họ là không ngữi thấy.
Người tiểu thư phục vụ mặc bộ kimono hoa anh đào, giống như con chim nhỏ nhảy vào phòng, bận rộn dùng ống tay áo vừa rộng vừa to đưa lên mũi.
Mã Tiểu Khiêu không hiểu trên thắt lưng phía sau của vị tiểu thư đó, tại sao phải cột một cái túi? Nó bò đến bên mình của người phục vụ, đưa tay ra mò cái túi đó. Vị tiểu thư đang không chịu được cái mùi chân thối khó ngữi đó, kêu lên một tiếng kêu lãnh lót, nhân cơ hội bỏ chạy mất.
“Con động tay động chân để làm gì?”
Ngài Mã Thiên Tiếu không nhận ra cô tiểu thư đó là bị mùi chân thối làm ra, ông ta cho rằng là bị Mã Tiểu Khiêu hù bỏ chạy. “Tuổi còn nhỏ, ý nghĩ không đứng đắn!”
“Con không có nghĩ gì sai, con chỉ là muốn đi mò thử, cái túi cô ấy đeo trên người có phải là túi thuốc nổ không. Ngộ nhở nổ chết chúng ta, cha nói làm sao đây?”
Ngài Mã Thiên Tiếu cười đến bò lăn trên ta ta mi____Con trai ông ta thật là vui!
Ngay lúc đó, người phụ nữ Nhật Bản đến, Mã Tiểu Khiêu thấy khuôn mặt của bà ấy là màu trắng, cái môi màu đỏ, chân mày màu đen, trên một khuôn mặt có ba loại màu sắc mãnh liệt thế này, Mã Tiểu Khiêu cuối cùng đã hiểu, tại sao cha nó nói sẽ dẫn nó gặp một người không phải là người bình thường, người này giống như người gốm của gốm sứ làm ra.
Người phụ nữ Nhật Bản và ngài phiên dịch đều cởi giầy, đi vào trong phòng.
Nhìn thấy đã đến đủ, ngài Mã Thiên Tiếu kéo cửa gổ đóng lại cái ào.
Mùi thối bị nhốt trong phòng nhỏ, người phụ nữ Nhật Bản thiếu chút nữ bị hôn mê đi. Bà ấy nghe thấy ngài Mã Thiên Tiếu giới thiệu Mã Tiểu Khiêu con trai của ông ấy, liền xã giao đưa tay ra, muốn bắt tay cùng Mã Tiểu Khiêu. Mã Tiểu Khiêu nắm lấy bàn tay của bà ấy, cảm thấy bàn tay của người này cũng giống bàn tay sứ của gốm sứ làm ra, lành lạnh.
Thức ăn bắt đầu dọn lên. Vẫn là cô tiểu thư phục vụ mặc bộ Kimono hoa anh đào khi nãy, bê lên món thứ nhất___Cá rán.
Cá rán chiên vàng đều đang nghênh ngang nằm trong cái đĩa hình cá, xem ra đáng để cho người ta có cảm giác ăn ngon đây.
Cô tiểu thư phục vụ quỳ trên ta ta mi, để bốn đĩa cá chiên từng đĩa từng đĩa bê đến trên bốn cái bàn thấp trước mặt bốn vị khách. Trên mặt của cô ta nở nụ cười rung động lòng người, giống như ở trong phòng kín không có mùi thối vậy.
Ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu say sưa ăn cá chiên, người phụ nữ Nhật Bản và người phiên dịch lại ăn không nổi. Mùi thơm của cá rán và mùi chân thối hoà trộn cùng nhau, so với mùi thối đơn thuần càng tăng thêm để cho người ta chịu không nổi.
Ngài phiên dịch đã nhìn thấy, là bàn chân của ngài Mã Thiên Tiếu và Mã Tiểu Khiêu phát ra, nhưng ông ta cảm thấy kỳ lạ sao người tiểu thư phục vụ lại không sợ thối? Ông ta cứ mãi nhìn lén cô phục vụ đó, cuối cùng ông ta đã phát hiện bí mật chính là ở trong hai hốc mũi của cô ấy________Cô ấy ở trong hai lỗ mũi nhét vào hai hạt bông nhỏ, cho nên cô ấy không sợ thối.
Ngài phiên dịch theo như cách làm, ông ta nhẹ nhàng xé ra một miếng khăn ăn giấy nhỏ, ở dưới gầm bàn cuộn lại thành một vòng tròn nhỏ, nhân lúc không có ai chú ý nhét vào trong hốc mũi. Lúc đang nhét vào hốc mũi thứ hai, bị Mã Tiểu Khiêu vừa ăn xong đĩa cá rán ngẩng đầu lên nhìn thấy, Mã Tiểu Khiêu có chút xem thường ông ta, nó nghĩ một người có giáo dục, sao lại có thể ở trên bàn ăn móc cứt mũi được? Như nó một học sinh tiểu học nhỏ thế này, cũng biết ở trên bàn ăn móc cứt mũi là không văn minh. Ôi, những người lớn này! Mã Tiểu Khiêu lúc lắc đầu một cách không biết làm sao.
Nhét bít xong hai hốc mũi, người phiên dịch cũng không sợ thối nữa, ăn cá rán một cách ngon lành.
Ăn xong cá rán lại ăn su si. Su si làm rất rực rỡ, xem ra vừa mắt không vừa ăn, Mã Tiêu Khiêu cảm thấy không ngon bằng thịt ướp sấy khô Trung Quốc ăn ngon hơn.
Người phụ nữ Nhật Bản vẫn là món nào cũng ăn không được, bà ấy cảm thấy kỳ lạ trong phòng kín tính cả người phục vụ là 5 người, sao lại chỉ có bà ấy cảm thấy khó chịu, lẽ nào người Trung Quốc đều không sợ thối sao?
Ngài Mã Thiên Tiếu nhìn thấy người phụ nữ Nhật Bản không muốn ăn thức ăn, cho rằng bà ta chỉ muốn nói chuyện làm ăn, liền ở trên bàn ăn cùng bà ta nói chuyện buôn bán. Người phụ nữ Nhật Bản bị mùi thối làm cho hôn mê, nhìn một cách mơ mơ hồ hồ miệng của ngài Mã Thiên Tiếu lúc mở lúc khép, giống như miệng cá đang cữ động, tuyệt nhiên không biết là ông ta đang nói gì, lại thấy ngài Mã Thiên Tiếu đưa đến hai trang giấy viết dày đặc, bấy giờ, bà ấy chỉ muốn mau mau rời khỏi chốn này, liền ký tên lên một cách rào rào.
Người phụ nữ Nhật Bản giống như chạy trốn ra khỏi phòng kín.
Ngài Mã Thiên Tiếu ôm lấy Mã Tiểu Khiêu, đưa nó giơ lên trên cao. Mã Tiểu Khiêu thật là phúc tinh của ông ta, cuộc đàm phán lâu như thế, đều chưa ký được hợp đồng, ngày hôm nay Mã Tiểu Khiêu vừa ra quân, hợp đồng đã ký xong.
Mã Tiểu Khiêu không hiểu, cha nó tại sao lại vui như thế? Nó cảm thấy món ăn Nhật không có chút gì ngon. Còn có điều không hiểu là, món ăn Nhật sao không gọi là thức ăn Nhật, lại gọi là món ăn Nhật?