Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Những Thứ Rón Rén Đến Bên Bạn
C
ái ngày mà Sal bị đánh vào tháng Mười năm ngoái, sau khi ăn tối xong, bác Louisa lên nói chuyện riêng với mẹ trong phòng ngủ. Hai người quyết định sẽ đưa Sal đi bác sĩ, như thế nghĩa là hôm sau cậu ấy được phép nghỉ học ở nhà xem ti-vi.
Thế là buổi trưa ngày kế tiếp, tôi đi bộ về nhà một mình. Tôi nghĩ ngợi trong đầu nhiều đến mức gần như không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi đi gần đến góc đường có ông-già-hay-cười. Khi sắp qua khỏi ga-ra thì tôi cảm giác có ai đó đang ở ngay phía sau mình. Tôi liếc về phía sau và nhận ra người đã đánh Sal. Cậu ta chỉ còn cách tôi khoảng một bước, vẫn mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội.
Tôi gần như kinh hoàng. Tôi luôn biết khi nào mình hoảng loạn bởi vì cổ và hai đầu gối của tôi trở nên tê dại. Và khi đó, ngay trước khi thật sự quyết định mình sẽ làm gì, tôi quay lại đối mặt với cậu ta.
“Xin lỗi, cậu có biết mấy giờ rồi không?” giọng tôi nghe gần như bình thường.
“Để xem...” cậu ta quay đầu nhìn về hướng Broadway như thể có một chiếc đồng hồ khổng lồ lơ lửng trong không khí sau lưng chúng tôi, “Ba giờ mười sáu phút.”
Tôi gật đầu làm như cũng nhìn thấy chiếc đồng hổ vô hình đó: “Cảm ơn.” Trông cậu ta không có vẻ như sắp đánh tôi, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch.
Cậu ta giơ tay chỉ: “Thấy tòa nhà lớn màu nâu đó không? Hôm qua mặt trời bắt đầu đi xuống phía sau nó vào lúc ba giờ mười hai phút. Giờ thì mặt trời đã xuống gần phân nửa rồi,” cậu ta liếc nhìn tôi, “Với lại đó là ngày hôm trước, và giờ đang là tháng Mười nên ngày sẽ trở nên ngắn hơn.”
Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. Cậu ta nhìn xuống, tay cậu đang cầm một chiếc chìa khóa. Cậu bỏ tay vào túi quần và nói: “Mình không có đồng hồ.”
“Ổ, mình cũng không,” tôi nói.
Cậu ta gật đầu, và tôi cảm thấy không sợ nữa. Nhưng ngay khi vừa hết sợ, tôi lại có cảm giác tội lỗi. “Xem mày kìa” tôi nghĩ thầm trong đầu, “Nói chuyện với đứa đã đánh Sal ư?”
“Mình phải đi đây,” tôi nói và bước đi. Tôi không dám nhìn lại cho đến khi đi tới góc đường. Khi tôi quay lại, người đánh Sal đã biến mất. Hẳn cậu ta sống ở căn hộ phía trên ga-ra, căn hộ có những cái cây chết đặt dọc lối thoát hiểm và những tấm ra giường treo rũ bên cửa sổ.
Tôi hoàn toàn quên bẵng ông-già-hay-cười. Ông ta đang nằm, thò chân ra bên dưới thùng thư, và tôi bước qua thật cẩn thận để không đánh thức ông ta.