Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
10
an coi như không nghe thấy câu nói của Diana mà chỉ quay sang nói bằng thổ ngữ với hai người đàn ông đang chuẩn bị đưa máy bay vào nhà chứa.
- Anh không nghe thấy câu tôi hỏi sao, Ian? - Diana lạnh lùng nói.
- Có, - Ian đáp. - Nhưng tôi nghĩ chúng ta hãy vào nhà đã. Ngoài này không phải nơi để cắt nghĩa gì hết.
Ngẩng cao đầu kiêu hãnh, Diana đi theo Ian đến hàng rào gang vây quanh khu vườn của lâu đài.
- Đứng đây thấy được toàn cảnh,- Ian nói giọng thoải mái, lúc chàng đứng lại, trỏ lên những dặng núi trùng điệp, bên dưới là sóng biển vẫn xô vào liên tục.
Diana không nói gì. Nàng đợi Ian nói tiếp.
- Tôi rất tiếc là phong cảnh này không làm cô quan tâm. Bởi trong thời gian cô ở lại đây khoảng vài tuần, tôi e không còn phong cảnh nào lý thú hơn nữa để giới thiệu với cô.
Diana thấy cần tỏ thái độ ngay:
- Vài tuần? - nàng nhắc lại. - Anh nói gì vậy? Anh mất trí rồi chăng?
- Đúng thế. Tôi đã hoàn toàn mất trí, chính vì vậy mà tôi nảy ra ý định đưa cô đến đây, có lẽ thế.
- Tôi chẳng hiểu anh nói thế nghĩa là sao? Tại sao anh đưa tôi đến đây? Nhằm mục đích gì? Tôi không hiểu. Và tôi yêu cầu anh thả tôi về nhà ngay bây giờ.
- Hiện cô đang ở trên một hòn đảo. Đất liền cách đây tới năm trăm cây số, chưa kể vùng đó tàu hỏa chạy rất thưa thớt, không liên tục hết chuyến này tới chuyến khác như ở phía Nam đâu. Và tôi nghĩ cô cũng không thể bơi năm trăm cây số...
Giận dữ đến cực độ, Diana giậm chân:
- Vậy anh có chịu nói không, là anh đưa tôi đến đây để làm gì?
- Tất nhiên tôi sẽ nói nhưng cái gì cũng có thời điểm của nó, - Ian điềm tĩnh đáp.
Về đến lâu đài, Ian tránh sang một bên, nhường Diana đi trước. Một phụ nữ tóc hoa râm đón họ bên trong cánh cửa.
Ian giải thích:
- Bà quản gia của tôi. Bà ta chỉ biết thổ ngữ, nhưng sẽ cố gắng hết sức để hầu hạ cô. Tên bà ta là Margaret.
Ian quay sang nói với người phụ nữ chắc để căn dặn, bởi sau đó bà ta ra hiệu mời Diana đi theo mình. Diana hoang mang, chưa biết nên đối phó thế nào, đành lẳng lặng theo chân bà quản gia, đi lên bậc cầu thang to rộng, bằng gỗ sồi vững chãi. Bà quản gia đưa nàng vào phòng ngủ chính của lâu đài.
Giá như ở hoàn cảnh khác, chắc chắn Diana đã thán phục ngắm nghía gian phòng rộng lớn trang hoàng độc đáo này. Những khúc gỗ lớn đang cháy bùng bùng trong lò sưởi xây kiểu thời Trung Cổ, tỏa hơi ấm và những mảng sáng hắt ra những hàng cột cũng bằng gỗ sồi chạm trổ tinh vi và những màn đăng ten cũng như chiếc giường kiệu phủ thảm quý.
Các cửa sổ mở ra phía biển và vườn hoa đều chăng rèm. Hai tấm da gấu trắng, một trải trước lò sưởi, một trước bàn trang điểm.
Nhưng Diana không thấy được vẻ đẹp cổ kính của gian phòng. Nàng lặng lẽ nhìn bà quản gia đang mở va li của nàng.
Dáng điệu và giọng nói trịnh trọng, bà hỏi xem Diana thích thay sang bộ y phục nào. Nàng liếc nhìn qua khe một cánh cửa hé mở, thấy bên trong là phòng tắm có bồn, đã đựng nước nóng và treo khăn sạch, rõ ràng để cho nàng. Bây giờ thì nàng hiểu có cưỡng lại cũng vô ích.
Cho dù Ian thả cho nàng đi thì nàng cũng không thể rời hòn đảo này trong tối nay được. Vả lại nàng đang rất đói. Đã tám tiếng đồng hồ liền nàng chưa có gì vào bụng. Nàng bèn cởi quần áo ngoài. Tắm xong, nàng thấy trong người khoan khoái. Và nàng thử bình tĩnh suy sét xem tình trạng của mình hiện ra sao, thử đoán xem Ian đưa mình đến đây để làm gì.
Diana thầm nghĩ, anh ta đưa nàng đến đây để đùa chơi nàng. Và biết đâu, trong tòa lâu đài này anh ta cũng đã mời nhiều khách khứa đến và họ chờ sẵn để gặp nàng. Tuy chưa biết cụ thể thế nào, Diana vẫn ngồi vào bàn trang điểm, chải đầu và phấn sáp. Nhìn vào gương, nàng lấy lại được tự tin, mình đủ nhan sắc cũng như sự kiêu kỳ để tiếp bất kỳ nhân vật nào.
Nghe tiếng cồng vang lên khắp tòa lâu đài, Diana từ tốn bước xuống bậc thang. Ian đã đợi nàng dưới gian tiền sảnh. Điềm tĩnh, Diana dừng chân lại một chút ở chân cầu thang. Tấm áo dài trắng muốt tạo cho nàng một vẻ kiều diễm và đài các. Hai cổ tay áo đính lông thú quý và cành hoa cẩm chướng đỏ cài ở thắt lưng khiến Diana giống như nàng công chúa đi dự hội trong chuyện cổ.
Ian mặc lễ phục dạ hội của dân vùng núi Scotland: váy và áo gia-két bằng nhung. Y phục của chàng mang ba màu sắc đặc trưng của dòng họ quý tộc Carstairs: xanh lá cây sậm, đỏ và trắng, rất ăn nhập với trang trí đặc sắc của gian phòng.
Bữa ăn không dọn trong phòng ăn lớn của lâu đài mà trong phòng ăn nhỏ ấm cũng và thân tình, đối diện với phòng thư viện thoáng đãng ngăn nắp.
Các món ăn nấu rất ngon, nhưng Diana cảm thấy nàng đói đến mức giá thức ăn kém đi rất nhiều nàng vẫn ngon miệng. Nàng nhận một ly sâm banh và uống xong, nàng thấy người ấm lên. Nàng còn thấy hình như ly rượu tạo cho nàng niềm phấn chấn và nàng đủ sức đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.
Phục vụ bữa ăn tối là hai người đàn ông mặc váy dân tộc, đi lại nhẹ nhàng, bưng những đĩa bằng bạc khối mà Diana biết là thứ đĩa ăn rất cổ của giới đại quý tộc thời xưa. Trước mặt các gia nhân, Ian vui vẻ hòa nhã trò chuyện, nhưng chàng chỉ nói toàn những điều vụn vặt, xã giao. Bỗng nhiên Diana nhớ lại những lần họ ngồi ăn với nhau trong nhà hàng sang trọng cùng với bạn bè. Và nàng thích thú hình dung ra nét mặt của Rosemary lúc chị ta nghe nàng kể lại câu chuyện kỳ thú này. Diana cũng hình dung thấy vẻ mặt của Ronald khi nghe chuyện và nàng sẽ thích thú biết bao thấy trên mặt anh ta lộ ra vẻ ghen tuông.
Nhưng đột nhiên một nỗi lo lắng thoáng hiện lên trong óc nàng. Một cảm giác không an toàn. Nàng nhận thấy vị trí ngồi của nàng và của Ian là ở hai đầu bàn đối diện nhau, chính là vị trí của đôi vợ chồng. Nghĩ đến đó Diana vội đặt ly sâm banh xuống, bàn tay run rẩy.
Ian hỏi:
- Cô dùng xong bữa rồi chứ? Cô muốn sang phòng bên cạnh không?
Diana đứng dậy. Họ vào phòng thư viện. Đây là gian phòng hẹp và rất dài, các cửa sổ trông ra vườn. Ban ngày chắc phải nhìn thấy câu cối, hoa cỏ bên ngoài, nhưng ban đêm, các cửa sổ được che rèm bằng nhung dầy. Lò sưởi được đốt cháy bằng những thân cây to bùng bùng cháy. Trước lò sưởi, hai con chó đang nằm sưởi. Gian phòng dài, được một tấm bình phong ngăn khéo léo khiến khu vực bên cạnh lò sưởi biến thành một góc kín đáo, dành cho những cuộc trò chuyện thân tình, bên cạnh ngọn lửa.
Ian trỏ chiếc đi văng bọc đệm êm ái:
- Mời cô ngồi.
Diana lắc đầu:
- Tôi nghĩ đã đến thời điểm để anh cắt nghĩa toàn bộ câu chuyện này.
Nhưng đúng lúc đó, cửa mở. Một gia nhân bưng khay cà phê vào.
Diana ngồi xuống đi văng, hết sức sốt ruột. Nàng cố trấn tĩnh để đón nhận cà phê và một chút rượu mạnh với thái độ lịch thiệp. Im lặng kéo dài vài phút nhưng chứa đựng sự căng thẳng đến mức Diana không chịu nổi và nàng buộc phải lên tiếng:
- Thanh kiếm có hình dạng lạ quá!- nàng nói, trỏ thanh kiếm treo bên trên lò sưởi trong bao bằng vàng nạm các viên ngọc quý: hồng ngọc, bích ngọc, ngọc trai.
Ian đáp:
- Thanh kiếm đó của cụ tổ bốn đời của tôi. Chính tay cha tôi treo nó lên đấy. Cô nghe thử câu cụ ghi ở bên dưới: "kẻ sống bằng kiếm sẽ chết bằng kiếm".
- Cụ qua đời bằng kiếm hay sao?- Diana vừa nhấm cà phê vừa hỏi.
- Đúng thế, - Ian đáp. - Hai bậc phụ mẫu của cụ đã khuyên con đừng gia nhập quân đội, nhưng cụ không nghe, trốn nhà để tham gia quân ngũ. Hai cụ phụ mẫu của cụ từ đó không bao giờ tha thứ cho con trai và khi cụ thở hơi thở cuối cùng, do kiếm, tại căn phòng này hai bậc phụ mẫu chỉ làm một cử chỉ duy nhất đối với con trai là treo thanh kiếm của con lên chỗ kia, đúng chỗ hiện nay cô nhìn thấy.
- Ôi, các cụ tổ của anh cứng rắn thật.
- Cô cho là như thế à? Tôi thì nghĩ trái lại. Tôi cũng như mọi tổ tiên của tôi cho rằng, mỗi chúng ta đều phải gánh chịu hậu quả xứng đáng những hành vi của chúng ta trên cõi đời. Một kẻ giết người tất bị giết. Cô không thấy như vậy sao?
Diana ngập ngừng.
- Có lẽ như thế là đúng.
- Và một phụ nữ sống nghề điếm đàng cũng sẽ phải chết theo kiểu điếm đàng, đúng vậy không?
Diana đặt nhanh ly cà phê xuống rồi đứng phắt dậy. Nàng thấy trong cách nói của Ian có chứa ý ngầm và nàng thấy hoảng sợ.
- Vậy anh đưa tôi đến đây để làm gì?- nàng hỏi.
- Tôi nghĩ cô sẽ thích nơi đây, - Ian nói điềm nhiên, vừa châm điếu thuốc vừa đưa mắt nhìn Diana.
Diana kiên quyết:
- Tôi muốn biết sự thật.
- Nghe thì hơi lạ, nhưng tôi muốn được có cô ở bên.
- Tôi muốn ngày mai đi khỏi đây, - Diana nói.- Tôi không hiểu anh và cũng càng không hiểu thái độ thô lỗ của anh. Thêm nữa, tôi không muốn hiểu.
Không thấy Ian trả lời, nàng nói tiếp:
- Sáng mai tôi sẽ đi khỏi đây.
- Tôi e không được, - Ian nói.
- Anh điên rồi, - Diana kêu lên. - Anh cho rằng tôi có thể đột nhiên biến mất tăm và những người thân của tôi không lo lắng gì sao?
- Cha mẹ cô sáng nay đã đi Mỹ, - Ian đáp, tay xoa nhẹ lên đầu con chó nằm ngay dưới chân chàng. - Còn bạn bè cô thì tôi sẽ đánh điện báo họ biết rằng cuộc viếng thăm của cô bị chậm lại ít ngày.
- Tôi không ngờ rằng anh dám táo tợn thế,-Diana hét lên.
- Tôi đã trả lời điều lo lắng của cô, - Ian bình thản nói.
- Nhưng tại sao, tại sao...
Diana không tìm được câu chữ nào để đánh bại tình huống nan giải này. Nàng thấy hoàn toàn bất lực trước cặp mắt hóm hỉnh của người đàn ông đang nhìn nàng như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
- Tôi cần đi ngủ, - nàng lạnh lùng nói rồi quay phắt về phía cửa.
- Tất nhiên rồi.
Ian đứng dậy, để Diana đi ngang lên trước chàng. Đầu nàng ngẩng cao. Ian tháp tùng nàng ra đến gian tiền sảnh rộng lớn rồi đưa nàng giá nến bằng bạc khối.
- Tôi hy vọng trong phòng cô đã đầy đủ những thứ cô cần dùng, - chàng lịch sự nói. - Ngày mai tôi sẽ còn có rất nhiều thứ muốn chỉ cho cô thấy.
Diana bước lên bậc thang, dáng kiêu hãnh, và nàng ý thức được rất rõ là Ian đang nhìn theo nàng.
Ánh lửa trong lò sưởi hắt lên trần gian phòng nàng, chỉ riêng chiếc giường kiệu đồ sộ cổ kính là chìm trong bóng tối.
Diana không thắp những ngọn nến to đặt sẵn trên bàn trang điểm cũng như những ngọn nến đã đựng sẵn, trông như các chú lính gác, bên cạnh giường. Nàng chỉ dám đăm đăm nhìn vào ngọn lửa cháy bùng bùng trong lò sưởi. Tất cả những chuyện xảy ra từ sáng đến giờ làm nàng sợ hãi và nàng rất lo không biết những gì sẽ chờ đợi nàng trong ngày mai.
Đột nhiên tiếng bước chân ngoài hành lang làm nàng giật thót. Cửa nhè nhẹ mở và Ian bước vào.
- Anh muốn gì? - Diana hỏi.
Đúng là câu hỏi thừa, và Diana biết rất rõ "anh ta" muốn gì.
Ian tiến lại phía nàng và Diana lùi dần.
Nàng quát lên:
- Anh ra khỏi căn phòng này ngay!
Giọng nàng run rẩy và không ra vẻ một mệnh lệnh.
Ian trả lời, giọng điềm tĩnh, che giấu một nụ cười thầm, nụ cười đầy nhạo báng.
- Nhưng hôm trước cô đã cho phép tôi hôn cô trước khi ngủ kia mà.
Chàng nắm cổ tay Diana kéo lại mình. Diana vội vã giật mạnh tay, chạy về phía cuối căn phòng. Nàng đứng nép vào tấm rèm, tim đập thình thình.
Ian cười vang:
- Ôi, cô nhát đến thế kia à? Vậy mà tôi vẫn đinh ninh cô trái lại kia đấy.
- Sao anh dám ăn nói như vậy?- Diana hổn hển nói.
- Thì cô đã thách thức tôi còn gì! Nào, lại đây.
Chàng dang rộng hai cánh tay và thân hình chàng như choán hết căn phòng.
- Không! Diana nói.
Đầu ngẩng cao, ngả ra phía sau, như định chống trả, hai bàn tay nàng nắm chặt, nhưng hơi thở nàng hổn hển và ngực nàng phập phồng, lên xuống, thấy rõ cặp vú nàng chuyển động sau lớp vải mỏng.
- Tôi muốn cô, Diana.
Giọng nói của Ian trầm trầm thể hiện toàn bộ niềm khao khát cháy bỏng.
Diana điên cuồng tìm cách thoát. Nàng nhớn nhác nhìn xung quanh, nhưng nàng thấy ở đây nàng là tù nhân. Nàng một mình với Ian trong tòa lâu đài vắng vẻ, hẻo lánh. Ngoài hai người, chỉ có gia nhân đầy tớ và nàng không thể nói gì được với họ, bởi họ không biết tiếng phổ thông. Nàng rất sợ, nhưng niềm kiêu hãnh của dòng họ quý tộc Stanlier không cho phép nàng tỏ ra yếu đuối.
- Tôi khinh anh và căm ghét anh, - Diana chậm rãi nói, giọng nhỏ lại. - Thì ra anh thèm thứ đó sao?
- Đúng thế, - chàng mỉm cười đáp. - Người đàn bà phục tùng là thứ rất chóng làm đàn ông ngán.
Chàng tiến lại gần Diana.
- Vở hài kịch này đi quá xa đấy,- Diana giận dữ nói. - Anh hãy để tôi yên, nếu không...
Nàng ngập ngừng.
- Nếu không thì sao? - Ian nói ngay. - Cô sẽ làm gì chăng?
Hai cánh tay chàng khép lại quanh người Diana. Nàng dùng toàn bộ sức lực để giãy giụa, rồi tiếng vải rách.
Đầu tóc xổ tung, hơi thở gấp, một bên vai trái với làn áo rách lộ ra trắng ngần. Nàng cố đẩy Ian ra trong vài giây đồng hồ. Trong cơn giận dữ, cặp mắt nàng mở to trông nàng càng đẹp lạ lùng.
Ian đã ôm được nàng, bây giờ chàng giữ thật chặt, khiến Diana không cựa quậy nổi.
- Chống trả nữa đi, cô em xinh đẹp. Em càng chống trả quyết liệt bao nhiêu tôi càng yêu cô em bấy nhiêu.
- Tôi căm ghét anh. Tôi căm thù anh!
Diana thở hổn hển. Nàng thét lên. Bằng một động tác nhanh gọn, Ian đã xé toạc tấm áo nàng từ cổ xuống đến gấu.
Diana đấm dữ dội lên người Ian, nhưng ăn thua gì đâu? Tấm áo dài sang trọng của nàng đã nằm dưới sàn như một mảnh vải vô dụng. Vài phút sau, Ian đã nhấc bổng nàng lên, đỡ nàng trên hai cánh tay vạm vỡ của chàng. Ánh lửa hắt lên làn da trắng nõn và làn tóc vàng óng thành những vệt đổ lóe sáng, làn tóc rối bời.
Diana gào thét, nhưng không ai ở đó để cứu nàng. Bất lực, nàng buông thả để mặc cho Ian bế nàng đặt lên giường, chiếc giường đồ sộ cổ kính chìm trong bóng tối.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc