Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 11
L
ựu thong thả ra khỏi lớp học. Mới đây mà cô đã ở Sài Gòn hơn hai tháng rồi. Sau khi học xong lớp 11 của trường trung học Rạch Giá, nhờ có cậu tư là giám thị của trường nữ trung học Lê Văn Duyệt Gia Định nên cô đã được nhận vào học lớp 12 để chuẩn bị thi lấy bằng tú tài toàn phần. Cô buồn vì phải xa đám bạn cũ song bù lại cô cũng bắt đầu quen với bạn mới. Điều khiến cho cô buồn nhất chính là nỗi nhớ nhung một người ở xa mà hình ảnh vẫn còn ở mãi trong lòng cô. Nhẫn. Sau đêm hôm đó, ông lính của cô đi biền biệt. Mỗi lá thư Nhẫn gởi về đều mang địa danh mới, xa lắc xa lơ. Nào Hớn Quản. Bù Đăng. An Lộc. Lộc Ninh. Tây Ninh… Nếu không có những lời nhớ thương, yêu mến mà anh nhắc lại của đêm kỹ niệm ở nhà dì năm, anh đã thành một kẻ lạ hoắc trong đời sống của cô. Người đi xa biền biệt sơn khê đồi núi mà ngày về cũng không biết. Trong lá thư mới nhất đề ngày 1 tháng 7 năm 1974, Nhẫn có nói anh đang ở Đồng Xoài; cái tên mà cô đem ra hỏi ai cũng lắc đầu tội nghiệp cho cô. Anh Bi, con trai lớn của cậu tư đang tùng sự tại bộ tổng tham mưu thì tỏ vẻ lo âu khi biết người yêu của cô em bà con là lính biệt động đang ở tuyến đầu đất nước mà sự sống chết mù mờ không biết trước được. Riêng Lựu, lo thì lo, sợ thì sợ; song yêu thì cứ yêu và còn thầm kiêu hãnh vì có người yêu đang làm lính đánh giặc. Đêm đêm sau giờ học bài, dưới ánh đèn điện lờ mờ trong mùng, cô cặm cụi viết thư tình cho Nhẫn, như là món quà tinh thần rất cần cho anh, để cho anh có niềm tin vững chắc mà sống sót trong cuộc chiến càng ngày càng có nhiều bất lợi cho phe quốc gia. Cô bỏ chút thời giờ đọc tin chiến sự trên báo, nghe trên đài phát thanh theo dõi về những trận đánh giữa hai phe. Càng nghe cô càng thêm lo âu cho số phận của người lính chiến mà cô đã yêu thương. Cô cầu mong anh trở lại, nhìn thấy nhau cho thỏa niềm nhung nhớ.
Lựu đạp thắng cho xe dừng lại vì chiếc ô tô buýt chạy đằng trước đậu vào trạm. Đợi cho chiếc xe buýt chạy đi cô mới từ từ rồ ga cho xe vọt tới. Bóng người lính mặc quân phục rằn ri lọt vào mắt cô. Người lính đi bộ có dáng người thật quen. Hổng lẽ Nhẫn. Lựu cảm thấy tim mình đập mạnh khi thoáng nghĩ tới tên của ông lính. Cũng đôi bốt đờ sô cũ. Cũng cái kiểu đội bê rê nghiêng nghiêng ngạo đời. Cũng dáng đi lừng khừng lượm bạc cắc. Cô mỉm cười vì ý nghĩ của mình. Ngang qua chỗ người lính đang bước cô liếc một cái thật nhanh. Tim của cô như ngừng đập.
- Nhẫn… anh Nhẫn… Anh ơi...
Lựu bật kêu mừng rỡ. Nhẫn ngước lên nhìn. Nụ cười của ông lính rạng rỡ còn hơn mặt trời ở trên cao kia.
- Lựu… Lựu… Em đi đâu vậy?
Ngừng xe lại, nhìn đăm đăm người lính đang đứng trước mặt mình, Lựu líu lo.
- Dạ… Em đi học dìa… Anh đi đâu dậy?
Có lẽ quá vui mừng nên Nhẫn đưa tay ra nắm tay Lựu vẫn còn cầm tay lái.
- Anh mới xuống xe buýt để về nhà má của anh…
Thấy xe cộ càng lúc càng đông đúc không tiện đậu xe trên đường, Nhẫn dắt xe của Lựu lên đậu trên lề để hai đứa đứng nói chuyện.
- Em đi học về… Nhà cậu tư của em ở trong hẻm này nè anh. Còn nhà má anh ở đâu?
Nhẫn chỉ vào cái đường hẻm phía bên kia đường. Lựu kể vắn tắt cho Nhẫn biết mình đã lên Sài Gòn học lớp 12 ở trường nữ trung học Lê Văn Duyệt Gia Định. Nghe xong Nhẫn cười hắc hắc.
- May quá… Anh tính về nhà thăm má anh rồi ngày mốt anh sẽ xuống Rạch Giá thăm em. Bây giờ gặp em rồi thì anh khỏi đi. Mình có nhiều thời giờ với nhau hơn…
Nói xong Nhẫn thấy mắt Lựu long lanh. Cười âu yếm cô hỏi nhỏ.
- Anh tính đi thăm Lựu hả. Thiệt hả anh?
- Thiệt chứ… Anh nhớ Lựu muốn chết luôn… Kỳ này anh được nghỉ phép lâu nên tính đi xuống Rạch Giá gặp em rồi mình đi Phú Quốc thăm ba má em…
Rưng rưng nước mắt, Lựu nhìn Nhẫn với tia nhìn thật âu yếm và trìu mến.
- Em cũng nhớ anh nhiều lắm. Nhớ anh và lo cho anh nữa… Đọc báo thấy đánh nhau dữ lắm em lo sợ cho anh… Bây giờ thấy anh, em mừng lắm…
Như hiểu được tâm tình của Lựu, Nhẫn cười nhẹ nhàng lên tiếng.
- Anh theo em về nhà cậu tư của em cho biết nhà nghen… Anh sẽ xin phép cậu mợ em cho em qua nhà má anh cho biết…
Ngồi lên yên xe chiếc Honda đàn bà của Lựu, Nhẫn quay lại cười đùa một câu mà khi nghe xong cô mắc cỡ đỏ hồng đôi má.
- Má anh muốn coi mặt con dâu tương lai của bả… Em chịu hông?
Tiếng của Lựu nhỏ như tiếng thì thầm.
- Dạ chịu… Anh nói thiệt hả anh?
Nhẫn cười gật đầu lia lịa.
- Má anh muốn có cháu nội cho vui cửa vui nhà. Anh có kể cho má về chuyện anh quen với em. Bả biểu khi nào gặp em thì đưa em tới gặp. Má anh nói em xấu đẹp gì bả cũng ưng miễn là em thương anh là được rồi... Mà em có thương anh thiệt hông?
Lựu trả lời câu hỏi bằng cách xiết chặt vòng tay của mình cùng với tiếng thì thầm.
- Em hổng thương anh mà em nhớ anh muốn chết luôn vậy đó... Em viết thư cho anh mỗi ngày...
Xe quẹo vào ngôi nhà ngói cũ có sân trước khá rộng. Cậu tư của Lựu cũng là cựu quân nhân đã giải ngũ vì tàn phế do đó ông rất vui vẻ khi gặp Nhẫn. Sau một hồi hàn huyên này nọ, ông cho phép Lựu qua nhà Nhẫn để gặp mặt má và hai chị của Nhẫn.