Nguyên tác: It's Not Summer Without You
Số lần đọc/download: 3007 / 17
Cập nhật: 2015-09-16 12:27:50 +0700
Chương 10
K
hi bệnh tình của cô Susannah xấu đi, mọi người không nói cho tôi biết ngay. Từ anh Conrad, đến mẹ hay cả cô Susannah. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Tôi tìm mọi cớ để không phải tới gặp mặt cô lần cuối. Tôi nói với mẹ là có bài kiểm tra lượng giác cực kỳ quan trọng, chiếm ¼ tổng số điểm cuối lỳ nên không thể đi.
Tôi lấy đủ các lý do để không phải đi tới đó. “Cuối tuần này con bận ôn bài rồi. Con không đi được đâu. Có khi để tuần sau đi mẹ.” tôi nói qua điện thoại, bằng cái giọng bình thường nhất có thể, cố không tỏ ra quá tuyệt vọng. “Được không ạ?” Ngay lập tức mẹ tôi nói, “Không.
Không được. Con phải tới cuối tuần này. Cô Susannah muốn gặp con.” “Nhưng…” “Không nhưng nhị gì hết.” Mẹ sẵng giọng nói. “Mẹ đã mua vé tàu cho con rồi. Mai gặp lại.” Trên chuyến tàu tới nhà cô Susannah, tôi ngồi vắt óc suy nghĩ xem sẽ nói gì khi tới gặp cô. Tôi sẽ nói với cô về chuyện môn Lượng giác khó nhằn đến thế nào, về chuyện Taylor lại thay bạn trai mới, và chuyện tôi đang có ý dịnh tham gia tranh cử vào chức thư ký lớp.
Tất nhiên đó là một lời nói dối bởi tôi không hề ham hố cái vị trí đó. Nhưng tôi biết cô Susannah sẽ rất thích nghe mấy chuyện này. Tôi sẽ kể cho cô nghe tất cả và tôi sẽ không hỏi về anh Conrad. Mẹ tới đón tôi ở sân ga. Ngay khi vừa vào trong xe, mẹ nói, “Mẹ rất vui vì con đã tới.” Và rồi mẹ nói thêm, “Đừng lo, Conrad không có ở đây đâu.” Tôi không trả lời mẹ, mà chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
Tôi đang rất giận, một cách vô cớ, vì mẹ đã bắt tôi tới đây. Nhưng mẹ cũng chẳng buồn quan tâm tới chuyện đó. Mẹ nói tiếp, “Mẹ nói thật, tình trạng của cô Beck giờ không được tốt lắm. Vì thế con cần chuẩn bị tinh thần khi gặp cô. Cô đang rất mệt. Rất rất mệt. Nhưng cô rất háo hức khi biết sắp được gặp con.” Ngay khi mẹ nói câu “tình trạng của cô Beck giờ không được tốt lắm”, tôi vội nhắm chặt mắt lại.
Tôi ghét bản thân mình vì sợ phải gặp cô lúc này, vì không chịu tới thăm cô thường xuyên hơn. Nhưng tôi không phải là mẹ, tinh thần tôi không vững vàng được như mẹ. Nhìn cô Susanah như vậy thực sự quá sức chịu đựng đối với tôi. Mỗi lần gặp cô, tôi lại thấy cô tiều tụy đi trông thấy.
Nhìn cô như vậy khiến tôi phải đối mặt với sự thật rằng chuyện-không-ai-mong-muốn rồi sẽ xảy ra. ~*~ Lúc xe của mẹ rẽ vào trong sân, tôi thấy cô Nona đang ở ngoài sân hút thuốc. Trước đó vài tuần tôi đã gặp cô ấy, hôm cô Susannah lần đầu tiên trở về nhà. Tôi vẫn còn nhớ cái bắt tay của cô Nona rất mạnh mẽ.
Lúc hai mẹ con tôi bước ra khỏi xe, cô ấy đang lau tay bằng nước khử trùng Purell và xịt hộp khử mùi Febreze lên quần áo, giống như mấy cô nàng tuổi teen vẫn thường làm mỗi khi bí mật hút thuốc lén sau lưng bố mẹ. Mặc dù cô Susannah không quan tâm tới chuyện đó; trước đây thỉnh thoảng cô vẫn hút một vài điếu nhưng giờ thì không thể nữa rồi.
Bất đắc dĩ cô mới phải nhờ tới cần sa để giảm đau thôi. “Chào buổi sáng,” cô Nona vẫy tay chào. “Chào buổi sáng,” mẹ con tôi vẫy tay chào lại. “Rất vui được gặp cháu,” cô Nona mỉm cười với tôi, sau đó quay sang nói với mẹ, “Susannah đã thay quần áo xong xuôi rồi, giờ đang đợi hai mẹ con chị ở dưới nhà.” Mẹ ngồi xuống cạnh cô Nona.
“Belly, con vào trước đi. Mẹ có chuyện cần nói với cô Nona một chút đã.” Và chuyện cần nói của mẹ ở đây thực chất là mẹ cũng cần phải làm một điếu đã. Riêng về khoản này mẹ và cô Nona rất hợp nhau. Họ tỏ ra khá thân thiết. Cô Nona là người cực kỳ sùng đạo. Một lần cô ấy rủ mẹ tôi cùng đi nhà thờ và mặc dù không phải là người sùng đạo nhưng mẹ vẫn đi.
Ban đầu tôi cứ tưởng mẹ là vì phép lịch sự mà đi tôi ai dè từ sau hôm đó mẹ bắt đầu tới nhà thờ thường xuyên. Tôi chợt nhận ra rằng chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy. Mẹ cũng đang kiếm tìm sự thanh thản trong tâm hồn. Tôi buột miệng hỏi: “Một mình con á?” và ngay lập tức tôi thấy hối hận vì điều đó.
Tôi không muốn mẹ hay cô Nona đánh giá tôi. Bởi chính tôi cũng đã đanh đánh giá bản thân mình rổi. “Cô đang đợi con đấy,” mẹ nhắc. Và đúng là thế thật. Cô đang ngồi trong phòng khách, hôm nay cô không mặc bộ đồ ngủ như mọi khi, thay vào đó là một bộ quần áo nghiêm chỉnh.
Cô thậm chí còn trang điểm, hai má được đánh phấn hồng, nổi bật trên nền da xanh tái của cô. Cô đã rất cố gắng sửa soan, vì tôi. Vì không muốn làm cho tôi hoảng sợ. Thế nên, tôi đã giả vờ như không hề sợ hãi. “Con gái yêu của cô,” cô dang tay ra chào đón tôi. Tôi ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng hết sức có thể, và tôi khen cô trông có vẻ khỏe hơn nhiều so với trước.
Tôi đã nói dối. Cô nói Jeremiah phải tối muộn mới về thế nên ba mẹ con – cô cháu tha hồ chơi thoải mái với nhau, không phải ngại gì. Một lát sau mẹ đi vào trong nhà nhưng để mặc cho hai cô cháu tôi trò chuyện. Mẹ chỉ ghé qua phòng khách chào một câu rồi đi chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
Ngay khi mẹ vừa đi khỏi, cô Susannah nói, “Nếu con lo sẽ phải chạm mặt Conrad thì không phải lo. Tuần này Conrad sẽ không về nhà đâu.” Tôi nuốt nước bọt cái ực, hỏi lại, “Anh ấy kể cho cô nghe rồi ạ?” Cô cười nhẹ và nói, “Thằng bé đó chẳng bao giờ kể cho cô nghe chuyện gì hết.
Mẹ con có nói là buổi prom không được… suôn sẻ như chúng ta vẫn hy vọng. Cô rất tiếc, Belly.” “Anh ấy chia tay với cháu.” Tôi cay đắng nói. Mặc dù chuyện khá là phức tạp. Nhưng kết cục cuối cùng vẫn là chúng tôi đã chia tay. Chúng tôi chia tay vì anh Conrad muốn như vậy. Từ xưa tới nay quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay anh ấy – đến với nhau hay chia tay, tất cả là ở anh ấy.
Cô Susannah nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói, “Con đừng ghét Conrad nhé!” “Không đâu ạ.” Tôi nói dối. Tôi ghét anh ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tôi yêu anh ấy hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Bởi vì anh ấy là tất cả mọi thứ đối với tôi. Và tôi ghét cả điều đó. “Connie đang phải trải qua một thời gian vô cùng khó khăn.
Vì tất cả những gì đang xảy ra. Nó thực sự quá sức đối với thằng bé,” cô ngừng lại, lấy tay vuốt tóc tôi sang hai bên. Cô ôm lấy khuôn mặt tôi một lúc lâu, như thể tôi mới là người đang bị bệnh và cần phải được an ủi. “Đừng để thằng bé đẩy con ra xa. Thằng bé rất cần con.
Nó yêu con nhiều lắm, con biết không.” Tôi lắc đầu. “Không đâu ạ, anh ấy không hề yêu cháu.” Tôi còn tự nói thêm trong đầu rằng, người duy nhất anh ấy yêu là bản thân anh ấy. Và cô. Cô lờ đi coi như không nghe thấy câu vừa rồi của tôi và hỏi tiếp, “Con có yêu Conrad không?” Khi ấy tôi không trả lời, cô gật đầu như thể tôi đã trả lời có.
“Con có thể giúp cô làm một việc không?” Từ từ, tôi gật đầu. “Hãy chăm sóc cho thằng bé. Được không con?” “Cô không cần cháu chăm sóc hộ anh ấy đâu, cô Susannah, cô sẽ vẫn ở đây và làm điều đó.” Tôi nói, cố gắng không để nhận ra nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của mình.
Cô Susannah mỉm cười và nói, “Con luôn là con gái yêu của cô, Belly ạ.” Sau bữa trưa, cô Susannah lên nhà nghỉ. Phải mãi tới chiều muộn cô mới thức dậy. Và khi cô thức dậy, cô gắt gỏng và nổi cáu với tất cả mọi người. Cô thậm chí còn nạt nộ cả mẹ tôi, khiến tôi sợ điếng người.
Bởi cô Susannah trước nay chưa bao giờ nạt nộ bất kỳ ai. Cô Nona tìm mọi cách đưa cô trở lại giường, mới đầu cô Susannah nhất quyết không đồng ý nhưng mãi sai rồi cũng chịu xuôi theo. Trên đường quay trở lại phòng ngủ, cô khẽ quay sang nháy mắt tôi. Jeremiah về nhà khá muộn, tầm giờ ăn tối.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy luôn biết cách làm cho không khí bớt ngột ngạt hơn, thoải mái hơn. Chỉ cần nhìn thấy mặt cậu ấy cũng đủ khiến tôi đỡ căng thẳng hẳn. Jeremiah bước vào trong bếp kêu ầm lên, “Ối có mùi gì khen khét! Á, à, ra là cô Laurel đang nấu ăn! Chào cô Laurel!” Mẹ vớ lấy cái tạp dề ném về phía Jeremiah nhưng cậu ấy đã né kịp và bắt đầu nghịch ngợm mở hết nắp vung này đến nắp vung khác xem bữa tối có món gì.
“Jere,” tôi đang ngồi tren bếp giúp mẹ bóc đỗ. “Cậu thế nào?” Jeremiah lập tức bước tới chỗ tôi ngồi và ôm lấy tôi. Tôi cố tìm cách nhìn vào mắt cậu ấy, xem tình hình cậu ấy như thế nào, nhưng Jeremiah không để cho tôi thấy. Cậu liên tục chạy loăng quăng khắp nơi, đùa nghịch với mẹ tôi và cô Nona.
Ở một góc độ nào đó, cậu ấy vẫn là Jeremiah nhí nhố ngày xưa, nhưng mặt khác, tôi có thể thấy rõ chuyện của cô Susannah đã khiến Jeremiah thay đổi. Nó khiến cậu ấy già dặn hơn. Từ những câu nói đùa đến những tiếng cười lảnh lót, tất cả đều đòi hỏi cần nhiều nỗ lực hơn.