Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
nh sáng bình minh lọt qua cửa sổ vào phòng, Agatha hấp háy mắt rồi vươn vai. Milly đã không còn ở bên cạnh bà.
Bà làm vệ sinh, kéo khóa túi đồ rồi đi xuống lễ tân nơi Poopsie Gallena nở nụ cười rạng rỡ đón bà.
- Cô bé đang ăn sáng, bà nói và chỉ đường cho Agatha. Chị muốn trứng, cà phê và trà không?
Quá nhiều câu hỏi với Agatha.
Bà đi theo một hàng lang hẹp, trên tường treo nhiều tấm ảnh cũ và theo tia sáng lọt vào qua cánh cửa phòng ăn rộng mở.
Milly đang ngồi với Oncle Stinkwad. Cô có vẻ mặt của người đã được nghỉ ngơi và dường như đang vui.
- Cô bạn trẻ của cô kể với tôi các cô đến từ Philadelphia, hai người đi một quãng đường rất dài với chiếc xe này, ông vừa nói vừa đứng lên để nhường ghế cho bà.
- Cô bạn của tôi thường lắm lời vào buổi sáng, Agatha vừa ngồi xuống vừa làu bàu.
- Không thể thắng được Poopsie đâu, ông chủ trả lời, hai cô ăn sáng nhé, hôm nay đẹp trời đấy.
Milly nhấp một ngụm cà phê và liếc nhìn Agatha, mặt giấu sau chiếc tách.
Poopsie xuất hiện trong bầu không khí im lặng. Bà phục vụ bữa sáng cho Agatha rồi đi ra.
- Đừng nhìn cô như thế nữa, nếu cháu muốn nói gì thì nói đi.
- Vâng, Milly sẵng giọng đáp lại. chúng ta có thể quên món tacos, quên Santa Fe và đi thẳng đến Frisco.
- Cháu đá hứa với cô và cháu sẽ phải giữ lời.
- Thế nếu cháu không muốn nữa thì sao?
- Vậy hãy thả cô ở bến xe rồi cháu muốn đi đâu thì đi.
- Vậy mà cô cứ bảo cháu là cứng đầu cứng cổ.
Agatha đẩy đĩa ra và đứng lên.
- Cô đi thanh toán, và sẽ đợi cháu ở xe.
* * *
Dưới hiên nhà nghỉ, Poopsie Gallena và Oncle Stinkwad vẫy tay chào tạm biệt trong khi chiếc Oldsmobile đi về hướng núi.
Milly và Agatha rời đường 66 để vào đường 104 đi lên đỉnh núi.
Những khúc uốn lượn nối tiếp. Một giờ sau, họ đến một cao nguyên đầy đá lởm chởm, khô cằn và hoang vắng. Không một bóng người xung quanh, chỉ có bụi đỏ bay phía trên một dải đường nhựa đầy vết nứt. Thỉnh thoảng họ lại gặp những trang trại cũ bỏ hoang, một vài căn nhà đổ nát, đầy đó giữa một khung cảnh vừa đẹp vừa đáng lo ngại. Một cha xứ sống ẩn dật vẫy tay chào họ khi xe vượt qua trước mặt nhà thờ nhỏ xíu không còn đón con chiên từ lâu lắm rồi.
Tận cùng phía Tầy của cao nguyên là những đỉnh núi mới.
- Sắp tới, Agatha nói, cháu sẽ thấy một con đường mòn nhỏ bên tay trái, hãy đi theo con đường đó.
-      Để đi đâu ạ?
- Để xuống thẳng Santa Fe. Một con đường cũ đi qua công viên quốc gia, nó chạy giữa hai ngọn núi, thời trước, nó dẫn tới một hầm mỏ bỏ hoang.
- Làm sao cô biết ta vẫn có thể đi đường đó?
- Cô không biết, nhưng cháu không còn muốn phiêu lưu ư? Tồi tệ nhất thì chúng ta quay đầu, còn tốt đẹp hơn, ta rút ngắn được khoảng hai giờ.
- Làm sao cô biết được đường tắt này? cháu lớn lên ở đây mà còn chưa bao giờ nghe nói tới?
- Thật lạ, người trẻ thường có khuynh hướng coi người đi trước là những kẻ không biết gì, những người già ngu ngốc và lỗi thời, vậy mà người trẻ nghe thứ âm nhạc được viết ra từ thời bọn cô, người trẻ mày mò trong đám đồ cũ để tìm ra những thứ bọn cô từng mua mười xu mà nay các cháu trả hơn thế cả ngàn lần, người trẻ tiêu cả gia tài để mua những thứ trang phục mà các cô chẳng thèm nữa; những gì cô thấy trong tạp chí ở cửa hàng chúng ta vào làm cô quá kinh ngạc.
- Đó là trường phái vintage! Và dù sao thì nói năng như vậy cũng làm cô trẻ lại rất nhiều đấy!
- Cô biết đường tắt kia vì cô sống trước cháu, và khi phải sống chui lủi, ta học được những điều mà người bình thường khác không biết, như vượt qua biên giới một bang bằng những con đường bí mật hay đi đến một thành phố mà không để ai thấy; câu trả lời như thế được chưa?
- Hợp lý.
- Cháu làm cô vui đấy, lần sau, đừng để cô phải nghe cháu nói năng hỗn xược nữa nhé. Cô có thể hơi vintage nhưng hoàn toàn không ngu ngốc đâu.
Con đường tắt của Agatha đầy ổ gà, nhưng lại giúp tránh leo núi vì nó chạy theo một con suối đã cạn khô. Milly vượt qua lối vào hẩm mỏ cũ và, mười dặm sau đó, ra đường chạy thẳng từ cao nguyên xuống Santa Fe. Xa xa, thành phố đã hiện lên và Agatha khám phá ra rằng nó rộng hơn trong trí nhớ của bà nhiều.
- Cô nghĩ gì vậy? Milly hỏi.
- Nghĩ đến khoảng thời gian đã trôi qua, Agatha trả lời.
- Chú ý đừng già đi nhanh quá, cô sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của cháu.
Agatha ném cái nhìn như thiêu như đốt về phía Milly nhưng cô gái trẻ bị tiếng bíp liên tục phát ra từ điện thoại thu hút.
- Ta lại có sóng rồi, cô nói, và cháu cảm giác có ai đó muốn liên lạc với cháu.
Milly vặn người để móc điện thoại trong túi, chiếc xe lạng sang phải, lấn lên vỉa hè. Agatha giật lấy điện thoại từ tay cô.
- Làm ơn nhìn đường đi. Cái này hoạt động thế nào?
- Chạm ngón tay vào màn hình và đọc cho cháu những cái tên hiện lên.
- Jo, Frank, Jo, Jo và lại Frank, tỷ số ba hai!
- Chắc cả hai lo lắng đây, cháu sẽ gọi cho họ ngay khi ta tới nơi.
- Còn hơi sớm để ăn trưa, ta có thể bắt đầu bằng việc đi thăm nơi cháu đã lớn lên được không?
- Sao lại không nhỉ, Milly thở dài, ít ra như vậy cháu không hoàn toàn nói dối Frank, và cũng trên cùng trục đường nữa.
Milly đi về hướng Bắc và chẳng nói thêm một lời nào.
Dần dần, cảnh hoang vắng được thế chỗ bằng làng mạc; những căn nhà gạch mộc như mọc lên từ đất và tạo thành những khu dân cư nhỏ, giống hệt nhau.
- Không phải rẽ trái ư? Agatha hỏi.
- Cô định chỉ cả đường về nhà cho cháu à?
- Tất nhiên là không, Agatha thì thầm, bối rối.
- Như cháu biết thì cháu mới là người sống ở đây chứ nhỉ?
- Cháu nói là sống ở phía Tesuque và nếu cô không nhầm là mạn Tây Bắc.
- Cháu không hề nhớ từng nói điều đó với cô, dù là hoàn toàn chính xác.
- Cháu có nói với cô, không phải hôm nay, nhưng cô nhớ rõ lắm, cô làm sao bịa ra chuyện đó được, Agatha khẳng định. Về lại ngôi nhà tuổi thơ phải là khoảnh khắc vui sướng chứ, sao cháu có vẻ bực bội vậy?
- Vì lẽ ra ta phải đi về biên giới, suy nghĩ đến tương lai của cô, thay vì mò mẫm trong quá khứ của cháu.
- Sau khi chúng ta chia tay nhau, cô sẽ thường xuyên nghĩ đến cháu, vài ngày vừa qua không đủ để cô biết rõ về cháu, thế nên khi thăm căn nhà nơi cháu lớn lên, cô sẽ hiểu thêm nhiều điều, và sẽ có cảm giác chúng ta gần nhau hơn một chút.
- Cháu không cho rằng từ “gần” là phù hợp ở đây, nếu xét đến hoàn cảnh, và cô có những lý thuyết thật buồn cười, chỉ để làm cô hài lòng, nhưng sau đó...
-... sau đó, Agatha tiếp lời, chúng ta sẽ đi ăn món tacos ngon nhất thế giới, trước khi tới thăm mộ mẹ cháu.
- Rồi sau đó, cô để cháu đưa cô tới biên giới Mexico chứ?
- Sau đó ta sẽ quyết định, Agatha trả lời.
Milly rẽ vào một con đường nhỏ chạy lên đỉnh một quả đồi. Cô nhấn sâu chân ga, buộc Agatha phải nắm lấy tay nắm cửa.
- Cháu làm gì thế?
- Chúng ta gần tới nơi rồi, cháu luôn tăng tốc ở chỗ này, tạo ra một làn bụi bay cao lên bầu trời. Như vậy mẹ sẽ nhìn thấy cháu từ xa. Bây giờ, chẳng còn để làm gì nữa, nhưng vẫn là thói quen của cháu.
Ánh mắt Agatha dính chặt vào căn nhà màu đất sét lớn dần trước mặt, bà đổ thừa cho bụi để giải thích cho đôi mắt ngân ngấn nước.
Milly đỗ xe rồi ra khỏi xe.
- Ta vào hay không? cô nói với người đổng hành vẫn lặng thinh bất động, nhìn không chớp mắt cánh cửa màu xanh.
- Cô tưởng cháu không có chìa khóa? Không phải cháu trèo vào nhà rồi sau đó mở cửa cho cô sao? Cô chẳng còn ở tuổi đột nhập bằng lỗ chuột nữa đâu.
Milly nhún vai. Cô đặt một chân lên thanh rầm gỗ của cánh cửa, bám một tay lên xà ngang rồi vươn người về phía ô tròn trước khi rơi xuống đất.
- Đây rồi! cô vừa nói vừa tự hào giơ lên một chiếc chìa khóa.
Nhưng Agatha vẫn không rời khỏi ghế.
- Cô sao thế? Milly hỏi, cô đang xanh như tàu lá rồi.
- Không sao, cô chỉ hơi mệt thôi, đường xóc quá. cháu vào đi, cô sẽ vào theo, và biết đâu cháu muốn vào nhà một mình, ít ra là một chút.
- Chính cô muốn thăm nhà cháu kia mà, cháu thì quá quen nhà mình rồi và cháu cũng chẳng muốn quay lại đây mấy. Ta có thể quay đầu, chẳng có gì buộc phải...
- Cô không phản đối nếu cháu mời cô một ly nước kèm chút bóng râm, Agatha ngắt lời. Chắc trong nhà rất mát, cô nghĩ cái nắng nóng làm cô chóng mặt. Cháu vào đi, cô nghỉ một chút rồi vào ngay.
- Cô hứa là sẽ ổn chứ?
- Tất nhiên, cô hứa, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Milly đẩy cửa bước vào nhà. Đồ gỗ và sàn gạch phủ bụi trắng xóa. Cô tiến lại gần lò sưởi và lấy khung ảnh đặt trên chiếc bàn nhỏ. Bức ảnh từ ngày sinh nhật lần thứ mười hai của cô, mẹ ôm cô trong vòng tay và hôn lên má cô. Ai chụp bức hình này nhỉ? Milly không tài nào nhớ nổi. Cô đặt lại khung ảnh lên bàn, quay lại và giật mình khi thấy Agatha ở ngưỡng cửa đang nhìn cô.
- Cô không vào à?
- Cô chờ cháu mời.
- Cô theo cháu, cháu lấy nước uống cho cô.
Agatha nghe theo.
- Cô ngồi được chứ? Agatha vừa hỏi vừa kéo một chiếc ghế gần bàn.
- Cô ngồi đi, mặt cô thật không ổn chút nào.
Milly mở tủ lấy ra một chiếc cốc và mở vời nước phía trên chậu rửa. Nước chảy ra từ vời có màu đất.
- Phải chờ một lúc, cô nói, cháu không muốn đầu độc cô.
- Cô chẳng vội gì, Agatha trả lời với giọng vô hồn.
- Chờ cháu nhé, Milly nói và mở một tủ khác, chắc chắn là hộp đường vẫn còn đầy. Đường không hỏng đâu nhỉ?
- Không, cô nghĩ là không hỏng được.
Milly với lấy chiếc hộp sắt trên giá và đưa cho Agatha.
- Cắn một viên đường, nó sẽ làm cô thấy dễ chịu hơn nhiều. Bà cháu luôn nói rằng đây là giải pháp tốt nhất chống lại những cơn mệt mỏi.
- Nếu bà cháu đã nói thế, Agatha thở dài và đưa một viên đường lên miệng.
- Cô có lý khi hơi ép cháu một chút. Ban đầu cháu sợ, nhưng bây giờ, cháu rất vui khi ở nhà mình, cháu không nghĩ sẽ cảm thấy như vậy sau bao nhiêu năm không trở lại. Cháu cứ nghĩ cuộc đời cháu bây giờ là ở Philadelphia, vậy mà ở đây cháu mới thực sự cảm nhận là nhà của mình.
- Nơi này giống với cháu, Agatha nói.
- Cô thấy giải pháp của cháu hiệu quả chưa, cô hồng hào trở lại rồi đấy.
- Cháu rời nơi đây ra di lúc nào?
- Một thời gian ngắn sau khi bà mất, cháu được học bổng và lên đường với chiếc Oldsmobile.
- Căn nhà khóa cửa từ ngày mẹ cháu mất à?
- Cháu có về đây sau tai nạn. Mẹ cháu đi nhanh quá. Khi chôn cất mẹ xong, cháu phủ vải lên đồ gỗ, cháu tính sắp xếp lại đồ đạc của mẹ, nhưng cháu không thể. Cháu cứ ngồi gần hết đêm bên bậu cửa phòng mẹ và nhìn giường mẹ ngủ, bàn làm việc, ghế của mẹ. Cháu như cảm nhận rõ sự hiện diện của mẹ, mẹ sẽ xuất hiện với áo ngủ và nhắc cháu phải lên giường. Thật điên rồ khi ta nói với người mình yêu thương biết bao điều vô nghĩa, và còn điên rồ hơn thế khi ta chẳng nói gì. Đêm đó, cháu không còn bí mật gì với mẹ. Cháu hy vọng mẹ vẫn còn ở đây một chút, và mẹ ở bên cạnh cháu thêm một đêm nữa. Cháu hai mươi lăm tuổi và khóc như một đứa bé. Cháu xin lỗi mẹ vì đã không thường xuyên hỏi thăm tin tức của mẹ, đã chọn sống xa mẹ đến vậy. chỉ vì không thứ gì có thể mọc dưới bóng những cây lớn, và mẹ là một cây sồi, cháu cảm thấy nhu cầu đi xây dựng cuộc đời ở một nơi khác. Cháu luyến tiếc những năm tháng đã mất, những gì chưa nói ra và những khoảng im lặng. Mẹ qua đời vào cái tuổi cháu nghĩ không còn cần đến mẹ, nhưng cháu đã nhầm. Cháu luôn nhớ mẹ. Một lúc sau, cháu vào phòng tắm, và cháu cứ đứng như vậy khoảng một giờ để nhìn ngắm mọi đồ vật của mẹ, bàn chải đánh răng, lọ nước hoa và chiếc áo ngủ mẹ vẫn mặc. Những chi tiết vụn vặt cứ nhắc mãi rằng người mà bạn yêu quý không còn trên cõi đời này, rằng sẽ không còn những giây phút bên nhau, rằng mẹ của bạn đã ra đi mãi mãi và sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại mẹ nữa.
- Những người ta yêu quý không bao giờ chết nếu ta giữ mãi hình ảnh của họ. Cháu muốn đưa cô đi thăm phòng cháu chứ?
- Vì sao?
- Vì cháu nên nhìn lại phòng của mình và có thể cháu không muốn trở lại đó một mình.
Milly nhìn Agatha và đứng lên.
Cả hai đi lên gác, khẽ bước trong hành lang nhỏ ngăn phòng của Milly với phòng của mẹ cô.
Cô đẩy cửa rồi bước vào. Sau một khoảnh lặng tĩnh tâm, Milly mỉm cười buồn bã.
- Chẳng còn như trước đây nữa, cô nói.
- Vì sao không như trước?
- Giờ đây, mẹ đi rồi, căn phòng này thực sự trống vắng.
Đêm cuối cùng của cháu ở đây, mẹ vẫn còn, và bây giờ thì không còn nữa. Có thể mẹ đã nghe thấy hết những gì cháu kể cho mẹ.
- Cô tin chắc là vậy, Agatha nói.
- Căn phòng này sẽ là của cháu nếu cháu ở lại Santa Fe. Trước đây, nó là của bà.
- Bà chuyển đi đâu?
- Vào viện dưỡng lão, mẹ nói sau khi mất một người con gái bà không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Lúc đó mẹ đã có mang cháu.
Agatha xin phép được ngồi xuống bàn làm việc của mẹ Milly. Milly chỉ ghế cho bà và đi về phía bổn tắm.
- Cô cứ nghỉ đi, cháu đi lấy vài thứ.
- Cháu cứ thoải mái, cô ở đây thôi.
Milly vừa ra khỏi phòng, Agatha liền nhẹ nhàng mở ngăn kéo và lùa tay vào trong.
Không thấy thứ bà muốn tìm, bà đến xem xét các ngăn kéo tủ com mốt ở giữa các cửa sổ. Tiếp đó bà mở tủ và dừng lại trước một mắc áo có treo chiếc quần bò cũ cùng chiếc sơ mi cổ rộng. Chị gái bà mặc trang phục này buổi tối ra đi cùng ba người bạn đặt bom trong một trụ sở cảnh sát đóng cửa vào ban đêm. Bà như thấy lại chị, xinh đẹp và đầy nhiệt huyết, quyết tâm ra đi, làm điều chị ấy cho là đúng, bởi hôm trước, những cảnh sát ở trụ sở này đã lạnh lùng đánh ba sinh viên da đen trong khi họ đang say giấc.
Bà kéo chiếc áo lại gần và hít hà trước khi khép tủ lại. Bà nhìn khắp phòng, kiểm tra mọi thứ trong ngăn bàn đầu giường, và lại mở một lần nữa ngăn kéo bàn làm việc, lần tìm một ngăn kéo bí mật nào đó.
- Cô làm gì vậy?
Giọng nói của Milly khiến bà giật nẩy mình.
- Không có gì, cô hơi tò mò chút, cô thử hình dung ra mẹ cháu, cô cố tìm ra một tấm hình.
- Xin cô đừng làm như vậy. cháu không muốn ai đó lục lọi đồ của mẹ. Trừ một tấm hình ở dưới nhà, mọi tấm hình đều được cất trong các thùng ở dưới kho. Cháu đã tìm được thứ cháu cần, Milly nói và chìa ra một lọ nước hoa cùng chiếc lược chải đầu trong tay. Bây giờ chúng ta nên đi thôi.
- Cháu không muốn đưa cô xuống kho à, có thể có những thứ đồ cũ mà cháu sẽ vui khi tìm lại được?
- Không, Milly cương quyết trả lời. Đến lúc phải đi rồi.
Họ cùng xuống dưới nhà và Agatha dừng lại trước khung ảnh mà Milly đặt trên bàn phòng khách.
- Thật cảm động, Agatha nói.
- Tấm hình chụp cảnh sinh nhật mười hai tuổi của cháu.
- Bà ngoại chụp phải không?
- Không, hôm đó bà không tới. Bây giờ cháu nhớ rồi, một người bạn cũ của mẹ chụp tấm hình này. Chú ấy tới gặp mẹ mỗi năm một lần. Họ có một người bạn chung ở đầu kia đất nước, hình như cô ấy bị bệnh và Max tới cho mẹ hay tin tức của cô ấy.
Agatha nuốt nước bọt rồi quay về phía cửa sổ để không gặp phải ánh mắt của Milly.
- Một người đàn ông rất rộng rãi, cô nói tiếp, chú ấy luôn đến với rất nhiều quà. Nhờ chú ấy mà cháu có được học bổng ở Philadelphia, chú ấy sống ở đó, một người khá quyền lực. Cháu đã tới ăn trưa hai ba lần ở nhà chú ấy khi còn là sinh viên, chú ấy giờ là luật sư, cháu hy vọng được thực tập tại doanh nghiệp của chú ấy, nhưng bạn gái chú ấy không thích cháu và để cháu thấy rõ điều đó, vậy nên mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó.
- Đi thôi, Agatha vừa nói vừa mở cửa ra vào.
* * *
Đặc vụ Maloney càu nhàu với người đồng nghiệp đang chuyện trò qua điện thoại. Không ai sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của anh. Văn phòng Albuquerque thiếu người trầm trọng và toàn bộ nhân viên bị huy động cho một vụ việc. Đám buôn bán thuốc phiện tới từ Mexico. Một vụ với họ quan trọng hơn việc bắt một kẻ vượt ngục. Maloney đã cố gắng phản đối, nhắc lại rằng người phụ nữ đang trốn trại nằm trong danh sách những kẻ rất nguy hiểm và có thể bà ta đang giữ một con tin bên mình, anh bạn đồng nghiệp trả lời bà ta có thể nguy hiểm cách đây ba mươi năm nhưng thời thế đã đổi thay. Chừng nào việc bắt cóc con tin chưa được khẳng định, và chưa hề có thông tin đó trong hồ sơ anh ta đang xem trên màn hình, anh ta không thể hy sinh một vụ việc đã được chuẩn bị từ nhiều tháng nay. Một nhóm cảnh sát có thể được huy động vào cuối ngày. Maloney giận điên lên, bỏ máy rồi nhanh chóng liên lạc với văn phòng ở Denver và nhận được hồi âm cho yêu cầu của mình nhanh hơn. Hai cảnh sát có thể có mặt trong vòng năm giờ tới và sẽ liên lạc lại với anh ngay khi đến Santa Fe.
* * *
Tom thanh toán tiền khách sạn ở quầy lễ tân rồi lên xe. Ông xem lại bản đồ thành phố và đến tòa thị chính.
Fernando Montesoa, người trực quẩy thông tin, không hề quan tâm đến việc ông là cảnh sát tư pháp liên bang hay không. Trước đây, thường có hai nhân viên ở quầy đón tiếp, nhưng với việc cắt giảm ngân sách, người đồng nghiệp về hưu đã không được thay thế. Tất cả, theo anh ta, là lỗi của các ngân hàng; chỉ có điều các ông chủ nhà băng, họ lại chẳng thiếu gì và đặc biệt không thiếu nhân viên phục vụ họ, cho dù để phục vụ một tách cà phê, hay đi lấy com lê tại nơi giặt là hoặc gõ báo cáo các buổi họp nơi họ thống nhất những cách thức mới để vắt kiệt tiền của quốc gia và nhét hết vào túi họ. Chưa nói đến những căn nhà bị họ bắt thế chấp ở khắp nơi của những người nghèo không có khả năng thanh toán nợ nắn. Vị trí của Fernando Montesoa giúp anh ta biết rõ những chuyện đó. Nếu Tom phải chịu khó kiên nhẫn và xếp hàng như tất cả mọi người thì không phải lỗi của anh ta.
Tom thử nhiều lần ngắt lời kẻ hùng biện kia mà không ăn thua, Fernando Montesoa tiếp tục trút sự chán chường lên người đầu tiên đại diện cho trật tự xã hội xuất hiện trước mặt anh ta và nhất là khi anh ta chẳng có gì phải e dè.
Một phụ nữ đang kiên trì chờ đợi trong hàng người với hai đứa trẻ bèn thở dài ầm ĩ rồi chỉ cho Tom phòng tư pháp ở trên tầng. Tom cảm ơn chị ta và đi qua trước mặt người nhân viên, không quên ném ánh mắt tối sầm về phía anh ta.
- Nếu ông chỉ muốn biết có vậy, phải nói ngay chứ, Montesoa nhún vai trả lời.
Chính Tom đã làm như vậy, và với giọng đủ rõ để một người phụ nữ nghe thấy rồi chỉ đường cho ông.
Phòng chờ của văn phòng tư pháp cũng chẳng hơn gì. Mười người đang ngồi chờ. Nhưng lần này, Tom đặt phù hiệu cảnh sát xuống quầy và không chút lịch sự đề nghị được sử dụng một máy tính để ông có thể tìm thông tin trong cơ sở dữ liệu của thành phố.
* * *
Nhà hàng phục vụ món tacos ngon nhất thế giới có vẻ bề ngoài của một quán ăn ven đường. Chừng hai chục chiếc bàn bằng phoóc mi ca ở trong phòng ăn có kiểu trang trí duy nhất là mấy tấm nẹp gỗ đóng đinh vào tường cùng bóng đèn tuýp trên trần nhà.
Sau quầy lát gạch, ba đầu bếp Mexico, trán đẫm mồ hôi, tung những chảo bánh ngô trên bếp lửa rực hồng như thoát ra từ địa ngục. Hai người khác bắt lấy những chiếc bánh bay, phết lên nào là ớt chuông, cà chua, hành tây, những lát thịt, pho mát nóng chảy rồi tưới đẫm tương ớt Tabasco.
Tất cả các ghế đều có người với khoảng một chục khách hàng đứng chờ trước cửa, nhưng khi Milly vừa bước tới, người cao lớn nhất trong ba đầu bếp liền mở rộng vòng tay và đến hôn chào cô.
- Một vị khách đã trở lại, ông vừa nói vừa ôm chặt cô vào lòng. Cháu bỏ mọi người ra đi đã bao lâu rồi?
- César, giới thiệu với chú một người bạn của cháu, Milly trả lời.
César cúi gập như kiểu quý tộc. Ông hôn tay Agatha rồi mời họ vào chiếc bàn có hai khách hàng đứng chờ đang ngấp nghé ngồi xuống; chắc chắn là khách quen từng biết đến tính khí của ông chủ, vì chẳng một ai lên tiếng. César trở lại bếp mà không cần Milly phải gọi bất kỳ thứ gì.
- Cháu nghiêm túc đấy chứ? Agatha vừa nhìn đĩa vừa hỏi.
- Cô thử đi trước khi kêu ca.
Agatha cẩn thận cắn miếng tacos và thừa nhận đã ngạc nhiên một cách dễ chịu.
- Đừng ăn nhanh quá, chú ấy sẽ còn mang ra tiếp và chỉ cần để lại một mẩu nhỏ thôi là chú ấy sẽ không hài lòng chút nào đâu đấy.
Agatha quan sát hai khách hàng ngồi ở bàn đối diện cô.
- Cô nhìn gì thế? Milly hỏi.
- Một cặp, phía sau cháu. Họ rất lạ.
- Họ có gì lạ? cô quay lại hỏi.
- Mỗi người cắm cúi vào điện thoại của mình, gõ hết tốc lực mà không hề chuyện trò với nhau.
- Chắc họ đang gửi tin nhắn cho bạn bè, hoặc đăng những lời bình phẩm về nhà hàng.
- Sao cơ?
Milly lấy điện thoại chỉ cho Agatha.
- Với điện thoại, ta có thể kết nối với cả thế giới, đăng ảnh bản thân, ảnh những nơi ta đặt chân tới, kể những gì ta đang làm, chia sẻ mọi khoảnh khắc của mình với mọi người.
- Khi nói về cuộc sống riêng tư, từ “riêng tư” không còn tồn tại nữa ư?
- Không nên nhìn sự việc ở góc độ đó, Milly phản đối. Mạng xã hội là phương thuốc kỳ diệu chống lại cô đơn.
- Cháu có lý, chỉ cần nhìn hai kẻ kỳ quặc đang ăn trưa kia thì biết. Nếu cô hiểu đúng ý, chúng ta xích lại gần những người ở xa và xa những người ở ngay bên cạnh. Thật tuyệt khi chia sẻ bữa ăn với một chiếc điện thoại. Nếu cô nghĩ đến điều đó lúc ở trong tù, chắc cô sẽ thường xuyên ăn tối với cái bàn chải đánh răng, cô lúc nào cũng thấy cô đơn, thật ngu ngốc!
- Cô cố tình không hiểu. Thể hiện trải nghiệm bản thân, chia sẻ quan điểm, đó là tự do ngôn luận trong mọi khía cạnh.
- Và chính phủ không thể đọc những gì người ta viết hay tiết lộ về bản thân từ mấy cái máy nhỏ này ư? Cô đồ rằng những điều này được bảo vệ tuyệt đối. Mọi người bị điên hết cả rồi!
- Không còn như thời của cô nữa đâu, Milly thì thầm.
- Thế ư? Thế giới không còn chiến tranh, tham nhũng đã biến mất, không còn người vô tội trong tù, không có nhiều người da màu trong tù hơn người da trắng, không một nhà chính trị hay một chính phủ nào lạm quyển, bất công xã hội đã là quá khứ, báo chí trở nên thực sự độc lập, các quyển tự do không ngừng tăng lên và các thủ lĩnh phe đối lập sống trong yên ổn ư? Vậy thì, hiển nhiên, trong những điều kiện như vậy, thì sao ta lại không phơi bày cuộc sống của mình ở nơi công cộng cơ chứ!
- Vì sao cô luôn nhìn thấy khía cạnh xấu của mọi vấn đề? Khi chúng ta chia tay, chúng ta có thể thoải mái liên lạc và thậm chí nhìn thấy nhau nhờ chiếc điện thoại.
- Và không ai có thể biết chúng ta đang ở đâu?
Đuối lý, Milly nhún vai. Điện thoại của cô rung lên. Cô nhìn màn hình và đứng dậy.
- Cháu sẽ quay lại, cô nói.
Milly vội vã rời quán và trả lời cuộc gọi ngay khi ra vỉa hè.
* * *
-      Jo à?
- Trời ơi, Milly, anh gọi cho em liên tục, và lần nào cũng rơi vào hộp thư thoại.
- Em lái xe trong vùng núi, không có mạng mà, giọng anh lạ quá, có gì không ổn ư?
- Em nói cái gì không ổn à! Anh đang ngồi trên bãi cỏ khu học xá với Betty...
- Với ai cơ?
- Betty Cornell, chắc em phải thấy điên rồ lắm, nhưng thế đấy, sau bao nhiêu năm hai ta gặp nhau ở rạp chiếu phim. Anh hơi phản bội em một chút xíu, nhưng không được bỏ anh đấy nhé, cô bạn yêu quý. Họ lại chiếu Bird và bấy lâu nay anh vẫn mơ được xem trên màn ảnh rộng, anh không muốn lỡ buổi chiếu vì bất kỳ lý do nào. Forest Whitaker thật quá tuyệt vời khi vào vai Charlie Parker. Betty cũng ở trong rạp hôm đó, bọn anh ngã vào vòng tay nhau sau buổi chiếu. Cô ấy thay đổi rất nhiều, em biết không, chẳng còn nỉ non ỉ eo, bây giờ là, nói thế nào nhỉ... một người phụ nữ, anh tin là đúng thế đấy. Cô ấy học nhạc, bọn anh hẹn uống cà phê với nhau và hôm qua bọn anh đã thực hiện kế hoạch đó.
- Jo, anh vào thẳng chủ đề đi, có gì liên quan đến em nhỉ?
Jo lặng im và Milly tự trách bản thân vì đã quá nóng nảy.
- Em xin lỗi, đêm vừa rồi em ngủ ít quá nên rất mệt mỏi và nóng tính, anh cứ nói tiếp đi, em không muốn ngắt lời anh.
- Lời xin lỗi được chấp nhận, em đừng lo. Anh đang nói gì ấy nhỉ?
- Về Betty Cornell đang tán tỉnh anh trên thảm cỏ của khu học xá.
- Đúng rồi, bọn anh đang chuyện trò...
- Cô ấy mặc thế nào?
- Một chiếc váy đỏ hở cổ xinh xắn kèm áo khoác nhẹ màu trắng, trời hơi lạnh mà, và giày búp bê, sao thế em?
- Chẳng sao cả.
- Hai người đàn ông mặc đồ đen tiến lại gân bọn anh, họ hỏi anh có phải là Jonathan Malone không rồi rút phù hiệu cảnh sát ra. Là cảnh sát liên bang! Họ đặt cho anh một loạt câu hỏi về chủ nhân một chiếc Oldsmobile và hỏi anh có biết em không. Em đừng lo, anh đóng kịch còn hay hơn lần gã cảnh sát điện thoại cho anh hôm trước. Anh nói chúng ta từng chuyện trò một chút về cái xe của em, rằng em chở anh đi một vòng, nhưng anh không biết em lắm và từ đó không gặp lại em.
- Họ tin anh chứ?
- Em coi anh là ai chứ? Anh thậm chí còn không nhíu mày khi họ đưa ra tấm hình.
- Họ có hình của em à?
- Đúng, nhiều hình. Những tấm hình từ camera của trạm xăng, được phóng to nên hơi mờ, nhưng nhìn rõ là em.
- Betty có nhận ra em không?
- Có, nhưng cô ấy là người tốt, cô ấy cũng không nói gì hết, ít nhất là không nói gì với cảnh sát liên bang. Sau khi họ rời đi, cô ấy có hỏi vì sao anh nói dối và anh có còn gặp em hay không.
-      Anh trả lời sao?
- Không gì cả, rằng anh không muốn nói chuyện đó, anh nói chuyện khác và cô ấy không cố ép.
- Những cảnh sát liên bang ấy làm gì sau đó?
- Họ đi đi lại lại trong khu học xá, anh đã định bám theo họ, nhưng lại không muốn khiến Betty lo lắng. Có chuyện gì vậy Milly? Anh không thích chuyện này chút nào; nếu em gặp vấn đề gì thì anh luôn ở đây, anh rất buồn vì em chẳng nói gì với anh. Em biết có thể trông cậy vào anh trong mọi trường hợp mà, cho anh biết em đang ở đâu rồi anh tới đón em ngay.
- Đừng lo, Jo, không phải em có vấn đề đâu, mà là người đồng hành cùng em, một câu chuyện dài, em sẽ kể hết cho anh ngay khi trở về nhà.
- Bao giờ? Bao giờ em trở về? Anh lo lắm.
- Nếu em còn chưa về, anh cứ việc đưa Betty đi xem phim, em tin chắc cô ấy chỉ chờ có thế. Đừng lo cho em, em sẽ liên lạc ngay khi về tới Philadelphia.
- Milly, không phải như em nghĩ đâu, Jo thở dài.
Nhưng Milly đã bỏ máy.
Khi điện thoại đổ chuông một vài giây sau đó, cô ngập ngừng trước khi quyết định nghe máy.
- Em xin lỗi, cô nói, em nghĩ bị mất sóng.
- Không, anh không nghĩ vậy, Frank trả lời. Và dù sao thì cũng không phải với anh.
- Em đang định gọi anh, Milly trả lời, đỏ mặt tía tai. Giọng Frank trở nên khó chịu và dường như đang trong tâm trạng không tốt.
- Em đang ở đâu thế Milly?
- Em đã nói rồi, trên đường về nhà em.
- Anh nghĩ rằng nhà em chính là nơi chúng ta ngủ với nhau.
- Em không muốn nói như vậy, em định nói...
- Em có thể đừng nói dối nữa được không, cách cư xử đó khiến anh bị tổn thương. Có hai người đàn ông tới văn phòng gặp anh để hỏi về em.
Milly, run rẩy, quay về phía Agatha đang nhìn cô qua cửa kính.
- Là cảnh sát liên bang à?
- Làm sao em biết? Họ nghi em đang đi cùng một kẻ vượt ngục và đặt nhiều cầu hỏi về em.
- Họ hỏi anh những gì?
- Anh muốn được nghe “Kẻ vượt ngục nào?” hay “Anh nói gì thế?” hơn đấy. Em đang đi với ai vậy?
- Đừng nói với em bằng cái giọng đó, Frank, em không còn là đứa trẻ và được tự do làm điều em muốn. Em lại muốn anh lo lắng hơn là dạy bảo em như thế này đấy.
- Anh đã lo lắng từ khi em đi, và còn lo lắng hơn từ lúc nhân viên FBI tới đây.
- Họ muốn biết gì vậy? Milly nhắc lại với giọng cứng rắn hơn.
- Họ sợ em đang bị bắt làm con tin và em không biết gì về người đang đi cùng em.
- Họ có nói cho anh biết đó là ai không?
- Có, một người có tên Agatha Greenberg vừa vượt ngục. Bây giờ em có thể cho anh biết em đã nói dối bao lâu rồi không, anh cứ nghĩ em không còn người thân nào chứ?
Câu hỏi của Frank không có câu trả lời vì Milly vừa gục xuống trước cửa kính nhà hàng. Khách qua đường chạy lại giúp cô, Agatha vội chạy ra ngay và ôm cô trong tay để giúp cô hồi tỉnh.
* * *
César chạy theo sau bà đề nghị gọi cấp cứu.
- Tôi nghĩ không cần đâu, Agatha nói, con bé mở mắt ra rồi.
Bằng động tác đầy trìu mến, bà dùng chiếc khăn ẩm César mang tới chấm mổ hôi trên trán Milly.
- Cháu hồng hào trở lại rồi đấy, bà thở phào nhẹ nhàng nói. Đừng lo, cháu vừa bất tỉnh. Bên trong thì mát mà bên ngoài quá nóng. Không sao hết, cháu sẽ thử đứng lên khi nào cảm thấy khỏe trở lại.
Milly lắc đầu và gạt tay Agatha ra.
- Cháu ổn, cô nói.
César giúp cô đứng dậy rồi đỡ cô, giúp cô đi vài bước.
- Cháu xin lỗi, cô nói với ông.
- Không có gì đâu, nhưng cháu làm mọi người sợ quá. Cháu đang chờ một tin vui ư?
- Không, chỉ vì quá nóng thôi, và chắc cháu ăn hơi nhiều đồ chú nấu nữa.
- Vào bên trong thôi, cháu sẽ nghỉ ngơi trong phòng mát mẻ.
Agatha ở gần bên cô. Bà đưa tay về phía Milly nhưng Milly coi như không thấy và để César đưa vào trong phòng.
Họ ngồi một lúc lâu trong phòng, uống nước bạc hà mát ngọt mà César đảm bảo là thứ nước tăng lực tốt nhất. Một khi uống đủ nước, mọi việc sẽ ổn thỏa.
Cốc nước thần kỳ của César và không gian mát mẻ của căn phòng giúp khuôn mặt Milly hông hào trở lại.
- Ồn rồi, Milly nói, chúng ta có thể lên đường.
- Cháu chắc chứ? Agatha hỏi.
Milly không trả lời, cô đứng dậy, hôn ông chủ quán, hứa với ông sẽ không chờ lâu đến như lấn này để quay lại nhà hàng rồi đi ra.
Ngạc nhiên, Agatha cảm ơn César và đi theo Milly.
- Cháu nên gập mui xe vào, bà nói lúc ngồi vào xe, mặt trời đang chói chang, cháu có thể sẽ bị say nắng.
- Cháu hoàn toàn không xỉu vì nắng nóng.
- Cuộc điện thoại khiến cháu rơi vào trạng thái đó à?
- Vâng, Milly nói, khuôn mặt nhăn nhó.
- Cháu nói chuyện với ai vậy?
- Jo, anh ấy bị FBI tra hỏi về cháu, họ đang đuổi theo chúng ta.
- Không có gì đáng ngạc nhiên, điều phải tới đã tới, Agatha thở dài nói.
- Họ biết cháu là ai, thậm chí họ có cả hình của cháu. Thật là kỳ diệu khi cảnh sát chưa bắt ta vì chiếc xe của cháu thật dễ nhận diện.
- Cảnh sát liên bang sẽ không tặng cho cảnh sát địa phương cơ hội được bắt cô. Tù nhân họ kết án sẽ thuộc về họ, và chúng ta là con mồi tầm thường, với họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Milly rút điện thoại ra khỏi túi rồi ném qua cửa kính xe trước ánh mắt sửng sốt của Agatha.
- Chẳng việc gì phải tạo thuận lợi cho họ, cô lạnh lùng nói.
- Cô sẽ đưa cháu tiền mua một cái mới và cô sợ rằng chúng ta sẽ phải tìm một chiếc xe phổ thông hơn nếu muốn đi tới biên giới.
- Cuối cùng, cô lại thay đổi ý định à?
- San Francisco từ giờ theo cô là không thể tới được. Kệ thôi, cô sẽ đi ngắm đại dương từ bờ biển Mexico.
Milly đi về phía lối ra khỏi thành phố.
- Nhận được tin cảnh sát liên bang bám theo chúng ta mà cháu xỉu đi vậy ư?
Milly yên lặng, mắt nhìn chăm chú ra đường, trốn ánh mắt của Agatha.
- Có gì không ổn ư? Jo nói điều gì khác với cháu sao?
- Anh ấy đang đi chơi với Betty Cornell khi cảnh sát liên bang tới gặp.
- Cô Betty đó là ai vậy?
- Một cô gái mà anh ấy yêu điên cuồng lúc học cấp hai. Mà cháu nói là một cô gái chứ dường như giờ đây đã là một phụ nữ rồi.
- Nếu cô ấy cùng tuổi cháu, thì ta không thể trách cô ấy điều đó được.
- Không, ta không thể. Một phụ nữ tuyệt vời, một người tốt, như Jo nói, Milly thêm vào.
- Cô hiểu.
- Không, cô không hiểu gì hết.
- Ngược lại. Nếu cháu nghĩ mình có tình cảm với Jo, đừng chờ đợi quá lâu trước khi thổ lộ với anh ấy. Cháu cũng vậy, đã đến lúc trở thành một người phụ nữ biết mình muốn gì rồi. Ta không thể dối lòng mãi được, cháu biết đấy.
- Còn dối mọi người là một điều được phép ư? Và tha hồ nói dối bao lâu ta muốn?
- Có thể. Điều đó phụ thuộc vào hoàn cảnh, có những lời nói dối cần thiết.
- Cô không lên xe của cháu vì cháu có mặt ở nơi không nên có mặt và vào lúc không nên tới đó.
- Chuyến đi của chúng ta nặng nề đến mức cháu phải dùng những từ ngữ đó ư?
- Đừng đùa với cháu nữa và đừng coi cháu là con ngốc nữa.
- Có chuyện gì vậy Milly?
- Cô mới là người phải trả lời. Vì sao chúng ta lại mang cùng một họ?
Agatha quan sát cô gái một hồi lâu trước khi trả lời:
- Vì mẹ cháu là chị của cô. Cô là dì của cháu, Milly.
Milly dùng cả hai chân ấn phanh. Bánh xe nghiến kèn kẹt và chiếc xe trượt trên lớp nhựa đường.
- Cô định nói điều đó với cháu trước khi tới San Francisco hay để cháu ra về một mình mà hoàn toàn không biết gì như khi cô lên xe của cháu? Milly vừa quay về phía Agatha vừa kêu lên.
- Cô đã muốn nói với cháu khi đến nhà cháu.
- Lại một lời nói dối, vì cô không hề nói gì với cháu hết.
- Bước chân vào căn nhà, cũng từng là nhà của cô, là khoảnh khắc khó khăn hơn cô nghĩ rất nhiều. Từ khi chúng ta rời khỏi nhà, cô vẫn chờ thời điểm phù hợp.
- Vì có một thời điểm phù hợp để thú nhận rằng cô đã nói dối cháu ngay từ đầu ư?
- Không, chỉ vì cô không biết phải đề cập đến chuyện này như thế nào.
- Rõ ràng là cô đã chờ cháu ở trạm xăng! Vì sao cô biết cháu sẽ tới đó?
- Cô biết cuộc sống của cháu chính xác như một chiếc đồng hồ và một người bạn đã tìm hiểu điều đó giúp cô.
- Ngày càng hay hơn rồi đấy! Cháu có thể biết vì sao bạn cô lại theo dõi cháu chứ?
- Khi cô nói rằng lúc hai mươi tuổi cô từng lái một chiếc xe như thế này, thì đó chính là chiếc xe ta đang đi. Bà của cháu, người tặng nó cho cháu chính là mẹ của cô và cô đã từng ngồi trong chiếc xe này nhiều đến nỗi cháu có thể hiểu cảm xúc của cô khi ngồi lên xe ở Philadelphia. Mẹ cháu thích ngồi ghế sau hơn, để tóc bay trong gió, tóc cô thì lúc nào cũng ngắn.
- Vì sao bà lại nói với cháu là cô đã chết?
- Có thể vì cô đã chết trong tim bà, và rằng bà là đồng phạm của một vụ việc mà không bao giờ bà chấp nhận, nhưng cũng không thể ngăn cản.
- Vụ việc gì?
- Chỉ liên quan đến bà và cô. Cô chắc chắn có những điều cháu từng trải qua với mẹ đẻ mà cháu sẽ giữ mãi cho riêng mình. Đến lúc ta qua thăm mộ mẹ cháu rồi, chúng ta không thể ở gần mộ mẹ cháu đến vậy mà không qua thăm. Nếu như cháu từng cảm thấy mẹ có mặt vào cái đêm cuối cùng trong phòng bà, cháu có thể hình dung mẹ cháu rất có thể đang chờ chúng ta, và không có gì làm mẹ cháu thanh thản hơn là chứng kiến dì cháu ta sum họp. Dù cho cháu có ghét hay yêu quý dì, vào thời điểm này, cả ba chúng ta, dì cháu mình và mẹ cháu đều thuộc về một gia đình.
Milly quan sát Agatha một lúc lầu rồi bất thần nổ máy.
* * *
Họ lên đường trong bầu không khí im lặng trước một thực tế mới mẻ mà Milly chấp nhận dần dần. Agatha không rời mắt khỏi Milly. Và đột nhiên, không cần Milly phải đề nghị, bà lên tiếng kể phần cuối cùng của cuộc đời tự do của bà trước đây theo cách của bà.
- Vera, Lucy, Max và một cô bạn đã quyết định đi trả thù cho ba sinh viên bị cảnh sát tiêu diệt ngay trên giường. Ba sinh viên trẻ ở độ tuổi bọn dì, những chiến binh tham gia ngay từ những ngày đầu, nhưng ngược lại với bọn dì, họ là người da màu. Cảnh sát đã phá cửa phòng họ và nhả hết băng đạn không một lời báo trước. Như thường lệ, với chúng đó là hành động tự vệ chính đáng, bịa đặt rằng các nạn nhân đã cầm súng bắn trước. Ngay hôm sau, người ta mời báo chí và công chúng đến địa điểm xảy ra vụ việc. Những vũng máu trên giường và vết đạn bắn lên tường khiến người ta không còn nghi ngờ gì về cách thức mọi chuyện đã diễn ra, ba sinh viên, trong đó người lớn tuổi nhất còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, bị sát hại trong khi ngủ, nhưng tác giả của vụ ám sát này, do cảnh sát liên bang huy động, không bao giờ bị khởi tố. Vậy là trong đêm sau vụ việc, một nhóm điên cuồng trả thù đã đặt bom phá hủy trụ sở cảnh sát của những kẻ bắn chết các sinh viên. Quả bom nhằm vào khu vực thường đóng cửa ngay khi đêm xuống. Không có nguy cơ gây chết người. Và để đảm bảo điều đó, người ta đã gọi điện báo trước, như mọi lần, để các nhà chức trách biết tin trước giờ nổ bom. Tuy nhiên, vài tháng sau, người ta tìm thấy một xác chết khi giải tỏa khu nhà. Có thể là xác của một nạn nhân bị cảnh sát đánh đến chết đang nằm đó chờ được vứt xuống dòng Hudson. Và đó là lý do vì sao dì phải dành ba mươi năm cuộc đời mình sau chấn song sắt nhà tù.
- Dì nói Vera, Lucy, Max và một cô bạn, vậy dì không có mặt ở đó à?
- Không.
- Vậy tại sao dì phải ngồi tù?
- Vì dì có tham gia chuẩn bị vụ việc và dì là người duy nhất bị bắt.
- Những người khác không bị tố cáo ư?
- Không, và thật may mắn làm sao! Nếu không họ cũng phải ngồi tù như dì và cũng chẳng vì vậy mà dì được ra tù sớm hơn đâu.
- Mẹ cháu có tham gia không?
- Không, Agatha nói dối, mẹ cháu luôn phản đối mọi hành động bạo lực.
- Dì không nói như vậy khi lúc trước dì nói về chị gái mình.
- Vậy thì hãy nghe những gì dì nói lúc này, và nếu như dì để cháu tưởng tượng điều gì tương tự như vậy, có nghĩa là dì đã phóng đại quá rồi.
- Kể cho cháu nghe về mẹ nữa đi. Mẹ không bao giờ muốn kể cho cháu nghe về tuổi trẻ của mình.
- Dì đã kể cho cháu những điều chính yếu rồi đó. Mẹ cháu và dì luôn bên nhau, mẹ cháu là thần tượng của dì, có thể là hơi quá. Dì muốn giống chị gái mình, luôn thoải mái như chị ấy, có sức mạnh và sự quyết tâm của chị ấy. Mẹ cháu là người phụ nữ trẻ nhiệt huyết, phản kháng chống chiến tranh, đàn áp và phân biệt chủng tộc của chính phủ, một kiểu nô lệ trá hình. Mẹ cháu không chấp nhận sự bất công và thói đạo đức giả, chị ấy căm ghét tham nhũng bao trùm mọi cấp bậc từ những lãnh đạo cao nhất của quốc gia đến cảnh sát trên đường phố. Thế giới chính khách chỉ là tham nhũng và bạo lực. Chính phủ Nixon phạm tội thảm sát dân thường, hàng triệu phụ nữ và trẻ em bị giết để vỗ béo những ông trùm các ngành công nghiệp vũ khí. Cái giá phải trả cho việc sản xuất một quả bom có thể xây được bao nhiêu phòng bệnh, bao nhiêu trường học đổi lấy một chiếc xe tăng hay một chiếc trực thăng, bao nhiêu nhà ở xã hội để đổi lấy một chương trình nghiên cứu quân sự? Những tội ác quá nghiêm trọng khiến người ta không thể không muốn thay đổi thế giới. Bọn dì bị gọi bằng đủ thứ tên, bọn đỏ, bọn khủng bố, bọn ngây thơ hay bọn hoang tưởng. Bọn dì không thay đổi thế giới, nhưng ngày nay, tổng thống của quốc gia hùng mạnh nhất thế giới là một người da màu và dì chắc chắn rằng mẹ cháu đã khóc không ít vào ngày ông ấy tuyên thệ nhậm chức, vì khi mẹ và dì ở tuổi cháu, đó là một điều không thể tưởng tượng được.
- Cháu đã rất muốn mẹ kể cho cháu những chuyện này, cháu đã rất muốn được mang theo câu chuyện của mẹ dưới trang phục học trò, cháu đã có thể cảm thấy mạnh mẽ hơn và ít phàn nàn hơn về số phận của mình. Cháu đã muốn nói với mẹ trước khi mẹ ra đi rằng cháu tự hào được là con gái của mẹ, và thú nhận với mẹ rằng nếu ở vào vị trí của mẹ, có lẽ cháu đã không đủ can đảm để làm những gì mẹ đã làm.
- Điều duy nhất cháu phải nhớ đó là bà ấy, chính là mẹ cháu, và mẹ yêu cháu.
Ra khỏi thành phố, cảnh hoang vắng lại chiếm lĩnh. Agatha ngẩng đầu, sau một vài căn nhà đây đó, thiên nhiên hòa mình vào bầu trời.
Phía xa xa hiện lên những hàng rào sắt bao quanh một nghĩa trang lớn. Chiếc Oldsmobile vượt qua hàng rào rồi chạy chậm rãi.
Ở cái nơi yên bình này, đất đai khô cằn nhường chỗ cho thảm cỏ xanh mượt với những tấm bia mộ ẩn dưới bóng cây cù tùng khổng lồ.
Cái nóng bay lơ lửng trên những lối đi rải nhựa, chỉ có tiếng dế mèn đẩy lùi phần nào sự tĩnh lặng nơi đây.
Milly đỗ xe dọc theo một vỉa hè rồi ra hiệu cho Agatha đi theo cô.
Họ leo lên một quả đồi, đi qua nhiều hàng mộ. Gần lên tới đỉnh, Milly dừng lại trước một tấm bia trắng với dòng chữ “HANNA GREENBERG”.
Agatha lướt ngón tay trên những chữ cái khắc trên bia mộ. Bà quỳ gối vuốt ve thảm cỏ che kín mộ chị gái.
Nhìn bà trầm ngâm tưởng nhớ chị mình, Milly muốn được đặt tay lên vai bà. Nỗi giận dữ vì những lời dối trá tan biến ngay khi đặt chân tới nơi này. Người phụ nữ này là tất cả những gì còn lại của gia đình cô, và nỗi cô đơn chưa bao giờ từ bỏ cô đã biến mất kể từ khi cô và Agatha sum họp.
- Mẹ cháu có nhiều điểm không tốt, Agatha nói. Chị ấy đôi khi ích kỷ, luôn bướng bỉnh, tự do quá trớn, nhưng lại thật vô cùng dũng cảm. Chị ấy có thể chiến đấu với cả bầu trời nếu như không thích màu của nền trời, và dì ngưỡng mộ chị vì điều đó. Tất cả những gì mẹ đã làm trong cuộc đời, dù tốt hay xấu, đều vì tình yêu dành cho cháu, để cháu có thể sống trong một thế giới tốt đẹp hơn thế giới mẹ đã sống, để cháu không phải sợ hãi sự điên rồ của con người, bạo lực và đàn áp, để cháu có thể có một cuộc sống của người phụ nữ tự do quyết định tương lai mình, như mọi người đàn ông. Chính vì cháu mà mẹ cháu đã chiến đấu hết mình. Nhưng đôi khi, lòng quả cảm nhảy cóc một thế hệ... Và, nhân danh mẹ cháu, dì xin cháu, đừng hài lòng với một cuộc sống bình lặng. Hãy chiến đấu vì một lý tưởng, cho dù có là trận chiến của Don Quichotte thì vẫn là một cuộc sống có ý nghĩa. Nếu cháu gặp một người đang khổ sở, đừng thờ ơ, nếu cháu gặp một người đang đói, cháu sẽ có phận sự phải đặt dấu chấm hết cho sự khổ sở đó, nếu cháu thấy một người bị đối xử tàn tệ vì màu da của anh ta khác của cháu, hãy trở thành con tắc kè hoa, còn với những người nói với cháu chỉ có Chúa trời của người da trắng, hãy nhắc cho họ nhớ rằng chính Chúa trời tạo ra thế giới này với đủ màu sắc và biết bao vẻ đa dạng. Hãy luôn giữ gìn lòng tự trọng của cháu cũng như của mọi người. Sự bất công và cái ác lan tràn ngay khi những người tốt quay lưng. Điều xấu xa nhất là giả vờ và chấp nhận sự thấp hèn.
Lúc đứng dậy, Agatha thoáng thấy bóng một người đàn ông đang tựa vào một thân cây. Bà nhận ra ông ngay lập tức và tim bà, dù đã khuây khỏa, vẫn đập cuồng loạn như thuở đôi mươi. Trong khi ông đang quan sát bà, bà nghiêng đầu theo một cách đặc biệt. Vào cái thời họ trốn chui trốn lủi, đây là cách ra hiệu cho đồng đội không tiến lại gần, chờ được tới gặp. Người đàn ông nhận ra tín hiệu và không nhúc nhích.
- Lại đây, Agatha nói, dì cần ngồi nghỉ một chút.
Bà kéo tay Milly đi xuống dưới chân đồi.
Trở lại trong xe, Agatha hạ kính và mở hộp đựng găng.
- Dì tìm gì thế?
- Thuốc lá của Jo, dì muốn hút một điếu.
Milly lùa tay vào hốc cửa xe, lấy ra bao thuốc rồi bật lửa.
Agatha hít một hơi dài trước khi tiếp lời.
- Lúc nãy cháu hỏi vì sao dì chờ cháu tại trạm xăng. Cuộc sống của dì dừng lại vào cái ngày cháu ra đời, dẫu vậy cuộc đời dì phải tiếp tục với cháu. Năm tháng trôi đi, cuối cùng dì cũng chấp nhận, sau những bức tường nhà tù, rằng dì sẽ không bao giờ có con; rất đau khổ đối với một người phụ nữ khi phải từ bỏ thiên chức làm mẹ. Hằng đêm dì tự hỏi vì sao cuộc đời mình lại bị đánh cắp. Lý do duy nhất cho dì sức mạnh tiếp tục đó là biết rằng mình có một đứa cháu, rằng mình cũng đã chiến đấu vì nó. Nếu dì vượt ngục và nếu như dì không nói gì với cháu suốt chuyến đi này, đó là vì dì không muốn nói đến một lời hứa mà dì tự nhủ với bản thân trước khi chắc chắn có thể thực hiện được nó.
- Lời hứa gì?
- Giúp cháu biến giấc mơ lớn nhất thành hiện thực. Dì sẽ trở lại chào chị của mình, và dì muốn được đi một mình, dì có những chuyện cần nói với chị ấy. Cháu hãy hứa là sẽ chờ dì ở đây, sẽ không lâu đâu.
Milly nhìn Agatha.
- Cháu sẽ sớm hiểu ra. Còn một điều cuối cùng dì cần nói với cháu, có thể là điều quan trọng nhất trong mọi điều. Nếu cháu yêu ai đó, hãy nói với anh ta, ngay cả nếu cháu có sợ hãi, ngay cả nếu sau đó thế giới có sụp đổ. Câu chuyện về Betty, dì tin chắc Jo muốn làm cháu ghen thôi và dì tin là đã có tác dụng, phải không?
Sau những lời này, Agatha ra khỏi xe rồi bỏ đi.
Lên đến đỉnh đồi, bà muốn quay trở xuống nhưng bà không làm như vậy. Bóng bà nhanh chóng biến mất sau rặng bạch dương.
Nhìn thấy bà một mình bước lại gần, người đàn ông ra khỏi bóng râm và tiến lại phía bà.
- Vì sao em tới tận đây thay vì đi thẳng ra biên giới? Tom hỏi.
- Bởi vì em chờ anh ở đây, Agatha trả lời. Em đâu có để lại câu chuyện đời em dưới đệm cho đám gác ngục, may ra thì cuốn sổ đến được tay anh, và em đã thử.
Họ nhìn nhau một lúc trong im lặng. Mỗi người đều tìm kiếm từ ngữ để nói cho phù hợp với hoàn cảnh.
- Lẽ ra em nên ra khỏi biên giới, anh đã để cho em thời gian.
- Khi bọn em vuột khỏi tay anh có phút chốc ở nhà Raoul ư?
- Khi anh để em đi khỏi sau cuộc hẹn với Vera. Anh ở trong xe ngay đối diện quán cà phê.
- Anh thấy sao khi gặp lại bạn bè?
- Anh cảm thấy rất nhiều điều khi gặp lại em, hơn anh vẫn hình dung rất nhiều.
Agatha quay người về phía mộ chị gái.
- Vậy tại sao anh lại phản bội em hai lần?
- Anh chưa bao giờ phản bội em. Anh làm việc cho chính phủ và làm bổn phận của mình, chỉ có điều, anh yêu em ngay từ cái ngày ta đi cùng nhau trên chuyến phà ở Mississippi. Em cũng nhận ra điều đó, và anh không thể sống trong dối trá. Chị em và anh chỉ là câu chuyện tình một đêm mà thôi, anh chưa bao giờ có tình cảm với cô ấy, cô ấy biết rõ điều đó và chẳng hể quan tâm. Vào giường với cô ấy là cái cách vô duyên nhất, xấu xa nhất mà anh thấy để chia rẽ chúng ta. Em vẫn sẽ yêu anh nếu lúc đó anh cho em biết anh là ai chứ?
- Đó là điều chúng ta sẽ không bao giờ biết được, Agatha trả lời.
- Nếu em không ngăn cấm, anh hẳn sẽ tiếp tục tới thăm em trong tù, và sẽ là như vậy cho tới ngày em mãn hạn.
- Không, tới ngày anh gặp một người phụ nữ khác, một người tự do yêu anh. Và anh sẽ tới nơi thăm thân trong tù để kể em nghe về cuộc sống mà em có thể có nếu ở vào vị trí cô ấy. Điều đó làm em không thể chịu đựng nổi.
- Điều đó chưa bao giờ xảy ra.
- Thật ư?
- Những năm tháng qua, anh đồng hành với người bạn duy nhất là luật pháp. Sau khi em vào tù một thời gian ngắn, anh không còn là nhân viên FBI, anh không còn tin vào những gì người ta yêu cầu anh làm. Anh trở thành cảnh sát tư pháp liên bang và đến giờ vẫn vậy.
- Lẽ ra anh nên chọn công việc này sớm hơn, chúng ta đã có thể tiết kiệm được thời gian.
Cả hai lại yên lặng trong khi người này chịu đựng ánh mắt của người kia.
- Còn bây giờ, ta làm gì đây? Agatha hỏi.
- Anh sẽ đưa em trở lại trại giam, nếu em muốn, anh sẽ tới đón em vào ngày em mãn hạn.
- Không đơn giản vậy đâu, Agatha nói.
- Anh cũng nghĩ vậy, anh có một chút cơ may, và anh đã thử.
- Em không nói về em. Cái đêm anh ngủ với chị em đã kéo dài hơn anh tưởng nhiều.
- Anh thể là không.
- Nó kéo dài đã hơn ba mươi năm và vẫn tiếp tục.
- Em nói gì vậy?
- Chị ấy có thai với anh. Vì chị ấy mang trong mình đứa con của anh mà em quyết tâm vào tù thay chị ấy.
Agatha quan sát Tom. Ông nhìn bà, nhợt nhạt, miệng run rẩy và mắt nhòa đi. Nếu Agatha từng tự hỏi rằng ông có biết điều này hay không suốt những năm qua, thì giờ đây bà đã có câu trả lời, và khoảng khắc này với bà là sự giải thoát còn lớn hơn cả thoát khỏi nhà tù.
- Em biết, bà nói, thật quá đáng tiếc và quá tàn khốc, nhưng chị gái em rất giỏi trong những chuyện như vậy.
- Là con gái hay con trai? Tom lắp bắp.
- Anh thích một giới tính nào đó hơn ư? Agatha cười nhạo đáp lời.
Tom không thể trả lời. chỉ trong có vài ngày thôi mà đây là lần thứ ba, ông phải tự thú nhận dưới cái vỏ bọc của một người đàn ông chẳng sợ điều gì là một con người khác, một người rất dễ bị tổn thương.
Agatha tiến thêm một bước về phía ông và Tom bối rối khi cảm thấy bà mạnh mẽ đến vậy.
- Anh hãy thật dũng cảm, xuống chân đồi và chào con bé.
- Chính là con bé ở bên em lúc nãy?
- Tom tội nghiệp, anh mất hết mọi khả năng của mình rồi. Em không hề chế nhạo, em thấy điều đó đúng ra là cảm động và đáng yên tâm. Đừng nói gì với con bé về bí mật mà em cho anh biết về mẹ nó và em. Hãy cố gắng xứng đáng với người cha con bé vẫn hằng mơ ước. Khi nào chuyện xong, anh hãy bảo con bé đi đi, rằng con bé là em sẽ không quay trở lại, em không giỏi trong những cuộc chia tay. Còn anh, hãy hứa với em sẽ còn gặp lại nó và hãy hứa với em là anh sẽ thực hiện. Con bé chờ anh đã ba mươi năm nay, và em hiểu rất rõ những nỗi buồn cùng những đêm trắng con bé đã phải trải qua.
Agatha nắm tay Tom. Khuôn mặt ông giờ chỉ còn sự dịu dàng hòa trộn với luyến tiếc. Những giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt.
- Em sẽ chờ anh ở đây, đừng lo ngại gì cả, em không có ý định bỏ trốn, em chưa bao giờ có ý định đó. Em chỉ hy vọng thay đổi phần nào số phận. Bây giờ việc đã xong, em chẳng còn nơi nào để đến nữa.
* * *
Khi Tom vào ngồi trong xe, ông chẳng cần nói một lời nào mà Milly đã hiểu ra mọi chuyện.
Người đàn ông đang im lặng nhìn cô gần như là hình ảnh phản chiếu của chính bản thân cô, cùng một đôi mắt, cùng cái miệng và chiếc cằm chẻ... Cô biết ngay lập tức. Trong màn sương bao quanh, cô như nghe thấy tiếng Agatha thầm thì vào tai: nếu như dì không nói gì với cháu suốt chuyến đi này, đó là vì dì không muốn nói đến một lời hứa mà dì tự nhủ với bản thân trước khi chắc chắn có thể thực hiện được nó.
Họ nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt ươn ướt và những từ đầu tiên Tom thốt ra là để nói với cô bằng giọng run rẩy:
- Bố không biết là có con tồn tại trên đời.
Một cách kỳ quặc để vào để, Milly không chờ đợi điều này. Thật lòng mà nói, cô chẳng chờ đợi điều gì hết và đặc biệt là không chờ để ngồi trong xe cùng với một người lạ lại chính là cha mình.
Cô cũng chẳng biết phải nói gì, thậm chí không thể diễn tả nổi cảm xúc đang ngập tràn trong cô. Điều duy nhất cô ý thức rõ ràng đó là nhu cầu được ngắm nhìn người đàn ông này mãi mãi. Vầng trán, cái gáy, cục yết hầu nhô ra, đôi bàn tay mạnh mẽ, như thể cô muốn ôm trọn hình ảnh của ông. Cô tự hỏi ông có như những gì cô vẫn hình dung về ông hằng đêm khi muốn đi vào giấc ngủ, hằng sáng mỗi khi một mình đến trường hay không, và cô nhận ra rằng suốt những năm qua trong niềm hy vọng mênh mang vẫn xâm chiếm mình, cô chưa bao giờ thành công trong việc hình dung ra khuôn mặt của ông. Cha cô chỉ là một bóng hình cô mơ có được bên cạnh, một sự thiếu vắng để cô tâm sự những bí mật, những thất vọng, những nỗi buồn cũng như những niềm vui, những thất bại cũng như những chiến thắng. Giờ đây khi ông ngồi bên cô, cô cảm thấy không thể nói nổi điều gì thông minh và những từ đầu tiên đến với cô, cho dù là cần thiết, lại chẳng hề có ý nghĩa gì với cô.
- Con là Milly.
Tom cười ngượng nghịu rồi rốt cuộc cũng trả lời:
- Tom, Tom Bradley. Con có thể lựa chọn, Tom hoặc Brad, như con muốn, ta quen với cả hai. Ta nghĩ rằng có lẽ hơi muộn để con gọi ta là “bố”.
Rồi ông xoa mặt, tự nhủ lẽ ra nên cạo râu cho nhẵn nhụi trong một sự kiện như thế này, mặc một chiếc sơ mi sạch sẽ hơn, một chiếc áo vest xứng đáng thay vì chiếc áo khoác cũ, bởi đâu phải ngày nào cũng gặp con gái lần đầu, và ông nói thêm:
- Có thể theo thời gian, ai biết được...
- Vâng, ai biết được, Milly tiếp lời với một tốc độ khiến bản thân cô cũng ngạc nhiên.
- Con xinh quá, ông lịch sự nói.
- Mẹ con từng rất đẹp, con rất may mắn.
- Đúng vậy, Tom bối rối trả lời.
- Bố cũng đẹp mà, cô thẹn thùng nói.
- Bố không tin điều đó lắm, nhưng nếu con nói vậy thì bố tin con.
Hai người nhìn nhau cười ngượng ngùng, rồi cùng câm lặng và nhìn nhau.
- Điều con làm lúc trước rất dũng cảm. Con cắt được đuôi bố, ít người có thể làm được điều đó.
- Người ta nói rằng quả táo không bao giờ rơi quá xa cây táo, Milly bật lại ngay lập tức.
- Đúng vậy, bố cũng nghe nói thế rồi, Tom lẩm bẩm. Nhưng một ngày kia con cũng cẩn giải thích cho bố con đã xoay xở thế nào.
- Con đi cùng người có kinh nghiệm. Con không muốn làm bố phật lòng nhưng chẳng có gì là phức tạp cả, chỉ cần chọn cung đường chuẩn và cố gắng không để đối phương đoán được ý định.
- Đúng vậy, một phương pháp đúng đắn. Con là người không thể đoán trước à?
- Từ vài ngày nay, con học hỏi để được như thế.
Tom lưót tay lên bảng táp lô và ngoảnh lại liếc nhìn băng ghế sau.
- Bố cảm thấy rõ cảm xúc khi lại ngồi trong chiếc xe này. Đây không phải lần đầu tiên.
- Con biết, Milly trả lời.
Và im lặng lại bao trùm.
- Bố yêu Agatha phải không?
- Mẹ con ư?
- Không! Mẹ con là Hanna; con nói đến Agatha, dì của con cơ!
Tom có vẻ bối rối và đột nhiên nhớ lại việc thay tên đổi họ của hai chị em.
- Đúng, bố có yêu dì ấy, và chưa bao giờ ngừng nghĩ đến dì ấy. Bố không biết phải giải thích thế nào với con, nhưng đôi khi trong cuộc sống, ta nhìn mọi thứ không rõ ràng và có thể vuột mất cơ hội đẹp đẽ nhất. Điều tồi tệ nhất, đó là khi ta không nhận ra điều đó, hoặc không nhận ra ngay lập tức. Bố tin mình đã lãng phí khá nhiều điều và dành phần đời còn lại để giả vờ không nghĩ đến những điều đó. Nếu bố biết được là mình có một đứa con gái, mọi thứ đã khác.
- Còn con, chưa bao giờ con nghi ngờ việc mình có một người bố.
- Thỉnh thoảng con vẫn nghĩ tới bố ư?
- Nghĩ nhiều đến nỗi hôm nay con chẳng còn biết phải nói gì mà không có cảm giác bố đã nghe thấy con nói những điều đó.
- Ví dụ như điều gì?
- Còn hơi sớm để nói chuyện đó, Milly thì thầm.
- Bố hiểu, Tom gật đầu nói.
- Còn bây giờ, bố sẽ làm gì?
- Chúng ta không thể gỡ lại thời gian đã mất, nhưng nếu con muốn, chúng ta có thể học cách làm quen với nhau? Một ngày kia con có thể tới thăm bố, bố sống ở miền Bắc Wisconsin, một vùng hoang dã nhưng rất đẹp, hoặc không bố sẽ tới thăm con.
- Con tin mình sẽ thích làm vậy, Milly thú nhận.
- Vậy bố hứa chúng ta sẽ làm vậy, và bố chỉ nói một lời mà thôi.
- Còn Agatha, bố đưa dì ấy trở lại nhà tù ư?
- Bố chẳng có lựa chọn nào khác, kể cả nếu bố có để dì ấy lại và ra đi thì cảnh sát liên bang cũng đang đuổi theo dì ấy rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Milly quay về phía Tom và đề nghị với giọng tin tưởng:
- Điều gì quan trọng hơn với một người luôn đòi hỏi công bằng: bắt một tên tội phạm hay bảo vệ một người vô tội?
Câu hỏi này chắc đã không ảnh hưởng gì đến ông nếu như người đặt ra nó không phải là chính con gái ông.
Ông nhìn Milly một lần cuối rồi ngập ngừng đưa tay vuốt má con gái.
- Bố hứa sẽ trả lời con vào lần tới khi chúng ta gặp lại nhau. Đến lúc con phải về nhà rồi, dì ấy sẽ không trở lại đây nữa. Dì ấy nhờ bố chuyển lời chào tạm biệt đến con, dì ấy không muốn con nhìn thấy dì ấy ra đi. Đừng buồn, chỉ là lời chào tạm biệt mà thôi, con sẽ sớm có thể tới thăm dì ấy, hãy tin bố.
- Bố hãy nói với dì là con sẽ giữ gìn cây đàn ghi ta cẩn thận, và không ai được đụng vào nó cho tới lúc dì sẽ lại chơi cho con nghe, dì ấy sẽ hiểu. Hãy nhắn rằng con sẽ thường xuyên tới thăm dì, Milly nức nở nói, và rằng con không quên bất kỳ điều gì mà dì và con vừa trải qua.
Tom vụng về lau má cho Milly, và người đàn ông chưa bao giờ biết đến sự dịu dàng ấy ôm siết con gái trong tay thật tự nhiên.
Hai cha con ôm chặt nhau trong giây lát, rồi Tom viết vội địa chỉ của ông lên một tấm vé đỗ xe tìm thấy trong túi áo và đặt trên bảng táp lô.
Ông mở cửa xe, ra khỏi chiếc Oldsmobile rồi đi về phía quả đồi.
* * *
Agatha nhìn khẩu súng lục trong chiếc túi mở dưới chân. Bà không rời mắt khỏi nó từ lúc Tom quay lưng bước đi. Bà cúi xuống, cầm lấy súng và thở dài.
Tom tiến lại sau lưng bà.
- Em đi săn ư? ông nhìn khẩu súng hỏi.
- Mọi chuyện thế nào? Agatha lo lắng.
- Ổn, anh nghĩ vậy.
- Con bé đi chưa?
- Anh nghe tiếng xe con bé rời đi khi anh trở lại đây.
- Con bé có nhắn gì em không?
- Rằng nó sẽ giữ gìn cẩn thận cây đàn và em sẽ hiểu.
- Anh cầm lấy đi, Agatha nói rồi đưa ông khẩu súng.
- Cất vào túi đi. Đến lúc phải đi rồi.
- Anh định còng tay em sao?
Tom không trả lời và bước về phía chiếc Ford đang đậu phía bên kia quả đồi. Agatha theo sau ông.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc