To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-03-26 22:49:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
7
Lục Thư cầm tờ phô tô bản xét nghiệm của Nhất Ức Lục vui vẻ lên xe, tự lái về nhà.
Nhất Ức Lục không chịu về nhà Lục Thư ăn cơm, cậu nói sẽ đi ăn với chủ nhiệm Lưu.
Vì phải xét nghiệm tinh dịch của Nhất Ức Lục nên các nhân viên ở phòng thí nghiệm vô sinh đều phải làm việc đến tận hơn một giờ chiều mà vẫn chưa được ăn cơm. Thấy vậy, Lục Thư rút một tập tiền trong chiếc ví Louis Vuiton đưa cho Nhất Ức Lục, bảo cậu ta mời mọi người đi ăn.
Khu nhà Lục Thư ở có tên là “Tây thành vương để”. Các chủ thầu xây dựng hiện nay đều có xu hướng đặt tên cho các khu nhà càng kêu càng tốt để dễ bán. Nhưng những cái tên như “Bạch cung”, “Bạch kim Hán cung”, “cung điện Versailles”, “điện Kremlin” thì không thể sử dụng tùy tiện được. Tuy nhiên với những cái tên như “vương để”, “vương phủ”, “đế cư”, “hoàng uyển” thì dân chúng đều có thể hưởng thụ được vì lẽ, dù là “vương” hay là “đế” thì nay các vị đó chỉ còn lại nắm xương khô; nên chẳng ai có thể chỉ trích họ là mượn tên của người khác, hoặc đòi tiền bản quyền sở hữu trí tuệ!
“Tây thành vương để” vốn là một khu nhà sang trọng, căn hộ của Lục Thư tuy rộng gần hai trăm mét vuông, nhưng cũng chỉ thuộc loại trung bình trong khu này. Dù chỉ thuộc loại trung, nhưng một mình Lục Thư ở cũng là quá rộng, cũng bởi Nhất Ức Lục nhất định không chịu về ở với chị, mà chỉ thích quây quần cùng các anh thợ trong lán trại, ở đó, cậu cảm thấy vui vẻ biết chừng nào! Tuy vậy, Lục Thư cũng không cảm thấy vắng vẻ lắm vì vẫn luôn có một anh cảnh sát lui tới nhà cô, thời gian anh cảnh sát này ở đây còn nhiều hơn thời gian anh ta sống cùng người vợ chính thức. Lục Thư và anh ta quan hệ với nhau đã gần mười năm, tình cảm của hai người còn thắm thiết hơn cả vợ chồng, tuy họ không luôn “đồng sàng” nhưng chẳng mấy khi xa rời nhau. Thực ra, họ chỉ là một cặp tình nhân, nhưng họ yêu thương gắn bó với nhau hơn nhiều đôi vợ chồng khác. Mặc dù chung sống không có giấy đăng ký kết hôn nhưng tình cảm thắm thiết của họ mới chính là sự bảo đảm đích thực! Một khi tình yêu đã hết, vợ chồng sống trong cảnh “đồng sàng dị mộng” thì giấy tờ nào có thể trói buộc nổi họ với nhau được? Người xưa thực đã nói rất đúng:
Đôi bên tính nếu dài lâu
Cần gì phải ở bên nhau sớm chiều.
Trên đường lái xe về nhà Lục Thư gọi điện cho cảnh sát Đào, bảo anh về ăn bát canh mà cô đã nấu cho Nhất Ức Lục. Vừa bước vào nhà, cô đã nhìn thấy anh đang ngồi đợi cô trên ghế sofa. Căn nhà này, người tình của cô cũng có chìa khóa riêng nên anh đến đi tùy ý, chẳng khác gì nhà của mình. Năm nay Đào đã ngoài bốn mươi tuổi, tuy bình thường anh không oai vệ bằng khi mặc quân phục nhưng anh vẫn khá đẹp trai: lưng thẳng, sống mũi cao, đôi mắt nhỏ. Dù không mặc quân phục nhưng thần thái của Đào vẫn khiến người ta nể trọng, nhất là khi anh nheo mắt nhìn ai thì cứ như đã nhìn thấu tim gan họ.
- Có chuyện gì vui thế hả em? Trông mặt em tươi như hoa vậy! - Đào vừa lật nhanh cuốn tạp chí vừa nói - May là anh đang ngồi chờ báo cáo của nhân viên nên mới tranh thủ đến gặp em được đấy, nếu không thì anh chẳng đến đây đâu!
Lục Thư bỏ ví xuống rồi sà vào lòng anh, toan ôm hôn. Anh nghiêng người né sang một bên rồi cười nói:
- Khoan đã nào! Kể cho anh nghe chuyện của em đi đã!
Lục Thư rút tờ kết quả xét nghiệm của Nhất Ức Lục ra huơ huơ trên cao, chẳng khác nào thời báo bóng đá số đặc biệt đưa tin nóng: đội tuyển Trung Quốc giành chức vô địch World Cup!
- Anh đoán xem đây là gì nào?
Đào giằng ngay lấy, chăm chú xem từng tờ, nhưng lật đi lật lại mà vẫn không hiểu được gì.
- Có chuyện gì vậy? Đây chẳng phải là giấy kiểm tra sức khỏe của em nó à? Em nói đi, thực ra có chuyện gì? Đừng bắt anh đoán nữa!
- Thế mà anh cũng là cảnh sát cơ đấy! Ngay cả kết quả xét nghiệm mà cũng không hiểu, thì còn nói gì đến phá án nữa! - Lục Thư nói giễu.
Đào đành cười trừ, nói:
- Nói thật anh chỉ đọc báo cáo xét nghiệm tử thi thôi. Anh chỉ hiểu được số liệu của người chết chứ không hiểu được giấy tờ của người sống đâu. Em trai em khỏe mạnh hoạt bát như vậy, anh đã nói với em là nó chẳng có bệnh tật gì đâu, thế mà em vẫn không tin!
- Bây giờ em mới tin! - Thế là Lục Thư thuật lại nguyên văn lời của chủ nhiệm Lưu cho anh nghe. Đào nghe xong thì vô cùng kinh ngạc; anh trầm ngâm một lát rồi đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng suy ngẫm một lát rồi nói:
- Anh đã nói rồi mà! Chẳng phải do xã hội hay chế độ gì cả đâu! Nghe em nói thì những điều mù mịt lâu nay, bây giờ đã sáng ra. Hóa ra là dòng giống của chúng ta hỏng rồi, nhân chủng của chúng ta hỏng rồi! Em có hiểu không?
Đào đứng giữa phòng khách giọng đầy bức xúc nói với Lục Thư:
- Em nói đi, một đứa bé mới bảy tuổi, chỉ vì bị thầy giáo mắng vài câu đã nhảy lầu tự sát. Sao bọn trẻ con bây giờ lại yếu đuối như thế chứ? Con mình tự sát, bố mẹ nó đã chẳng tự xét mình lại hại chết thầy giáo. Mà nói cho cùng thì thầy giáo cũng là người yếu đuối nốt! Còn có trường hợp thằng con mới mười hai tuổi ham chơi điện tử, bị bố cấm chơi, nó liền chém bố nó mười mấy nhát liên tiếp. Rồi lại có đứa con nít mới bảy tám tuổi đã cấu kết với đám bạn học về nhà ăn cắp đồ, bị bà ngoại phát hiện, chúng lấy gối chèn chặt khiến bà cụ chết ngạt, trong khi đó thì đứa cháu ngoại thản nhiên đứng nhìn! Mấy hôm trước, bọn anh bắt được một nữ sinh viên, chỉ vì hai nghìn tệ mà nghe người ta xui vận chuyển hêrôin bằng cách giấu vào âm đạo. Mà đó lại là một cô gái còn trinh! Sao mà lại có thể ngu ngốc đến thế kia chứ? Anh nghĩ thà cô ta là gái điếm đã đành! Ngu xuẩn đến mức đó là cùng! Điều này thì liên quan gì đến xã hội, đến chế độ? Đồng ý là tham ô có liên quan đến chế độ, nhưng số tiền tham ô được chúng lại không tiêu một xu, mà chất đầy hòm từng bó lớn hàng chục triệu nhân dân tệ, rồi giấu trong nhà vệ sinh, để nước ngấm nát ruỗng ra. Ngày xưa người ta còn biết đào hầm để giấu tiền của còn bọn tham quan giấu tiền như thế nào, em mà biết hẳn sẽ cười vỡ bụng. Tiền đấy chúng không tiêu, cũng không rửa tiền trong hoạt động nào cả, mà có lẽ chỉ để nhìn cho sướng mắt! Em xem đấy, như vậy thì có liên quan gì đến chế độ? Đó chẳng phải là sự bại hoại của dòng giống thì còn là cái gì? Em chế giễu anh không phá nổi án. Nói thực những vụ án ngày nay, chẳng cần phải tra xét cũng rõ, bởi nó tầm thường hết chỗ nói. Quả thật là anh không có đất dụng võ, anh muốn phá những vụ án cao cấp, phức tạp, giống như những vụ của Sherlock Holmes, của Edgar Poe, của Lý Xương Ngọc; nhưng anh không tìm đâu ra những vụ án hiểm hóc như thế. Khi có án mạng, bọn anh vừa đến hiện trường đã thấy bằng chứng rành rành, thì cần gì phải phá án? Chỉ cần tóm cổ nghi phạm là xong! Cho nên hễ nói đến cảnh sát ai cũng cho rằng bọn anh chỉ có mỗi một việc là bắt người, ngoài ra chẳng có việc gì khác. Chà! Nòi giống bại hoại rồi, muốn chỉnh đốn kiểu gì cũng không được!
- Anh làm gì mà bức xúc thế! Nói vậy chứ em không đồng ý với anh đâu. Chẳng phải vẫn còn có Nhất Ức Lục của chúng ta đó sao? - Lục Thư kiêu hãnh đáp.
- Đúng vậy! Em hãy còn một quốc bảo! Nhưng anh nhắc cho em nhớ rằng, tin hay không tin tùy em: cái quốc bảo của em chẳng chóng thì chầy sẽ có người đến cướp đi đấy!
Lục Thư không cho là phải:
- Người còn sống sờ sờ ra đấy, kẻ nào có thể cướp đi được? Nói vậy thôi, chứ cướp đi cũng chẳng sao, ý anh là giống như vở kịch Cướp chú rể đúng không? Tức là kết hôn chứ gì? Nhất Ức Lục, Nhất Ức Lục, cái tên này hay thật đấy, từ nay chúng ta hãy gọi em nó là Nhất Ức Lục nhé!
- Ăn cơm, ăn cơm thôi! Thật ra anh đã ăn trưa ở Cục rồi, nhưng mà “Nhất Ức Lục” của em lại làm anh đói bụng rồi!
Bây giờ bất cứ thứ gì quý báu đều bị kẻ xấu rình rập chiếm đoạt! Những điều Đào dặn dò Lục Thư chính là trực giác của người cảnh sát. Nhưng Đào cảm thấy nói ra thì sớm quá, vả lại anh cũng không muốn Lục Thư hoang mang. Trước kia, cô suốt ngày lo sợ em mình có bệnh tật gì trong người; sau lại lo lắng cho sự an toàn của cậu em trai, vậy thì việc gì phải nói ra khiến cho Lục Thư thêm căng thẳng. Nghĩ vậy, anh chỉ cười rồi nói:
- Nhất Ức Lục, Nhất Ức Lục! Anh nghĩ khi còn trẻ anh cũng có đến một tỉ sáu đấy nhưng qua bao nhiêu năm bị em làm cho hao tổn giờ chỉ còn lại ba mươi triệu thôi! Vừa đúng yêu cầu nhé.
38
Đúng như những gì Lục Thư nói, khi Nhất Ức Lục lên tám thì cô tốt nghiệp Trung học, em trai cô đã đến tuổi phải đến trường rồi! Nó đi học, thì gia đình phải nộp hết khoản này, khoản kia. Hết tiền sách giáo khoa lại đến tiền vở bài tập, khiến cho gánh nặng của người cha càng thêm vất vả!
Khi Lục Thư đề nghị cha cho Nhất Ức Lục đến trường, cha cô cau mày bảo:
- Đi học làm cái gì, bảo nó ở nhà làm ruộng với bố! Nuôi mày đến lúc tốt nghiệp Trung học là tao đã làm tròn bổn phận đối với mẹ mày rồi! Chỉ là vì trước kia tao đã trót hứa với mẹ mày, nếu không tao cho mày đi học làm gì? Tao đã cho không thiên hạ một con vợ có học thức rồi đấy! Giờ thì tao sẽ không bỏ ra một đồng nào để thằng em mày đi học nữa đâu! Vả lại mày cũng biết bố mày làm lụng cả năm cũng không kiếm nổi một nghìn tệ, thì ăn gì, uống gì đây? Tao hít khí giời mà sống à? Muốn học à? Thế thì hãy ra đồng học làm ruộng trước đã!
Lục Thư nói với cha, cô sẽ vào thành phố xin việc làm và mỗi tháng sẽ gửi về nhà một trăm tệ. Cô nói:
- Một trăm tệ này một là coi như thu nhập của con ở nhà lao động; hai là bố nhất định phải cho em đi học, tiền học cho em cũng ở một trăm tệ này, như thế bố không phải mất một xu nào cả.
Bố Lục Thư ngẫm nghĩ hồi lâu, một tháng một trăm tệ, một năm một nghìn hai trăm tệ, số tiền này nhiều hơn hẳn thu nhập của ông vất vả làm ruộng trong một năm, hơn nữa nhà cũng bớt được một miệng ăn.
- Được, nhưng nếu mày không gửi tiền về, bố sẽ lại bắt nó làm ruộng đấy! Tháng nào mà không có tiền gửi về, bố sẽ bắt nó ở nhà ngay lập tức!
Lục Thư đành phải gạt nước mắt từ biệt em để lên thành phố tìm việc làm, Nhất Ức Lục thì cứ ngẩn ngơ không biết chị mình đi đâu. Lục Thư dắt tay em đi đến đầu thôn, Nhất Ức Lục còn cười nói:
- Em không ăn kẹo đâu, em chỉ thích chị mang về cho em cái ống trúc có nhiều lỗ, cái thứ ống trúc mà thổi lên nó kêu như chim hót ấy.
Lục Thư cúi xuống xoa đầu em, rồi dặn Nhất Ức Lục ở lại nhà phải nghe lời bố, không được bỏ học đi chơi lung tung.
Nhất Ức Lục ngước mắt nhìn chị, cười ngô nghê:
- Bố đánh thì em bỏ chạy, bố không đánh thì em không đi đâu hết!
Lục Thư cùng hai cô gái trong thôn đi mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng quê nhà mà vẫn cứ bịn rịn, nước mắt lưng tròng. Trên đường đi, ba cô hết xuống ô tô lại lên tàu hỏa, gió bụi đầy người mới đến được thành phố C. Vào đến thành phố, hai cô gái kia đến trú tạm nhà họ hàng, tuy đó chỉ là những căn nhà trọ thấp bé, chật chội nhưng dẫu sao họ vẫn có chỗ nương thân. Lục Thư không muốn làm phiền người khác nên nói bừa rằng cô cũng về ở nhà bà con trong thành phố; thế là cô lủi thủi một mình đi khắp các phố để tìm việc làm.
Khi ấy đã gần tối, chỉ còn mỗi Lục Thư lang thang khắp nơi. Trên đường phố, xe cộ qua lại như nước chảy, cô không biết nên đi về ngả nào! Biển người mênh mông nhưng toàn là những gương mặt lạ lẫm, không một ai để ý đến cô. Cũng có người nhìn chằm chằm cô, cũng có người đến bắt chuyện với cô, cố ý hỏi đường cô hoặc hỏi cô tìm ai. Tuy chỉ là một cô thôn nữ ngây thơ, nhưng trực giác của Lục Thư mách bảo ánh mắt họ hàm chứa ý không tốt. Cô cảm thấy hoảng sợ vô cùng, cô đơn vô cùng khi đứng giữa một biển người. Cô rất muốn được như những người tất bật rảo bước bên cạnh mình, dường như họ có công việc gì khẩn cấp lắm, điều này chứng tỏ họ đều có việc làm!
Nhưng thành phố vẫn là thiên đường của những cô gái nông thôn như cô, trên cửa kính của nhiều nhà hàng khách ăn tấp nập hầu như đều dán thông báo tìm người làm: người phục vụ, người quét dọn và đầu bếp. Lục Thư nghĩ, cô đã tốt nghiệp Trung học phổ thông, dù sao cũng dễ tìm việc hơn các cô gái khác, nên mạnh dạn bước vào một cửa hàng ăn trông cũng khá tươm tất. Quả nhiên, khi bà chủ vừa nhìn thấy cô đã quyết định nhận cô vào làm nhân viên phục vụ, bưng bê, rửa bát, được ăn được ở, lương tháng một trăm năm mươi tệ. Lục Thư cảm thấy như vậy thì quá tốt. Được ăn, ở miễn phí, cô sẽ gửi về nhà một trăm tệ, còn lại năm mươi tệ có thể mua một số thứ cần dùng hàng ngày. Nhưng bà chủ yêu cầu cô phải có tiền đặt cọc.
- Không có tiền đặt cọc, nếu cô lấy thứ gì đó của nhà hàng hoặc cô làm mất lòng khách rồi bỏ trốn thì tôi làm thế nào? Tôi biết đến đâu tìm cô?
Lục Thư đã phải tiết kiệm từng xu, nhưng tiền tàu xe đắt đỏ quá, nên trong người cô hiện chỉ còn hơn mười tệ. Bà chủ nói tiền đặt cọc ít nhất cũng phải ba trăm tệ! Lục Thư năn nỉ hết lời, cô còn đưa cả bằng tốt nghiệp Trung học phổ thông ra để chứng minh, nhưng nói đến rát cả họng bà chủ cũng không nghe, bà chỉ nhận nhân dân tệ chứ không nhận bằng tốt nghiệp. Cô đành phải bỏ cuộc, lại đi khắp mọi phố với hi vọng tìm một cửa hàng nào đó nhận vào làm mà không phải nộp tiền đặt cọc. Nhưng cô vào đến bảy, tám nơi mà không nhà nào không đòi tiền bảo đảm. Trời đã tối hẳn, cô đã mỏi gối chồn chân, bụng đói cồn cào, cái túi nhỏ đựng ít vật dụng cá nhân dường như càng ngày càng nặng, nhưng cô vẫn không dám ăn uống gì vì phải tiết kiệm tiền để thuê phòng trọ ngủ qua đêm. Khi xuống tàu hỏa cô nhìn thấy cạnh nhà ga có rất nhiều nhà trọ, trên biển hiệu có đề “Tắm vòi hoa sen - tivi - một đêm năm tệ”.
Lục Thư quanh đi quẩn lại ở những nơi đông đúc. Cuối cùng, cô phát hiện có một dãy phố đều là hiệu cắt tóc. Ở đó đèn điện sáng trưng, qua cửa kính cô thấy rất nhiều cô gái ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa cười nói. Trước các cửa hiệu đó hầu hết đều có dán thông báo mướn người, mướn nhân viên gội đầu, nhân viên mát xa, nhân viên cắt tóc, nhân viên thẩm mĩ. Trên tờ thông báo mướn người có đăng những câu rất hấp dẫn: “Bao ăn, bao ở, lương trao đổi trực tiếp”.
Lục Thư nghĩ, trong các cửa hàng cắt tóc như thế này, ta còn có thể học nghề, hơn hẳn so với việc bưng bê, rửa bát; sau này trở thành một nhân viên thẩm mĩ thì tốt biết mấy! Chỉ cần chăm chỉ là ta có thể học nghề rất nhanh. Cửa hàng cắt tóc khiến Lục Thư tràn trề hi vọng, cô nghĩ nếu sau này học thành nghề, cô sẽ về quê mở một cửa hiệu cắt tóc, nhất định sẽ làm ăn rất tốt, vì xã có chưa có hiệu cắt tóc.
Lục Thư chọn một cửa hàng tương đối tươm tất. Cô vừa bước vào, bà chủ đã chạy ra đón tiếp cô rất nhiệt tình:
- Có phải em tìm việc làm không? Ở đây chị cũng đang cần người làm!
Lục Thư ngạc nhiên khi bà chủ nói là cần người làm, trong khi có rất nhiều cô gái đang ngồi nhàn nhã trong tiệm. Lục Thư nghĩ, việc làm ăn ở đây chắc phải rất tốt, mà cô cũng không ngờ bà chủ lại nhiệt tình như vậy, Vả chăng đã hơn chín giờ tối, cô cũng phải tìm một nơi để ngả lưng.
- Vâng, đúng ạ! Đúng ạ! - Lục Thư vui vẻ đáp - Nhưng cháu không biết liệu mình có thích hợp với công việc này không, cháu còn chưa biết cả gội đầu, sửa sắc đẹp hay mát xa. Cháu mới từ quê ra, nhưng cháu đã học xong Trung học rồi nên cháu sẽ học nghề rất nhanh.
- Không biết cũng không sao. Có ai sinh ra đã biết ngay đâu? - Bà chủ kéo tay Lục Thư, ngắm cô rất kĩ - Em ấy mà, chị bảo đảm em sẽ nhanh chóng trở thành người nổi tiếng ở đây đấy! Ở đây chẳng cô nào sánh nổi với em đâu!
- Thế còn... tiền công thế nào ạ? - Lục Thư ngượng nghịu hỏi, nhưng đó là vấn đề mà cô rất quan tâm nên không thể không hỏi.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Trên thông báo chẳng đã nói rõ rồi sao? Bao ăn, bao ở, còn tiền lương ư? Ở đây, chị thực hiện chế độ lương tính theo sản phẩm, làm được thì em ba phần chị bảy phần. Nơi làm của em chị sẽ lo, ăn ở tại chỗ! Nhỡ có chuyện gì chị sẽ giải quyết, cho nên chị phải được nhiều hơn. Dứt lời, bà chủ lại ghé vào tai Lục Thư khẽ nói:
- Cứ như em, chị bảo đảm mỗi tháng em có thể kiếm được ba ngàn tệ.
Một tháng có thể kiếm được ba ngàn tệ! Cả đời Lục Thư cũng chẳng dám nghĩ tới. Nhưng sao bà chủ lại nói “nhỡ có chuyện gì?”. Lục Thư hơi ngờ ngợ “tiền lương như vậy thì liệu có tiền bảo hiểm không nhỉ?”. Dù sao Lục Thư cũng đã tốt nghiệp Trung học, cô thừa biết theo pháp luật, người làm công sẽ được hưởng tiền bảo hiểm.
- Tiền bảo hiểm? Ai lại trả lương bảo hiểm cho em! Bản thân em đã là một sự “bảo hiểm” rồi đấy!
Bà chủ nhận ra Lục Thư không phải đến đây xin làm tiểu thư, nhưng một cô gái đẹp như vậy quyết không thể để tuột khỏi tay! Cô gái này có rất nhiều tiềm năng, quả thật cô còn đẹp hơn cả diễn viên. Để cô ta chạy sang chỗ khác, rồi quay lại cướp hết khách của ta sao? Cô ta còn đang ngờ nghệch thì ta sẽ từ từ dạy bảo thêm!
“Thế này nhé, em hãy ở lại đây đã. Chị sẽ thu xếp chỗ cho em. Xem ra em vẫn chưa ăn cơm tối. Em cứ ở đây học nghề đi đã. Em đã tốt nghiệp Trung học, chắc là sẽ học nhanh thôi. Việc này so với những nghề khác đơn giản hơn nhiều, hơn nữa nó lại rất thích hợp với con gái! Nếu cần tiền em cứ nói, cần bao nhiêu chị sẽ đưa cho!
Lục Thư mới vào làm mà bà chủ đã hỏi “cần bao nhiêu chị sẽ đưa”. Người thành phố làm ăn thật rộng rãi! Thấy bà chủ chẳng đả động gì đến tiền đặt cọc, Lục Thư rất mừng. Bà chủ vội sai cô gái đứng cạnh đấy sang hàng cơm kế bên mua một suất cơm hộp. Lục Thư chẳng kịp để ý đến ánh mắt tò mò của các cô gái, loáng một cái hộp cơm đã hết sạch, thật chẳng thấm vào đâu!
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thư chưa bao giờ được ăn một bữa cơm nào ngon đến thế, người thành phố làm món gì cũng đều ngon!
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiền Lượng Một Tỉ Sáu