There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ú về đến Sài Gòn sau chuyến đi mệt nhọc cùng Huy. Uyên Vy đón với nụ cười mừng rỡ trên môi. Nàng líu lo:
- Vú à! Vú vào đây ở với con phải hôn? Nhà buồn muốn chết luôn. Vú biết không, đi học về thui thủi lo cơm nước nhớ vú ghê đi.
Vú cười với nàng, quay sang Huy vú bảo:
- Nè Huy, nghe Uyên Vy nịnh vú không? Nó biết vú có quà nên nó lém ghê chưa. Đây, quà của con, rồi quà của Khánh Vy và Liên Hương bên này, ai cũng có phần hết. Ông bà thì chiều vú đem qua biếu riêng.
Uyên Vy ngạc nhiên:
- Vú tặng cho bà Liên Hương luôn hả? Hay là của ông chồng Huy cho bà vợ yêu quý đó?
Huy đánh nhẹ vai Uyên Vy cười:
- Nếu anh mua tặng thì sao? Có gì lạ đâu?
- Thì ai dám nói lạ, chỉ thấy kỳ kỳ một chút thôi, có chi đâu mà cự nự ông anh.
Vú nhìn Uyên Vy bảo:
- Chiều nay mình qua ông bà sớm sớm, vú muốn bàn một chút việc. Uyên Vy rành không, đưa vú đi. Còn Huy, con về bên ấy trước để gặp Liên Hương đi. Tối vú qua, mình bàn trực tiếp.
Uyên Vy được vú kể lại phần chương trình sắp thực hiện. Nàng hỏi Huy:
- Anh tính sao về vụ Liên Hương? Anh theo Liên Hương hay về chị My My?
- Dĩ nhiên là anh về Huế với My My.
- Nhưng nếu bà Liên Hương đeo cứng anh thì sao?
- Nàng đeo thì kệ nàng chứ. Anh có My My, nàng cũng thấy. Tại cha mẹ nàng gài anh chứ đâu phải tại anh mà trách anh được.
- Ai biết đâu! Em hỏi để biết chứ em không dự vào tình cảm của anh. Vú nè, mình đi luôn vú nhé. Đợi tối lâu lắm, con muốn cha mẹ con vui và thấy chị Khánh Vy hôi hận, vú ạ.
Vú nghiêm nghị:
- Nè, Uyên Vy! Con đừng trách Khánh Vy lời nào nữa cả. Vú muốn tự Khánh Vy sửa đổi và mình giúp nó đỡ ngượng ngập khi làm việc đó. Mặc khác, con không nên xử tệ với Liên Hương, vì nàng yêu Huy mà nông nỗi như thế. Con cứ xem nàng là bạn để chúng ta thoải mái khi đối diện nhau. Con đừng giống My My, vú không thích tính như thế, con ráng sửa đổi, vú mới cho về Huế.
Uyên Vy phụng phịu một chút rồi gật đầu:
- Tại con ghét bả. Tại bả mà Liên Hương mới vào được nhà con. Bả phao gian My My cho chị ấy khổ, con không thích.
Vú phân trần:
- Nhờ những chuyện khổ sở đó, My My mới được ngày nay. Mọi việc đã qua, ta không nên lấy lòng ích kỷ đối xử. Huy có thấy vú nói đúng không?
Huy gật đầu:
- Dạ. Xử sự như vú thật độ lượng. Con cố gắng giải quyết chuyện Liên Hương cho êm đẹp, để con về với My My không nghe lòng bứt rứt.
Chiếc xe đưa vú vào ngôi nhà đã một thời nương náu. Vú nghe lòng bồi hồi khi buớc vào khuôn viên quen thuộc ấy.
Ông bà Hoàng đón bà với nụ cuời nhẹ trên môi. Thái độ ngôn ngữ dịu dàng của họ cho bà vú thấy sự thay đổi của bà chủ cũ, bà có lịch sự hay không tuỳ theo kinh tế gia đình. Bà vú vẫn giữ lễ độ như dạo nào còn lệ thuộc vào đồng lương của bàn tay ông bà phân phát.
- Dạ, chào ông bà. Lâu quá, không đến thăm ông bà được, nay tôi về Sài Gòn có chút công việc, nên ghé lại đây biếu ông bà vài món ăn của xứ Huế chúng tôi.
Bà Hoàng vui vẻ:
- Chị vú làm gì khách sáo vậy. Ghé thăm là chúng tôi mừng rồi, còn quà cáp làm chi cho tốn kém.
- Dạ, không có chi nhiều, quà quê hương mà. Về ngoài ấy, mỗi người tặng tôi một chút, dành dụm một ít tặng ông bà cho có tình vậy thôi. Còn đây là của Liên Hương và Khánh Vy đấy. Uyên Vy! Gọi hai chị con ra nhận cho vú vui đi con.
Uyên Vy vào trong gọi hai chị nàng ra. Bên ngoài, ông Hoàng tiếp bà vú:
- Ngoài ấy My My mạnh hả chị?
- Dạ, cám ơn ông, nó vẫn khoẻ. My My kính lời thăm ông bà. Đường xa phần nó đi đường không quen, nên tôi không cho nó về. Chứ nó nhớ Sài Gòn lắm.
- Chị ghé thăm vợ chồng chúng tôi hay có chuyện gì không?
Bà vú nhìn hai khuôn mặt nét buồn chưa xoá, bà nghe lòng mình thương thương. Lúc ở chung, ông bà đối với bà cũng tốt, sau này vấn đề của Huy làm mất hoà khí cho đến bây giờ. Bà đến đây với lòng chân thành tự nguyện, phần thương My My và Huy, phần tội nghiệp cho cảnh già cả, phải chống chỏi trong giới thương trường nhiều gian xảo mánh khoé.
Bà trầm tĩnh đáp:
- Tôi đến đây cũng có chút chuyện bàn với ông bà. Tôi xin nói trước để chúng ta đừng hiểu lầm nhau phiền về sau. Tôi có được thư của Uyên Vy kể lại vấn đề nợ nần của ông bà bên Liên Hương. Kết quả ấy khiến ông bà lo âu vì không nơi nương tựa, bởi số nợ ấy quá lớn đến nỗi phải hoá giá ngôi nhà này để bù lại vào khoản đó. Nay tôi đem số vàng ấy đến cho ông bà, để ông bà hoàn lại cho cha mẹ Liên Hương, hầu ngôi nhà không lọt vào tay người khác. Đó là thành ý của tôi, ngoài ra tôi không có ý gì hết. Mong ông bà hiểu cho.
Bà Hoàng sụt sùi khóc:
- Tôi không biết phải nói gì để cảm tạ lòng chị. Nhưng số vàng ấy quả lớn biết bao giờ tôi có khả năng hoàn trả lại cho chị đây. Tôi ở không phải với chị, với My My, tôi xấu hổ khi nhận ân huệ này của chị, chị vú ạ. Mong chị tha thứ cho tôi. Xin My My tha lỗi cho tôi. Tôi ở không tốt với nó chút nào cả, thật xấu hổ cho tôi biết chừng nào, chị vú ơi.
Bà vú trấn an:
- Không có gì bà ạ. My My nó cũng biết bà hiểu lầm về nó. Tính My My không có để tâm chuyện ấy, nó vẫn quý trọng ông bà. Đây là ý kiến nó đề ra, chứ tôi dù sao cũng là vú nuôi thôi.
Ông Hoàng buồn buồn:
- My My là một con bé dễ thương. Tôi thích nó, dù nhiều chuyện xảy ra không mấy tốt đẹp. Gia đình này đối với nó tệ quá, nhưng nó vẫn giúp đỡ nhiệt tình, tấm lòng cao thượng ấy khó tìm ở một người con gái nào khác. Chị có về Huế cho tôi gởi lời xin lỗi nó. Vì gia đình tôi mà nó lỡ duyên, tội nghiệp. Giờ Huy sắp có con, mọi việc đâu vào đấy rồi biết làm sao...
Uyên Vy, Huy cùng Liên Hương và Khánh Vy có mặt tại phòng khách tự bao giờ.
Uyên Vy lên tiếng:
- Thưa cha mẹ, hôm nay con xin đứng ra phân bày mọi chuyện, để chúng ta hiểu nhau một lần và chỉ một lần thôi. Anh Huy con cưới chị Liên Hương theo lời đề nghị của đôi bên, trong khi anh Huy đã ở với chị My My có thai hai tháng. Nhưng chị My My giấu đi điều này, chỉ có vú biết thôi, vì chỉ nghe tin Huy phải cưới Liên Hương để gia đình mình được yên ổn với số nợ được cho đi. Nhưng ác thay, Liên Hương lại có thai với người khác trước khi về với Huy. Điều này
chỉ có con và Huy biết thôi. Để bảo vệ danh dự gia đình hai bên, anh Huy cắn răng chịu đựng. Chị My My chịu thiệt thòi hoàn toàn trong quyết định của ba má và anh Huy. Nhưng chỉ không thể trách cứ, chỉ biết khóc để nỗi khổ phôi phai. Giờ đây chị đem tất cả tài sản của cha mẹ để bù vào số nợ to tát ấy và cầu mong nhà mình êm ấm thêm một lần nữa. Trong khi gia đình đem tất cả lòng ác độc, phũ phàng trút lên đầu chỉ, nhất là chị Khánh Vy nè. Bây giờ chị mới biết đâu là ngày đâu là bóng đêm phải không? Còn chị Liên Hương, ngày trước em đã nói với chị rồi. Để giờ đây, mọi việc xảy ra, mẹ chị rút lời hứa khi anh tôi hy sinh cả bản thân, tình yêu duy nhất để đổi lấy mình chị. Trong khi chị mang con người khác về núp bóng anh Huy, để anh Huy phụ tình cho My My đau khổ với bào thai hoang trong bụng. Chị được gì trong ngôi vị vợ Huy? Giờ đây chị tính sao?
Liên Hương khóc nức nở bên cạnh Huy. Huy vuốt tóc nàng an ủi, những tiếng nấc của Liên Hương vang đều lên, khiến lòng ai cũng thấy bùi ngùi.
- Con yêu Huy, dù cha mẹ con thất hứa, làm khổ cha mẹ, con vẫn yêu Huy và theo anh ấy mãi. Chị yêu anh Huy, Uyên Vy ơi!
Nhưng Uyên Vy cứng rắn:
- Nhưng anh ấy không yêu chị. Ngay từ lúc chị mới bắt đầu vào nhà này, là anh ấy đã yêu My My sáu năm rồi. Chị biết điều ấy mà chị vẫn cố tâm giành Huy, dù chị đã mang thai với người khác. Chị yêu Huy mà chị làm như thế ư?
Liên Hương nhìn Uyên Vy giận dữ:
- Nhưng trên pháp lý tôi là vợ Huy. Tôi có quyền đeo sát chồng tôi, không ai có quyền bức tôi được và tôi không thể để ai giựt chồng tôi, dù nguời đó có con với anh ấy. Uyên Vy làm gì tôi?
Quay sang Huy, nàng khóc:
- Đừng bỏ em, chẳng bao giờ em xa anh được Huy ơi! Em chết mất, anh tha thứ cho em rồi mà. Em sẽ làm lại cuộc đời bên anh. Huy hứa với em đi, anh Huy.
Huy cúi xuống lắc đầu nắm tay nàng:
- Đừng khóc nữa Liên Hương, đừng làm anh khổ tâm thêm. Em à! Anh biết em thương anh, nhưng anh yêu My My, Liên Hương ạ. Tụi anh đã có con với nhau rồi. Nàng khổ vì anh, hy sinh cho anh đủ mặt. Anh phải có trách nhiệm và bổn phận phải săn sóc cho nàng vì nàng mang con anh. Anh xin em trả anh về với My My, đừng kéo anh vào tay em, chẳng lợi ích gì hết. Liên Hương, chúng ta vẫn là bạn của nhau mãi em nhé.
Liên Hương khóc nức nở:
- Nhưng em yêu anh, yêu suốt đời em. Em không yêu hắn, Huy ơi! Làm sao em sống nổi khi không có anh. Anh tin em không Huy?
Huy nhìn Liên Hương lòng trĩu nặng:
- Anh hiểu. Anh biết em thương anh nhiều lắm, nhưng chúng ta chỉ là bạn thôi, Liên Hương ạ. Bởi anh yêu My My yêu nhiều hơn em tưởng. Anh yêu nàng hơn sáu năm rồi, anh không thể thiếu nàng trong đời, Liên Hương à. Thông cảm cho anh, đừng giận anh nghe Liên Hương. Rồi em sẽ quên, thời gian giúp ta quên đi tất cả.
Liên Hương nức nở:
- Nhưng sao anh không để thời gian làm anh quên My My. Em sẽ cố gắng làm người vợ tốt và em sẽ cho anh một đứa con khác. Huy, hãy thương em! Em không ly dị, em không thể xa anh.
- Liên Hương, em hãy suy nghĩ kỹ lại. Giữa chúng ta không thể hoà hợp trong tình yêu vợ chồng. Dù em ly dị hay không, anh cũng là chồng của My My và là cha đứa bé sắp chào đời. Anh không thể là chồng em, là cha của con em dù pháp lý công nhận. Nhưng lương tâm em phủ nhận điều đó, Liên Hương em hãy sáng suốt, bĩnh tình để nhận ở anh một tình bạn. Ngược lại, em không được gì ở anh cả. Em hãy suy nghĩ lại đi, Liên Hương. Khánh Vy! Em dìu Liên Hương vào phòng, hãy an ủi nàng. Anh đi công việc một chút anh về. Liên Hương hãy bình tĩnh, đừng đòi hỏi ở anh những gì anh không thể đem lại cho em. Đừng giận anh, Liên Hương nhá. Anh lúc nào cũng quý mến em.
- Em chỉ muốn anh yêu em thôi. Em chỉ muốn điều duy nhất ấy, anh Huy.
Huy nắm tay nàng như van lơn, như nài nỉ:
- Liên Hượng, hãy hiểu cho anh! Anh yêu My My nhiều lắm. Anh có thể đánh đổi cuộc đời để được yêu nàng. Từ lâu này anh vì chữ hiếu, Liên Hương à. Hãy quên anh, tha thứ cho anh. Em là người đàn bà đáng yêu, đáng được tha thứ, Liên Hương. Nếu không yêu My My, anh sẽ là người chồng tốt của em. Mình chia tay nha Liên Hương. Anh mong em sẽ tìm được niềm hạnh phúc thật sự cho mình.
Nàng khóc thổn thức trong đôi tay Khánh Vy. Khánh Vy thương bạn, dù cha mẹ Liên Hương đối xử với gia đình nàng không tốt, nhưng với Liên Hương, tình bạn vẫn đậm đà...
Phòng khách im vắng, mọi người chìm trong ý nghĩ riêng tư của mình. Bà vú lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt khó thở ấy.
- Đây là số vàng của My My gởi tặng ông bà. Đó là ý thành tâm của nó chứ nó không bao giờ có ý đem vàng này đổi lấy một chàng Huy của Liên Hương. Nếu vì Huy yêu nó như hồi xưa thì thăm nó. Ngược lại, vì số vàng này mà đến thì không bao giờ nó bằng lòng. Thà nó nuôi đứa con vô thừa nhận như từ nào đến giờ nó chấp nhận, chứ không nhận Huy với tâm hồn rỗng tuếch.
Huy đáp:
- Không có đâu vú! Con yêu My My từ nào đến giờ, không có gì thay đổi, dù lúc đó con làm chồng của Liên Hương cũng vậy. Tuy mang tiếng vợ chồng nhưng con với Liên Hương chưa một lần chăn gối, con giữ tình yêu cho My My trọn vẹn, vú à.
Bà Hoàng chen vào:
- Sao con không cho mẹ hay vụ Liên Hương hả Huy? Con giấu mẹ luôn vụ My My có con nữa. My My có thai mấy tháng rồi vậy Huy? Sao con không đưa nó về đây luôn?
- Con đâu dám cho nàng về. Con đâu biết vụ này xảy ra làm sao. Vả lại, đường đi khó khăn, thai của nàng hơn bảy tháng, con sợ đi nhiều không tốt. Nếu cha mẹ bằng lòng cho con với My My thành chồng vợ, chừng nào sinh xong, con sẽ đưa nàng về đây ra mắt cha mẹ.
Ông Hoàng cười:
- Không ai như bà, cháu mình thì bỏ vất vơ, đi lo cho cháu người ta đủ thứ hết. Huy nè! Cha mẹ xin lỗi con, bởi mẹ cha kém suy nghĩ làm con lỡ duyên. Giờ đây con làm lại cuộc đời với My My. Nếu My My tha thứ cho cha mẹ điều đó cũng là việc đáng mừng. Chừng nào My My sinh, con cho cha mẹ hay. Tôi với bà đích thân ra thăm nó để bù lại nỗi thiệt thòi từ ấy đến nay nó chịu đựng với mình. Bà chịu không?
Bà Hoàng cười vui vẻ:
- Đi thăm cháu nội mà không đi thì không biết sao à! Tôi phải ra đó để ra mắt họ hàng bên ngoại My My, phải không chị vú?
Bà vú cười:
- Dạ ông bà ra ngoài ấy My My nó mừng lắm à.
Ông bà Hoàng bảo:
- Từ nay chị gọi tôi bằng anh chị đi nhá. Mình bây giờ là sui gia rồi, đừng gọi ông bà gì hết. Đáng lẽ tôi phải hạ mình hơn nữa kia.
Uyên Vy đốc vô:
- Phải đó vú! Vú gọi mẹ con là chị đi cho thân mật chứ có gì mà vú ngại. Con thương vú còn nhiều hơn là mẹ con nữa à.
Bà Hoàng cười:
- Bây giờ nó nịnh vú nó hơn tôi rồi đó, ông thấy không?
Bà vú cười:
- Chị không biết chứ Uyên Vy nịnh giải một cây đó. Nó với My My giành tôi suốt ngày luôn. Bây giờ vui vẻ cả rồi, tôi xin phép về để mai trở ra Huế, kẻo không thôi My My nó trông.
Huy cười:
- Vú chờ con đi với. Mai con xin phép bệnh viện chuyển công tác về Huế luôn. Vú chờ con đi cho vui.
Vú lắc đầu:
- Con về sau đi. Vú phải về liền, không thể bỏ My một mình. Hơn nữa, nó gần ngày, lỡ có gì không tốt đâu con. Con cần ở lại để dứt khoát với vợ con.
- Dạ, vú về trước, vài ngày con về sau.
Bà Hoàng trấn an vú:
- Chuyện Liên Hương để ở đây chúng tôi giải quyết, không có gì xảy ra đâu. Chị yên tâm, đừng nói gì cho My My buồn nha. Sau này gặp My My, tôi sẽ nói cho nó hiểu.
- Dạ, chị đừng nói thế tội nghiệp cho con My My. Nó rất quý trọng chị. Tôi sẽ nói lại nó. Tình cảm chị đã dành cho nó như thế là quá đủ. Chị đừng ngại. Xin phép anh chị, tôi về.
Uyên Vy líu lo:
- Con đưa vú về, mai mốt con về Huế ở, vú cưng con nhiều há.
Bà vú cười:
- Vú không dám cưng đâu! Vú để cho người khác cưng con thích hơn, phải không Uyên Vy?
- A! Vú chọc con, con cho vú đi bộ đó nha.
Mọi người tiễn chân vú và Uyên Vy trong không khí vui vẻ, cởi mở. Hạnh phúc đến với mọi người khi họ thật sự mong nó với tấm lòng chân thật. Ngược lại, thời gian sẽ đem hạnh phúc ra đi, trong lòng người chỉ còn là chiếc bóng. Chiếc bóng ảo ảnh mong manh!
oOo
My My ngồi đong đưa trên chiếc ghế xích đu nơi hiên nhà nhìn vuờn hoa đầy màu sắc thật dễ thương trước mặt, nàng nhớ lại ngôi nhà của Huy, nơi ấy cũng có vườn hoa đủ màu sắc, hương vị thơm ngát của uất kim hương, của nàng hồng nhung xinh xắn nhỏ. Ở trong khung cảnh ấy, có bao giờ nàng được ngắm từng đoá hoa tươi mát dưới ánh bình minh hay buổi chiều khi hoàng hôn chợt đến.
Giờ đây, ngôi nhà nàng được sửa chữa với mọi tiện nghi đáp ứng điều nàng mơ ước. Nàng tha hồ ngắm nghía vuốt ve từng cánh thuỷ tiên đo đỏ hay nàng dạ lý thơm mùi nhẹ nhàng thanh thoát. Nàng dạo chơi và tha hồ ngắm nắng ban mai vừa hé hay chiều vàng trải rộng trên đám cỏ xanh xanh.
Thế mà trống vắng thênh thang bởi nỗi buồn vì Huy bám víu, khiến lòng nàng vẩn vơ... dù vạn cánh hoa kia khoe mình trong nắng dưới mắt nàng.
Vú đã về bên nàng suốt năm buổi chiều lặng lẽ đi qua, mà bóng Huy vẫn còn biền biệt nơi phương trời ấy. Chàng sẽ về đây, hay đất cố đô sẽ không bao giờ có dấu chân chàng tìm tới? My biết Huy yêu nàng, nhưng lòng Huy chưa dứt khoát, bởi tình cảm nồng nàn của Liên Hương vấn vương làm chùn bước chân chàng. Huy mềm lòng khi đứng trước khuôn mặt đầy nước mắt của phụ nữ. Chàng không trở về Huế vì chàng lưu luyến Liên Hương, hay chàng quyết định đem cuộc đời mình chở che cho một lần lầm lỡ của Liên Hương.
"Liên Hương bây giờ thay đổi toàn bộ, nàng dịu dàng, chịu đựng và đảm đang lắm My My à! Nàng quả là người con gái đáng thương. Em phải thông cảm và tội nghiệp nàng, My My ạ".
Lời Huy phê phán về Liên Hương còn văng vẳng bên tai nàng. My My chợt buồn, chợt giận dỗi khi nghĩ về Huy. Anh sẽ yêu Liên Hương sau những ngày tội nghiệp. Những săn sóc do lòng thương hại thúc đẩy dần dần tiến đến tình yêu thật sự đâu mấy xa. Liên Hương chắc sung sướng lắm khi nghe những ý tưởng của Huy về nàng.
My ngồi đan vớ cho con, thầm lo thầm nhớ Huy... Những giận dỗi về chiếm hết hồn nàng trong chiều nay. Buông đôi que đan xuống đùi, vô tình nàng đụng thai nhi đang co đạp trong lòng nàng. My My lẩm bẩm:
- Mới đây mà tám tháng rồi, chỉ một tháng nữa thôi là thấy mặt Tiểu My hay Khắc Huy rồi.
Đôi môi đỏ hồng cố hữu tự nhiên mỉm cười, nàng xoa xoa trên ấy như hãnh diện, như tủi thân vì đứa bé con xoay tròn trong lòng mẹ.
- A! Làm gì đó My My? Anh về rồi nè sao không đi đón anh hả, cô vợ bé nhỏ? Em đang gì cho con đó? Sao không nằm nghỉ lại ra đây ngồi, gió sẽ làm em bệnh rồi làm sao, My My? Em có trông anh không hở? Sao buồn hiu vậy?
My nhìn lên thấy Huy với chiếc vali trên vai, nàng mừng muốn khóc:
- Anh về rồi à...Em đâu biết giờ nào anh về mà đón... Em cứ ngỡ....Anh ở trong ấy luôn chứ.
Huy bỏ vali xuống, chàng đến bên nàng. Hai người ngồi trên chiếc xích đu, chàng nói:
- Bộ ngồi đây nghĩ xấu về anh hả? Sao buồn vậy? Còn khóc nữa....Gần làm mẹ rồi còn khóc sao cô bé?
My My cười trong nước mắt:
- Em sợ anh không về Huế với em... nên em buồn một mình.
Huy vuốt tóc nàng âu yếm:
- Có bao giờ anh muốn xa em. Anh lo công việc cho mau mau để anh về ngay. Nhưng giấy tờ trục trặc mới ở lâu vậy đó chứ, bộ tưởng anh về với Liên Hương hả?
My cười nhẹ:
- Hơi nghi nghi...chút thôi. Tại em không được điện thoại của anh mà.
Huy cười:
- Bây giờ hết nghi chưa? Đừng khóc nha, coi chừng Huế mưa ngập hết à.
- Nè! Anh về đây, còn Liên Hương thì sao? Nàng về đâu? Chẳng lẽ nàng để anh về với em dễ dàng vậy sao?
Huy rút cổ:
- Ở đó mà dễ dàng cho em mừng. Mấy ngày nay anh buồn muốn chết. Liên Hương khóc hoài. Nàng lẩn quẩn bên anh ngày cũng như đêm. Thấy nàng buồn, anh chịu không nổi. Liên Hương thương anh thiệt My My à. Vì thế anh khổ tâm ghê lắm.
- Nàng không chịu xa anh, tức là nàng yêu anh rồi. Nghe vú bảo, nàng la hét lên không chịu ly dị hả?
Huy gật đầu:
- Mấy ngày nay nàng mất sắc hẳn. Anh an ủi đủ cách để nàng nguôi ngoai phần nào. Thấy tội nghiệp quá...
- Tội quá! Mà thân này sao không xẻ làm đôi. Chia một người một mảnh là vẹn toàn nhất. Sao anh không tính như vậy phải hợp lý không?
- Em có chứng kiến cảnh Liên Hương đau khổ trong mấy ngày nay, em mới thấy nàng đáng thương làm sao, My My à.
- Em có nói gì đâu. Dù anh có ở lại Sài Gòn cùng nàng, em cũng không hề trách móc anh. Em không thích níu kéo ai, nhất là trong vấn đề tình cảm. Thà em đau khổ một mình chứ em không chấp nhận một tình yêu gượng ép, giành giựt là một điều em cấm kỵ nhất.
Huy buồn buồn:
- Liên Hương đáng thương. Anh không biết mình phải làm gì khi anh có một trái tim, mà trong đó đã chứa hình bóng anh rồi.
My My cười.
- Nếu em không có con với anh, chắc chắn anh không trở về đây với em phải không? Vì dưới mắt anh: một Liên Hương dịu dàng, chịu đựng, đảm đang. Anh nghe lòng mình xao động phải không?
Huy lắc đầu:
- Không đâu, My My! Anh yêu em, anh muốn sống bên em, con là phụ thuộc. Dù anh cũng yêu quý nó lắm. Nếu không có tình yêu của em, anh sống làm gì bên đứa con oan nghiệt ấy chứ? Anh về đây là tình yêu anh cho em thúc giục anh về, chứ không phải vì con mà anh trở lại. My My đừng nghĩ như vậy không tốt.
My My cười:
- Liên Hương bây giờ ở đâu. Nàng có biết anh về với em không?
Huy gật đầu, mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng lại gương mặt đầy nước mắt của Liên Hương:
- Nàng không chịu về nhà cha mẹ nàng. Nàng đòi ở lại với Khánh Vy. Mẹ thấy vậy tội nghiệp nên chấp nhận đợi gần sinh rồi đưa nàng về bên ấy. Lúc anh sửa soạn đi, nàng sắp xếp quần áo, đồ đạt vào vali cho anh...Anh xúc động lắm My My à, nhưng biết làm sao khi anh yêu em rồi.
- Liên Hương khôn ngoan lắm, nàng làm ra vẻ bi thảm, nàng săn sóc lo lắng cho anh dù biết anh về với em, để lòng anh vấn vương, thương cảm cho tình yêu đơn phương ấy. Nàng áp dụng chiến lược ấy với dụng ý... từ từ tình cảm anh sẽ nghiêng về nàng, khi cuộc đời chúng ta... có một rạn nứt nào đó xảy ra. Anh sẽ rời em không một chút xót thương, bởi trong kia có một người sẵn sàng chờ đợi anh về làm lại cuộc đời với đầy đủ tiện nghi sẵn có. Em thì khác. Yêu ai, em hy sinh hết với lòng với tình yêu ấy. Nhưng người yêu em có ý chia sẻ tình cảm với người khác... em có đủ yếu tố để chứng minh điều đó, là em tự rút lui, không van xin, không khóc lóc và cũng chẳng buồn quay lại, dù người ấy có hối hận, hồi tâm trở lại đi nữa.
Huy ngồi trầm tư như kiểm lại ý tưởng của My My xem có đúng không? Có hợp với trường hợp Liên Hương diễn ra trong mấy ngày bên chàng không?
Huy ngập ngừng:
- My My à...Không phải anh yêu Liên Hương mà anh bào chữa cho tình cảm nàng. Nhưng thật sự nàng muốn yên phận một bên anh, dù mấy tháng nay anh với nàng không chăn gối, nàng vẫn săn sóc anh chu đáo lắm. Chẳng lẽ nàng không yêu anh tội gì nàng phải quỵ luỵ như thế chứ?
My cười buồn.
- Thì em bảo rằng Liên Hương thật sự yêu anh, nàng đóng vai đau thương vì nàng đã có thai với người khác, trong khi em lỡ có thai với anh. Nàng về với anh không trọn vẹn. Nếu không, chưa chắc nàng cho anh về với em dễ dàng như thế. Dù biết anh không yêu nàng, nàng vẫn kéo anh vào cuộc đời chồng vợ mãn kiếp chứ để anh đi với em à. Nhưng em thấy, anh cũng lưu luyến Liên Hương lắm... Có gì phải phân vân, lưỡng lự, anh có quyền trở về Sài Gòn vui bên nàng, không chừng tình yêu đến sau hôn nhân nó sẽ đẹp và bền bỉ hơn. Nhiều khi người ta yêu nhau, trước ngày hôn lễ, đó chỉ là tình cảm bồng bột của tuổi trẻ thôi. Tình yêu nhất thời đó, nó sẽ tan mau khi chúng ta chung đụng trong sinh hoạt hằng ngày.
Huy nhìn My My với nét mặt đăm đăm giận dỗi. Chàng cười:
- Thôi, stop lại đi. Anh nói cho em biết vậy mà. Nếu anh yêu Liên Hương anh đã ở lại trong ấy rồi, chứ anh lặn lội ra đây chi. Đừng có giận anh. Em hay giận quá, anh sợ nước giận của em, My My.
My My cười:
- Ai biểu trước mặt em mà anh khen người khác, nhất là đối thủ từng muốn triệt tiêu em. Anh là đàn ông con trai anh không biết tâm lý phụ nữ chút nào. Anh phải học một khóa tâm lý mới làm chồng lý tưởng được à.
- Anh khéo ăn, khéo nói như em mơ ước chắc bây giờ không đến tay em đâu nhé. Trong khoá mình học có nhiều cô mê anh ghê lắm. Tại anh kè kè bên em nên mấy cô bắt số de...nếu không thì...
My cuớp lời:
- Thì em đã là bà thầy của anh rồi phải không?
Huy xụ mặt:
- Nói vậy mai mốt không dám cưới em đâu.
- Í...người ta có con mà cưới hỏi gì!
- Đợi ngày em sanh cho anh một "nhóc" rồi chúng mình làm đám cưới thật lớn, thật rình rang để ba nó rước mẹ nó lên xe hoa chứ. Em thấy cô dâu chú rễ đi trước, con chạy theo sau vui quá hả em. Ngày đó, em là cô dâu thật rực rỡ đi bên chú rễ thật đẹp trai. Để bù lại những ngày chúng mình đau khổ.
My My nũng nịu ngã đầu vào ngực chàng, khẽ nói:
- Anh này kỳ quá hà.
Huy đưa tay vuốt ve nàng âu yếm nói:
- Bộ em không thích làm vợ anh sao mà kỳ? Hay em muốn làm bà... thầy anh hả?
My My đưa tay đấm vào ngực Huy. Chàng cười lớn, tiếng cười vang trong gió lan xa phá tan vùng yên tĩnh của khu vườn trong chiều chưa tắt nắng. Huy dìu My My đi dưới ánh vàng đang ngã màu lam xám để cho hoàng hôn đưa chiều vào tối. Kết thúc một ngày buồn tẻ đi qua như cuộc đời của hai kẻ yêu nhau, đã bước qua mấy nhịp trái ngang, mấy đoạn đường trăn trở, chông gai để đi vào ngõ cuối. Những cánh hồng khoe sắc như chào mừng sự hội ngộ miên viễn của đôi tình nhân giữ vẹn tình yêu, dù đời cố tình ngăn cách, gia đình quyết định chia xa.
Tình yêu chân chính giúp con thuyền dù phiêu bạt nơi đâu vẫn theo gió xuôi về bến cũ để nối tiếp lại cung đàn đã một thời dang dỡ.
My My nép nguời vào vai Huy, môi nàng hé nở nụ cười, nụ cười mừng ngày hạnh phúc của nàng. Huy cúi xuống nhìn nàng, đôi mắt giao nhau với tia sáng chớp loè trong hạnh phúc.
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa