Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 11
“C
ậu có nghĩ sẽ gặp lại Stewart không?”
“Chỉ khi nào điện thoại của mình bị hỏng. Anh ta không phải là đối tượng của mình.”
“Có vẻ mọi người đều là đối tượng của cậu.”
“Đó chỉ là một giai đoạn khám phá trong cuộc đời, thế thôi. Có gì vui à?”
“Chỉ là trông cậu quááááá ư tự mãn.”
“Không, mình không thế! Mình sợ những người đồng tính.” Cậu bắt đầu nhìn qua vai cô.
“Này, cậu đang tán tỉnh người phục vụ phải không?”
“Mình chỉ đang định gọi thêm đồ uống. Giờ đến lượt cậu. Bí mật của cậu.”
“Ồ, mình xin thua. Mình không thể cạnh tranh với kiểu bí mật đó.”
“Không có mối quan hệ bạn gái với bạn gái gì sao?”
Cô lắc đầu chào thua. “Cậu biết không, một ngày nào đó, khi cậu nói những điều tương tự như thế với một phụ nữ đồng tính thật sự thể nào họ cũng sẽ đập vỡ mồm cậu.”
“Thế cậu chưa từng bị hấp dẫn bởi một…”
“Đừng có lâm ly thế Dexter. Giờ cậu có muốn nghe bí mật của mình hay không?”
Người phục vụ mang đến loại rượu mạnh Hy Lạp, thứ chỉ có thể cho không. Emma uống một ngụm và nhăn mặt, sau đó cẩn thận tựa cằm lên tay theo cách thể hiện sự thân mật trong trạng thái chếnh choáng. “Một bí mật. Để xem nào.” Cô gõ gõ ngón tay lên cằm. Cô có thể kể rằng cô đã nhìn thấy cậu đang tắm, hoặc giả cô đã biết tất cả những gì xảy ra giữa cậu và Tilly Killick vào lễ Giáng sinh, một lần xoa bóp chân khiến cả hai hoàn toàn mất kiểm soát. Cô thậm chí có thể kể với cậu rằng vào năm 1983, cô đã hôn Polly Dawson trong phòng ngủ của mình, nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi kể xong chuyện. Hơn nữa, cô đã biết được những gì mình định kể tối nay. Khi đàn tranh Đông Âu chơi bài “Like a Prayer”, cô liếm môi và tạo ra ánh mắt gợi tình kèm theo một vài điều chỉnh nhỏ, cho đến khi đạt được vẻ mặt mà cô tin là quyến rũ và xinh đẹp nhất, kiểu mà cô hay dùng khi chụp ảnh.
“Khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở trường đại học, trước khi chúng ta trở thành bạn thân, mình đã phải lòng cậu một chút. Không phải một chút mà thật ra là chết mê cậu. Trong một thời gian dài. Mình còn làm thơ và nhiều thứ khác.”
“Làm thơ? Thật hả?”
“Mình không tự hào về mình.”
“Mình hiểu, mình hiểu.” Cậu khoanh tay lại, đặt lên mép bàn và nhìn xuống. “Xin lỗi, Em, nhưng điều đó không tính.”
“Sao không?”
“Bởi vì cậu nói đó phải là thứ gì đó mình không biết.” Cậu đang cười toe toét, và một lần nữa cô nhớ lại khả năng gần như vô hạn của cậu trong việc khiến người khác thất vọng.
“Chúa ơi, cậu thật phiền phức!” Cô dùng mu bàn tay đập vào phần cháy nắng nhất của cậu.
“Ái!”
“Sao cậu biết?”
“Tilly kể với mình.”
“Được đấy, Tilly.”
“Thế điều gì đã xảy ra?”
Cô nhìn vào đáy cốc. “Mình nghĩ đó là thứ mà ta sẽ quên theo thời gian. Giống như bệnh zona vậy.”
“Không hẳn thế, điều gì đã xảy ra?”
“Mình bắt đầu hiểu cậu. Nhưng chính cậu đã giúp mình không còn bị ám ảnh về cậu nữa.”
“Mình muốn đọc những bài thơ này. Những vần nào ăn với ‘Dexter’?”
“ ‘Tên rất trơ’. Đó là vần phụ.”
“Nói nghiêm túc thì điều gì đã xảy ra với chúng?”
“Mình đã hủy hết rồi. Mình đã đốt chúng, cách đây nhiều năm rồi.” Cảm thấy chán nản và ngốc nghếch, cô uống thêm một ít rượu nữa từ chiếc ly rỗng. “Chúng ta uống quá nhiều rượu mạnh rồi. Chúng ta nên đi thôi.” Cô bắt đầu điên cuồng tìm kiếm người phục vụ, và Dexter cũng bắt đầu cảm thấy ngốc nghếch. Có quá nhiều điều để cậu có thể nói, vậy sao lại thiển cận, liến thoắng và hẹp hòi đến thế? Để bù đắp lại, cậu thúc khuỷu tay vào cô. “Vậy ta đi dạo nhé?”
Cô do dự. “Được. Đi dạo nào.”
Họ đi dọc theo khu vịnh ngang qua các ngôi làng đang xây dở bên bờ biển, một khu phát triển du lịch mới mà họ đã chỉ trích theo cách truyền thống, và trong khi nói chuyện, Emma thầm quyết tâm là về sau sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Tính hấp tấp và tùy tiện không thật sự phù hợp với cô, cô không thể xoay xở tốt với nó, những gì vừa xảy ra không bao giờ là thứ cô mong đợi. Việc cô vừa thú nhận với Dexter giống như hành động cuồng nhiệt vẫy chào một quả bóng, nhìn nó bay vút vào không trung và lúc sau thì nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ. Trong thời gian còn lại của kỳ nghỉ, cô quyết định sẽ luôn điềm đạm, tỉnh táo và ghi nhớ bộ Quy tắc. Nhớ rằng Ingrid, cô gái lưỡng tính xinh đẹp đang chờ cậu ấy ở Luân Đôn. Sẽ không có bất kỳ sự thú nhận không phù hợp nào nữa. Thay vào đó, cô chỉ cần duy trì những cuộc đối thoại ngốc nghếch, kiểu như giấy vệ sinh dính vào gót giày của cô.
Lúc này họ đã đi khá xa thành phố, và Dexter nắm lấy tay đỡ cô khi họ loạng choạng trợt chân trên các đụn cát khô, vẫn còn hơi ẩm của ánh nắng ban chiều. Họ tiến về phía biển nơi cát vẫn còn ướt và rắn chắc, và Emma thấy cậu vẫn còn nắm tay cô.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” cô hỏi, nhận thấy giọng mình cứ ríu lại.
“Mình đi bơi. Cậu có đi không?”
“Cậu điên rồi.”
“Thôi nào!”
“Mình sẽ chết đuối.”
“Cậu sẽ không chết đuối. Nhìn kìa, đẹp quá trời.” Mặt biển không một gợn sóng và trong vắt giống như một khu thủy viên tuyệt đẹp, lấp lánh những tia sáng lân tinh màu ngọc bích; nếu hớt nó lên, nó sẽ sáng lấp lánh trong tay bạn. Áo sơ mi của cậu qua khỏi đầu. “Nào, nó sẽ giúp chúng ta tỉnh rượu.”
“Nhưng mình không có đồ bơi…” Nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó. “Ồ, mình hiểu rồi,” cô cười phá lên. “Mình hiểu điều gì đang diễn ra ở đây rồi…”
“Điều gì?”
“Mình đã quay về đúng chỗ phải không?”
“Chỗ nào?”
“Trò tắm truồng cũ rích. Kiếm một cô gái say rượu và tìm hồ nước gần nhất để bơi.”
“Emma, cậu thật hay cả thẹn. Sao lại cả thẹn đến thế chứ?”
“Cậu cứ tắm đi. Mình sẽ ngồi đây chờ.”
“Tốt thôi, nhưng cậu sẽ hối tiếc cho mà xem.” Lúc này cậu đã quay lưng về phía cô, cởi bỏ quần ngoài và sau đó là quần lót.
“Nhớ mặc quần lót vào,” Emma hét với theo, nhìn tấm lưng dài màu nâu và cặp mông trắng khi cậu sải bước xuống biển. “Cậu biết đây không phải là Sexface mà!” Cậu lao xuống mặt nước và cô đứng đó, lảo đảo người,cảm thấy đơn độc và ngốc nghếch. Chẳng phải đây chính là một trong những trải nghiệm mà cô khao khát có được? Sao cô không thể liều lĩnh mà cư xử tự nhiên hơn? Nếu cô quá sợ hãi đến mức không dám tắm truồng, vậy làm cách nào cô có thể đủ can đảm nói với một người đàn ông rằng cô muốn hôn anh ta? Trước khi nghĩ xong, cô đã đưa tay xuống, nắm lấy mép chiếc đầm và chỉ với một động tác đơn giản, cô đã kéo tuột nó khỏi đầu. Cô cởi quần lót, dùng chân đá nó vào không khí, để nó rơi đâu tùy thích, và bắt đầu chạy về phía rìa nước, vừa cười vừa tự nguyền rủa chính mình.
Đứng bằng đầu ngón chân ở chỗ nước xa nhất có thể, Dexter gạt nước biển ra khỏi mắt, nhìn quanh và tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sự nôn nao; cậu bắt đầu cảm thấy nôn nao trong người. Có một tình huống đã xuất hiện, và chẳng phải trước đó cậu đã quyết định sẽ cố né tránh các Tình huống một thời gian hay sao, để mình bớt liều lĩnh và bộc phát hơn? Dù gì thì đây cũng là Emma, và Em là người bạn quý giá, có lẽ là người bạn thân nhất của cậu. Thế còn Ingrid, còn có biệt danh là Ingrid đáng sợ? Cậu nghe thấy một tiếng hét đầy phấn khích khó hiểu từ bãi biển và khi quay mặt lại chỉ kịp nhìn thấy Emma loạng choạng ngã xuống nước trong trạng thái trần truồng như thể bị ai đẩy từ phía sau. Thẳng thắn và bộc trực, đây sẽ là khẩu hiệu của cậu. Cô đập nước trườn về phía cậu một cách khó nhọc, và để tạo ra sự thay đổi cậu quyết định lúc này sẽ thẳng thắn và bộc trực xem điều gì sẽ xảy ra.
Emma đã đến gần, thở hổn hển. Bỗng ý thức được sự trong vắt của nước biển, cô tìm cách làm cho nước bắn tung với một cánh tay vòng trước ngực. “Vậy ra nó là thế này đây!”
“Cái gì?”
“Tắm truồng ấy!”
“Đúng vậy. Cậu thấy sao?”
“Mình nghĩ là được. Rất vui. Vậy giờ mình phải làm gì, chỉ chơi quanh quanh hay hất nước vào cậu hay làm gì?” Cô khum tay lấy một vốc nước và hất nhẹ vào mặt cậu. “Mình làm thế này đúng không?” Trước khi cậu hất nước lại thì một làn sóng đã hất cô lên và đẩy về phía Dexter, lúc này đang đứng chạm chân dưới đáy biển. Cậu chộp lấy cô, chân họ đan vào nhau giống như những ngón tay đan lại, hai cơ thể chạm vào nhau sau đó lùi ra xa tựa như hai người đang khiêu vũ.
“Đó là một khuôn mặt đầy cảm xúc,” cô nói để phá vỡ sự im lặng. “Này, cậu không tè vào trong nước đó chứ?”
“Không…”
“Thế thì sao?”
“Dù sao thì những gì mình muốn nói là xin lỗi cậu. Về những gì mình đã nói…”
“Khi nào?”
“Lúc ở trong nhà hàng, vì mình đã hơi liến thoắng hay vì gì cũng được.”
“Không sao. Mình quen rồi.”
“Và cũng muốn nói rằng mình đã nghĩ giống cậu. Vào lúc đó. Ý mình là mình cũng thích cậu, ý mình là ‘kiểu tình cảm lãng mạn’ ấy mà. Ý mình là mình không làm thơ hay bất cứ thứ gì, nhưng mình đã nghĩ về cậu, giờ vẫn nghĩ về cậu, mình và cậu. Ý mình là mình muốn cậu.”
“Thật sao? Ồ thật sao? Đúng. Ồ, đúng vậy.” Dù gì thì nó cũng sắp xảy ra, cô thầm nghĩ, ngay tại đây và vào lúc này, đứng trần truồng trong lòng biển Aegean.
“Vấn đề của mình là…” và cậu thở dài và cười nhếch mép. “Mình nghĩ mình đã mơ tưởng khá nhiều về mọi người!”
“Mình biết,” là tất cả những gì cô có thể nói.
“… thật sự là bất kỳ người nào đi ngang qua, giống như cậu đã nói, mọi người đều là đối tượng của mình. Đó là một cơn ác mộng.”
“Tội nghiệp cậu,” cô nói một cách thẳng thừng.
“Ý mình là muốn nói là mình không nghĩ rằng mình đã-sẵn-sàng-cho, cậu biết đó, mối quan hệ Bạn trai Bạn gái. Mình nghĩ chúng ta muốn nhiều thứ khác nhau. Từ một mối quan hệ.”
“Bởi vì… cậu là một anh chàng đồng tính?”
“Mình đang nghiêm túc đấy, Em?”
“Thật sao? Mình không thể nào biết được.”
“Cậu vẫn còn giận mình sao?”
“Không! Mình không quan tâm! Mình đã nói với cậu rồi, điều đó xảy ra cách đây rất lâu, rất lâu rồi.”
“Tuy nhiên!” dưới nước, cậu đặt tay lên eo của cô và giữ chặt. “Tuy nhiên, nếu cậu muốn vui vẻ một chút…”
“Vui vẻ?”
“Hãy phá bỏ các Quy tắc…”
“Để chơi trò xếp chữ ư?”
“Cậu biết ý mình rồi còn gì. Một lần bù khú. Chỉ trong thời gian chúng ta đi nghỉ mát này, rồi sau đó không ràng buộc, không nghĩa vụ, không một lời nào với Ingrid. Đó chỉ là bí mật nhỏ của chúng ta. Bởi vì mình đã sẵn sàng đón nhận nó. Tất cả là thế.”
Cô tạo ra một âm thanh trong cổ họng, nửa như tiếng cười nửa như tiếng gầm gừ. Sẵn sàng đón nhận nó ư. Cậu ta đang mỉm cười vẻ tràn đầy hy vọng như một tay bán hàng đang chào mời các hợp đồng tài chính. Bí mật nhỏ của chúng ta ư, để góp thêm vào tất cả những điều được cho là bí mật khác sao. Cô bỗng nhớ đến câu: cái miệng chỉ là cái miệng. Chỉ có một điều duy nhất cô có thể làm lúc này, và quên khuấy trạng thái trần truồng của mình, cô nhảy lên khỏi mặt nước, với tất cả sức nặng của mình, cô ấn đầu cậu xuống nước và cứ giữ ở đó. Cô bắt đầu đếm chậm rãi. Một, hai, ba…
Cái đồ kiêu căng, tự mãn…
Bốn, năm, sáu…
Cái đồ con gái ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc vì quan tâm, ngu ngốc vì nghĩ rằng cậu ta quan tâm…
Bảy, tám, chín…
Lúc này, tay chân cậu ta đang khua khoắng lung tung, tốt hơn hết là cho cậu ta lên, làm một trò cười, lấy đó làm trò cười.
Mười, và cô thả tay ra khỏi đầu cậu để cậu nổi lên. Cậu đang cười sằng sặc, lắc đầu cho nước bắn ra khỏi tóc và mắt và cô cũng cười theo, một tiếng cười ha hả gượng gạo.
“Mình sẽ xem đó là câu trả lời không,” cuối cùng cậu nói, xì mũi cho nước chảy ra.
“Mình nghĩ thế. Mình nghĩ giây phút của chúng ta đã trôi qua lâu rồi.”
“Ồ, thật vậy sao. Cậu có chắc không? Bởi mình nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu làm theo cách khác thường.”
“Làm theo cách khác thường?”
“Mình chỉ nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy gần gũi hơn. Như những người bạn.”
“Cậu lo lắng rằng nếu không ngủ với nhau sẽ làm hỏng tình bạn của chúng ta sao?”
“Mình không diễn đạt được đúng những gì mình nghĩ…”
“Dexter, mình hiểu cậu rất rõ, đó chính là vấn đề…”
“Nếu cậu sợ Ingrid…”
“Mình không sợ cô ta, mình chỉ không làm điều đó chỉ để có thể nói rằng chúng ta đã làm. Và mình sẽ không làm điều đó nếu câu đầu tiên cậu nói ngay sau đó là ‘đừng nói với ai’ hoặc ‘hãy xem như nó chưa từng xảy ra’. Nếu cậu phải giữ bí mật một điều gì đó, tốt hơn hết là ngay từ đầu cậu không nên làm nó.”
Nhưng cậu đang nhìn về phía bờ biển, mắt nheo lại, và cô cũng quay đầu lại kịp nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy gò đang di chuyển rất nhanh trên bãi cát, đội thứ gì đó trên đầu như một chiến lợi phẩm, giống như một cái cờ thắng trận: một chiếc áo sơ mi và một cái quần.
“Ôiiiiiiiiiiiii!” Dexter hét lên, lúc này đang hùng hục lao vào bờ, hét to từ cái miệng đầy nước; sau đó bắt đầu chạy những bước dài trên bãi biển, đuổi theo tên trộm đã lấy mất quần áo của cậu.
Lúc cậu quay lại chỗ Emma, thở không ra hơi và giận sôi người, cô đang ngồi trên bãi biển, đã mặc quần áo xong xuôi và hoàn toàn tỉnh táo.
“Có dấu vết nào của chúng không?”
“Không! Chẳng có gì hết!” cậu nói vẻ thê lương. “Chúng đã biến mất tăm”. Một cơn gió nhẹ khiến cậu nhớ lại trạng thái trần truồng của mình, và cậu giận dữ chụp tay vào giữa hai chân.
“Hắn ta lấy mất ví của cậu hả?” cô vừa hỏi vừa cười nhăn nhở.
“Không, chỉ một ít tiền mặt. Mình không rõ lắm, khoảng mười, mười lăm bảng gì đấy, cái thằng chết tiệt.”
“Mình nghĩ đó chỉ là một trong những mối nguy hiểm của việc tắm truồng,” cô lẩm bẩm, khóe miệng giật giật.
“Mình chỉ tiếc cái quần. Đó là đồ Helmut Lang! Đồ lót thì hiệu Prada. Những ba mươi bảng xương máu cho một cái đấy. Có chuyện gì với cậu thế?” Nhưng Emma cười sặc sụa đến mức không thể nói được. “Chẳng có gì buồn cười ở đây cả Em! Mình vừa bị cướp đấy!”
“Mình biết, mình xin lỗi…”
“Cái quần đó của Helmut Lang, Em ạ!”
“Mình biết! Chỉ là cậu… quá giận dữ, và… không có quần áo…” Cô cúi người xuống, hai nắm tay và trán ấn vào cát rồi ngã nhào xuống một bên.
“Thôi đi Em. Đó không phải là chuyện cười. Emma? Emma! Đủ rồi đấy!”
Khi cô có thể đứng lên trở lại, họ bắt đầu đi bộ trong im lặng một lúc, Dexter bỗng trở nên rất lạnh lùng và cách biệt, Emma thận trọng bước về phía trước, nhìn xuống cát và cố gắng kiềm chế bản thân. “Cái loại chết tiệt gì lại đi ăn cắp quần lót của người khác?” Dexter lầm bầm. “Có biết mình sẽ tìm cái thằng quỷ nhỏ đó như thế nào không? Mình sẽ tìm cái tên xấu xa duy nhất ăn mặc bảnh bao trên cả cái hòn đảo chết tiệt này!” và một lần nữa, Emma lại sụp người xuống cát, cúi đầu giữa hai đầu gối.
Khi việc tìm kiếm không đem lại kết quả, họ phải xin quần áo của những người sống lang thang trên bờ biển. Emma tìm được một cái bao nhựa dày dặn màu xanh dương. Dexter quấn nó gọn gàng quanh thắt lưng như một chiếc váy ngắn trong khi Emma gợi ý nên xé chúng thành những dải tua rua để tạo thành một chiếc đầm gi lê, rồi sau đó lại sụp người xuống cười.
Đoạn đường trở về nhà nghỉ họ phải đi qua mặt trước khu cảng. “Đông đúc hơn mình nghĩ,” Emma nói. Dexter tạo một vẻ mặt coi thường đến khôi hài và đi qua quán café trên vỉa hè, mắt dán về phía trước, lờ đi những tiếng huýt sáo trêu chọc. Họ hướng vào thành phố,và khi đi đến một con hẻm nhỏ, họ bất ngờ đối mặt với đôi bạn trẻ ở bãi biển, mặt mũi đỏ bừng do say rượu và ánh nắng mặt trời, đang hướng đến bến cảng. Họ nhìn chăm chăm, sửng sốt khi thấy chiếc váy ngắn màu xanh da trời làm bằng bao nhựa của Dexter.
“Ai đó lấy mất quần của tôi,” cậu giải thích cộc lốc.
Đôi bạn trẻ gật đầu một cách thông cảm và siết chặt nhau bước qua họ, cô gái dừng bước để quay đầu lại và hét lên.
“Chiếc váy đẹp đấy!”
“Của Helmut Lang đấy,” Emma nói và Dexter nheo mắt trước hành động trêu chọc đó của cô.
Sự hờn dỗi diễn ra suốt đoạn đường dài về nhà trọ, và đến khi họ bước vào phòng, việc ngủ chung giường đã phần nào mất đi ý nghĩa của nó. Emma bước vào nhà tắm để thay chiếc áo thun xám cũ.. Khi cô bước ra, chiếc váy bằng bao nhựa xanh đang nằm trên sàn nhà ngay dưới chân giường. “Cậu phải treo nó lên chứ,” cô nói, đá đá ngón chân vào cái bao. “Nó sẽ nhàu mất đấy.”
“Ha,” cậu nói, lúc này đang nằm trên giường trong chiếc quần lót mới.
“Vậy nó đó hả?”
“Cái gì?”
“Cái loại quần lót ba mươi bảng nổi tiếng đó. Chúng thế nào, có viền lông chồn hả?”
“Thôi đi ngủ đi! Vậy… bên nào đây?”
“Bên này.”
Họ nằm song song trên giường, Emma thích thú với cảm giác mát lạnh của tấm chăn mỏng mềm mại.
“Một ngày tốt đẹp,” cô nói.
“Cho đến khi xảy ra vụ vừa rồi,” cậu lầm bầm.
Cô xoay người về phía cậu, khuôn mặt cậu nhìn nghiêng, đang chăm chú ngó lên trần nhà một cách hờn dỗi. Cô dùng chân mình đá vào chân cậu. “Chỉ là một cái quần ngoài và một chiếc quần lót thôi mà. Mình sẽ mua cho cậu thứ gì đó thật mới và đẹp. Ba bịch quần soóc bằng cotton.” Dexter khịt mũi và cô nắm lấy tay cậu bên dưới tấm chăn, bóp chặt cho đến khi cậu quay mặt về phía cô. “Nói nghiêm túc đấy Dex,” cô mỉm cười. “Mình thật sự rất vui khở đây. Mình đang có một khoảng thời gian quả là rất thú vị.”
“Ừ, mình cũng thế,” cậu lầm bầm.
“Còn tám ngày nữa,” cô nói.
“Tám ngày nữa.”
“Cậu nghĩ có thể cầm cự được không?”
“Ai mà biết được?” Cậu trìu mến mỉm cười, dù tốt xấu thế nào thì mọi thứ đã trở về đúng như trạng thái trước đó. “Thế tối nay chúng ta đã phá vỡ bao nhiêu Quy tắc rồi?”
Cô suy nghĩ một lúc. “Một, Hai và Bốn.”
“Ít ra thì chúng ta đã không chơi trò xếp chữ.”
“Vẫn còn ngày mai mà.” Cô với tay lên đầu và tắt đèn, sau đó nằm nghiêng người xoay lưng về phía cậu. Mọi thứ trở về đúng như trước đây, và cô không rõ mình cảm thấy thế nào về điều này. Lúc đầu, cô lo lắng rằng mình sẽ không tài nào ngủ được, nhưng sau khi thả lỏng người, cô đã chiến thắng cùng với sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ bắt đầu ngấm vào từng mạch máu như thuốc mê.
Dexter nằm đó nhìn lên trần nhà trong ánh đèn xanh dương, cảm thấy tối nay cậu không được thoải mái. Ở bên cạnh Emma đòi hỏi phải có cách hành xử nhất định, mà cậu lại luôn có những hành động không hay ho cho lắm. Nhìn qua Emma, tóc cô trượt khỏi gáy, phần da mới rám nắng tương phản với màu trắng của tấm chăn, cậu nghĩ đến việc chạm vào vai cô để xin lỗi.
“Ngủ ngon, Dex,” cô thì thầm trong khi còn có thể nói được.
“Ngủ ngon, Em,” cậu đáp, nhưng cô đã chìm vào giấc ngủ.
Còn tám ngày nữa, cậu thầm nghĩ, sẽ là tám ngày dài. Hầu như mọi thứ đều có thể xảy ra trong tám ngày.