Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Chương 11
M
ột đoạn nhật ký gửi máy bay
Ngày lễ dã quạ Bao nhiêu não nức vui thỏa trút bỏ theo lớp hào quang Trung Nữ Vuong trên cao bạch tượng. Em nhảy xuống dất den, hiện nguyên hình con Hạt Tiêu nhỏ nhoi, tầm thường nhu bất cứ gái nhỏ nào ở trần gian diên dại này.
Nữ vuong huy hoàng nhung phục khôgn còn nữa trước guong. Cô học trò về khoác lại áo trắng tinh khôi. Nhung lòng chẳng tinh khôi nhu áo. Lòng nhuộm tím ngát màu hoang vu.
Đá lan viên sỏi ngoài dường. Sỏi kêu
Anh oi! Phủi ngọn lá vàng bám bờ vai. Lá gọi
Anh oi! Bóp vỡ hạt mua dông chiều. Mua than
Anh oi! Mở cánh cửa dêm thâu, trông lên bầu trời lốm dốm sao. Sao hợp xướng
Anh ơi! Canh khuya giụi mặt vào chan gối. Gối chan rên rỉ
Anh oi! Hồn và xác em vo tròn trong tiếng kêu
Anh oi! Quay quắt mềm, rời rã dịu. Em lui tới lặng lờ tựa một vệt khói.
Ông trời thật dáng ghét, vì ông dã sinh ra em làm người nữ. Người nữ và mặt trang. Có mặt trời, trang mới phô truong sắc dược. Ai xui em chọn anh làm mặt trời?
Mặt trời cứ bỏ di hoài, dể trang lẻ loi chìm trong biển tối. Có ngày em biến thành hoa hướng duong héo ru cho coi!
Em là tên hề dộc diễn của một mình. Sâu khấu dựng ngay trên ngai lòng, không có ai làm khán giả vỗ tay khen thưởng, ném trứng thúi, cà chua chê bai.
Em tựa con gà con - Xuong mềm cánh yếu - Nổi diên húc bừa, muốn phá bỏ vỏ hồn nhiên, nôn nóng ra ngoài kia chua dầy ngày dủ tháng, dể rồi bị kẹt cứng giữa vời, kêu thóc chít chiu.
Em in cô ca si mầm non tập uốn giọng lưỡi giọng nghịu hát những tình khúc cô don. Hát cho mình nghe, tự vỗ tay khen hay, cho mười diểm. Nhung chắc chắn sẽ câm tịt lúc xuất hiện trước công chúng.
Em tội nghiệp ghê hả anh?
Không. Em kiêu hảnh lắm chứ. Kiêu hãnh quá cho nên dóng vai Trung Vuong oai vệ trên lung voi, cừa nghe tiếng súng dã vội vàng ngất xỉu.
Thiên hạ dều nghi em bị tiếng súng quật trúng tim nên bấn thần hồn nát thần tính. Không ai biết dược em dã xúc dộng trào lòng vì gặp gỡ anh quá dỗi bất ngờ.
Cuộc gặp gỡ lạ lùng nhu mộng. làm sao em diễn ta dược tâm trạng lúc anh chạy bang giữa dòng người nhốn nháo, ném nahnh cho em tia nhìn bão tố, nụ cười vụt tắt nửa chừng tan vùi theo nắng bụi. Khoảnh khắc diệu kỳ vừa gọn một tiếng kêu thầm, một chớp mắt chiêm bao, nhạt nhào nỗi thuong niềm nhớ. Em dã choáng ngợp trong phút gặp gỡ hân hoan nhu trong triều sóng nở dầy hoa.
Sau dó, tất cả dều tan hoang trước dáng quì lẻ loi nghìn nam của anh giữa doạn dường lóa chói. Thu không về, hạ quên di, dông xa xôi, xuân lạc lối. Mùa hát kinh mừng trên những dỉnh cây và khôn gian co hồ muốn tan thành lệ nóng. Xin thân ái chia buồn cùng anh.
Chúc lành cho kẻ thân yêu cuối cùng vừa nhắm mắt, hỡi con chó dễ thuong mang tên người con gái mất tích
Ái Co.
Từ nay anh sẽ gọi em bằng cái tên thuong yêu dó? Gọi số tuổi lang thang nay rừng mai chợ? Gọi gạch dá nát sầu trên dất nhà xua? Hay gọi ngay chính mình
Kẻ lạc lõng còng lung cõng gánh dời len úa? Anh! Em làm gì dược cho anh lúc này? Anh gọi em là Ái Co cho dỡ nhỡ dược không?
Buổi chiều rời bệnh viện, em dã dánh bạo dến ty cảnh sát hỏi tin anh. Em lúng túng biết chừng nào lúc bị xé hỏi em là gì của anh? Em bối rối dáp cho xong
Người nhà. Cuối cùng, em sững sờ trở về với câu trả lời, anh dã dược tự do sau 2 giờ bị cầm giữa. Em buồn bã di ngược lại doạn dường buổi sáng. Chỗ anh dã quì. Noi em dã bàng hoàng ngã xuống ngai voi. Vết máu khô trên mặt nhựa, và nước mắt em khô buốt trong dền tim.
Lần nữa, anh lại mất dấu. Mui tên kiếm tìm em bắn ra từ chiếc cung nhung nhớ, lần nữa, lại bo vo lạc hướng.
Từ bỡ ngỡ lần dầu trên quán nguyệt lầu, rủ bọn bạnh ranh mãnh kéo ghế ngồi quanh anh. Nhìn mắt trầm huong anh ướt. Nghe chuyện kể lồng lộng gió buồn. Em dâu có tiên cảm dược rằng hôm nay soi guong mang nhan sắc của một kẻ tình si, một con mẹ phù thủy dáng tội nghiệp, miệt mài trong trò choi ghép hình vẽ bóng, dọc bùa chú nhớ thuong, xõa tóc hý lộng ma ảnh quỉ, dể cuối cùng chợt tỉnh mộng, nhận ra mình chỉ là cái xác ướp giữa quạnh hiu nhà mồ.
Có thật em dã tỉnh mộng chua? Anh dâu thèm biết phải không? Cuộc san duổi bao giờ chầm dứt? Ngày mai? Mốt? Hay tận cùng cuối kiếp? Em ngoan cố cứng dầu một cách lì lợm phải không?
Lì lợm nhu Ngọc mãi hoài nhắc lại, "Anh thuong Hạt Tiêu nhất dời"! Không có dôi mắt Bích Khê mùmê quyến ru em tìm thấy anh. Biết không? Có lẽ em dã chọn Ngọc làm mặt trời. Ngọc dễ thuong dó chứ. Ít ra em cung rất thật thà khi nghi thế.
Có lẽ em sẽ cám on Ngọc. Xin lỗi Ngọc. Và nếu Ngọc muốn biết, em sẽ không ngần ngại nói về anh. Về một người ngày dêm lượn lờ in bóng ma trong nỗi nhớ không rời của em. Nhu em dang là bóng ma trong nỗi nhớ không rời của Ngọc.
Thua anh, anh cứ gọi em là Ái Co cho dỡ nhớ. Em xin chia anh ngậm nửa nỗi buồn.
Mây trên trời bay dị Cuốn sổ nhật ký khép lại. Tôi nằm dựa lung dêm, nhìn lên vô tận ngôi sao xa hút ngoài khung cửa, thấy mình là ngôi sao lẻ loi. Một tinh cầu di lạc xuống nhân gian từ thưở núi chua lìa sông, ba chua gặp mẹ. Ngôi sao nằm nghe, sâu trong chiều dọc của lòng, cô học trò ngoan tên Hạnh Tiên lên tiếng
- Hạt Tiêu! Đừng mo mộng xa vời nữa. Nhắm mắt cho khỏe. Ngày mai, toán, lý, hóa, triết, vạn vật, dang chờ. Học hành cham chỉ muôn nam. Đả dảo mo mộng, nhớ không?
Cô bé gàn bướng tên Hạt Tiêu càu nhàu
- Ngủ chi sớm rứa? Lúc mô cung học với hành. Chán oi là chán.
Thế là một trận cái cọ bắt dầu.
Hạnh Tiên
- Thời gian duổi cây kim dồng hồ vào canh một rồi. Ngủ di cung, mi thao thức nhớ ai rứa?
Hạt Tiêu
- Nhớ lu bạn, trường lớp, công viên, "con dường biên giới"!
Hạnh Tiên
- Nhớ ai nữa?
Hạt Tiêu
- Còn ai nữa mà nhớ. Nhớ ông Phật trên chùa.
Hạnh Tiên
- Đừng chối con tê! Mi dang quay quắt nhớ hai người.
Hạt Tiêu
- Chàng Thanh Niên vô danh tiểu tốt, và anh chàng chùi bụi Trần Bách Ngọc.
Hạt Tiêu
- Không. Ta dang muốn quên.
Hạnh Tiên
- Miệng nói quên nhung lòng vẫn nhớ.
Hạt Tiêu
- Nhớ mô phải cái tội.
Hạnh Tiên
- Nhung nhớ là một cực hình. Tức khắc hô to
Đả dảo mo mộng di.
Hạt Tiêu
- Nhớ là một cực hình. Tức khắc hô to
Đả dảo mo mộng di.
Hạnh Tiên
Ừ. Ngoan dó. Chừ nhắm mắt ngủ di.
Hạt Tiêu
- Chắc chi ngủ dược?
Hạnh Tiên
- Cứ nhắm mắt, biết liền.
Hạt Tiêu
- Không. Nhắm mắt. Nhớ cang dầy.
Hạnh Tiên
- Khổ ghê! Thôi, hảy ngồi dậy, bật sáng lên, tụng một bài "kinh" vật lý. Thần vật lý sẽ cứu rỗi mi ra khỏi vực thẳm nhớ.
Tôi ngồi bật dậy, mở dèn. Tay óng cóng mở nắm cặp sách, làm dổ tung những cuốn tập bút thước, compa xuống mặt bàn. Giữa dám bề bộn ấy, tôi nhặt lên những trang giấy mỏng
Thiên linh chuỗi 2. Đám chữ nhất loạt cử dộng, bay múa dưới ánh dèn.
Hỡi chim nhỏ Hòa Bình cung quí
Em hiền ngoan vào ngạo nghễ nhất trong các loài chim
Ai dạy em hót những bài ly biệt ấy
Đổi giọng ca ngâm di
Trang sẽ hân hoan dò rụng xuống giếng mắt em chết duối
Sao sẽ xuống quấn quít vai em dò cưới xin
Đêm sẽ tàn phai hết những tàn phai
Núi biếc ca mừng em
Biển ngời chúc phúc em
Những vần mây rách rưới lang thang nghìn nam trước quay về
Những chiếc lá chín vàng nghìn nam sau chối từ không về cuội
Sẽ ở mãi cùng em
Mùa ca dâng
Mùa Ngọc Thiên Đường
Lời dỗ dành êm dịu những móng sắc bọc nhung, bám cứng hàng ngàn phiến dêm nguội, trôi bồng bềnh lui tới. Cõi trong, tiếng Hạnh Tiên giận dỗi
- Hãy vò nát Thiên linh chuỗi, ném xuống dất den, Hạt Tiêu.
Hạt Tiêu
- Tội tình chi phải vò nát những lời êm dịu nớ? Tác giả Thiên linh chuỗi, có phải ôngdang dỗ dành tôi không? Tôi có dược hân hạnh làm loài chim ngạo nghễ nhất trong các dòng tộc chim? Ông dang dợi một Mùa Ngọc Thiên Đường. Tôi dang mong một người biệt tích. Chim Hòa Bình và Người Thanh Niên cô dộc, chàng, có, quen biết nhau không, hở ông?
Cõi người. Đêm den mướt in tròng của con mắt vừa khóc. Sách vở, Thiên linh chuỗi xếp trả vào cặp sách. Với bàn tay yếu nhu của người vừa qua con bệnh, tôi mở nhẹ cánh cửa thoát ra ngoài, cảm tưởng mình bay bổng tựa chim.
Khoảng sân lổ dổ ánh dèn. Vườn cây nối tay nhau u nồng nhạc gió. Bấy lâu, chị Hải Cát bỏ cái lệ bắt ghế ra sân chuyện ngẫu. Có thể vì sự di lại chùi bụi siêng nam của anh chàng Ngọc, cung có thể những chuồng cours dày cộm dã ngốn hết thì giờ, hay chỉ dang có "dịch vụ" bí mật hẹn hò nào dó với một cây si di dộng mà tôi chỉ có thể biết dược, nếu chịu khó "dột nhập" vào phòng chị, tóm cổ "tên" nhật ký dọc lém họa maỵ Chị Hải Cát là chúa kín miệng kín mồm. Ai biết dược tại sao chị hết thích trò tha thẩn ngoài sân háy mây nguýt gió. Đến bây giờ chắc chị vẫn còn tưởng rằng, anhc hàng chùi bụi Trần Bách Ngọc là dại thi si vổ rang và, có lẻ vẫn còn ức vì hắn ta dám ví "chị em mình" với Nhị Kiều.
Đèn trong mọi phòng còn sáng. Ba ở bàn viết, cuốn nhật ký của ông chẳng biết tới chuong thứ mấy rồi. Mẹ có còn theo dõi dể hiểm duyệt những doạn thấp thoáng bóng hồi thời ba ruổi dong com hàng cháo chợ không/ Tuy vậy, chứ hai hông bà lắm lúc cung tình tứ chết khiếp. Nhiều dêm mẹ than mất ngủ, ba bật cây dèn nhỏ dầu giường, dầu giọng dọc truyện Tàu (Đông Chu liệt quốc, Tam quốc chi, Hán Sở tranh hùng, Tây du ký vân vân và vân vân). Có khi tôi nằm lóngtai nghe ké, không nín cười dược lúc nghe những dọan kỳ thú.
Sao trên trời nhấp nháp dá lông nheo nhau. Tôi bât cười tự hỏi ngôi nào là ngôi sao của những gã chan dê? Chị Hải Cát ua dặt tên cho những vì sao trên trí tưởng tượng của chị. Nhân loại sẽ ngẩn ngo biết bao, nếu một ngày dẹp trời nào dó, chị Hải Cát dang dàn diễn thuyết và quả quyết trên trời có những sao mang tên
Vịt tiềm, Gà quay... Tên những thức an dược, và những thứ không an dược nhu
Hạnh phúc, Hy Vọng, Tuyệt vọng, Buồn bã, Vui tuoi, Hân hoan, vân vân và vân vân.
Và, chị Hải Cát có thể nhìn trời rồi mô tả lại tỉ mỉ, không kém ông Huyền Vu tường thuật những trận túc cầu. Đại khái
- Coi tề! Thấy chua! Đêm ni ông sao Hy vọng cưới bà Tuyệt vọng, sao Hạnh phúc dứng chủ hôn, sao Vui tuoi, Hân hoan dại diện họ nhà trai, sao Buồn bã, Âu sầu, Nước mắt bên họ nhà gái. Các sao Việt Tiềm, Gá quay, Cóc dầm bị trói gô lại dặt lên mâm bàn cỗ cưới.
Tôi cãi
- Huy vọng và Tuyệt vọng kỵ nhau nhu nước với lửa, sức mấy cưới nhau?
- Ông sao Hạnh phúc sẽ ban phép lạ cho họ sống sắt cầm hòa hợp, loan phượng vầy dôi, tram nam vinhkết. Chín tháng này sau sẽ có một nhóc con sao ra dời. Đó là sao Nụ cười.
Theo chị Hải Cát những vì sao mang tên trời tuần tự kết hôn với nhau dể sinh ra hàng triệu vì sao khác, in hệt cõi người ta trên mặt dất. Nên tin không?
Đêm nay có những vì sao nào dang mong nhớ nhau? Sao mà bỏ di biệt tích, dể ngôi sao này lui tới quanh sân, hình nhu rất ngớ ngẩn.
Tì tay lên cánh cổng, dưới giàn bông giấy thâm u, tôi thả rong mắt chạy dọc con dường lem úa bóng tối, môi thầm thì vài câu hát lẻ, nghe hồn dong dua nhẹ từng gợn sóng nhỏ, không buồn, không vui. Tôi nghi dến nhiều diều.
Nhớ chiều mua xa nào, học về, trú mua trong quán sách, tình cờ bắt gặp dôi mắt thu hồn của Bích Khê trên bìa tờ tạp chí. Đêm cuối nam mười lam tuổi ấy tôi bắt dầu biết "cảm" về một vẻ dẹp, thuong thuong một vẻ buồn, nhẹ nhàng thảnh thoi, co hồ dứa bé con lần thứ nhất thấy một thứ dồ choi lạ mắt, say mê nhung chua phải là say mê, ngạc nhiên nhiều hon khát muốn. Rồi vẻ dẹp dó nổi nổi chìm chìm trong tâm tưởng, tựa khói trên mặt hồ lắng tinh; một hôm bỗng thoát hiện nên hình, vẻ dẹp thoát bay khỏi noi có nuong náu, ghi dậm lên thần trí nhu là một ám ảnh không rời, dua tới sự thôi thúc tìm thấy.
Có phải tôi dã tìm thấy vẻ dẹp dó ở chàng không? Phải lòng? Tình cảm có phải rom dâu mà dễ bắt cháy thế? Tôi hồi nghi, lắm lúc tôi dộ chán ghét mình luôn. Tưởng tượng ngày nào dó gặp chàng, tôi dâng tình mình nhu một tặng vật, liệu chàng có ngạc nhiên dến dộ nghi tôi dá hóa khùng không? Tôi vừa sợ hãi vừa hồi hộp lạ lùng.
Mất tam mất tích rồi dột ngột trở về, với chàng có thể chỉ là thường tình, sao tôi cuống quít, dắm ngất, xúc dộng quá thế? Bao nhiêu mong dợi tích luy cùng trào dâng phút gặp gỡ chớp mắt kia, chính là lời phán xét cuối cùng, tôi bảo tôi biết, tôi buộc tôinhận
Mi dã phải lòng!
Nam mười sáu tuổi, có lần soi guong thấy mình dẹp, tôi tự hỏi, má thắm môi hồng này dể làm gì? Cho ai? Bây giờ tôi biết tôi sẽ cho ai rồi. Nếu chàng không nhận? Tôi sẽ "can dảm" quay về, qui trong xó tối nào dó của lòng mình, và thủ thỉ
Lỗi tại tôi. Lỗi tai tôi mọi dàng!!!
Cánh cửa thâm nghiêm dả mở. Đền thiêng tôi cung nghinh thần tượng lên ngai thờ rồi. Ngọc, anh là kẻ hành huong dến muộn. Kẻ hành huong con nít không ra con nít, người lớn chua hẳn lớn. Lễ vật anh mang tới là khối tình si tram phần mãnh liệt, vạn phần huong hoa. Từ Hải cung chỉ hiên ngang bằng anh là cùng. Tôi thích vẻ ngổ ngáo khinh bạc của anh. Ít ranh anh cung dã chọc dược tôi nổi giận hon một lần, và hon một lần, và hon một lần tôi cảm dộng vì sự kiên trì rất chiến si của anh. Hỡi kẻ hành huong dễ thuong, dền thiêng tôi vẫn mở rộng cửa, nhung lễ vật anh mang tới, tôi biết dặt dể chỗ nào bây giờ?
Trên con dường lem úa bóng tối, bỗng nổi rõ một bóng người. Đốm thuốc lá dỏ rực ngạo nghễ theo bước chân khoan thai chầm chậm tới. Giờ linh dã diểm, con ma chùi bụi xuất hiện chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào. Nhung hẳn là anh chàng ngạc nhiên ghê lắm, khi tôi lên tiếng gọi.
Ngọc dừnglại, gỡ diếu thuốc khỏi môi, vui muốn chết còn làm bộ tỉnh khô
- Quen biết chi tui mà kêu nghe hách rứa không tê?
- Thua ông, chắc ông nghe lầm. Tui kêu Ngốc, mô phải Ngọc.
- "Ông".. tên Ngọc tự "Ngốc".
Không nín dược tôi khúc khích cười. Ngọc dua chân dá nhẹ cánh cửa sắt
- Ê! Bữa ni dộng trời sắp mua hay rang mà cóc nhảy ra khỏi hang rứa?
Oi tất cả dàn ông con trai thế giới, nghe anh chàng này tán gái ngộ chua? Dám ví người ta nhu là cóc, nhà người ta là hang. Tôi muốn dậm chân kêu trời.
- Tui lá cóc, còn anh là cái chi?
- Anh là Ngọc, kẻ nhẹ dạ suýt bỏ mình dưới chân núi Ngự Bình vì Bọ Cap cắn, khi tin lời một cô bé tin quái, láo hon cuội, xục xạo di tìm tổ su Bồ Đề học kiếm thuật.
- Nên tự trách mình khờ khạo thì hon.
- Hạt Tiêu sinh nhằm giờ mô mà "thật thà chất phác" quá rứa?
Tôi nóng mặt, thoáng xấu hổ, vội cười chữa thẹn
- Chi cay dắng mùi dời dữ rứa? Tui sinh cùng giờ với anh, bộ không biết à?
Ngọc chụp lấy co hội thề thốt
- Đã sinh cùng giờ, anh thề sẽ chết cùng ngày với HạtTiêu.
Mồm miệng anh chàng có bôi mỡ sao mà tron tuột quá thế? Tôi bối rối chua kịp phản dối. Ngọc bạo dạn tiến xa hon.
- Trong khi chờ.. chết cùng ngày, chừ Hat Tiêu di cùng dường với anh một lát dược không?
Tôi tròn xoe mắt nhìn Ngọc, tim thốt dập mạnh, lời dề nghị của anh chàng quả là bất ngờ, khiêu khích một cách hồn nhiên, gây tò mò, gợi một ấn tượng phiêu luụ Đi cùng dường một lát. Đẩy mở cánh cổng, ra khỏi nhà, di dạo choi với người con trai giữa thênh thang lòng dêm. Tôi chua bao giờ làm thế. Chua có co hội hay không dám? Tôi ngo ngẩn giữa một thôi thúc và một trì níu mo hồ. Chợt nhớ dã có lần di "cùng dường" với Ngọc, dó là buổi sáng mộng du theo mời gọi mê hoặc của Thiên linh chuỗi 2
Đi về phía mặt trời mọc em sẽ gặp diềm lành. Và, hôm tập rút kiếm từ nhà cô Phi Hiền về, hai dứa dưới hiên muạ Tôi thắc mắc nhè nhẹ, cùng dường ban ngày, cóc khác xe với cùng dường dêm không?
Ngọc dỗ ngon dỗ ngọt
- Đêm, di lo ngo dưới những hàng cây thú lắm.
Tôi lo lửng
- Chua chi mô di cả, sợ mạ la.
Ngọc dạy bài gian dối
- Mạ sức mấy biết, lỡ biết cứ nói dại tôi nhà con bạn mô dó.
Tôi quay nhìn can nhà sáng dèn
- Đợi tí vô xin phép ba rồi di dược không?
Ngọc dỗi nhẹ
- Hết mạ rồi tới bạ Đi chợi "quên" xin phép mới phiêu luu, hồi hộp mới thích.
Thật vậy không? Thần trí bỗng cang thẳng hết sức. Khoảng sân vắng hoe, lu cây cối trong vườn nhu dang phóng tới những cái nhìn nghiêm khắc. Tim ngừng dập nửa giây, tôi nâng nhẹ chốt cổng, lách thoát ra ngoài.
Bóng tối xô chuyển thành ngọn triều dằm thắm quấn lấy bước chân. Ánh sáng dội từ những cột dèn lênh khênh lọc qua vòm cây, dổ hoa trên mặt nhựa. Hai hàng chè tàu den thẩmchạy miết, song song, giốnghai vì tường dan kết bằng những cụm lá li ti, dọc dài theo chiều thẳng hút, tạo ấm áp cho con dường chảy xuôi ở giữa, nhu hai bờ cỏ mọc viền tả ngạn hữu ngạn một dòng sông.
Con dường di về mỗi ngày quen thuộc, lúc này dường nhu khoác vẻ xa lạ nào dó, trông thoáng nhu mới dặt chân dến lần dầu.
Im lặng tỏa rộng bọc lấy khu xóm nhà. Mới 8 giờ hon dã tưởng chừng khuya lắm. Ngọc và tôi mỗi dứa ngậm một thẻ im lặng riêng, co hồ trước dó dã dặt ra diều lệ, kẻ nào lên tiếng trước, kẻ dó thua cuộc. Điểm lửa cháy lặng lẽ dầu diếu thuốc lá, tôi kín dáo quay nhìn gã con trai. Ngọc trông cung lạ hẳn nhu con dường. Vẻ giễu cợt, nghinh nghinh thường bữa mất biến thay bằng dáng dấp trầm lặng, pha chút trịnh trọng hoi hoi người lớn.
- Ngọc, nói cái chi di chớ.
- Đi, và im lặng.
Nụ cười của Ngọc cung trở nên khác thường. Dù bước rất ngắn, cứ ngỡ rằng quá nhanh. Ngôi nhà phút chốc khuất lấp sau màu tối in tấm màn nhung rụ Bao nhiêu dôi cặp tối tối rủ nhau xuống dường, thảy dều im lặng cả sao? Hoặc giả, họ nói những chuyện gì nhỉ? Trí tưởng tôi không dung bay duổi theo lớp lớp hình dung mịt mù. Mặt dất riêng biệt, khu núi, rừng, biển, vùng phố chợ, nhà. Những con dường chằng chịt nối tay, gối dầu nhau và, hàng dàn, lu lượt trai gái dắt bang vườn, lênh dênh biển sóng. Họ di hái xuân dời, gầy dựng, phá dổ, lặp di lặp lại hoài những buồn vui kết chuỗi. Con dường tôi dang bước là trong triệu ức con dường ấy. Ngọc và tôi có lẽ cung là một dôi cặp trong muôn dôi cặp. Đi, và im lặng. Nhu ngày liên tiếp dêm không cần diễn van bàn giao. Nhu thời gian câm nín thở giọt xuống lòng dời giếng khoi. Đi tới dâu mới chạm mặt tận cùng?
- Ngọc, thành phố mình ban dêm lặng dài in một nốt nhạc bí mật.
- Huế là con cọp ua giam mình trong cái lồng qua khứ, chỉ dua một chân ra giỡn dùa với hiện tại.
Cả hai cùng cười. Ngọc dí dỏm
- Tụi mình dang di trong ruột cọp kín bung.
- Cọp dang làm chi giờ chừ anh Ngọc?
- Ngủ.
Huế dang ngủ. Đuôi quẩy dài về phuong Nam. Mặt ngước trông về phía Bắc. Hông bên phải dựa dãy Trường Sớn. Hông trái mát rượi biển dông rì rào sóng vỗ. Con cọp. Ngọc có lối ví von thật lạ. Qúa khứ chìm ẩn phai hết rồi những lộng lẫy xua, hay hoàng cu, nhung nó vẫn ngờm ngợp phủ vây tựa chiếc lồng vi dại bọc lấy Huế. Lốc xoáy, biến dộng dủ màu sắc trải qua bao nhiêu triều dại, không dánh thức nổi con cọp thức dậy, ra khỏi trạng thái thiên thiếp lập lờ. Cọp chỉ dua một chân ra dón nhận, chịu dựng tất cả với sự hững hờ. Đầu, mình, ba chân còn lại vẫn dắm lù mù trong ánh dèn chai. Ai oi chớ phù dèn chai. Thắp trong Cần chánh sáng ngoài Ngoại Môn.
Đại nội nhìn thấy bên kia dường. Rêu phong dang bốc khói gạch vỡ ngói vụn dang lân men suong. Chún tôi di nhu lẫn vào bóng lá hình cây. Mọi tiếng dộng dều thu nhỏ lại, tưởng nghe rõ tiếng tim dập khoan thai trong lòng nhau. Tóc tôi ẩm ướt một chút huong thom của những màu vàng dã qua, dang rón rén tới bên mái lầu cung diện.
- Hạt Tiêu, cho anh khen một tiếng nghe.
- Hứ?
- Hạt Tiêu dễ thuong nhu một con chim ướt.
- Uớt bởi mua hay nước mắt?
- Suong, bởi suong?
Ngọc búng mẩu tàn thuốc bay lên không, dốm lửa vẽ hình vòng cung, rồi vút tắt tựa một cầu vòng non yểu. Ngón tay chỉ về phía trước, giọng nói ấm vui
- Thấy chua, suong dang dâng bốn phía, vây lấy tụi mình.
- Có khi suong bít kín lối về.
- Mình sẽ trời thành Luu Nguyễn.
- Còn Đào Nguyên?
- Cứ di sẽ tới, cứ tìm sẽ thấy.
Tôi muốn nói
Tìm người còn khó, huống hồ tìm Đào Nguyên. Chớp mắt, khoảnh khắc dã lạc mất nhau. Cứ tìm sẽ thấy. Bốn tiếng ngắn gọn in bốn tiếng chuông ngân nga trong tôi thoáng buồn bả nhẹ, và cụt.
- Hạt Tiêu, nghi chi mà ngẩn ngẩn ngo ngo rứa?
Ngẩn ngo! Tôi giật thót tim, buột miệng
- Đi choi với anh thật thích.
Lúc nãy anh rủ, Hạt Tiêu không di, chắc anh từ luôn.
Tôi nói, ngỡ thoáng buồn dã tan bay
- Tối ni Hạt Tiêu dứng dợi anh dó chứ. Cứ dợi sẽ gặp, và dã gặp anh thật.
Dưới ành dèn dường. Ngọc chớp mắt, ý chừng chua tin tôi nói thật. Vẻ ngây tho bất chợt của anh làm lòng ot6i chao nghiêng một dộ lệch không ngờ. Tối nay, lúc ra dứng vẩn vo ở cổng, tôi có ý dợi Ngọc thật không? Tôi tin là có
tôi dã nghi anh nhu một kẻ hành huong dễ thuong.
Lúc này, người con trai nghi dến nhiều diều. Hẳn thế.
Và dây là diều thứ nhất, Ngọc nói với giọng e dè
- Hạt Tiêu có thuong anh không?
Tôi cúi nhìn hai chiếc bóng ngã dài trên mặt dường. Dường nhu bước chân hoi chùng lại trong bối rối ngập ngừng, rồi tiếp tục giữ diều nhịp cụ Cả hai cùng giữ im lặng cho dến khi Ngọc dua tôi vào quán nhạc.
Quán nằm sau trong con hẻm nhỏ, khuất nẻo dưới chân dốc cầu dẫn vào thành Mang Cá, bên này hồ Tịnh Tâm cây cối ru vóc ma dáng quỉ. Trên vuông diện tích nhỏ hẹp, lọt thỏm giữa vùng xóm nhà kín cổng thâm nghiêm, quán thở ra một chút ấm cúng, một chút huyền hoặc từ những ngọn dèn bóng nhỏ giấu mình trong những cái chụp dan bằng tre, bọc bằng vải màu ngộ nghịch, mắc lo lửng từ lòng quán ra tới hàng cây thua thớt cành ở mặt tiền.
Vài bức tranh rải rác trên vách gỗ tron bóng nước dầu. Cuối dãy quán, dưới chao dèn, bừng sáng nhan sắc một cô nhỏ - Khuôn mặt thanh dịu in búp bê Nhật Bản, mắt long lanh tuổi lúa non, tóc mềm óng tuổi mây hoa - Cô nhỏ tuoi cười bên một bình bông cúc, cạnh chiếc tủ kính dựng thuốc lá dủ nhãn hiệu.
Nhạc cổ diển tây phuong gợn nhẹ, vừa nghe. Những chàng trẻ tuổi chụm dầu nhau trò chuyện; thỉnh thoảng ngước mắt qua màn khói thuốc lá nghi ngút, chiêm ngưỡng bông hoa sau quầy.
Chiêu. Quán cà phê tôi nghe nhiều dứa bạn nói (có dứa nghịch phá gọi là quán Đam Chiêu), nhung chua tới lần nào. Ngọc có vẻ dã tới dây ngồi "dam chiêu" nhiều lần. Anh biết cả tên chú nhỏ hầu bàn, có lẽ biết tuổi cô nhỏ ngồi quầy nữa.
Từ chỗ ngồi thoáng gió ngoài hiên, dua lung gốc sầu dông gầy cành lả mộng, trông lên, phiến trời, nhỏ nhoi xanh thẩm trên những mái ngói rêu suong, từng cánh sao tím ngắt nhấp nháy in từng tin mắt ngầm trao dổi, hẹn hò.
Hai chiếc ly, hai phin và phê thi nhau nhỏ giọt. Đốm lửa dầu diếu thuốc lá rực trong vùng tối mờ. Bàn tay dặt hờ hững giữa mặt bàn. Ngọc cười hiền
- Hạt Tiêu thường vào quán không?
- Thỉnh thoảng.
- Một mình?
- Không, với người khác.
- Với bạn?
- Dạ.
- Bạn gái?
- Di nhiên.
- Có lần mô di với bạn trai không?
- Tò mò là tính dáng ghét.
- Không phải lúc mô tò mò cung dáng ghét.
- Ngoan cố.
- Anh không ngờ Hạt Tiêu cung là tay phiền cà phê.
Tôi cười nhỏ
- Cà phê mô dã chi, còn uống cả rượu bia nữa.
Ngọc trố mắt ngạc nhiên
- Bia?
- Dạ, bia mô phải là thuốc dộc.
- Say chua?
- Một lần, sau muốn chết.
Tôi thích thú nhìn Ngọc lặng người bởi những diều mới lạ anh vừa biết. Ngọc, anh coi chừng, con nhỏ này ghê lắm dó nhé. Nó dã từng là bợm nhậu, uống một lúc tới.. hai ngụm bia lận. Uống tay dôi với ba, dến nỗi say quá phải về nhà bằng xích lộ Đâu phải chỉ có con trai mới biết thưởng thức cà phê và rượu bia.
- Hạt Tiêu biết hút thuốc lá không?
Cái khoản này tôi chua thử loại nhẹ. Không thích lắm, lúc buồn mới hút.
Nhu thế là kinh khủng chua? Cà phê, rượu bia, thuốc lá. Ba thứ này hẳng dã biến dổi tôi thành một con người khác trong mắt nhìn của Ngọc.
- Quả thật Hạt Tiêu có nhiều cái "hay" anh không ngờ.
Tôi tiếp tục choi
- Nhu rứa mô dã baỵ Hạt Tiêu còn biết cả dánh phé, binh xập xám, bài tứ sắc nữa, anh Ngọc.
- Đủ rồi. Chừng nấy anh cung phục Hạt Tiêu sát dất rồi.
Bằng cử chỉ gọn, gượng nhẹ. Ngọc bỏ dà, dường bào ly cà phê tôi khuấy dều. Tôi tinh nghịch
- Chắc anh quen san sóc các cô lắm phải không?
Ngo ngác chừng nửa giây, nhìn xuống tay mình dang khuấy dường tan trong ly cà phê của bạn. Ngọc chợt hiểu
- Làm chi có mô mà san sóc nhiều với ít. Đây là lần dầu. Hạt Tiêu không thấy tay anh run bần bật dây à?
Hai tiếng cười vừa dủ cho nhau nghe. Đêm lạnh thêm một tí. Không khí loãng mù khói thuốc lá bay quyện từ lòng quán thoát lên vòm cây trên dầu. Vài cặp mắt tò mò dòm ngó. Thiên hạ dang ngắm nhìn mình dó Ngọc. Hẳn họ nghi chúng ta dang rót vào tai, tim, dời nhau những lời tình tứ rất mật ong, rất nồng ấm. Tôi vừa chợt cảm thấy tôi và Ngọc là một dôi cặp, tục thường tọi là tình nhân. Điều này lan ngam trong ôi niềm thích thú là lạ, pha lẫn chút ngậm ngùi.
- Hạt Tiêu thuong anh không?
Câu hỏi ngớ ngẩn dã chìm quên, bất thần hiện hình trở lại. Giọng Ngọc trang trọng khác thường. Tôi bối rối, ngầm do lường tầm mức quan trọng của lời sẽ thốt. Một lời, hay chỉ một cái gật dầu, lắc dầu, Ngọc sẽ hân hoan hoặc buồn ru ngay sau dó. Tôi dan xoắn những ngón tay vào nhau xuống quít, cảm tưởng mình vừa bị dẩy tới vị trí của một vị linh mục dứng trước tòa giải tội, trước một con chiên sẵn sàng giao phần hồn của ỵ Y sẽ buồn vui theo lời phán xét, tối hậu và tối thượng.
Ngọc bất dộng, im lìm nhu tượng. Đôi mắt dằm thắm ngước trông vẻ chờ dợi kiên tâm. Môi dìu hiu nụ cười nhạt thoáng. Tôi hớp một ngụm cà phê, nghe chút xúc dộng lạnh dắng tay dầu lưỡi. Tránh xa tia nhìn diệu vợi của Ngọc, tôi cúi xuống,nói nhu thể cho hai bàn tay dang dặt lên lòng mình nghe
- Từ ngày cha sinh mẹ dẻ tới nay, người con trai thứ nhất mà Hạt Tiêu quen biết là anh Ngọc. Hạt Tiêu mo hồ tự nhận anh là bạn từ hôm tình cờ tụi mình gặp nhau giữa dường. Hạt Tiêu bị dứt quai guốc. Anh còn nhớ phải không? Hạt Tiêu rất quí anh Ngọc và thành thật xin lỗi anh Ngọc về những câu nói, cử chỉ khi hoi ngỗ ngược xấc láo với anh. Một diều chắc anh không hề ngờ là, từ hon hai tháng naỵ Hạt Tiêu không dược bình thường lắm, ngo ngẩn in một kẻ bệnh, lắm lúc thoảng thốt bàng hoàng nhu người bị ma ám. Khóc cười vô trật tự, nghi ngợi lung tung lang tang, nghia là dời sống nhỏ nhoi của Hạt Tiêu bị xáo trộn hoàn toàn vì một người...
Ngại Ngọc lên tiếng cắt dứt nửa chừng, chắc không bao giờ tôi còn nói dược, tôi nói không ngừng nghỉ, nói luôn một hoi dài. Tôi nói về dôi mắt trầm huong của Bích KHê, ám ảnh lạ kỳ tìm thấy từ cuối nam mười lam tuổi. Nói về Thiên linh chuỗi, cuộc gặp gỡ Người thanh niên và con chó long dong của anh ta, về người em gái tên Ái Co mất tích trong mùa hè dậy lửa. Nói về những thuong nhớ diên cuồng của tôi dành cho Người thanh niên cô dộc. Cuối cùng là phút gặp gỡ khoảnh khắc giữa tôi và chàng; ngày lễ hội hai bà Trung, cái chết tức tuổi vô danh của con chó nhỏ, vật thuong yêu cuối cùng của dời chàng.
Dừng lại chút xíu dể dằn nén những xúc dộng trào lòng, tôi tiếp
- Người ấy hiện giờ vẫn tiếp tục mất tích. Hạt Tiêu tiếp tục sống trong tình trạng chờ dợi, ám ảnh tuyệt vọng. Anh Ngọc nghi có giúp dược Hạt Tiêu cái chi không?
Nguồn nước ẩn từ lâu ấp ủ trong lòng vừa trút voi, hồn và xác tôi nhẹ nhỏm thở hắt một hoi dài. Tôi chầm chậm ngẩng lên, thấy Ngọc lắc dầu nhè nhẹ
- Anh không thể tưởng tượng nổi một cô bé yếu duối nhu Hạt Tiêu lại sống mãnh liệt và thủy chung với một hình bóng nhu rứa. Sống với hình bóng thường là cuộc sống của người già, ở người trẻ rất hiếm thấy. Anh không thấy dôi mắt diệu vợi của anh dưới bóng lá dêm thâu. Tất cả cảnh và người trẻ rất hiếm thấy. Anh không thấy dược chi hết lúc ni, ngoài hình ảnh của Hạt TIêu dang lồng lộng trong một chờ dợi dẹp.
- Anh buồn Hạt Tiêu không?
- Cảm on Hạt Tiêu dã rất thành thật với anh. Anh hiểu Hạt Tiêu và thuong em hon.
Và thuong em hon. Giọng Ngọc bỗng yếu hụt nhu bị con gió nào dó xoáy sâu xuống lòng vực. Tôi không còn nhìn thấy dôi mắt diệu vợi của anh dưới bóng lá dêm thâu. Tất cả cảnh và người chung quanh chao mờ sau màn lệ ràn rụa.
Khúc nhạc êm dịu âm u từ lòng quán bịn rịn tiễn chân chúng ta ra dường.
Dọc dường về, không trò chuyện, tiếng nói cất kỹ. Mỗi người loay haoy với ý nghi riêng trong dầu mình.
Chia tay trước cổng nhà, dưới tán bông giấy tối. Ngọc dua tay phải của anh ra, tôi dua bàn tay trái tôi cho anh nắm, siết chặt.
- Cám on anh Ngọc. Tạm biệt.
- Ngủ ngon và sống vui, Hạt Tiêu.
Ngọc quay nhanh, bước nhanh. Tôi nhấc chốt cửa lách mình vào, dứng lặng trông suốt con dường lem úa bóng tối. Từng bầy lá bay, màu áo trắng buốt của người con trai không còn nhìn thấy.
Lần dầu tiên tôi di rong với người con trai, ban dêm. Nhu thế có lỗi gì không, thua mẹ yêu quí? Rón rén mở cửa vào nhà, vào phòng dóng kín rồi vẫn còn hồi hộp, nom nớp lo mẹ, ba, hoặc chị Hải Cát hỏi vừa di dâu về? Chẳng ai hỏi cả, mừng ghê!
Cám on Ngọc! Anh dã cho tôi một cuộc dạo choi kỳ thú. Đi với anh, bên anh, vẻ dẹp của con dường bóng lá hình cây, ánh dèn dều dổi mới. Có lẽ nhờ anh, từ nah tôi sẽ biết yêu vẻ dẹp thoát tục, óng cả, long lanh, tinh khiết của ban dêm.
Cám on anh dã mang tôi tới dưới ánh dèn màu tuyệt vời của một quán nhạc. Ngồi ở dó quên thời gian, quen dời sống thác lu bên ngoài. Hồn tụ trên chiếc ghế dá lạnh toát giữ hồn lắng xuống nhu những mớ buồn vui dã qua, tham dò những hân hoan buồn rầu chua tới.
Đến lúc này tôi mãi còn lạ lùng, không hiểu sao tôi dã trải hết bí mật lòng mình cho anh ngó thấy.
Đừng buồn nghe Ngọc. Đã thuong, xin hảy thuong sự thành thật của tôi. Nhu không thể ghét khối tình si mê ngạo nghễ của anh.
Còn nhới tới chết cảm giác nóng bỏng rồi lạnh tanh khi những ngón tay bàn tay phải của anh quấn quít siết chặt những ngón bàn tay trái tôi. Tôi liều linh quá phải không? Tôi nghi rằng tôi dã cho anh bàn tay trái. Bàn tay này chẳng bao giờ dua ra siết chặt tay ai nữa dâu. Tôi tự nguyện giữ dúng lời nguyền cho tới cuối kiếp.
Bàn tay phải tôi dể dành cho ai, chắc anh cung thừa biết rồi. Nếu người ta không nhận, nó sẽ bo vo suốt dời.
Xin lỗi anh, cám on anh, anh Ngọc. Cám on kỷ niệm. Trân trọng vô cùng.
Đêm khép mắt trên những trang giấy mỏng. Cuốn nhật ký luồn vào ngực áo, nằm cạnh trái tim tôi. Hai bàn tay úp lên ngực bắt chéo nhau. Tôi chờ giấc ngủ dến mang tôi đi.