Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Chương 10
H
ồi còn đi học, tôi thường xuyên đột nhiên ngơ ngẩn ở nhiều nơi nhiều lúc khi đi trên đường, ngồi trong lớp, ngồi ăn trước màn hình tivi, đứng tắm dưới vòi hoa sen, trước khi ngủ, trong mỗi mảnh phim nhựa năm tháng, mỗi khoảnh khắc của cuốn băng cuộc đời dài dàng dặc có thể dùng ngón tay vê lên, tôi đều ngơ ngẩn: Cuộc sống cứ tiếp diễn thế này sao?
Ngày lại ngày, giương mắt làm công việc của ngày hôm nay, mà hôm qua đã biết, giống như đi trên quỹ đạo đồng dạng vô tận, tuần hoàn mãi mãi.
Vào những ngày không nóng không lạnh thì đi xe đạp tới trường, gần đến cuối đông thì chen lên xe buýt ngồi một giờ đồng hồ, rất muốn chửi cái khu phố cổ khổng lồ này, sau đó lại liên tưởng, trên bản đồ khu phố đó, mình chẳng là một cái chấm đen bé xíu nào hết, lại nghĩ đến trái đất và vũ trụ, càng thương cảm đến rơi nước mắt vì sự bé nhỏ của mình.
Vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đi vào lớp, nhìn thấy khuôn mặt giả bộ tư lự của Lâm Sâm do được bọn con gái hâm mộ, nói với gã vài câu, sau đó chiến đấu với cơn buồn ngủ trong giờ học, có mấy phen xuýt hy sinh.
Đến chiều, lòng không vui, hoặc quá vui có thể sẽ trốn học, đôi khi Lâm Sâm cũng đuổi theo, khi gã không đi với tôi, thì tôi lại đi tìm bọn Ngư Lôi để quậy phá.
Tôi đi trong đám người ồn ào đông đúc, nhìn mặt trời lặn đỏ chói phía cuối đường kéo dài mỗi cái bóng trên mặt đất, cảm thấy mỗi cảnh tượng đều như đã từng gặp.
Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã bị chạm khắc thành hình hài cố định.
Hồi đó tôi tưởng rằng tất cả sẽ như thế, giống như cậu bé Nobita trong truyện tranh Doremon mãi mãi là học sinh tiểu học, tôi nghĩ mãi mãi tiếp tục sống như vậy, không bao giờ nghĩ mình có thể cặp với Phùng Tuấn và bị phản bội. Tôi vốn không có sở trường kết bạn, thậm chí bị chê là lạnh lùng, lại có thể quen Mặc Mặc, Trịnh Phi, thậm chí tin họ như người thân. Cũng không ngờ mình thực sự bay đi Nhật làm thuê lấy tiền học, khi tôi đã quen với cuộc sống hầu hạ, thu dọn bãi nôn mửa của người khác được hai năm, sắp nâng cấp từ nhân viên hiệu tạp hóa thành chủ hiệu, cuối cùng đã thi đỗ đại học, tưởng là cuộc đời mình sau này sẽ cố định ở Tokyo, không thể ngờ bỗng dưng lại bị người ta giật phắt đi cái bậc thang dưới chân, còn chưa kịp thở một hơi, đã lăn lông lốc trở về sân bay thủ đô Bắc Kinh.
Hai năm đó trở thành giấc mơ của tôi, mỗi chi tiết đều rõ mồn một, nhưng hình như lại không hề liên quan đến tôi, đó là một cuộc sống khác… Suy nghĩ mãi, tôi không khỏi hoài nghi, tất cả những cái đó thực ra đều là giấc mơ.
Nửa đêm tỉnh giấc, mở mắt trong bóng tối, sau khi mắt quen dần ánh sáng có thể nhìn rõ hình tù một số thứ, tôi nghiêng người nhìn Đổng Bân ngủ trước mặt.
Bây giờ thỉnh thoảng chàng ở lại qua đêm ở nhà tôi, đắp một cái chăn khác trên cùng một chiếc giường. Hầu như đêm nào chàng cũng giơ tay sờ đầu, vai và lưng tôi, hình như muốn xác nhận sự tồn tại của tôi, sau đó trở mình ôm tôi, lại trở mình quay sang hướng khác.
Tôi không phản đối những đụng chạm của chàng nữa, khi chàng hôn tôi, tôi ngầm cho phép hai tay chàng có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào nó muốn, nhưng chàng không, chúng tôi luôn dừng ở đó.
Để dành tất cả cho đêm tân hôn. Đổng Bân và tôi cùng chung ý nghĩ, không cần phải vượt ranh giới đó.
Có lẽ chàng vẫn day dứt chuyện đã lừa gạt tôi, tôi cũng không thể thuyết phục bản thân hoàn toàn không bận tâm chuyện đó, cho nên cả hai cố tình né tránh chủ đề kia, mong nó trôi qua cho xong.
Cùng ăn cơm với chàng, đi làm có chàng đưa đón, cuối tuần cùng đi xem phim, đi tham quan các khu chung cư đang rao bán, đi siêu thị mua đồ về nhà nấu ăn, mặc dù không phải ngày nào cũng bên nhau, nhưng bây giờ coi như tôi đã quen cuộc sống có Đổng Bân. Cưới xong, phần đời còn lại của tôi coi như đã được định đoạt ư? Như vậy cũng tốt.
Sau khi từ biệt Lộc Minh, tôi xóa số di động của gã, cũng không vào QQ. Vốn là cuộc tình chưa và sẽ không nở hoa, tương lai càng không thể dự đoán. Tôi nghĩ, sau khi tôi sinh con, sau khi bàn tay tôi trở nên thô kệch vì công việc bếp núc, những lúc ngồi trên xích đu sưởi nắng, tôi sẽ nghĩ đến gã, có thể còn cười thầm: bởi vì không có bắt đầu, cho nên sẽ không có kết thúc buồn, một chàng trai trẻ mình từng thích, từng đi qua cuộc đời mình, vẫn còn trong tim mình, có thể mang đến cho những thiếu nữ, những thiếu phụ, thậm chí những bà già cảm giác ngọt ngào và niềm vui nho nhỏ giống như sự may mắn.
Mỗi khi đã đưa ra quyết định, tôi luôn không cho phép mình hối hận.
Nhẹ nhàng đặt tay lên tay Đổng Bân, tôi nhắm mắt cố gắng ngủ lại, tưởng tượng thời gian như nước đang chầm chậm chảy trên người tôi, Lâm Sâm vẫn sa lầy trong trò chơi tình ái không thể thoát ra. Cả đời Mặc Mặc cơ hồ số phận đã định, lỡ làng trong tình yêu bi thảm, bế tắc không lối thoát. Trịnh Phi đã tìm được việc ở đảo X, sắp cùng người yêu bắt đầu cuộc đời mới ổn định và tốt đẹp, thời gian như nước lũ lại như nước suối, cuồn cuộn chảy về phía trước, thề sẽ mang đi tất cả lại hình như lặng lẽ ngưng ở hiện tại.
Chúng tôi như bị bàn tay số mệnh nắm chặt, vô tri vô giác đi trên quỹ đạo đã định, giống như tất cả vốn dĩ là như vậy.
Là như vậy ư? Đã định là như vậy rồi ư.
Khi tôi cho là vậy và chấp nhận thực trạng, thì Mặc Mặc xảy ra chuyện, anh ta đã đi chệch hướng và lăn xuống vực.
Sau khi tạm biệt Mặc Mặc lần ấy, tôi gần như tưởng đó sẽ là vĩnh biệt, mặc dù không đến mức sống chết đôi ngả, nhưng tôi thực sự cảm thấy, anh ta không muốn gặp lại tôi.
Mặc dù không phải bạn khác giới, nhưng chúng tôi yêu quý nhau như chị em ruột, đến khi anh ta yêu một người khác hơn tôi, đó vốn là chuyện cá nhân của anh ta, nhưng tôi lại tìm mọi cách ngăn cản, uy hiếp giống như ghen tuông, còn anh ta cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn rõ ràng. Nếu gặp lại, e cả hai đều ngượng ngùng khó nói.
Sau này có thể còn nghe được tin về Mặc Mặc, biết anh ta vẫn một lòng quyết giữ tình yêu đau khổ, cho dù là tôi hay bố mẹ anh ta, những người quan tâm anh ta, không còn hy vọng anh ta sẽ yêu mình bao nhiêu, chỉ mong anh ta có thể bình an, xương cốt chắc khỏe sống yên ổn dưới chân hoàng thành là đã đủ lắm rồi.
Nhưng, Tiểu Tinh gọi điện bảo tôi, Mặc Mặc đã xảy ra chuyện, cuối cùng anh ta vẫn không được bình an, sau này cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Từ khi tôi và Mặc Mặc ai đi đường nấy, Tiểu Tinh trở thành người duy nhất lắng nghe anh ta tâm sự, mặc dù hai người không thể tiến triển thành quan hệ yêu đương ổn định, nhưng vẫn trở thành bạn của nhau, Tiểu Tinh cũng biết thêm về mối ác duyên của Mặc Mặc với Hách Đại Vĩ, và một chuyện mới không hề bất ngờ.
Hách Đại Vĩ hình như có tình mới, điều này tôi không ngạc nhiên chút nào.
Hắn không phải loại đàn ông sau khi cưới vợ sẽ trở nên đứng đắn, nhưng hắn cũng không thật lòng thích ai, hắn là loại nhìn thấy ai cũng à ơi, chỉ muốn chứng tỏ sức hấp dẫn vô biên của mình, cho nên hắn cũng không thể thật lòng với Miêu Miêu. Hạng người chỉ yêu bản thân như hắn, ba đời cũng không thể yêu ai khác ngoài bản thân, sở dĩ đồng ý sống với Miêu Miêu, hoặc là do Miêu Miêu quá thủ đoạn, hoặc là chính hắn cảm thấy sống với cô ta rất tiện, có thể không phải lo kinh tế, lại có người tôn sùng hắn, hầu hạ phục vụ giặt giũ, cơm nước, đẻ con cho hắn, rốt cục dù có ham chơi bao nhiêu, người Á đông vẫn cho rằng không có con nối dõi là chuyện lớn, có cô vợ, hắn cũng dễ ăn nói với người nhà. Tóm lại, Tiểu Tinh nói, Hách Đại Vĩ coi Mặc Mặc là bức bình phong, để cho cô vợ Miêu Miêu tưởng là người tình bé nhỏ bên ngoài của đức lang quân vẫn chỉ là anh ngố Mặc Mặc, dù không được gì vẫn vấn vương đeo bám.
Sau đó bà chính thê Miêu Miêu lửa hận bừng bừng lôi sềnh sệch ông chồng rụt đầu rụt cổ đến tiểu khu nhà Mặc Mặc, để Hách Đại Vĩ cho Mặc Mặc một cái tát chí mạng trước mặt tất cả hàng xóm láng giềng, cảnh báo anh ta không được bám lấy hắn.
Có thể hình dùng với tâm trạng lúc đó, Miêu Miêu đã nói nhiều câu khó nghe, khiến Mặc Mặc vốn đã “tai tiếng”, giờ lại bị tống hạ thấp dưới đáy cuộc đời, bên ngoài nhân gian.
Có điều cảnh tượng giống như đã lặp lại nhiều lần ngày trước, không còn làm tổn thương Mặc Mặc nữa, chỉ là vết thương mới đè lên vết thương cũ mà thôi, bồi thêm mấy nhát dao nữa cũng không lấy được mạng của anh ta, Hách Đại Vĩ đã diễn trò yêu vợ thì anh cũng phụ họa chơi, chỉ cần sóng gió qua đi hắn vẫn nhớ anh ta, thỉnh thoảng gặp nhau, gửi mấy tin nhắn thân mật, nghe một tiếng “alô” ở đầu dây bên kia là được.
Ý đồ của Mặc Mặc là nhẫn nhục, yên lặng chờ đợi, nhưng đợi hoài đợi mãi, vẫn không thấy Hách Đại Vĩ, lần này anh ta không nhẫn nhịn nữa, trực tiếp gọi điện cho hắn, hắn tắt máy, gọi nhờ máy người khác chỉ nhận được câu trả lời “đủ rồi” của người bên kia.
Đủ rồi, đừng bám lấy tôi nữa, thật bỉ ổi.
“Đùa gì thế? Một câu như thế là đủ sao? Có thể đủ sao? Đeo bám? Bỉ ổi? Từ trước đến giờ tôi luôn bỉ ổi, từ trước đến giờ tôi luôn bỉ ổi trước mặt anh ta!” Mặc Mặc túm áo Tiểu Tinh lắc lia lịa, cứ như Tiểu Tinh chính là kẻ bội tình, lắc đến xương cốt anh chàng sắp long, nhưng không dám lên tiếng.
Tiểu Tinh nói với tôi: “Lúc đó mắt cậu ta đỏ ngầu như cục máu, tóc rối bù như tẩu hỏa nhập ma, tôi rất sợ, nhưng rất thương cậu ta, cậu ta làm tôi rất đau, nhưng tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện, nhìn bộ dạng đó, cứ như buông tay ra là cậu ta có thể đi tìm cái chết.”
Mặc Mặc thật sự muốn kết thúc, anh ta đi Thiên Tân mua con dao xông vào quán Mèo Xanh, lúc đầu chỉ để dọa Miêu Miêu cho anh ta một con đường sống, không cầu xin cô ta nhường hẳn, chỉ mong cô ta có thể cho mượn một hai lần ánh mắt Hách Đại Vĩ để anh ta có thể sống qua ngày.
Anh ngốc đó lầm to, anh ta tưởng Miêu Miêu ngăn trở tình cảm của mình với Hách Đại Vĩ, kỳ thực không có Miêu Miêu, Hách Đại Vĩ cũng không thuộc về anh ta, quá khứ hay tương lai, Hách Đại Vĩ đều không mảy may thuộc về anh ta, Mặc Mặc nói anh ta đã hiểu, kỳ thực anh ta hoàn toàn không hiểu! Nhưng vẫn vô thức tẩy não chính mình, có vẻ như anh ta và Hách Đại Vĩ dù tình cảm sâu nặng thế nào, không thể đến với nhau chỉ do cả thế giới này toàn chông gai.
Trước bao nhiêu khách quen, khách lạ của quán bar, Miêu Miêu sao có thể để cho người khác cưỡi lên đầu mình, một bà lớn như thế, với bản lĩnh của kẻ giữ nhà, cô ta chửi Mặc Mặc một trận đến mộ tổ cũng bốc khói, rồi lại tức điên vì thái độ của Mặc Mặc, anh chàng do quá suy sụp, đã quỳ xuống định ôm chân vợ chồng cô ta. Trong lúc lên cơn, cô ta còn kéo Hách Đại Vĩ cùng chửi với mình, cuối cùng thậm chí hô bọn phục vụ, bảo vệ xúm lại đánh hội đồng, Mặc Mặc lúc đó vẫn cố chịu đòn, hai mắt dán chặt vào người Hách Đại Vĩ, khao khát được ngắm nhìn hắn thêm vài phút, cho thỏa nỗi nhớ.
Nếu Mặc Mặc bị đánh chết có khi lại là kết cục tốt nhất, nhưng anh ta đột nhiên như sáng mắt sáng lòng, thầm nghĩ, chỉ cần không có Miêu Miêu, chẳng phải tất cả sẽ tốt đẹp hay sao? Phải giết cô ta…
Trong lúc hỗn loạn, dao của anh ta chém trúng đùi Hách Đại Vĩ.
Sau đó không cần Tiểu Tinh nói thêm, tôi cũng biết tình trạng của Mặc Mặc lúc đó. Sau đó xe cảnh sát và xe cứu thương cùng hú còi lao đến, lần lượt đem đi Mặc Mặc ngây độn như con gà gỗ và Hách Đại Vĩ ôm đùi kêu la thấu trời.
Đáng đời. Báo ứng. Trời phạt. Ai bảo hắn bỡn phụ nữ, đùa bỡn Mặc Mặc. Những lời đó từ não tôi bắn ra, nhưng câu tôi nói ra miệng lại là: “Mặc Mặc sẽ thế nào?” Anh ta đã tổn thương người yêu dấu nhất, đau khổ đó dù chết ngàn vạn lần cũng không cứu vãn được. Sau này, còn có thể gần gũi Hách Đại Vĩ nữa không?
Tôi đang lo cho số phận của Mặc Mặc, thì Tiểu Tinh ấp úng, bằng một câu cuối cùng đã chém phăng mọi băn khoăn lo lắng của tôi, từ đó trở đi Mặc Mặc không cần lo thế nào trở về bên cạnh Hách Đại Vĩ, cầu xin hắn ban cho mình một ánh mắt, cầu xin hắn tha thứ nữa.
“Hách Đại Vĩ chết rồi.”
Tôi muốn gặp Mặc Mặc, nhưng không biết nên nói gì với anh ta, không kìm được quay ra trách Hách Đại Vĩ: chỉ vô tình chạm vào động mạch lớn, sao đơn giản như vậy đã đứt rồi? Chẳng phải hắn luôn tự khoe là thần thông tráng kiện lắm cơ mà.
Mặc dù không thể coi là quen lâu, cũng chẳng có mấy cảm tình với hắn - không, thực ra, ác cảm vẫn nhiều hơn, nhưng rốt cuộc người chết là chuyện lớn, người đã chết dù xấu xa đến mấy, cũng không được đánh vào xác người ta, như thế là trái luân thường đạo lý.
Giống như kẻ giết người hàng loạt, sau khi chết, lập tức được rửa sạch tội lỗi biến thành thiên sứ, còn những người truy cứu trách nhiệm, kết tội hắn lại bị mang tiếng ác, tàn nhẫn vô nhân đạo. Đây có thể coi là một trong những giáo điều đang được đại bộ phận nhân loại trên thế giới lặng lẽ tuân thủ mà tôi không sao lý giải nổi.
Đương nhiên Hách Đại Vĩ ngoài quan hệ trai gái bừa bãi, quả tình không làm gì trái đạo trời, mặc dù lừa gạt lấy của Mặc Mặc ba mươi vạn đồng, nhưng phải đền mạng vì món tiền còn chưa kịp ủ ấm trong người kia, cũng đáng đời.
Tôi đã thuyết phục được mình không nên nói xấu hắn nữa.
Nhưng cứ nghĩ đến Mặc Mặc, thực sự tôi không thể không qui trách nhiệm cho người chết về cả những hoán hận, đau khổ đầy ắp lòng tôi.
Khi Tiểu Tinh gọi điện báo cho tôi, thì Mặc Mặc đã bị giữ hơn một ngày ở đồn cảnh sát, chuyện Hách Đại Vĩ chết ngay khi vừa tới cổng bệnh viện, cậu ta cũng không rõ Mặc Mặc có biết không.
Sau khi cúp máy, tôi vô thức liên tục dùng tay xoa ngực, bởi vì mỗi khi hít một hơi là cả lồng ngực đau ghê gớm. Cứ nghĩ đến cái nơi giam giữ tối tăm đó, Mặc Mặc sẽ thế nào khi biết anh ta đã vô tình giết Hách Đại Vĩ, không phải một người bất kỳ nào trên thế giới này, mà là người có tên Mặc Mặc đã giết Hách Đại Vĩ, Mặc Mặc đó, và Hách Đại Vĩ kia…
Nghĩ đến điều này, anh ta sẽ đau khổ thế nào?
Tôi xoa ngực, không muốn nghĩ tiếp.
Sau khi sắp xếp lại tâm tư rối loạn, đầu tiên tôi gọi điện cho người nhà Mặc Mặc nắm thêm tình hình, ông bố tỏ ra lạnh lùng bất lực, cho tôi biết, cả gia đình đang đối diện với sự việc đó, cũng nhờ người đi tìm quan hệ, nên thế nào sẽ làm như thế, còn mẹ anh ta đã không thể nghĩ được gì, chỉ biết khóc cầu xin tôi “Hãy cứu nó, hãy cứu nó!” Tôi nghĩ, có lẽ bà nói câu đó với tất cả những ai gọi điện quan tâm hỏi han, bất luận thế nào, bất luận ai, bà mẹ ngày ngày níu tay con trai, nhắc nó chú ý ăn uống tử tế, ngày ngày than vãn, chửi bới trách móc nó, đang hy vọng có người cứu con trai mình.
Sau đó tôi gọi cho mẹ tôi, người tình của bà là cảnh sát giao thông, xét phạm vi quan hệ biết đâu có thể quen cảnh sát hình sự bên công an? Tôi muốn hỏi bà, làm thế nào để được gặp Mặc Mặc? Còn nữa, với tình hình hiện nay của anh ta có thể bị kết tội gì? Bị tù bao lâu? Anh ta không cố ý, anh ta dù đâm mình ngàn vạn nhát cũng không muốn làm bị thương một cái lông chân của người kia. Chắc không đến nỗi bị kết án tử hình? Câu này tôi không dám hỏi, chỉ sợ nói ra lại xui xẻo.
Có lẽ là tội vô ý giết người, còn xử thế nào? Mẹ tôi, một người từng trải vào nam ra bắc mấy chục năm cũng không nói chắc, chỉ bảo bà quen một luật sư giỏi, có thể giới thiệu cho người nhà Mặc Mặc.
Cuối cùng tôi thông báo cho Lâm Sâm và Trịnh Phi, điều đầu tiên họ nghĩ tới là an ủi tôi, sợ tôi phát ốm vì lo cho Mặc Mặc, lúc đó tôi mới nhớ ra, chính tôi giới thiệu Mặc Mặc với họ, trước đó mấy người không quen nhau.
Tình cảm giống như một vòng tròn phát xạ mà tôi là tâm điểm, tôi đứng ở đó, khóc lóc than thở với tất cả người thân, bạn bè trong tầm phát xạ, khi xảy ra thiên tai nhân họa nào đó, gây ra cái chết cho bao nhiêu người, tôi sẽ kinh hoàng, kêu lên “Tội nghiệp quá!” nỗi đau đó, còn xa, còn xa mới sánh được với nỗi đau bây giờ của tôi với Mặc Mặc.
Tất cả tinh thần, tình cảm của tôi đều nằm trong cái vòng đó, còn Hách Đại Vĩ đứng ở ngoài vòng đó một chút, không trong tầm phản xạ của tôi nhưng ở trong tầm phát xạ của một số người khác, hắn có gia đình, có cô vợ Miêu Miêu hết lòng yêu hắn. Hắn chết rồi, những người để hắn trong đầu, trong tim, sẽ đau khổ thế nào? Nghĩ đến cái nơi gần trung tâm nhất trong vòng tròn phát xạ của một số người, từ nay có một vị trí mãi mãi trống khuyết…
Dù tôi có quan điểm thế nào đối với hắn, những nghĩ đến câu: “Sao hắn không chết quách đi”, tôi đã rủa hắn không biết bao nhiêu lần, do quá căm tức, lúc này lòng tôi không khỏi bồn chồn day dứt.
Sau khi kết thúc tất cả các cuộc gọi, trong phòng trở lại yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người khác, hoặc tiếng của mình, tôi bỗng vô cùng hoảng hốt, cảm giác khí lạnh trong cơ thể đang lan ra.
Muốn được một cơ thể khỏe khoắn ôm vào lòng, muốn được giọng nói dịu dàng an ủi, không có chuyện gì hết, tất cả vẫn tốt đẹp, bình thường.
Tôi vớ lấy áo khoác quàng lên người, xông ra cửa, chạy đi tìm Đổng Bân.
©STENT
Do thường cặp kè với Đổng Bân, người bảo vệ khu chung cư cũng biết tôi, cho nên lúc đi thẳng đến trước cửa căn hộ của Đổng Bân tôi mới nghĩ ra mặc dù tôi quen thuộc cảm giác trên cái giường trong phòng ngủ của chàng, nhưng xưa nay chưa bao giờ không mời mà đến, đây là lần đầu tiên, tôi đứng một mình trước cánh cửa màu cánh gián có lắp thiết bị chống trộm, không có Đổng Bân vừa nhìn tôi qua thiết bị giám sát vừa rút chìa khóa mở cửa.
Trong một thoáng phân vân, tôi vội rút di động gọi cho chàng nói là đang ở dưới tòa nhà, bảo chàng xuống đón, đang quay người đi về phía cầu thang máy, thì nghe thấy tiếng chuông từ phòng Đổng Bân vẳng đến, sau đó nghe thấy tiếng chàng vọng ra từ di động trong tay tôi: “A lô?”
“Em đang ngoài chung cư của anh, tối nay muốn ngủ ở đây, anh xuống đón em chứ?”
“Thế này nhé, bây giờ anh đang làm thêm ở công ty, có một mẫu thiết kế đã được duyệt cần chỉnh sửa, em đến Starbucks[1] gần đó ngồi một lát, em biết chỗ đó mà, anh sẽ đến đón em được không?”
[1] Chuỗi công ty cafe của Mỹ.
“Ờ, không vội đâu, anh lái xe từ từ thôi, lát nữa gặp lại.” Ngắt di động xong, đến khi tay nhấn nút cầu thang máy tôi mới dần tỉnh ra, hai chân cũng bất giác lùi lại sau mấy bước, đầu lộn xộn bao nhiêu ý nghĩ, lại quay về hành lang trước căn hộ của Đổng Bân, lại gọi cho chàng lần nữa, xác nhận mình không nghe nhầm, có tiếng chuông khe khẽ từ nhà vọng ra.
“Em muốn hỏi anh, cafe Starbucks đó đi qua cầu rẽ trái đúng không? Ờ, được rồi, lát nữa gặp.”
Lại cúp máy, tôi nghĩ không ra, tại sao Đổng Bân phải nói dối tôi chàng không có nhà? Chàng có gì không tiện ư? Đúng lúc tôi do dự nên đi hay ở, thì nghe thấy tiếng động và giọng ồm ồm của chàng phía sau cánh cửa, giọng nam trầm là của Đổng Bân, còn tiếng cười giòn tan lúc đầu cao vút sau hạ thấp, là của phụ nữ.
Đổng Bân vừa cười vừa nói với người đi sau vừa mở cửa, mấy từ loáng thoáng lọt vào tai tôi “ngoan nào”, “nghe lời đi”, “sẽ có thưởng” bằng một giọng tôi không hề quen, rất thú vị, dường như không phải cùng chất giọng đứng đắn, không ề à tôi vừa nghe trong điện thoại.
Khi nhìn thấy tôi, mặt chàng giật nhẹ, hốt hoảng, cơ thể vô thức lắc sang bên định che người phía sau, sau đó có lẽ trong nửa giây lại hiểu ra, càng che giấu càng khả nghi mới vội vàng đứng thẳng, sắc mặc và giọng nói nghiêm nghị lạ lùng: “Lăng Bội! Sao em lại ở đây?”
Âm lượng nâng cao một cách bất thường như vậy, lập tức khiến tôi hiểu ra, chàng đang báo động cho người sau lưng, “có địch”.
Thực ra trong đời mình, rất nhiều lần, tôi muốn mình có thể ngờ nghệch một chút.
Cái bóng trắng thấp thoáng sau lưng chàng bỗng chững lại, cũng không tiện lùi vào phòng, dứt khoát mạnh dạn bước ra, đó là một nữ sinh mặc chiếc váy liền của hãng Eland mà tôi thường nói đùa với Trịnh Phi “nhãn mác mà các cô nàng mưu mô thích nhất”, nheo mắt cười tươi với tôi: “Chào chị Bội Bội.”
Điểm nhanh trong đầu những gương mặt xinh xinh cười cợt quen và không quen, tôi quả thật không nhớ ra cô bé trông như đóa sen trắng trên núi[2] này là vị nào? Nhưng nhìn bộ dạng thần thái cô ta lại rõ ràng có gì quen quen.
[2] Nguyên văn: thiên sơn tuyết liên, loài sen sống trên vách đá cao 4000m trở lên, thuộc dãy Duy Ngô Nhĩ (TQ), một vị thuốc nam quý hiếm.
Do não tôi vẫn chưa lão hóa, lại có sở trường nhận diện người khác, cho nên chỉ một lát sau, tôi đã nhớ ra cô ta là ai, trong khoảnh khắc cánh cửa ký ức mở toang, tôi không kìm được ý nghĩ, nếu mình ngờ nghệch một chút thì tốt quá.
Cô gái toàn thân giống “con thỏ trắng từ trên trời rơi xuống” kia chẳng phải chính là cái bánh bao nhân thịt ở tàu điện ngầm bị những con dê hít ngửi? Cô ta làm gì ở đây, sao cô ta lại ở đây?
Trong một thoáng tôi có cảm giác thời gian quay ngược, có phải sau khi được tôi giải cứu, do tôi bỏ đi, nên Đổng Bân ở lại an ủi cô ta, vì môi trường xung quanh hỗn tạp, vì lo lắng cho sự an toàn của cô ta, nên chàng đã đưa cô bé mới gặp đó về nhà. Không thể, đưa về như thế sao có thể trốn gần một năm trong căn nhà mà mỗi ngóc ngách của phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp tôi đã quen thuộc đến nát bươm. Sai sai sai! Vấn đề không phải ở đó.
Khi đã nghĩ ra vấn đề ở đâu, tôi cũng không nói gì, quay đầu bỏ đi.
Lần đầu tiên ý thức được hôn nhân của bố mẹ sắp tan vỡ, tôi mong mình có thể ngờ nghệch một chút. Lần bị cô ruột lừa, nếu tôi có thể ngờ nghệch đến vô tri vô giác thì hay quá. Lúc này, tốt nhất tôi nên ngờ nghệch đến vô phương cứu chữa thì tuyệt.
Sống trên đời, nếu ít từng trải, kém thông minh, không đẹp lắm, ít lương thiện, hòa nhã quan hệ tốt có thể sẽ được nhiều hạnh phúc, trái lại, hoặc đủ ngốc, hoặc đủ vô tình, ít nhất có thể khiến mình ít bị tổn thương.
“Lăng Bội! Chờ đã!”
Sau tiếng chân đuổi theo của Đổng Bân là tiếng giày bệt của cô gái, bước chân chàng dừng đột ngột.
“Chị Lăng Bội! Có phải chị hiểu lầm gì giữa em và Đổng đại ca!” Cô ta kêu lên.
Tiếng chân nhẹ nhõm hay tiếng kêu yếu ớt kia đều khiến cô ta hiền lành, vô hại như con mèo con, còn mỗi âm thanh vang lên dưới giày cao gót của tôi đều giống tiếng gầm của báo mẹ.
Mặc dù rất muốn quay lại hét vào mặt cô ta: “Mẹ kiếp, đừng có gọi tên bà cô đây! Mẹ kiếp, cũng đừng nhận chị em lung tung!” nhưng tôi chỉ cúi đầu bỏ đi như một viên tướng bại trận, có thể nghe thấy tiếng chân Đổng Bân tiến thêm mấy bước, dừng lại, rồi lại tiến lên, bước chân do dự, ngập ngừng lặp lại mấy lần, nhưng rốt cuộc chàng không đuổi theo tôi.
Khi tôi ra khỏi cầu thang máy đi đến cổng chung cư, chàng bắt đầu điên cuồng gọi vào máy của tôi, bị tôi lần lượt nhấn mạnh nút từ chối, mỗi lần như vậy tôi đều cực hận chức năng thông minh của chiếc điện thoại, đầu ngón tay không thấy được cảm giác cái nút liên tục trồi lên, thụt xuống, nên không sả được cơn giận.
Không kịp vẫy taxi, tôi xông thẳng vào gió cát, đặc sản của Bắc Kinh, để mặc cho nó quất ràn ràn vào mặt.
Trước đây tôi và Lâm Sâm thường hùa nhau trêu Mặc Mặc, bảo anh ta nếu cứ tiếp tục giở trò điên khùng như vậy, cẩn thận có ngày bị người ta tông vào bệnh viện tâm thần. Tôi còn nhớ trong quán bar, anh ta đứng dưới đèn quay trên sân khấu, bên dưới đám đông hò reo cổ vũ, cười “ha ha ha”, chuỗi cười sung sướng đó rất giống sóng biển xô bờ cát.
Mặc Mặc ôm cây cột thép mà người ta dùng để biểu diễn trò múa cột, lắc người như điên, cười sằng sặc hét lên với chúng tôi: “Mẹ kiếp, tôi có bệnh!”
Không thể ngờ, tôi gặp lại anh ta, quả nhiên ở trong bệnh viện tâm thần thật.
Lúc này tôi và Đổng Bân đã chia tay được hai tháng.
Bởi vì tôi không nghe máy, cho nên Đổng Bân liên tục nhắn tin giải thích, rằng sau khi giúp đỡ Hứa Doanh ở tàu điện ngầm, tôi tưởng tên cô ta cũng mang hơi hướng tiên nữ, hóa ra lại tầm thường như vậy, quả thật phụ lòng khán giả. Để cảm ơn, cô ta xin số điện thoại của chàng, gửi mấy tin nhắn mời chàng đi ăn, lúc đầu chàng từ chối, nhưng cô ta cứ nhắn, chàng buộc lòng nhận lời, hai người chuyện trò rất hợp gu, cũng không tiện từ chối, sau đó trở thành bạn bè, có thể gặp nhau.
Khôi hài thật! Tôi giơ điện thoại cười khẩy với màn hình, tiên nữ kia cúi đầu, hay là trong mắt cô ta ngoài đàn ông, trên thế giới này không có sinh vật khác giới nào khác? Sao lại quên chính tôi mới là đại ân nhân, lúc đó tôi như một con sói cái phát điên gạt phăng đám đông vô cảm, chửi té tát vào mặt con dê đực đó giải cứu cô ta, cho nên phải chiềng mặt ra cho thiên hạ nhìn! Bà cô này thật sự rất muốn ăn bữa cơm cảm tạ kia của cô ta.
Vốn dĩ sự việc cũng không đến mức hoàn toàn không thể cứu vãn, cho đến khi Đổng Bân nói: “Anh nhận cô ấy là em gái.”
Câu này chàng vừa nói ra, tôi liền hạ quyết tâm, tôi với chàng thế là hết.
Khi chàng nói câu đó, từng ngồi suốt đêm trước cửa nhà tôi, cầu xin thế nào tôi cũng không mở cửa, lòng tự trọng quá lớn thậm chí tôi cũng không thèm bận tâm hàng xóm xung quanh ngày ngày hai lần đóng mở cửa, nhìn thấy cảnh một đại thiếu gia cả ngày ngồi trước cửa nhà tôi sẽ nghĩ thế nào, không mở là không mở, anh thích thì cứ ngồi đó đắc đạo thành tiên.
Tôi không phải là loại đàn bà nhìn thấy anh đứng co ro trong mưa bão là đã cảm động quên sạch mọi tính toán trước đó, nêu tôi đã rắn lòng, dù anh tự phế võ công trước mặt tôi, cũng không đổi được một ánh mắt lạnh lùng của tôi.
Gần như ngày nào hết giờ làm việc chàng lại đến ngồi, cuối cùng các khiếu trên cơ thể chàng hình như khai thông, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ăn thua, liền nhằm lúc sáng sớm, nhất định tôi phải đi làm, sấn vào nhà, vừa đóng sập cửa sau lưng, mắt đã đỏ hoe, phẫn nộ hét lên, rằng tôi quá đa tâm, tâm địa hẹp hòi, sao nhất định suy nghĩ tệ hại như thế về mối quan hệ của chàng.
“Trong sáng bao nhiêu cũng là quan hệ trai gái, được chưa?” Hai tay chấp hông, tôi trợn mắt nói.
“Lại nhìn kiểu đó.” Chàng tuyệt vọng nhìn tôi.
Trước chỉ trích lạnh lùng của chàng, ngực tôi như bị cái cọc băng nhọn hoắt, đâm mạnh một nhát, lập tức vênh mặt lạnh lùng nhìn trả chàng, hỏi: “Kiểu nhìn gì?”
“Không cần anh, coi thường anh.”
Tôi như thuốc nổ được điểm hóa, có thể nghe thấy một tiếng ùng trong đầu: “Được! Thiếu gia giỏi lắm, chuyển chủ đề rất nhanh! Vậy là quả bóng ngoại tình kia thiếu gia đã đẩy sang tôi, đúng là làm khổ thiếu gia rồi, anh như đứa trẻ tội nghiệp ngày nào cũng phải sống bên tôi, bà vợ độc ác không cần anh, coi thường anh, nếu không chịu được thì anh cút đi! Chẳng phải vẫn còn nàng tiên họ Hứa luôn mồm đại ca, đại ca đang khổ sở chờ đợi thiếu gia sao? Người ta coi trọng anh, mẹ kiếp, người ta cần anh nhất trên đời, không có anh thì người ta chết, Đổng đại ca!”
“Lăng Bội! Đủ rồi!” Trong suốt quá trình thanh minh cho mình, Đổng Bân đều giữ khoảng cách với tôi, chàng mấy lần giơ tay định chạm vào tôi, giữa chừng đều rụt lại, toàn thân cứng đờ, chỉ có đôi mắt sinh động nhìn tôi chằm chằm: “Giữa anh và Hứa Doanh không có gì hết! Anh nhận cô ấy là em gái!”
Trong đầu tôi, cùng với câu nói đó, cảnh báo “chia tay” hiện ra, thì chuyện cũ với Đổng Bân cũng hiện lên trước mắt như đèn kéo quân, tôi không cảm thấy giữa tôi và chàng có duyên phận, cho dù như lời chàng nói, thực ra chúng tôi đã gặp nhau từ thời đại học, hay sự theo đuổi kiên trì của chàng sau này, cái “duyên” giữa tôi và chàng luôn chỉ do mình chàng tạo ra.
Đối với tôi, dù đã có được tình yêu thực sự vẫn không thấy tự tin, được một người chung tình như vậy theo đuổi, cũng là lý do vì sao sau khi biết chàng tự bày ra trò “ân nhân cứu mạng” tôi vẫn không muốn chia tay với chàng, thậm chí còn muốn sống với chàng đến già, đến chết.
Nhưng chàng không hoàn toàn yêu tôi, thì ra chàng cũng chẳng khác một người đàn ông bất kỳ nào trên đường, tim chàng không lớn, nhưng bên trong không phải chỉ có một gian phòng, một cái giường, trong khi tôi cứ tưởng chàng đối với tôi là độc nhất vô nhị, trong khoảnh khắc nhận ra, không phải chàng không yêu ai ngoài tôi. Lý do tôi lựa chọn sống với chàng lập tức tan rã.
“Em gái? Là em cùng cha khác mẹ hay em họ hàng xa? Chúc mừng hai người, không máu mủ ruột già cũng có thể là anh em, tôi chỉ có thể chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Khi đã xác định kết cục của cuộc tình này, âm lượng của tôi cũng nhỏ đi, khí thế cũng không hùng dũng nữa, lạnh lùng nhìn chàng, như nói với người xa lạ, “Nếu anh có thể nói thẳng ra ‘Anh chỉ chơi bời với cô ta tý chút, không có gì’, thì tôi lại có thể tôn trọng anh như một người đàn ông, nhưng anh hành xử như hạng đàn ông nhu nhược mà tôi coi thường nhất, lại dùng cái lý do nực cười nhất, nếu anh không đưa ra được chứng cứ DNA, thì đừng nghĩ chuyện lừa tôi.”
“Em luôn nghiệt ngã như vậy, em… em làm anh thấy rất mệt.” Đổng Bân cũng không lo lắng nữa, mặt trắng nhợt hét với tôi, hai vai cứng đơ của chàng chùng xuống, dường như muốn nổi điên mà không được, thớ thịt trên má phải khẽ giật.
“Vậy vất vả cho anh rồi, bây giờ anh đã được giải thoát.”
“Lẽ nào em không hiểu! Mẹ kiếp, anh muốn cưới em!” Chàng bất ngờ hét lên, giơ tay, tôi cứ tưởng chàng định tóm tôi, vỗ từng nhát vào trán mình, nói từng tiếng nặng nề, nghiến răng liên tục nhắc lại, “Sao em không hiểu! Sao em không hiểu!”
Tôi lạnh lùng nhìn cái trán bị đánh đỏ ửng của chàng, lạnh nhạt nói: “Điên đủ chưa?”
Chàng dừng tay, nước mắt lại vòng quanh, nói “lại” là bởi vì quả thực chàng đã khóc quá nhiều lần trước mặt tôi, nó không hợp lắm với thân hình cao to của chàng, chỉ bởi vì bình thường mặc dù chàng tỏ ra điềm tĩnh, chín chắn, nhưng khuôn mặt mắt to mi rậm rất trẻ con của chàng, phụ nữ nói chung nhìn thấy nước mắt, nhất định mềm lòng, đáng tiếc là tôi đã miễn dịch.
Đổng Bân hình như không thể tin tôi có thể máu lạnh đến thế, chàng nói: “Lăng Bội, em quá mạnh mẽ. Không phải em không cần anh, mà em không cần bất cứ người nào.”
Ngồi trên taxi, nghe một diễn viên hài vô danh dùng những câu chuyện tiếu lâm trên mạng chọc cười một cách vô duyên, suốt dọc đường tôi chỉ nghĩ một điều, tại sao?
Chình vì tôi mạnh mẽ, cho nên tôi đáng chịu thiệt thòi.
Khi tôi mới là đứa trẻ sáu tuổi chưa hình thành thế giới quan, bố mẹ đã hỏi tôi có ý kiến gì về vấn đề ly hôn, là bởi vì họ thấy tôi mạnh mẽ. Em họ cướp mất quà sinh nhật của tôi, tôi không khóc gào, bởi vì tôi mạnh mẽ, bà cô lừa tôi từ Nhật Bản xa xôi quay về nước cũng không lo tôi nghĩ quẩn mà nhảy lầu. Tất cả, mẹ kiếp! Đều bởi vì bà cô này mạnh mẽ.
Vì sao tôi không thể yếu đuối?
Tôi ra sức nghĩ, ra sức nghĩ, có thể là bởi vì tôi sợ, tôi sợ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, nếu tôi mở toang mình cho người khác nhìn, người ta vẫn vô cảm nhìn tôi hoặc không nhìn tôi, rồi tùy theo tình hình mà từ chối tôi, hừ một tiếng lạnh lùng bỏ đi. Lúc đó, tôi làm sao vá lại chính mình?
Cho nên tôi không hề mạnh mẽ, so với người khác lúc nào cũng có thể mở lòng mình cho người khác xem, rồi nhẹ nhàng vui vẻ kéo khóa lại, tôi yếu đuối vô cùng, chỉ cần bị đâm trúng huyệt mệnh là tôi tan nát.
Đến cổng bệnh viện tâm thần, tôi trả tiền rồi xuống xe, người lái xe ý tứ nhìn tôi mấy lần qua gương chiếu hậu, có thể là bởi vì sau khi tôi lầm lũi chui vào xe, mặt lúc cười gằn, lúc nghiêm nghị, anh ta thầm nghĩ, thời buổi này đến lắm cái lạ, bị bệnh thần kinh cũng có thể tự đi xe đến bệnh viện.
Cuối cùng do trước đây Mặc Mặc cũng có tiền sử bệnh thần kinh, người nhà cố gắng bằng mọi cách nhờ luật sư, làm được cái giấy xác nhận “không có khả năng chịu trách nhiệm hình sự” đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần, sở dĩ lâu như vậy tôi mới được vào thăm Mặc Mặc, là bởi vì bệnh viện luôn nói tình trạng của người bệnh hiện vẫn chưa thể tiếp những ai đến thăm không phải là người nhà, hoặc bạn bè.
Mãi đến khi anh ta ngồi trước mặt tôi, tôi mới hiểu ý nghĩa của những lời nói trên.
Mái tóc dài Mặc Mặc cẩn thận nuôi dưỡng đã bị cạo sạch, nhưng trên đầu đã lún phún mọc ra lớp tóc mới, giống như đội một lớp rêu xanh. Không có tóc che, khuôn mặt anh ta do xương trán nhô ra, các đường nét trông càng nhọn, lộ hoàn toàn, khiến người đối diện cảm giác rất khác lạ, mà thực tế, anh ta ngồi trước mặt tôi, cũng quả thực giống một người khác.
Trái hẳn với hình dung của tôi, Mặc Mặc không gầy xút, mà lại béo lên, nhưng kiểu béo bệu đó khiến người ta nghi ngờ có phải anh ta bị bệnh. Anh ta mặc quần áo bệnh nhân có chần lớp bông mỏng, mang số hiệu bệnh nhân, phần mặt, cổ, ngực và cổ tay lộ ra có những vết thẫm nhạt giống như bị đánh, tôi nhìn hai hộ lý to khỏe ngồi hai bên anh ta, họ đang ung dung chơi với cái di động, không quan tâm đến cuộc gặp của chúng tôi, có lẽ không phải do bị đánh. Tôi nhanh chóng đinh ninh như vậy.
Sở dĩ bệnh viện luôn nói tình hình bệnh nhân không ổn định, tôi nghi ngờ có liên quan tới khuynh hướng tự làm tổn thương của Mặc Mặc, trước đây, hồi ở nhà, anh ta cũng thường xuyên đang ở nhà bỗng hát rống, đột nhiên phát điên lao đầu vào tường hoặc chạy ra sân với cái gậy tự đánh mình, tôi và Lâm Sâm cũng tận mắt chứng kiến lúc đi trên vỉa hè, đang nói chuyện bình thường với chúng tôi, Mặc Mặc đột nhiên xông vào giữa dòng xe dưới lòng đường.
Là bạn của Mặc Mặc, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý vào một ngày nào đó nhận được tin anh ta mất tích hoặc chết, anh ta có thể sống đến bây giờ có thể coi là kỳ tích.
“Bội Bội, ở đây quá yên tĩnh khiến tôi ngán đến phát điên.”
Giọng nói và thần sắc của anh ta khi nói đều hết sức bình thường, không bình thường lại chính là tôi, hai bàn tay đan nhau dưới gầm bàn, run nhẹ, tôi rất căng thẳng, mỗi lần há miệng nói một câu, một ữ đều suy nghĩ cân nhắc đắn đo, tôi sợ sơ xuất làm tổn thương anh ta.
“Vậy sau này em sẽ thường xuyên đến thăm anh, mang cho anh mấy đồ lặt vặt, như…” Tôi cố nở nụ cười thân mật, nhẹ giọng hỏi: “Ở đây có thể xem phim không?”
“Bạn đừng đến nữa.”
Sao?
“Bội Bội, bạn nói xem, nếu sự tồn tại của chúng ta chỉ vì để mảnh đất này có thêm một người, sinh ra, lớn lên, đi học, đi làm, kết hôn, sinh con, rồi chết, vậy chúng ta có khác gì một con súc vật ở nông trại, sinh ra là để người ta giết thịt? Sinh ra, lớn lên, đẻ trứng, và chết. Nếu hỏi chúng có thấy buồn không? Có thể không, vì chúng là gà.” Mặc Mặc giơ tay quạt cho mình, động tác đó khiến hai hộ lý đằng sau ngẩng mặt nhìn anh ta một cái. Mặc Mặc cười khanh khách nói tiếp: “Tình cảm đúng là thứ mệt mỏi. Nếu tôi không có nhiều tâm tư như vậy, nếu tôi cắt tóc ngắn, mặc comple đi làm, nếu tôi yêu một cô gái học vấn và thu nhập kém tôi nhưng ngoan hiền, rồi cưới, rồi sinh con. Tôi và người đó nhất định đều cảm thấy yên ổn và hạnh phúc phải không?” Anh ta ngửa mặt, hình như đang tưởng tượng một cách nghiêm túc, sau đó lại lắc đầu, chậm chạp thở dài, “Tôi không làm được.”
Anh ta nói: “Tôi muốn làm một con gà hoang, sinh ra trên không trung, cho dù không thể bay cũng có khoảng không để có thể vẫy cánh, tôi có thể chạy, cho dù đói rét, tôi có thể được ngắm rất nhiều phong cảnh cỏ cây sông núi, tôi cũng có thể trốn được thợ săn và gấu, sau đó yêu hồ ly, bị nó giết chết, hoặc là nó sẽ không ăn thịt tôi, mà đem thi thể của tôi quẳng xuống rìa bãi cỏ dưới bầu trời sao, như vậy tôi cũng không sống uổng.”
Đoạn diễn thuyết rất dài đó của Mặc Mặc, do tôi còn mải nghĩ về tuyên ngôn vĩnh biệt của anh ta, nên không lọt vào tai câu nào.
“Bội Bội, tôi là một bi kịch, từ đầu xuống chân, đều là bi kịch đầy khói đen chướng khí. Còn nhớ lời tôi nói với bạn ngày trước không? Sống với tôi sẽ bị bất hạnh nuốt chửng.”
Tôi vẫn nhớ. Tôi tưởng anh ta giận nên mới nói vậy thôi.
Khi Mặc Mặc biết Hách Đại Vĩ phản bội anh ta, bờm xờm với tôi, tôi nhớ đó là một buổi chiều sau cơn mưa, anh ta nằm nghiêng, người lún trong sofa, hai chân gác lên nhau đặt trên tay vịn, vươn cái cổ dài nhìn đồng hồ quả lắc tích tắc trên tường, mặt tối sầm nói với tôi: “Nếu bạn muốn được hạnh phúc, thì đừng gặp tôi, đừng nói với tôi, hãy tránh xa tôi, càng xa càng tốt.”
Tôi bực mình bởi vì anh ta là bạn thân của tôi, vì một gã đàn ông mà có thể nói với tôi những điều quái gở như vậy, cho nên tôi không nể nang mắng anh ta một trận.
Nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Dù hiện tại chúng ta thân thiết thế nào, sớm muộn bạn cũng ra đi. Bởi vì bạn đáng được mọi thứ tốt hơn bây giờ. Bội Bội, tôi mong bạn hạnh phúc, không cần quá nhiều, chỉ là hạnh phúc bình thường đã tốt lắm rồi. Dù một chút, cũng hơn tôi rất nhiều, đến lúc đó, tôi không muốn gặp lại bạn nữa, tôi sợ sẽ làm hại bạn.”
Anh ta nói rất nghiêm túc.
“Tôi không làm được.” Tôi trả lời anh ta.
Ánh mắt đen thẫm của Mặc Mặc từ mép bàn trước mặt men theo đường thẳng lướt đến trước mặt tôi, cái nhìn sầu thảm đó khiến toàn thân tôi nổi da gà, nó âm thầm như một con cá kình đen sì chầm chậm bơi trong căn phòng không khí loãng, xuyên qua cơ thể tôi và anh ta.
Nếu tiếp tục bị nhìn như vậy một lát nữa, tôi sẽ chìm xuống đáy biển, chết ngạt. May mà cuối cùng anh ta lại từ từ mở miệng: “Nhưng bạn đã bắt đầu đi ra rồi, lòng bạn biết rõ.” Anh ta ngả người về phía trước, giơ ngón trỏ chỉ vào chỗ tim tôi, giọng thản nhiên: “Bạn khác ‘chúng tôi’, chúng tôi sớm muộn cũng mất bạn.”
Thấy tôi há miệng định nói, đôi mắt Mặc Mặc đột nhiên lóe sáng, ngẩn ngơ cười nói tiếp: “Nếu muốn yêu mà không yêu, yêu mà không dám yêu, thì chúng ta sống làm gì? Làm một con quay, không ngừng quay tít, thà chết còn hơn.”
Tôi không biết nói lại thế nào.
Im lặng bao trùm. Tôi cảm thấy bối rối không biết nói sao, cúi đầu, nhìn hai bàn tay mình đan vào nhau từ lúc ngồi xuống vẫn chưa mở ra, đầu ngón tay đã bị bóp trắng nhợt.
Dần dần, tiếng thở hổn hển lọt vào tai tôi rõ ràng, khiến tôi lại ngẩng đầu, thì ra Mặc Mặc bắt đầu thở mạnh, trên trán mồ hôi rịn lấm tấm, từ cổ đến mặt đỏ ửng theo mỗi lần hít thở.
“A… a… a… a tu…” Vừa rồi anh ta còn nói thao thao, lúc này lại khó nhọc nhả từng chữ, cứ như một người khác hẳn, hình như mỗi chữ đều mắc trong cổ họng.
“A… a tu la có khỏe không? Anh ấy có nhớ tôi không?” Cuối cùng anh ta nói ra hoàn chỉnh.
Từ lúc gặp Mặc Mặc, tôi luôn cảm giác đang đứng trên miệng vực, lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng đất dưới chân mình đang vỡ ra.
Cơ thể Mặc Mặc run dữ dội, hai hàm răng nghiến chặt va lập cập, khi anh ta đang định đập đầu vào mặt bàn, hai hộ lý đã mỗi người một bên nắm cánh tay anh ta kéo lên, lôi về sau, Mặc Mặc cũng không phản kháng, vô cùng nín nhịn, phục tùng lùi sau theo sau.
Tôi rất muốn đứng lên đỡ Mặc Mặc, ít nhất ôm anh ta một cái, vỗ lưng một cái, nhưng tôi không đứng lên được, toàn thân run rẩy, tôi không sợ anh ta làm hại mình, Mặc Mặc xưa nay chỉ làm hại bản thân, vậy tôi đang sợ cái gì?
“Bội Bội, tôi không muốn gặp lại bạn nữa.” Mặc Mặc đột nhiên cười thê thảm, nghiệt ngã, khẽ nói: “Bai bai!”
A a… phải rồi!
Điều tôi sợ chính là cái này, lần này, quả thực không còn đường lui nào nữa, tôi và Mặc Mặc đã chia xa.
Vốn dĩ chúng tôi tay nắm tay đi trên sa mạc mênh mông, lần này quả thực mất rồi, mặc cho tôi khắc khoải gọi, gọi đến rách họng trào máu, anh ta không nghe thấy, không thể quay lại.
Sau khi về đến nhà, tôi đập một cái cốc, hất đổ tất cả những thứ trên bàn, rơi ào ào xuống đất, rồi nhảy lên chúng giẫm đạp như để sả hận, vẫn cảm thấy ngực bức bối, phiền muộn, lại chạy ra ban công hét to mấy chữ “a… a…” vô nghĩa, sau đó từ từ trượt xuống chân tường, ngồi trên nền đá lạnh giá, cuối cùng cảm giác toàn thân bủn nhủn.
Tôi hét gọi, đằng nào bên cạnh cũng không có ai, mà dù có, tôi cũng mặc kệ. Sau khi chia tay với Đổng Bân lâu như vậy, coi như tôi rơi nước mắt một cách hợp tình hợp lý, có thể sau khi gặp được Mặc Mặc, thần kinh đã phần nào thư giãn, tôi liền lẩm bẩm: “Tại sao? Tại sao?” Tôi tủi thân. Tôi tủi thân cho mình, vì những cái không có, những cái mất mát, tủi thân cho Mặc Mặc, vì anh ta chưa bao giờ có gì hết.
Tại sao thế giới này bất công như vậy?
Nếu ngay từ đầu đã không muốn cho, tại sao đã cho rồi lại lấy đi? Tại sao để chúng tôi nhìn thấy? Tại sao để chúng tôi nhìn thấy thứ cuối cùng không thuộc về chúng tôi?
Sau khi khóc rất lâu, tôi ngồi đờ đẫn ở ban công nhìn cảnh sắc điêu tàn cuối thu bên ngoài, có một con diều hâu lớn đậu trên cành cây trơ trụi, nó gườm gườm lạnh lùng nhìn tôi, cứ như lòng có bao nhiêu oán trách. Tôi rất nhớ cái cây to cành lá xum xuê trong những ngày nắng đẹp, từ chùm rễ ăn sâu dưới đất đến mỗi đường gân lá đều tràn trề sự sống âm thầm rần rật chảy.
Tôi vô thức sờ vào cổ tay mình, mạch máu giật giật khiến tôi hình dung duyết dịch bên trong đang cuộn chảy, giống như bao nhiêu dòng sông nhỏ, bừng bừng sinh khí.
Trở về phòng, mở vi tính, lâu lắm không QQ, hình đầu của Lộc Minh rung rung theo từng tiếng cốc cốc gấp gáp, trong khung chat bật ra toàn bộ ghi chép của gã, từ sau khi chia tay, mỗi ngày đều có một mẩu, mỗi m鵠một câu.
Hôm nay đi mua cà chua, trên đường về đánh rơi, đến nhà nhìn vào túi chỉ thấy canh cà chua.
Vừa rồi tưởng mình đang xem phim kinh dị, đến đoạn giữa mới phát hiện là phim tình cảm, lúc sắp kết thúc lại là phim hài, cuối cùng mới biết là phim khoa học viễn tưởng.
Đến ảnh viện dự tuyển nhiếp ảnh gia, người ta bảo không cần, mình nghĩ, thôi cứ tạm làm thợ sửa ảnh học ít kinh nghiệm cũng được, kết quả ông chủ bảo làm nhân viên thu ngân…
Tất cả đều là những việc lặt vặt trong cuộc sống, những lời tự nói với mình, do có ghi chép thời gian, nên tựa cuốn sổ ghi chép liên hoàn. Những lời than thở, ngao ngán đó giống như chiếc thìa nhỏ màu vàng vớt tim tôi lên từ cái ao nhựa đường sắp đông đặc.
Gã vẫn ở đó.
Tôi quẳng gã đi, vứt gã đi, lãng quên gã, lạnh lùng ích kỷ một mình chạy về phía trước, tôi tưởng gã sẽ trả thù, sẽ quẳng tôi, vứt tôi, lãng quên tôi, giang đôi cánh lớn đã có từ lúc gã sinh ra để bay đi, bay đến nơi tôi không thể nào nhìn thấy, không thể nào với tới.
Đến khi tôi mệt mỏi, không ôm bất kỳ hy vọng nào ngoái đầu nhìn lại, thấy chàng trai trẻ vẫn đứng chỗ cũ.
Tôi có thể đến gặp anh không?
Sau khi gửi tin nhắn đó, dựa vào lối cư xử tàn nhẫn của tôi với gã, tôi tưởng gã sẽ cố tình lạnh lùng phớt lờ một thời gian ngắn hoặc dài để tỏ ra tư thái đẹp, nhưng chưa tới nửa giây, trên màn hình đã nhảy ra hồi âm.
… Anh chờ em…