Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: P.l.travers
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Mary Poppins
Dịch giả: Huy Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 213 / 14
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
XI - Gió Tây
ôm nay là ngày đầu tiên của mùa xuân.
Giên và Maicơn biết ngay là như thế, vì chúng nghe thấy ông Ben ngồi trong bồn tắm vừa hát và suốt cả năm, chỉ có một ngày là ông hát như vậy.
Chúng nhớ mãi buổi sáng đặc biệt ấy. Thứ nhất, hôm ấy là lần đầu chúng được đi xuống dưới nhà để ăn sáng, và lí do thứ hai là ông Ben bị mất cái túi xách màu đen. Thế là ngày hôm đó đã bắt đầu bằng hai sự kiện kì lạ. Ông Ben kêu lên: “ Cái túi của tôi đâu ấy nhỉ?” và cứ đi tìm quanh tìm quẩn như một chú chó đuổi theo cái đuôi của mình.
Thế là mọi người trong nhà cứ chạy loanh quanh. Cô Êlen và bà Brin đã cố gắng đặc biệt để chạy vòng quanh nhà những hai lần. Cuối cùng, ông Ben đã tìm ra được cái túi ở ngay trong phòng làm việc của ông. Ông cầm lấy, chạy ra phòng ngoài và giơ nó lên cao.
- Này, - ông nói như đang thuyết giáo vậy – cái túi của tôi bao giờ cũng treo ở đúng một chỗ. Đây này! Trên giá mắc ô đấy. – Ông gào lên - Vậy thì ai đã mang nó vào trong phòng làm việc của tôi?
Bà Ben đáp:
- Chính mình chứ ai! Tối qua, mình lấy các giấy tờ nột thuế thu nhập ở cái túi đó ra mà!
Ông Ben chỉ còn biết nói:
- Ờ nhỉ! Ồ, ra thế đấy!
Ông lấy tay xoa mũi thật mạnh và lấy cái áo khoác trên mắc xuống. Ông cầm chiếc áo đi ra cửa trước nhà.
Ông vui vẻ kêu lên:
- Các cây uất kim hương này đã nảy chồi rồi đấy! – Ông đi ra ngoài vườn và hít hít không khí. - Hừ, có gió Tây đấy, chắc vậy! – Ông ngó về phía nhà ông đô đốc Bum thấy cái chong chóng chỉ chiều gió đang đu đưa. Ông nói:
- Trời gió tây. Nắng ấm. Tôi không cần mặc áo khoác.
Nói xong, ông xách túi, đội cái mũ quả dưa lên đầu và đi rảo bước vào thành phố.
Maicơn nắm lấy cánh tay chị và hỏi:
- Chị cso nghe thấy ba nói gì không?
Cô chị gật đầu nói thong thả:
- Có gió tây mà!
Cả hai chị em đều không nói thêm câu nào nữa, nhưng trong bụng mỗi đứa đều nghĩ giá đừng đứng ở đó thì hơn.
Tuy thế, chúng cũng mau quên, và mọi cái cũng vẫn như mọi ngày. Ánh nắng mùa xuân chiếu vào ngôi nhà trông sáng sủa, đẹp đẽ tới mức có thể quên là cần phải quét vôi lại và dán giấy phủ tường mới. Trái lại, chúng đều cho rằng nhà mình đẹp nhất trong cái ngõ Anh Đào này.
Nhưng sau bữa trưa mới bắt đầu có chuyện.
Giên ra vườn đất cùng với anh Rôbơxơn. Cô vừa nghe xong một luống cải củ thì nghe thấy trong buồng trẻ nhỏ có tiếng xôn xao huyên náo, và tiếng bước chân hấp tấp xuống cầu thang. Cậu bá Maicơn xuất hiện, mặt đỏ dừ và thở hồng hộc.
Cậu kêu lên:
- Này chị Giên ơi!
Cậu chìa tay ra, trong tay cậu là cái địa bàn của cô Mêry, Cái đĩa tròn đó đang quay vòng quanh cái kim vì tay bé Maicơn cầm cái địa bàn đang run bần bật.
Giên nhìn em, hỏi:
- Cái địa bàn sao cơ? Maicơn bỗng oà khóc.
- Cô ấy cho em đấy! Cô ấy bảo cho riêng mình em thôi mà. Ờ, có thể có chuyện gì đó! Không biết thế nào? Cô ấy có bao giờ cho em cái gì đâu!
Giên muốn cho em nín, bèn bảo:
“ Có lẽ cô ấy muốn chiều em đấy thôi!”,nhưng trong bụng cũng lo lo như Maicơn vậy. Em biết rõ là cô Mêry không chiều theo ý trẻ con bao giờ, Và, thực là một điều lạ lung, cả buổi chiều hôm ấy, cô Mêry không hề gắt gỏng một tiếng nào. Thật vậy, cô cũng chẳng nói một lời nào. Cô có vẻ như suy nghĩ ghê lắm và khi chúng hỏi cô câu gì, cô trả lời với một giọng nói thật xa vắng. Cuối cùng Maicơn không chịu được nữa.
- Cô Mêry ơi, cô đừng giận chúng cháu! Cô có vậy bao giờ đâu! Cô đừng giận chúng cháu nhé! Cháu sợ lắm.
Và thực sự, cậu bé thấy trong lòng nặng trĩu khi nghĩ là có chuyện gì đó. Cậu không đoán được là chuyện gì sắp xăy ra tại nhà số 17 ngõ Anh Đào này.
Cô Mêry đáp lại bằng giọng nói có vẻ cáu kỉnh như thường ngày:
- Cứ quấy mãi rồi sẽ rầy ra đấy!
Và Maicơn cảm thấy ngay lập tức là em đã dễ chịu hơn.
Em nói với Giên:
- Có lẽ chúng mình chỉ có cảm giác như vậy thôi. Có thể là em chỉ tưởng tượng ra mọi cái thì đâu vào đấy cả. Có phải không, chị Giên?
Giên thong thả nói: “ Có thể”. Nhưng em cũng suy nghĩ rất lung, và tim em như thắt lại.
Về chiều, gió thổi mạnh hơn nhiều, thổi vào quanh nhà từng đợt ngắn. Gió ùa vào và rít lên trong ống khói lò sưởi, len lách qua các khe dưới cửa sổ, thổi lật tung bốn góc của tấm thảm trải trong phòng trẻ nhỏ.
Cô Mêry cho các em ăn bữa chiều xong, don rửa, xếp các thứ lại gon gang ngăn nắp. Sau đó, cô quét dọn phòng trẻ nhỏ và dặt cái nồi lên ngăn lò sưởi.
Cô nhìn quanh phòng xem đã gọn ghẽ cả chưa rồi đặt nhẹ bàn tay lên đầu Maicơn và tay kia lên vai Giên.
Cô nói:
- Bây giờ, cô mang giày xuống cho anh Rôbơxơn đánh xi. Các cháu ngồi ngoan đợi cô trở lên nhé!
Cô đi ra và lặng lẽ đóng cửa lại.
Bỗng nhiên khi cô vừa đi ra, hai em nhỏ cảm thấy muốn chạy theo cô nhưng hình như có cái gì giữ lại. Các em ngồi yên, chốnh khuỷu tay lên bàn, đợi cô trở về. Các em đều muốn trấn an lẫn nhau nhưng đều không nói gì cả.
Lúc này, Giên mới nói:
- Chúng mình ngớ ngẩn quá! Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng em biết là em nói vậy cho Maicơn yên tâm, còn chính em lại không nghĩ như thế.
Cái đồng hồ trong phòng trẻ nhỏ treo trên lò sưởi kêu tích tắc rất to. Lửa trong lò sưởi bùng lên, nổ lách tách rồi tắt. Hai đứa trẻ vẫn ngồi ở bàn, chờ đợi.
Cuối cùng, Maicơn nhăn nhó nói:
- Cô ấy đi lâu quá nhỉ!
Quanh ngôi nhà gió thổi ù ù, rít lên như để trả lời. Cái đồng hồ vẫn trịnh trọng nhắc lại hai tiếng tích tắc.
Bỗng nhiên sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng cửa trước của ngôi nhà đóng lại với một tiếng “Ầm” vang dội.
Giên đứng phắt dậy, gọi:
- Maicơn!
Maicơn, nét mặt lo lắng, trắng bệch đáp:
- Chị Giên!
Hai chị em lắng tai nghe ngóng rồi chạy vọi tới cửa sổ nhìn ra.
Ở bên dưới, cô Mêry đang đứng ngay bên ngoài cửa. Cô mặc áo rét, đội mũ, một tay xách túi vải, một tay cầm cái dù. Gió thổi ào ào xung quanh cô, lật các vạt áo, thổi lệch mũ về một bên. Nhưng GIên và Maicơn thấy như cô chẳng cần chú ý gì vì cô mỉm cười, hình như cô và gió đã hiểu lẫn nhau.
Cô dừng chân một lát trên bậc cửa và quay lại nhìn cái cửa vào nhà. Thế rồi cô nhanh nhẹn giương chiếc dù, tuy trời không mưa, cô đưa dù lên trên đầu.
Gió gào lên một tiếng dữ dội, luồn vào dưới cái dù, đẩy thốc dù lên như muốn giằng nó ra khỏi tay cô Mêry. Nhưng cô nắm rất chắc và hình như gió cũng muốn cô nắm cho chặt, vì lúc này nó đưa cái dù và cả cô Mêry bay bổng lên. Gió nhẹ nhàng đưa cô qua cổng, chân cô vừa vặn lướt chạm vào cái cổng rồi tiếp tục đưa cô lên cao tới những cành cây anh đào trong ngõ.
Maicơn khóc rền rĩ:
- Chị Giên ơi, cô ấy đi mất rồi!
Giên bảo:
- Nhanh lên, bế hai em bé ra cho chúng nhìn cô Mêry lần cuối!
Lúc này, em không còn nghi ngờ gì nữa, cô Mêry đã đi thực vì gió đã đổi chiều.
Mỗi em bế một em sinh đôi, chạy vội ra cửa sổ.
Lúc này, cô Mêry đã ở trên cao lắm, trên hẳn các ngon cây anh đào và các mái nhà. Cô đang một tay xách túi, một tay giữ dù. Hai em bé sinh đôi bắt đầu khóc thút thít.
Giên và Maicơn lấy tay bên không bế em mở cửa kính và cố gắng lần cuối mong giữ được cô Mêry ở lại.
Chúng gào lên:
- Cô Mêry Pôpin! Cô Mêry Pôpin! Trở về đi, cô ơi!
Nhưng hoặc là cô không nghe thấy hoặc là không để ý tới vì cô vẫn tiếp tục bay lên, lên cao trong khoảnh không đầy mây, đầy gió rít gào. Cuối cùng cô đã bay quá bên kia quả đồi và hai em nhỏ chẳng còn nhìn thấy cô nữa, chỉ nhìn thấy những cây cối đang bị uốn rạp xuống và đang rên rỉ dưới ngọn gió tây hung dữ.
Giên thở dài và quay lại từ phía cửa sổ:
- Cô ấy đã làm đúng như cô ấy đã nói. Cô chỉ ở lại đây cho tới khi gió đổi chiều.
Giên bế bé Giôn đặt vào nôi. Maicơn không nói gì nhưng em bế Bacbara vào rồi đặt vào giường và buồn bã khịt mũi.
Giên bảo:
- Không biết có còn khi nào chúng mình gặp lại cô ấy không?
Bỗng hai em nhỏ nghe thấy tiếng nhiều người nói ở cầu thang.
Bà Ben từ ngoài cửa phòng đang mở, bước vào gọi:
- Các con đâu! Các con đâu! Mẹ rất bực mình. Cô Mêry Pôpin đã bỏ đi rồi!
Giên và Maicơn đáp:
- Vâng, thưa mẹ!
Bà Ben khá ngạc nhiên, hỏi:
- Vậy ra các con biết rồi à? Cô ấy có nói cô ấy đi đâu không?
Hai em nhỏ lắc đầu và bà Ben nói tiếp:
- Thật là quá quắt! Phút ở, phút đi! Không một lời xin lỗi. Mà chỉ nói: “Em đi đây!” Thế là đi liền. Còn có ai ngược đời, vô ý, bất lịch sự đến như vậy không? Sao, cái gì đấy hả, Maicơn? – Bà nổi cáu vì Maicơn đã túm áo bà mà giật giật. – Gì thế con?
Maicơn gào to:
- Cô ấy có nói là cô ấy sẽ trở về không, mẹ? – và lôi kéo gần như làm cho mẹ ngã ra - Mẹ nói đi, cô ấy có bảo thế không?
Bà Ben đáp:
- Maicơn con đừng sấn sổ như thế và bà gỡ tay em ra. - Mẹ không nhớ cô ta có nói gì nữa ngoài câu nói cô ta đi. Cô ta bỏ đi, mẹ chẳng có ai đỡ đần mà cũng chẳng báo trước gì cả!
Giên có vẻ trách mẹ, kêu:
- Ồ! Mẹ ơi!
Maicơn vung nắm tay như muốn thụi bà mẹ, em bảo:
- Mẹ ác thế!
- Này các con, mẹ hổ thẹn về các con, thật đấy! Các con cứ mong cô ấy quay trở về mà cô ấy đã đối xử quá tệ với mẹ, mẹ rất bực!
Giên oà lên khóc.
Maicơn nằm lăn ra sàn, rên rỉ:
- Chỉ có cô Mêry là người con quý nhất trên đời!
- Này các con, thật thế à? Mẹ không hiểu được các con! Mẹ xin các con, các con phải ngoan. Đêm nay sẽ chẳng có ai chăm sóc các con. Mẹ phải đi ăn cơm khách và cô Êlen thì nghỉ việc. Mẹ sẽ phải bảo bà Brin lên trông các con.
Thế rồi bà lơ đãng hôn hai con và đi ra với một nếp hằn lo âu nho nhỏ trên trán.
Một lúc sau, bà Brin hối hả bước vào phòng trẻ nhỏ và chuẩn bị trông các em nhỏ. Bà nói:
- Hà, bác sẽ chẳng như vậy! Cô ta bỏ các cháu tội nghiệp rối tinh lên như thế này đây! Thật là cô ấy có trái tim bằng đá! Cô ấy là người như thế đấy, nếu không đừng gọi tôi là Cơlara Brin nữa. Lúc nào cô ta cũng chỉ biết có riêng mình mà cũng chẳng để lại một cái mùi xoa, hay một cái trâm cài mũ để làm kỉ niệm. Nào cậu Maicơn, xin cậu đứng lên nào! – Bà Brin tiếp tục nói, thở hổn hển. – Bác cũng chẳng hiểu sao nhà này lại chịu đựng được cô ta lâu như vậy mà cô ta thì bộ điệu, kiểu cách quá lắm. Sao mà lắm khuy thế! Cô Giên, đứng yên nào, để tôi cởi quần áo cho nào! Cô ta cũng chẳng có gì là đáng ngắm nhìn. Xét mọi mặt thì rút cục, chẳng có cô ta còn hơn. Này, cô Giên, cái váy ngủ của cô đâu rồi, nào, cái gì ở dưới gối đây?
Bà Brib lấy ra dưới gối một cái gói nhỏ rất xinh xắn.
Giên xúc động run cả người, hỏi: “Cái gì đấy?” và em giằng ngay lấy cái gói trong tay bà Brin. Maicơn lại đứng gần chị, nhìn chị cởi dây và xé lớp giấy bọc màu nâu.
BÀ Brin không đợi xem trong gói có gì, chạy ra với hai em bé sinh đôi.
Lớp giấy bọc cuối cùng đã rơi xuống sàn và Giên đang cầm cái vật đó trong tay. Em thầm thì nói, ngó sát vào vật đó:
- Đây là tấm hình của cô ấy!
Tấm hình của cô Mêry đặt trong một cái khung nhỏ cong lượn và ở bên dưới có dòng chữ: “Mêry Pôpin do Béc vẽ”.
Maicơn nói:
- Đây là chú bán diêm vẽ đấy! – Và em cầm lấy để xem cho rõ.
Bỗng Giên thấy có một lá thư dính vào cái khung. Em mở ra đọc:
“Cháu Giên thân mến,
Cô tặng Maicơn cái địa bàn và cô tặng cháu tấm hình này. Au revoir. Mêry Pôpin”
Em đọc to lên, đến mấy chữ cuối, em không hiểu.
Em hỏi:
- Bác Brin ơi. “Au revoir” nghĩa là gì?
Bác Brin đang ở phòng bên, đáp:
- Ô rơ voa à cháu? Có phải có nghĩa là … để bác xem đã! Bác không giỏi mấy thứ tiếng nước ngoài đó. Hay có nghĩa là “Chúa ban phúc cho bạn”. Không, không phải – Cháu Giên thân mến, bác nghĩ là chữ đó muốn nói “ Hẹn gặp lại!”
Giên và Maicơn nhìn nhau, mắt long lanh vì vui và vì đã hiểu được. Các em biết cô Mêry muốn nói gì.
Maicơn thở phào nhẹ nhõm. Em láu táu nói:
- Hay lắm! Cô ấy bao giờ cũng làm đúng như lời cô đã nói. – Em ngoảnh mặt đi.
Giên hỏi:
- Em khóc đấy à?
Maicơn ngoẹo đầu và cố mỉm cười với chị:
- Không, chỉ có mắt em nó khóc đấy thôi!
Giên nhẹ nhàng dẫn Maicơn về giường của em và khi Maicơn đã nằm vào giường, em dúi tấm hình của cô Mêry vào tay em một cách vội vàng vì em sợ mình lại tiếc rẻ.
Giên thì thào:
- Em yêu quý, cho em giữ tấm hình này đêm nay nhé! – Rôid em đặt Maicơn nằm cho ngay ngắn, đúng như cô Mêry vẫn thường làm…
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ