Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Vườn Táo Mặt Trăng.
hỉ một người có thể giúp, và Nia phải thú tội, nhưng trong bí mật, ở một nơi mà Gwyn Griffiths sẽ chịu lắng nghe và cho cô lời khuyên.
Màn sương mù lạnh lẽo di chuyển về phía núi. Sáng hôm sau, ái tóc đen của Gwyn ấp lánh trong ánh nắng mặt trời xuất hiện để cổ vũ cho những bông hoa ở Pendewi.
- Trên núi lạnh không anh?
Câu hỏi của Nia làm Gwyn và Alun ngạc nhiên khi hai cậu đang nói chuyện với nhau trong sân trường trước giờ học. Gwyn nói:
- Ừ, lạnh lắm!
Nia nghĩ thầm:
- Và em cá là anh biết tại sao.
Gwyn và Alun lại đang thầm thì nói chuyện với nhau đầy vẻ bí mật.
Cô nói tiếp:
- Em tìm thấy một thứ của anh. Thật ra Iolo là người tìm thấy nó. Một con nhện.
Phản ứng của Gwyn còn hơn cả mong đợi của Nia. Cậu hỏi dồn:
- Đâu? Nó ở đâu?
- Ở nhà em, trong một cái hộp diêm.
Nia nói dối. Cô phải dẫn Gwyn đến căn nhà số 6 để nói với cậu về vấn đề của cô.
Alun đề nghị:
- Hôm nay cậu về nhà với tụi tớ đi! Cậu có thể lấy lại nó ở đó. Cha cậu có thể đến đón cậu sau.
Gwyn hỏi:
- Nó có an toàn không?
- À có!
Đúng lúc đó Emlyn đi ngang qua họ. Cậu nhìn về phía họ với một ánh mắt trống rỗng. Gwyn nhìn lại: cậu có vẻ bối rối trước sự xuất hiện củaậu em họ. Một cài gì đó trao đổi giữa hai người trong im lặng, một sự thấu hiểu mà thậm chí Alun không được dự phần.
Sau giờ tan học hôm đó, Gwyn cùng anh em Alun về nhà.
Bà Lloyd không có vẻ gì ngạc nhiên. Bà nhanh chóng gọi điện cho mẹ Gwyn để xin cho cậu ở lại dùng trà với gia đình bà, dù lúc này bà gần như không có đủ xúc xích cho gia đình mình.
Gwyn và Alun theo Nia đến phòng cô. Iolo đang ngôi nhâm nhi khoai tây rán trước màn hình ti vi dưới nhà.
- Con nhện đâu rồi? Và nó đã làm gì?
Gwyn nhìn khắp phòng, bước qua những cái hộp và các món đồ chơi vung vãi.
Nia đóng cửa lại và dựa lưng vào nó. Cô phải buộc được Gwyn hứa. Cô không biết cậu có chịu giúp em họ của mình hay không.
Cô nói thẳng:
- Nó không có ở đây.
Gwyn quay phắt lại.
Alun ngồi phịch xuống giường của Nia và rên:
- Ôi không! Em đang làm gì vậy, Nia?
- Em đã đưa nó cho anh Emlyn Llewelyn!
Gwyn bắt đầu hiểu ra vấn đề. Cậu hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì nó đặc biệt, không phải sao? Bơi vì nó đã chăng một cái mạng nhện ở ngay đây...
Nia chỉ về phía tủ quần áo và nói tiếp:
- ... sáng lấp lánh, và em đã thấy một phụ nữ bên trong nó. Là mẹ của anh Emlyn. Lúc đó em đang mặc cái áo đầm của bà, và...
Vẻ mặt Gwyn bắt đầu làm cô hoảng loạn.
- ... cho nên em đã đưa con nhện cho anh Emlyn bởi vì anh đã có con Fly còn anh ấy không có gì, và... và...
Nia bấu chặt tay nắm cửa. Từ ngữ bắt đầu vuột khỏi ra miệng cô, hỗn độn và quá nhanh, nhưng cô không thể kiềm chế được chúng.
- Em nghĩ anh ấy nên được thấy mẹ mình, nhưng mà... nhưng mà mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ. Một cái gì đó đang nuốt dần anh ấy, đang cố mang anh ấy đi... có những đứa trẻ ở trên cầu sau nửa đêm, có năm đứa đi về phía nhà nguyện, chúng trắng bệch và...
Cặp mắt đen của Gwyn dường như bốc lửa khi cậu hỏi:
- Khi nào?
- Bốn ngày trước.
- Cái gì? Đồ ngốc, tại sao em không nói với anh ngay?
Gwyn trông già dặn hơn tất cà các cậu con trai khác mà Nia biết đến. Cô có thể cảm thấy một sự hiện diện khác đứng bên cạnh cậu. nó làm cô lịm người đi vì sợ hãi. Gwyn ra lệnh:
- Chúng ta phải đến đó – ngăn chúng lại – nếu chúng ta có thể!
Nia lắp bắp nói:
- Ở đâu? Chúng là ai?
- Đến nhà nguyện! Gwyn không trả lời câu hỏi thứ hai của cô.
Alun nói:
- Cha mẹ tớ không cho Nia đi đâu. Họ cấm nó không được đến đó.
- Để tớ lo chuyện này!
Gwyn đặt tay lên vai Nia và đẩy cô ra khỏi cửa. Cậu mở cửa ra, và trước khi biến mất, cậu ra lệnh:
- Em mang cái áo đầm theo đi!
Vừa đi theo bạn, Alun vừa ngoái nhìn lại căn phòng và trách:
- Tại sao em không thể làm đúng được chuyện gì vậy?
Rồi cậu đóng sập cửa lại sau lưng.
Những âm thanh tiếng được tiếng mất vang lên lầu giữa tiếng nhạc piano của chị Catrin và tiếng phát thanh viên trên tivi: tiếng Gwyn và cha Nia đang cãi nhau.
Nia quỳ xuống bên cạnh giường của mình. Cô kéo cái áo đầm hồng nhạt ra ánh sáng, rồi kéo tấm vải bạt cuôn tròn về phía cô. Cô mở nó ra. Đã có lúc cô nghĩ nó sẽ trở thành một kiệt tác, nhưng giờ đây, nó không là gì cả, chỉ là vài mảnh vải vụn màu sắc hỗn độn khi khâu và dán lại. Nó sẽ không bao giờ hoàn tất.
Cô đứng dậy và lấy cái kéo ra khỏi túi áo. Rồi cô lại quỳ xuống. Cô nói với những bông hoa anh túc mà Nain Griffiths đã cẩn thận nhuộm màu:
- Nia người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì. Nia xấu xa, đúng thế, và ngu ngốc. Nia ngày càng tệ hơn. Cắt! Cắt! Cắt! Cắt đăng ten của cô Oliver, cắt vớ mới! Cắt sản phẩm của mày đi, Nia Lloyd! Mày nên trở về học mẫu giáo! Mày sẽ không bao giờ hoàn tất nó! Không bao giờ!
Cái kéo nhỏ nhọn hoắc lóe sáng. Nia cắt từ nơi cô đã bắt đầu, nơi những cuộn khói xám bốc lên từ một ống khói. Cắt! Cắt! Cắt!
- Đừng!
Gwyn Griffiths trừng mắt nhìn cô từ cửa. Cậu nói:
- Cô bé ngốc nghếch! Đừng làm thế!
Ngạc nhiên, Nia ngồi bệt xuống sàn. Cái kéo của cô roi bịch xuống tấm vải bạt, cô hỏi:
- Làm sao anh biết được?
Gwyn trở lại thành một cậu bé bình thường. Gần như vậy. Cậu trả lời:
- Anh biết chứ. Anh nhiều chuyện lắm! Anh muốn biết mọi chuyện. Cứ để nó yên: nó là một kiệt tác đấy. Cuốn nó lại đi! Nhanh lên!
Rồi giọng cậu thay đổi, trở nên già dặn hơn, thông minh hơn, và đầy quyền uy:
- Emlyn cần chúng ta. Có cắt nó đi cũng chẳng giúp ích được gì, đúng không? Đúng không?
- Đúng!
Nia cuộn tấm vải lại.
- Nhanh lên!
- Chúng ta đi đâu đây?
- Đến nhà nguyện.
- Cha mẹ em có biết không?
- Biết. Anh xử lý việc đó rồi. Đi thôi! Và nhớ mang theo cái áo đầm!
Gwyn thật sự có uy như vậy sao? Đẩy tấm vải vào trong chỗ giấu tối đen dưới gầm giường, Nia nhặt cái áo đầm lên và đi theo Gwyn.
Xuống cầu thang, đi dọc hành lang, xuyên qua cửa trước, không cần phải rón rén đi. Tiếng piano lanh lảnh vang lên, và tiếng tivi bật ồn ào. Bên trong bếp, ông bà Lloyd vẫn đang ngồi im kinh ngạc. Cái thằng bé Gwyn Griffiths đó! nó có cách bắt người ta phải chiều theo ý nó. Chúa ạ, lũ trẻ ngày nay rồi sẽ ra sao?
Gwyn đóng cánh cửa màu đen lại, chặn đứng mớ tiếng ồn hỗn độn bên trong nó. Cậu nói:
- Ổn rồi! Đùng tỏ vẻ nản lòng như vậy! Và nhanh lên!
Gwyn bắt đầu chạy và Nia đuổi theo cậu. họ băng qua căn nhà màu xám của cô Oliver, nơi những cái rèm đăng ten bất hạnh đang che giấu ai đó ám sát Mendelssohn; qua một nhà nguyện khác nơi Mary McGoohan đang tự giải trí bên cái đàn organ của cô; qua cảnh sát Constable Johns, người đang ngâm nga một giai điệu trên đường. Cả thị trấn đều có một chất giọng tốt hôm nay, trong khi cổ họng của Nia đang nghen lại vì lo lắng.
Làm sao Gwyn có thể chạy lên một ngọn đồi dốc như vậy? Bây giờ họ đã ở bên ngoài thị trấn, bỏ lại mọi tiếng ca hát ở đằng sau. Nia ngừng lại và thở hổn hển.
Gwyn giục:
- Đi thôi!
Và cô lại tiếp tục chạy, tay ôm chặt cái áo đầm vào người. Chạy không kịp thở, cô không còn sức để tự hỏi cậu bé phù thủy muốn làm gì. Gwyn đã ở trên bậc thang của nhà nguyện, cô có thể nghe thấy tiếng cậu đập ầm ầm lên cánh cửa màu xanh và vàng. Và rồi câu biến mất sau nó.
Đến nơi, Nia nghị chắc chắn sẽ nghe tiếng ông Idris Llewelyn la hét cháu trai của mình. Nhưng không có tiếng động nào cả. Cô liếc nhìn vào bên trong. Gwy đang đứng cạnh con thú gỗ với cái bờm màu cam bốc lửa, một con kỳ lân với cặp mắt vàng trống rỗng. Cậu nói:
- Anh đã quên mất nơi này. Anh đã đến đây một lần, khi tụi anh còn là bạn.
Trong vài giây, Gwyn dường như quên mất lý do cậu đến đây.
Nia hỏi:
- Anh Gwyn, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cậu nói:
- Arianwen đây rồi!
Nia không thấy người nào cả. Cô hỏi lại:
- Arianwen?
- Em vào trong và đóng cửa lại đi!
- Nhưng mà...
- Làm đi!
Nia làm theo lời Gwyn rồi đi đến bên cạnh cậu. gwyn đang cầm một cái gì đó trong tay. Nia nhận ra con nhện tuyết đang phát sáng trong lòng bàn tay cậu. Gwyn hỏi:
- Anh gọi nó là Arianwen, nghĩa là Bạc Trắng. Nó đến cùng với tuyết, từ một thế giới khác. Chị anh gửi nó đến.
- Em vẫn chưa hiểu.
- Nhưng nếu anh nói, em sẽ tin anh, đúng không?
- Chắc chắn em sẽ tin!
Gwyn ngồi xuống cái ghế vẽ của ông Llewelyn, trong khi Nia lo lắng đi quanh các con thú gỗ, chờ đợi tiếng bước chân đi về, nhưng cô chỉ nghe tiếng của Gwyn.
- Gần hai năm trước, ngay sau sinh nhật lần thứ chín của anh, anh đã ném một cái ghim sắt vào trong ngọn gió. Nain bảo anh làm vậy. Đó là một cái ghim cũ kỹ, cong vẹo và được trang trí bằng bạc và đồng: nó thuộc về bà của Nain. Mọi người bảo bà ấy là một phù thủy. Anh đã ném nó từ ngọn núi nơi chị Bethan mất tích. Tuyết rơi đầy sau đó, và trong đám tuyết rơi trên vai anh, anh đã tìm thấy Arianwen.
Nia ngìn chăm chăm vào con vật bé xíu đã từng sống trong phòng cô một thời gian.
Gwyn tiếp tục kể:
- Nó đến từ một hành tinh khác, và trong mạng nhện, nó cho anh thấy nơi mà chị anh đang sống. Và anh đã thấy những đứa trẻ trắng bệch đã mang chị anh đi.
Nia hỏi:
- Trên cái cầu! chúng đã ở đây, phải không?
Gwyn không trả lời cô. Cậu nói:
- Có một chuyện mà anh chưa hề kể với ai. Chị Bethan đã cố mang anh đi theo cùng với chị và một phần trong anh cũng muốn đi. Tuy nhiên anh thuộc về nơi đây. Anh cảm thấy như mình đã gắn bó với nơi đây rất lâu, ngay từ cái thời của những phù thủy.
Noa hoảng sợ nói:
- Nhưng anh Emlyn thì không. Anh ấy sẽ không có gì để giữ lại cả. Anh ấy sẽ muốn đi.
- Vì vậy chúng ta cần tìm ra mẹ cậu ấy. Như thế cậu ấy sẽ có lý do để ở lại, đúng không?
Nia gật đầu. Cô biết Nia sắp nhờ cô làm một chuyện gì đó.
- Dì Elinor của anh, mẹ của anh Emlyn ấy, cô ấy không ở nơi đó phải không?
- Không, dì ấy vẫn sống ở đây. Cha anh biết dì ở đâu, nhưng anh không thể hỏi được. Em thấy đó, cha anh luôn nghĩ ông ấy làm vậy là giúp cho dì ấy. Ông không biết rõ về Emlyn như chúng ta.
- Vậy em cần phải làm gì?
- Mặc cái áo đầm vào!
- Mặc choàng lên đồ của em à?
- Choàng lên đồ của em. Đừng sợ hãi!
- Lỡ có ai đến thì sao?
- Làm đi!
Rồi cậu nói một cách nghiêm trọng:
- Arianwen sẽ cho chúng ta thấy những gì mà nó nghĩ chúng ta nên thấy, cho dù chuyện đó xảy ra hàng giờ, hàng năm trước, hay cách xa hàng dặm đường. Đối với nó, thời gian và khoảng cách đều như nhau cả.
Nia choàng cái áo đầm qua đầu. không có gì can thiệp được vào chuyện mà cô và Gwyn sắp làm. Cô cảm thấy lớp vải mềm lạnh trượt trên da mình. Nếu cô cần mộtnơi cho những câu thần chú thì chắc chắn chính là ở đây. ững con thú và những con bươm bướm, những ô cửa sổ dài và những bức tranh vô số màu sắc bắt đầu trượt khỏi tầm nhìn của cô; một cậu bé với mái tóc nâu nhìn xuống, mỉm cười bên cạnh một con sông, và rồi cậu biến mất sau một tấm màn tơ lấp lánh ngày một phình rộng ra. Con nhện của Gwyn đang chăng tơ: leo lên và rơi xuống, xe sợi và lắc lư dọc theo bức tường bên cạnh giường ngủ của Emlyn.
- Em giữ chặt nhé! Đừng cử động! Dù có bị đau cũng đừng bỏ chạy!
Khoảng cách hay thời gian xộc qua người Nia và những âm thanh, những tiêng nói không thành tiếng giữ chặt cô lại. Nia có thể thấy cái áo đầm trong một cái gương mạng nhện, có thể thấy khuôn mặt không thuộc về cô và mái tóc đen. Cô cảm thấy một nỗi buồn da diết. Bên cạnh cô, một đứa bé khóc mãi trong tiếng ồn ào của gió. Cô đang giận dữ và la hét, xô đẩy những thứ làm cô giận.
Nia gọi, gọi mãi:
- Em đang làm gì thế này? Em đang ở đâu? Em là ai? Gwyn? Anh ở đâu?
Và giọng nói cổ đầy thông thái đáp lại:
- Đúng yên nhé, Nia! Đừng chạy!
Lửa bò lên mạng nhện, những tia lửa vàng bắn vào ánh bạc, những ngón tay đỏ chập chờn chộp lái cái áo đầm và nhảy lên mặt cô. Nia hét lên với một ai đó mà cô không thể thấy:
- Cứu! Tôi căm ghét anh!
- Đừng cử động, Nia!
Nhưng cô không thể ngăn mình lại. Trong khi Nia bé nhỏ sợ hãi bám chặt vào khoảng không mà cô tồn tại, hình ảnh phản chiếu của cô bỏ chạy qua cánh đồng tối đen với một đứa bé trên tay. Cô chạy dọc theo những con đường quen thuộc, xuống một thung lũng nơi ánh trăng tạo ra những hình dáng và những cái bóng kỳ quái, về phía những cái cây nhỏ nhắn lâu đời cúi nhìn xuống những vòm hoa nở rộ; một vườn táo đặt trong một vành trăng khuyết!
Em đi đâu vậy, Nia?
Cô hét lên:
- Em đi đến mặt trăng. Ôi, mặt trăng, dĩ nhiên rồi! Vườn táo mặt trăng! Đó là nơi cô ấy đang sống – Perllan yr hanner Lleuad. Cô ấy đã nói chư vậy, nhưng anh Emlyn chỉ nghe được chữ “nửa vầng trăng”, cô Elinor Llewelyn đang sống trong thung lũng nơi những bông hoa lạnh mọc.
- Em đi ra được rồi đó, Nia! Bước ngược lại về phía tiếng nói của anh!
Nhưng Nia không thể di chuyển. Cô đã bị mắc kẹt trong mạng nhện. Một con rười ngốc nghếch bị buộc chặt bởi những sợi dây quá khứ và cuộc sống của một người khác. Câu thần chú quá mạnh, cô không thể thoát ra.
- Nia! Nia!
Tiếng nói đang tiến gần lại, sức mạnh của nó ngày một tăng.
Nia nín thở, nghiêng người về phía sau và lê một chân ra khỏi tấm gương. Lập tức lớp kính lấp lánh run rẩy như sóng biển và bị rách toạc ra. Những nhánh cây đầy hoa bay xuyên qua bầu trời bươm bướm, tách thành những bông hoa tuyết nhỏ xíu trước khi tan biến hoàn toàn.
Nia cảm thấy một bàn tay đặt lên vai cô; ai đó đang gõ nhẹ.
Khi Nia quay lại, cô nhìn thấy một khuôn mặt già cỗi và mệt mỏi như cô đang cảm thấy. Trông Gwyn hoàn toàn kiệt sức.
Cô nói:
- Giống như chúng ta đã ngủ một giấc dài ấy.
Gwyn trả lời:
- Không phải anh! Anh chưa bao giờ phải vận dụng sức mạnh cực lực như vậy. Và chúng ta vẫn chưa được nghỉ đâu. Vẫn còn việc phải làm.
Nia ngoan ngoãn nói:
- Vâng.
Cô bước ra khỏi cái áo đầm và đặt nó lên giường của Emlyn trong khi Gwyn nhặt con nhện lên khỏi cái cột giường, nơi nó vừa nghỉ ngơi. Cậu nói:
- Chúng ta phải đi tìm dì của anh ngay. Và phải khuyên được dì ấy quay về với gia đình của dì trước khi quá muộn.
Gwyn mở cửa và suýt nữa đâm thẳng vào ông Idris Llewelyn đang đứng đó, giận dữ khi phát hiện ra có người lạ vào nhà của mình, và kinh ngạc khi nhận ra đó là ai. Ông lạnh lùng hỏi:
- Beth wyt “in eiseau, Gwyn Griffiths? Cậu muốn gì?
Mặt Trăng Của Emlyn Mặt Trăng Của Emlyn - Jenny Nimmo Mặt Trăng Của Emlyn