When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Ashley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-08-05 10:51:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
aniel!Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bellamy hạ thấp nắm đấm của mình xuống và bước lùi khỏi Daniel, biểu hiện lạnh lùng của anh vẫn vậy.
“Ôi,chào thím,”Daniel nói với sự vui vẻ nhanh nhẹn thường có của cậu.”Bellamy đang dạy cho cháu vài bài học về quyền anh.Cháu cần chúng, như thím có thể thấy.”
“Thím thấy rồi.Bellamy không cho cái cái vết đó phải không?”
Bellamy nhìn hơi lo lắng,nhưng Daniel cười lớn.” Không, không phải là Bellamy.Là do anh chàng ở quán rượu.Cô gái phục vụ đã kết bạn với cháu nhiều năm trước, nhưng dự định mới của cô ấy không phải như vậy.”
Cô phục vụ bàn.Người hầu của Beth đã kể lại mấy tin đồn về điều đã xảy ra trong làng từ chuyến thăm viếng cuối cùng của họ.”À, đúng rồi. Cô ấy sẽ kết hôn với một anh thợ rèn.”
“Đúng vậy, anh chàng to con nhất vùng. Họ đã có một hoặc hai cuộc nói chuyện thẳng thắn trước khi anh ta hạ ngục cháu.Võ sỹ quyền anh giỏi nhất cháu từng đối mặt.Cháu trở về nhà và hỏi Bellamy chỉ cho cháu xem cháu đã làm sai điều gì.”
“Và cậu bé đã làm sai điều gì ư?”Beth hỏi Bellamy.
“Không đề phòng.” Bellamy bước về phía trước, người hầu biến mất,một võ sỹ xuất hiện. Anh giơ nắm đấm của mình lên, cánh tay hơi cong, khớp ngón tay thả lỏng.”Trong một trận chiến như thế, nếu tay cậu quá gần mặt cậu,đối thủ của cậu có thể đẩy nắm đấm của cậu phản trở lại vào ngay mặt cậu, và sau đó đưa cậu vào tầm ngắm trong khi cậu đang cố gắng quyết định xem điều gì đã xảy ra.”
Anh chứng mình bằng việc tung nắm đấm lực lưỡng của mình một cách chầm chậm về phía nắm đấm đang giơ cao của Daniel, đẩy lùi Daniel về phía anh.Sau đó Bellamy theo sau với một cú đấm khác,xuống bên dưới mặt Daniel, đúng nơi vết bầm.
Daniel thở dài cam chịu.” Thật hợp lý.Cảm ơn anh, Bellamy.Chào cha.”
Cameron bước xuống hành lang trông giống như một con gấu giận dữ,hình ảnh dịu đi phần nào bởi cô con gái đang cưỡi trên vai anh. Gavina nhìn Daniel, kêu lên vui sướng, và giơ cánh tay của mình ra.
Daniel bắt lấy cô bé khi bé cố lao mình khỏi Cameron cao lớn hơn, sau đó Daniel đung đưa bé, khiến bé kêu lên nhiều hơn nữa.
“Cãi nhau trong quán rượu à?” Cameron cảm thấy bị giằng xé giữa cảm giác bực tức và lo lắng,và cũng nhói đau khi nhận ra rằng con trai anh đã lớn. Cameron đã cãi lộn trong quán rượu từ khi 16 tuổi, theo đuổi mấy cô phục vụ, đánh nhau bởi món quà của họ.Danny đã từ một đứa trẻ ắm ngửa trở trành một cậu bé học đại học cao lớn một cách nhanh chóng. Gavina cũng sẽ lớn rất nhanh,rời khỏi nhà trước khi anh biết được.
“Không phải trong quán rượu,” Daniel nói.” Ở sân sau. Không ai bị thương cả - chỉ là sự kiêu hãnh của Daniel Mackenzie thôi.”
“Ta nghe nói rồi,”Cameron nói, vẫn giữ tiếng càu nhàu của một người cha.” Tên thợ rèn đã lo lắng là ta sẽ tìm một cảnh sát đến để bắt con trai ông ta bởi vì đã đánh con.Ta đã nói với ông ta rằng không có gì hơn là con xứng đáng được nhận.Con đã bỏ cô gái phục vụ đó lại một mình, Danny ạ. Vấn đề đến từ chỗ đó.Con không đánh dấu vị trí lãnh thổ của mình(câu này là một câu chửi tục, mình không biết dịch thế nào cả nên chỉ dịch theo nghĩa hiểu thôi).Xin lỗi em, Beth.”
Beth chỉ gật đầu khi những người đàn ông nhà Mackenzie quên mất phải giảm bớt từ ngữ của mình quanh những quý cô trong gia đình.
Daniel đu Gavina lên trên vai anh.”Con kết đôi với Kirsten, đó là tất cả.Chúng con biết nhau từ khi con nhỏ. Con sẽ phải bắt tay và dàn hòa, đúng không?”
Cameron không nghi ngờ điều Daniel có thể khiến mọi người lại quý mến cậu lần nữa.Cậu có tài khiến mọi người thích cậu – mẹ cậu cũng có sự quyến rũ đó, mặc dù của cô ta ẩn chứa một bản chất xấu xa.Bản chất của Daniel thì vui vẻ, tạ ơn Chúa.
“Hãy để họ một mình một lúc.Con có thể là một cơn lốc.”
Daniel nhún vai, không bị xúc phạm.” Khá công bằng.Vậy thì để đến sau lễ Giáng sinh.”
“Và học được cách chiến đấu tốt hơn,” Cameron nói.Daniel kết bạn, đúng vậy,nhưng cậu cũng có khunh hướng bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình và thỉnh thoảng bị đánh vì những rắc rối của mình.”Đây này, chú ý nha.”
Anh đối mặt với Bellamy, nắm đấm vươn ra.Đấm bốc theo quy tắc thì ổn, nhưng những trận đánh nhau đường phố thì lại là vấn đề khác. Ở độ tuổi của Daniel, Cameron đã có một trận đánh bằng nắm đấm khủng khiếp.
Bellamy, luôn là một võ sỹ chuyên nghiệp, vươn tay của mình ra và tự vệ.”Con cần giữ những nắm đấm ở phía trên, chứ không phải ở phía dưới,”Cameron nói.” Đó là cách khi con tung cú đấm, cánh tay con xoắn lại với lực đẩy về phía trước, tạo nhiều đà hơn nữa.”
Anh đưa nắm đấm của mình về phía trước trong một chuyển động chậm, thắng vào quai hàm Bellamy. Bellamy lấy tay chặn, đưa cú đấm của mình thẳng lên phía trên, dưới tầm với của Cameron.
“Và đó,”Cameron nói, nhảy lùi lại khỏi đường đánh,” lý do vì sao biện pháp phòng thủ thỉnh thoảng tốt hơn là tấn công.Con hãy quan sát điều đối thủ của con làm, tìm ra điểm yếu của anh ta, và sau đó tấn công.”
Cameron tránh cú đòn của Bellamy, quay trở lại, và thọc mạnh nắm đấm của mình vào phía sau tai Bellamy.Bellamy, một võ sỹ có kinh nghiệm, chặn cú đấm đó lại, nhưng chỉ vừa kịp.
Daniel quan sát, một nụ cười toe toét hiện lên trên gương mặt cậu.” Con sẽ suy nghĩ về điều đó, và nhờ Bellamy dạy nhiều bài học hơn.Nhưng con có một ý tưởng ngoạn mục ngay lúc này.”
Ý tưởng ngoạn mục của Daniel thỉnh thoảng khiến mọi người nín thở, hoặc phá vỡ đồ đạc.
“Cái gì vậy?”Beth hỏi, nghe thật lo lắng.Người phụ nữ thông minh.
“Một trận đấu quyền anh,”Daniel nói.”Giữa Cha và Bellamy. Thím biết đấy, cho ngày tặng quà(Boxing Day- ở đây Daniel đang chơi chữ đấy mọi người Boxing trong tiếng anh là quyền anh mà ).”
Beth cười.”Danny, nó không gọi là Boxing Day bởi vì quyền anh đâu.”
“Cháu biết điều đó.Nhưng là một cách chơi chữ tuyệt vời.Bellamy anh thấy chuyện đó thế nào?Tất cả mọi người sẽ được phép xem – khách khứa, những người giúp việc, khách của những người giúp việc. Anh và Cha có thể cho mọi người thấy một trận đấu thực sự là như thế nào.”
Màu sắc biến mất trên gò má của Bellamy, nhưng anh không trả lời. Anh muốn điều đó, Cameron có thể nhìn thấy. Bellamy đã từng nổi tiếng khắp Anh quốc sau khi bị tên huấn luyện của anh đuổi đi khi hắn không thấy gì hữu dụng đối với hắn nữa.Trong trận đấu cuối cùng của anh, Bellamy đã được cho rằng phải có một cú ngã, như vậy huấn luyện viên của anh và những người bạn của hắn sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng Bellamy muốn dành được chiến thắng. Anh đã thắng trận đấu, khiến những người ủng hộ Bellamy vui mừng.
Tên huấn luyện viên, mặt khác, lại giận dữ và mặc nợ những tên đàn ông nguy hiểm, đã đi theo Bellamy về nhà và đánh đập. Chúng đã đánh anh đến chết nếu không có Mac và Cameron, người đã ở trận đấu, xông vào trận đánh.
Họ đã đuổi được tên côn đồ, sau đó Mac đã đưa Bellamy về nhà và gửi một bác sỹ phẫu thuật đến khâu vết thương cho anh. Bởi vì Bellamy không còn nơi nào khác để đi, và không còn công việc nữa, Mac đã thuê anh. Bellamy đã đáp trả lại lòng tốt của Mac bằng sự trung thành của mình kể từ khi đó.
Ainsley muốn điều đó nếu Cameron để Bellamy, một người đàn ông kín đáo và có đôi chút xấu hổ, tỏa sáng trước mặt những người khác. Ainsley ban thưởng cho lòng tốt bằng một nụ cười, một nụ hôn say mê, một cái gặm trên tai….
“Đúng vậy, đó có thể là một buổi chiêu đãi cho tất cả mọi người,“Cameron nói.Cameron có thể giành chiến thắng với nhiều lời khen ngợi hơn từ Ainsley nếu anh để Bellamy thắng.Bellamy đã trở nên bị ám ánh, Curry đã nói vậy, với cô hầu tên là Esme, người đã đến cửa để xin bố thí, và đã được Mrs.Desmon và Isabella thuê để giúp đỡ cho việc chuẩn bị ngấp cho Giáng sinh. Bellamy sẽ chào đón một cơ hội để thể hiện mình trước mặt cô gái, và Ainsley sẽ thích cái thực tế rằng Cameron đã đóng vai trò là bà mối.
Và có lẽ Ainsley sẽ xóa bỏ hết sự lo lắng kinh khủng của cô về Gavina, người lúc này đang giật mạnh tóc của Daniel và cười lớn. Daniel, mặc dù có khuynh hướng hướng về phía rắc rối, hóa ra lại khá tốt. Giữa ba người họ, Gavina phải ổn rồi.
“Bác Hart của cháu có thể không tán thành, cháu biết đấy,”Beth nói.” Sau cùng đây là nhà của anh ấy, Danny ạ.”
“Ồ, chuyện đó không phải là vấn đề.”Daniel cười toe và vẫy tay xua đi chuyện về Bác Hart kinh khủng của cậu.”Bác ấy đang bận rộn chăm sóc bác Eleanor, và cháu đã không buồn đề cập đến chuyện đó với bác ấy.”
“Em sẽ yêu nơi này, Maggie,”Sinclair McBride nói khẽ.Anh nhìn từ bên ngoài thư viện trống không, rộng lớn đến khu vườn trống trải, cũng rộng lớn, giờ đã phủ đầy tuyết, sáng lấp lánh giống như những viên kim cương dưới tia sáng mặt trời hiếm hoi.” Thật đẹp làm sao. Và yên ắng nữa.”
Maggie, cái tên anh dùng gọi Daisy một cách thân mật, đã rời bỏ anh 5 năm trước. Và nỗi đau vẫn rõ nét như cái ngày cô mất.
Bề ngoài, cỗ máy người Scot – Basher McBride- như bọn tội phạm gọi anh. Lãnh đạm, bám lấy sự thực, chứng minh một nghi ngờ rằng người đàn ông hay phụ nữ ở ghế bị cáo bị tống giảm bởi tội giết người, hiếp dâm dã man hoặc là ngược đãi và xứng đáng bị trừng phạt. Ban bồi thẩm, những người đàn ông có gia đình muốn báo vệ những đứa con của họ khỏi bị làm hại đã cảnh báo anh.Không phải là Sinclair không thể tử tế. Một tên trộm còn trẻ lần đầu tiên trộm cắp đã ăn cắp một quả tảo cho mẹ của cậu ta đã dành được lòng trắc ẩn của Basher, và anh đã cãi để xử khoan hồng cho cậu.Bồi thẩm đoàn cũng thích chuyện đó, ngay cả khi quan tòa không thích.
Trong thâm tâm, Sinclair đau đớn. Trái tim anh đã ngừng đập khi Maggie chết, và anh không chắc là nó có bao giờ đập lại nữa không.
Cô sẽ yêu căn nhà khổng lồ nhà Mackenzie, với những căn phòng tráng lệ, và những khu đất trải dài, tất cả làm đẹp thêm cho lễ Giáng sinh.Maggie yêu Giáng sinh. Những ngày này, sự quan tâm duy nhất đối với kì nghỉ lễ của Sinclair có thể tập hợp được là đút một xấp tiền cho người hầu của anh và chỉ thị cho anh ta mua tất cả mọi trò chơi mà Andrew và Catriona có thể muốn.
“Xin lỗi ngài, Mr.McBride.”
Sinclair miễn cưỡng quay lại khỏi cửa sổ bởi sự gián đoạn của cô bảo mẫu Westlock.Anh thấy cái nhìn trên gương mặt cô và giơ tay lên đoán trước lời cô nói.”Giờ thì chúng đã làm gì?”
“Bắt đầu một đám cháy. Trên một cái giường. Chúng có thể phá hủy toàn bộ phòng trẻ.”
Sinclair che dấu một tiếng thở dài.Andrew, không nghi ngờ gì. Catriona sẽ theo dõi sự náo loạn bằng vẻ thờ ơ thường ngày của con bé. Andrew sẽ không có ý muốn bắt đầu một đám cháy. Thằng bé không phải là một cậu bé xấu, chỉ tinh nghịch, thiếu thận trọng, và quá tò mò mà thôi.
“Đó là lỗi của tôi, Miss Westlock.Tôi sẽ nói chuyện với Andrew.”
“Tôi đã giải quyết mọi chuyện, thưa ngài.” Bởi cái siết chặt trên đôi môi cô, Andrew hẳn đã phải chiến đấu rất lâu dài và khó khăn với việc giải quyết.”Nhưng tôi cần phải khuyên ngài rằng những đứa trẻ này cần phải chịu trách nhiệm.”
Well, dĩ nhiên rồi.Và nếu Sinclair có khả năng bắt chúng chịu trách nhiệm, anh đã làm rồi.”Một lần nữa, tôi xin lỗi về hành vi của Andrew,” Sinclair nói.”Vợ tôi đã trông nom những điều này, cô hiểu chứ.”
Maggie, với tiếng cười của cô, những giai điệu Ailen du dương từ giọng nói của cô – mỗi chữ “T” một điểm dừng chính xác với chiếc lưỡi đáng yêu của cô đặt phía sau răng, đã có thể làm bất cứ điều gì với mấy đứa con của cô.Cô rất xinh đẹp, người Ailen đen(black Irish- được gọi như vậy do họ có làn da sẫm và mái tóc đen),cô đã được gọi như vậy, bởi mái tóc đen,hàng lông mi đen trên đôi mắt xanh dương sâu thẳm.Catriona có những màu sắc của cô, trong khi Andrew lại có mái tóc vàng hoe của người Scot, giống như cha cậu.
“Một bảo mẫu tốt có thể làm nên những điều kì diệu, thưa ngài.Tôi đã kết luận rằng mấy đứa con ngài không có bảo mẫu?”
“Hiện giờ thì không,”Sinclair trả lời.” Với mỗi người tôi thuê họ chưa bao giờ ở lại lâu quá 1 ngày.Có lẽ cô có thể giới thiệu ai đó có năng lực như cô?”
Đôi môi của Miss Westlock căng ra.”Tôi sẽ gửi cho ngài một danh sách, thưa ngài. Tôi cũng sẽ đề nghị rằng chúng đã đủ lớn để cần một cô giáo có trình độ, đặc biệt là con gái ngài.”Sinclair công nhận chuyện đó với một cái gật đầu.Andrew sẽ được gửi đến trường khi đến lúc, nhưng Catriona…Sinclair muốn cô bé ở nhà.
“Cảm ơn cô, Miss Westlock.”
Miss Westlock, với dáng điệu của một phụ nữ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, đóng cửa lại và rời đi.
Sinclair quay trở lại phía cửa sổ.”Maggie, em yêu,” anh nói một cách dịu dàng.” Em luôn nói với anh là phải tin tưởng, nhưng anh đã đánh mất.”
Sự im lặng khiến anh hài lòng. Những ngọn lửa than trong bếp lò tạo ra một chút tiếng ồn, và làn gió thổi bên ngoài, mang những đám mây quay trở lại, nhưng ô cửa kính dày ngăn những âm thanh đó lại.
Sinclair thở dài, một trong những tâm trạng ảm đạm của anh đang đi xuống và mang theo một sự đau nhức đi cùng.”Nói chuyện với em khiến anh cảm thấy khá hơn,Daisy.Nhưng anh ước rằng em trả lời anh một lần.”
********
“Louisa!” một tiếng thét vui mừng vang lên.
Lady Louisa Scranton ngước nhìn lên cầu thang, một nụ cười lan ra khắp gương mặt cô khi người chị gái hồ hởi của cô, Isabella chạy xuống cầu thang về phía cô.Rồi sau đó, Isabella vòng tay ôm Louisa vào trong lòng mình. Louisa đáp lại cái ôm chặt, đắm mình trong hơi ấm và mùi hương thơm ngát của chị gái mình. Chị gái hạnh phúc của cô.
“Nhìn con trông rất khỏe, Izzy.”
“Mama.”Isabella bỏ Louisa ra để đến gặp người phụ nữ mặc chiếc váy đen, tiếng đến từ phía sau Louisa.”Mẹ khỏe không?”Isabella hôn lên má bà bá tước quả phụ.”Chuyến đi thế nào ạ?”
“Nếu con cần phải biết, con yêu, dài và hơi tẻ nhạt.”Mẹ họ đáp lại nụ hôn.”Nhưng tất cả đều tốt hơn khi nhìn thấy con.”
Isaballe bỏ đi để quan tâm đến vài người người hầu – bà bá tước quả phụ yêu thích được những người người hầu chăm sóc – sau đó Isabella khoác tay Louisa cùng bước lên cầu thang đến phòng ngủ đã được chuẩn bị cho cô.
Isabella nói huyên thuyên đầy phấn khởi về ngôi nhà, việc chuẩn bị cho ngày lễ, về khoảng thời gian tuyệt vời mà họ đã có.Louisa đáp lời khi cần thiết, ước rằng cô có thể để sự vui vẻ của Isabella nâng tinh thần của cô lên. Nhưng Louisa gần đây đã đánh giá được cuộc sống của cô, mẹ cô, và tương lai của họ, và đã đưa ra quyết định của mình.
Khi mà Isabella tiếp tục trong tâm trạng phấn khởi, thì Louisa liếc nhìn về phía những đồ trang trí đang treo lủng lẳng tại khắp tất cả các hành lang tuyệt vời,cây xanh và những biểu ngữ làm ấm những tấm ván và sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Cô nhìn xuống qua tay vịn cầu thang và ngưỡng mộ những chiếc lọ hoa cúc vàng khổng lồ được đặt trên bàn ở tầng dưới cùng.
Một người đàn ông trong bộ đồ đen bước vào đại sảnh bên dưới. Một Mackenzie, Louisa nghĩ, sau đó ngực cô thắt lại, và miệng cô trở nên khô khốc.
Anh là một Mackenzie, và anh cũng không phải. Lloyd Fellows, thanh tra thám tứ, trông rất giống với Hart Mackenzie khi nhìn từ xa, với cùng một bầu không khí oai vệ, cơ thể cao lớn, và mái tóc sẫm màu với những vệt đỏ khi ánh sáng chiếu vào.Anh cũng có đôi mắt màu nâu đỏ không để lỡ mất điều gì cả, một gương mặt góc cạnh, và một chút mưu mẹo.
Lần cuối cùng Louisa nhìn thấy Mr,Fellows là ở đám cưới của Hart và Eleanor, khi cô trơ trẽn hôn anh.
Louisa nhớ sự săn chắc của đôi môi anh, mùi xì gà bám trên quần áo anh, vị rượu whiskey và đồ ăn trong miệng anh. Một người đàn ông mạnh mẽ, có năng lực, không sợ làm việc và thử thách gay go, nhưng tay anh đã run lên một chút khi anh chải lại tóc cho Louisa.
Như thể anh cảm thấy cái nhìn chằm chằm của Louisa với anh, Fellows ngước nhìn lên, xuyên qua đám cây cối và tay vịn cầu thang, và cái nhìn của họ khóa lấy nhau.
Gương mặt của Louisa ngập chìm bởi hơi nóng, nhưng cô không để mình nhìn đi. Đúng vậy, cô đã hôn anh. Cô đã được lấp đầy bởi niềm vui sướng của đám cưới, thậm chí với sự phức tạp của nó, và sự buồn bã vì cô có thể không bao giờ có một đám cưới như thế cho chính mình.Cô đã tìm thấy người đàn ông đẹp trai này, cũng buồn bã và cô đơn như cô, và cô muốn hơi ấm của anh.
Fellows đứng lại, gương mặt anh bình thản, sự đáp trả duy nhất của anh với cô là một cái gật đầu nhẹ. Louisa cố gắng để gật đầu đáp lại, nhưng cổ cô quá cứng để có thể cúi xuống. Cô và Isabella tiến tới đầu cầu thang ở tầng hai, Isabella kéo cô vào một góc, và Mr.Fellows biết mất khỏi tầm nhìn.
“Chúng ta đến nơi rồi,”Isabella nói, dẫn Louisa vào trong một phòng ngủ lớn, xa hoa.Nó là một căn phòng khổng lồ, thậm chí là rộng hơn phòng ngủ cô đã có khi Louisa sống ở nhà chính trong sự sản của cha cô.Phòng ngủ của cô trong căn nhà được thừa kế khá nhỏ,một căn phòng ở góc bên dưới mái chìa.
“Căn phòng thật tuyệt,”Louisa nói.”Izzy, em cần nói với chị điều này. Em đã quyết định một vài điều.”
Isabella quay lại, nhìn vào mặt Louisa, và lặng lẽ nói với cô hầu gái đang dỡ hành lý của Louisa ra là hãy đi và quay trở lại sau. Cô hầu khẽ nhún gối chào và rút lui, mặc dù cô trao cho Louisa một cái nhìn tò mò kiểu Scot trước khi cô đi.
Isabella nắm lấy tay Louisa.”Chuyện vì vậy, em yêu quý?”
Louisa mất một lúc để ngẫm nghĩ người chị gái yêu quý của cô đã trở nên xinh đẹp làm sao.Mái tóc của Isabella có màu đỏ đậm, đôi mắt cô có màu xanh hoàn hảo tương phản với màu tóc, làn da cô tái nhưng không phải màu phấn của một nước da quá thanh nhã.
Isabella biết ăn mặc như thế nào, chiếc váy xanh lá của cô với những đường viền màu đen không quá đoan trang hay quá phù phiếm, sự đẫy đà của cô là một kích cỡ có thể quản lý được ở đồ tuổi này nơi mà tất cả bọn họ đều phải mặc giống những cái kệ bếp ở phần lưng váy.Trang nhã, thanh lịch, đáng yêu. Sự bất hạnh đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt Isabella, để thay vào đó là sự mãn nguyện của một người phụ nữ được yêu.
“Em đã quyết định là em cần kết hôn,”Louisa nói.
Isabella siết chặt lấy tay của Louisa và bắt đầu mỉm cười, sau đó nụ cười nhạt đi.”Chị đang định hỏi ai là người đàn ông may mắn đó, nhưng đột nhiên chị không chắc điều em muốn nói gì.”
“Em muốn nói rằng đã đến lúc em phải kết hôn.Em đã ở độ tuổi kết hôn nhiều năm rồi, và em thực sự đã không có ai rước cả. Em được để ý bởi lòng thương xót, mặc dù thực tế em là con gái của một bá tước, bởi vì papa đã qua đời trong một tình cảnh hổ thẹn và nghèo khó.Em không còn là một cô dâu tiềm năng nữa, phải không?Nhưng có những người đàn ông giàu có sẵn sàng tìm kiếm một cô dâu có dòng dõi, và ít nhất thì em có cái đó.”
“Em gái yêu quý,em không cần một gia tài.Mac và chị sẽ chăm sóc cho em và Mama, em biết điều đó mà. Em không bao giờ phải lo lắng cả.”
“Đúng vậy, và hai vợ chồng chị rất tốt bụng.” Louisa rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của chị gái cô.”Nhưng em muốn kết hôn.Em muốn có gia đình và những đứa trẻ của chính mình.Em không muốn trở thành một cô em gái không chồng sống bằng lòng từ thiện suốt phần đời còn lại.Nếu em kết hôn, không những chị thoát khỏi em, em có thể giúp khôi phục lại danh tiếng của nhà Scranton, chuyện đó có một chút tai tiếng, chị phải thừa nhận điều đó.Giờ em có thể nghe thấy những lời bàn tàn rồi,nếu em làm chuyện này – Cha cô ta qua đời để lại một món nợ kinh khủng, vụ trốn nhà đi theo trai tai tiếng củ chị gái cô ta đã được đăng trên nhiều tờ báo, nhưng ít nhất cô em gái đã kết hôn vào một gia đình tốt.”
“Louisa.”Isabella phá vỡ cái nhìn đau buồn của cô và nói một cách dịu dàng.” Chị yêu em lắm. Chị hiểu – em muốn lấy lại phẩm giá của mình.Nhưng làm ơn, chị cầu xin em, đừng kết hôn mà chống lại trái tim em. Chị sẽ vui mừng không thể tin được khi thấy em ổn định và lấp đầy phòng trẻ của mình, nhưng chỉ nếu em yêu mà thôi.Chị đã chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân không tình yêu, và cả hai bên đều sống trong đau khổ, tin chị đi. Chị đã làm theo trái tim mình, nhiều rắc rối như nó đã gây ra, và tìm thấy hạnh phúc đích thực.Chị có một người chồng tuyệt vời, người tôn thờ chị, và chị yêu anh ấy và 3 đứa con đến từng hơi thở.”
Đúng, cô đã như vậy.Mac mụ người đi vì Isabella, và cô cũng vậy với anh.Nhưng hạnh phúc của Isabella đã phải mất một thời gian dài mới gây dựng được.
“Tất cả mọi thứ đều ổn,”Louisa nói một cách nôn nóng.”Nhưng khi chị chạy trốn cùng với Mac, đó hoàn toàn là một mớ lộn xộn, và chị biết điều đó. Em không muốn tàn nhẫn, Izzy, nhưng như em quan sát trước đây, chị làm mọi chuyện khá khó khăn đối với những người bị bỏ lại phía sau.Chị đi theo trái tim mình, nhưng chị đã mất nhiều năm không hạnh phúc trước khi chị mà Mac sắp xếp lại tất cả.”
“Chị biết.”Tia sáng đau đớn trong đôi mắt của Isabella nói với Louisa rằng cô đã không hạnh phúc làm sao trong những năm đó.”Nhưng cuộc sống là một thứ phức tạp.Không dễ gì sắp xếp cuộc hôn nhân này đúng đắn với một người đàn ông giàu có và một người phụ nữ dòng dõi.Báo chí sẽ thích thú với chuyện đó nếu em có một cuộc kết hôn như vậy, nhưng em sẽ không.”
“Em có lựa chọn gì?” Louisa mở chiếc va li của mình và bắt đầu lấy những chiếc váy ra – Isabella đã mua tất cả những chiếc váy này cho cô.”Em là một người họ hàng nghéo khổ, em bỏ qua danh sách lời mời bởi vì giờ em đã đứng ngoài vài mùa lễ hội rồi, và không ai thể hiện sự hứng thú muốn kết hôn với em cả. Em muốn thay đổi điều đó.Mùa xuân này,em sẽ bắt đầu tìm kiếm một người chồng. Em sẽ mượn tiền của chị để sắm một tủ quần áo mới, nhưng em sẽ trả lại chị ngay khi em có thể.”
Đôi tay thành thạo của Isabella nhấc một chiếc váy lên và giũ nó.”Thật là vớ vẩn. Dĩ nhiên là em sẽ có tủ quần áo của mình, và mùa lễ hội tuyệt vời nhất mà bất cứ quý cô trẻ tuổi nào có thể mong ước.Những quý cô ra mắt lần đầu tiên sẽ tái mét vì ghen tỵ. Nếu em muốn một người chồng, em sẽ có một người.”
Louisa nhận thấy sự quyết tâm ở chị gái mình, một sự quyết tâm có thể san phẳng cả một khu rừng.”Làm ơn đừng mai mối gì cho em cả, Isabella. Em biết những quý ông thích hợp ở London và cơ hội em có với mỗi người.Em đã nghiên cứu về chuyện đó.Em sẽ làm điều này theo cách của em.”Cô thở ra, dịu đi.”Mặc dù vậy em rất cảm kích sự giúp đỡ của chị, Iz.Chị biết mà. Và Mama sẽ chắc chắn sẽ thích.Bà yêu thích đi ra ngoài, và bà sẽ đi cùng em đến mọi nơi.”
“Cũng như chị vậy, khi chị có thể,”Isabella nói.”Em biết rằng London trong suốt mùa lễ hội là khu vực của chị, và chị sẽ giới thiệu một họa sỹ và nghệ sỹ vĩ cầm mới ở những buổi hội họp nhỏ của mình.Em dĩ nhiên sẽ ở đó làm bà chủ nhà cùng với chị.”
“Như là cô em gái chưa lập gia đình của chị.”
“Như là cô em gái sáng chói của chị, người sẽ làm bất cứ quý ông nào được mời đến nhà chị đều biết là một người vợ tốt. Đừng lo lắng, Louisa.Tất cả chuyện này sẽ ổn cả thôi.”
Louisa để cho Isabella mơ mộng và lên kế hoạch khi họ dỡ hành lý. Louisa sẽ kiềm chế sự hăng hái của Isabella khi đến lúc, nhưng không phải giờ, cô có thể để cho Isabella tận hưởng niềm vui của mình.
Những suy nghĩ phản bội của Louisa quay trở lại Mr.Fellows, và sự rực rỡ trong đôi mắt Mackenzie của anh khi anh nhìn cô băng qua khoảng không trống trong hành lang cầu thang.
Mr.Fellows, một người đàn ông tấng lớp lao động với những mối quan hệ tai tiếng và đứa con ngoài giá thú, là người đàn ông độc thân không đủ tiêu chuẩn nhất.Nhưng anh hôn giống như lửa vậy, và anh đã khuấy động một sự khao khát bên trong trái tim Louisa khiến cô không bao giờ quên.
*******
Đêm giáng sinh đến, và đến cùng với nó là David nhưng không có chiếc bát thời Minh quý giá.
“Đừng có gầm gừ với mình,Hart,”David nói, khi anh tường thuật lại.”Glastonby là một kẻ điên cố chấp, và mình đang nói chuyện với hắn ta.Nhưng cần có thời gian.”
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift