Số lần đọc/download: 1025 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:15:09 +0700
Chương 11: Gian Phu Dâm Phụ Vui Mừng Hơn
T
rên mặt của anh ta đều là không thể tưởng tượng nổi, "Anh nói Anh là Lục Duật Kiêu? Có chứng cớ gì? Không, điều này không thể nào! Anh nói dối...... Anh......" Anh vì tương lai tốt hơn mà từ bỏ bạn gái cũ, bạn gái cũ lại tốt số tìm được một người đàn ông giàu có ưu tú hơn anh hàng nghìn hàng vạn lần, làm đàn ông, anh không tiếp thụ nổi sự thật này.
Còn Cố Trinh Trinh thì mím môi, lặp đi lặp lại cái tên ‘ Lục Duật Kiêu’, cô là nàng công chúa của nhà họ Cố, nhưng lại không phải là nàng công chúa mà tất cả các cô gái đều phải hâm mộ, trước mắt, cơ hội của cô đã đến rồi!
Giờ phút này Cố Tử Mạt đang dính vào trên ngực của anh, đầy bụng nghi ngờ, nghe người ta nói, lúc một người đang nói dối, tim sẽ đập không theo quy luật bình thường, nhưng vừa rồi nghe người đàn ông này nói dối, cô hoàn toàn không cảm thấy nhịp tim của anh ta có gì biến hóa.
Cô khẽ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông, lại khẽ ló đầu ra, cuối cùng thấy rõ nửa dưới gương mặt tuấn tú của người đàn ông này.
Người đàn ông này, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập!
Hả? Đây là tình huống gì?
Vừa muốn suy nghĩ tiếp, thì đầu nhỏ liền bị bàn tay của người đàn ông ấn trở lại chỗ cũ, "Đừng động, ngoan ngoãn."
Cố Tử Mạt kêu rên, người đàn ông này xem cô như thú cưng!
"Vậy thì tốt, Lục thiếu, hiện tại cảm xúc của Tử Mạt không ổn định, cậu đưa Tử Mạt về trước đi, ngày khác tôi nhất định sẽ khiến Ân Chính cho Tử Mạt một cái công đạo, con gái nhà họ Cố, cũng không thể để người ta khi dễ vô ích như vậy được!" Cố phu nhân giải quyết dứt khoát, bán mặt mũi cho Lục Duật Kiêu, trong lời nói lại không khỏi để lộ ra ý quan tâm đối với Cố Tử Mạt.
Cứ như vậy, Cố Tử Mạt bị anh đưa ra khỏi nhà họ Cố giống như bắt cóc thú cưng vậy.
Trên dường ngồi taxi trở về, Cố Tử Mạt nhớ lại tình huống vừa rồi, dọc theo đường đi cười không ngậm miệng được, cũng sắp đau đến sốc hông rồi.
Cố lắm mới nín cười được, nói với người đàn ông bên cạnh, "Anh không thấy trước khi chúng ta đi, bọn họ đều trợn mắt nhìn, sắc mặt đều rất kém, ha ha, bọn họ nhất định đã bị thân phận của anh hù sợ rồi."
Thế nhưng anh ta lại không nói lời nào, chỉ nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, vừa tà khí vừa tùy ý, giống như đang nghiên cứu chú thỏ nhỏ mình nuôi trong nhà, mang theo mấy phần trìu mến, mấy phần dung túng.
Cô giành thắng lợi trong trận chiến mở màn, cười ‘ khanh khách ’ không ngừng, nằm bò ra ở ghế sau xe, rất sợ người khác không biết cô vui vẻ, cười mãi, cười đến đau bụng, một cái tay nhỏ không nhịn được ôm bụng, một cái tay nhỏ đập vào bờ vai của anh, "Sao anh không nói lời nào thế, mới vừa rồi anh vẫn một bộ khí phách hiên ngang anh minh thần võ, mà hiện tại anh lại nín thinh thế? Ai nha, anh cười đi, ở trước mặt tôi, không cần xấu hổ, tôi cũng không ngại anh là Lục Duật Kiêu giả."
Người đàn ông bị cô dây dưa, lại thấy cô đang ôm bụng, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng của cô, chậc chậc mở miệng, "Tôi còn chưa từng thấy qua người phụ nữ có thai nào lại không biết tiết chế như cô vậy!"
"Phốc ——" tài xế ngồi phía trước phá vỡ im lặng đầu tiên, bật cười, còn thỉnh thoảng quan sát đôi trai gái này thông qua gương chiếu hậu.
Cố Tử Mạt chú ý tới ánh mắt theo dõi của tài xế, thầm nghĩ thật quá mất mặt, đều do cái người đàn ông đáng ghét bên cạnh này, không nhịn được hai tay ôm bụng, không biết xấu hổ chớp mắt với anh ta nói: " chỉ sợ anh cũng chưa từng gặp qua đôi gian phu dâm phụ nào không biết tiết chế giống như chúng ta đi."
Người đàn ông không ngờ cô có thể nói ra lời nói kinh người như vậy, chân mày khẽ nhăn, lại nghiêng mắt nhìn dáng vẻ khôi hài của cô, chân mày nhíu lại, lại nhẹ giọng cười, duỗi bàn tay, ôm sát hông của cô, dùng sức mà nhéo, động tác giống như là yêu không chịu được, "Vậy mà em còn thật giống tiểu nhân đắc chí, cẩn thận bị bọn họ tóm được cái đuôi, đến lúc đó chỉ có thể bỏ trốn cùng với kẻ gian phu anh đây thôi."
Cố Tử Mạt càng nghe hai chữ ‘ bỏ trốn ’ này càng không thoải mái, lại nhìn thấy tài xế taxi nhìn bên này với vẻ mặt quỷ dị, càng cảm thấy lúng túng, không nhịn được đẩy bàn tay của anh ra, ghét bỏ nói: " Chết mất, lấy bàn tay lợn của anh ra!"
Người đàn ông không làm khó cô, rất tự nhiên buông lỏng tay, cũng không có bắt bẻ cô, chẳng qua ánh mắt sắc quét qua hai tay của mình, thầm nghĩ ngợi một phen, mày nhíu lại, hình như đang rối rắm.
Cô nhìn bộ dạng này của anh ta, cảm giác cái người đàn ông gặp mạnh sẽ mạnh hơn này đều sẽ ở những lúc bất ngờ làm cho người ta không hiểu đang toan tính điều gì "Dừng lại ở chỗ này một chút." Người đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ huy bác tài xế.
Cố Tử Mạt nhìn bên ngoài một chút, bĩu môi, "Còn chưa đến mục đích đâu."
Người đàn ông lại bước xuống xe trước, bỏ lại cô, không nói với cô câu nào, cô nhìn theo không giải thích được, lại chỉ có thể xuống xe đi theo anh ta. Nơi này là phố Triêu Dương, cũng coi như là một con phố đặc biệt, chỉ vì kiến trúc cũ kỹ, nhân viên hỗn tạp, quản chế rối loạn, nên cô cũng không hay đến.
"Có muốn dẫn tôi đi dạo một lát hay không?" Người đàn ông lên tiếng hỏi thăm.
Cô gật đầu một cái, vẫn không khỏi rất hiếu kỳ, chẳng lẽ anh ta chưa từng đi dạo ở đây, "Anh không phải là người của thành phố này sao?"
"Không phải." Người đàn ông lắc đầu, dạo bước đi vào một cái cửa hàng nhỏ.
Cô nhăm mắt đuổi theo, lại phát hiện ánh mắt của anh ta không tệ, những sản phẩm nhỏ trong cửa tiệm đều rất tinh xảo, tuy nhỏ nhưng không mất ý vị.
Cố Tử Mạt rất nhanh bị một chiếc vòng tay điêu khắc thủ công hấp dẫn, vòng tay màu trắng, phía trên điêu khắc hoa văn nhìn qua lại có một phong vị khác. Người đàn ông đi đến phía sau cô, ánh mắt quét qua đôi mắt sáng của cô, mỉm cười, "Thích không?"
Cố Tử Mạt nghe tiếng quay đầu lại, thoải mái đưa vòng tay cho anh nhìn, trong lòng có sự vui mừng không che giấu được, "Anh có cảm thấy kiểu hoa văn này rất đặc biệt không, tôi chưa từng gặp qua, đây là làm bằng cái gì vậy, ngà voi sao."
Người đàn ông cầm chiếc vòng tay trong tay cô vào tay mình ước lượng, chỉ vào bề mặt phía trên, nói, "Tôi ước lượng sức nặng, cảm giác không giống, hơn nữa cô xem, phía trên này có lỗ nhỏ, bề mặt lại thô ráp, chắc không phải ngà voi, chỉ là xương cốt của một loài động vật bình thường thôi." Cố Tử Mạt hơi giật mình, kẻ giả mạo mà còn biết nghiệm hàng, ngay cả cái này cũng biết.
Nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh từ từ cong khóe môi, từ chối cho ý kiến, chân dài bước ra, dẫn cô ra khỏi cửa hàng, sau đó thong thả ung dung từ trong túi móc ra một trang giấy đặt vào trong lòng bàn tay cô.
Cố Tử Mạt cũng không nghĩ anh ta muốn làm gì, nhưng thấy động tác của anh ta chậm, còn không nhịn được liếc anh ta một cái, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên giấy thì cô liền trợn tròn mắt.
Muốn nói lời ghét bỏ anh ta cũng ngưng lại.
Mấy dòng chữ trên giấy thực sự nhìn quá quen mắt, thế nhưng trong nháy mắt đoạn ký ức u ám không chịu nổi lại hơi gây trở ngại cho việc đọc của cô, thế nào cũng phải đọc mới được: "Tôi, bây giờ thực sự cần một người đàn ông, đóng giả Lục Duật Kiêu, cũng nhanh chóng kết hôn giả với tôi, điều kiện càng xuất sắc càng tốt, trả phí đóng giả, chi phí biểu diễn cũng do phía tôi trả, thời hạn một tháng. Ai có ý định đề nghị liên lạc nói chuyện, không có xin đừng làm phiền."
A a a, bản tin này là lịch sử đen tối của cô, giai đoạn này thật sự không thể lộ ra ngoài ánh sáng được!
Một tay cô vo tròn tờ giấy nắm chặt lại, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hiểu lại giả bộ không hiểu hỏi, "Người một nhà không nói hai lời, đây là anh có ý gì?"
"Cô chắc hẳn đã hiểu ý của tôi, tôi đã thành công ứng chức chú rể giả của cô, nói như vậy, chúng ta thật sự có thể chân chính trở thành người một nhà."
"Thành công?" Cô phản ứng chậm nửa nhịp nói: " Anh nói, tôi đồng ý để cho anh làm chú rể giả của tôi rồi hả?"
Ngất mất! Lúc đầu vì để cho anh ta theo cô diễn mang thai giả, cô thật sự đã làm một chuyện ngu xuẩn như vậy!
"Đừng đừng đừng, anh cái người này, nơi nào đều tốt, chính là rất rất rất tích cực, anh xem, trước kia là tôi tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện, làm bậy một cái tin thuê người như vậy, hiện tại tôi đã trưởng thành hơn, bây giờ không cần chú rể giả nữa rồi, sau khi trở về tôi đã suy nghĩ, cảm thấy tạm thời chúng ta có thể đổi một loại phương thức hợp tác khác."
“Lục Duật Kiêu” bỗng nhiên cười, "Bản tin là cô đăng trên diễn đàn, tuyên bố thuê tôi, cũng là chính miệng cô thừa nhận, bây giờ nói đổi ý liền đổi ý?"
Cố Tử Mạt hiểu, đây là anh ta đang ám chỉ cô khi dễ anh ta, cô khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nguỵ biện, "Ai chứng minh là tôi đăng tin chứ? Anh tìm nhầm người rồi! Tin là do người khác đăng, anh tìm cô ấy đi."
Lúc đầu cô đăng kèm phương thức liên lạc trên đó là số điện thoại của Đại Thiến, trò khôn vặt cô sử dụng lúc trước rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Vốn tưởng rằng người đàn ông này cứ như vậy mà rút lui, không ngờ ngay sau đó, anh ta lại móc một tờ giấy khác từ trên người chìa ra trước mặt cô, chỗ ghi tên in nick name trên diễn đàn cùng số QQ của cô.