A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Special Delivery
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1329 / 21
Cập nhật: 2016-07-02 16:50:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ối hôm đó, gã Jack làm cơm tối cho nàng ăn. Tự nhiên gã ít tiếng hẳn. Nàng lo vì có thể sự việc của Jan và Paul đã khiến gã rồi bời. Khi nàng hỏi gã nói không sao cả. Gã vẫn bình thường, tự tin, hai người ngồi xuống ghế vải cùng ngắm sao, gã nắm tay nàng nhoài người tới trước, ôm hôn nàng. Một buổi tối êm ả. “Anh có vài điều hỏi em,” suy nghĩ hồi lâu, gã mới nói. Nàng không nghĩ ra được chuyện gì. Nàng ngoái nhìn, hơi nhíu mày. “Cả chiều nay em suy nghĩ. Nói thật, gần đây em nghĩ nhiều lắm. Chuyện sắp xếp cho Jan và Paul nhận đứa bé thật dễ dàng. Để anh quyết việc đó càng dễ dàng hơn.” “Ta muốn giúp bọn trẻ đó mới là chuyện hệ trọng.” Nàng không vừa ý. Nàng không hiểu nổi mình đang nghĩ chuyện gì. “Đúng rồi. Em làm được việc đó thật quá sức tưởng tượng. Nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Có thể dù cho có thiên sứ trên cao hiểu rõ chuyện này, giúp Jan có thai được đứa con.” Gã ngưng ít phút. “Anh muốn mình giữ đứa bé... anh thấy rất cần có nó.” Mắt nàng ngấn lệ long lanh, trong đêm tối nàng không hay biết. “Anh nói thật sao?” đã hai lần cùng trong ngày nàng thấy yếu đến độ chỉ quệt nhẹ cũng té ngã. “Anh đã chắc chưa?” “Anh cam đoan chắc chắn. Anh chán cái lối sống tân thời này lắm rồi. Anh muốn cưới em. Ngay bây giờ. Ngày mai cũng được. Nhanh đi. Anh không muốn thấy thằng bé là đứa con ngoài giá thú.” “Anh phải chờ bốn tuần nữa.” Nàng Amanda nhìn gã cười. Không biết gã có nói thật không hay là gã làm ra vẻ như vậy. “Anh chả phải yêu cầu điều đó. Ta yêu thương nhau đến thế thì cũng như đã lấy nhau từ lâu rồi.” “Thế càng hay. Sao không thu xếp cho xong. Cứ lặng lẽ sắp xếp. Anh ở Malibu, em ở Bel Air, cứ mỗi cuối tuần gặp nhau, được chứ? Anh muốn gần em để chăm sóc con, cho tới khi nó chập chững biết đi, rồi mọc răng cho đến khi tóc em đổi màu, và rồi...” Gã cười nhìn nàng. Nàng đáp. “Em ghét không muốn nói anh nghe, anh quên mất rồi. Mười năm rồi anh còn nhớ chứ?” “Thế thì anh phải nhớ hết phần còn lại. Anh không hiểu mình đã nghĩ gì nữa. Anh biết lo cho riêng mình suốt hai mươi năm, quên lo chuyện của em. Cái đáng trách nhất anh đã quên cái ý nghĩa cao quý của cuộc sống. ANh không muốn chia cắt cái khoảng thời gian đó, cuộc sống đó. Anh muốn ôm trọn tất cả. Mỗi lúc em đau ốm có anh ngay, chia sẻ buồn vui. Rồi anh lại muốn em đến với anh những lúc thiếu vắng em. Nếu anh có khao khát thì nó cũng theo y như bố nó.” Gã sờ nhẹ tay trên vùng bụng căng đầy, nàng kéo tay gã đặt trên môi hôn. “Em cũng muốn đến cùng với anh,” nàng nhỏ nhẹ. “Anh cũng phải có mặt tại chỗ.” Bất chợt nàng thấy lo. “Anh không nên lo xa, hãy còn quá sớm phải không?” Lần này được nghe tiếng cười to của gã. “Amanda, anh yêu em. Có bao giờ em nhìn lại mình chưa? Chỉ mới thấy một nửa. Không, chưa phải là quá sớm. Đừng để trễ phút nào. Tuần sau ta làm đám cưới. Anh sẽ báo tin cho bọn trẻ, nếu có đứa nào phiền trách điều gì, ta sẽ truất quyền thừa kế, ta nói cho bọn nó thế. Kể cả con Louise. Đến đây thì bọn nó phải ra tay giúp sức để có qua có lại dù là một việc đơn giản thay vì cướp đi niềm vui của em hoặc buộc em phải nghe theo bọn nó. Và hãy báo bọn trẻ biết chỉ nên nói những điều có lợi mà thôi. Ta chỉ muốn nhìn thấy những nụ cười, nghe lời chúc tụng. Bọn chúng nợ ta điều đó.” Nàng nhìn mắt gã, rõ ràng không có đùa, nàng thương gã ở chỗ đó. Ngày hôm sau gã ra tay ngay. Gã cho gọi bọn trẻ đến báo tin đám cưới của gã với Amanda. Tổ chức thứ bảy tuần sau. Gã nhờ một bạn cố tri, ông quan tòa, đứng ra chủ lễ. Lễ cưới tổ chức tại cửa hiệu Julie’s, khách mời ăn mừng có đến hai trăm, Jack và Amanda đứng ra tổ chức. Phần lớn công việc không kham nổi, nàng nhờ gã lo giùm vì quá mệt. Gã tìm mua cho nàng một bộ áo lụa Gazar màu kem mặc vào phất phơ như cánh hoa thật đẹp. Nàng cài hao trên tóc, tay cầm bó hoa ly ly, lan,... Hai đứa con gái cho hay sẽ đến chúc mừng. Gã Jack còn đề nghị chúng tới cửa hàng chọn đồ dự tiệc. Jan nhận lời cọn Louise tuyệt nhiên không nhận. Cô ta chỉ trả lời qua điện thoại, sẽ dự lễ cưới. Cô bực vì gã báo tin qua máy. Đáng lẽ Amanda nên gọi. Cô lúc nào cũng bực dọc đủ chuyện. Ngày cưới đến, Jack và nàng dạo một vòng bãi biển Malibu rồi về thay áo cùng các con. Hai đứa phụ nàng. Nàng cũng cảm động như bao cô dâu trẻ, tay run run mặc áo cưới. Thợ tóc tới tận nơi làm theo kiểu tóc búp yêu thích của nàng, một cô dâu lộng lẫy mang thai tám tháng rưỡi. “Mẹ đẹp lắm ạ.” Louise đứng sau lưng nàng. Nhìn qua gương, Jan xuống nhà xem hoa. “Cám ơn con.” Nàng nói và hướng về con gái. “Con không giận mẹ nữa chứ?” Dù biết con giận, Amanda vẫn cứ sống theo ý mình. “Con không còn giận mẹ. Con nhớ thương cha thôi. Cho dù phải ngậm đắng nuốt cay.” Cô khóc. Đến giờ thì cô đã bỏ qua mọi chuyện rồi. “Mẹ cũng thương cha con, Louise.” Amanda ôm con gái một lát rồi buông ra. Nó tuy khó tính, nhưng tính nó đàng hoàng. “Mẹ cũng yêu thương cả Jack nữa.” “Ông ta cũng dễ chịu.” Louise cảm nhận được điều đó, cô khóc thầm. Cô có thắc mắc “Mẹ vì Jan mà tính chuyện đó phải không? Ý con là mẹ sẽ đem cho đứa bé nếu Jan không sinh được nữa.” giờ thì câu chuyện chuyển sang dằn vặt nàng. “Dĩ nhiên là mẹ đã hứa cho. Mẹ muốn cho tụi con, đứa nào cũng được.” giọng Louise nấc nghẹn. Amanda cảm động nghe con tâm sự. “Con mẹ thật ngoan. Cả hai đều đáng yêu. Mẹ thương hai đứa. Hẳn nhiên là mẹ cũng vì các con mà làm như vậy. Sao con lại nghĩ là mẹ không hứa được.” “Con cho thật là chuyện ngớ ngẩn. Jerry chồng con nói rằng mẹ thuận cho Jan khi mẹ biết chuyện của Jan” “Thế thì nó giỏi hơn con.” Louise ngỡ nàng khi nghe mẹ nói. “Con thấy yên tâm là mẹ vẫn giữ nguyên ý định. Rồi mẹ thấy mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi. Mẹ còn trẻ lắm, hoặc lú lẫn cả rồi.” “Biết đâu cả hai,” Amamda cười ra nước mắt. Jan vào phòng, Amada nắm tay Louise, hai mẹ con nhìn nhau hiểu ý. Đó là chuyện lạ từ xưa nay mới thấy. Amamda quay sang nhìn hai con hỏi đến ngày sinh có lại thăm không. “Mẹ không chắc Jack có ghé không. Hồi tham dự lớp Lamaze ông cũng bỏ.” Louise cười vui vẻ, nghe mẹ mói, cô thấy tự hào. “Có anh Jerry chồng con được rồi. Nếu không bận anh sẽ ghé ngay. Biết đâu Jack sẽ ghé lại.” “Không hiểu Jack có bận rộn gì không.” “Mẹ yên tâm, bọn con sẽ ghé thăm.” Jan dang tay vòng quanh chị nó, cả hai nhìn mẹ cười. “Các con chứ chờ hai ba tuần nữa thôi, mẹ sẽ cho hay đúng ngày tháng.” “Mẹ đừng lo.” Hai đứa cùng nói, bên ngoài xe limousine đã tới, có nhiếp ảnh viên đi theo. Không ai nhớ cầm theo bó hoa. Nàng cuống quýt như nín thở trông càng đẹp lộng lẫy. Bao nhiêu người giúp nàng bước vào xe, thật buồn cười sao mà khó lọt. Giờ thì đi lại khó khăn. Khi mọi người đến trước cửa hiệu Julie’s, cả ba đều bị hoa mắt. Những bó hoa rực rỡ giăng mắc dày đặc trên đầu. Hoa lan, hồng, ly ly. Khung cảnh huy hoàng từ trước đến giờ Amanda mới thấy, nàng đứng cạnh gã Jack, ông quan tòa, con cái vây quanh nàng, một tâm trạng vô cùng xúc động. Một ấn tượng mạnh mẽ nàng cứ tưởng là cưới lần đầu. Nàng nhận định sáng suốt hơn, diễm phúc bên cạnh gã. Một lần trong đời hai kẻ yêu nhau xứng đôi vừa lứa tuyệt diệu. Quan tòa công nhận hai người từ nay thành vợ chồng theo ý nguyện của gã, mọi người đều vui cười, chúc mừng ngày cưới với thành tâm trọn vẹn. Cả gia đình chụp ảnh kỉ niệm, cùng nâng ly rượu mừng champagne. Amanda chỉ uống nước ngọt. Hai mươi phút sau khách mời đến. Một đám cưới linh đình. Mọi người tham dự đến nửa đêm. Amanda quá mệt, lả người. Jack không dám để nàng lâu hơn nữa. Nàng tung hoa, Gladdie bắt được. George Christy ghi tên người tới dự. Tay nhà báo Jack mời riêng. Khi đám cưới xong ra xe về, khách mời tung những cánh hoa đầy người đôi vợ chồng. Đám cưới xong, vợ chồng nghỉ gần đó. Ở lại Bel Air hai ngày, cách nhà nàng hai dãy phố, không kịp về nhà, nàng thay đồ cưới ngay. Hôm đó là ngày vui sướng nhất đời, nàng mệt quá sức tưởng tượng. Jack phải đỡ nàng một tay mới ngồi xe được. Gã năn nỉ nàng qua bên chiếc Ferrari đỏ, trang trí bóng bay, nơ satanh trắng, dòng chữ bằng bọt xà phòng cạo râu “Tân hôn.” “Anh thấy trẻ lại như thuở nào.” Mặt tươi rói, gã vô cùng thích thú. “Em thấy mình như bà ngoại.” Nàng bật cười, “một bà lão béo phệ. Anh và Gladdie góp nhiều công sức. Thật tuyệt vời. Em nôn nóng được xem ảnh cưới.” Gã cho gọi sâm panh lên phòng, gọi thêm nước ngọt cho nàng. Có sẵn cả đống phim bộ video, bồi phòng đi, gã giúp nàng thay đồ cưới. Nàng không nhúc nhích được, còn mặc nguyên vớ dài, cả nịt vú. Cơn đau lưng hành hạ nàng mấy giờ lên, nàng chỉ ngại làm hỏng cuộc vui và không nói cho gã hay. Nàng nằm ngửa người trên giường thở dài, vui sướng tựa đầu êm ái trên đống gối nhồi lông chim. “Lạy chúa tôi... Mình chết rồi, được về thiên đàng...” nàng mỉm cười nói một mình, gã cúi nhìn nàng, gã sung sướng. Gã thỏa mãn tất cả. Quên đi tất cả chuyện quá khứ. “Em có cần anh mang gì đó đến?” gã tháo cà vạt xong hỏi nàng. “Một chiếc xe nâng,” nàng thì thào. “Chắc em không ngồi dậy nổi, làm sao bước vào buồng tắm.” “Anh cõng em đi.” Gã lịch sự đáp. “Em giết anh mất thôi.” Gã quăng bộ vét xuống ghế, đến nằm bên nàng, uống sâm panh, ăn nấm cục, dâu tây để sẵn cạnh giường. “Em ăn thử một món,” nói xong gã bỏ vào miệng nàng miếng sô cô la. Nàng rên khẽ thích thú, gã đang bật video. “Có xem phim con heo không?” “Em không thích lắm. Coi thử xem còn tùy.” Nàng bật cười. “Xem phim ngay tối nay.” Gã trông có vẻ đăm chiêu. “Ta không cần phải xem ba cái thứ đó. Đã cưới rồi.” Gã lẩm bẩm, tìm một bộ phim, cả hai nhìn nhau cười. Gã đang âu yếm nàng, nàng nhìn vẻ mặt gã đăm chiêu. “Cưng ơi, em muốn ngay, mà làm sao cởi hết đồ ra đây.” “Để anh giúp,” gã mầy mò, đã thấm rượu ngà ngà, nàng gạt tay, loạng choạng bước ra giường tới phòng tắm. Đêm nay nàng thấy mệt mỏi, nằm trên giường lưng vẫn đau nhức, tưởng đâu có khá hơn chút đỉnh. “Ta phải tắm một chút,” đứng trước cửa buồng tắm nói nàng nói một mình. “Tắm giờ này có nên không?” Một giờ sáng rồi, nhưng phải tắm cho dễ thở một chút, nàng thấy mệt quá sức. Mới đám cưới xong mà mệt mỏi thế này coi bộ không hay, sau mà ngày dêm cứ dài mãi ra thế. Nàng đứng đó hàng giờ như đứng trên sân bóng cỏ. Tắm được nàng thấy khỏe hơn, trở lại phòng ngủ, TV còn mở, gã ngáy đều. Nàng ngồi xuống nhìn gã đang ngủ, nghĩ ngợi cuộc sống thật lạ lùng. Cuộc sống gắn chặt những con người qua từng thời điểm, họ đã có lúc hoàn toàn xa lạ nhau. Nàng nghĩ mãi không ra vì sao mình gắn bó với gã mà không phải ai khác. Gã cựa nhẹ lúc nàng ngồi xuống cạnh gã, một lúc sau tắt hết đèn, TV, nàng mới đặt lưng xuống giường, nghe bé cựa quậy trong bụng. Đêm như dài thêm, nàng ngẫm nghĩ. Nàng nằm đó lâu hàng giờ, không sao chợp mắt được. Cơn đau lưng vẫn còn hành hạ, nàng như phải chịu một sức nặng ở đầu thằng bé đè xuống. Bỗng chốc đau nhói ở bụng dưới khiến nàng nhớ lại chuyện cũ. Nàng đang chuyển dạ. Cơn đau nhói đang diễn ra ở dạ con. Lúc đầu còn dễ chịu. Cách mười phút lại thấy đau một lần nữa. Đau chậm, khó chịu cứ đều đều như thế, đến ba giờ sáng nằm bên cạnh gã nàng cảm thấy nhức nhối từng lúc năm phút một. Có nên đánh thức gã dậy hay không. Còn sớm quá, nàng thấy không tiện. Gã nghe tiếng chân nàng vào buồng tắm. “Em có sao không?” Gã lẩm bẩm, hay còn ngái ngủ lúc nàng trở lại giường nằm. “Chắc sắp sinh rồi,” nàng nói khẽ, gã ngồi phắt dậy “Đẻ liền? Ở nhà hay sao? Để anh gọi bác sĩ.” Gã bật đèn, mắt nhắm mắt mở. “Chưa tới ngày đâu.” Nàng vừa nói, lại thấy đau nhức nhối nghiến răng ôm bụng nằm bên gã. “Chỉ đau chút xíu thôi.” “Em điên à? Em định đẻ ở nhà sao?” Gã phóng ngay xuống đất mặc quần áo. Nàng nhìn gã cười, lại thấy đau nhói thêm lần nữa. Lần này cứ hai phút lại thấy đau. “Em chưa lấy đồ trong vali ra. Em tính ở lại đây chờ một đêm thôi.” Nàng vừa đau vừa nói. “Đẻ xong anh chở em lại đây. Em muốn về lại lúc nào báo anh. Còn giờ thì nhấc cái thân nặng nề xuống giường tới bác sĩ ngay kẻo không lại đẻ ở đây.” “Dường như em không mặc cái gì trên người cả.” “Nhìn xem đang mặc cái gì trên người kia?” “Thôi còn cả bộ đồ cưới trên người thế này sao mà đi bệnh viện được. Trông kỳ quá!” “Thì có nói ra người ta mới biết, lo gì. Cứ mặc thế này, em. Ôi lạy chúa, em đang làm gì thế kia...” “Em đang đau bụng đẻ,” nghiên răng nàng nói. Vừa nghe thì gã cũng ôm bụng. “Anh bị ngộ độc rượu sâm panh.” “Anh cũng bị chuyển bụng à?” nàng hỏi khi vừa dứt cơn đau. “Anh gọi Jan và Louise.” Nói xong nàng bò ra khỏi giường. Thật khó đứng thẳng được. “Để anh gọi xe cấp cứu.” “Em không cần loại xe đó.” Bây giờ dở khóc dở cười, lại thêm cơn đau. “Anh lái xe đưa em đi.” “Không được. Anh đang say mèm ra đây. Em không thấy sao?” “Có say sưa gì đâu, em có thấy gì đâu. Thôi để em tự lại. Anh nhớ gọi Jan và Louise.” “Anh không nhớ số, nếu em không chịu mặc nguyên đồ cưới để đi, anh sẽ gọi cảnh sát đến giải em đi.” “Càng tốt.” giọng nàng như nghẹn thở, tay ôm bụng. Vừa xỏ giày, nàng thấy chân sưng phù. “Thôi đi chân không cho xong,” nàng nói thiểu não. “Trời... lạy chúa... Amanda... xin em...” gã quăng vali xuống giường, lục đồ. Lạ thật còn một đôi dép. “Em mang dép đi.” “Cái gì thế, anh thật chu đáo quá? Em đi chân không cũng được có sao đâu?” “Trông chẳng ra sao.” Hai người đang đứng giữa cửa, bốn giờ sáng, một cơn quặn đau dữ hơn, nàng tựa lưng vào cửa. nhìn nàng gã lẩm bẩm, nàng choàng tay qua người gã bước chậm ra khách sạn có xe chờ sẵn. Đi mãi không tới. Phải mất đến mười phút ra xe, chắc đẻ tới nơi rồi trước khi tới được chiếc Ferrari. Nàng bước ngay vào buồng lái, dang tay về phía gã, lo gã có nhớ mang chìa khóa xe không nữa. Không được chậm trễ dù chỉ một phút. Đây rồi, chìa khóa trong túi, gã cầm lấy đưa cho nàng rồi leo vào xe ngồi sát bên. Chiếc xe lao nhanh khỏi bãi đậu, phóng về hướng Bel Air, nàng đưa số máy nhà Jan, gã gọi ngay. “Anh bảo nó báo Louise hay tin. Cả hai đứa đến viện ở lịa lúc chuyể dạ cho tới lúc sinh. Năm phút nữa mình tới ngay.” “Chắc sau này bọn trẻ nó gởi tôi vào nhà dưỡng lão.” “Thôi nghỉ cho khỏe, chò đến lúc tỉnh táo,” nàng mỉm cười nhìn gã. Tuần trăng mật sao mà khủng khiếp thế. Thằng bé chào đời ít phút nữa thôi. Đau quá chịu không nổi, nàng cho xe dừng lại lề đường chờ qua cơn đau. “Ôi chúa ơi,” gã kêu, “em đang làm trò gì vậy?” “Em cố giữ cho chiếc Ferrari của anh đừng vụn nát đi mất, em đang đau bụng lần nữa,” trông nàng như khuôn mặt cô gái trong phim The Exorcist chớ không phải vợ mới cưới, gã lại càng khiếp sợ hơn khi nhìn kỹ mặt nàng. “Rõ khỉ. Tưởng đâu sắp đẻ rồi!” “Anh đừng nói tới chuyện đẻ, gọi ngay đứa con gái quỷ sứ giùm cho em.” “Được rồi... được rồi... Con quỷ con ở bệnh viện đang nói chuyện với anh... nó nói bà ấy đối xử như kẻ xa lạ rằng bà ấy chưa hề gặp vụ chuyển dạ nào thế cả!” Nàng không biết có nên cười hay giết chết gã cho xong. Bây giờ thì đã gọi được cho Jan, cho hay mẹ nó đang chuyển bụng. “Ba có nói đùa không?” Jan hỏi lại, nó còn buồn ngủ nên không nghe rõ đầu đuôi. Quả thật gã uống nhiều rượu trong đám cưới. “Ta không đùa,” gã hét to, như điên. “Mẹ gần đẻ, ta đang đến viện đây. Mẹ đang chuyển dạ, mẹ đau đớn không phải như mọi ngày.” “Có chắc không đấy?” Jan không tin, còn ngờ ngợ. “Thật đấy chứ, mẹ còn đang mặc nguyên đồ cưới mà. Con nhớ tin cho Louise. Nhanh kẻo trễ.” “Mười phút nữa tụi con đến ngay!” nó gác máy. Amanda cũng vừa thắng gấp chiếc xe ở lối vào bệnh viện, mở toang chiếc Ferrari, nói với người gác cổng. “Anh đậu xe vào trong. Tôi vội. Nhớ đừng để trầy sơn, chồng tôi giết anh đấy.” “Buồn cười thật, bà ơi. Quá ư buồn cười, bà là ai đây? Chẳng khác gì bà nhà tôi,” hắn ta trao đổi với bảo vệ, lắc đầu ra hiệu dẫn xe Jack vào bãi đậu. Gã nhận ra mấy tay này đang say thuốc. ở vùng LA đa số đều thế cả. Amanda đã ở ngoài phòng đợi, đang trên xe lăn. Nàng trình giấy bác sĩ, có dự lớp Lamaze, nàng mệt thở không ra hỏi, con đau càng dữ hơn. “Em còn chờ gì nữa?” gã sững người nhìn nàng chợt nhớ ra. “Anh bỏ quên cái đồng hồ bấm giờ.” Y tá vừa đến đưa nàng đi xe lăn đến cầu thang. Tay nắm thành xe, nàng khiến gã một phen bối rối. “Này cưng, em vẫn khỏe chứ... anh hỏi thật đấy.” “Xem này, trông em giống cái gì đây?” Vừa đau vừa nói đủ nghe, trông nàng khá hơn, đã đến giờ chuyển bụng. “Sợ thật,” gã thú nhận, “Còn tệ hơn thế nữa.” “Mà thật thế đấy. Cũng khổ như người ta lấy cưa máy xẻ bụng em ra.” “Còn cái gì trông là lạ ở môi trên của em.” “Để tính sau.” “Không thể chậm được nữa.” Xe lăn đẩy nàng vào phòng sanh trên tầng thứ ba để nàng thay đồ, gã Jack được phát một cái mũ tắm, bộ pyjama xanh. “Cái này để làm gì?” gã kinh ngạc. “Để ông dùng nếu muốn vào thăm con.” Y ta nói, cô cho mời bác sĩ đến khám. Chỉ hai phút sau bác sĩ đến ngay phòng sinh, gã Jack đã thay đồ. Amada đọc được tám centimet có chiều hướng tăng nhanh. Xong xuôi đo lại chín centimet. “Thuốc tê,” nàng xin, tay bấu chặt thành giường... “Cho xin morphin... Demerol... cái gì cũng được... một ít cũng được.” “Bà Kingston, trễ rồi,” y ta an ủi. “Lúc vào đây đo được bảy centimet mới tốt.” “Tôi bận việc, phải tự lái chiếc Ferrari mắc dịch của chồng tôi tới đây.” Nàng bật khóc, không phải chuyện đùa. Nàng nhìn quanh tìm y tá. Bác sĩ nội trú vẻ hoảng hốt. “Này Jack, có phải cô ta cho hay nếu đến sớm hơn nửa giờ thì may ra họ tiêm thuốc tê được? Lỗi tại anh đó.” Nàng khổ sở nói cho gã nghe khi gã bước ra từ phòng thay đồ. “Anh có lỗi gì đâu? Ồ đó...” gã nhìn cái bụng to tướng, “Tôi thấy nó rồi này. Mà này,” gã quay sang bác sĩ, “người này không là bà Kingston.” “Bà ta không phải là...” ông ta há hốc, tay cầm tờ bệnh án ghi chi tiết. “Đúng rồi trong giấy ghi bà Kingston.” “Phải ghi bà Watson.” Gã sửa lại, giọng ngà ngà say vì sâm panh từ tiệc cưới. Phải mất mấy tiếng, có khi cả ngày mới tỉnh được, Amada biết rõ quá rồi. “Chẳng cần biết tôi là ai. Cho tôi gặp bác sĩ. Ông đâu rồi?” “Có anh đây, Amanda,” Một giọng khàn khàn phía ngoài cửa. “Được, cho tôi thuốc, không ai cho thuốc cả.” Gã trao đổi với bác sĩ nội trú. “Cho một ít morphin được chứ?” “Khiếp quá.” Chuyên viên đặt máy kiểm tra, tiêm mọt mũi chỉ không tới năm phút. Nhìn thao tác đó, gã buồn nôn. Gã ngồi lim dim mắt tựa lưng ghế đặt cuối dãy quan sát. “Mang cà phê tới mời ông Watson, ông dùng cà phê đen nhé?” Bác sĩ nói xong, y tá nhướng mày nhìn, “cho tiêm tĩnh mạch được không?” “Được.” Jack chỉ nhìn một mắt, Amanda đau nhói, nhờ morphin thấy đỡ hơn. “Ai cũng la hét om sòm cả, sao thế?” gã phàn nàn từ bên ngoài. Jan và Louise đi thẳng vào phòng, đến ngay bên mẹ. “Các con đừng vào chỗ này” nàng nói, thở hổn hển. Mùi morphin gây buồn ngủ. “Mẹ nói không vào được là sao?” Jan sờ quanh má mẹ rồi vuốt tóc, còn Louise đi tìm bịch nước cho mẹ. “Cố đến khi chuyển bụng, lúc đó muốn sao cũng được.” “Con cũng sẽ đẻ một đứa. Đáng sợ lắm.” Nàng nói thêm câu gì đó rồi nhắm mắt một lúc. “Mà cũng đáng tội, mẹ thương con, con à,” nàng thủ thỉ với nó rồi nằm xuôi ra đó, Louise mang bịch nước đá quay lại. “Mẹ cũng thương con Louise,” vừa nói vừa đưa tay nhận bịch nước. Gã Jack đang ngồi góc phòng uống cà phê. Lúc năm giờ, bác sĩ đến kiểm tra lại. Cho nàng vào phòng sinh, thuốc morphin đã hết, một cơn đau nữa. “Tôi thấy khó chịu... sao mà khó chịu quá thế...?” “Mẹ còn mang nặng,” Louise xen vào, Jack bước lại bên nàng. Gã đã bớt say. “Em thấy sao rồi, cưng?” gã hỏi thăm lời lẽ nghe cảm động. “Em thấy khó chịu.” “Em qua khỏi được.” Gã nhìn y tá, vẻ buồn bã. “Nhờ cô cho thuốc, sao cô không để bà ấy mê luôn, lạy chúa!” “Bà ấy còn đứa con trong bụng, khác trường hợp phẫu thuật, chờ đến giờ đẻ.” “Không, tôi căm ghét chuyện đó. Tôi căm ghét mọi chuyện trước mắt.” Thuốc morphin làm nàng choáng, giờ còn đau đầu. “Xong rồi, sẽ khỏe thôi,” gã vừa nói vừa bước theo sau nhân viên y tế cùng vào phòng sinh, cứ ngẩn ngơ không hiểu sao mình vướng phải chuyện này. Gã lúng túng nửa không muốn nhìn, nửa không muốn bỏ nửa chừng. Hai đứa con gái của nàng bám sát sau. Nhìn thấy dụng cụ y tế, gã muốn chóng mặt. Mỗi người ngồi một chỗ gần đầu nàng nằm. Nàng nằm tư thế ngồi, thẳng chân đặt lên bàn đạp. Cuối giường đặt chiếc nôi có treo đèn sưởi cho bé. Gã nhìn thấy như cảnh thật. Mọi người có mặt hôm nay đều có nhiệm vụ. Một việc hệ trọng sẽ diễn ra trước mắt. Mọi người không phải chỉ đến để thấy cảnh đau đớn của nàng. Vài giây sau, gã mới hiểu ra vì sao phải có mặt hôm nay. Nàng trải qua hai giờ vẫn chưa sinh được. Tổ đỡ đẻ thì thầm với nhau. Bác sĩ nhìn đồng hồ. “Ta sẽ chờ thêm mười phút.” Gã Jack nôn nóng, tai vẫn nghe rõ tiếng nói xung quanh. “Cái gì vậy?” “Ông Jack này” bác sĩ nói. “Bà Amanda còn mệt nhiều. chúng tôi phải giúp bà ấy.” “Giúp cái gì?” Gã hoảng hốt. Gã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhớ lại đoạn phim. Đó là cảnh phẫu thuật đỡ đẻ. Trông y hệt cảnh cưa đôi người đàn bà. Gã khiếp sợ nhìn bác sĩ. “Phải làm thế nào hả ông?” “Để xem. Chưa cần thiết, nếu bà làm theo đúng chỉ dẫn.” Trông Amada khổ sở thật, khóc thét, nắm chặt tay lại, hai đứa con gái lo ngại. Jack trông thảm thương hơn. Năm phút trôi qua chưa thấy gì. Tổ đỡ đẻ đứng quanh chờ đợi một cơn đau nữa, tiếng chuông réo. Cả phòng xì xào, mọi người nhảy bổ tới nàng. “Cái gì thế? Chuyện gì thế?” Gã hốt hoảng, tỉnh cả rượu. Máy dò thai. “Thằng bé sinh khó.” Bác sĩ giải thích không kịp nói thêm, vội vã. Thông báo phổ biến rộng rãi, chuyên viên gây mệ nói đôi điều riêng với Amanda đang rên khóc. “Gặp khó khăn kiểu như thế nào?” gã Jack nôn nóng muốn biết, chẳng có ai nói ra. “Yêu cầu quý vị rời khỏi phòng, tất cả,” bác sĩ nói rõ từng tiếng, xong ông quay sang chuyên viên gây mê. “Ta còn đủ thời gian gây tê ngoài không?” “Tôi ráng thử xem.” Chuyên viên đáp lại. “Nhanh chân, làm theo lệnh.” không khí ồn ào khắp nơi, Amanda với tới nắm lấy tay gã Jack như một con thú bị thương đang nằm đó. Hai đứa con bước ra ngoài, gã Jack không thể rời xa nàng lúc này. Gã không thể nào làm như thế được. “Tôi có tham dự lớp hướng dẫn.” gã cứ nói ai nghe cũng được. “Tôi có tham dự lớp hướng dẫn Lamaze được xem đoạn phim C-section, phẫu thuật đỡ đẻ...” Chả có ai muốn nghe, tất cả chăm chú vào chiếc máy thăm dò, mọi thủ thuật lấy đứa bé ra chưa được. Bây giờ đến lúc phẫu thuật. Bác sĩ nghiêm mặt nhìn Jack. “Ông ngồi xuống đây, rồi nói chuyện với bà.” Trước mặt nàng có gắn màn hình, gã có thể theo dõi cuộc phẫu thuật, chỉ thấy cùng mặt, chuyên viên gây mê làm việc không kịp trở tay, dụng cụ phẫu thuật nhìn ở đâu cũng thấy, gã thì cố tránh nhìn đi nơi khác, gã chỉ còn nhìn thấy cặp mắt, khuôn mặt của nàng rồi cả nỗi sợ hãi in sâu lên đó. “Em cứ an tâm có anh ở đây. Mọi chuyện êm xuôi ngay. Họ sẽ cứu thằng bé, chỉ ít phút nữa thôi.” Gã âm thầm cầu nguyện, không hề nói dối. “Nó bình yên chứ? Thằng bé ấy mà, Jack?” Nàng vừa khóc, vừa nói, không còn cảm thấy đau đớn nữa, nàng chỉ nghe tiếng giật, kéo đâu đó. Rồi đến lượt gã Jack dõi mắt nhìn theo nàng, gã yêu thương nàng biết mấy. “Thằng bé khỏe,” gã nói tiếp, mong sao nó phải như thế, gã cầu nguyện cho mẹ tròn con vuông. Không có điều gì xấu. Nàng đã trút gánh nặng. Thằng bé được vuông tròn. Rồi tổ phẫu thuật sẽ nhắc mãi. Mồ hôi trên khuôn mặt gã Jack nhỏ xuống tấm vải, phẫu thuật hòa quyện những giọt nước mắt ướt đẫm của nàng, hai người đã chờ điều này từ lâu. Tiếng xì xào dường như kéo dài không dứt khắp gian phòng. Rồi đột nhiên bầu không khí im phăng phắc, chỉ nghe rõ tiếng rên khẽ của nàng. Chỉ có nàng mới hiểu mới nghiệm ra có điều gì đó khủng khiếp lắm sắp tới, gã phải tỏ ra yêu thương nàng hơn nữa. Nhưng liệu gã có còn yêu thương nàng đến thế nếu chẳng may thẳng bé chết đi. Gã hiểu ra là dù gì đi chăng nữa, gã không được cư xử tệ. Gã quay sang nhìn nàng, nhưng thằng bé phải sống được, bất chợt nghe có tiếng trẻ con khóc vang khắp phòng, mắt nàng tròn xoe kinh ngạc. “Nó bình yên chứ?” nàng mệt lắm rồi, chỉ còn mỗi ước mong được biết nó thế nào, chờ bác sĩ xác nhận lại. “Nó khỏe.” Nó được cắt rốn, đặt trên bàn cân. Gã Jack đến nhìn thằng con trai bé bỏng. Cân được chín pounds mười hai ounces. Xấp xỉ mười pound. Gian nan lắm con ạ. Đôi mắt xanh mở to, nó ngước mắt nhìn vì được chào đời sớm. Sự thật là nó đã chào đời. Đẻ sớm hơn ba tuần lễ. Nó được tắm sạch sẽ, quấn trong tấm chăn đặt cạnh mẹ nó, tay nàng còn buộc chặt vào thành giường chưa ôm con được. Gã Jack bước đến giữ con, nước mắt đầm đìa, dõi theo Amanda mới vừa được nhìn thấy con mình. Nàng dụi má vào mặt nó. Gã xúc động như chưa từng thấy bao giờ một người đàn bà được gã yêu thương vô cùng, cả hai cũng chưa từng mong đợi đến thế giờ phút đứa con được sinh ra. Một giấc mơ bé bỏng có thực, một hy vọng lớn lao cho tương lai của trời cho. Gã chợt cảm thấy mình trẻ ra, nhìn quanh mọi người. Một món quà kỳ diệu cho mai sau. Như ta đang mở toang cửa sổ đón ánh nắng mặt trời. “Nó đẹp thật,” nàng nói thầm, ngước nhìn gã. “Nó trông giống hệt anh đó.” “Không dám đâu.” Gã nói xong nước mắt ràn rụa cúi xuống hôn nàng. “Cám ơn em” gã nói cho nàng nghe “... đã không bỏ rơi nó... muốn giành lấy nó, vậy mà anh đã chối từ.” “Em yêu anh,” nàng nói trong cơn buồn ngủ. Tám giờ sáng, thằng bé vừa chào đời được mười phút. “Anh cũng yêu em,” gã nói nhìn nàng lăn ra ngủ, đứa bé giao cho cô y tá giữ trẻ, để người ta chăm sóc mẹ nó. Gã ngồi chờ rất lâu, theo dõi nàng được đưa trở lại chỗ cũ, sau một đợt hồi sức nàng còn say ngủ, gã vẫn còn ngồi đó, mọi người vẫn còn chờ đợi, tất cả đã được báo tin. Paul đã đến nơi. Mọi người vui vẻ. “Xin chúc mừng,” Louise là người đầu tiên ngỏ lời, nó nói với tất cả tấm lòng.
HẾT.
Lối Về Lối Về - Danielle Steel Lối Về