In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2243 / 7
Cập nhật: 2015-11-23 17:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ề Nha Trang tháng ngày qua mau, Mộng Nghi trải qua 1 sự thay đổi hoàn toàn. Dù vậy, nàng vẫn không quên giây phút tiễn đưa cuối cùng ở thành phố Sài Gòn thân yêu ấy. Với tình cảm sâu lắng của Vũ Nam - Đình Nghi và sự nhiệt tình, của Khiết Nam dành cho nàng trong phút cuối cùng ngậm ngùi... thương cảm khó quên.... "Trời vào khuya, gió lạnh bám sát vào hồn Mộng Nghi. Khoác lên mình chiếc măng- tô màu đen... lặng lẽ thu gọn đồ vào valy nhỏ dưới ngọn đèn ngủ mờ nhạt. Nàng sợ ánh sáng sẽ làm Vũ Nam và Dung Nghi thức giấc chứng kiến kẻ thua cuộc đang chạy trốn để tìm nơi ẩn tích. Nàng không muốn nhìn đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Dung Nghi, và lời buồn đưa tiễn của Vũ Nam trước giờ mỗi người 1 nẻo riêng tư.
Mộng Nghi từ biệt những ngày thơ mộng, bình yên trong ngôi nhà thân thương này để băng mình trong sương đêm. Không biết con đường nàng đi giá lạnh hay không và chiếc áo này có mang lại đủ hơi ấm giúp nàng chống chỏi trên đường cô độc nơi đất lạ.
Nàng đi thật nhanh để khuất xa khung cảnh quen thuộc. Nhưng cánh cửa cổng vừa mở... thì bóng Vũ Nam bất động nơi ấy tự bao giờ... Điếu thuốc trên môi bị vất đi khi bóng nàng sắp lướt qua chàng.
Cánh tay rắn chắc ấy kéo nàng đứng lại trong vòng tay chàng. Ánh mắt đắm đuối cúi xuống thật gần.
- Mộng Nghi... Chúng ta thật sự xa nhau rồi phải không em? Tha thứ cho anh, Mộng Nghi.
Nàng quay lại nhìn vào nhà mình, như sợ bóng Dung Nghi xuất hiện để chứng kiến cảnh âu yếm này. Hiểu nỗi phập phồng qua đôi mắt thẫn thờ ấy, Vũ Nam trấn an.
- Dung Nghi không dậy nổi vì tiêm thuốc an thần hồi đầu hôm. Em đừng sợ, Mộng Nghi.
Nàng nắm lấy tay chàng để xuống, thở dài:
- Chúng ta không còn gì để buồn giận hay để nói về nhau nữa. Anh đừng tạo thêm ngang trái. Bấy nhiêu đối với em quá đủ. Sức chịu đựng của em sẽ không còn để ôm lấy đau khổ thêm nữa.
Vũ Nam giọng trầm ấm bi thương:
- Mộng Nghi! Sự nhầm lẫn đưa anh vào cảnh nghiệt ngã em không tội nghiệp anh sao?
- Em đi rồi, anh ở lại bên người vợ tính tình như Dung Nghi, làm sao anh chịu đựng nổi, khi tiếng đàn và bóng dáng em không còn nữa.
- Không chịu nổi cũng phải chịu cho quen. Không ai vừa yêu cô chị vừa cưới cả cô em. Anh ở lại mạnh. Em đi cho kịp chuyến xe đầu tiên.
Vũ Nam nắm lấy tay nàng thành khẩn:
- Mộng Nghi! Anh vẫn yêu em. Mộng Nghi em đi nơi nào, anh vẫn hướng mắt về nơi ấy, xin nhớ cho anh điều duy nhất đó. Dù anh không còn gì xứng đáng để trao em, bởi vì tim anh héo hắt vào buồn thảm quá. Mộng Nghi! Anh yêu em dù không đáng để em hoài tưởng.
Giọng ấm áp, đôi mắt đau khổ làm sao lòng nàng không sôi động. Nhưng thực tế ngôi thứ đã sẵn chia. Nàng không vì tình cảm yếu đuối của mình để cùng Vũ Nam phá vỡ bức tường luân lý của "đạo làm người".
Tình yêu bất chính khó quên trong hồn người chung cuộc. Nhưng tình cảm ấy không thể tồn tại trong xã hội thuần túy Việt Nam. Mộng Nghi buồn bã đáp:
- Vũ Nam! Có buồn cũng không níu kéo được gì, anh phải vui trong bổn phận mà anh đã chấp nhận. Anh phải đóng vai người chồng gương mẫu và làm tròn chức năng của 1 người cha. Không có gì khó nếu anh cố gắng hết mình. Dung Nghi yêu anh hơn cả danh dự gia đình và bản thân nó. Anh hãy nhìn cái tốt của nàng mà khen và nhẹ nhàng sửa đổi những nết xấu bằng tình yêu cao thượng có trong anh.
- Nhưng Dung Nghi không chịu tiếp thu những ý kiến xây dựng đó thì em nghĩ sao?
- Anh phải đem tình thương cảm hóa. Anh sử dụng tình yêu chăn gối 1 cách khéo léo để lèo lái nàng. Được anh yêu trọn vẹn, từ ấy không có người đàn bà nào không sửa đổi được.
- Dung Nghi lúc nào cũng chống đối mẹ anh, nhất là đối với anh. Nàng triệt để làm theo ý mình.
- Tại anh không tế nhị trong cách sử thế trên cương vị 1 người chồng. Đáng lý mẹ anh không đồng ý làm đám cưới, anh phải biết viện lý do tuổi tác, hay Dung Nghi có thai không thể làm to được, để Dung Nghi không có thành kiến với mẹ anh. Còn Dung Nghi có phản ứng, anh không nên kể lại cho mẹ nghe. Anh phải biết nói dối cho mẹ thương vợ và ngược lại. Nếu không, anh là kẻ đau khổ nhất.
- Mộng Nghi! Bao giờ mình gặp lại hở em?
- Vũ Nam! Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, nếu em chưa tìm được người thay anh trong tim em. Vũ Nam! Từ đây, anh lấy kinh nghiệm để làm 1 người chồng tốt. Em hy vọng từ bản năng đến tâm hồn thông minh sẵn có, anh sẽ hạnh phúc... Ở nơi nào, em cũng mang nỗi khổ mà anh không hề biết đến. Thế mà em cũng cam tâm nhận để hạnh phúc của anh khỏi lung lay. Đó là sự hy sinh của em dành cho anh đó, Vũ Nam.
Vũ Nam đứng lại nhìn bóng nàng nghiêng ngả dưới ngọn đèn đường nhạt nhòa. Bây giờ chàng và nàng thật sự biệt ly. Mộng Nghi lầm lũi đi dưới trời sương. Gió không len lỏi vào chiếc áo dày cộm, thế mà tim nàng lạnh như đi giữa cơn giông.
Đình Nghi đứng đợi nàng lâu lắm. 2 giọng nói quen thuộc đưa vào tai chàng từ câu đối thoại, từng tiếng thở dài não ruột. Chàng phục Mộng Nghi can đảm khi quyết lòng dứt khoát tình cảm... không êm đẹp nếu nàng tiếp nhận nó lần nữa.
Bước chân rã rời của chị, cho Đình Nghi biết sức chịu đựng kia đã mòn mỏi. Chàng bước ra nắm tay, Mộng Nghi giật mình. Đình Nghi cười trấn an ngay:
- Em đây. Đình Nghi đưa chị đi chứ không phải kẻ cướp, bà chị ạ.
- Đồ không sợ mất, chỉ sợ mất trái tim thôi. Nhưng còn gì để mất khi chị đã cho anh ấy rồi.
- Mất 1 niềm vui nhỏ không đáng buồn như thế. Hãy chuẩn bị tinh thần để đón niềm vui lớn đang chực chờ phía trước. Chị hãy cố gắng lên, em sát cánh bên chị.
- Không có gì chia sẻ được, những gì đã mất mát trong tim chị ngoài anh ấy.
- Hãy xem hắn như đã chết.
- Chết trong lòng đời nhưng sống mãi trong tim chị, Đình Nghi ạ.
- Em đưa chị lên xe. - Chàng lảng sang chuyện khác.
- Sao em biết cịh đi giờ này mà đón?
- Linh tính em ít khi sai. Nhất là giờ khởi hành của những cô gái có trường hợp như chị.
Mộng Nghi cười:
- Hết nghề mai dong rồi đến bói toán. Không biết ngày mai em còn nghề gì nữa không?
Đình Nghi cho xe chạy vừa bảo:
- Chỉ có 2 nghề ấy mà đau cái đầu nè. Mai này em trở lại nghề "mai dong" 1 lần nữa xem có thành công không? Chị ủng hộ chứ?
- Cho chị xin 2 chữ bình yên. 1 lần tởn tới già. Đình Nghi bỏ nghề không may mắn đó đi, làm bác sĩ bền vững hơn.
Đình Nghi cười:
- "Thất bại là mẹ thành công". Chị không quên câu châm ngôn ấy chứ. Mộng Nghi! Em hy vọng hạnh phúc sẽ đến với mẫu người như chị.
Mộng Nghi cười:
- Mẫu người chỉ được làm người tình thôi phải không?
Đình Nghi cười giả lả:
- Làm người tình trước khi cài hoa cưới không thích sao? Em nghĩ có những thằng đui mới không có ý nghĩ cưới chị, Mộng Nghi à.
Mộng Nghi nghiêng người sang cốc đầu thằng em dễ thương của mình.
- Khuya quá, chứ nếu không, chị dẫn em đi ăn phở "Tàu bay" rồi. Đình Nghi! Bộ nghề bác sĩ cùng dạy môn "nịnh đầm" nữa sao em nịnh khá quá vậy?
- Em cũng thuộc hạng khá nhưng còn thua thằng Khiết Nam nhiều. Chị đồng ý kết thân với hắn, sẽ hưởng được mọi điều thú vị.
Mộng Nghi liếc xéo:
- Em đang giở trang số 1 của chương trình "Câu lạc bộ làm quen" đó phải không?
Đình Nghi cười thành tiếng:
- Bà chị thông minh thật, em phục chị. À! Ai như hắn đến tiễn chị kìa. Chà! Mắt ngơ ngác tội nghiệp chưa? Để em tìm chỗ để xe rồi đến hắn chút xem.
Mộng Nghi bật cười:
- Chứ không phải em đang đóng vai giao liên à?
Đình Nghi cười thú nhận:
- Nhưng dù sao chị cũng lịch sự vui vẻ khi người ta có ý tiễn mình chứ?
- Dĩ nhiên rồi! Không thể tặng cho họ trái tim, mình cũng phải lịch sự dâng cho người ái mộ mình 1 nụ cười vui và ánh mắt thân thiện chứ?
Đình Nghi gật đầu:
- Em chỉ mong thế. Tụi hắn, đứa nào cũng mong đóng thế vai Vũ Nam trong tim chị... Mộng Nghi! Chị được mọi người yêu thích, em rất mừng.
- Tại họ chưa nhìn thấy được cái tồi tệ nhất của chị nên họ yêu... Nhưng khi phát hiện nỗi xấu xa ấy, họ sẽ ca bài "Dang dở" hay đàn bản "Biệt ly" không chút muộn phiền. Đình Nghi! Chị sợ tình yêu quá rồi.
Đình Nghi thở dài. Chàng cho xe vào vệ đường, rồi đến bên Khiết Nam cười:
- Ông bạn thân mến! Tôi đưa bà ấy đến rồi, khỏi phải trông ngóng gì cả.
Khiết Nam lúng túng:
- Mộng Nghi có biết chúng ta xếp đặt không Đình Nghi?
- Bà ấy đi guốc trong bụng tao khi tao vừa mở lời. Nhưng tội gì phải giấu giếm chứ? Mày cứ diễn đạt ý mày. Còn tao lui về (207)
(mất 2 trang)
có thể tìm đến... để xin em 1 cái gật đầu. Em nghĩ sao Mộng Nghi?
- Về cái gật đầu ấy à? Nếu người nào đó thương em thật lòng, thì đừng bao giờ đòi hỏi ở em sự chấp nhận, khi người ấy hiểu rất rõ về sự tan nát xoáy trong tim em. Anh hiểu em chứ, Khiết Nam? Vì anh thông minh và tế nhị lắm mà.
- Anh hiểu và anh sẵn sàng đợi ngày đẹp trời nào đó, vết thương kín lành lặn, em sẽ cho anh 1 ân huệ, chỉ có anh thôi, phải không Mộng Nghi?
Mộng Nghi cười buồn:
- Em cũng mong thời gian giúp em quên nỗi buồn để đón niềm vui như anh muốn. Em chỉ sợ tháng ngày vô tình trước nỗi đau ấy thôi.
- Mộng Nghi! Không có gì bất di bất dịch, thời gian sẽ thay đổi tất cả. Những cái gì em đã mất, sẽ có ngày tái tạo lại được. Chỉ cần cố gắng trong mọi lãnh vực là chúng ta thành công.
- Nhưng bây giờ nỗi buồn còn quá mới, chưa thể phôi pha trong 1 sớm 1 chiều. Chứng tích ấy còn âm hưởng đến em biết đến bao giờ đây?
- Anh hiểu nỗi lòng của em như anh hiểu rõ những gì anh muốn ở em vậy. Anh tin mình đủ sức đem đến cho em nụ cười. Hãy bôi xóa nét buồn ấy để nhận nụ cười từ anh. Mộng Nghi! Em vui không?
- Cám ơn anh cho em niềm tin để sống. Bây giờ em lên xe, mình chia tay nha anh. Anh ở lại vui. Khiết Nam! Em đi nhé.
Khiết Nam nắm lấy tay Mộng Nghi và đặt chiếc valy dưới chân chàng. Giọng trầm ấm, chàng bảo:
- Mộng Nghi! Em hãy tin rằng anh lúc nào cũng hướng về em. Anh mong anh là bến cuối cùng cho thuyền em yên nghỉ... Cố gắng vui sống, thỉnh thoảng cho anh vài dòng gởi cho em, được không Mộng Nghi?
- Chúng ta đã là bạn, không có lý do gì để từ chối sự liên lạc ấy, Khiết Nam ạ. Em đi, xe sắp "đề- pa" rồi. Khiết Nam! Mình chia tay nha.
Khiết Nam siết bàn tay nhỏ ấy lần nữa trước khi đưa nàng rời thành phố đầy kỷ niệm buồn.
- Em... anh muốn đưa em ra ngoài ấy...
- Cám ơn anh... trước sau gì cũng phải xa thôi. Anh về vui nhé.
- Em đi... ráng bảo trọng.
Rồi xe từ từ chuyển bánh đưa nàng và con xa dần nơi mang nhiều buồn vui, cay đắng, để lại Khiết Nam tựa mình bên trụ điện buồn bã trông theo khi xe khuất trong làn khói đen ngùn ngụt lan xa... "
Mộng Nghi những tưởng về nơi miền cát trắng, gió biển ào ạt, nàng sẽ buồn và bơ vơ lắm. Nhưng không, ngoài những giờ đem hết khả năng phục vụ Công ty để giao tiếp khách nước ngoài hầu đem lợi nhuận về cho cơ quan, nàng được các đồng nghiệp yêu mến, chăm sóc và an ủi nhiệt tình. Con của Mộng Nghi được 5 tháng tuổi trong lòng nàng. Nàng thương con vô bờ và mong ngày nó chào đời, đây là niềm vui duy nhất đối với nàng sau ngày thoát ly.
Thanh Thanh, cô gái cùng làm chung đã yêu thương và giúp nàng trọ trong căn nhà ven biển. Ngôi nhà thật đẹp sang trọng của người cô họ không có con gái. Vì thế, bà nhận Mộng Nghi trong vòng tay nhân ái và nụ cười thông cảm nở trên môi.
Mộng Nghi thương con. Có lẽ nó hiểu thân phận bọt bèo vô phúc của mình, nên nó lớn lên trong thầm lặng, không gây cho mẹ sự xáo động, khó chịu, trong thời gian bảo dưỡng 9 tháng cưu mang nhục nhã, đau thương và cô độc.
Có những lúc nhìn Dung Nghi ói vì không chịu nổi mùi chiên xào... hay những thức ăn lạ, Dung Nghi oằn oại trong tay Vũ Nam, nàng thương con vô cùng. Con hiểu sự lo sợ của mẹ, con biết nỗi chua xót khi mẹ mang con âm thầm. Nếu con hành hạ mẹ bằng những hình thức bình thường, chắc chắn nàng không đủ mánh khóe để giấu kín sự hiện diện của con. Tất cả mọi chuyện sẽ rắc rối hơn và nàng không bao giờ được bình yên trong tháng ngày nơi đây.
Mộng Nghi buồn cho tình yêu mình thì không làm sao tránh được, nhưng khung cảnh này, cuộc sống khá ấm êm đầy đủ giúp nàng tạm vui trong thời gian chờ con ra đời. Nàng hy vọng nó là con trai, và chắc chắn nó lớn hơn con Dung Nghi 1 tháng tuổi. Nàng mong đời nàng lặng lẽ trôi như dòng sông nhỏ, để nàng đủ sức lo cho con... Con là niềm vui trọn vẹn của nàng từ đây.
Gió len lén đưa hơi vào se lạnh
Lạnh ngoài trời, đâu bằng lạnh trong tim
Tình bay xa, ngoài vòng mắt trông tìm
Ôm thương nhớ... chất chồng theo ngày tháng
Lối Mòn Rêu Phủ Lối Mòn Rêu Phủ - Nguyễn Thị Phi Oanh Lối Mòn Rêu Phủ