If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3180 / 4
Cập nhật: 2016-05-03 19:56:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
Ôm mấy quyển sách mới mua Vĩnh Thúy vội vã đi. Chiều quá, giờ này chắc Thắm đang rất mong Vĩnh Thúy về, không có Vĩnh Sinh, Vĩnh Thúy cũng có thể phần nào giúp Thắm vui sống nuôi con đợi chồng.
- Ối!
Vĩnh Thúy va mạnh vào một người đang đi vào, sách trên tay Vĩnh Thúy rơi cả xuống đất.
- Xin lỗi.
Người đàn ông khom người nhặt sách lên, cả hai cùng ngỡ ngàng:
- Anh Quân!
- Vĩnh Thúy... Vĩnh Thúy đi mua sách à?
- Dạ.
Đổng Quân đứng yên xúc động, sách trên tay anh, hình như anh cũng không muốn bước tránh qua nhường đường cho Vĩnh Thúy.
- Cho em xin lại sách.
Sách gia chánh, dạy nuôi con, dạy nấu ăn, dạy cắt may. Đổng Quân ngỡ ngàng:
- Vĩnh Thúy mua sách này?
- Dạ.
- Em cũng mua dạy nuôi trẻ nữa sao?
- Dạ...
- Vĩnh Thúy sắp lập gia đình phải không?
không hiểu sao Vĩnh Thúy gật đầu:
- Dạ.
- Chừng nào hở Thúy?
-...
- Người như Vĩnh Thúy sẽ được hạnh phúc thôi. Chúc mừng Vĩnh Thúy.
Vĩnh Thúy bậm môi, lòng cô đau đớn khôn cùng. Người đàn ông cô yêu xa cô muôn trùng diệu vợi, anh đang nói với cô những lời chúc mừng một cách lạnh lùng. Vĩnh Thúy cầm mấy quyển sách của mình lại.
- Bé Nhân mạnh không anh?
- Mạnh. Nó đòi đi thăm Vĩnh Thúy.
- Sao anh...
- Tôi sắp đi tu nghiệp ở Nhật, nếu có thể thỉnh thoảng nhờ Vĩnh Thúy đến với nó giùm.
Vĩnh Thúy nắm chặt mấy quyển sách trong tay, toàn thân cô tê dại với nỗi đau vừa chợt đến. Chỉ trong một thành phố nhỏ bé, vậy mà anh và cô còn xa nhau muôn trùng thì nói gì Sài Gòn với Tokyo. Rồi anh sẽ quên cô như người ta quên một con đường mình vô tình đi qua, nụ hôn hôm nào thoảng bay theo gió. Vĩnh Thúy cắn mạnh môi.
- Tôi về.
Vĩnh Thúy hấp tấp đi, nếu không chắc cô đã khóc trước mặt Đổng Quân. Buổi chiều hôm ấy trong một lần đưa Vĩnh Thúy về, khi mở cửa cho cô xuống xe, bàn tay Đổng Quân đã giữ thật lâu bàn tay cô trên cánh cửa, bất thình lình thật mạnh mẽ, anh kéo cô vào lòng và hôn cô. Vĩnh Thúy đờ người ra. Nụ hôn đầu đời làm cô run rẩy bật khóc, Đổng Quân hốt hoảng:
- Vĩnh Thúy, tôi xin lỗi.
Vĩnh Thúy vùi mặt vào ngực Đổng Quân:
- Anh có biết, em yêu anh từ ngay lần gặp gỡ đầu tiên.
Tình yêu đã đến với họ như vậy và không bao giờ có buổi chiều thứ hai bởi sau buổi tối hôm đó Lập Vân đã chết. Cái chết của Lập Vân ngăn cách tình yêu của cả hai, lần đầu tiên ngỏ lời cũng là lần sau cuối rồi chia xa.
- Mẹ của con chắc là bị bắt cóc mất rồi bé Duy ơi.
Vĩnh Thúy tung thằng bé lên cao, thằng bé cười thành tiếng. Hôn mạnh lên má nó Vĩnh Thúy đã đớt:
- Con hư quá Duy ơi.
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông cửa reo vang làm Vĩnh Thúy bật dậy, Vĩnh Thúy nói với cháu như người lớn:
- Chắc chắn là mẹ về, tha hồ nha bé.
Nhưng người gọi cửa không phải là Thắm, mà là chị giúp việc của Đổng Quân, vừa thấy Vĩnh Thúy chị nghẹn ngào:
- Bé Nhân đau nhiều quá, nó cứ đòi cô.
Vĩnh Thúy hốt hoảng:
- Đau làm sao?
- Ngày hôm kia nó đòi đi thăm cô, cậu Đổng Quân không cho, nó cứ ra nắng ngồi hoài chắc là bị cảm nắng. Cậu Đổng Quân không có ở nhà, tôi không biết làm sao nên chạy đến đây gọi cô.
- Thôi được rồi về trước đi, tôi chờ chị dâu tôi về mới giao thằng bé lại mà đi.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau Thắm mới về nhà, Vĩnh Thúy vội đi ngay. Thằng Nhân nằm trong phòng thiêm thiếp, mặt đỏ gay. Vĩnh Thúy sờ tay lên trán thằng bé. Nóng quá, nóng quá. Cô quýnh quáng:
- Nhà có ống thủy không?
- Dạ có.
Nhiệt độ lên đến 40 độ. Vĩnh Thúy lắc đầu:
- Lẽ ra chị cho tôi hay sớm hơn, chị soạn đồ cho thằng bé đi, tôi đưa nó đi bệnh viện, hồi này trẻ em bị sốt dễ đến sốt tê liệt lắm. Còn ông Quân bao giờ mới về?
- Dạ có lẽ là ngày mai.
Vĩnh Thúy bế thằng bé lên vai, chờ cho chị giúp việc khóa cửa xong, cả hai cùng đi đến bệnh viện. Phải đến ba giờ chiều cơn sốt mới hạ xuống, thằng Nhân tỉnh lại. Nhận ra Vĩnh Thúy thằng bé ôm chặt Vĩnh Thúy khóa òa:
- Cô đừng bỏ con.
Vĩnh Thúy cảm động siết thằng bé vào mình rưng rưng nước mắt:
- Cô sẽ không bao giờ bỏ con. Bây giờ con uống một miếng sữa cho khỏe người nha?
Thằng bé ngoan ngoãN bưng ly sữa uống cạn. Rồi vẫn ôm lấy Vĩnh Thúy như sợ Vĩnh Thúy đi mất.
- Cô có về nhà không? Con không cho cô đi đâu, rủi như... cô về luôn không thèm đến với con nữa.
Vĩnh Thúy vỗ về:
- Cô nói thật mà, cô ở bên cạnh con hoài mà.
- Cô ngoéo tay với con đi.
Vĩnh Thúy mỉm cười đưa ngón tay út ra:
- Ngoéo tay xong con phải nằm ngủ, con chưa hết bệnh đâu.
- Dạ.
Đến tối cơn sốt lại đến với thằng Nhân, làm Vĩnh Thúy quýnh quáng, thức gần trắng đêm để lo cho thằng bé. Gần sáng cơn sốt lùi dần. Vĩnh Thúy như trút đi gánh nặng ngàn cân. Mệt quá Vĩnh Thúy nằm gục xuống dưới chân thằng Nhân mà ngủ... Trong mơ màng hình như có ai đó đến gần. Vĩnh Thúy nghe hai vai mình thật ấm, cô thiếp đi trong giấc ngủ mỏi mệt.
- Cô ơi...
Tiếng kêu của thằng Nhân làm Vĩnh Thúy giật mình tỉnh giấc mở choàng mắt ra... Vĩnh Thúy hốt hoảng vì Đổng Quân bên cạnh cô từ lúc nào. Vĩnh Thúy lúng túng:
- Tôi ngủ quên mất, anh về từ lúc nào sao không gọi tôi?
Đổng Quân nhặt chiếc áo của anh vừa rơi xuống đất, không nhìn Vĩnh Thúy, anh khe khẽ:
- Thấy Vĩnh Thúy ngủ ngon quá nên tôi không dám gọi. Cám ơn Vĩnh Thúy nhiều lắm, đã lo giùm cho bé Nhân.
- Quên mất, bé Nhân...
Vĩnh Thúy lo lắng đứng dậy. Hiểu ý, Đổng Quân giữ Vĩnh Thúy lại - - Nó đỡ nhiều lắm rồi, lúc nãy nó mơ gọi Vĩnh Thúy thôi.
Bàn tay Đổng Quân vụt rơi xuống, trong một lúc xúc động anh đã quá thân mật với cô. Đổng Quân bối rối quay đi:
- Xin lỗi Vĩnh Thúy.
Anh vẫn luôn giữ kẻ xa lạ với mình. Lòng Vĩnh Thúy quặng lại. Cô hiểu cái chết của Lập Vân sẽ là bức tường ngăn cách mình với Đổng Quân, bởi Vĩnh Thúy nhắc nhở lại cho Đổng Quân hình ảnh Vĩnh Sinh, kẻ đã làm tan vỡ gia đình họ.
- Anh ghét Vĩnh Thúy lắm phải không?
Đổng Quân đứng im. Anh không biết nói gì với Vĩnh Thúy bây giờ. Vĩnh Thúy tủi thân muốn khóc:
- Tôi về.
Thoát đi thật nhanh Vĩnh Thúy bước ra ngoài. Sương buổi sáng làm Vĩnh Thúy rùng mình. Đau khổ của cô bây giờ có lẽ nhiều hơn sương lạnh của buổi sáng mùa thu. Mặt trời vẫn chưa lên, màu trời ảm đạm. Vĩnh Thúy bước đi nhanh. Người ta chỉ xem mi như kẻ lạ thôi Vĩnh Thúy ơi. Bất giác Vĩnh Thúy khóc lặng lẽ.
Xô cổng rào bước vào trong sân, Vĩnh Thúy giật nẩy mình hốt hoảng bởi một bóng đen phía sau cô, Vĩnh Thúy quay lại, cô sững sờ rồi lao vào anh trai:
- Anh Hai!
- Em đi đâu mới sáng sớm đã rời nhà Vĩnh Thúy?
- Sáng ngày hôm qua bé Nhân con của Đổng Quân sốt nặng, không có Đổng Quân ở nhà, em đến chăm sóc giùm.
- Mẹ khỏe không?
- Khỏe, nhưng anh đi đâu vậy? Mẹ khóc nhiều lắm đó.
- Anh từ Gò Dầu về, chiều nay anh phải trở lại Gò Dầu, vì đến tám giờ là có chuyến đi Nông Pênh.
- Anh lại đi nữa sao?
- Ừ. Gọi cửa cho mẹ mở cửa đi.
Sực nhớ Vĩnh Thúy bí mật:
- Sao anh không gọi cho mẹ mừng? Em không gọi cửa đâu.
Vĩnh Sinh nhấn tay lên nút chuông, chợt anh rụt nhanh tay lại vì bên trong có tiếng khóc trẻ con, Vĩnh Sinh ngơ ngác:
- Ai ở trong nhà với mẹ?
- Em đâu có biết, cũng như anh thôi, em rời nhà từ sáng hôm qua đến sáng nay mới về nhà. Đợi mở cửa là biết ngay chứ gì.
Bên trong tiếng bà Hưởng vang lên:
- Con ra mở cửa đi Thắm, chắc là con Vĩnh Thúy về.
Vĩnh Sinh quay phắt sang em gái:
- Thắm phải không?
- Em bảo không biết mà.
Cánh cửa sắt lay động rồi được kéo ra, Vĩnh Sinh sững sờ:
- Thắm!
- Anh Sinh.
Thắm ôm chầm lấy Vĩnh Sinh. Cô tưởng như mơ. Vùi mặt vào ngực Vĩnh Sinh, Thắm khóc òa, cô đã quên biến hết bao nhiêu hờn giận.
- Thôi nha, chẳng phải chị nói chị nhất định không tha cho anh Vĩnh Sinh thì đừng có khóc.
Vĩnh Sinh đưa tay lên như dọa Vĩnh Thúy, anh lừ mắt với Vĩnh Thúy, đang buồn Vĩnh Thúy vẫn thích được trêu anh trai, cô hét to lên:
- Mẹ Ơi, quí tử của mẹ về rồi.
Bà Hưởng bồng bé Duy đi ra, vừa thấy Vĩnh Sinh bà nổi giận ngay:
- Sao cậu không đi luôn cho được việc? Vợ sanh mới mấy tháng đã sanh tâm đi dọc đi ngang?
Thắm đỡ lời chồng:
- Mẹ Ơi lỗi tại con.
- Tại con cái gì, con vẫn tật bao che, hèn nào nó hoang đàng, khi khổ lại một mình gánh chịu.
- Con xin lỗi.
Vĩnh Sinh bồng bé Duy trong tay mẹ, anh xúc động khi bắt gặp lại hình ảnh chính mình. Thằng bé giốgn anh làm sao. Vĩnh Sinh hôn trơ hôn trất con. Bà Hưởng mắc mỏ:
- Rồi cậu đi hay ở?
Vĩnh Sinh nhìn vợ, anh biết Thắm đã tha thứ cho mình:
- Con tùy vợ của con.
- Còn con Thắm cho nó về hay đuổi nó đi?
Thắm bẽn lẽn:
- Dạ... con đâu dám hỗn như vậy?
- Vậy là tụi con tha lỗi cho nhau nghen, đừng đổ thừa tại mẹ nên mới tha thứ cho chồng.
Vĩnh Sinh liếc vợ, lòng anh tràn ngập tình yêu. Sau khi sanh Thắm trở nên mặn mòi và đẹp hẳn ra. Chưa bao giờ Vĩnh Sinh thấy Thắm đẹp như bây giờ. Bé Duy quậy mạnh người khóc đòi Thắm, Vĩnh Sinh trao con cho vợ thì thầm:
- Tha thứ cho anh.
Đóng cửa phòng lại, bây giờ chỉ có hai vợ chồng và con, Vĩnh Sinh nựng nịu con trai, anh vẫn thấy ngại ngùng khi gần Thắm. Mặc cảm phạm tội làm Vĩnh Sinh cứ ôm lấy thằng bé.
- Con buồn ngủ rồi, anh để em dỗ con ngủ.
Thắm bế con lên, quay lưng lại Vĩnh Sinh, cho con bú. Thằng bé nằm yên trong lòng Thắm, bú no nê, cu cậu ngoẻo đầu ngủ. Thắm đặt con lên võng đưa, không để ý đến Vĩnh Sinh, Thắm ngồi ru con. Giọng ru con buồn vang lên trong đêm. Vĩnh Sinh rụt rè đặt tay lên vai vợ:
- Thắm.
- Anh không đi Nông Pênh sao? Đừng đổ thừa tại em mà anh không đi Nông Pênh đấy.
- Anh đâu muốn đi đâu, anh chỉ muốn về nhà của mình ở Long Khánh thôi.
- Em bán rồi.
- Bán rồi thì mình về cất cái khác.
- Còn gì trong nhà nữa mà về, trộm lấy hết rồi.
Vĩnh Sinh sững người ra bàng hoàng:
- Anh làm cho tan nát hết, lẽ ra anh không đáng được em tha thứ, nhưng mà nếu như em biết sống xa em anh khổ như thế nào, em sẽ không giận anh nhiều đến như vậy.
Thắm ứa nước mắt:
- Anh có biết khi anh làm sụp tình yêu trong em, em cũng đau khổ như thế nào không? Thân thì mang bụng nặng nề, buồn canh cánh, không dám than thở với ai, muốn tha thứ cho anh, lòng cứ chua xót đau đớn. Chỉ một lần sa ngã của anh thôi La6.p Vân che6't, hỏi anh em phải sống làm sao đây?
Vĩnh Sinh gục mặt vào đôi bàn tay, anh không dám cầu xin ở Thắm lời tha thứ. Thắm vuốt lại mái tóc của chồng thở dài:
- Nếu em hẹp lượng thì con không cha anh biết không, khi vắng anh, em mới hiểu anh quan trọng với em biết bao nhiêu, mà anh thì đáng ghét lắm.
Vĩnh Sinh xúc động quàng tay ôm lấy Thắm siết mạnh vào mình:
- Em tin không, khi xa em, anh mới biết anh rất yêu em, Lập Vân chỉ là mối tình đầu tiên vụng dại của ngày thiếu niên vừa lớn lên biết xúc động trước cái đẹp.
Thắm giận dỗi:
- Buông em ra đi.
- Lần này anh nhất định rồi, cho dù em có lạnh nhạt hất hủi anh cũng không thèm đi đâu hết, một lần phạm lỗi là anh sợ rồi.
- Vậy khi nào anh làm cho em tin, khi ấy em mới tha thứ anh.
- Anh hứa.
Thắm cố vùng ra, vòng tay Vĩnh Sinh càng khép chặt hơn:
- Đừng giận anh nữa, con cười cho.
- Hứ... người đâu mà...
Nụ hôn Vĩnh Sinh rơi trên môi mắt Thắm, nước mắt Thắm trào ra ướt đầm.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh