Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
úi nướng bánh chẳng phải là phát minh vĩ đại nhất của cả thế giới hay sao?
Lò nướng bật mở, Lola kéo cái túi ra, cho cái bánh sandwich nướng bơ giòn kèm cà chua ra đĩa. Có lẽ đó là đồ ăn ưa thích của cô, và nghĩ tới lần đầu nhìn thấy túi nướng, cô đã không tin là nó có tác dụng, vì sao cái loại túi nhựa dẻo này có thể chui vào một cái máy nướng điện mà không chảy ra nhỉ?
Được rồi, sandwich nướng: xong.
Đĩa DVD trong đầu DVD: xong. Cô tự thưởng cho bản thân bộ phim mới nhất của Tom Dutton, diễn viên yêu thích của mình.
Hộp khăn giấy: xong. Lúc cô kéo Gabe tới rạp chiếu phim, cô bao giờ cũng kêu lên như ngỗng ở những đoạn khóc lóc và lập tức tự thấy xấu hổ.
Điều khiển đầu DVD: xong.
Điều khiển TV…chết tiệt, nó đâu nhỉ? A, dưới nệm ghế sofa. Xong.
Giờ cô đã sẵn sàng.
Ngay lúc cô định cắn miếng sandwich nướng ngon tuyệt thì chuông cửa vang lên. Ai đó thật biết đùa.
Lola ngắm mình trên cửa sổ nhà bếp: mặt mộc, tóc ướt tong tỏng trong bộ đồ khoác sau khi tắm màu vỏ chanh và cô thực sự hi vọng Tom Dutton không chọn thời điểm này để xuất hiện trước cửa nhà cô.
Cô nhấn nút bộ đàm. “Xin chào.”
“Lola?”
Giọng một phụ nữ. “Ai đấy ạ?”
“Chị đây! Sally Tennant đây!”
Trời. Sally. Chị gái của Dougie. Lúc Lola bấm nút mở cửa, bụng cô hơi quặn lại vì kích động. “Chị vào đi ạ.”
Sally trông thật hào nhoáng và phong cách trong chiếc áo khoác màu kem duyên dáng cùng đôi bốt hàng hiệu cao gót. Trông chị ấy chắc còn phong cách hơn nếu trên đầu không có hai cái sừng nhựa đỏ nhấp nháy kia.
“Ồ, xin lỗi em.” Cô nhăn mặt khi nhìn thấy bộ tóc và cái áo khoác lúc tắm xong của Lola. “Buồn à em?”
“Tất nhiên là không ạ. Em không thể tin là chị đến đấy.” Lola dẫn Sally vào phòng khách, với tay tắt TV. “Có chuyện gì với Doug hả chị?”
“Doug.” Sally có vẻ mất hứng. “Không. Chị chưa gặp nó. Sao thế, em gặp nó rồi à?”
“Chưa ạ.” Lola nén sự thất vọng của mình xuống.
Căn hộ. Lola chưa từng nghĩ rằng Sally sẽ chấp nhận lời đề nghị của mình – chị ấy thậm chí chẳng có vẻ gì lắng nghe lúc cô đề cập chuyện đó nữa mà. Và giờ thì chị ấy đang ở đây thật. Vào đúng phút chót. Nhưng cũng tuyệt quá!
“Chị thực sự thích à? Tuyệt cú mèo! Ngày mai Gabe sẽ bay sang Úc…tối nay anh ấy đi chia tay mọi người rồi, có Chúa mới biết là khi nào anh ấy mới về. Nhưng em có chìa khóa. Em có thể cho chị xem nhà ngay bây giờ.” Thắt chặt dây cột cái áo choàng tắm, Lola nói: “Chị sẽ thích nó, em đảm bảo đấy!”
“Gabe? Anh nghe em nói gì không?” Từ đầu bên kia Lola chỉ nghe thấy những tiếng chúc tụng ồn ào. “Em mới tìm được người thuê nhà cho anh đấy. Còn nhớ có lần em đã nói về Sally không, chị gái Doug ấy? À, giờ chị ấy đang ở đây và chị ấy muốn ngó qua căn hộ, và chỉ_____”
“Sao?” Sally rít lên khi Lola đột nhiên ngừng bặt để nghe.
“Anh ta không muốn chị chuyển đến à? Tại sao chứ, chị có vấn đề gì nào? Bảo anh ta là không tìm được ở đâu người thuê nhà như chị đâu. Nghe này, chị có thể trả tiền thuê ngay bây giờ, tiền không phải là vấn đề… Lola, em nói với anh ta chị thích căn hộ thế nào đi!”
Lola chầm chậm đáp: “Vâng…Được rồi ạ…không, tất nhiên là em hiểu.” Cô nghe xong rồi gác máy.
“Sao thế?” Sally rên rỉ. “Sao chị không được thuê? Chị thích mà.”
Lola thấy nhói đau vì cảm giác tội lỗi; cô là người đã nài nỉ Gabe không cho Terry–giết –lợn thuê nhà mà.
“Không phải tại chị đâu. Sáng nay Gabe mới đến trung tâm môi giới nhà đăng kí cho thuê. Anh ấy đã kí hợp đồng với họ.Vài giờ trước họ gọi anh ấy và bảo tối nay sẽ đưa một khách hàng tới. Nếu anh ta mà thích thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào. Anh ta được ưu tiên,” cô giải thích. “Và anh ta đang muốn nhanh chóng tìm một chỗ ở.”
“Ồ.” Trông Sally có vẻ buồn. “Chà, có thể anh ta sẽ không thích đâu.”
“Tất cả mọi người đều thích căn hộ của Gabe. Chết tiệt,” Lola bực dọc nói, “em thích chị làm hàng xóm của em cơ, em không muốn có một thằng bé bốc mùi chuyển tới nhà bên cạnh đâu…”
“Sao thế?” Sally hiếu kì nhìn Lola lúc giọng cô nhỏ lại. “Em đang nghĩ gì thế?”
“Gabe nói tầm tám giờ họ sẽ tới.” Lola nhìn đồng hồ. “Em chỉ đang nghĩ không biết mấy giờ cửa hàng tạp hóa đóng cửa nhỉ.”
Sally thoáng nở nụ cười nói: “Có ai nói với em là em có chút kì quặc chưa?”
“Sao ạ?” Lola nhíu mày. “Chị mới là người đội sừng phát sáng trên đầu mà.”
Tiệm tạp hóa vẫn mở cửa. Kể cả nếu Sanjeeve có thắc mắc tại sao khách hàng tốt nhất của anh, người hay mua tạp chí, sô cô la và kem tự nhiên lại mua bắp cải thì anh cũng chẳng hỏi. Lúc tám giờ kém mười, căn họ của Lola và Gabe ngập tràn mùi khó chịu của bắp cải luộc. Bỏ cái nồi ra khỏi bếp của Gabe, Lola tìm một kênh âm nhạc trên TV của mình rồi mở âm lượng to hết cỡ. Emiem đang gào lên, Sally gỡ cái sừng của mình xuống, lắc nhẹ tóc rồi cởi giày ra.
Tám giờ kém ba phút, họ nghe tiếng cửa tầng dưới mở ra, rồi hai người bước vào căn hộ của Gabe. Lola chờ vài giây rồi băng qua bên kia cầu thang rồi gõ cửa.
Một người đàn ông mặc vest ra mở cửa. “Có chuyện gì thế?”
“Xin chào, anh ta có nhà không?”
“Sao cơ?”
“Thiên sứ Gabriel ấy.” Lola lớn giọng át tiếng nhạc. “Quý–Ông– Phàn–Nàn–Về–Mọi–Chuyện ấy mà.”
Người môi giới bất động sản nói lạnh tanh: “Nếu cô muốn nói đến ông Adams thì ông ấy không có nhà đâu.”
“Không à? Tin tốt nhất trong ngày mà tôi được nghe đấy.” Nhe răng cười với người khách sắp thuê nhà đằng sau ông ta – một kẻ tầm ba mươi, mảnh khảnh, đeo kính và có vẻ giống một kế toán – Lola nói: “À, anh có thể chuyển lời từ Lola và Sal ở nhà bên cạnh tới anh ta được không, bảo anh ta là tối nay chúng tôi mời vài người bạn đến. Họ sẽ đến sau khi từ hộp đêm về và chúng tôi sẽ rất mừng nếu anh ta không rên rỉ như thường lệ vì lần này chúng tôi đã báo trước rồi.” Rướn tới phía trước một cách có chủ ý, cô chêm vào: “ Nói thật, cảnh sát cũng chán ngấy với việc anh ta suốt ngày gọi để kêu ca về chúng tôi rồi đấy. Ý tôi là, nói về một kẻ Tội–Nghiệp–Không–Bạn–Bè ấy mà! Nếu không thể tiệc tùng, cười nói với bạn hữu thì sống để làm gì chứ, đúng không?”
“Có lẽ cô nên để lại một tờ giấy nhắn cho ông Adams.” Người môi giới cất giọng vẻ khó chịu, muốn đóng ngay cánh cửa trước mặt người hàng xóm có nguy cơ phá– hoại–chuyện–làm–ăn này.
“Chờ đã.” Cái người giống–kế–toán lóng ngóng đằng sau lưng ông ta lên tiếng trên nền nhạc hip–hop chát chúa đang làm cả tầng nhà rung lên. “Cô có thường tổ chức tiệc tùng không?”
“Cũng không thường xuyên lắm đâu. Mỗi tuần hai ba lần gì đó thôi.”
“Còn cái mùi này,” anh kế toán nói. “Nó là thứ gì thế?”
“Ưm, ông cũng để ý thấy à?” Lola nhún vai. “Cũng không rõ. Nó cứ đến rồi đi ấy mà– tôi nghĩ có lẽ liên quan tới cái cống. Chúng tôi đã tốn bao nhiêu tiền thuê người kiểm tra nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào. Tôi nghĩ kẻ Tội–Nghiệp–Không–Có–Bạn kia đã chôn ai đó dưới sàn nhà.” Cô ngừng lại hỏi: “Sao ông lại hỏi thế?”
“Căn hộ này được đưa tới trung tâm môi giới.” Anh kế toán nháy mắt. “Chủ nhà chuẩn bị dọn đến Úc.”
“Anh đùa à. Này, tuyệt đấy!” Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Lola quay lại nói với Sally, “nghe thấy gì không? Kẻ–Tội–Nghiệp–Không–Có–Bạn chuẩn bị đi Úc đấy!”
“Để trốn chúng mình à?” Sally gật đầu tán thưởng với cái bụng bầu chín tháng đột ngột xuất hiện phía dưới lớp áo khoác. “Tuyệt. Vậy nghĩa là anh sẽ trở thành hàng xóm mới của chúng tôi?”
“Tôi, ưm…” Phải chăng là có một tia hoảng sợ sau cặp kính tẻ nhạt kia? “À, tôi không…”
“Vì nếu anh thích vị trí trông trẻ thì chúng tôi có đúng thứ anh cần đấy!” Sally vỗ nhẹ vào bụng mình. “Ý tôi là, chúng tôi không cần dừng những việc mình muốn làm lại chỉ vì sắp có em bé, đúng không? U huuuuuuuu!” Emiem đã nhường chỗ cho Snoop Dogg. Sally một tay giữ chặt ở bụng, tay kia vung vẩy trong không trung, thực hiện vài động tác hip–hop cuồng nhiệt. “Ù húuuuuuuuuu!”
Đó quả là một cảnh tượng khiến một người đàn ông trưởng thành lo sợ. Thật ra là hai người đàn ông trưởng thành chứ. Anh tẻ nhạt và anh môi giới lo lắng né sang bên. Lola vô cùng ngưỡng mộ, thầm cầu cho Sally không phấn khích quá và cũng không cố lắc mông thế kia nữa.
Tưởng tượng xem sẽ ngại thế nào nếu cái nệm rơi ra.
“Các bạn ở mấy người?” anh tẻ nhạt hỏi.
“Chỉ có tôi, Lola và sinh linh bé bỏng này khi nó chào đời thôi.” Sally vừa hăng hái xoay theo điệu nhạc vừa hớn hở chỉ vào bụng mình.
“Ai cần đàn ông khi bạn có dụng cụ thụ tinh nhân tạo nào?” Lola nói tiếp. “Bé con của chúng tôi sẽ có hai người mẹ biết cách làm mình vui vẻ.”
Lúc anh môi giới và anh tẻ nhạt rời khỏi tòa nhà, Lola tắt phụp cái thứ âm nhạc xé tai kia đi, mở cửa sổ hai căn hộ ra để xua đi mùi bắp cải luộc nhức mũi.
“Chúa ơi, thật là vui quá.” Sally kéo cái nệm nhung bị cuộn lại ra khỏi áo khoác, quẳng nó lên sofa. “Em có nghĩ có tác dụng gì không?”
“Chắc chắn có nếu em là người đi tìm nhà đó.” Lola lấy từ tủ lạnh một chai rượu trắng rót hai ly.
“Anh chàng tội nghiệp, nhìn anh ta đúng là có chút hoảng sợ. Chị nghĩ giờ chúng ta chỉ việc chờ thôi. Trong tình trạng này chị có nên uống rượu không nhỉ?”
“Chị chỉ nên uống nước thôi.”
“Nước? Eo ôi, cái thứ lỏng toẹt bốc mùi đó hả? Không, cảm ơn.”
Mười phút sau điện thoại của Lola rung lên và cô lập tức vồ lấy nó.
“Cô đã làm gì thế hả?” Gabe đi thẳng vào vấn đề.
Lola ra chiều vô tội đáp: “Em xin lỗi?”
“Cô không thấy thế đâu. Bên môi giới vừa gọi cho anh,” Gabe kể, “nói rằng căn cứ vào Thực Trạng thì anh sẽ phải hạ giá cho thuê xuống.”
“Ôi, Gabe, khủng khiếp quá.”
“Thực ra là quá khủng ấy.”
“Tội nghiệp anh!”
“Anh ta còn bảo loại bỏ cái mùi hôi thối đó là ưu tiên hàng đầu.”
“Trời ạ.”
“Vậy bạn em, cái bạn chị–gái–của–Doug,” Gabe tiếp lời. “Anh nghĩ là cô ấy còn ở chỗ em đấy nhỉ.”
Lola nhìn về phía Sally: “Có lẽ vậy.”
“Và cô ấy vẫn thích nhà của anh chứ?”
“Tất nhiên rồi. Rất rất thích ạ.”
“Mùi đó ở đâu ra thế?”
“Bốn nồi bắp cải luộc bự.”
“Nào, đưa điện thoại cho chị.” Sally với ra, cầm điện thoại rồi nói: “Gabe? Chào anh. Làm ơn cho tôi thuê nhà anh nhé! Tôi là siêu sạch sẽ đấy, tôi đảm bảo. Tôi sẽ trông nom căn hộ của anh và tôi tuyệt đối đáng tin, tôi sẽ trả đủ tiền thuê nhà qua tài khoản và sẽ gửi Lola tiền đặt cọc ngay bây giờ, anh sẽ không phải hối hận….sao? A, được.”
“Anh ấy nói gì ạ?” Lola hỏi gặng Sally khi cô vừa buông điện thoại xuống.
“Bảo là chị làm anh ấy đau tai.”
“Và?”
“Rằng chuyển tới Úc bắt đầu trở thành quyết định đúng đắn nhất của anh ấy.”
“Rồi sao ạ?”
“Rằng chị với em thật xứng với nhau và anh ấy thấy tội nghiệp cho em bé của chúng mình.”
Sally đang ngồi trên sofe cùi trỏ tì vào cái nệm nhung vừa bị vứt ra vì thế mà Lola cũng thấy tội nghiệp cho nó. “Vậy nghĩa là….”
Sally mỉm cười, cụng ly với Lola: “Chị có thể chuyển tới đây ngay khi chị muốn.”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ