Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Jacqueline Baird
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Dishonourable Proposal
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-08-05 09:59:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ột bàn tay đặt trên vai đánh thức cô khỏi giấc ngủ sâu. Katy chớp chớp mắtrồi mở ra. Bên ngoài trời tối đen, ánh sáng từ chiếc đèn pha là vật chiếu sáng duy nhất trong màn đêm đen tuyền như nhung.
Cô từ từ ngồi dậy, đỏ mặt khi nhận ra cô đã tựa đầu vào vai Jake để ngủ. ‘Chúng ta đang ở đâu?’ cô gặng hỏ, vuốt lại vài sợi tóc xoăn bị tuột khỏi dây buộc,kéo lại chỗ áo len bên hông cho gọn gàng.
‘Em sẽ sớm biết thôi,’ là trả lời bí ẩn của Jake khi anh bước ra khỏi xe.
Cô nhìn anh một giây, nhưng cái nhìn của cô bị sao lãng khi ánh trăng tròn lộ ra từ sau những rặng mây, khiến khung cảnh xung quanh tắm trong một thứ ánh sáng màu bạc. Cô chú ý tới những bãi cỏtrải dài nối tiếp nhau và dừng dưới chân một hàng cây trơ trọi lánổi bật đầy tương phản với bầu trời đêm, xuyên qua cả lỗ hổng ở hàng rào nơi cuối ruộng, ánh trăng trên mặt nước – là biển. Cô xoay người trên ghế, sững sờ buớc xuống xe. Nơi này quen thuộc đến nhức nhối, nhưng - không thểnào, cô tự nói với chính mình.
Katy hít sâu, lấp đầy phổi với luồng khí đêm mát mẻ đượm hương muối. Đôi mắt xanh lá to tròn lang thang trên những khối đá granite khổng lồ trước mặt cô. Những bậc thang đá thanh lịch dẫntới một cánh cửa đôi bằng gỗ sồi đang để mở, hắt ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Cô vươn đầu nhìn qua cánh cửa, một ô cửa sổ hìnhvòm bằng kính màu chiếu những tia sáng lung linh tới chỗ chiếc xe.
Katy thở hổn hển, tiến thêm một bước. Đó là nhà cũ của cô. Những đường nét của một người thợ mỏ trên ô kính màu đã chứng thực điều đó. "Jake, đợi đã!” cô bật khóc, chạy lên bậc thang theo sau anh. Cô nắm lấy tay anh. 'Anh không thể xâm nhập nơi này được. Cha tôi đã bán nó.’
‘Đừng sợ, Katy, chúng ta được chào đón.’Anh nắm lấy tay cô và kéo xuống bên dưới cánh tay mình, buộc cô đi cùng anh vào nhà.
Cô phóng tầm mắt đến người đàn ông lớn tuổi đang đứng trong sảnh, và lầm bầm, 'Chào buổi tối'. Jake đang làm gì vậy? Cô cáu tiết. Nơi này giờ là một khách sạn sao? Có Chúamới biết, nó cũng đủ lớn. Cô có một ký ức sống động rằng khi còn là một đứa trẻ, và mới chỉ học được phép tính, cô đã cẩn thận đi vòng quanh ngôi nhà, tính được tất cả các phòng và tủ tổng cộng là 35 (?).
Cô chớp mắt ngăn lạinhững giọt lệ, đại sảnh vẫn hệt như cô còn nhớ, sàn nhà bằng gỗ sồi được đánh bóng, cầu thang thanh lịch với cái lan can xinh xắn mà cô đã trượt xuống rất nhiều lần trong quá khứ. Cô nhắm chặt mắt lại khi những hồi ức tràn ngập tâm trí cô.
Vẫn trong cơn sốc, cô để Jake dẫn mình vào phòng ăn, ngồi xuống cái ghế anh kéo cho cô mà không nói một tiếng nào. Đến cả đồ nội thất cũng vẫn còn nguyên. Bàn ăn lớn bằng gỗ sồi sáng bóng ánh lên trong ánh sáng dìu dịu. Rõ ràng nơi này không phải khách sạn. Cô tham lam nhìn xung quanh, lấp đầy các giác quan của mình với căn nhà cô đã luôn yêu mến. Nhưng khi cô từ từ vượt qua cú sốc vì đã tới đây, Katy đột ngột bắt đầu nhận ra được những khác biệt tinh tế. Bất cứ ai sở hữu ngôi nhà cũ của cô vào lúc này chắc chắn đã bỏ rất nhiều tiền vào nó.
Tấm thảm Trung Quốc bằng lụa mới tinh che phủ sàn nhà bóng loáng, những bức tườngđược dánbằng thứ gì đó trông giống lụa Sanderson với tông màu chủ yếu là xanh dương và vàng, rèm che ở chỗ cửa sổ lớn cũng mới, bức rèm Áo viền ren gọn gàng với tông màu nhẹ nhàng càng tăng thêm vẻ thanh nhã cho căn phòng.
Tầm mắt Katy cuối cùng dừng lại trên người đàn ông ngồi đối diện cô. "Jake", cô khẩn cấp hỏi, ‘Sao chúng ta lại đến đây được? Sao họ lại biết chúng ta sẽ đến?’ Cô không hiểu chuyện gì đangdiễn ra. Họ đã rời căn hộ ở London, đã định chia tay. Tiếng cười trầm thấp của Jake len lỏi vào những suy nghĩ rối rắm của cô.
‘Chẳng có gì hài hước cả.’
‘Để trả lời câu hỏi của em, thì đó chỉ một cuộc gọi trên xe thôi. Nhưng hãy ăn trước đã, Katy, và chúng ta sẽ nói chuyện sau, hmm…?’
Cánh cửa phòng ăn mở ra và lời đáp lại mà Katy đinh nói đã ngừng lại trong cổ cô. Người đàn ông lớn tuổi trong trang phục đặc trưng của quản gia tiến vào, đẩy một xe thức ăn với những chiếc đĩa bằng bạc. Cô liếc xuống chiếc quần jean áo len cũ của mình. Đáng lẽ cô nên thay đồ cho bữa ăn tối. Những người cư ngụ trong ngôi nhà sẽ không ấn tượng với cách ăn mặc quá mức giản dị của cô. "Jake, em phải thay đồ. Cái---?’
‘Thư giãn nào, Katy, và thưởng thức đồ ăn của em đi, sẽ không có ai khác tham gia với chúng ta đâu, tôi có thể đảm bảo với em đấy.’
Sao anh có thể đi guốc trong bụng cô được như thế? cô thăc mắc chuyện đó hàng nghìn lần. Trong nửa giờ tiếp theo, Katy ăn món dưa lạnh, cùng với một miếng thịt cá hồi nướng ngon tuyệt ăn kèm nước sốt kem béo ngậy, nhưng với Katy thì tất cả đểu có vị mùn cưa. Khi người quản gia quay lại với pho mát và bánh quy bơ, Katy đã sẵn sàng đánh văng đầu Jake.
Trong suốt bữa ăn, anh đã thẳng thừng từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô.Nếu anh còn nói ‘để sau’ một lần nữa, cô sẽ đá anh.Cô sắp sửa nổ tung vì tò mò còn anh thì cười như một con mèo vừa bắt được một con cá hồi nhưng vẫn từ chối giải thích cho cô hiểu.
‘Thả lỏng,Katy, tôi có thể thấy sự hồi hộp đang giêt em đấy.’ anh đứng dậy, bước vòng qua cái bàn và giúp cô đứg dậy.
‘Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?’ cô gặng hỏi.
Jake mỉm cười với gương mặt xúc động của cô, đôi mắt anh lóe lên. ‘Hãy kiên nhẫn.’ Rồi vòng một cánh tay qua vai cô, anh đưa cô ra ngoài hành lang và bước vào căn phòng mà cô nhớ là phòng khách.
Cô nên giãy ra khỏi tay anh, cô thầm nhủ, nhưng lại vô cùng miễn cưỡng rời khỏi sự - an ủi mà anh trao. Tâm trí cô rối bời và đôi chân thì cảm thấy không vững vàng. Cô ngoan ngoãn để anh kéo xuống ngồi cạnh mình trên một chiếc ghế sofa cỡ lớn, đôi mắt cô đảo quanh căn phòng với sự tò mò và thích thú.
Căn phòng này, cô nhớ lại, đã từng rất sang trọng với những chiếc ghế lưng cao bọc da cứng nhắc, và cả trường kỷ bọc da nữa. Giờ nó là một bản giao hưởng giữa hồng và xanh lá,với vải và rèm che phù hợp, trần nhà có màu hồng kỳ ảo với mái đua ra đậm màu và đường viền nhô ra màu trắng sáng. Một loạt những sắc màu nước tươi sáng đến từ những bức tranh treo trên tường, tất cả đều mô tả cảnh thôn quê vùng Conwall. Bên trên lò sưởi bằng đá cẩm thạch, bức chân dung lớn của một cô gái được treo trang trọng ở đó.
Miệng Katy há hốc. Đó là cô năm mười ba tuổi. Cô nhớ cha đã khăng khăng muốn có bức chân dung của cô như một món quà sinh nhật cho ông. Khi cô nghĩ về bức tranh, tất cả những gì cô thừa nhận là cha vẫn giữ nó.
'Giờ em bắt đầu hiểu rồi chứ?’giọng Jake hỏi nhẹ nhàng bên tai cô.
Cô rơi vào một mớ suy nghĩ bòng bong. "Không, em không hiểu’, cô trả lời thẳng thừng, đưa đôi mắt thận trọng về phía anh, tìm kiếm một chút gợi ý trên mặt anh.
Jake cầm cả hai tay cô và giữ chúng trên đùi anh, mái đầu đen mượt cúi xuống che giấu biểu hiện trên gương mặt. ‘Ngôi nhà này là của tôi, Katy.’
Của Jake! Cô không thể tin điều đó. Katy rút hai tay lại, nhưng chỉ khiến những ngón tay anh siết chặt chúng hơn. Việc hai người ngồi quá gần, vai anh lướt qua vai cô, đầu gối họ chạm vào nhau, là một hiệu ứng đáng lo ngại đối với dây thần kinh đang căng thẳng của cô.
‘Em có nhớ cha em bán nó khi nào và tại sao không?’anh hỏi bằng một giọng không chắc chắn đến kỳ cục.
‘Sao em có thể quên được chứ?’ cô nói một cách cay đắng. Kể cả bây giờ nó vẫn khiến cô đau đớn.. 'Monica yêu quý ghét miền quê, không có ý định bị mắc kẹt tại giữa vùng Cornwall trong suốt phần đời còn lại. Em không hiểu sao anh còn cần phải hỏi, nếu anh còn nhớ anh cũng có mặt vào điểm đó. Em mới mười lăm tuổivà anh nói rằng em nên chấp nhận mong muốn của cha mình, và mọi thứ ổn thôi. Lạimột lời nói dối nữa!"Cô khịt mũi một cách không trang nhã.
‘Chính xác, Katy,em đã 15 tuổi. Khi đó tôi đã biết em được một năm, và tôi mua căn nhà này từ cha em. Hãy thử suy nghĩ về điều đó. Nếu, theo như trí tưởng tượng của em, tôi có một chuyện tình nóng bỏng với Monica, vậy tại sao tôi phải bỏ ra một phần tài sản cho ngôi nhà mà cô ấy căm ghét?
Cô im lặng nhìn chằm chằm Jake, không thể nói gì. Đôi mắt nâu sẫm của anh nhìn cô với một cảm xúc mãnh liệt kỳ lạ như thểanh mong cô tự suy ra được kết luận. Cô cau mày. "Em đãtự hỏi căn hộ của anh trong thành phố có phải là ngôi nhà duy nhất của anh hay không.’ Cô nói những suy nghĩ của mình thành tiếng. "Nó rất đẹp, nhưng với sự giàu có của anh-----’
"Tôi đã bán căn nhà thời niên thiếu của mình khi cha tôi qua đời và giữ nơi này. Chuyện đó có cho em biết điều gì không?’
Anh đang cố nói điều gì vậy? Katy bối rối. Anh đã mua căn nhà cũ của cô, chắc chắn là không phải cho Monica. Anh thích nó, cô nghĩ, và với một cái nhún vai, cô nói cho anh suy nghĩ của mình.
"Đúng, tôi thích ngôi nhà, nhưng nó quá lớn cho một người độc thân như tôi. Tôi mua nó khi có một người đặc biệt trong tâm trí mình.’
‘Một người đặc biệt ", cô lặp lại.
'Đúng vậy'. Đôi môi anh cong lên trong một nụ cười lười biếng và khoan thai khi anh ngước nhìn bức chân dung trên bệ lò sưởi.
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong lòng cô. Có phải Jake đang cố nói anh đã mua ngôi nhà vì cô không? Có thể như vậy sao...? Cô đã hiểu lầm anh và Monica? Một đoạn hội thoại đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Tuần trước anh đã nói anh bị gãy chân hai lần chứ không phải một trong lúc đi trượt tuyết. Câu chuyện anh kể về khoảng thời gian ở khách sạn có lẽ là thật...
"Anh đã bị gãy chân hai lần.” Cô vô thức nói ra.
"Đúng thế, Katy”. Đôi mắt tối màu của anh lướt trở lại gương mặt ửng đỏ của cô, bàn tay mạnh mẽ rám nắng của nhẹ nâng tay cô lên và đặt lên môi mình, và với cử chỉ đầy tôn kính một cách kỳ lạ, anh lần lượt hôn lên hai lòng bàn tay cô.
‘Giờ em đã hiểu rồi chứ?' anh hỏi nhẹ nhàng.
Katy đã dành quá nhiều thời gian nghi ngờ anh, căm ghét anh, để có thể tin anh ngay lập tức. Đôi mắt xanh lá của cô mở to và thận trọng, lướt theo từng đường nét đẹp trai của anh, tìm kiếm những dấu hiệu có thể thuyết phục cô. Nếu cô tin rằng anh đã mua căn nhà nàyvì cô, thì đó có nghĩa là... lời cầu hôn của anh và tất cả những thứ khác đều chân thật... Cô muốn tin anh, oh, rất muốn tin, nhưng anh đã làm tổn thương cô quá nhiều...
Jake thở dài và buông tay cô ra. 'Em sẽ không khiến chuyện này trở nên dễ dàng với tôi.' Anh đứng lên và đi tới cạnh lò sưởi, quay lưng lại với cô. ‘Nhưng sao em phải làm thế chứ? Tôi đã đối xử với em một cách đáng ghê tởm, và tôi lại không có lý do cho những hành động đó. Ghen tuông là một thứ cảm xúcđáng sợ, và nó không thể biện minh cho lối cư xử của tôi.’
"Ghen tuông", cô lặp lại lần nữa. Jake ghen vì cô... bằng cách nào đóý nghĩ ấy khiến tia hy vọng trong cô bùng lên mạnh hơn. Anh quay lại, nhẹ nhàng tựa một khuỷu tay lên bệ lò sưởi, nhưng cô nhận thấyánh mắt anh trượt qua cô và nhìn vào điểm nào đó trên bức tường đối diện, như thể anh sợ phải nhìn vào cô.
'Khó tin đúng không, Katy? Vậy đấy, tôi có thể đảm bảo với em đó là sự thật. Nhưng có lẽ tôi nên bắt đầu từ đầu. Em có muốn uống gì không? Vì tôi nghĩ mình cần thứ gì đó để uống.’
Anh nhanh chóng đổi chủ đề, bỏ qua Katy, cô lầm bầm từ chối và chờ đợi thiếu kiên nhẫn khianh sải bước đến tủ đồ uống và chọn một chai, đổ một lượng lớn whiskey vào một cốc pha lê. Cái nhìn của cô bị cuốn hút theo những bắp thịt mạnh mẽ nơi cổ anh khi anh uống gần hết chỗ rượu chỉ trong một ngụm. ‘Từ đầu,’ cô nhẹ nhàng nhắc anh.
Jake vẫn từ chối nhìn cô, thay vào đó cái nhìn của anh cố định trên bức chân dung. "Tôi đã mua bức tranh cùng với ngôi nhà, mặc dù David đã thuyết phục tôi để ông ấy mang nó đi. Đó là một bức chân dungrất đẹp. Nó nhắc tôi nhớ về ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi đang đợi ở trong phòng hiệu trưởng, chuẩn bị nói với một nữ sinh nhỏ tuổi tin buồn về cái chết của mẹ cô ấy, và hộ tống cô ấyvề nhà. Tôi đồng ý làm như vậychỉ vì tôi đãtrót hứa vớibà của mình là sẽ tìm kiếm gia đình emđể biết chắcrằng nhà Meldentonvẫn ổn. Người Latin rất nghiêm túc trong vấn đề danh dự.’
Jake cười nửa miệng. 'Dù sao thì, khi em bước vào phòng, tôi cảm thấy như có ai đó đã đá vào bụng mình. Em chỉ mới rời sân tennis. Mái tóc rực rỡ của em như một áng mây vàng trải dài đến tận eo. Em đang mặc một cái áo thể thao màu trắng và chiếc váy xếp li nhỏ chỉ vừa đủ che kín phần mông, và chân em thì….’
Katy nghiêng người về phía trước để nghe rõ hơn. Jake nói rất chậm –và gần như là nói với chính mình. Hẳn anh đã nghe thấy tiếng cô dịch chuyển khi anh quay lại vàtrao cho cô một nụ cười châm biếm.
‘Em gần như đã phát triển đầy đủở tuổi 14 và tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai đẹp như vậy trong đời mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết làm thế nào để giữ tay mình tránh xa khỏi người em. Tôi không thể tin những gì xảy ra với mình. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, một người chủ ngân hàng chững chạc, và tôi phản ứng không tự chủ với một nữ sinh. Tôi đã rất cố gắng che giấu nó, cố gắng an ủi và hỗ trợ em cho đến sau lễ tang, nhưng thể xác tôi rất đau đớn. Tôi có cảm giác mình đang phạm tội.’
“Phạm tội? Nhưng anh đã là biểu tượng của sự lịch thiệp.” Katy mỉm cười, trái tim cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn, và ngọn lửa hy vọng thì sáng hơn bao giờ hết.
"Chỉ vì trong suốt mười hai tuần tiếp theo tôi đã ở xa em.”
“Những tấm bưu thiếp,” cô thì thầm, anh vẫn luôn giữ liên lạc.
'Phải rồi. Vì Chúa,tôi thấy mình tội lỗi khủng khiếp, nhưng vẫn không thểcắt đứt liên lạc với em được.’Anh dừng lại. ‘Tôi cứ nghĩ mãi, điều này không thể nào xảy đến với tôi, bị ám ảnh bởi một nữ sinh. Chính bà tôi đã khiến tôi trở nên thông suốt. Tôi thú nhận tình cảm của mình với bà, bàđã cười, nói rằng tôi mang nửa dòng máu Ý, và thuyết phục tôi. Đối với một người Ý khoảng cách tuổi tác giữa em và tôi dường như không quan trọng. Vì vậy, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến gia đình Meldenton và trở thành bạn của cha em, nhưng động cơ thực sự của tôi là được ở gần em.’
Katy nhìn anh chằm chằm, mắt mở to. Đây có phải người đàn ông mới nói cô biến khỏi đời anh chỉ vài giờ trước không?
‘Tất cả đã chứng minh, từ giây phút tôi gặp em,’ một nụ cười nhẹ ngượng ngùng hiện diện trên môi anh ‘tôi đã bị cuốn hút, bị hấp dẫn, và mụ mị vì em. Thành thật mà nói tôi cũng rất xấu hổ, và nhìn lại thì, chính sai lầm của tôi đã cản trở mối quan hệ của chúng ta.’
Katy cố nói gì đó, nhưng Jake băng qua căn phòng và cầm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy. Bàn tay anh vuốt ve vai cô,giữ cô cách cơ thể rắn chắc, căng thẳng của anh chỉ vài inch.
‘Nhưng Monica chưa bao giờ là vấn đề giữa hai chúng ta. Em phải tin điều đó, Katy.’
‘Anh đã bảo em hãy thử sống hòa hợp với-----’
Anh ngăn cô lại. ‘Vì tôi chỉ muốn bảo vệ em, trông nom em, và tôi cho rằngtốt hơn hết là cha em nên tái hôn, không cần phải sống độc thân.’
‘Và theo đuổi mọi sinh vật đi bằng hai chân và mặc váy,’ Katy bổ sung với một nụ cười mỉa mai.
‘Dù sao thì, đó là lý do duy nhất tôi khuyên em hãy thử sống cùng mẹ kế. Có Chúa mới biết, tôi hầu như không hề quen biết Monica, tuy rằng ngân hàng chúng tôiquản lý việc kinh doanh của gia đình cô ta, nhưng côta chỉ là một người quen... không hơn, tôi thề đấy.’
Những chiếc bánh xe trong tâm trí Katy hoạt động dữ dội. 'Ngân hàng của anh vẫn quản lý công việc kinh doanh của cô ấy.’
"Đúng là thế, thật không may, nhưng điều đó sẽ thay đổi ngay khi tôi trở lại thành phố, tôi hứa.’
Vậy đó là lý do Jake có thể bỏ phiếu cho cổ phần của Monica tại cuộc họp hội đồng quản trị, Katy nghĩ. Nhưng nhớ lại cuộc họp hội đồng lại nhắc cô về hành động tống tiền của Jake. Cô không thể diễn đạt suy nghĩ của mình. Cô quá bối rối.
Jake đợi một lúc, lơ đãng nghịch chiếc khănbuộc tóc của cô, cho đến khi nó vô tình tuột ra, và với một cử chỉ nhẹ nhàng anh vuốtmái tóc vàng của cô xuống vai. Rồi anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói nghiêm túc: "Katy, tôi chưa bao giờ yêu bất kỳ người phụ nữ nào trong cuộc đời tôi như cách tôi yêu em. Em phải tin tôi. Tôi mua căn nhà này từ cha em là vì em,với niềm tin chắc chắn rằng một ngày nào đó nó sẽ là nhà của chúng ta.’
Miệng Katy run rẩy và cô cố gắng nói chuyện, nhưng một lần nữa cô không thể thốt nên lời. Anh đã nói rằng anh yêu cô. Đối với Monica, cô tin lời giải thích của anh – à, hầu hết thôi,cô nói trong đầu. Những hình ảnh Jake vòng tay quanh người phụ nữ đó vẫn khiến cô khổ sở. Nhưng nếu có bất kỳ hy vọng nào cho mối quan hệ giữa Jake và cô,cô phải có lòng tin vào một số điều.
"Em tin anh ------" Cô sắp tiếp tục nói một cách thận trọng ‘về căn nhà’, nhưng Jake không cho cô cơ hội.
'Katy! Lạy Chúa, Katy!’Anhôm chặt lấy cô, cánh tay anhbao quanh cô chặt tới mức cô có thể cảm nhận tiếng tim đập nặng nề trong lồng ngực anh. Rồi môi anh bao phủ môi cô. Anh hôn cô thật cuồng nhiệt, đói khát, làm khơi dậy mọi phản ứng của Katy.
Bằng cách nào đó họ ngã xuống sofa, cơ thể to lớn của Jake phủ lên cô, tay anh bên dưới áo cô và sắp kéo nó lên, khi anh đột nhiên dừng lại.
'Không, Katy...’ Jake run rẩy. Anh lăn sang một bên và vòng cánh tay của mình thật vững chắc xung quanh cô, và họ nằm cạnh nhau. Anh nhẹ nhàng chải lại một lọn tóc ngang bướng trên trán của cô, và nhìn chằm chằm, niềm đam mê trong đôi mắt đen của anh được kiểm soát mãnh liệt.
‘Tại sao vậy, Jake?’ Cô không hiểu điều gì đã ngăn anh lại.
'Bởi vì, tình yêu của tôi, chúng ta đã làm tình trong những tuần qua, và thay vì giải quyết mối bất đồng của chúng ta, nó chỉ đẩy chúng ta xa nhau hơn. Với tính kiêu ngạo của mình, tôi đã nghĩ rằng một khi tôi có em trên giường và làm tình với em lần nữa, em sẽ quên đi tất cả những người đàn ông khác và sớm học được cách yêu tôi. Bây giờ tôi nhận rarõ ràng tôi đã sai hoàn toàn.’
'Không hoàn toàn sai đâu...' Katy thì thầm, cô chưa chuẩn bị để thừa nhận rằng cô yêu anh, nhưng cô không thể để anh nghĩ rằng cô không quan tâm. Đôi mắt đen của Jake bắt đầu bùng lên với... đó có phải hy vọng không?
‘**, Katy, em không thể tưởng tượng được em khiến tôi thấy hạnh phúc như thế nào khi nói điều đó đâu. Chiều nay tôi đã nghĩ mình đã đánh mất cơ hội cuối cùng với em.’
‘Anh đã bảo em cút đi", cô nhắc anh.
“Lòng ghen tuông vô lý của tôi", anh thú nhận. 'Điều kỳ lạ là, khi em lần đầu tiên bỏ lại tôi để đến Paris, tôi bị tổn thương, tức giận, nhưng không ghen. Tôi nghĩ mình đã chấp nhận lý do của em, rằngem muốn nhìn thấy thế giới,thật dễ dàng bởi vì sâu trong trái timtôi, tôi biếtmình đãcuốnem vào mối quan hệ của những người trưởng thành, và tôi cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Tôi phải tự nói với bản thân rằng tôi phải cho em thời gian để trưởng thành, vào đại học, khi tôi nhận được lá thư của em viết rằng em đã gặp một người đàn ông trẻ, tôi cảm thấy bị tổn thương và ghen điên cuồng, nhưngtôi tiếp tục an ủi bản thân mình bởi thực tế là em còn rất trẻ, tôi vẫn còn ở gần em, vẫn giữ liên lạc với em, và cuối cùng tôi sẽ giành lại được em. Tôi đã gửi những tấm thiệp, hoa và cầu nguyện rằng em sẽ không quên tôi.’
Katy mỉm cười, cô đã rất bối rối không hiểu sao anh phải làm vậy.
"Khi tôi nhìn thấy những bức ảnh người mẫu đầu tiên của em, và những tin đồn mà báo chí viết về em, tôi đã rất tức giận, nhưng lạicảm thấy hài lòng một cách lạ lùng, rõ ràng là người đàn ông trẻ kia đã không kéo giữ em được lâu. Tôi quyết định đã đến lúc đến Paris và tuyên bố quyền sở hữu của tôi với em. Hai năm là đủ lâu, và nếu những tin đồn là sự thật, thì em cũng chơi bời đủ rồi. Đã đến lúc tôi kết hôn với em. Khi tôi gặp emcùng Anna và chồng cô ấy, thấy cách em cư xử với Claude, tôi đã rất cáu tiết.’ Cánh tay anh siết chặt hơn. "Tôi từng lo lắng về sự khác biệt tuổi tác giữa hai chúng ta, cònem lại sống một người đàn ôngđáng tuổi cha em. Tôi đã gọiem bằngnhữngcái tên khủng khiếp.’
Katy rùng mình một chút khi nhớ lại buổi gặp mặt đặc biệt ấy. Đó là lần đầu tiên cô thấy Jake thực sự tức giận. 'Anna kết hôn với Alain, con trai của Claude, và chẳng có bất cứ điều gì giữa Claude và em cả", cô giải thích. ‘Em cư xửnhư vậy vì không muốn thừa nhận em biết chuyện về Monica’
'Chẳng có gì để biết về Monica cả.’ Jake lắc đầu buồn bã. ‘Và tôi đang bắt đầu nhận ra mình hoàn toàn là một kẻ ngốc về chuyện Claude. Em nói ông ta là bố chồng Anna?’
'Đúng vậy'. Một cách vội vàng, cô kể với anhvề Claude và cô con gái đỡ đầu của mình Caterina. Việc anh nên biết sự thật đột nhiên trở nên thật quan trọng với Katy.
"Ồ, lạy Chúa, Katy, em có bao giờ tha thứ cho tôi không? 'Jake rên rỉ. "Tôi thấy mình thật đáng xấu hổ khi nghĩ về những gì tôi đã nói và làm trong những tuần qua, lý do duy nhất của tôi là tôi không biếtkhi đó có phải đầu mình đã bị lộn ngược hay không. Em rất tuyệt khi ở trên giường cùng tôi, nhưng trong suốt thời gian còn lại em lại tỏ ra không quan tâm, và tôi đã mong mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng khác.’
.
'Chính xác thì anh đã mong đợi điều gì?’ Katy hỏi nhẹ nhàng. "Em không bao giờ hiểu được tại sao một người đàn ông như anh, người không thích bị dư luận chú ý, lại bỏ ra rất nhiều tiền để đưa em đến buổi từ thiện.’
Jake cười thầm, đôi mắt anh sáng lên. 'Em sẽ không bao giờ tin tôi, nhưng tôi nợ em sự thật. Tôi đã quyết địnhthực hiện một nỗ lực cuối cùng để tómđược em sau bốn nămphải sống độc thân mà không có em. Tôi đã suy nghĩ rất lâuvề mối quan hệ trước đây của chúng ta, và tôi nhận ra, mặc dù chúng ta đã dành rất nhiều thời gian bên nhau, nhưng chúng ta luôn ở nhà em. Tôi rất ít khi đưa em ra ngoài. Tôi đã nghĩ bởi vìem còn trẻ, và tôi hơi xấu hổ về tình cảm mà tôi giành cho em. Tôi đi đến kết luận rằng mình đãcướp đi của em cơ hội được người khác tán tỉnh.’
'Tán tỉnh'! cô bật cười. 'Một từ lỗi thời, và hơi muộn, nếu xét đến sự thật làanh thực sự đã làm điều sai trái với em,"cô nói đùa trong khi tâm trí cô chú ý đền từ ‘độc thân'.
'Em có muốn nghe hay không?' Jake dũng cảm đề nghị, nhưng đôi môi đang cong lên của anh hoàn toàn trái ngược với giọng điệu nghiêm túc kia.
"Vâng, xin vui lòng." Cô xích lại gần hơn và cho phép tay mình vuốt ve trêu chọc hông và đùi anh. ‘Nhưngcó lâu không?’Tia hy vọng nhỏ nhoi đã bùng lên thành một đám cháy lớn. Jake đã thừa nhận không có người đàn bànào khác trong suốt những năm họ xa nhau, và theo bản năng, cô tin anh.
‘Dù thế nào đi nữa, tôi đã quyết định mời em đi ăn tối và uống rượu, nhưng trước hết tôi phải thuyết phục được em ra ngoài với tôi. Buổi từ thiện hôm đó như một món quà từ thiên đường vậy. Tôi tự nói với mình, tôi không quan tâm đến những người đàn ông khác của em hay những câu chuyện báo chí viết về em có đúng hay không. Tôi có thể kiểm soát cơn ghen của mình. Tôi là người yêu đầu tiên của em và quyết định phải là người cuối cùng... Nhưng tôi đã thổi bay mất suy nghĩ đó trong ngày hẹn hò của chúng ta.' Anh gõ lên chóp mũi của Katy và trách cứ. ‘Và em, Katy yêu quý của tôi, đã không giúp tôi gì cả. Emđể tôi nghĩ điều tệ nhất về em, thậm chí còn khuyến khích nữa’
"Em chỉ tự vệ thôi,’ cô thì thầm. ‘Nếu không chúng ta đã làm tình và điều đó càng xác thực những ý kiến không tốt của anh về em'
Ngón tay Jake trượt xuống môi của cô và nhẹ nhàng vuốt theo đường nét miệng cô. ‘Em cóthừa nhận làem muốn tôi không, Katy? Giọng anh khàn khàn.
'Anh nghĩ sao?’ Cô bắt lấy ngón tayanh giữa hai hàm răng trắng bóc và cắn nó. "Còn lý do nào khác để em chấp nhận lời cầu hôn khiếm nhã của anh và trở thành tình nhân của anh? Công ty của gia đình quan trọng với em, nhưng không có ai khác ngoài anh và em thừa nhận điều đó. Anh là người yêu đầu tiên và duy nhất của em,’ cô thú nhận.
‘Người yêu duy nhất... ' anh ngạc nhiên lặp lại, nhận ra sự thật trong đôi mắt lớn màu xanh lá của cô, và sự yên lặng kéo dài một lúc lâu khi môi họ quyện vào nhau. Cơ thể to lớn rắn chắc của Jake không ngừng dựa sát vào cô, đốt cháy lên ngọn lửa đam mê với từng cử động.
'Anh xin lỗi, Katy, rất xin lỗi,’anh thì thầm trong miệng cô, và kéo dãn chút khoảng cách giữa họ, tiếp tục nói, ‘Anh chưa bao giờ có ý định biến em thành tình nhân của anh.’ Đôi mắt đen của anh thiêu đốt cô,chăm chú và dễ tổn thương đến kỳ lạ. "Anh chưa bao giờ yêu cầu em làm thế, Katy. Anh thừa nhận đã lên kế hoạch ép buộcem vào cuộc đời anh, nhưng anh muốn kết hôn với em. Nếu em còn nhớ trong phòng họp hôm đó, em đã không choanh cơ hội. Em khơi mào trước, nói rằng em thà chêt còn hơn phải lấy anh.’
Katy nhớ lại, và cả sự ngượng ngùng của cô tại thời điểm khi cô nghĩ rằng mình đã kết luận sai, và Jake đã cười nhạo cô. ‘Anhđã cười,’ cô nhắc.
"Anh cười để che giấu nỗi đau của mình, và thời điểm ấy đã thôi thúc anh, khiến anh quyết định để em làm tình nhân của anh. Anh đã quá thất vọng và, thú thật, tức giận với em đến mứcanh không quan tâm làm thế nào để có đượcem, chỉ cần anh thành công là được. Anh đã nghĩ chuyến đi đến Venice là một quyết định thiên tài. Nó có nghĩa là anh đã có thể khiến em đeo chiếc nhẫn của anh, mua nữ trang của cô dâu và tham dự tiệc đính hôn. Khi chúng ta trở lại London, anhđã cho rằng đám cười là điều chắc chắn.’Anh xoay nghiêng cằm cô và buộc tội, "Cho đến khi em tháo chiếc nhẫn ra.’
Katy chớp mắt nhìn biểu hiện khốc liệt trên khuôn mặt đẹp trai của anh, nhưng cô bị đe dọa. Trái tim cô ca hát. Jake đã muốn kết hôn với cô. Cô cười rạng rỡ, nụ cười mang niềm vui thuần khiết chiếu sáng khuôn mặt đáng yêu của cô. 'Ý anh là một chiếc nhẫn cũ cho người phụ nữ đã qua tay người khác?’ cô trêu chọcbằng giọng điệu nghiêm túc. Khi đó những lời của anh đã tổn thương cô sâu sắc.
'Lạy Chúa, Katy, anh xin lỗi. Trong suốt cuộc hành trình của chúng ta đến Venice, trông em vô cùng xinh đẹp, cô gái nhỏ mà anh đã yêu đã xác thành một người phụ nữ trưởng thành và thạo đời. Dù anh đã làm tình với em đêm trước đó, anh vẫn không biết rõ người phụ nữ mà em đã trở thành. Anh cực kỳ lo lắng, không chắc chắn, và ngốc nghếchcho rằng một khi anh đeo chiếc nhẫn lên tayem, thì mọi rắc rối của anh sẽ kết thúc, cho đến khi em nói rằng em không muốn nó.’
"Em ghét cái suy nghĩ đeo một chiếc nhẫn để đánh lừa bạn bè anh, để duy trì danh tiếng hoàn hảo của anh", cô thú nhận. ‘Giờ nếuđiều anh nói là thật...!'cô cười toe toét.
Jake cau mày. ‘Chiếc nhẫn đó thuộc về Bà cố Granton, và luôn được truyền lại cho phái nữ trong gia đình.’Lời giải thích nghiêm túc của anh thậm chí còn khiết nụ cười của Katy rộng hơn. "Anh sẽ không bao giờ xúc phạm em bằng bất cứ thứ gì ngoài những món đồ thật, Katy.' Rồi thật chậm rãi, đọc được thâm ý trong đôi mắt xanh lúc tuyệt đẹp của cô, anh bắt đầu mỉm cười, một nụ cười chiến thắng đầy nam tính. ‘Nếu bây giờ anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tayem, em sẽ giữ nó chứ?’anh bạo dạn hỏi. ‘Vàthừa nhận thông điệp của của nó?’
Một lần nữa anh lại trở lại thành người đàn ông kiêu ngạo mà cô đã biết và yêu, tất cả dấu vết của sự tổn thương đã biến mất. Nhưng cô vẫn còn vài câu chất vấn trước khi hoàn toàn thú nhận tình yêu của mình. "Tại sao anh lại nhanh chóng quay về từ Thụy Sĩ như vậy?”
‘Bởi vì, cô gái yêu quý của anh, một đêm xa em khiến anh nhớ em điên cuồng.’ Đôi môi của họ gặp nhau trong một nụ hôn tràn đầy thỏa mãn.
"Ồ, Jake, anh thực sự rất lãng mạn.’ Cô mỉm cười với đôi mắt đen của anh và được thưởng bằng một ánh mắt ngập tràn yêu thương và khao khát khiến trái tim côđập loạn lên trong lồng ngực.
"Chết tiệt, nghe như thể anh đang xưng tội vậy. Kế hoạch tán tỉnh em của anh đã diễn ra quá tốt. Có một phóng viên người Pháp đã nhận ra anh ở khách sạn. Anh ta dám cả gan đoán, vì lúc đó em không ở cùng anh, rằng chuyện của chúng ta đã kết thúc. Anh thực sự muốn đấm vỡ mồm anh ta. Nhưng thay vào đó anh đã nói rằng trái lại, em và anhsắp kết hôn, và anh nóng lòng trở lại Anh đề phòng trường hợp có người hiểu nhầm.’
Katy âm thầm cầu nguyện cho tay phóng viên người Pháp.
'Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh", Jake ảm đạm nhắc nhở cô với dấu hiệu dễ tổn thương cực kỳ nhỏ.
Katy không thể cưỡng lại việc trêu chọc anh. "Anh phải trả lời em trước đã. Sao anh lại lôi kéo em tới các hộp đêm ở London?’
‘Cùng lý do khi anh mua chiếc Roller đỏ rực phô trương kia," anh sốt ruột trả lời. "Anh đã nói với em rồi mà: Khi đó anh đang muốn “quyến rũ” em, từ này có vẻ hay hơn. Vào buổi hẹn đi từ thiện của chúng ta, em đã nói rằng anh chưa bao giờ đưa em đi chơi, và chắc chắn là không phải trong một chiếc Rolls trắng, anh đã cho rằng đó là những gì em muốn.’
Katy bật cười, và vài giây sau, Jake cũng cười theo.
'Lạy Chúa, Katy, đó một chiếc xe đẹp, nhưng anh có cảm giác mình là một thằng ngốc thích khoe khoang khi lái nó. Anh chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế khi em nói em không thích cái xe ấy và anh có thể quay lại với chiếc BMW đen của mình.'
"Sẽ không hoàn toàn lãng phí đâu, Jake. Em có thể lái nó đến đám cưới của chúng ta.”
"Em nói... em sẽ... có nghĩa là...?'
"Vâng, Jake.’ Cô ép môi mình lên môi anh trong một nụ hôn tràn ngập yêu thương và tiếng cười. ‘Một điều cuối cùng: Em yêu anh và em cũng yêu ngôi nhà này, nhưng -----’
Anh kéo cô lại gần, ngăn lời cô nói bằng môi anh. ‘Không nhưng gì cả, Katy, không bao giờ nữa.’
‘Em tự hỏi về công việc của anh thôi. Fowey không thuận tiện cho việc đi lại của anh, Jake.’
Jake nhảy lên và bắt lấy tay cô, kéo cô đứng dậy. ‘Chuyến tham quan của chúng ta vẫn chưa kết thúc – đích đến là ở trong phòng ngủ, tình yêu của anh'.
Nửa giờ sau Katy đứng trong phòng ngủ lớn, nín thở, đôi mắt xanh tỏa sáng trong tình yêu của cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai đang cười toe toét của Jake. Anh trông trẻ hơn mười tuổi và cực kỳ hài lòng bản thân khi trượt chiếc nhẫn đính kim cương và ngọc lục bảo vào ngón tay cô.
'Hài lòng chứ, Katy, em yêu? Anh không nghĩ mình đã bỏ qua bước nào đấy. Em thấy sao?’
Ngôi nhà quả thật là một sự khám phá tuyệt vời, mang những nét đẹp hiện đại nhưng vẫn giữ lại những đặc điểm ban đầu. Ngoại trừ mặt phía tây, nơi mà trước sự ngạc nhiên của cô Jake đã cho lắp đặt một dàn máy tính lớn cùng những vật dụng văn phòng cho chính anh, và một studio tráng lệ cho Katy. Nó chắc phải mấtnhiều tháng, nếu không muốn nói là vài năm, là bằng chứng cho tình yêu của anhở xung quanh cô.
"Ồ, Jake," cô thì thầm, "Em rất yêu anh,’mắt cô đong đầy nước mắt hạnh phúc.
Ngón tay anh chạm vào môi cô. ‘Hãy tiếp tục nói câu đó, Katy, trong suốt phần đời còn lại của chúng ta. Anh muốn em, anh cần em, anh yêu em, và anh sẽ không bao giờ cho phép em rời khỏi tầm mắt của anh một lần nữa... Chúng ta hãy kết hôn càng sớm càng tốt, và không tranh luận thêm nữa"
"Vâng, Jake.’ Môi anh thay thế cho ngón tay khi anh bế cô lên trong vòng tay mình và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lớn.
“Giờ chúng ta có tất cả mọi thứ", anh thở ra đầy đắc thắng khi hạcơ thể nam tính của mình xuống bên cạnh cô, và lại kéo cô vào vòng tay mình.
Katy trượt tay xuống bên dưới áo len của anh, cảm nhận sự ấm áp của da thịt anh bên dưới những ngón tay cô, và cô ôm lấy anh., Jake hôn cổ cô, và một tiếng thở dài mãn nguyện trượt ra khỏi môi cô. Khi cuối cùng cô cũng an toàn trong tình yêu dành cho anh, cô không thể cưỡng lại sự khiêu khích của anh.
‘Khoan đã, Jake.’
Jake ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của anh bối rối. "Còn gì nữa?’
“Anh quên mất phòng cho trẻ con.’ Cuối cùng Katy cũng có cơ hội kết thúc một cuộc hội thoại...
End.
Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã - Jacqueline Baird Lời Cầu Hôn Khiếm Nhã