Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Dịch giả: Huyễn Vũ
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ại bể bơi, Meg quan sát Torie quấn hai nữ hoàng sắc đẹp tương lai vào trong khăn tắm. Những nụ hôn hân hoan cô hạ xuống mũi hai cô bé chứng tỏ cô thể nào cũng xù lông lên như gà mái mẹ nếu nghe thấy có ai phàn nàn về con cô. Cùng lúc, Kenny đang phân xử cuộc tranh cãi giữa hai cậu bé tóc cũng đen hệt tóc anh, trong khi một cô bé thừa hưởng mái tóc vàng xoăn dài của mẹ lấy trộm cái xuồng cao su vừa gây nên tranh chấp từ sau lưng hai cậu bé, mang theo nó chạy xuống bể bơi.
Cuối cùng Meg cũng tìm ra được cớ chui vào nhà vệ sinh, nhưng đến lúc đi ra, đã thấy Spence đợi giữa hành lang cùng một cốc rượu mới. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hẳn là cô uống rượu vang trắng.” Ông ta nhấn phụ âm rất mạnh, đúng kiểu một người không có kiên nhẫn với bất kỳ ngôn ngữ nào ngoài tiếng Anh, rồi hất đầu về phía nhà vệ sinh. “Nhà vệ sinh Kohler,” ông ta nói. “Nhưng vòi nước là của tôi. Mạ kền. Một phần trong hệ thống Chesterfield của chúng tôi.”
“Chúng thật... đáng yêu.”
“Sunny thiết kế đấy. Con bé đó đúng là ấn tượng.”
“Cô ấy có vẻ thật sự thành công.” Meg tìm cách lẻn đi, nhưng ông ta là người cao lớn nên đứng chắn hết hành lang. Tay ông ta hạ xuống một vị trí đã quá quen thuộc ở giữa lưng cô. “Tôi phải bay về Indy vài ngày. Sau đó, tôi cần tạt qua London để ngó nghiêng công ty sản xuất tủ một chút. Tôi biết cô còn công việc, nhưng...” Ông ta nháy mắt. “Sao tôi không thử xem có thể thu xếp cho cô nghỉ hai ngày để đi cùng tôi không nhỉ?”
Cô bắt đầu cảm thấy hơi buồn nôn. “Spence, ông là người tuyệt vời...” Một gã tuyệt vời với miếng gà nướng giắt vào răng cửa. “Thật lòng tôi rất lấy làm hãnh diện, nhưng...” Cô cố gắng tỏ vẻ mê mụ. “Ông biết rõ tôi yêu Ted mà.”
Ông ta mỉm cười khoan dung với cô. “Meg, cưng à, theo đuổi một anh chàng không quan tâm gì đến cô sẽ chỉ khiến lòng tự trọng của cô bị chà đạp thôi. Tốt hơn hết, giờ đây hãy đối diện với thực tế vì cô càng lần lữa, chuyện sẽ càng khó khăn hơn.”
Cô sẽ không đầu hàng nhanh chóng. “Thực ra tôi không biết là Ted lại không quan tâm đến tôi đấy.”
Ông ta di chuyển tay lên vai cô và siết lại. “Cô đã thấy Ted ở cùng Sunny rồi đấy. Cách những tia lửa bắn ra giữa hai người họ. Ngay cả người mù dở cũng có thể nói được họ sinh ra là để dành cho nhau.”
Ông ta đã nhầm. Những tia lửa chân thực duy nhất đều xuất phát từ Sunny. Những tia lửa còn lại đến từ cỗ máy tà thuật Beaudine. Cô không thể xác định được chính xác Ted cần mẫu phụ nữ như thế nào, nhưng một cách chắc chắn không kém gì Lucy, con gái Spence cũng không thuộc về mẫu đó. Tuy nhiên, cô thì biết gì cơ chứ. Biết đâu đấy, với tấm bằng cao cấp và trí tuệ của một kỹ sư, Sunny lại phù hợp với anh thì sao.
“Này nhé, tôi biết cậu ấy vừa thoát khỏi một cuộc đính hôn,” Spence nói, “nhưng Sunny là người thông minh. Con bé sẽ biết kiên nhẫn. Giờ cậu ấy đã đối xử với con bé như thể nó là người phụ nữ duy nhất trên đời rồi.”
Rõ ràng, Spence không để ý thấy anh đối xử với mọi phụ nữ đều theo cách đó. “Ted và Sunny ở cùng nhau.” Ông ta cười khùng khục. “Giờ thì không thể trì hoãn cái thỏa thuận đó được.”
Ngay lúc này, cô đã hình dung ra câu trả lời cho câu hỏi mà tất cả người dân thị trấn này vẫn đang hỏi: tại sao Spence lại thay đổi suy nghĩ về Wynette?
Mùa xuân vừa rồi, Spence đã loại thị trấn này để dành vinh dự cho San Antonio, nhưng chỉ hơn một tháng trước, ông ta tái xuất hiện và tuyên bố Wynette một lần nữa quay lại cuộc đua. Và giờ Meg đã biết nguyên nhân là vì Sunny. Con gái ông ta gặp Ted lần đầu tiên khi anh vẫn đang đính hôn với Lucy. Nhưng giờ anh không còn đính hôn với ai nữa, và Sunny muốn gì, Spence sẽ làm hết sức để chắc chắn Sunny giành được nó.
“Kể cho tôi nghe về mẫu bệ xí Cleaner You mới của ông đi.” Meg nói. “Tôi háo hức đến chết được.”
Ông ta hăm hở diễn giải về một cái bệ xí tự động rửa sạch mông cho người sử dụng. Chuyện này nhanh chóng dẫn tới chủ đề ưa thích tiếp theo của ông ta, cuộc sống của cô ở Hollywood. “Nhà của tất cả những người nổi tiếng đó... Tôi dám cá là cô đã nhìn thấy vài cái nhà vệ sinh bá cháy rồi.”
“Tôi lớn lên chủ yếu ở Connecticut, và tôi dành rất nhiều thời gian đi du lịch.”
Câu trả lời này không ngăn nổi ông ta hỏi xem liệu cô có biết những ngôi sao ông ta yêu thích nhất không, một danh sách bao gồm Cameron Diaz, Brad Pitt, George Clooney, và một cách khó lòng lý giải nổi, Tori Spelling.
Pháo hoa bắt đầu nở ngay khi trời sẩm tối. Trong lúc khách khứa tụ tập ở bãi cỏ sau nhà, cậu bé mười một tuổi Peter Traveler, con trai của Shelby và Warren, chạy đuổi nhau vòng quanh sân với bạn bè, và những đứa bé nhỏ tuổi hơn đang ngái ngủ thì cuộn mình trên những chiếc khăn tắm quá cỡ cạnh bố mẹ. Một cô con gái của Torie xọc ngón tay vào trong tóc mẹ. Ba đứa trẻ của Kenny và Emma nằm vắt lên người bố mẹ, đứa nhỏ nhất rúc vào dưới cánh tay cha mình.
Meg, Spence, Ted và Sunny ngồi trên một tấm chăn được Shelby cung cấp. Spence sán vào quá gần, và Meg dạt xuống đám cỏ. Ted dồn trọng lượng lên khuỷu tay và lắng nghe Sunny liệt kê các hợp chất hóa học nào được sử dụng để tạo nên màu này màu kia của pháo hoa. Anh có vẻ bị thôi miên, nhưng Meg ngờ là tâm trí anh đang chu du ở nơi nào khác rồi. Khách khứa reo lên khi chùm pháo hoa hình chong chóng đầu tiên nổ bùng trên trời. Spence thả một bàn tay lông lá nóng rực lên tay Meg. Không khí ẩm ướt ban đêm khiến cho mùi nước hoa của ông ta càng thêm nồng nặc, và khi một quả pháo hoa phóng vào trong không trung, viên đá đen trên chiếc nhẫn đeo ở ngón út nhấp nháy nhìn cô như con mắt quỷ.
Nước hoa... hơi nóng... quá nhiều rượu... “Xin thứ lỗi,” cô thì thầm. Cô chuồi người ra và tìm đường băng qua đống chăn và khăn tắm tới chỗ cánh cửa kiểu Pháp dẫn vào một phòng khách rộng rãi. Thiết kế nội thất ấm áp kiểu nông thôn nước Anh làm nổi bật những chiếc ghế tựa thoải mái và ghế bành êm ái, mấy cái bàn nhỏ để tạp chí và ảnh gia đình lồng khung bạc, giá sách trưng bày mô hình máy bay, bàn cờ và một bộ Harry Potter.
Cửa mở ra sau lưng cô. Spence đã theo cô vào trong rồi, và dạ dày cô thắt lại. Cô mệt mỏi, rã rời, và cô không thể chịu đựng thêm được nữa. “Tôi yêu Ted Beaudine. Yêu anh ấy say đắm.”
“Cô có cách thổ lộ kỳ quái thật đấy.”
Chết tiệt. Hoàn toàn không phải Spence. Cô quay người lại, thấy Ted đang đứng ngay bên trong cánh cửa kiểu Pháp, thân hình cao ráo, hoàn hảo tuyệt đối của anh in bóng trên bóng tối. Một quả pháo hoa bùng nổ giữa trời, tạo thành một chòm sao vàng rực sau đầu anh. Chuyện này hiển nhiên đến điên người, khiến cô chỉ muốn thét lên. “Để cho tôi yên.”
“Chắc chắn tình cảm say đắm đã làm cô trở nên cáu gắt rồi.” Lúc anh rời cánh cửa ra vào, chùm lửa vàng đổ xuống thành một dòng thác giữa trời. “Chỉ muốn xem cô có ổn không thôi. Trông cô có vẻ hơi tiều tụy.”
“Mùi nước hoa nồng quá, và đó là câu nói láo. Anh muốn tránh khỏi Sunny.” “Tôi không hiểu sao cô lại nói thế. Cô ấy là một cô gái thật sự thông minh. Cũng nóng bỏng nữa.”
“Và cô ta là người hoàn hảo dành cho anh, chỉ trừ việc anh không thích cô ta, nói thế không có nghĩa là anh sẽ thừa nhận anh không thích một ai đó, ngoài không thích tôi. Tuy nhiên, nếu anh có thể tìm ra cách để yêu cô ta, anh sẽ thấy cái khu sân golf nghỉ dưỡng đáng ghê tởm đó được xây dựng khi anh còn chưa kịp ý thức được cơ. Spence đã bảo với tôi rằng cuộc hôn nhân giữa anh và Sunny sẽ khiến thỏa thuận đạt thành. Đó chính là lý do ông ta quay lại Wynette.” Cô ném cho anh ánh nhìn u ám. “Mà tôi dám chắc anh đã hình dung ra rồi.”
Anh chẳng buồn phủ nhận. “Wynette cần khu nghỉ dưỡng, và tôi không hối hận vì đã nỗ lực hết sức để chuyện đó xảy ra. Khó mà tìm ra được trong thị trấn này có ai không được hưởng lợi từ vụ này.”
“Vậy là anh sẽ phải cưới cô ta. Hạnh phúc của một người đàn ông có ý nghĩa gì nếu đem so với hạnh phúc của số đông chứ?”
“Chúng tôi gần như chẳng biết gì về nhau.”
“Đừng lo. Sunny là kiểu phụ nữ luôn theo đuổi những gì cô ta muốn.”
Anh xoa xoa sống mũi. “Cô ấy chỉ vui vẻ tí thôi.”
“Ngược lại là đằng khác. Anh là Ted Beaudine độc nhất vô nhị, và chỉ cần nhìn anh thôi phụ nữ cũng...”
“Im đi.” Từ ngữ cộc cằn, được truyền đạt bằng giọng nhẹ nhàng. “Chỉ cần im đi thôi, được không?”
Anh có vẻ mệt mỏi y như cô. Cô thả người xuống chiếc ghế bọc lụa Damask, chống khuỷu tay lên gối, tì cằm vào bàn tay. “Tôi ghét thị trấn này.”
“Có thể. Nhưng cô vẫn thích thử thách nó mang lại cho cô.”
Cô ngẩng phắt đầu lên. “Thử thách? Tôi đang phải ngủ trong một nhà thờ oi bức chưa được trang bị đồ nội thất và bán Bud Light cho những tay golf hư hỏng chẳng buồn vứt lon bia của họ vào thùng rác tái chế. Ồ, phải, tôi đúng là thích thử thách đấy.”
Đôi mắt anh dường như xuyên thấu cô. “Điều đó chỉ càng khiến cho mọi chuyện thú vị hơn thôi, không phải sao? Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội thử thách chính mình.”
“Cuối cùng?” Cô nhảy bật ra khỏi ghế. “Tôi đã chèo thuyền kayak trên sông Mêkong, đi lặn cùng cá mập trắng ngoài khơi Cape Town. Đừng có nói với tôi về chuyện thử thách.”
“Chúng có phải thử thách đâu. Đó chỉ là trò tiêu khiển của cô thôi. Nhưng chuyện xảy ra ở Wynette này thì khác. Cuối cùng cô cũng có cơ hội thấy mình có thể là ai khi không có tiền của cha mẹ cô. Liệu cô có thể sống sót tại một nơi chỉ có độc một mình Spence Skipjack bị ấn tượng bởi cái họ của cô và cũng là nơi, hãy thẳng thắn đối diện với chuyện này nhé, không ai thích cô?”
“Torie kha khá thích tôi đấy. Và Haley Kittle nữa.” Cách anh đang quan sát cô khiến cô không thoải mái, vậy nên cô bước tới bên giá sách, vờ như săm soi các tên sách.
Anh bước tới sau cô. “Quan sát cô là chuyện thú vị ra phết đấy. Meg Koranda có thể sống sót chỉ dựa vào trí thông minh của mình không? Đó là một thử thách đích thực đối với cô, đúng không?”
Anh không đúng hoàn toàn, nhưng anh cũng chẳng sai hẳn. “Anh thì biết gì chứ? Trái ngược hẳn, anh là một câu chuyện thành công đúng kiểu Mỹ. Được nuôi lớn bởi bậc cha mẹ giàu có, được hưởng mọi lợi thế. Lẽ ra cuối cùng anh cũng phải bị nuông chiều thành hư như tôi, nhưng anh lại không thế.”
“Cô không bị nuông chiều thành hư, Meg. Đừng có nói về bản thân như thế.” Một lần nữa, anh lại làm cô bối rối. Cô nhìn chằm chằm một hàng sách tham khảo. “Anh thì biết gì chứ? Cả đời anh đã bao giờ làm hỏng chuyện gì đâu.” “Về điểm này thì cô nhầm rồi. Hồi còn bé, tôi từng phá hoại tượng Nữ thần Tự Do đấy.”
“Anh và một cây bút dạ. Chuyện lớn đấy.” Cô lướt ngón tay cái dọc gáy một cuốn từ điển.
“Ồ, còn tệ hơn thế nhiều. Tôi leo vào trong chiếc vương miện, đập vỡ một cánh cửa sổ và ném cái tấm biển biểu tình ‘Không vũ khí hạt nhân’ ra ngoài.” Thông tin này khiến cô choáng váng đến độ cuối cùng cô cũng quay lại đối diện anh. “Lucy chưa bao giờ kể chuyện này với tôi.”
“Vậy hả?” Anh nghiêng đầu khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh. “Có lẽ vì chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện đó.”
“Làm sao hai người có thể không nói về một chuyện quan trọng đến thế?” Anh nhún vai. “Còn mải bận tâm đến những chuyện khác.”
“Trải nghiệm đó ít nhất cũng gây đau khổ phần nào nhỉ.”
Vẻ mặt anh dãn ra, và anh mỉm cười. “Đó là thời khắc tồi tệ nhất trong thời thơ ấu của tôi. Và cũng là tuyệt vời nhất.”
“Làm sao lại là tuyệt vời nhất được? Chắc chắn anh đã bị bắt chứ?”
“Ồ, phải.” Anh nhìn chằm chằm bức tranh phong cảnh Anh treo trên lò sưởi. “Tôi chưa từng gặp cha, mãi cho đến tận khi lên chín, một câu chuyện dài, và khi chúng tôi gặp nhau, mọi chuyện chẳng vui vẻ gì. Ông ấy mong đợi một đứa con theo kiểu khác, còn tôi mong đợi một kiểu người cha khác. Cả hai chúng tôi đều khá khổ sở. Cho tới cái ngày hôm đó ở tượng Nữ thần Tự Do.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh lại mỉm cười. “Tôi nhận ra tôi có thể tin tưởng ông ấy. Chuyện đó đã thay đổi cuộc đời cả hai chúng tôi, và từ đó trở đi, chuyện giữa chúng tôi đã vĩnh viễn thay đổi.”
Có lẽ là vì rượu. Cả hai đều mệt mỏi sau một ngày dài căng thẳng đối phó với Spence và Sunny. Tất cả những gì cô biết là họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, rồi sau đó, vì một lý do nào đó không thể hiểu nổi, cả hai cùng chuyển động, và cơ thể họ chạm vào nhau. Cô nghênh cằm lên, anh cúi đầu xuống, mi mắt anh nhắm lại, và cứ như thế, họ hôn nhau.
Cô choáng váng đến độ vung tay lên đập vào khuỷu tay anh, nhưng sự vụng về của cô không làm cả hai người dừng lại. Anh ôm khuôn mặt cô trong hai bàn tay mình, nghiêng đầu cô vào góc độ phù hợp. Cảm giác thôi thúc và những bản năng mãnh liệt trỗi dậy trong cô, cô không thể dừng lại.
Anh có vị ngon lành, giống như bia và kẹo cao su. Ngón cái của anh luồn vào trong vị trí mềm mại sau dái tai cô còn bàn tay kia luồn vào trong tóc cô. Không có gì nghi ngờ hết. Cô đang bối rối khi được đón nhận một trong những nụ hôn tuyệt nhất trong đời. Không quá thô bạo. Không quá nhẹ nhàng. Chậm rãi và hoàn hảo. Nhưng tất nhiên nó phải hoàn hảo rồi. Anh là Ted Beaudine cơ mà, và mọi hành động của anh đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Cô không nhớ cô đã vòng tay quanh vai anh, nhưng mà nó đã ở đó rồi, và khi cái lưỡi bằng bạc của anh làm nên điều kỳ diệu trên lưỡi cô, cô tan chảy.
Anh dừng lại trước. Mi mắt cô rung rung, và khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh nhìn choáng váng ắt hẳn giống y hệt ánh mắt cô. Đã xảy ra một điều gì đó. Một điều gì đó không ngờ tới. Và cả anh lẫn cô đều không vui vẻ gì về chuyện đó. Anh chậm rãi thả cô ra.
Cô nghe thấy một âm thanh. Anh thẳng người lên. Lý trí đã trở lại. Cô gài mấy lọn tóc ra sau tai và quay lại, Sunny Skipjack đang đứng bên khung cửa kiểu Pháp, tay chặn họng, vẻ tự tin quen thuộc đã vỡ tan. Meg không biết Ted liệu có giống cô, cho nụ hôn đó chỉ là kết quả của một giây phút bốc đồng; hay anh đã biết Sunny đang đứng đó và đánh bạo khơi mào nụ hôn để đập tan nhuệ khí của cô ta. Dù vì lý do gì đi nữa, anh cũng đã hối hận, một điều hiển nhiên chẳng kém gì sự run rẩy nơi đầu gối cô. Anh mệt mỏi, lớp phòng ngự của anh nhất thời bị hạ xuống, và anh biết anh vừa hành động rất dở.
Sunny cố lấy lại bình tĩnh. “Một trong những khoảnh khắc khó xử nhất trong đời,” cô ta nói.
Nếu Sunny vì chuyện này mà rút lại sự ủng hộ, người dân Wynette chắc chắn sẽ đổ tội cho Meg, trong khi chẳng cần chuyện đó cô cũng đã có đủ phiền phức rồi. Khi ngước lên nhìn Ted, cô đã lấy lại dáng vẻ của một cô gái đang đau khổ. “Tôi rất xin lỗi, Ted. Tôi biết tôi không thể kiềm chế được mà cứ lao vào anh như thế này. Tôi biết chuyện này khiến anh thấy khó chịu đến mức nào. Nhưng anh thật quá... quá... quá quyến rũ đến mức không cưỡng nổi.”
Một hàng lông mày sậm màu nhướng lên.
Cô nhìn về phía Sunny, như những người bạn gái với nhau. “Quá chén thôi. Tôi thề chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa đâu.” Và rồi, vì cô cũng chỉ là một con người, “Bây giờ anh ấy đang yếu đuối lắm. Quá ngọt ngào và tuyệt vọng sau vụ lộn xộn với Lucy. Tôi đã lợi dụng cơ hội.”
“Tôi không yếu đuối hay tuyệt vọng,” anh gằn giọng.
Cô áp ngón trỏ lên môi anh. “Một vết thương hở miệng.” Với thái độ đường hoàng của một phụ nữ dũng cảm đang khổ sở bởi tình yêu không được đền đáp, cô lách qua Sunny và thẳng tiến ra ngoài hiên, lấy lại ví và quay về ngôi nhà tạm thời của mình.
Cô chỉ vừa rửa mặt và chui đầu vào áo phông in dòng chữ Happy Printing Company thì nghe thấy tiếng xe hơi ngoài cửa. Rất có thể một tên giết người hàng loạt vùng Texas nào đó vừa xuất hiện, nhưng cô dám cá đây là Sunny Skipjack. Cô treo bộ váy Modigliani vào chiếc tủ quần áo cũ trong phòng dành cho dàn đồng ca rồi bước tới chỗ cánh cửa bên bàn thờ dẫn vào khu vực chính của nhà thờ.
Cô đã nhầm về Sunny.
“Cô quên mất món quà từ buổi tiệc này,” Ted nói.
Cô không thích cảm giác tâm trí chạy loạn khi nhìn thấy anh đứng cuối giáo đường, tay chìa ra một cái vợt gỗ khắc lá cờ Mỹ. “Shelby còn có một giỏ yoyo yêu nước nữa, nhưng tôi nghĩ cô thích cái vợt hơn. Hoặc có thể tôi vừa nảy ra ý nghĩ cô cần đến nó.” Anh vỗ mạnh cây vợt vào bàn tay.
Mặc dù cái áo phông Happy Printing Company phủ quá hông cô, nhưng ở bên dưới cô chỉ mặc độc có một cái quần lọt khe màu ngà. Cô cần thêm quần áo, ví dụ như áo giáp sắt và cái đai trinh bạch. Anh cầm cây vợt đánh vài đường bóng cao su và thong thả tiến về phía trước, đôi mắt quét khắp người cô. “Cảm ơn vì đã giúp tôi đối phó với Sunny, mặc dù tôi có thể xử lý xong xuôi mà không cần đến lời bình luận của cô.”
Cô nhìn cái vợt rồi nhìn anh. “Chính anh đã khơi mào còn gì. Lẽ ra anh không nên hôn tôi.”
Lông mày anh nhíu lại với vẻ phẫn nộ giả vờ. “Cô nói vậy là sao chứ? Cô mới chính là người hôn tôi mà.”
“Không phải thế. Anh đã áp đảo tôi.”
“Cô nằm mơ thôi.” Anh đập cái vợt mạnh hơn. Cô hất đầu. “Nếu anh mà làm vỡ cửa sổ, tôi sẽ tố giác anh với chủ nhà của tôi.”
Anh chộp quả bóng lại, nhìn chằm chằm vào phần dưới của cơ thể cô, và lướt ngón cái dọc theo mép cây vợt. “Ý tưởng kỳ lạ nhất vừa nảy ra trong tâm trí tôi. Cái quạt trần cao tít xới tung mái tóc cô. Một lần nữa, anh lại vỗ vỡ cây vợt vào lòng bàn tay. “Tôi sẽ nói với cô ý này, nhưng nó sẽ chỉ làm cô phát điên thôi.”
Xúc cảm ái tình lơ lửng trong bầu không khí giữa hai người có nguy cơ bùng nổ như pháo hoa lúc tối. Bất chấp ai là người khơi mào nụ hôn giữa hai người, một điều gì đó không thể hồi lại được nữa đã thay đổi mối quan hệ giữa hai người, và cả hai đều biết điều đó.
Cái trò chơi này thật quá thể đáng. Mặc dù cô không căm ghét gì hơn chuyện trở thành một chiến tích tình ái của Ted Beaudine, nhưng cái ý tưởng biến anh thành một trong những chiến tích tình ái của cô cũng đáng để suy ngẫm. “Anh có thể có bất kỳ người phụ nữ nào trong thị trấn này. Có lẽ là trong toàn bang ấy chứ. Để tôi yên đi.”
“Tại sao?”
“Anh nói tại sao là có ý gì? Vì từ lúc tôi đặt chân đến đây, anh đã đối xử với tôi như đồ rác rưởi.”
“Nhầm rồi. Tôi đã cư xử với cô tử tế không chê vào đâu được ở bữa tiệc trước lễ cưới. Tôi đã không đối xử với cô như đồ rác rưởi cho tới tận khi Lucy bỏ trốn.”
“Đó đâu phải lỗi của tôi. Thừa nhận đi.”
“Tôi không muốn. Có lẽ tôi phải quy trách nhiệm cho chính mình, nhưng ai mà cần điều đó chứ?”
“Anh cần đấy. Tuy nhiên, thành thật mà nói, lẽ ra Lucy nên suy nghĩ thông suốt chuyện này trước khi tình hình đi xa đến thế.”
Anh đập cây vợt thêm vài cái nữa. “Trong danh sách than phiền của cô còn gì khác nữa không?”
“Anh buộc tôi phải làm việc cho Birdie Kittle.”
Anh thả cây vợt xuống cái ghế nâu, như thể nhu cầu sử dụng nó đã trở nên quá dữ dội đến độ khó lòng kiềm chế nổi. “Chuyện đó giữ cho cô không bị tống vào nhà giam, cô nhớ không?”
“Và anh đã khiến cho tôi được trả ít hơn những cô phục vụ khác.” Anh giả vờ ngơ ngác. “Tôi không nhớ chuyện đó đấy.”
Cô đã chất chứa trong mình mọi bất bình lâu nay. “Hôm ở nhà trọ, lúc tôi đang dọn phòng... Anh đứng ở cửa và cứ thế nhìn tôi suýt nữa đã giết chính mình trong lúc cố gắng lật tấm đệm đó.”
Anh toét miệng cười. “Tôi phải thú nhận rằng cảnh đó thú vị ra trò.”
“Rồi, sau khi tôi lôi cái túi gậy của anh đi suốt mười tám lỗ golf, anh lại boa cho tôi có một đô.”
Lẽ ra cô không nên lôi chuyện này ra, vì anh vẫn ấp ủ mối hận. “Cô đã làm tôi mất ba lỗ. Và đừng có tưởng tôi không để ý thấy tất cả đóng bịt đầu gậy mới của tôi đều bị mất tích hết.”
“Anh là hôn phu của người bạn thân nhất của tôi! Và nếu thế vẫn còn chưa đủ, đừng quên là về cơ bản tôi ghét anh.”
Đôi mắt nâu vàng của anh quất toàn lực vào cô. “Về cơ bản cô cũng thích tôi nữa. Không phải lỗi của cô đâu. Chuyện cứ thế xảy ra thôi.”
“Tôi sẽ biến nó thành chuyện không-xảy-ra.”
Giọng anh hóa thành sương khói. “Này, sao cô lại muốn làm thế khi cả hai chúng ta đều có thể lao ngay sang bước tiếp theo chỉ trong tích tắc? Mà tôi đề nghị chúng ta nên làm chuyện đó trong tư thế khỏa thân nhé.”
Cô nuốt nước bọt. “Tôi dám chắc anh thích chuyện đó, nhưng có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng.” Tỏ ra bẽn lẽn không phải là thế mạnh của cô, và anh có vẻ thất vọng khi cô thử khoác lên mình cái dáng điệu đó. Cô vung hai tay lên. “Thôi được, tôi thừa nhận là tôi rất muốn. Vô cùng luôn. Nhưng cả hai ta đều hiểu chuyện này sẽ dẫn tới đâu. Một bãi chiến trường.”
Anh mỉm cười. “Hoặc là sẽ rất rất thú vị.”
Cô căm ghét việc cô đang nghiêm túc nghĩ đến ý định để cho câu chuyện này phát triển. “Tôi không nghiêm túc nghĩ đến ý định để cho câu chuyện này phát triển,” cô nói, “nhưng nếu có, tôi sẽ có cả đống điều kiện đấy.”
“Như thế nào?”
“Chuyện này chỉ thuần túy liên quan đến tình dục... không những tên gọi thân mật dễ thương, không tâm sự đêm khuya. Không...” cô nhăn mũi trước ý nghĩ này... “tình bạn.”
“Chúng ta đã hình thành sẵn một kiểu tình bạn rồi.”
“Chỉ trong tâm hồn méo mó của anh thôi vì anh không thể chịu được cái ý nghĩ anh không trở thành bạn bè với hết thảy mọi người trên hành tinh này.” “Tôi không hiểu chuyện đó thì có vấn đề gì không ổn.”
“Chuyện đó là không thể, vấn đề nằm ở đó đấy. Nếu chuyện này tiến triển xa hơn, anh không bao giờ được nói với bất cứ ai về chúng ta. Tôi nói nghiêm túc đấy. Wynette là thủ đô buôn chuyện của thế giới, và tôi đã vướng vào đủ rắc rối rồi. Chúng ta phải giấu giếm mọi người. Trước mặt người khác, anh phải tiếp tục giả vờ căm ghét tôi.”
Anh nheo mắt lại. “Tôi có thể dễ dàng xử lý chuyện đó.”
“Và đừng có nghĩ đến chuyện lợi dụng tôi để làm nhụt chí Sunny Skipjack.”
“Điều này thì cần thảo luận đấy. Người phụ nữ đó làm tôi sợ mất mật.”
“Cô ta chẳng làm anh sợ hãi gì cả. Anh chỉ không muốn phải đối phó với cô ta thôi.”
“Tất cả đấy à?”
“Không. Tôi phải nói chuyện với Lucy trước đã.”
Chuyện này khiến anh ngạc nhiên. “Tại sao cô phải làm thế?” “Câu hỏi này lại một lần nữa chứng tỏ anh hiểu về tôi ít ỏi đến mức nào.” Anh với tay vào túi, lôi điện thoại di động ra ném cho cô. “Vậy thì làm đi.” Cô ném trả lại. “Tôi sẽ dùng điện thoại của mình.”
Anh nhét điện thoại trở lại túi quần và chờ đợi.
“Không phải bây giờ,” cô nói, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời hơn nhiều so với mong muốn.
“Ngay bây giờ,” anh nói. “Cô vừa mới bảo tôi đó là tiền đề còn gì.”
Lẽ ra cô nên đá anh ra ngoài, nhưng cô quá ham muốn anh, và số phận đã định sẵn hễ chuyện dính đến đàn ông là cô luôn đưa ra những chọn lựa tệ hại, bởi vậy nên tình bạn với những người bạn gái mới quan trọng với cô đến thế. Cô ném cho anh một ánh nhìn khinh khỉnh, cử chỉ mang tính giữ thể diện nhất mà cô có thể làm được, rồi hùng hổ đi về bếp, đóng sầm cánh cửa bếp lại sau lưng. Lúc chộp lấy điện thoại di động, cô tự nhủ nếu Lucy mà không nhận cuộc gọi thì cô sẽ coi như đó là một dấu hiệu.
Nhưng Lucy nhận cuộc gọi. “Meg hả? Chuyện gì đấy?”
Cô ngồi xuống tấm vải sơn lót sàn và tựa lưng vào cửa tủ lạnh. “Này, Luce. Hy vọng tớ không đánh thức cậu.” Cô gỡ một mẩu bánh Cheerio cô làm hồi sáng đó, mà cũng có thể là từ tuần trước, rồi bóp vỡ nó giữa những ngón tay. “Vậy tình hình thế nào?”
“Đang là một giờ sáng. Cậu nghĩ tình hình sẽ thế nào chứ.”
“Thật à? Ở đây mới nửa đêm, nhưng vì tớ chẳng hề biết cậu đang ở đâu, nên cũng hơi khó để xác định được sai lệch về thời gian đấy.”
Nghe tiếng Lucy thở dài, Meg lại thấy hối hận vì thái độ nóng nảy của mình. “Sẽ không còn lâu nữa đâu. Tớ sẽ... kể với cậu ngay khi có thể. Còn bây giờ thì mọi chuyện hơi... phức tạp. Có gì không ổn à? Giọng cậu có vẻ lo lắng.”
“Đúng là có chuyện không ổn.” Không dễ mà nói ra chuyện này. “Cậu nghĩ sao về chuyện...” Cô kéo đầu gối ép sát vào ngực hơn và hít một hơi thở sâu. “Cậu nghĩ sao về chuyện tớ dính líu đến Ted?”
Bầu không khí rơi vào trong thinh lặng một lúc lâu. “Dính líu? Như kiểu là...”
“Phải.”
“Với Ted.”
“Vị hôn phu cũ của cậu.”
“Tớ biết anh ấy là ai. Cậu và Ted là một... cặp?”
“Không!” Meg khuỵu gối xuống sàn. “Không, không phải một cặp. Không bao giờ. Chuyện này chỉ thuần túy liên quan đến vấn đề tình dục thôi. Mà thôi quên đi. Ngay bây giờ thì tớ không suy nghĩ rõ ràng được. Lẽ ra tớ không bao giờ nên gọi. Chúa ôi, tớ đang nghĩ gì mới được chứ? Đây một trăm phần trăm là chuyện phản bội tình bạn của chúng ta. Lẽ ra tớ không nên...”
“Không đâu! Không phải đâu, tớ mừng vì cậu đã gọi.” Giọng Lucy quả thật đầy phấn khích. “Ôi, Meg, chuyện này thật hoàn hảo. Người phụ nữ nào cũng nên được cùng Ted Beaudine ân ái.”
“Tớ không biết chuyện đấy đâu, nhưng...” Cô lại kéo gối lên cao. “Thật à? Cậu không thấy phiền chứ?”
“Cậu đùa đấy à?” Giọng Lucy hồ như vui vẻ. “Cậu có biết tớ vẫn còn cảm thấy ăn năn tội lỗi như thế nào không? Nếu anh ấy ngủ với cậu... Cậu là bạn thân nhất của tớ. Anh ấy sẽ ngủ với bạn thân nhất của tớ! Thật chẳng khác gì được Giáo hoàng xá tội vậy!”
“Cậu không cần tỏ ra đau khổ vì chuyện này như thế đâu.”
Cửa bật mở. Meg vội hạ gối xuống khi Ted nhẹ nhàng bước vào. “Cho tôi gửi lời chào Lucy nhé,” anh nói.
“Tôi không phải người đưa tin cho anh,” cô bác lại.
“Bây giờ anh ấy đang ở đó à?” Lucy hỏi.
“Câu trả lời sẽ là đúng vậy.” Meg đáp.
“Vậy cho tớ gửi lời chào anh ấy nhé.” Giọng Lucy lại trở nên thầm thì, tràn ngập vẻ ăn năn. “Và nhắn là tớ rất xin lỗi.”
Meg úp tay che điện thoại và nhìn anh chằm chằm. “Cô ấy bảo cô ấy đang sống rất tuyệt, ân ái với mọi gã đàn ông cô ấy gặp và đá anh chính là hành động tuyệt nhất cô ấy từng thực hiện trong đời.”
“Tớ nghe thấy rồi đấy.” Lucy nói. “Và anh ấy sẽ biết thừa cậu đang nói dối. Anh ấy biết rõ những chuyện kiểu đó đấy.”
Ted tì cổ tay lên cái tủ trên cao và liếc nhìn cô đầy kẻ cả. “Đồ dối trá.” Cô trợn mắt nhìn anh. “Đi ra chỗ khác đi. Anh đang làm tôi hoảng hồn đấy.”
Lucy hít một hơi thở sâu. “Có phải cậu vừa nói với Ted Beaudine rằng anh ấy khiến cậu hoảng hồn không?”
“Có lẽ vậy.”
Lucy thở phào. “Ái chà...” Cô ấy có vẻ hơi sửng sốt. “Chắc chắn tớ không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra.”
Meg cau mày. “Ngờ cái gì xảy ra? Cậu đang nói về chuyện gì vậy?” “Chẳng có gì cả. Yêu cậu. Và tận hưởng đi nhé!” Cô cúp máy.
Meg gập di động lại. “Tôi cho là chúng ta có thể đoan chắc rằng Lucy đã thoát khỏi cảm giác tội lỗi rồi.”
“Có phải như thế có nghĩa là cô ấy cầu chúc cho chúng ta không?” “Tôi chứ. Cô ấy cầu chúc cho tôi.”
Anh nhìn xa xăm. “Chắc chắn tôi thấy nhớ người phụ nữ đó đấy. Thông minh. Hài hước. Ngọt ngào. Cô ấy không bao giờ khiến tôi phiền muộn.” “Chúa ôi, tôi rất lấy làm tiếc về chuyện đó. Tôi biết chuyện của hai người tẻ ngắt đi được, nhưng không ngờ lại tệ đến mức ấy đấy.”
Anh mỉm cười chìa tay ra. Cô để anh kéo mình đứng dậy, nhưng anh không dừng lại ở đó. Một cách êm ái, anh kéo cô áp sát vào người anh và bắt đầu hôn cô nồng nàn. Vì chiều cao của hai người mà cơ thể họ hòa hợp với nhau một cách dễ chịu đến ngạc nhiên, nhưng đó là điều dễ chịu duy nhất ở nụ hôn say đắm, rung động tâm can này.
Anh có mùi rất tuyệt, vị rất tuyệt, cảm giác rất tuyệt. Sức nóng từ da anh, cảm giác về cơ bắp cường tráng và gân cốt rắn rỏi. Đã lâu quá rồi.
Anh không siết mông cô hay sục tay vào dưới chiếc áo phông để mà nhanh chóng khám phá rất nhiều vùng da trần trụi chỉ bị chia cắt bởi cái quần lọt khe màu ngà mỏng manh. Thay vào đó, anh chuyên chú vào đôi môi cô, khuôn mặt cô, mái tóc cô, vuốt ve và khám phá, trượt ngón tay xuyên qua những lọn tóc xoăn của cô, dùng ngón cái dò dẫm tìm hai bên dái tai cô. Cứ như thể anh đang ghi vào trong bộ nhớ một tấm sơ đồ phác họa toàn bộ những vùng nhạy cảm kín đáo của cô. Thật nóng bỏng, hồi hộp và ôi chao quá gợi tình.
Miệng họ tách ra. Anh tì trán lên trán cô và dịu dàng nói. “Tôi thích về chỗ của mình, nhưng tôi sẽ không mạo hiểm để cô có cơ hội thay đổi suy nghĩ trên đường, vậy nên chuyện sẽ phải tiến hành ở đây thôi.” Một tiếng ậm ừ bật ra từ môi dưới cô. “Còn lâu mới có chuyện đây là lần đầu tiên có hai người hành sự trong phòng dành cho dàn đồng ca, nhưng tôi cứ tưởng thời kỳ đổ mồ hôi trên đệm của tôi đã kết thúc từ khi tôi tốt nghiệp trung học rồi chứ.”
Cô cố gắng lấy lại hơi thở trong lúc anh túm lấy cổ tay lôi cô vào trong nhà thờ. “Gượm đã.” Gót chân cô phanh lại trên sàn nhà cũ lát gỗ thông. “Chúng ta sẽ không tiến thêm một bước nào về phía cái đệm kia cho tới khi chúng ta Trò Chuyện xong xuôi đã.”
Anh không ngốc. Anh rên lên, nhưng vẫn dừng chân. “Tôi không mắc bệnh truyền nhiễm gì hết. Không có bất kỳ ai sau Lucy, và vì chuyện đã xảy ra từ bốn tháng chết tiệt trước rồi, nên cô sẽ phải thông cảm nếu tôi có chút mất kiên nhẫn.”
“Không ai sau Lucy? Thật hả?”
“Cô không hiểu phần nào trong cụm từ bốn tháng chết tiệt ấy hả?” Anh nhìn cô với vẻ ngang ngạnh, như thể chờ trận tranh cãi nổ ra. “Và tôi chẳng đi đâu mà không mang theo bao cao su cả. Cô muốn hiểu gì thì hiểu. Chuyện chỉ là như vậy thôi.”
“Anh đúng là Ted Beaudine.”
“Như tôi đã nói rồi đấy.”
“Bốn tháng, hử? Tôi thì không lâu đến thế.” Nói dối. Chuyện tình ái thảm thương của cô cùng Daniel, anh chàng huấn luyện viên lái bè trên sông người Úc, đã kết thúc từ tám tháng trước. Vốn đã được mẹ mình đả thông tư tưởng từ các cuộc chuyện trò về vấn đề tình dục, cô không bao giờ hứng thú với những cuộc tình một đêm. Thật không may, những cuộc chuyện trò đó cũng chẳng giúp cô ngăn được những chọn lựa tệ hại. Bạn bè cô không chỉ một người nói rằng Meg cố tình chọn lựa những người đàn ông mà cô sẽ không bao giờ gắn bó suốt đời vì cô vẫn chưa sẵn sàng để trưởng thành.
“Tôi cũng không bị bệnh truyền nhiễm gì,” cô kiêu kỳ nói. “Và tôi đang dùng thuốc tránh thai. Tuy nhiên, anh đừng vì chuyện này mà từ bỏ ý định dùng một trong những cái bao cao su chắc chắn anh đã mua cả mớ. Vì đây là Texas, mảnh đất cho phép sử dụng vũ khí giấu kín, nên nếu mang thai, tôi sẽ đi kiếm một món vũ khí nào đó rồi thổi bay não anh ra. Cảnh cáo thành thực đấy.”
“Tốt. Chúng ta đã làm rõ vấn đề rồi.” Anh túm lấy cổ tay cô, lôi cô treo lên dãy bậc thang uốn lượn của phòng dành cho dàn đồng ca, mặc dù anh cũng chẳng phải tốn quá nhiều công sức lôi kéo.
“Tôi cũng không chơi trò tình một đêm đâu,” cô nói khi họ đã lên đến đầu cầu thang. “Vậy nên hãy coi như đây là sự khởi đầu cho một mối quan hệ tình dục ngắn hạn nhé.”
“Thế còn hay ho hơn đấy.” Anh cởi phăng áo phông đang mặc ra. “Và anh không thể để tôi bị sa thải khỏi câu lạc bộ được.”
Anh dừng lại. “Hượm đã. Tôi muốn sa thải cô.”
“Tôi biết,” cô nói, “nhưng anh còn muốn một quan hệ đơn thuần tình dục và không tình cảm lằng nhằng hơn.”
“Chuẩn đấy.” Anh thả rơi chiếc áo phông.
Trước khi cô kịp ý thức được vấn đề, họ đã ở trên tấm đệm lồi lõm và anh lại đang hôn cô. Anh ấp tay quanh hai bầu mông trần của cô, luồn một ngón tay cái vào trong mép dải vải lụa lọt giữa khe mông cô. “Một khi đã liên quan đến tình dục thì tôi tận hưởng ra trò đấy.” Vật đàn ông cương cứng của anh ép mạnh vào chân cô. “Cô chắc chắn phải cho tôi biết nếu lỡ tôi dọa cô sợ đấy nhé.”
Nguồn máu vốn bình thường phục vụ não bộ của cô đã cuồn cuộn đổ tới các bộ phận khác của cơ thể, vậy nên cô chẳng biết liệu anh có đang lừa cô hay không. “Lo cho chính mình đi là thứ tốt nhất cô có thể làm.”
Anh chơi đùa với dây quấn suốt một lúc vừa lâu vừa nóng bỏng, rồi rút ngón tay ra để kéo nó lên hình xăm rồng của cô. Mặc dù cô luôn bị kích thích bởi hình ảnh một người đàn ông chậm rãi cởi quần áo cho cô, nhưng từ trước đến giờ, cô chưa quen ai thực sự làm thế cả, và cô sẽ không cho Ted cơ hội trở thành người đầu tiên. Ngồi dậy trên khoảng không gian hạn hẹp bên cạnh anh, cô tì người lên gót chân, ngả người ra sau và kéo cái áo phông lên qua đầu.
Trong thời đại của những bộ ngực được bơm silicon, bộ ngực của cô chẳng hề đáng nhớ chút nào, nhưng Ted quá lịch lãm để mà lên tiếng chê bai. Anh có để ý, nhưng không làm bất cứ cử động vụng về nào để nắm lấy chúng. Thay vào đó, anh khum tay quanh xương sườn cô, chỉ dùng cơ bụng để rướn người lên, và chậm rãi rải những nụ hôn dọc cơ hoành của cô.
Làn da cô râm ran. Đã đến thời điểm quan trọng rồi. Cô chẳng mặc gì trên người ngoại trừ quần lọt khe, trong khi anh vẫn mặc quần soóc kaki cùng bất kỳ thứ gì - hoặc có hoặc không - bên trong nó. Cô kéo khóa quần hòng khám phá ra.
“Vẫn chưa đâu,” anh thì thầm, kéo cô xuống sát anh. “Phải làm nóng người em trước đã.”
Nóng người à? Cô sắp bốc lửa đến nơi rồi ấy chứ!
Anh lăn người nằm nghiêng và dành trọn vẹn sự chú ý đến cơ thể cô. Ánh nhìn chăm chú của anh nấn ná trên hõm cổ cô. Đường cong bầu ngực cô. Nếp nhăn trên núm vú cô. Miếng đăng ten màu ngà dưới bụng cô. Nhưng anh không chạm vào bất kỳ chỗ nào trong số đó. Bất kỳ chỗ nào của cô.
Cô cong lưng lại, mời gọi anh tiến đến trước khi cô nổ tung. Anh vùi đầu vào ngực cô. Cô nhắm mắt lại háo hức đợi chờ, nhưng rồi chỉ cảm thấy răng anh nhấm nhấm vai cô. Lẽ nào người đàn ông này chưa bao giờ nghiên cứu cấu tạo cơ bản của cơ thể phụ nữ hay sao?
Cứ như thế mất một lúc. Anh nghiên cứu điểm nhạy cảm ở mặt trong khuỷu tay cô, điểm rung động ở cổ tay cô, và đường cong bên dưới bầu ngực cô. Nhưng chỉ là đường cong bên dưới thôi. Đến lúc anh chạm vào làn da mềm mại ở bắp đùi trong của cô, cô run rẩy vì ham muốn và không còn kiên nhẫn nổi trước sự tra tấn của anh. Nhưng khi cô nhổm lên hòng giành quyền kiểm soát, anh chuyển trọng lượng, làm nụ hôn sâu thêm, và bằng cách nào đó, cô lại một lần nữa phó mặc cho anh điều khiển. Làm sao một người đàn ông đã cấm dục bốn tháng lại có thể tự chủ được đến mức này cơ chứ? Cứ như thể anh không phải con người. Cứ như thể anh đã sử dụng các kỹ năng sáng tạo thiên tài của mình để tạo ra một hình mẫu nhục dục nào đó.
Với sự cương cứng cường đại nhất thế giới.
Sự tra tấn kinh hoàng vẫn tiếp tục, những vuốt ve của anh vẫn chưa lần nào chạm tới những nơi cô đang tuyệt vọng khát khao được anh chạm đến. Cô không muốn rên rỉ, nhưng âm thanh cứ thế bật ra. Đây là sự trả thù của anh. Anh sẽ vuốt ve kích thích cô cho tới chết thì thôi.
Cô không nhận ra cô suýt nữa đã với tay tự an ủi bản thân cho tới tận khi anh chộp tay cô. “E là tôi không thể cho phép chuyện này được.”
“Cho phép ư?” Với một sức mạnh được tiếp thêm nguồn lực nhờ ham muốn, cô vặn người chuồi ra từ dưới thân anh, vòng một chân vắt ngang hông anh và giật mạnh khóa quần soóc của anh. “Làm đi không thì im miệng.”
Anh khóa trụ cổ tay cô. “Cứ để yên đó cho tới khi tôi tự cởi đi.” “Tại sao? Anh sợ tôi cười à?”
Mái tóc dày của anh rối tung chắc hẳn do bị cô xọc tay vào, môi dưới anh hơi sưng chắc hẳn do bị cô cắn, vẻ mặt anh mơ hồ lộ vẻ nuối tiếc. “Tôi vẫn chưa muốn phải làm thế này đâu, nhưng em không cho tôi được phép lựa chọn.” Anh đẩy cô nằm dưới thân anh, giam cầm cô bằng cơ thể anh, mút miệng anh lên đầu vú cô để cho cô được trải nghiệm những cú mút hoàn hảo, gần như là một cảm giác đau. Đồng thời, anh luồn một ngón tay xuống dưới dải đăng ten mỏng tang giữa hai chân cô và trượt vào bên trong cô. Cô rên lên, kéo cao hai gót chân trên giường, và vỡ tan.
Rồi sau đó, khi cô đang nằm vô lực, anh lướt môi ve vuốt dái tai cô. “Tôi cứ tưởng em tự chủ giỏi hơn chút nữa cơ. Nhưng có lẽ em đã cố hết sức rồi.” Cô mơ hồ nhận ra cái thắt lưng trinh bạch bằng đăng ten của cô bị kéo mạnh, rồi cơ thể anh trườn xuống người cô. Anh tóm lấy chân cô, mở rộng chúng ra. Bộ râu lởm chởm của anh trượt vào đùi trong của cô. Rồi miệng anh chạm lên người cô.
Cô bùng nổ lần thứ hai, nhưng ngay cả khi đó, anh vẫn không chịu tiến vào bên trong cô. Thay vào đó, anh tra tấn cô, an ủi cô, lại tra tấn cô. Đến khi cô lần thứ ba đạt cực khoái, cô đã trở thành con búp bê tình dục của anh.
Cuối cùng anh cũng hoàn toàn khỏa thân, và khi anh tiến vào bên trong cô, anh hành động một cách chậm rãi, cho cô thời gian tiếp nhận anh, tìm góc độ hoàn hảo, không chút vụng về, không hề dò dẫm, không vô tình cào ngón tay hay thúc khuỷu tay. Anh điềm tĩnh nhấn vào trong, rồi nối ngay sau đó là một cú đâm mạnh mẽ, nhịp điệu hoàn hảo, nhằm mang đến khoái lạc tột cùng. Cô chưa từng được trải nghiệm điều gì tương tự. Cứ như thể chỉ khoái lạc của cô là đáng được tính đến. Ngay cả khi đã đạt đến cực khoái, anh vẫn chống đỡ trọng lượng cơ thể sao cho cô không phải chịu một chút sức nặng nào.
Cô ngủ. Họ tỉnh dậy, làm tình lần nữa, rồi lại thêm một lần nữa. Lúc nào đó giữa đêm, anh kéo chăn lên đắp ngang người cô, lướt nụ hôn lên môi cô, và rời đi.
Cô không quay trở lại với giấc ngủ ngay. Thay vào đó, cô ngẫm lại về điều Lucy đã nói. Mọi phụ nữ đều nên có dịp làm tình với Ted Beaudine.
Meg không thể phản bác điều đó được. Cô chưa bao giờ được yêu một cách trọn vẹn đến thế, không ích kỷ đến thế. Cứ như thể anh ghi nhớ hết thảy những cuốn cẩm nang tình dục từng được viết ra trên đời, mà cô nhận ra, đây là điều anh hoàn toàn có khả năng làm được. Chẳng trách anh đã trở thành huyền thoại. Anh biết đích xác cách thức để đưa một người phụ nữ đạt tới tột đỉnh cực khoái.
Vậy thì tại sao cô lại thấy thất vọng đến thế?
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo