Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Chương 8 - Ong Chúa
V
ị pharaon trẻ quan sát vương quốc của mình - đất đai màu mỡ, hàng núi của cải và dòng sông Nile vô tận. Chỉ là một cô gái, nhưng nàng đã có thể xoay xở để trở thành nữ hoàng tối cao, đồng thời được yêu quý và kính sợ. Nàng mang quyền uy tối thượng, quyền kiểm soát tuyệt đối. Không có ngày nào trôi qua mà một người nào đó - một linh hồn phản bội, không bị xử chết vì đã đặt câu hỏi về sự trị vì của nàng. Trong những ngày này, nàng cần nhiều thời gian một mình hơn. Khi đám người hầu và nô tì rời khỏi phòng nàng, hài lòng vì vị pharaoh đã xong việc trong ngày, nàng liền quầy quả đi đến kim tự tháp bí mật của mình, một nơi ẩn náu bí mật mà mẹ nàng đã dựng lên. Ở đây, nàng quỳ như một kẻ ăn xin thông thường và đào kho báu giấu kín của mình lên khỏi mặt đất, hàng tá những lọ đựng chất lỏng đầy màu sắc. Ở đây, trong cái kim tự tháp tối đen, ẩm ướt này, trong một cái hố được đào trong lòng đất, nàng hòa một thứ nước tắm sủi bọt, trơn nhẫy có màu máu. Nàng hạ người xuống cái này mà không cần nghi lễ gì, quên đi rằng nàng là người hoàng tộc, rằng nàng đang đằm mình trong đất và phân như một đứa trẻ đường phố. Thế giới tối đen này không đòi hỏi vẻ ngoài hào nhoáng. Và thế là nàng nhắm mắt lại, quyết tâm chịu đựng sự đau đớn của công cuộc tắm rửa, của thứ chất lỏng thanh lọc nàng bằng sự đau đớn mà giờ đây ngày nào nàng cũng cầu xin. Một liều thuốc làm cho thần dân của nàng mờ mắt và bị mê hoặc, kéo họ đến với nàng như thuốc phiện, và làm họ quên đi sự phản đối sôi sục nhất của mình.
o O o
Ngày đầu tiên đến trường, Victoria thức dậy sớm để in ra danh sách những việc cần làm, rà soát lại những hoạt động mà nó định tham gia, đọc lại cuốn giới thiệu về Trường Kinh doanh Harvard của mình, và dành ít thời gian cho bọn sâu bướm.
Valentin và mấy đứa con gái được đưa đến trường trên chiếc Town Car đen bóng của Madame Vileroy. Khi đến nơi, chúng chia nhau ra mà không nói một lời. Chúng chẳng dùng tấm bản đồ nào hay dừng lại để hỏi đường. Chúng biết chính xác nơi phải đến, như thể chúng đã học ở Marlowe nhiều năm rồi vậy. Chúng không nhìn quanh một cách tò mò, thậm chí còn không lang thang quanh quẩn để tìm tủ đựng đồ mới của mình. Madame Vileroy đã chỉ hết cho chúng từ trước, trong những tuần trước khi vào học, khi chúng mới chỉ quan sát. Thái độ thản nhiên đó càng làm chúng trở thành mục tiêu của những đôi mắt trợn tròn và những câu chuyện ngồi lê đôi mách nhiều hơn nếu so với trường hợp chúng cư xử như những đứa học sinh mới đến thường hay làm. Mặc dù vậy, điều đó cũng làm cho bọn trẻ của Vileroy cảm thấy hơi lạ bởi vì chúng đã trông đợi những thứ tồi tệ hơn. Vào lúc này, chúng chỉ là một gia đình kỳ lạ vừa mới chuyển đến thành phố. Nhưng trong vài tuần nữa, chúng sẽ trở thành gia đình lạ lùng kiểm soát toàn bộ ngôi trường.
Christian đã đến trường sớm hơn hai tiếng so với những đứa khác để xem xét buổi tập luyện buổi sáng của đội bơi và nói chuyện với huấn luyện viên về việc gia nhập đội bơi khi đã quá hạn đăng ký. Buddy đã thức nó dậy bằng hàng loạt những cú kéo và thúc. Gã hình nộm đã đẩy vào vai Christian, bắt nó phản ứng lại. Vẫn còn chuếnh choáng vì mới ngủ dậy, Christian với tay gạt Buddy sang một bên và bỏ mặc gã hình nộm nằm trên sàn. Rồi nó lăn ra khỏi giường và mặc quần áo.
Christian quyết định năm nay nó sẽ tham gia đội golf, đội bơi lội, đội tennis và đội võ thuật. Vì tất cả những môn này đều là môn thể thao cá nhân, nên nó sẽ không phải giải quyết những rắc rối về vấn đề tập thể. Nó chỉ cần thắng và thế là xong. Nhưng sau vài ngày luyện tập đơn độc, nó nghĩ có lẽ một môn đồng đội cũng không hại gì, và thế là nó quyết định chơi thêm môn bóng rổ. Năm môn thể thao trong một học kỳ - năm tới, Christian sẽ tham gia thêm vài môn nữa, nhưng tốt hơn hết là nên bắt đầu một cách từ từ. Nó thực sự không cần tập luyện thể chất, và nó sẽ đánh cắp để chắc chắn mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của mình. Còn với việc xử lý những phản đối từ các huấn luyện viên, chà, Madame Vileroy là một chuyên gia trong chuyện đó. Đội võ thuật là hội nghiệp dư gặp nhau vào cuối tuần, và Vileroy đã sắp xếp để Christian chỉ cần có mặt với đội tennis và các trận golf. Như vậy là còn môn bơi, mà môn này thì lại tập trước khi vào học, còn bóng rổ thì diễn ra sau.
Kể từ lúc đó, vào các buổi tối Christian thường nhốt mình trong phòng phục hồi của nó. Nó vắng mặt trong các bữa ăn ngày càng nhiều hơn - thường xuyên đến mức những đứa còn lại tự hỏi liệu có phải nó đã nghiện, giống như các vận động viên nghiện thuốc giảm đau. Mặc dù nó chưa bao giờ nói về chuyện đó, nhưng rõ ràng nó đã dành quá nhiều thời gian để luyện tập và học cách hạ gục Buddy bằng cách đánh cắp năng lượng vào đúng thời điểm. Kể từ khi xuất hiện từ bữa sáng ngày Giáng sinh, Buddy đã bắt đầu trở nên ngày càng có sức sống hơn, đầu tiên là cười hay phản ứng lại trước cảm giác đau đớn trong khi hai người luyện tập và sau đó là nhảy dựng lên háo hức mỗi khi Christian bước vào phòng. Mặc dù Christian vẫn cảm thấy cực kỳ khó khăn khi sử dụng Buddy để luyện tập, nhưng sự liều lĩnh tuyệt vọng muốn chiến thắng để lại cho nó rất ít lựa chọn. Thay vào đó, nó tìm ra những cách khôn khéo để tránh làm Buddy đau khi không cần thiết.
Trong khi bọn trẻ hòa nhập với Marlowe, Madame Vileroy lại bò vào cuộc sống của Bà Wirth và những phụ huynh thân thiết của bà ta. Chẳng hiểu sao dù có xảy ra điều lạ lùng gì đi nữa, Bà Wirth vẫn luôn sẵn sàng với một lời giải thích của riêng mình, “Cánh cửa đã đập vào đầu cô ấy - rất mạnh.”
“Mấy viên băng phiến chắc hẳn phải cũ lắm rồi.”
“Cậu bé đó chỉ cần một bác sĩ chuyên khoa ngôn ngữ thôi.”
Không đứa trẻ nào nói với đám bạn cùng lớp mới của chúng rằng chúng đã nghỉ lễ Giáng sinh một mình ở nhà. Victoria, Valentin và Belle - những đứa nhớ được chuyện đã từng một thời được tổ chức Giáng sinh - thì có quá nhiều thứ phải chú tâm nên không lưu tâm đến chuyện đó. Bicé và Christian, những đứa không nhớ... chà, thì chúng chẳng nhớ gì.
o O o
Một buổi chiều, vài ngày sau khi kỳ học bắt đầu, Belle ngồi trong góc tối trong phòng khách của Madame Vileroy, hòa vài loại chất lỏng trông rất lạ. Nó chìm đắm trong thế giới riêng của mình, cân đong, pha loãng, lau chùi, rồi khuấy đều, quên hết mọi người xung quanh. Nó đang rót một thứ chất màu vàng kêu xèo xèo, lép bép vào trong một cái cốc gỗ thì Victoria bước vào.
“Lẽ ra cậu không được làm việc này ở đây,” Victoria nói.
“Cần phải thay đổi phông nền”, Belle đáp lại.
Victoria đang định hỏi Belle cười cái gì thì bỗng cảm thấy mũi mình đột nhiên ngứa ngáy. Nó nhăn mặt, không biết cảm giác ngứa ngáy đó đến từ đâu. Thế rồi khi ngồi xuống cạnh Belle, nó thấy một cảm giác kỳ lạ dội xuống người.
“Cậu đang...” Nó không thể diễn tả được cảm giác đó.
“Sao?” Belle hỏi.
“Tôi không biết... tôi... chà...” Victoria lắp bắp, mắt đảo tới đảo lui. Nó nhìn xung quanh một lát và tự ôm lấy người bằng cả hai tay rồi dáo dác nhìn trước nhìn sau. “C-cậu có nghe tiếng gì đó ngoài kia không?”
“Có,” Belle nói, “tôi nghĩ là có. Như kiểu tiếng cào vào cửa sổ ấy.”
“Đúng rồi, tiếng cào,” Victoria nói. “Ở đây tối quá.”
“Rất tối. Cậu có sợ không?” Belle hỏi.
“Gì? Tôi á? Đừng có vớ vẩn,” Victoria nói với vẻ khó chịu, “Nhưng...”, đột nhiên nó quay đầu nhìn quanh, “Cái gì thế?”
“Tôi cũng nghe thấy!” Belle nói. “Ôi trời ơi, nhìn kìa!” Belle đột nhiên nhảy dựng lên và chỉ về phía cửa sổ. Victoria chụp hai tay lên đầu và hét lên như một đứa bé hoảng hốt. Nó nhảy ra khỏi chỗ ngồi và bỏ chạy, nhưng rồi nghĩ lại và ngồi thụp xuống. Nó ngồi trượt ghế và ngã kềnh xuống đất, rồi bò dậy, quàng tay ôm cổ Belle, vùi mặt vào vai Belle. Nó không nhận ra Belle đang khẽ cười. Việc tắm rửa đang có tác dụng như một bùa mê. Sáng nay, Belle đã rót một chai ảo giác hòa lẫn với một ít sợ hãi phi lý. Sau một lúc, Victoria thận trọng nhìn lên.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Nó hỏi bằng giọng đứt quãng, “Sao cậu lại cười?”
“Tôi xin lỗi, Vic. Tôi không định lừa cậu. Chỉ vì cậu là người đầu tiên bước vào, và tôi thì đang thử tác dụng của việc tắm rửa. Thật đáng nể, đúng không?”. Belle không giấu được vẻ ngây ngất trong giọng nói.
“Cái gì?” Victoria cực kỳ giận dữ. “Cậu đã làm gì tôi thế? Chữa ngay đi, ngay lập tức!”
“Đừng lo. Nó không làm cậu đau đâu.” Belle cố làm Victoria trấn tĩnh lại. Victoria tiếp tục rên rỉ, nhưng điều đó thật tuyệt diệu. Rõ ràng nó không cảm thấy phải tránh xa Belle, nó chỉ cảm thấy sợ hãi. Cảm giác của nó đúng là thứ mà Belle muốn.
“Vậy không có gì ngoài cửa sổ à?”. Victoria hỏi.
Belle lắc đầu, “Không có gì cả,” nó nói. “Đây, cầm cái này, chỉ cần ngửi thôi.” Belle đưa cho Victoria một tách chứa đầy hạt cà phê. Ngay khi vừa thò mũi vào tách, Victoria dường như trấn tĩnh ngay lại. Nó nhận ra mình vẫn đang bám lấy Belle và ngay lập tức đẩy ra.
Ngay lúc đó, Bicé bước qua hai đứa như thể chúng không có ở đó. Như thường lệ, nó đang lẩm bẩm gì đó. Trông nó ốm yếu và lơ đãng. Nó bước về phía tủ búp-phê và lấy ít bánh cookie. Trong lúc đó Victoria vẫn tiếp tục ngửi đám cà phê, còn Belle ngồi nhìn Bicé với vẻ thích thú. Có phải Bicé đang buồn ngủ? Bicé có ngớ ngẩn không? Bicé thường không quá lơ đãng đến mức chỉ đi qua như thế. Ngay sau đó, Belle đột nhiên thấy Bicé như nhảy cóc, đứng cách xa chỗ cũ về phía bên phải cả tấc. Chuyện đó xảy ra như thể Bicé vừa biến mất đồng thời xuất hiện ngay bên phải chỗ mà nó vừa đứng trước đó. Nhưng Belle biết rõ hơn. Không phải chỉ mới một khoảnh khắc vừa trôi qua. Với tất cả những gì Belle biết thì Bicé đã dừng thời gian đủ lâu để học tiếng Navajo và Belle đã bị đông cứng hàng tuần rồi. Cũng khá là ấn tượng khi Bicé lại có thể tìm được chỗ đứng cũ của mình trong bán kính có một tấc.
o O o
Nửa giờ sau, Belle tắm xong (thêm lần nữa), nó mặc bộ cánh thời trang nhất, và sẵn sàng ra ngoài. Nó đã lượn lờ quanh thành phố vài lần trong mấy tuần qua. Nó biết phải tìm mọi loại người New York ở đâu - những chủ nhà băng kiệt sức ngoài hai mươi, những nghệ sĩ thiếu ăn không tắm rửa, những kiểu người bắt chước hình mẫu người cha, và, dĩ nhiên là những nữ hoàng tuổi teen với lũ tùy tùng ở trường trung học.
Trời đã về chiều nhưng vẫn còn sớm, vì thế Belle đi thẳng đến một quán cà phê gần Marlowe. Trên những con phố đông đúc, mọi người trố mắt nhìn nó bởi vì nó xinh đẹp một cách khác thường. Vừa đi, nó vừa nhìn những cành cây to phủ đầy băng giá ở Central Park và đồ trang trí Giáng sinh còn vương lại trên cửa sổ các gian hàng. Hàng mảng tuyết kêu lạo xạo dưới chân nó, và nó đi ngang qua thành phố một cách vô tình, thu hút ánh mắt của những người qua đường. Nó đi qua một con phố trải bằng đá cát kết nâu, những ánh đèn ấm áp ùa ra từ những khung cửa sổ, và nó bước nhanh hơn, cố gắng không nghĩ đến ngôi nhà lạnh lẽo của mình.
Quán cà phê tối và được trang hoàng bởi những chiếc ghế sô-pha lớn cùng với gối, rải rác vài cái bàn. Belle bước thẳng đến một chiếc sô-pha và ngồi xuống. Nó nhìn xung quanh. Đám nhóc teen đang ngồi thành nhóm, nhiều đứa mặc đồng phục xám-xanh hải quân của trường Marlowe. Nó nhận ra hai đứa trong đám đó ngay lập tức, Charlotte Hill và Connor Wirth. Hai đứa nó đang đứng với một đứa con gái nữa cũng học trường Marlowe. Bọn chúng vừa mới mua đồ uống và đang đi về phía một chiếc ghế sô-pha trống cạnh Belle. Belle quay lưng lại để chúng không nhận ra nó quá sớm.
Đứa con gái tóc vàng nhỏ xíu trong bộ đồ tennis cảm thấy trước. Một thứ gì đó ngọt ngào thơm phức làm nó nghĩ đến mùa xuân và những bữa tiệc ngoài trời. Cảm giác rất dễ chịu, như một buổi bình minh uống rượu tequila với rất nhiều sơ ri. Theo bản năng, đứa con gái đó quay nhìn quanh. Và đó là Belle, đang ngồi một mình, đọc một cuốn tạp chí, không hề để tâm đến đứa con gái trong nhóm đó.
“Chào,” đứa con gái nói với Belle. Charlotte và Connor trao cho nhau ánh mắt bối rối. Connor nhận ra Belle nhưng không nói gì cả, cố gắng tỏ ra thờ ơ. Đứa con gái quay sang đám bạn của mình nở nụ cười rạng rỡ rồi nhảy ra khỏi chỗ, đến ngồi xuống chiếc sô-pha cạnh Belle rồi tự giới thiệu “Tôi là Maggie.”
Charlotte và Connor cũng theo đứa con gái nọ sang ghế của Belle, nửa vì tò mò và nửa vì chúng cũng cảm thấy vui vẻ hơn so với bình thường - và không hiểu sao lại bị kéo về phía chiếc ghế bên cạnh. Belle không đáp lại cho đến khi cả ba đứa kia đều đã ngồi xuống cạnh nó. Nó nhướn một bên mày, như thể khó chịu vì sự quấy rầy không được chào đón này. Trên thực tế, nó đã giữ im lặng trong cả quãng thời gian đứa con gái kia tự giới thiệu, còn Connor và Charlotte thì bối rối nói lời chào. Thứ này có tác dụng tốt thật, nó nghĩ.
“Chào,” cuối cùng nó cũng nói với Maggie, “Tôi là Belle.”
Bọn chúng mỉm cười, ngoại trừ Charlotte vì cô nàng thấy có chút không thoải mái. Nó cứ xoa xoa cánh tay và nhìn xung quanh.
“Cậu cũng học ở Marlowe à?” Maggie hỏi.
“Ơ... ừ, đúng đấy...”. Connor trả lời thay cho Belle. Cậu chàng cứ mỉm cười nhưng vẫn bồn chồn trên ghế. Có điều gì đó kỳ lạ về cô gái nhà Faust này. Kỳ lạ hơn lần trước. Điều gì đó không thoải mái. Bạn ấy thật đẹp. Như một người nổi tiếng ấy. Nhưng không giống kiểu của bọn họ trước máy quay. Bạn ấy giống một người nổi tiếng trong những bức ảnh được chụp với gương mặt mộc. Bạn ấy trông có vẻ gì đó ốm yếu. Trắng một cách xanh xao, như một ngôi sao nhí không trang điểm vậy. Thế nhưng mình lại thích bạn ấy. Connor nghĩ. Bạn ấy thật đẹp.
o O o
Một giờ sau, bộ ba xui xẻo đã nằm trong tay Belle. Bọn chúng đã kể cho nó nghe tất cả những tin đồn ở Marlowe, tất cả những nơi tuyệt nhất để ăn uống, mua sắm và lang thang, thậm chí bọn chúng còn mời nó ngồi ăn trưa cùng nhau trong suốt phần còn lại của năm học. Ngay khi Charlotte phát hiện là mình đang nói chuyện với em gái của Valentin, cô nàng liền xích lại gần hơn, thậm trí còn hít vào nhiều hơn mùi hương say nồng của Belle. Nó không quan tâm rằng Lucy - bạn thân nhất của nó - căm ghét đứa con gái này và cả cái gia đình mới phất đó. Nó chỉ muốn biết nhiều hơn về Belle - và về Valentin.
Hoàn toàn quên sạch cái ấn tượng ban đầu về Belle ở bữa tiệc, Connor đã rủ Belle đến buổi vũ hội mùa xuân, nhưng Belle bật cười, bảo rằng còn quá sớm để ấn định một buổi hẹn hò.
“Connor này?” Belle hỏi, trong lòng vẫn còn chưa chắc chắn lắm về quyền lực của mình, “Tôi hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chắc rồi... ừ... dĩ nhiên.” Connor lắp ba lắp bắp. Cậu chàng chưa biết câu hỏi, nhưng lại muốn trả lời câu hỏi đó hơn bất kỳ điều gì khác.
“Thomas Goodman-Brown đã hẹn hò bao nhiêu cô gái rồi?” Belle ngượng ngùng hỏi.
Connor nghĩ một lát rồi trả lời. “Nếu như tôi tìm ra điều đó, đằng ấy sẽ cho tôi đưa đằng ấy đi chơi chứ?” Nó không buồn nghĩ quá nhiều về lý do tại sao Belle muốn biết về Thomas. Nó chỉ muốn đi cùng Belle và làm cho Belle hạnh phúc.
“Tôi hứa sẽ nghĩ về chuyện đó.”
“OK, tối nay tôi sẽ tìm ra câu trả lời.”
“Này, tôi biết một đứa.” Maggie vui vẻ nói trong lúc đùa nghịch đuôi tóc.
“Ồ?” Belle nói với vẻ hài lòng. “Kể tôi nghe đi.”
“Lucy Spencer. Tôi đã nghe vài chuyện về hai đứa nó.”
Một cảm giác áy náy tội lỗi đã làm Charlotte không nói gì trong một giây ngắn ngủi. Trong một khoảnh khắc, nó ngồi đó bồn chồn, cố gắng quyết định xem có nên phản bội đứa bạn thân của mình. Nhưng rồi nó dẹp cảm giác đó sang một bên và xung phong nói mọi điều mà nó biết, “Hai đứa nó đã hôn nhau tại bữa tiệc.”
Belle phát hỏa vì ghen tị trước ý nghĩ đó. Một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán nó, và theo đó là mùi nước cống bốc ra. Mùi hôi thối đó lan nhanh làm cho mấy đứa kia nhăn mặt. Belle mỉm cười lau trán, và cả ba đứa kia lại quay trở lại với sự ngưỡng mộ ngây ngô của mình.
“Nàng hôn chàng hay chàng hôn nàng? Tìm hiểu hộ tôi được không?”, Belle ngọt ngào hỏi.
“OK,” Maggie nói. Nó lôi ra một cây bút bi và viết vào trong danh sách những việc phải làm.
Belle giờ đã có đám đông tùy tùng của mình, cũng dễ bảo như mấy con côn trùng của Victoria, sẵn sàng làm bất kỳ điều gì mà nó muốn.
“Charlotte, cậu không phiền nếu tìm hiểu tất cả những nơi mà Lucy có thể sẽ gặp Thomas trong vài tuần tới chứ? Cậu biết đấy, các hoạt động, các bữa tiệc của phụ huynh, những thứ như thế.”
“Ờ... chắc rồi, Belle.” Charlotte biện hộ rằng ai mà chẳng biết những thông tin đó. Đó không phải là kiểu thông tin bạn thân thiết. Hơn nữa, nó thực sự thích Belle.
o O o
Tối hôm đó, nhà Faust thật im ắng. Victoria tự đóng cửa nhốt mình lại, một mình trong biển sâu bướm. Valentin thì dành cả buổi tối ghi nhớ từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ han gỉ. Christian thì bị khóa trong chiếc quan tài, làm cho thân hình và thể lực của nó mạnh mẽ hơn qua từng giờ. Bicé thì ngủ. Còn Belle ăn tối một mình với Madame Vileroy.
Mặc dù mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ, nhưng Belle vẫn không cảm thấy ổn. Nó nhận ra rằng trong suốt buổi chiều những đứa bạn mới của nó khá bồn chồn, đôi khi còn đeo lấy từng lời của nó, kể cho nó nghe mọi thứ mà nó muốn biết, lúc khác thì ngọ nguậy trên chỗ ngồi như những con thú bị hành hạ. Khi bọn chúng ở quanh nó, dường như có điều gì đó xảy ra với adrenaline của chúng. Nó tụt xuống rồi lại dâng lên, bắt đầu rồi lại dừng lại, như những tiếng thút thít nhè nhẹ sau một tràng nức nở. Nó không thích tác dụng phụ kiểu này. Và nó không chắc mình có thể giữ được điều đó bao lâu.
Belle và Vileroy ăn tối trong im lặng, ngoại trừ âm thanh từ chiếc điện thoại của Belle cứ kêu lên vài phút một lần, báo hiệu có tin nhắn.
Connor: T chỉ hẹn hò 2 đứa. Ko ai ở Mrlo. Chưa từng gặp.
Belle: Chắc không?
Connor: Ừ, cả hai đều đang hẹn hò với gã khác.
Belle: Tuyệt, thanks.
Connor: Ăn tối?
Trước khi Belle có cơ hội trả lời, Madame Vileroy đã ngẩng lên khỏi đĩa thức ăn và hỏi, “Trở thành ong chúa rồi, hử?”
“Thì sao?”
“Sao ư? Con đang lãng phí đấy.” Mụ bảo mẫu vuốt qua mái tóc bóng mượt bằng những ngón tay dài.
“Ý cô là gì?”
“Luôn đào sâu hơn, Belle à. Luôn tìm kiếm những điểm yếu. Ví dụ, con có thể yêu cầu Connor làm nhiều điều hơn. Nó sẽ làm thôi. Đàn ông luôn thế. Nhìn thật kỹ và con sẽ thấy nhiều thứ hơn là những gì nổi trên bề mặt. Như chuyện Lucy và Connor không gần gũi đến thế. Đáng lẽ cho đến lúc này con nên quan sát mọi thứ như thế.”
Belle nghĩ về điều đó một lát, rồi nhấc điện thoại lên.
“Và chuyện gửi tin nhắn dường như hơi ngu xuẩn.” Mụ bảo mẫu nói.
“Ý cô là gì?” Belle hỏi.
“Làm sao con có thể đọc được nó đang nghĩ gì? Làm sao con có thể quyến rũ bất kỳ ai khi sử dụng cái trò tốc ký gớm ghiếc đó? Nó quá... bộc trực. Một sự lãng phí, ý ta là thế...”
Belle nhún vai và bấm số của Connor.
Khi cậu bé nhấc máy, Belle đi thẳng vào vấn đề, “Có biết tin đồn hay ho nào về Lucy không?”, nó hỏi.
“Ví dụ?”. Connor hỏi lại, rõ ràng là hào hứng vì Belle đã gọi. Vileroy đã nói đúng - lại nói đúng.
“Ví dụ như gì?”, Belle hỏi Madame Vileroy, đồng thời đưa tay lên che ống nghe.
Mụ bảo mẫu vẫy một tay lên trời tỏ vẻ hờ hững, “Chuyện gì hớ hênh, gian lận, bệnh tật đáng xấu hổ... bất kỳ điều gì con thích.”
Belle nói với Connor, “Những gì mà nó đã làm ấy. Những gì đáng xấu hổ.”
“Tôi có thể tìm hiểu được.”
“Nếu tìm ra, hãy nói cho Thomas biết.”
“Nếu không tìm ra gì cả thì sao?”
“Không cần phải là sự thật. Cậu không nghĩ là ngay lúc này nó cũng làm vậy với tôi sao? Hơn nữa, nó đã bảo cậu là một tay vận động viên ngớ ngẩn ở bữa tiệc của bố mẹ cậu.”
o O o
Ngay khi họ vừa dùng xong bữa tối, Belle nghe thấy tín hiệu báo tin nhắn từ Maggie.
Maggie: Đúng về vụ hôn hít. Lucy mê mẩn lắm rồi. Đang lôi kéo chàng đi vũ hội.
Belle: Kể cho T nghe. Bảo chàng L thèm muốn được đi chơi với chàng.
Maggie: Lý do?
Belle: Tuyệt vọng.
Ngay khi đó, Madame Vileroy tiến đến gần Belle từ phía sau, thì thào như thường lệ, “Sẽ hiệu quả hơn rất nhiều nếu con làm cho bọn chúng cắn xé lẫn nhau.”
“Vì sao?”
“Bởi vì khi đó chúng sẽ lại càng bám lấy con hơn.” Tạo ra một vực sâu giữa mọi người - đó là trò tiêu khiển ưa thích của Madame Vileroy. Với mỗi một giây phút lạnh giá giữa Christian và Belle, Madame Vileroy lại xem đó như là thành tựu mới nhất của mụ.
“Ý hay.” Belle nói, cảm thấy hơi ngu ngốc vì đã không tự mình nghĩ ra điều đó.
“Nếu như con tập luyện,” Vileroy vừa nói vừa lẩn đi, “con sẽ tự nghĩ ra được những ý tưởng hay ho.”
Belle: Thanks Mags. Cậu tuyệt lắm! Nhưng CW lại là thằng khốn.
Maggie: Hử?
Belle: Nó bảo cậu chơi bẩn với bọn năm thứ nhất và bọn lang thang.
Ngay khi đó điện thoại của Belle đổ chuông. Đó là Maggie. Cô nàng đã chán nhắn tin. Không thèm chào hỏi, cô nàng gào lên, “Đó là ngày cá tháng 4! Và nó còn chơi bẩn hơn nữa kìa!”
“Tôi biết. Vậy cậu có thể làm việc đó cho tôi không? Nhé?”
“OK, chắc rồi.”
Belle khúc khích cười trước quyền lực của mình. Chuyện này thậm chí còn không phải nhờ tắm rửa! Mình đã tự làm được.Chẳng hiểu sao điều đó làm nó tự hào. Đã quá lâu rồi nó chẳng tự làm được gì bằng chính khả năng của mình. Với phản ứng của Christian sau sự vụ vừa rồi, và với những gì nó có thể làm được mà không cần tắm rửa bằng thuốc theo như Madame Vileroy đã nói, Belle cảm thấy thật tuyệt khi có thể điều khiển được cả đám bạn mới mà không hề bị bọn chúng nghi ngờ. Mỗi lần nó dùng một mẩu thông tin nào đó và dự đoán chính xác cách bọn chúng sẽ phản ứng lại, một phần nhỏ trong nó lại hoan hỉ.
Như thể nó đang học.
Như thể tự bản thân nó có thể làm được thật nhiều thứ.
Giống như con gái ruột.
Rất muộn vào tối hôm đó, khi Belle đang ngồi trước laptop, nó nhận được một tin nhắn từ Charlotte.
CharChizzle: Bọn nó đã cùng nhau luyện hùng biện hàng ngày. Nhà Spencer là bạn với nhà G-B. Bọn nó đi đến những trận golf của T. Ồ, và bọn nó cùng đi chơi khi có thêm Connor. C & T là bạn.
Bellissima62: Thanks cưng.
CharChizzle: Không có gì ghê gớm. Dù sao thì đó cũng là việc mà ai cũng biết.
Bellissima62: Cậu sẽ cho tôi thêm một đặc ân nhỏ nữa chứ?
CharChizzle: Chắc rồi. Gì thế?
Bellissima62: Chỉ cần để mắt tới Lucy hộ tôi. Connor nói nó là một con phù thủy điên rồ. Cậu không biết nó sẽ làm gì tiếp theo đâu.
CharChizzle: Nó không tệ đến thế đâu.
Bellissima62: Cậu giúp tôi chứ?
CharChizzle: OK, nhưng không có gì nhiều mà kể đâu.
Bellissima62: Cậu đúng là thiên thần. Maggie đã sai hoàn toàn về cậu.
Belle quay vòng trên ghế đúng lúc thấy Bicé đang đứng đó, hai tay khoanh lại, mắt đọc đoạn đối thoại qua vai Belle.
“Belle, sao em có thể kinh khủng với bọn nó đến thế?”
Belle trắng bệch và rồi nhún vai, “Chỉ cố tìm hiểu thêm thôi mà.”
Bicé ngồi xuống cạnh Belle và nhìn thẳng vào mắt đứa em gái, cố gắng tìm thứ gì đó của cô bé Belle cũ, người giống nó, tận sâu bên trong đứa con gái xinh đẹp này. “Em... Belle trước đây sẽ không bao giờ chơi những trò thế này.”
“Đó không phải trò gì cả. Chị không hiểu đâu, Bicé. Chị không biết em cảm thấy thế nào về Thomas đâu.”
“Có lẽ không. Nhưng không đáng phải đánh mất cả linh hồn chỉ để được một thằng con trai.”
Belle há hốc trước từ “linh hồn”. Bicé biết rồi sao? Nhưng vẻ mặt dịu dàng, tình cảm của Bicé đã thể hiện rằng nó chỉ dùng từ đó một cách văn vẻ thôi. Và thế là Belle hôn Bicé, chúc ngủ ngon - tim đập thình thịch - và hứa là sẽ ngoan trở lại.