I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Bối Nhĩ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1375 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 21:47:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hi bọn họ rời đi huyện Kiên An, lại đi đến một huyện có tên là Nội Chương.
Minh Nguyệt không muốn lại ngồi trên xe ngựa, quyết định dùng phương thức đi bộ để du hành, nhàn nhã đi trên đường cái, rất nhanh liền phát hiện trên mặt đất rãi đầy giấy tiền vàng bạc, cùng với miếu thờ lớn nhỏ, có thể thấy được dân chúng nơi này rất thành kính tôn giáo tín ngưỡng.
“Ngay cả không khí cũng có hương vị của giấy tiền vàng bạc bị đốt…” Nàng cũng chú ý tới từng nhà đều bái lạy, nghĩ rằng hôm nay vẫn là ngày rằm mười lăm, sau khi đi đến thế giới này, đều không có đặc biệt lưu ý tới.
Thế là, Minh Nguyệt liền hỏi một phụ nhân bên cạnh, muốn biết hôm nay là ngày hội gì.
“Cô nương nhất định là người bên ngoài mới đến, cho nên mới không biết…” Đối phương rất hoà nhã giải thích:”Hôm nay là mười lăm, cũng cính là ngày sinh của Hà Thần đại nhân.”
Nàng theo bản năng hỏi lại đối phương:”Là vị Hà Thần đại nhân nào?”
“…Tất nhiên là Hà Thần đại nhân bảo hộ bên trong Thanh Hà của dân chúng.” Phụ nhân nói xong liền đi.
“Hôm nay là ngày sinh của ngươi?” Minh Nguyệt ngửa đầu hỏi nam nhân bên người:”Sao không đem chuyện này nói sớm cho ta biết chứ? Ta sẽ làm món cá kho tàu ngon nhất đến chúc mừng ngươi?”
Hàn Tĩnh không cho là đúng tà nghễ nói:”Ai nói là hôm nay?”
“Chẳng lẽ thần sông Thanh Hà ngoại trừ ngươi ra, còn có người khác?”Nàng nghi hoặc hỏi.
“Hơn phân nửa là do dân chúng tự biên tự diễn, tất cả đều không liên quan gì đến ta.” Bộ dáng của hắn giống như chuyện này thật một chút cũng không liên quan đến hắn.
Minh Nguyệt lại thấy dân chúng trên đường người nào cũng mang theo một cái giỏ, cầm nhan trong tay thơm ngát, tất cả đều hướng về một phía mà đi, không khỏi có chút tò mò:”Những người này là muốn đi đâu?”
Vừa vận thấy một người đang nắm tay tôn tử đi qua, một tay cầm giỏ trúc, lão bà bà đi bên cạnh Minh Nguyệt khôi khỏi hoà ái trả lời nàng:”Hôn nay là ngày sinh của Hà Thần đại nhân, đương nhiên mọi người đều muốn đi tới miếu Hà Thần.”
“Miếu Hà Thần?” Nghe thế Minh Nguyệt mới bình tỉnh đãi ngộ, phải được hơn trăm họ hương khói thờ cúng, mới có thể trở thành thần, đương nhiên đều sẽ lập thành miếu thờ:”Ta làm sao không nghĩ tới chứ, ta cũng muốn đi….”
“Ngươi đi làm cái gì?” Hàn Tĩnh một chút cũng không có hứng thú.
Nàng cười dụ dỗ thúc giục hắn:”Dân chúng kia đã có lòng lập miếu cho ngươi, ngươi không muồn đi tham quan một chút sao? Đi thôi, đi thôi, liếc mắt nhìn một cái cũng tốt…”
Bàn tay lớn của Hàn Tĩnh bị bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm, tuy rằng không muốn đi, lại cũng không kiên quyết cự tuyệt:”Ngươi thật đúng là thích vào góp vui, chỗ kia có gì đẹp mắt để xem chứ?”
“Dù sao cũng không có việc gì là, đi mở rộng tầm mắt cũng tốt mà.” Minh Nguyệt cười mỉm chi nói.
Đi được vài bước, thấy hắn cư nhiên lại không động đậy, không khỏi nhìn thoáng qua. Tuy rằng sắc mặt nam nhân bên cạnh rất khó coi, dáng vẻ rất không cam tâm tình nguyện, nhưng cụng không tự cao tự đại đến hạ lệnh cho nàng, khiến ý cưởi trên mặt Minh Nguyệt càng thêm sâu.
“Ngươi đang cười cái gì?” Hàn Tĩnh nghi hoặc hỏi.
Minh Nguyệt cười đến đầu vai đều rung rung, đương nhiên không thể thành thật nói cho hắn biết:”Chỉ là đột nhiên cảm thấy thật thích đứa nhỏ hay giận dỗi nhưng rất đáng yêu.”
“Đứa nhỏ nào?” Biểu cảm trên mặt hắn càng thêm nghi hoặc.
Nàng chỉ cười mà không nói.
Trước kia cứ nghĩ bản thân thích mẫu người nam sinh ôn nhu săn sóc, nhưng khi chân chính gặp gỡ mới biết được sự thật cùng kỳ vọng hoàn toàn tương phản, cho rằng loại người như hắn thuộc týp người mà nàng chán ghét nhất, nhưng lại khiến tim nàng đập thình thịch.
“Ta luôn luôn muốn biết ngươi rốt cuộc là đến từ dị tộc nào? Gia hương là ở nơi nào?” Hàn Tĩnh đặt ra câu hỏi đã ở trong lòng hắn nghi hoặc rất lâu.
“Gia hương ta…. Ở một nơi rất xa.” Đáy mắt Minh Nguyệt toát ra một loại tình cảm tưởng niệm:”Chỉ sợ ngay cả ngươi cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà những điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại là ta đang ở nơi này, ở bên cạnh ngươi, thế nào cũng sẽ không rời đi.”
Lời nói này khiến Hàn Tĩnh đem bàn tay nhỏ bé trong tay nắm thật chặt.
Nàng nói không sai, mặc kệ nàng là đến từ nơi nào, chỉ cần nguyện ý lưu ở bên người mình là tốt rồi.
Lúc này, Minh Nguyệt mới phát giác những người đang rộn ràng đi bên đường, có không ít người lấy ánh mắt kì quái nhìn nàng, nàng trong mắt mọi người, một người tự lẩm bẩm lầu bầu, chỉ sợ thật sự đã bị mọi người cho rằng nàng là đồ điên.
“Bỡi vì trừ bỏ ta, cũng không ai có thể nhìn thấy hắn…”
Loại cảm giác này nhất định là rất tịch mịch đi? Trong lòng Minh Nguyệt không khỏi đau nhói, cho nên thành thần thành phật thì có cái gì tốt chứ, làm người vẫn là thú vị hơn.
Nàng lại thấy người mình đang thương cảm cùng với những người đang đi trên đường, bị một cổ lực lượng vô hình ngăn cản, bất tri bất giác tránh đi, có thể thấy được nam nhân này có bao nhiêu chán ghét cùng người khác tiếp xúc, chỉ là lại có thể cùng mình tiếp cận, thậm chí khi hai người ở cùng một chỗ, lại nguyện ý hoá thành thật thể, ý tưởng này khiến Minh Nguyệt sinh ra một loại thoả mãn nói không nên lời.
Bởi vì ỗi một nữ sinh đều hy vọng nam nhân mình thích trong cảm nhận của mình là độc nhất vô nhị, là đặc biệt nhất, đó là một loại hư vinh, cũng là cảm giác được coi trọng, thì ra ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.
Hàn Tĩnh dò xét biểu cảm thiên biến vạn hoá của nàng, thật sự là đoán không ra nàng đang chuyện tâm tư gì, nhưng lại xinh động chói mặt như vậy, khiến bản thân luyến tiếc dời đi ánh mắt.
“Giống như là…” Minh Nguyệt thoáng nhìn đằng trước có nhiều người tụ lại, hẳn đây chính là miếu Hà Thần.
Thấy thế, đôi mày của hắn nhíu lại thật nhanh, dứng khoát đứng tại chỗ bất động:”Một mình ngươi đi vào nhìn, ta ở chỗ này chờ ngươi.” Hắn không thích nơi ồn ào có nhiều người.
Minh Nguyệt lơi kéo bàn to của hắn:”Đều đã đến, cùng vào xem một chút cũng được mà…”
Vì không muốn nàng mất hứng, Hàn Tĩnh chỉ đành phải cố bước từng bước vào miếu Hà Thần vàng kim chói mắt, đi lướt qua dân chúng đang dập đầu cúng bái, đi đến bên cạnh thần án, có vài vị sư phụ ở phía trước đang tụng kinh.
Hắn không khỏi dật ra nụ cười lạnh, giống như đang cười nhạo bọn họ không hiểu biết, cứ cho rằng cứ cầu bái thần phật đều có thể đạt thành tâm nguyện của mỗi người.
“Xin hỏi… Bức hoạ kia là hoạ ai a?”
Tiếng nói Minh Nguyệt bao hàm vẻ hoang mang lại mang theo ý cười khả nghi, đem suy nghĩ Hàn Tĩnh kéo lại.
“Co nương, nơi này là miếu Hà Tần, hoạ đương nhiên là Hà Thần đại nhân rồi.” Người trung niên bị hỏi như là đang trách nàng không hiểu chuyện, trừng mắt trả lời.
Nàng không khỏi dùng ngón tay chỉ thẳng vị trong bức hoạ được coi là Hà Thần kia, khoé môi nghẹn ý cười:”Ngươi thật xác định… Người kia là Hà Thần đại nhân?”
“Sao có thể dùng ngón tay chỉ Hà Thần đại nhân như vậy? Cẩn thận không trời phạt…”
“Nha.” Minh Nguyệt lấy ngón tay đang chỉ rút trở về,, lại nhìn nhìn bức hoạ kia, là một gã đầu đội khôi mạo, thân mặc giáp trụ, trên tay giơ bảo kiếm đứng ở trên mặt sông cuồn cuộn, xem ra thập phần uy phong lẫm lẫm, ngay cả ngũ quan cũng đều là tuấn mỹ như thần chỉ, thực có vài phần rất giống, chẳng qua…. Nửa người dưới của hắn…
“Phốc…” Nàng ấn bụng, không dám cười quá lớn tiếng.
Sắc mặt Hàn Tĩnh xanh mét trừng mắt nhìn bức hoa kia.
“Của ngươi… Đuôi cá của ngươi giấu ở nơi nào vậy?” Minh Nguyệt cười đến không thể đè nén nhìn hình vẻ đầu người thân ngư của “Thần sông”, kỳ thực nên kêu là mỹ nhân ngư…. Không! Mỹ nam ngư mới đúng, thật đúng là bội phục người hoạ bức phúc đồ này, cư nhiên lại trí tưởng tượng phong phú quá mức như vậy.
“Ngươi khi nào nhìn thấy ta có đuôi cá?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho nên ta mới hỏi ngươi có phải là đang giấu đuôi hay không, không cần ngượng ngùng để cho ta nhìn thấy một lát nha… Phốc…”
“Hừ!” Hàn Tĩnh giơ tay phải lên, bức hoạ kia sẽ bị huỷ trong tức khắc.
Minh Nguyệt nhanh nhẹn kéo tay phải hắn xuống, lại sợ làm cho người khác chú ý, âm lượng vội vàng rơi chậm lại:”Ngươi muốn làm cái gì? Như vậy sẽ khiến cho tín chúng khủng hoảng…”
“Buông tay!” Hắn thấp giọng.
Nhưng nàng vẫn nắm mãi không buông:”Tất cả là do ngươi không chịu hiện thân, lại muốn dân chùng đừng tin chuyện thần sông cưới vợ, mới có thể tạo ra những loại hiểu lầm như thế này.”
Ngay lúc Minh Nguyệt muốn đem hắn lôi ra khỏi đại điên, tiếng tụng kinh liền đình chỉ lại, trụ trì Hà Thần miếu đi đến trước mặt nhóm tín chúng, tay cầm phật châu, hai tay tạo thành chữ thập.
“Hôm nay là sinh thần của Hà Thần bảo hộ bên trong Thanh Hà để dân chúng chúng ta không bị nạn lũ lụt làm khổ, các vị thiện nam tín nữ nếu có lòng cảm tạ, biểu đạt tâm ý của bản thân…”
Trụ trì mặc áo cà sa một mặt từ bi, theo trong lời nói cũng đều chiếm được lòng tín nhiệm của mọi người:”Hiến cho Hà Thần đại nhân càng nhiều tiền cùng dầu vừng, tin tưởng Hà Thần đại nhân nhất định sẽ càng phù hộ mọi người bình an…”
“Nghe thấy đều biết hắn là đang treo đầu dê bán thịt chó.” Minh Nguyệt thiếu chút nữa xem đến rơi hết hai mắt, trụ trì này căn bản là một kẻ lừa gạt… Phải nói là tập đoàn lừa dối thì có vẻ chuẩn xác hơn, bỡi vì bất luận là người tôn giáo nào, chỉ cần dính dáng đến tiền, thì sẽ không còn là tín ngưỡng đơn thuần nữa.
Hàn Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng:”Thật đúng là một đám ngu xuẩn.”
Hàn Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng:”Thật đúng là một đám ngu xuẩn.”
“Nếu tin tưởng cũng là chuyệnthật bình thường, bỡi vì tất cả mọi người đều muốn có cuộc sống an lành bình an.” Nàng nhìn tín chúng ào ào đem đồng tiền hoặc bạc trên người quăng vào trong kim úng trên bàn, có một số người có tâm thành kính, mới có thể bị người có tâm bắt lấy nhược điểm, nhanh chóng lợi dụng để trục lợi:”Ta đi…”
Giống như đoán được Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, cánh tay hắn ôm eo nhỏ của Minh Nguyệt, bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, hình ảnh trước mắt liền thay đổi, hai người đã rời khỏi đại điện.
Khi nàng đứng vững thân mình, mới phátt hiện hai người đã đứng ở bên ngoài miếu Hà Thần.
“Ta còn có chuyện chưa nói xong…”
“Mới vừa rối nếu ngươi vạch trần âm mưu của miếu phương trước mặt mọi người, chỉ sợ đối phương sẽ chối cãi, nói không chừng sẽ thẹn quá hoá giận.” Hàn Tĩnh nhàn nhạt trào phúng trả lời.
Minh Nguyệt dùng sức gật đầu:”Nói cũng đúng, như vậy chờ buổi tối chúng ta lại hành động.”
Nghe vậy, trán của hắn ẩn ẩn co rút lại:”Ý tứ của ta là muốn ngươi mặc kệ chuyện này.”
“Bọn họ mượn danh của ngươi làm chuyện xấu, ngươi thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao?” Câu nói đầu tiên của Minh Nguyệt liền ngăn chặn miệng của hắn:”Ngươi không thừa nhận chính mình là thần sông, nhưng cũng không phải không thừa nhận thì sẽ không tồn tại, nếu để cho dân chúng biết bọn họ bị lừa, lòng oán hận vẫn sẽ gia tăng ở trên người ngươi, ngươi cũng sẽ bị người khác nghĩ oan nha.”
Trong mắt Hàn Tĩnh xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén:”Như vậy ngươi muốn ta phải làm sao? Hiện tại phá huỷ ngôi miếu, giết trụ trì kia? Chuyện này cũng rất dễ dàng…”
“Ít nhất là xác nhận bọn họ đắc tội với ngươi trước đi, tốt nhất là để cho dân chúng chính mắt nhìn thấy ngươi, bằng không người nào cũng sẽ không tin tưởng.” Minh Nguyệt một phen bắt cổ tay hắn, miễn cho hắn hàng động thiếu suy nghĩ:”Cho nên chúng ta chờ buổi tối lại đến.”
Mặt hắn âm trầm, nhưng mà cũng không có phản đối nữa.
“Ta đói bụng, tìm một chỗ ăn uống trước đã.” Minh Nguyệt mới xoay người, cùng tiểu cô nương thân cao không đến ngực nàng va chạm:”A! Cẩn thận.”
Minh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy đối phương, thế mới không hại người kia té ngã:”Ngượng ngùng, ta không nhìn thấy ngươi, có bị thương chỗ nào không?”
“Ta không sao, cảm ơn tỷ tỷ quan tâm.” Tiểu cô nương ngại ngùng cười nói.
“Uyển nhi!” Một phu nhân ở phía trước kêu nàng kia.
Nàng kia nhu thuận cúi người:”Nương đang gọi ta, ta phải đi rồi.”
Nhìn theo tiểu cô nương kêu là Uyển nhi chạy về phía mẫu thân đang chờ đợi, Minh Nguyệt cũng không để ở trong lòng, đi theo Hàn Tĩnh hướng ngược lại rời đi.
Gần đến giờ tý, miếu Hà Thần trong ngoài đều một mảnh yên tĩnh, khác hẳn không khí ồn ào náo nhiệt ban sáng.
Hai bóng dáng vô hình từ từ xuất hiện, chỉ có ánh nến, không thấy một bóng người.
“Đã khuya như thế, người trong miếu nói không chừng đều đã đi ngủ rồi…” Tiếng nói thanh thuý của Minh Nguyệt quanh quẩn ở trong đại không một bóng người.
Hàn Tĩnh trừng mắt nhìn bức hoạ phía sau thần án, tinh quang trong mắt chợt loé, bức hoạ “Thần sông” nháy mắt sinh ra biến hoá, ban đầu là đươi cá, sau đó liền đổi thành hai chân.
“Ta còn chưa xem qua bộ dáng của ngươi mặt khôi giáp, nhất định sẽ rất thần khí.” Hai mắt nàng sáng lên nói.
Hắn hừ lạnh một tiếng:”Đừng nghĩ muốn ta ‘biến’ cho ngươi xem.”
“Keo kiệt!” Minh Nguyệt mắng một tiếng:”Chúng ta đến phía sau nhìn xem….”
Thế là, nàng theo cửa nhỏ bên cạnh đi ra ngoài, đi đến phía sau đại điện, là một khoảng sân không lớn, đi xuyên qua sân, bên trong hình như là từng gian sương phòng.
“Hảo hưởng thụ, đều nhìn không tới a…”
“Đi hướng bên này!” Hàn Tĩnh đành phải nắm tay nàng, vì nàng dẫn đường.
Hai người sau khi đi qua khỏi sân, liền thấy trong đó có một gian sương phòng còn sáng đèn, thế là hướng về phía đố đi qua, mới đi đến bên cửa sổ, liền nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng rít giận của nam nhân.
“…Tiểu hài tử thì biết cái gì?”
Minh Nguyệt đứng ở bên cửa sổ, cẩn thận lắng nghe đối thoại bên trong.
“Nhưng mà…. Gạt người là không đúng…” Một tiếng nói đầy sợ hãi vang lên.
Nàng cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, thế là vụng trộm ở trên cửa sổ giất phá một lỗ, hướng vào trong phòng nhìn đến, nhận ra chính là tiểu cô nương ban ngày đã gặp, nghĩ sao cũng không thể nghĩ tới nàng ta sẽ cùng tập đoàn lừa đảo này có quan hệ, bất quá nàng ta hình như có ý đồ ngăn cản đối phương, có thể thấy được đây là một hài tử tốt, nhưng phía sau lại càng làm cho Minh Nguyệt kinh ngạc hơn, tên nam nhân khẩu khí ác huynh kia thì ra lại chính là gả trụ trì nàng nhìn thấy ban sáng.
“… Cút ngay!” Trụ trì giận dữ gầm nhẹ.
Làm Vợ Hà Bá Làm Vợ Hà Bá - Mai Bối Nhĩ Làm Vợ Hà Bá