Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 11
T
rình Huy vừa về đến, đã nghe có tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh. Và tiếp theo đó là cái dáng lấp ló của Song Lan.
- Gì vậy? - Tay rút chìa khóa mở cửa phòng, anh hắng giọng hỏi.
Cô mon men tiến thêm vài bước:
- Anh Huy có rãnh không?
Trình Huy nheo mắt nhìn cô. Ánh sáng mơ màng vàng vọt của bóng đèn đầu hành lang không soi tỏ lắm vẻ mặt cô, anh chỉ nghe được trong giọng nói của cô như có niềm phấn khích.
- Sao? Có tâm sự nữa à?
Cô cười mỉm chi:
- Một chút thôi.
Trình Huy gãi ót. Hôm nay anh hơi mệt. Tan buổi diễn, mấy đứa bạn kéo anh đi uống mấy ly bia, bây giờ chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc. Vậy mà cô hàng xóm tội nghiệp của anh lại muốn than thở gì nữa đây.
Anh chặt lưỡi. Thôi thì mấy hôm trước hứng chi làm việc thiện, giờ cũng nên làm cho trót vậy
- Chừng 10, 15 phút thì được. - Anh cẩn thận giao hẹn.
- Dạ, 10 phút được rồi.
Hai chiếc ghe6' thấp đã được đặt ra ngoài sân thượng. Trình Huy vừa ngồi xuống đã thấy Song Lan lo le trong tay một cái túi xốp nhỏ, miệng cười cười thật lạ.
Chưa kịp hỏi, cô đã chìa cái túi xốp ra:
- Em... tặng anh Huy.
Trình Huy máy móc cầm lấy. Độ nóng ẩm của cái túi làm anh lạ lùng:
- Gì vậy?
- Dạ, cái bánh.
Anh mở ra. Một cái bánh bao còn nóng đựng trong một túi giấy. Anh ngẩng lên ngạc nhiên:
- Tặng... cái này cho tôi à? Sao lại tặng tôi?
Cô cười, đôi mắt sáng lung linh:
- Để cám ơn anh đó. Em... thành công rồi.
- Thành công? - Trình Huy nhăn trán nhơ ra - Ý em là... hát được hả?
Cô hoan hỉ gật đầu:
- Dạ. Hồi chiều này anh Thế dẫn em đi hát thử ở một câu lạc bộ, hát trên sân khấu đàng hoàng, em hát hai bài đều suông sẻ hết. Không có run sợ gì nữa.
- Hát ở đâu?
- Ở một câu lạc bộ trên đường Hai Bà Trưng.
- Có ban nhạc không?
Cô gật đầu:
- Dạ có. Ban nhạc ít người hơn ban nhạc của anh. Họ chỉ có một cây đàn organ một cây guitar thôi, ai muốn hát cứ đăng ký rồi le6n hát.
Trình Huy nhíu mày ngạc nhiên:
- Câu lạc bộ? Giống như... quán cà phê vậy chứ gì?
- Dạ đúng rồi. Nhưng ở đó họ có sân khấu, còn có sàn máy cuộn in lời nhạc, nhạc Việt, nhạc ANh, đủ hết. Người ta hát nhiều lắm.
Trình Huy tròn mắt nhìn cô ngốc trước mặt.
Đằng quán cà phê kiêm câu lạc bộ những người thích ca hát vừa mọc lên như nấm ở thành phố này. Ở đó đông người có thể xem là khán giá của mình, lại có ban nhạc, dù chỉ là nhạc đơn giản, nhưng cũng dễ cho người xung phong lên hát làm quen được với đám đông và ba thứ máy móc âm thanh.
Cha chả, cái gã Thế này cũng hay thật. Huy lắc đầu cười thầm.
Mấy chỗ này khá hơn Karaokê một chút, và cũng không tốn bao nhiêu công và bao nhiêu tiền. Nghĩ ra những chỗ luyện tập quá hợp cho một cô tập tễnh làm ca sĩ như Song Lan như vậy thì... thông minh quá, Trình Huy phải phục lần cái gã bầu hiện đại kia rồi.
Song Lan đang hào hứng kể:
- Em làm theo những lời anh Huy dặn. Ăn mặc thì bình thường thôi, không chú ý vào ánh mắt nhìn của những người bên dưới, giữ cho tâm trạng của mình thoải mái, vậy là em đứng hát bình tĩnh và không bị khớp gì nữa.
Thấy anh gật gù, cô thích chí khoe thêm:
- Hôm nay chủ nhật nên trong quán đông người lắm, những người kia hát đa số là rung giọng và sai nhịp, nên em càng bình tĩnh hơn. Anh Thế cũng phải khen em luôn. Ảnh cứ hỏi em sao mà tự nhiên được như vậy.
Trình Huy khựng một giây:
- Rồi em nói gì?
Cô cười:
- Em nhớ lời anh Huy mà, em đâu có nói là nhờ anh chỉ và nhờ ban nhạc anh tập hai buổi cho em đâu.
Anh gật:
- Ừ, nhớ như vậy thì tốt.
- Nhưng sao anh Huy lại dặn em giấu chuyện này? - Cô thắc mắc.
Huy nhún vai:
- Không phải tôi ngại gì mà phải giấu diếm, có điều tôi chỉ muốn giúp em thôi chứ chẳng muốn dính dáng gì đến cái gã Thế đó. Mất công phiền phức.
Anh nhìn xuống cái bánh bao trên tay:
- Vậy rồi mua bánh tặng tôi à?
Song Lan cười, hơi mắc cỡ:
- Em không biết mua gì. Anh đừng chê. Em cứ nghĩ đại là mua cái gì thiết thực một chút, rồi đoán là anh đi làm về không chừng đói bụng nên...
Trình Huy nhìn vẻ bẽn lẽn của cô, anh cười:
- Không chừng gì nữa, em đoán đúng đó. Hôm nay tôi chưa ăn tối, mà đám bạn còn kéo đi uống bia, bụng đang cồn cào đây. Món quà hậu tạ của em đến đúng lúc quá. Anh bẻ đôi cái bánh đưa cho cô:
- Nè, cầm lấy!
Cô ngạc nhiên:
- Sao vậy anh Huy?
- Mình ăn chung.
Song Lan xua tay:
- Ý, thôi, em mua cho anh Huy mà, em no rồi.
Trình Huy vẫn dứ nữa cái bánh ra:
- No cũng phải ăn. Tôi không thích ăn một mình đâu. Cầm lấy không thôi nguội hết. Mau!
Song Lan ngập ngừng rồi đưa tay cầm. Trình Huy cắn một miếng bánh to, anh ăn thật ngon lành, vẻ như đang đói bụng thật.
- Bánh mua khi nào mà còn nóng vậy? - Anh hỏi.
- Mới mua thôi.
Huy ngẩng nhìn cô:
- Đi đâu về khuya quá vậy?
Thấy anh tưởng lầm, cô cười phân trần:
- Em đâu có đi đâu, tại đã tính sẵn là mua bánh tặng anh, nên...
Trình Huy trố mắt:
- Ê, đừng nói với tôi là em đợi cho đến gần giờ tôi về rồi xuống đường mua cái bánh này.
Cô chớp mắt bối rối:
- Thì... đúng là vậy mà.
Huy ngó kỹ vẻ mặt ngốc nghếch của cô, rồi anh chợt phì cười. Cái cười của anh làm Song Lan khựng lại vì không hiểu. Anh lắc đầu:
- Trời ơi, mai em còn phải đi học sớm, thức khuya đợi tôi về để mua bánh làm gì. Không ngủ sớm cho khoẻ.
- Em muốn cảm ơn anh Huy mà.
Huy phẩy tay:
- Sáng mai cô gặp mặt thì cảm ơn một câu là được rồi.
Cô nói nhỏ:
- Nhưng... như vậy mới có thành ý cám ơn chứ.
Trình Huy chật lưỡi:
- Cũng đúng, nhưng mà tôi thì đi về không chừng, rùi hôm nay tôi theo đám bạn nhậu say ở lại nhà tụi nó thì có phải em chờ dài cổ không.
Vừa ăn vừa nói chuyện, nữa cái bánh thoáng chốc đã hết, Huy nhìn qua thấy cô vẫn còn nhỏ nhẹ nhai từng miếng:
- Có miếng bánh ăn gì mà chậm quá vậy?
Song Lan cười:
- Đã nói là em ăn tối rồi mà.
Nhìn gương mặt còn đỏ lững của anh,c ô tò mò:
- Anh Huy chưa ăn tối mà sao lại uống bia? Hôm nay mấy anh có chuyện vui à?
ANh nhún vai:
- Thích uống thì uống, vui buồn gì cũng vậy thôi. À, mấy đứa bạn tôi hồi nãY nhắc tới em đó.
- Nhắc gì hả anh Huy? - Cô ngạc nhiên.
- Tụi nó hỏi tôi cô em gái mấy ngày nay sao rồi, đã nộp đơn thi chưa, còn hỏi em có cần tập thêm vài lần cho chắc ăn không.
Trình Huy nhắc đến chuyện đó làm Song Lan phì cười. Sáng hôm đó, để có lý do chính đáng dẫn cô theo tập nhạc, anh đã khéo léo bịa chuyện rằng cô là đứa em họ dưới quê lên, muốn tham gia cuộc thi Tiếng Hát Truyền HÌnh.
Các ca sĩ không để ý đến vẻ rụt rè nhút nhát của cô, còn mấy anh trong ban nhạc cứ sốt sắng mời cô uống nước cam và sốt sắng chỉ vẽ thêm cho cô vẻ phong cách biểu diễN, sốt sắng đệm trống đàn cho cô hát.
Tuy tập dượt với ban nhạc các anh chỉ có hai buổi, nhưng những săn đón có vẻ vui nhộn của các anh làm cô có cảm giác như cô là em họ Trình Huy thật vậy.
- Rồi anh Huy nói với mấy anh ra sao?
- Thì nói emd dang làm hồ sơ.
Trình Huy vừa phủi tay, anh vừa hỏi:
- Chiều nay khen em xong rồi, tay Thế đó có hứa hẹn đưa em đi hát ở đâu không?
Cô lắc đầu:
- Ảnh chưa nói. Nhưng em thấy ảnh có vẻ đang tính chuyện tìm sơ xho em đi hát sớm để lấy chút kinh nghiệm. Nhà hàng của ánh hình như cuống tháng sau mở rồi.
- Nhà hàng gì? - Trình Huy nhướng mày hỏi.
Song Lan kể cho anh nghe về kế hoạch nâng đỡ có đề sau này ký hợp đồng trình diễn trong cái nhà hàng nào đó sắp mở của gia đình Thế.
Anhg ật gù:
- Thì ra là vậy. Nói trước với em là cái hợp đồng đó thế nào cũng sẽ chèn ép một chút về quyền lợi và tiền cát sê, nhưng nếu em nghĩ đi hát là một việc làm thêm để học tiếp ra trường thì dự định của gã Thế đó đối với em cũng không tệ lắm.
ANh nhìn cô rồi chợt mỉm cười chìa tay ra:
- Bánh của em cũng đã ăn hết rồi, tin vui cũng đã nghe xong. Vậy mà lại quên chúc mừng cô em của mình.
Song Lan thích thú bắt tay với anh:
- Em chỉ muốn kể anh Huy nghe để nhân dịp này cám ơn anh thôi. Mai mốt nếu em được chính thức nhận sô đi hát, có tiền sẽ hậu tạ anh Huy một chầu ra trò.
Trình Huy gạt đi:
- Khỏi. TÔi không thích mấy màn dód dâu, nếu em muốn hậu tạ thì một cái bánh bao như bữa nay cũng vui rồi.
Song Lan ngạc nhiên:
- Anh thích cái bánh bao của em thật à?
Anh gật đầu cười. Nụ cười của anh lây qua cô làm sáng cả khoáng sa6n thượng nhỏ.
Trình Huy ngấm gương mặt rạng rỡ của cô và chợt ngạc nhiên vì thấy mình dường như yêu thích nét tươi vui rạng rỡ ấy.
Song Lan ra khỏi lớp, lòng buồn rười rượi. Hôm nay học môn biểu diễn, cô lại bị thầy trách cứ là cứng nhấc quá.
Cô không biết những môn khiêu vũ Thế bảo cô đăng ký học có phải đã ảnh hưởng đến vẻ dịu dàng ẻo lả của mình không mà khi nảy, chỉ có tập cách rót rượu và cầm quạt mà cô phải để thầy sữa cho mấy lần.
Chắt lưỡi thầm trách mình, cô lo đenh đến bên quày căn tin mua một cái bánh ngọt và một ly nước chanh. Sáng nay dậy trể, cô không kịp ăn sáng, mà vọi vả đến trường, nên bây giờ bụng đói cồn cào.
Căn tin không còn bàn trống, cô loay hoay một lúc mới nhận ra cái bàn trong góc chỉ có thầy Ánh Dương và một anh bạn bên khoa kịch nói.
Ngần ngừ một chút, cô bước lại cạnh bên:
- Thầy và anh cho phép em ngồi kế được không ạ?
- Ngồi đi Song Lan. - Thầy Ánh Dương sốt sắng gặt đầu.
Song Lan chào hai người rồi đặt ly nước chanh lên bàn và ngồi xuống ghế. Như không muốn phiền thầy và anh bạn kia, cô bẻ bánh mắt nhìn nghiêng ra khỏang sân đầy nắng phía ngòai.
Được một lúc, cô nghe giọng thầy vang lên:
- Ăn sáng trể hả Song Lan?
Cô giật mính quay qua. Anh bạn bên khoa kịch nói vừa đứng dậy đi, bàn chỉ còn cô và thầy.
- Dạo này em học hành như không tập trung lắm, phải không?
Cô lúng túng:
- Dạ... Em xin lỗi thầy!
Thầy khóat tay:
- Không phải xin lỗi. Điểm của mấy môn học vẫn cao, nhưng nghe mấy thầy than phiền rằng dường như dạo này em ham làm việc bên ngòai kiếm tiền, vào lớp như thiếu thần khí. Thầy cũng đang định hỏi em tại sao lại như vậy thôi.
Cô ngập ngừng rồi kể cho thầy nghe về thời gian biểu của mình.
Mấy tháng nay buổi sáng cô đi học, và buổi chiều tối lao vào việc kiếm tiền. Thế đa đưa cô đi hát liên tục ở những quán cà phê, những số phục vụ đám cưới ở nhà hàng. Công việc và những lần tập dượt khiến cô lúc nào cũng thấy mệt lả và như thiếu ngũ.
Thầy nhướng mày:
- Cực dữ vậy à? Thu nhập xứng với công sức em không?
Cô thành thật đáp:
- Khong được nhiều. Nhưng em ít tiêu xài, nên tiền kiếm được cũng tạm gọi là dư dả.
Thầy cười:
- Nhưng mệt phải không? Bộ em nhận được nhiều sô hát lắm sao?
- Dạ không có nhiều, trung bình một ngày chỉ hai sô thôi, nhưng thường thì hai sô đó cách xa nhau gần như hai đầu trai đất vậy. Em nhát xe nhưng cũng phải ráng chạy nhanh cho kịp giờ.
Thầy nhún vai:
- Ở thành phố này vừa học vừa làm cũng gian nan lắm, em đã có được công việc làm thêm cũng không tệ, nhưng cần nhất vẫn là phải cố gắng giữ sức để học.
- Dạ em biết.
Thóang thấy có bóng Mỹ Trinh cặp kè với hai cô bạn học bước vào căn tin. Song Lan vẫy tay gọi tên bạn ráo riết. Nhưng chỉ liếc sơ qua cái bàn còn bỏ trống của cô và thầy, Mỹ Trinh nói gì đó và kéo hai người bạn đi ra.
Song Lan bần thần ngồi trở xuống. Chứng kiến cảnh đó, thầy Ánh Dương nhìn qua cô nhẹ nhàng hỏi:
- Em và Mỹ Trinh giận nhau à? Dạo gần đây hình như thầy không thấy hai em đi chung.
Cô lắc đầu bối rối:
- Dạ, em... cũng không biết nữa. Chắc Mỹ Trinh giận em chuyện gì đó, nhưng em hỏi thì Trinh không có nói.
- Từ bao lâu rồi.
- Dạ cũng mấy tháng rồi.
Thầy Ánh Dương nhíu mày nhìn ra ngòai một lúc như nghĩ ngợi điều gì. Đột nhiên thầy hắng giọng hỏi:
- Vậy Mỹ Trinh có lần nào chuyển lời gì của thầy cho em chưa?
Song Lan ngạc nhiên:
- Chuyển lời? Dạ lời gì hả thầy?
Thầy nheo mắt nhìn cô:
- Em chua nghe Mỹ Trinh nhắc qua lời thầy, cũng chưa bao giờ trả lời cho thầy hết phải không?
Cô ngơ ngác nhìn thầy:
- Dạ... Em đâu có nghe gì.
Thầy trầm ngâm một chút rồi bật cười:
- Ừ, là lời của tôi thôi. Đáng lẽ ra thầy đề nghị trực tiếp với em, thầy không nghĩ lại có chuyện như vầy.
Thấy cô vẫn không hiểu, thầy cười giải thích:
- Chuyện là vầy, thầy có người bạn làm đạo diễn cho mấy chương trình quay cảnh minh hoa cho bang karaoke, hôm đâu nay có ghé qua trường tìm người cho mấy cảnh quay của anh. Người bạn đó chọn một số em ben khoa Điện Ảnh, còn bên khoa cải lương thì chọn em và Mỹ Trinh.
Cô ngạc nhiên:
- Chọn để quay karaoke hả thầy?
- Ừ, thù lao tương đối thôi, nhưng là dịp để các em thử sức mình.
Cô nhìn thầy:
- Và thầy đã nói cho Mỹ Trinh biết?
Thầy Ánh Dương gật đầu:
- Người bạn đó nhờ thầy nhắn lời mời quay thử đến các em. Thấy hai em thân thiết, nhân khi gặp Mỹ Trinh thầy chỉ nói qua em ấy mà thôi.
Song Lan đã hiểu ra, cô chùng giọng hỏi:
- Trinh đã từ chói lời mời hả thầy?
Thầy nhìn cô vẽ ái ngại:
- Ừ, nhưng... chỉ là từ chối phần em thôi. Lúc đó thầy cũng hơi lạ, nhưng cũng không để ý lắm. Về sau này thầy hỏi mới biết em cần việc làm thêm hơn ai hết.
Song Lan cụp mắt buồn buồn. Vậy ra lời của Thế là đúng sao?
Khi nghe cô ấy nấy về vẽ giận dỗi, lảnh đạm kỳ lạ của Mỹ Trinh vào những tháng sau này, Thế đã cười mà bảo cô ngốc. Anh nói Mỹ Trinh xử sự như vậy là lẽ đương nhiên, bởi vì tính con gái hay ganh ghét, Mỹ Trinh khó chịu khi thấy cô có dịp để trình diễn sớm dù là trình diễn trong lĩnh vực khác cái lãnh vực đang học.
Thóat đầu mới nghe cô đã không tin, nhưng dần dà, cô nhận thấy dường như anh nói không phải là vô lý. Nhất là hôm nay.
Song Lan ngẩng lên nhìn thầy:
- Chắc là... đã lâu rồi, phải không thầy?
- Chừng ba bốn tháng, thầy nhớ lúc đó em rất siêng việc học, chưa có chuyện cúp cua hay nghĩ phép bữa nào.
Song Lan đỏ mặt với lời trách nhẹ nhàng của thầy. Thầy Ánh Dương im lặng một chút rồi nói:
- Chuyện củ thì... coi như là lỗi của thầy, muốn giúp các em làm quen và học hỏi ở các moi trường nghệ thuật khác, nhưng lại không để ý đến mấy cái chuyện linh tinh thuộc về tâm lý học viên.
Song Lan vội nói:
- Dạ, em đâu dám trách thầy.
Thầy mỉm cười:
- Bây giờ em có việc làm thêm như vậy cũng tốt, nhưng nếu mai mốt em thấy đuối với cái chuyện ca hát, thì nhắc thầy một tiếng, thầy sẽ hỏi lại người bạn giúp em.
Song Lan cảm động nhìn thầy:
- Em cảm ơn thầy!
Thầy Ánh Dương cười:
- Thật ra sân khấu cải lương đang trong thời kỳ thôi thớp, các em vẫn ham mê học như vậy là an vui mấy thầy dữ lắm. Khoa học không kéo dài, thầy chỉ muốn giúp cho các em có cơ hội khác, để khi ra trường nếu không theo nghiệp đã chọn được, thì cũng có thể sống được với những lãnh vực nghệ thuật khác.
Những lời nói đơn giản của một ông thầy từng đậu thủ khoa sao mà ấm áp tình nghĩa thầy trò, tình nghĩa của một bậc đàn anh đã ra trường, và đã từng cay đắng với nghiệp diễn, với thời thế.
Song Lan ngồi im lặng nghe lời thầy. Lòng lại man mác buồn.
Một hồi chuông ngan vang lên. Căn tin đang ồn ào vì những tiếng nói chuyện và cười đùa, giờ lại càng ồn hơn với tiếng chân khua và tiếng gọi nhau vào học nghe ỉ oi.
Song Lan cũng đứng lên chào thầy. Cô vào lớp, mang theo chút tâm sự ngắn gọn của thầy, một diễn viên quy trong nghề ca diễn nhưng không gặp thôi.
Cô vào lớp, mang theo chút tâm sự ngắn gọn của thầy, một diễn viên quý trọng nghề ca diễn nhưng không gặp thời.