He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
Ông Khiêm gọi to khi Chương đi ngang qua cửa:
- Chương á
Nghe tiếng cha gọi, Chương ngừng chân lại. Anh quay vào nhìn ông:
- Thưa ba gọi con?
Ông Khiêm gật đầu:
- Hôm nay là chủ nhật, con có việc gì vội lắm không?
Chương lắc đầu:
- Cũng không vội đâu ba, chỉ là con tới thăm một người bạn thôi.
- Vậy thì con vào đây một lúc đã, ba có chuyện muốn nói.
Đợi Chương ngồi xuống hẳn hoi, ông Khiêm vào đề ngay:
- Con có nhớ bác Lâm không hở Chương?
Chương nhíu mày suy nghĩ trong giây lát, rồi anh gật đầu:
- Dạ nhớ, bác Lâm hồi đó ở bên cạnh nhà ta.
Ông Khiêm ra vẻ hài lòng:
- Giỏi, con còn nhớ tới bác Lâm là giỏi. Hồi gia đình bác dọn đi con còn nhỏ mà. Thế con có nhớ con gái bác ấy không?
Chương lục lọi trong ký ức như muốn tìm lại những hình ảnh xa xưa. Và anh ngập ngừng:
- Có phải cô bé ốm nhom ngày đó không hở ba?
Ông Khiêm cười sảng khoái:
- Thế là con vẫn còn nhớ tới Thoại Hà à? Phải rồi, ngày ấy thì Thoại Hà gầy nhom như cành liễu. nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi.
Chương cũng bật cưới theo cha:
- Có nghĩa là bây giờ thì cô bé mập mạp lắm hở ba?
Ông Khiêm lắc đầu:
- Không phải là như thế, con bé không gầy nhom nữa nhưng cũng không mập mà chỉ đầy đặn như Hồng Khanh nhà mình thôi.
- Nếu như Hồng Khanh thì cũng không mập lắm, chỉ không gầy như những cô người mẫu thôi.
- Phải đấy, con bé trông khỏe mạnh chứ không còn cái vẻ yếu ớt như hồi còn bé nữa. Mà bây giờ thì con bé xinh đẹp ra phết ấy chứ. Nó lại giỏi dẵn nữa, đã tốt nghiệp đại học rồi đấy.
Chương tò mò:
- Thế ạ.! Đại học nào ạ?
- Ba nghe bác Lâm nói là nó đã tốt nghiệp đại học kinh tế, là một sinh viên xuất sắc đấy. Hiện giờ nó đang làm cho một công tuy nước ngoài, lương cũng khá.
- Thế bác Lâm bây giờ thì làm gì hở ba?
- Bác ấy vẫn có một công ty như hồi đó, có điều là bây giờ công ty của bác ấy phát triển lớn lắm chứ không nhỏ như trước nữa đâu.
- Con nhớ hồi đó ba cứ khen là bác Lâm làm ăn giỏi mà, phải không ba?
Ông Khiêm gật đầu:
- Phải rồi, bác ấy là một doanh nghiệp thành công, lúc nào cũng thành công.
Chương tủm tỉm cười:
- Ba và bác ấy gặp nhau chắc là mừng lắm nhỉ? Hai ông bạn già lâu ngày mới gặp nhau chắc chắn là sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Ông Khiêm không phản đối ý kiến của Chương:
- Điều đó thì đương nhiên rồi, bác ấy và ba thân nhau như anh em ruột thịt cơ mà. Không biết bao nhiêu chuyện đã được lôi ra, suốt cả buổi chiều mà vẫn chưa nói hết chuyện.
Chương hờ hững:
- Thế à ba? Thôi, con đi một lát ba nhé!
Vừa nói, Chương vừa dợm đứng lên nhưng ông Khiêm đã cản lại:
- Ấy, ba chưa nói hết chuyện với con. Còn chuyện quan trọng của con nữa kia.
Chương nhìn cha bằng ánh mắt lạ lùng:
- Chuyện gì của con mà quan trọng như thế hở ba?
Ông Khiêm chỉ tay:
- Thì con cứ ngồi xuống đi đã, chuyện này phải nói một cách nghiêm chỉnh, đàng hoàng mới được. Không thể vội vã vừa nói vừa nhấp nhỏm như thế đâu.
Chương cố giấu sự khó chịu của mình, anh lại ngồi xuống:
- Vậy thì ba nói đi.
Ông Khiêm gật đầu:
- Vậy thi ba nói ngay cho con biết luôn. Chuyện là vầy, hồi trước khi con và Thoại Hà còn nhỏ, thấy hai đứa thân thiết với nhau nên ba và bác Lâm có vui miệng hứa làm sui gia với nhau, không ngờ bây giờ bác ấy vẫn nhớ và mới nhắc ba hôm rồi.
Chương thở ra một cái:
- Tưởng đâu chuyện làm ăn quan trọng, không ngờ là chuyện này. Nếu bác ấy nhắc lại thi ba nói chỉ là chuyện nói đùa thôi, có sao đâu?
Ông Khiêm cau mày:
- Nói như con đâu có được, chuyện ngày xưa thì là nói chơi được, nhưng bác ấy đã coi đó là thật và luôn giáo dục con mình như thế. Con bảo ba phải làm sao bây giờ? Vả lại, ba cũng nói là con chưa có bạn gái, bác ấy mừng lắm.
Chương vò đầu nhăn nhó:
- Ba nói như vậy là chết con rồi, sao ba biết con chưa có bạn gái?
- Thì vì con chưa giới thiệu bạn gái với gia đình một cách chính thức, còn những cô bạn của con như cái cô Bích Phượng gì đó mà thường tới đây kiếm con thì ba không chấp nhận đâu.
Chương lắc đầu:
- Đâu phải là cô đó, Bích Phượng chỉ là bạn học với con mà thôi. Con có bạn khác cơ.
Ông Khiêm hất hàm:
- Ba có thấy cô nào đâu mà biết.
- Cũng tại tụi con mới quen nhau nên chưa có dịp giới thiệu với gia đình…
Ông Khiêm bình thản gật đầu:
- Mới quen thì chưa thành vấn đề, con và cô gái ấy mới chỉ là sơ giao thì con đừng nói gì hết, như thế đâu có sao.
- Chuyện tình cảm mà làm sao ba lại có thể nói như thế được, tuy mới quen nhưng con đã yêu cô ấy rồi. Con không thể làm kẻ phản bội được đâu ba!
Ông Khiêm sầm mặt xuống:
- Thế con với cô gái ấy đã quan hệ với nhau rồi hay sao?
Chương giật thót người vì câu hỏi của cha, anh la lên:
- Ba, ba nói gì kỳ vậy? Chẳng lẽ con lại là người sống bừa bãi như thế hay sao?
- Nếu không như thế thì có gì mà lo, con chưa làm hại cô ta mà thì sao lại gọi là kẻ phản bội được. Bất quá con mới chỉ là tìm hiểu, không được thì thôi chứ gì!
Chương ngán ngẩm nhìn cha:
- Ba nói sao đơn giản quá, bộ muốn yêu là yêu, còn muốn bỏ thì bỏ sao ba? Ba cũng phải nghĩ cho con với chứ.
- Thế thì con cũng phải nghĩ chho ba nữa chứ, chỗ ba với bác Lâm là người lớn với nhau, con đừng để ba phải mất mặt chứ.
Chương cương quyết:
- Chuyện gì thì con cũng nể mặt ba được, nhưng chuyện này thì không được đâu ba à. Con đã có người yêu rồi, con đang định hôm nào thuận tiện sẽ đưa cô ấy về chào gia đình. Thế mà ba lại áp đặt con với người khác thì đâu có được.
Rồi Chương hạ giọng năn nỉ ông Khiêm:
- Ba ơi, ba nghĩ lại giùm con đi ba. Đây là chuyện hạnh phúc cả đời của con mà ba, ba đừng có can thiệp vào được không?
- Nhưng mà ba đã hứa với bác Lâm rồi, ba không thể nói hai lời được.
- Vậy thì chuyện này ba cứ để cho con, con sẽ trình bày với bác ấy.
Ông Khiêm lắc đầu:
- Làm sao lại để con nói chuyện với bác ấy được, có phải là chuyện trẻ con đâu. Chương à, con cũng lớn rồi, ba luôn tôn trọng con thì con cũng phải tôn trọng ba một chút chứ. Con đừng làm cho ba phải mất mặt con à.
Chương khổ sở nhìn cha:
- Nói đi nói lại thì cuối cùng rồi bà cũng bảo con đừng làm mất mặt ba. Ba coi chuyện đó quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con sao ba?
Ông Khiêm phản đối lời kết tội của Chương:
- Có gì quan trọng hơn hạnh phúc của các con đối với ba đâu. Chỉ vì ba coi trọng hạnh phúc của con nên mới tìm chỗ đàng hoàng để các con yên nơi yên chỗ. Một người vợ vừa giỏi giang vừa dịu dàng, xinh đẹp, như thế thì con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc chứ còn gì nữa.
- Ba phải nghĩ cho tình cảm nữa chứ ba! Ba nghĩ cơi, suốt đời con sẽ phải sống với một người mà con không hề yêu thương thì còn gì là hạnh phúc?
Ông Khiêm tin tưởng:
- Làm sao con lại có thể không yêu một cô gái ngoan ngoãn giỏi giang như Thoại Hà được. Con chưa gặp nó đấy thôi chứ nếu con gặp rồi, ba tin là con sẽ mến nó. Và khi cưới nhau rồi, con sẽ yêu nó thôi. Mà tình yêu đến sau hôn nhân thì luôn bền vững chứ con.
- Điều đó sẽ có được khi mà con chưa yêu ai, ba à. Chứ còn bây giờ thì con đã yêu một cô gái khác, làm sao con có thể yêu cô ấy được nữa. Mà ba nghĩ cơi, sống bên một người mà trong lòng mình cứ nghĩ về người khác thì còn gì là hạnh phúc nữa hở ba? Khi đó thì gia đinh chỉ còn là địa ngục mà thôi.
Ông Khiêm nổi giận khi Chương vừa nói dứt câu, ông quát lên:
- Như thế có nghĩa là anh nói tôi đưa anh vào địa ngục chứ gì?
Thấy cha nổi giận, Chương vội hòa hoãn:
- Ba đừng giận, là con chỉ nói thế thôi chứ đâu phải nói là do ba.
Ông Khiêm phẩy tay:
- Tôi là người lớn, tôi không nói hai lời. Anh liệu mà thu xếp, vài bữa nữa đi với tôi sang nhà bên ấy để nói chuyện.
Chương phát hoảng với lệnh của cha vừa ban hành, anh la lên:
- Cái gì mới đó mà đã làm liền vậy ba, từ từ đã chớ.
Ông Khiêm lạnh lùng:
- Cần gì phải từ từ, chuyện gì đã quyết định thì phải tiến hành ngay. Vả lại người xưa đã nói, cưới vợ thì phải liền tay, Vì lẽ đó mà tôi phải xúc tiến nhanh cho anh mới được.
Chương thiểu não nhìn cha, anh biết là mình đã lâm vào thế kẹt rồi đây. Là con, anh còn lạ gì tính tình của cha mình nữa. Chuyện gì ông đã quyết định thì thật mà khó lay chuyển nổi ông. Hơn nữa, anh lại chưa bao giờ cãi cha những chuyện nghiêm trọng như thế này. Vậy thì anh phải làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, Chương càng thấy rối ruột. Anh không biết mình phải làm gì nữa bây giờ. Giá nhu ông Khiêm bày ra chuyện này mấy tháng trước đây thì thật là tốt biết mấy. Khi đó anh chưa biết Minh Phương, chưa đặt trọn tình yêu của mình vào cô thì anh sẽ chẳng cãi cha anh làm gì.
Có thể Thoại Hà là một cô gái đáng yêu, có thể cô ấy sẽ là một cánh tay đắc lực của anh trong công việc. Nhưng nhất định cô ấy không thể là tình yêu của anh được. Vì trái tim anh đã dành trọn cho Minh Phương rồi, còn chỗ đâu cho cô ấy chen vào nữa đâu.
Càng nghĩ, Chương càng thấy bế tắc. Anh chán nản trở về phòng và nằm dài ra giường. Trong tình trạng này, anh không còn tâm trí đâu mà đến tìm Minh Phương nữa. Kế hoạch cho buổi sáng hôm nay thế là đành phải hủy bỏ. Anh làm sao mà rong chơi với Minh Phương như đã định khi mà tâm trạng anh nặng nề như thế này…
Nhưng cũng không thể không nói với cô, không thể để cô chờ anh được. Chương vùng dậy, anh với lấy điện thoại và bấm nhanh những con số…
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên