Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 11
T
iếng chuông vang lên ngoài cổng làm Quân phải ngừng công việc của mình. Nhìn những chiếc quần áo còn đang xếp dở dang, anh lắc đầu ngán ngẫm. Ai mà lại đến vào giờ này nhỉ? Thế nhưng câu hỏi của Quân sẽ không có câu trả lời nếu như anh không bước ra mở cổng, mà tiếng chuông thì cứ mãi reo vang khiến cho anh có muốn lười biếng cũng không thể được.
Người khách đến thăm hiện ra trước cổng khiến Quân ngỡ ngàng. Một thoáng xúc động khiến anh đứng chết sững. Việt Hà cười nhẹ:
- Anh không mời em vào nhà hay sao?
Câu hỏi của Việt Hà làm Quân sực tỉnh, anh vội kéo rộng cánh cổng:
- Em vào đây.
Việt Hà chậm rải bước đi, Quân lững thững bước theo sau. Cả hai như muốn kéo dài những giây phút này vậy.
Vào đến trong nhà, Quân kéo tấm vải phủ bộ bàn ghế ra, mời:
- Em ngồi đi Hà.
Việt Hà ngồi xuống thật nhẹ, cô khẽ khàng hỏi:
- Bao giờ anh đi?
- Ngày mai!
Quân trả lời gọn lỏn. Việt Hà thảng thốt:
- Sao nhanh vậy? Em nghe như anh chưa bán được nhà cơ mà?
Quân gật đầu:
- Phải, nhưng anh cũng không có ý định bán nhà và bất cứ một thứ gì nữa.
Mắt Việt Hà long lanh:
- Như thế có nghĩa là anh sẽ còn quay về?
Quân ngần ngừ:
- Điều đó thì.. chắc là không đâu.
- Nhưng mà anh nói là không bán nhà cơ mà?
- Đúng như vậy, nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ quay về. Anh để căn nhà này lại cho cô Hai của anh.
Mắt Viet Ha đã bắt đầu ướt:
- Anh đã quyết như thế?
Quân gật đầu, anh nhẹ nhàng nói:
- Như thế tốt hơn em ạ, anh có ở lại thì chúng mình cũng cứ mãi lẩn quẩn trong những kỷ niệm đã qua. Mà điều đó thì không tốt cho hạnh phúc của em một chút nào. Anh nghĩ rằng nỗi đau nào rồi cũng qua, bây giờ thì em sẽ buồn một chút vì anh ra đi, nhưng rồi đây với tình yêu của chồng con, anh chắc rằng em cũng sẽ quên, như 10 năm nay em đã từng quên.
Nước mắt Việt Hà đã bắt đầu rơi:
- Chẳng thà anh đừng về, chẳng thà chúng mình đừng gặp nhau. Như thế em sẽ không buồn vì cứ nghĩ là anh đã yếu hèn khi đó để làm lỡ mất hạnh phúc của mình. Nhưng mà anh đã về, em đã thấy được sự vội vàng của em ngày đó. Và nhất là em biết anh vẫn còn yêu em, như thế thì làm sao em có thể quên được?
Quân đứng trước mặt Việt Hà, anh chân thành:
- Rồi thì em cũng sẽ quên, Hà ạ. Thăng là người tốt đấy, em đừng để mất đi hạnh phúc của mình.
Việt Hà đứng phắt dậy, cô choàng tay ôm Quân, tha thiết:
- Em vẫn còn yêu anh, Quân ạ! Mai anh đi rồi, em sẽ nhớ anh biết bao!
Đặt tay lên vai Việt Hà, Quân nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Hãy quên tình yêu vụng dại của ngày đó đi em ạ. Bây giờ em phải biết trân trọng hạnh phúc của mình chứ! Tình yêu của anh không thể nào sánh được với tình yêu của chồng em đâu.
- Nhưng mà em biết là em sẽ không quên được đâu, Quân ơi!
Vòng tay Việt Hà siết chặt hơn, Quân cũng choàng tay qua Việt Hà. Anh úp mặt vào mái tóc thơm thơm của cô mà lắng nghe nỗi buồn trong lòng mình. Ngày mai này anh đã xa hẳn cô rồi, sẽ không bao giờ anh gặp lại cô nữa. Thế mà Quân lạ sao lòng mình không đau đớn như anh đã tưởng. Bây giờ, anh cảm nhận được rằng hồn anh chỉ có một chút nuối tiếc, một chút bâng khuâng của người sắp xa xứ mà thôi.
Hai người cứ đứng lặng im trong căn phòng khách vắng lặng như thế mãi, họ như quên hết mọi điều. Mãi đến khi có một tiếng động mạnh vang lên, Quân mới giật mình buông vội Việt Hà ra. Anh nhìn vội ra ngoài cửa, Khánh Chi đang vội vã chạy nhanh ra cổng.
Chạy vội theo Khánh Chi, miệng Quân gọi vang:
- Khánh Chi, nghe anh nói đã.
Làm như không nghe, Khánh Chi vẫn lầm lũi bước đi. Quân phóng theo, anh nắm tay Khánh Chi níu lại:
- Khánh Chi, em vào đây đã.
Khánh Chi bật khóc:
- Anh buông em ra, em không vào đâu.
Miệng nói, tay cô vùng mạnh. Không ngờ Quân không nắm tay cô cho chặt nên cú vùng mạnh của Khánh Chi đã làm Quân phải buông tay ra, và cô mất đã ngã lăn xuống đất. Quân vội vã ngồi thụp xuống bên cô:
- Em có sao không hơ? Chi?
Khánh Chi gạt tay Quân ra nhưng anh đã nhìn thấy vết trầy nơi đầu gối cô:
- Chân em chảy máu rồi kìa, mau vào nhà anh rửa vết thương cho.
Khánh Chi ngước lên nhìn Quân, cô nói trong nước mắt:
- Mặc kệ em, anh cần gì phải quan tâm tới em?
Quân vẫn ôn tồn:
- Sao anh lại không quan tâm tới em được? Mau đứng lên đi vào nhà, đừng chần chừ nữa em.
Miệng nói, tay Quân xốc Khánh Chi đứng lên. Khánh Chi không phản đối nữa mà ngoan ngoãn đi theo anh. Vì thật lòng, chẳng phải là cô vẫn luôn luôn mong ước được anh quan tâm đó sao?
Vào đến trong nhà, Quân ấn vai Khánh Chi để cô ngồi xuống ghế, anh cố lấy giọng vui vẻ:
- Cũng may là anh không dẹp một thứ gì trong nhà này nên vẫn còn dụng cụ cứu thương để băng bó cho em.
Quân lui hui rửa vết thương cho Khánh Chi, anh như quên bẵng Việt Hà đang đứng xớ rớ gần đó. Không hiểu sao, từ lúc Khánh Chi xuất hiện, Quân thấy trong lòng mình rộn lên một niềm vui. Chắc là tâm trạng của một người sắp đi xa mà có người quan tâm chia sẽ nên vui như thế đây mà.
Dùng miếng gạc, Quân thấm oxy rồi rửa vết trầy cho Khánh Chi. Vừa làm, anh vừa ngước lên nhìn cô. Thấy cô nhăn mặt, anh dỗ dành:
- Xót lắm hở em? Chịu khó một chút nha.
- Sao, hai người làm gì vậy?
Tiếng Thăng cất lên ngoài cửa làm mọi người có mặt trong phòng đều giật mình. Chưa ai kịp nói gì thì anh đã vào đến giữa phòng, đưa mắt nhìn chân Khánh Chi:
- Chân em bị sao vậy, Khánh Chi?
Khánh Chi nhăn nhó:
- Hồi nãy em bị té! Giờ vẫn còn đau đây nè.
Giọng nói nhõng nhẽo của Khánh Chi làm Thăng bật cười:
- À! Tiểu thư bị trầy chân à? Vậy thì cứ anh Quân mà bắt đền.
Quân đứng lên, anh giơ tay mời Thăng:
- Mời anh ngồi chơi.
Thăng cười rộn ràng:
- Mặc tôi, anh cứ làm cho xong việc của mình đi!
- Vậy xin phép anh.
Quân lại cúi xuống, lui hui rửa vết thương cho Khánh Chi. Khánh Chi buột miệng hỏi Thăng:
- Mà sao anh lại vào đây hở anh Thăng?
Thăng chỉ tay ra ngoài sân:
- Tại khi nãy anh đi ngang thấy xe em rẽ vào đây nên sẵn thấy cổng không đóng, anh cũng vào chơi với anh Quân một chút. Ủa, ủa...
Đang nói, Thăng bỗng ngưng lại vì mãi đến bây giờ, anh mới nhận ra vợ mình đang ngồi nép vào góc chiếc ghế dài phía trong. Anh tỏ ra ngạc nhiên hết cỡ:
- Sao em lại ở đây?
Việt Hà lúng túng:
- Em... em...
Quân cũng không biết nói sao, anh hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này. Vì bình thường, hầu như Thăng không qua nhà anh chơi.
Nhìn thái độ của Quân và Việt Hà, Khánh Chi biết ngay là họ sẽ~ không thể nào gỡ được nút thắt này. Cô vội lên tiếng gỡ cho cả hai:
- Anh vào đây được thì chị ấy cũng thế, sao anh hỏi gì kỳ cục vậy.
Thăng vội xua tay:
- À không, ý anh không phải như thế mà anh muốn hỏi là Việt Hà vào đây để làm gì?
Khánh Chi cong môi:
- Thì chị ấy là hàng xóm láng giềng của anh Quân, chị ấy sang chơi thăm anh ấy không được sao?
Thăng lại lắc đầu lia lịa:
- Không, em lại hiểu lầm ý anh rồi. Là anh muốn hỏi xem Việt Hà có chuyện gì cần tới anh Quân mà không nói với anh đó mà.
Thăng bi. Khánh Chi dồn cho tới nổi anh trở nên lúng túng. Ca? Việt Hà và Quân đều lặng thinh không biết nói sao. Cuối cùng, Quân ngập ngừng lên tiếng:
- Là vầy, anh Thăng à...
Khánh Chi cướp lời:
- Là em rủ chị ấy sang chơi, có được không? Khi nãy, đang định vào đây, em đã trông thấy chị ấy đứng ở trước cổng, em đã rủ chị ấy vào từ giã anh Quân.
Thăng ngạc nhiên:
- Anh Quân đi đâu mà phải từ giã?
Q đặt ly nước trước mặt Thăng:
- Mời anh dùng nước, tôi đã hết hợp đồng làm việc ở đây, vì thế tôi phải trở về bên đó.
- Vậy còn công việc ở đây thì sao?
Quân cười nhẹ:
- Thì sẽ~ có người khác sang thay tôi.
- Thế sao anh không xin ở lại thêm một thời gian nữa. Dầu sao thì nơi đây cũng là quê hương của anh mà.
Nét mặt Quân chợt tối lại, anh liếc nhanh sang bên Việt Hà:
- Tôi cũng muốn ở lại đây lắm chứ, nhưng mà tôi lại có việc cần phải trở về đó để giải quyết anh a.
Thăng cười một cách vô tư:
- Chắc là có cô nào bên đó đợi anh về để làm lễ cưới chứ gì? Hay là anh khuyên cô ấy sang đây ở với anh luôn đi!
Quân cười gượng:
- Làm gì có cô nào thèm đợi tôi chứ.
Thăng chỉ tay vào Khánh Chi:
- Có cô này nè, chẳng lẽ anh không nhận ra?
Quân nhìn sang Khánh Chi:
- Tôi cũng chưa đủ điểm để lọt vào mắt xanh của cô ấy đâu anh ạ.
Những câu nói vô thưởng vô phạt của Quân và Thăng cứ dội vào tai Việt Hà làm cô nhợt nhạt. Dường như khó chịu tới mức không thể chịu được nữa, Việt Hà đứng lên:
- Em nghĩ mình sang chào từ giã anh Quân như thế là đủ rồi anh ạ. Bây giờ+` mình phải để cho anh ấy sắp xếp đồ đạc chứ.
Thăng gật đầu, anh cũng đứng lên ngay. Anh nói với vẻ chân tình:
- Anh cũng khách sáo quá đi, mình ở ngay sát một bên đây. Vậy mà chuyện quan trọng như thế mà anh không chịu cho tụi tôi biết để còn từ giã anh gì hết. Bây giờcó muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi.
Quân cười nhẹ, anh nói như nhận lỗi:
- Tại tôi bận rộn quá, chỉ có một mình thôi mà phải lo đủ thứ chuyện nên mới lơ đãng như thế. Anh chị cũng thông cảm cho tôi.
- Nói là nói thế thôi chứ chúng tôi cũng biết là anh bận rộn thì làm sao có thể trách anh được. Tiện đây tôi cũng xin chúc anh thượng lộ bình an và mau mau trở qua.
Quân lịch thiệp nắm tay Thăng siết chặt:
- Cám ơn anh, tôi cũng mong như thế.
Việt Hà theo Thăng ra về nhưng mắt cô còn lưu luyến nhìn lại Quân thêm lần nữa. Khánh Chi đã nhìn thấy ánh mắt đó, cô tức tối đứng lên:
- Em cũng về đây.
Quân vội nói:
- Em ở chơi một lúc đã, anh có chuyện muốn nói với em.
Khánh Chi đứng lại, cô nghiêng đầu nhìn Quân:
- Em với anh có chuyện gì để nói nữa đâu.
Giọng nói của Khánh Chi mang âm điệu gay gắt nhưng Quân làm như không để ý, anh vẫn nhỏ nhẹ:
- Có chứ, em ngồi xuống đi đã.
Khánh Chi không ngồi, cô vẫn đứng yên như cũ:
- Theo em thì không còn gì đâu, bởi vì ngay cả việc anh về bên đó, anh cũng có nói cho em biết đâu? Trong lòng anh thật ra đâu có con nhỏ này.
Quân bước đến bên Khánh Chi, anh cầm tay cô siết nhẹ:
- Chi à, em đừng giận anh. Anh không muốn làm em buồn.
Nước mắt đã lại dâng lên ngập mi, Khánh Chi ấm ức:
- Phải rồi, anh tốt thật đấy, anh không muốn em buồn nên mới không cho em biết. Hay là anh ngại em làm phiền anh nên chỉ cho một người biết mà thôi.
- Đừng hờn anh nữa Chi ạ, anh muốn nói với em chuyện này...
Khánh Chi thờ ơ:
- Chuyện gì?
- Thì em ngồi xuống đi đã.
Khánh Chi ngồi xuống ghế, cô nhìn Quân chờ đợi. Quân ngồi xuống sát bên Khánh Chi, anh chậm rãi:
- Anh cám ơn em, Chi ạ!
Khánh Chi lắc đầu:
- Tại sao anh lại cám ơn em? Em đã làm được gì cho anh đâu?
- Anh cám ơn em đã gỡ rối cho anh và Việt Hà vừa rồi. Điều đó đã làm cho anh không phải khó xử trước anh Thăng.
Khánh Chi lãnh đạm:
- Em làm điều đó không phải vì anh hay chị ấy mà vì anh Thăng đó. Em không muốn anh ấy phải đau lòng. Nhưng mà thôi, chuyện đó đã xong rồi. Chúc anh lên đường bình an.
Khánh Chi dợm đứng lên, Quân vội giữ lại:
- Khoan đã, Khánh Chi! Anh chưa nói xong chuyện với em. Như thế này nhé, anh nghĩ là em nên đến làm việc tại cơ quan của anh. Anh đã dặn anh Thịnh rồi, nếu như em đến thì anh ấy sẽ tiếp nhận em.
Khánh Chi nhếch môi:
- Tại sao em lại nên đến đó?
- Vì ở đó em sẽ có nhiều cơ hội để phát triển, anh sẽ tìm cách để em đi nghiên cứu sinh.
- Em không muốn phải dựa vào anh để vươn lên như thế, em muốn tự mình phải đi lên bằng sức lực của mình. Nếu như em thích, em sẽ tự mình đạt lấy những gì mình mong ước.
Biết là Khánh Chi không dễ gì chấp nhận nhưng Quân vẫn cố gắng thuyết phục cô:
- Nhưng như thế thì em sẽ rất vất vả, Chi ạ. Nhưng nếu em nghe lời anh, em sẽ thành đạt dễ dàng hơn.
Khánh Chi đột nhiên nổi giận, cô gằn từng tiếng với Quân:
- Em đã nói là em không thích như thế, anh đừng nói nữa - Cô đột nhiên nấc lên, mặt úp vào hai tay - Anh không cần phải tỏ lòng thương hại em như thế. Em yêu anh, nếu như anh cũng yêu em thì sự lo lắng của anh dành cho em sẽ làm em hạnh phúc, rất hạnh phúc. Nhưng đây lại không phải như vậy, anh đừng nghĩ là anh làm điều đó cho em để bù đắp, em không cần đâu.
Quân đặt tay lên vai Khánh Chi, anh cố gắng lần nữa:
- Chi này...
Khánh Chi hất mạnh tay Quân ra, cô đứng bật người dậy, hai mắt nhạt nhòa. Nhìn Quân bằng ánh mắt đớn đau, cô không nói gì thêm mà bỏ đi thẳng ra ngoài, mặc kệ bước chân còn khập khễnh vì đau. Quân dợm bước theo cô, nhưng rồi anh lại thỏng hai tay xuống, đứng im. Thôi thì không thể làm gì hơn được, anh nghĩ mình cũng không nên níu kéo thêm nữa làm gì. Đành để cho Khánh Chi oán giận mình thôi.
Tiếng xe Khánh Chi vang lên rồi tắt dần, Quân ngồi phịch xuống ghế. Dù đã tự nhủ mình là hãy lãng quên hết mọi chuyện để cho hồn mình thanh thản, nhưng không hiểu sao lòng anh cứ nặng trĩu. Ánh mắt não nùng của Khánh Chi cứ ám ảnh anh mãi không nguôi. Quân tự hỏi, mình đã làm đúng hay không?
Thở ra một hơi thật dài, Quân không muốn làm điều gì thêm nữa dù rằng mọi thứ còn rất bộn bề. Lòng anh nặng nề quá, ray rứt quá bởi tấm chân tình của Khánh Chi dành cho anh quá đậm đà.