When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
oda Tatsuo đang đứng một mình trên con đường quê. Cảm giác thân thuộc vô cùng, nên chắc chắn đây là khung cảnh quê nhà của Noda. Xa xa phía cuối con đường, có bóng ai đó ngồi trên chiếc xe đạp đỏ đang tiến về phía ông. Nỗi bất an bắt đầu dấy lên trong lòng Noda. Trước khi ông kịp phủ nhận sự tồn tại của chiếc xe đạp đỏ và người đang ngồi trên đó, Paprika bước vào giấc mơ của ông.
“Ai kia?”
Noda trả lời với giọng nói của một cậu thanh niên, “Mari không biết hả? Sukenobu đấy.”
Noda hình như nhầm Paprika với Mari, có lẽ là một người bạn thời thơ ấu của ông.
Người đang đạp xe đạp kia, quả thực nhìn giống hệt Sukenobu, nhân vật đã giảng dạy Quốc ngữ trong giấc mơ hôm trước của Noda. Nhưng người đó không phải Sukenobu, mà là một người bạn từ thuở thiếu thời của Noda, Mari hẳn cũng biết rõ người này, tuy vậy trong giấc mơ của Noda, anh ta đã bị hoán đổi với Sukenobu.
“Không phải Sukenobu đâu.”
Paprika nói, giọng nghe như trẻ con. Noda xao động. “Nhìn kỹ lại xem”, Paprika hét lên nhưng không kịp, giấc mơ đã chuyển cảnh mất rồi.
Noda đã bước vào giai đoạn ngủ REM cuối cùng của buổi sáng. Paprika đã túc trực cạnh ông cả buổi tối để khám phá những bí mật trong góc khuất tâm trí ông.
Khi nhận được cuộc gọi từ gia đình Noda, Chiba Atsuko vừa mới từ Viện Nghiên cứu về phòng. Mệt bã người nhưng cô quyết định đi ngay. Dù vậy, cũng phải mất chút ít thời gian để biến thành Paprika. Thay đổi kiểu tóc, cách trang điểm, rồi phiền phức nhất là gắn tàn nhang dưới mắt. Cô phải lấy nhíp gắn từng đốm tàn nhang thật chặt, sao cho chúng không rơi ra kể cả khi rửa mặt. Đây là một quá trình rất quan trọng, bởi nó không những thay đổi diện mạo, làm cô trẻ ra đáng kể, mà còn giúp cô có thời gian để chuẩn bị tâm lý hóa thân thành Paprika.
Cô cũng phải rất cẩn trọng khi ra khỏi khu chung cư. Từ sau buổi họp mặt ký giả đó, nhiều nhà báo bắt đầu nghi ngờ Paprika chính là Chiba Atsuko. Dù họ có lẽ không cho rằng đến tận bây giờ cô vẫn lén lút hành nghề thám tử giấc mơ, nhưng Atsuko vẫn là ứng cử viên cho giải Nobel, nên việc có người nằm vùng theo dõi cô âu cũng là điều dễ hiểu.
Chiba Atsuko đi từ gara ra đường lớn. Bây giờ gọi điện thoại chờ taxi tới cũng nguy hiểm nên cô quyết định trực tiếp bắt xe chạy ngoài đường.
Khi trở về khu chung cư cùng Noda Tatsuo, cô dùng mật khẩu và dấu vân tay để mở cổng sau. Nhân viên trực từ ngày trước đã giám sát sảnh ra vào qua máy quay có lẽ đã biết rõ mối quan hệ giữa Chiba Atsuko và Paprika, nhưng giả dụ trong trường hợp cánh nhà báo cũng đang theo đuôi cô, có khả năng họ sẽ phát hiện ra thân thế của Noda Tatsuo.
Về phòng, cô tiến hành kiểm tra Noda, cho ông đội thiết bị Gorgones lên đầu và để ông ngủ. Paprika cài đặt đĩa mềm để lát nữa dậy phân tích, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. 5 giờ sáng, một tĩnh điện yếu làm cô thức giấc. Paprika nhanh chóng đội máy thu lên đầu và bước vào giấc mơ của Noda.
Noda đang bước đi trên bờ biển buổi đêm. Một con tàu hình dáng kỳ lạ lướt đi vun vút trên mặt biển.
“Cẩn thận đấy, ◇#☆!”
Noda dường như đang mải chú ý để không bị con tàu kia phát hiện, ông siết chặt nắm tay, gọi Paprika bằng một cái tên ngoại quốc xa lạ. Ông đang náu mình trên cát.
“Cái gì thế?”
“★∆ đấy”, Noda nói gì đó mà đến chính ông dường như cũng không hiểu nổi.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, kể cả trên màn hình Paprika đang theo dõi hay trong giấc mơ của bản thân, Noda cũng nhầm cô với một người phụ nữ nước ngoài mặc đồ lặn, vóc người cao ráo tên Mari. Paprika không thường xem phim hành động, nhưng cũng ngờ ngợ đoán ra đây là một cảnh trong bộ phim Điệp viên 007.
Một cuộc phiêu lưu xuẩn ngốc đến mức điên rồ bắt đầu. Hai người băng qua những con sông nối nhau ra biển, sải tay ngụp lặn bơi về phía thượng nguồn. Sau khi họ tới nơi, bỗng dưng một thứ không rõ là thuyền hay rồng xuất hiện, chiếc đèn pha có hình dạng như tròng mắt lóe sáng, lửa phun ra từ đằng miệng. Noda và Paprika không còn cách nào khác phải rút súng tiểu liên, chiến đấu chống lại con quái vật.
“Mơ gì mà buồn cười thế này.”
Đến lúc này, Paprika nhận ra bản thân mình đã hoàn toàn biến thành Ursula Andress*. Khi cô tập trung chú ý theo dõi suy nghĩ và cảm nhận của Noda, bất ngờ thay ông đang vui vẻ tận hưởng giấc mơ của mình.
Sau đó, Nanba, người được đưa tang trong giấc mơ hôm trước của Noda xuất hiện, nửa người trên trồi lên từ đầu con quái thú và bắt đầu xả súng vào Noda với khẩu tiểu liên trong tay. Nanba là cấp dưới của Noda, Trưởng phòng Phát triển, cũng là người đáng lý ra Noda muốn bảo vệ. Nhưng hiện giờ ông đang tận hưởng trò chơi sát phạt với đối thủ là Nanba, không hề cảm nhận được sự lo lắng sẽ bắn phải anh ta hay nỗi lo sợ cho tính mạng của bản thân mình. Có lẽ khi đấu khẩu với Nanba, Noda Tatsuo cũng vui vẻ như thế này chăng.
“Đây là bộ phim nào nhỉ?”
Khi Paprika hỏi vậy, Noda bắt đầu lờ mờ nhận thức được có lẽ đây chỉ là mơ. Ông bắt đầu hành xử một cách khó hiểu, hét một tràng những điều không ai lý giải nổi khi trườn mình ra khỏi dòng sông.
Họ đứng trên bờ một dòng sông nhỏ, bên cạnh có đường quốc lộ rộng thênh thang. Phía xa xa, những thửa ruộng canh tác trải dài về phía rặng núi. Hai bên đường rải rác những cửa tiệm của chốn thôn quê. Hai người đang đứng phía sau một cửa hàng bán thuốc lá cũ kỹ. Noda dường như rất sợ việc phải đứng im ở đây. Paprika theo ông vòng ra phía trước tiệm thuốc lá, nơi có biển báo bến xe bus.
“Anh hay bắt xe bus chỗ này nhỉ?”
Trong mắt Noda bây giờ lại phản chiếu hình ảnh cô thiếu nữ Paprika xinh xắn, mặt lấm tấm tàn nhang. Noda gật đầu và trả lời.
“Ừm. Từ đây bắt xe bus... đến trường cấp hai.”
“Vậy à…”, bản thân Paprika cũng đang nửa tỉnh nửa mê, không thể phản ứng ngay được.
Cô muốn quay trở lại phía sau tiệm thuốc lá, vì Noda dường như có cảm giác không lành với nơi đó. Nhưng Noda đã tới lớp học thời cấp hai, lớp học xuất hiện trong giấc mơ hôm trước của ông. Lần này, một người đàn ông mập mạp béo tốt đứng trên bục giảng, hình như đang dạy Toán.
“Ai thế?”, Paprika đứng bên Noda và hỏi.
“Segawa…”
Trong trí nhớ của Paprika, Segawa là một nhân vật chức vụ cao trong công ty đối thủ, cạnh tranh với Noda. Trong giấc mơ lần trước, nhân vật này đã xuất hiện trong diện mạo người bạn mặt gấu cùng lớp của Noda.
“Không phải... con gấu ư?”
“Không phải đâu, là #◇◎…”
Khuôn mặt của các thành viên trong lớp mờ nhạt, nhìn không rõ.
Segawa lia lịa viết những dãy số trên bảng đen và thuyết giảng những điều vô nghĩa. “Tổng của các số nguyên dương bắt đầu từ 1 trong cấp số cộng dạo này không hay gặp anh lắm nhỉ, do vậy tổng của các số lẻ là 1 + 2 + 3 +...+ n = mong anh lắm đấy! Và điều này có nghĩa là, ôi! Xin chào ngài Chủ tịch, về sớm vậy ư?”
Giáo viên đó chắc hẳn cũng là một người khác dưới lốt Segawa. Paprika tập trung kích thích cảm xúc của Noda đối với Segawa.
Cô đứng dậy và hét to. “Mau tẩn cho lão ta một trận!”
“Được!”, Noda đứng dậy.
Vẻ sợ hãi lộ rõ trên gương mặt Segawa đang đứng trên bục giảng, gương mặt gã thay đổi thành một khuôn mặt già nua. Phòng học cũng biến thành phòng họp trong công ty.
Nhân vật có tuổi đó dường như đã nói được một lúc, “... Như vậy không được đâu. Quy định của công ty không cho phép vả lại cũng còn nhiều thứ khác. Nhỡ đâu lại có nạn nhân…”
“Ai đây?”
Noda giờ đây hoàn toàn không còn nhận thức được bản thân mình đang mơ, nhìn người đang nói với vẻ sợ sệt thấy rõ.
“Who is he?”, Paprika hỏi lại với phát âm tiếng Anh của một học sinh cấp hai.
“He is…”, Noda bắt đầu trả lời nhưng không thể phản ứng lại bằng tiếng Anh. Ông chỉ đứng đó thì thầm, “Nhưng chết rồi kia mà.”
Theo signifiant của Noda, nhân vật lớn tuổi đang chỉ trích quy định của công ty kia là cố Chủ tịch của ông.
“Cắt, cắt!”
Ai đó bỗng dưng lớn giọng. Một người đàn ông Paprika không biết mặt đang đạo diễn phân cảnh buổi họp trong bộ phim. Người quay phim là Nanba. Gương mặt những nam diễn viên trong phòng họp đều mờ ảo không rõ nét, sau tiếng hô, mọi người đều thoải mái và trở về với bản chất thật của mình. Cả căn phòng rộ lên huyên náo. Trường quay là một phòng tiệc xa hoa nhìn như trong phim của Visconti*. Nhìn cách ăn mặc của mọi người và sự vắng bóng phụ nữ, có vẻ đây là bữa tiệc của công ty.
Mũ thợ săn, kính râm, ria mép, đạo diễn trong giấc mơ của Noda trông hệt như các đạo diễn phim ảnh kiểu mẫu thường thấy, nhưng nhìn ông ta không có vẻ kệch cỡm như đang cố tình bắt chước. Paprika cảm nhận được người đạo diễn đó chắc chắn là một “bóng âm”, là cái tôi tiềm tàng của Noda. “Bóng âm” đó thể hiện giấc mơ trở thành đạo diễn phim ảnh thuở thiếu thời của Noda Tatsuo.
“Anh từng có thời làm đạo diễn nhỉ?”
Paprika vừa định xác minh thông tin đó với Noda, giấc mơ bỗng chốc chuyển sang điểm nhìn của đạo diễn. Noda, giờ đã vào vai đạo diễn, hét lên với Paprika.
“Tại vì ★▲# mà. Rồi. Chuẩn bị!”
Trước khi tiếng hô “Bắt đầu” cất lên, Paprika hét lại, “Người quay phim là ai vậy?”, chắc chắn người đó không phải Nanba. Dường như tiếng hét của Paprika đã gây một cú sốc cho Noda. Ông lẩm bẩm nói mớ và mở mắt. Trên tư cách một thám tử giấc mơ mà nói, đây là một thất bại, nhưng Paprika hiểu rằng mình đang tiến một bước gần hơn tới bản chất vấn đề.
“Xin lỗi anh nhé. Tôi lại lỡ đánh thức anh dậy mất rồi”, Noda nằm trên giường nhìn Paprika, ánh mắt vẫn còn mơ hồ chưa tập trung được.
“Giờ anh muốn thế nào? Ngủ tiếp nhé?”
“À, Paprika này”, thay vì trả lời câu hỏi của cô, Noda nói với vẻ biết ơn vô hạn.
“Cô đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi nhỉ. Cảm giác tuyệt vời lắm.”
Bởi đây chỉ đơn thuần là việc trị liệu, Noda cảm động đến vậy làm Paprika thấy khá khó xử. “Vậy thì không ngủ nữa, anh cho tôi hỏi vài câu nhé.”
“Ừ”, giọng Noda vẫn đang mơ màng.
Paprika tua lại giấc mơ.
“Anh từng là đạo diễn phim à?”
Noda ngại ngùng, “Giấc mơ thuở thiếu thời ai cũng có thôi mà.”
Paprika không đụng chạm gì đến chuyện Nanba, cho đoạn hình ảnh tĩnh nhảy về cảnh trước.
“Chủ tịch trước có công nhận anh không?”
“Cũng có đấy. Chủ tịch mất cũng được sáu năm rồi. Nhưng trước đây ông ấy không phải người tập trung nhân viên lại rồi thuyết giáo thế kia đâu.”
“Anh rất tôn trọng ông ấy phải không?”
“Quả đúng là thế, tôi ước Chủ tịch có thể dạy cho tôi thêm nhiều điều nữa. Nhưng đúng là ông ấy có hay chỉ trích vấn đề quy tắc trong công ty thật.”
“Vậy là hình tượng ‘ông già thông thái’ nhỉ?”
“Đó là gì?”
“Là một nguyên mẫu trong học thuyết của Jung, chỉ nhưng người già xuất hiện trong giấc mơ và chỉ dạy cho chúng ta những điều mình cần phải làm, một dạng nhân cách hóa những trí tuệ và hiểu biết tiềm tàng trong chính chúng ta ấy mà.”
“Vậy ngài Chủ tịch đang ám chỉ việc làm chính trị trong công ty là không chấp nhận được đúng không?”
“Không phải đâu, chuyện khác cơ. Ban nãy trong giấc mơ của anh, Chủ tịch đã đề cập tới từ ‘nạn nhân’ có đúng không?”
“Đúng là ngài ấy có nói”, mặt Noda bỗng co rúm lại đau đớn vẻ như mới nhớ lại điều gì đó. “Dù tôi cũng không biết rõ điều ấy nghĩa là gì”
Paprika cho đoạn băng nhảy về cảnh trước. “Giờ học Toán của Segawa, cái này mang ý nghĩa gì nhỉ?”
“À. Đêm qua, tôi có gặp anh ta ở bữa tiệc”, Noda cười. “Chắc là tàn vương của buổi ngày đấy thôi.”
“Cũng đúng một phần, nhưng tại sao lại là Toán?”
“Vì anh ta là kẻ hay tính toán mà.”
“Segawa có giống giáo viên dạy Toán thời cấp hai của anh Noda không?”
“Không giống chút nào.”
“Vậy không biết đây thực sự là ai nhỉ. Anh thử nghĩ về một người bất kỳ anh gặp hồi cấp hai xem. Một người học giỏi Toán, mà lại giống con gấu ấy.”
“Có một cậu tên Takao, học toán siêu lắm, lại mập ú. Nhưng tôi không chơi với cậu này mấy.”
Nếu chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường, đáng lý ra cậu ta có thể xuất hiện trong giấc mơ của Noda với dáng vẻ thật của mình. Cậu ta đã đội lốt Segawa, chắc hẳn Takao là người Noda không muốn nghĩ tới.
Lại chuyển cảnh.
“Phía trước là tiệm bán thuốc lá đấy.”
“À, chỗ này có bến xe bus. Từ nhà đến trường đi bộ ra đây mất chừng mười hai mười ba phút gì đó”, Noda bỗng dưng nói nhiều đến lạ. Hình như ông định che đậy điều gì đó.
“Chỗ này là phía sau tiệm thuốc lá, bên dòng suối nhỏ. Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
Noda rầu rĩ. “Ừm, hồi xưa tôi và nhóm bạn hay cãi nhau lắm.”
“Ai là người khởi xướng trước? Có phải cậu Takao vừa rồi không?”
“Ừ, Takao cũng đánh nhau nhiều.”
“Anh cũng thế nhỉ?”
“Không, tôi không đánh nhau”, mồ hôi hột túa ra trên trán ông.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ